Dáng vẻ này của Cố Bắc Nguyệt hình như là có biết đôi chút về thú nhỏ này, ít nhiều gì thì hắn cũng có một người gia gia quản sự, hắn biết về thú nhỏ cũng không có gì lạ lắm.
“Là sao hả?” Hàn Vân Tịch rất hứng thú hỏi.
Cố Bắc Nguyệt cười rất bất đắc dĩ: “Sức ăn của nó rất lớn, Vương phi nương nương sẽ bị ăn đến phá sản.”
Hàn Vân Tịch vui vẻ, mở túi chữa bệnh ra cho Cố Bắc Nguyệt xem, không cần nhiều lời, hai người ăn ý nhìn nhau nở nụ cười, trong lúc nhất thời thì tất cả buồn phiền, mặc kệ là của nàng hay của hắn, giống như có thể tạm thời vứt hết.
Cố Bắc Nguyệt giống ánh mặt trời trong ngày đông vậy, không cực kỳ nóng cháy nhưng lại ấm áp, luôn có thể xua tan sự mù mịt trong lòng Hàn Vân Tịch một cách lơ đãng.
Cười thì cười, Cố Bắc Nguyệt vẫn nghiêm túc giải thích: “Vương phi nương nương, răng của Độc Thú có độc, máu lại giải được bách độc, chuyện này cũng là do nó đã ăn bách độc, vì vậy, một khi Độc Thú cắn người, hoặc là lấy máu cứu người thì nó nhất định phải được ăn liên tục, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!”
Rất nhiều người đều tranh giành Cổ Thử, thế nhưng, rất ít người biết được những bí mật này.
Hàn Vân Tịch rất bất ngờ, nàng quay đầu nhìn về phía thú nhỏ, chỉ thấy thú nhỏ đang dựa vào cổ của Cố Bắc Nguyệt, chớp mắt nhìn nàng, cái miệng nhỏ kia lại nhúc nhích liên tục, hình như lại đói bụng rồi.
Thì ra là vậy, khó trách nàng đã hung dữ như vậy, nó còn không nhịn được mà ăn vụng.
“Vậy nó phải ăn bao nhiêu mới có thể no?” Hàn Vân Tịch vội vàng hỏi, không cần nói đến tác dụng của thú nhỏ này, chỉ cần thấy dáng vẻ đáng yêu của nó, nàng cũng không nỡ để nó đói bụng.
Cố Bắc Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía thú nhỏ, cái ánh mắt vừa dịu dàng vừa cảm thông kia, có thể nhìn ra được là thú nhỏ đã sắp chìm vào đó luôn rồi.
Thú nhỏ không biết hắn là ai, có quan hệ gì với chủ nhân, thế nhưng nó rất thích khí chất sạch sẽ trên người hắn.
“Cái này chỉ có thể hỏi nó. Có điều, cho dù nó đã ăn no, máu của nó cũng không có dược tính, mỗi lần lấy máu cứu người chắc chắn phải có một thời gian nhất định để tích lũy, máu của nó mới có thể giải được bách độc, nếu lấy máu quá nhiều, nó cũng không sống được lâu.”
Cố Bắc Nguyệt vừa nói xong, Hàn Vân Tịch liền ha ha, trước đó tiểu súc sinh này còn vì một chút độc dược, lại muốn lấy nhiều máu hơn để đổi với nàng, rốt cuộc thì nó có biết một khi lấy nhiều máu sẽ rất nguy hiểm không hả!
Rốt cuộc thì ai là người truyền ra tin tức Độc Thú Thử là bất tử bất diệt chứ!
“Vậy nó phải ăn bao nhiêu mới khôi phục được?” Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.
Cố Bắc Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện này cũng phải hỏi thú nhỏ, hắn cũng không biết.
“Vương Phi nương nương, bây giờ chuyện cần làm nhất là nhanh chóng cho nó ăn no, nhìn dáng vẻ này của nó, chắc là đói lắm rồi.”
Bàn tay của Cố Bắc Nguyệt rất lớn, một bàn tay là có thể giữ được thú nhỏ, hắn nhẹ nhàng gãi lỗ tai của nó, sóc con chỉ cảm thấy cực kỳ thoải mái, ước gì cả đời này đều có thể nằm trong lòng bàn tay của nam nhân này, vĩnh viễn không đứng dậy nữa.
Nhưng mà, Hàn Vân Tịch nhanh chóng xách nó ra khỏi cái ổ dịu dàng này: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài tìm đồ ăn.”
E ngại Cố Bắc Nguyệt đang ở đây, Hàn Vân Tịch không thể lấy độc từ trong hệ thống giải độc ra được, nàng dứt khoát đi ra ngoài mua, dù sao thì hệ thống giải độc của nàng cũng phải bổ sung dược liệu.
“Tại hạ đi cùng Vương phi nương nương.” Cố Bắc Nguyệt lập tức đứng dậy.
“Ngươi mới khỏi bệnh, vẫn nên nghỉ ngơi đi, ta đi một lát rồi về.”
Nhìn dáng vẻ yếu ớt kia của Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch thật sự lo là hắn sẽ bị gió thổi ngã, nhưng Cố Bắc Nguyệt lại kiên trì: “Vương phi nương nương, tại hạ biết khá nhiều thương nhân dược liệu ở Y thành, có thể giới thiệu cho nương nương.”
Sợi dây gắn bó quan trọng nhất của Dược thành và Y thành chính là những thương nhân dược liệu, bọn họ đã gián tiếp khống chế toàn bộ thị trường dược liệu trong Vân Không đại lục.
Được rồi, tuy rằng Hàn Vân Tịch không phải là người bán buôn, thế nhưng những dược liệu mà nàng cần lại rất nhiều, mua ở chỗ thương nhân dược liệu thì có thể rẻ hơn khá nhiều.
Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch sờ tấm thẻ vàng không giới hạn trong tay áo, đó là thứ mà Long Phi Dạ đã cho nàng ở Dược thành, thứ này tương đương với thẻ tín dụng ở hiện đại, thông dụng trên cả Vân Không đại lục, nàng dùng để ghi nợ, Long Phi Dạ đi trả.
Khá nhiều dược liệu bên trong hệ thống giải độc được mua bằng tấm thẻ này, Hàn Vân Tịch hơi do dự, sau đó lặng lẽ đặt thẻ vàng lên bàn, không cần nữa.
Nhưng mà, nàng vừa đi ra ngoài với Cố Bắc Nguyệt, thú nhỏ liền chạy ra khỏi túi chữa bệnh, nhanh như chớp lao về chỗ đó, cầm thẻ vàng lên cắn, sau khi xác định đây là chính phẩm, lại nhanh như chớp lao vào trong túi chữa bệnh.
Nó có một bí mật nhỏ, nó không chỉ tham ăn, còn tham tiền!
Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt mới ra khỏi cửa, đã gặp Cố Thất Thiếu.
Cố Thất Thiếu tìm khắp Y thành cũng không tìm được Mộc Linh Nhi, vừa mới trở về, nhìn thấy Hàn Vân Tịch thì rất ngạc nhiên và mừng rỡ: “Độc nha đầu, ngươi không đi sao?”
Hàn Vân Tịch lập tức nổi giận: “Mộc Linh Nhi đâu?”
Không thấy tên này thì suýt chút nữa đã quên mất Mộc Linh Nhi, chuyện tiểu nha đầu đó đẩy nàng không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được, chuyện này không chỉ là lấy oán trả ơn mà còn là mưu sát nữa!
“Ta cũng đang tìm nàng, chừng nào tìm được, ngươi cứ giết.” Cố Thất Thiếu trịnh trọng trả lời.
Giết?
Hàn Vân Tịch có thể nhìn ra được quan hệ giữa Cố Thất Thiếu và Mộc Linh Nhi không tệ, lai lịch của tên này lại thần bí, người có quan hệ không tệ với hắn, sao có thể nói giết là giết được?
“Nàng thích ngươi như vậy, thích vô ích rồi.” Hàn Vân Tịch thăm dò hỏi.
Ai ngờ, Cố Thất Thiếu ra vẻ thở dài: “Ôi, đáng tiếc người ta thích chính là ngươi.”
Ở một bên Cố Bắc Nguyệt nghe được cũng phải nhíu mày, nhưng Hàn Vân Tịch đã quen thuộc với sự tùy tiện của Cố Thất Thiếu từ lâu, nàng trợn trắng mắt, mặc kệ không thèm hỏi nữa.
Cố Thất Thiếu đuổi theo: “Là tên Ảnh tộc đó cứu nàng sao?”
“Tìm ra Mộc Linh Nhi, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
“Nhân tiện cũng nói cho ta biết độc thuật của nàng là ai dạy?” Cố Thất Thiếu vội vàng bổ sung, cũng không để ý chuyện Cố Bắc Nguyệt nghe được.
Cái tên này quấn chặt lấy nàng, đơn giản là muốn biết độc thuật của nàng đến từ đâu. Rốt cuộc thì hắn muốn biết cái gì, nghi ngờ nàng điều gì? Mỗi lần nàng hỏi thì hắn lại không nói.
Hàn Vân Tịch thực sự mặc kệ không hỏi nữa, bản thân nàng còn không giải thích được nhiều chuyện của mình nữa, ví dụ như bí mật về thân thế, ví dụ như cái chết của Thiên Tâm phu nhân, ví dụ như sóc con của Độc Tông rất thân thiết với nàng, ví dụ như sự cứu giúp của vị công tử Ảnh tộc kia.
Hàn Vân Tịch cho Cố Thất Thiếu một nụ cười ngoài cười nhưng trong thì không, nhanh chân bước đi, Cố Thất Thiếu lập tức đuổi theo: “Nàng muốn đi đâu? Ngươi không đi cùng Long Phi Dạ?”
Hàn Vân Tịch không lên tiếng, Cố Bắc Nguyệt đi cạnh nàng, nhìn thoáng qua Cố Thất Thiếu, đáy mắt là ý cười nhàn nhạt, nhưng nhanh chóng biến mất không dấu vết.
“Độc nha đầu, nàng không đi cùng Long Phi Dạ, vậy thì đi với bổn thiếu gia, ta với nàng cùng nhau trở thành thần tiên quyến lữ, ăn ngon mặc đẹp!” Cố Thất Thiếu trêu ghẹo nói.
Thần tiên quyến lữ? Ăn ngon mặc đẹp? Tên này lại có thể nói hai câu này cùng với nhau, Hàn Vân Tịch suýt chút nữa thì không nhịn được mà nở nụ cười, chỉ là, nàng vẫn không để ý đến hắn, càng chạy càng nhanh.
Thế nhưng, chưa được bao lâu, nàng đột nhiên dừng lại, bỗng quay đầu nhìn về phía Cố Thất Thiếu, Cố Thất Thiếu bất ngờ, lùi về sau một bước: “Ngươi... muốn làm gì?”
Hàn Vân Tịch nhìn hắn, yên tĩnh hồi lâu rồi đột nhiên nở nụ cười: “Dẫn ta đến một chỗ.”
Cố Thất Thiếu còn tưởng là nàng muốn làm gì, vừa nghe xong lời này liền cong môi, thoải mái nói: “Đi đâu, cứ nói!”
Hàn Vân Tịch cũng không khách sáo, cho ba chữ: “Kho Độc Thảo!”
Kho Độc Thảo, chỗ này tương đương với kho hàng của Độc Tông, ở trong chủ phong của Liên Hoa phong là một rừng Độc Thảo thiên nhiên, từ sườn núi chủ phong của Liên Hoa phong rồi lan đến đỉnh núi, ở đó mọc đầy các loại Độc Dược Thảo.
Ngay từ đầu là do Độc Tông trồng trọt, bởi Độc Dược Thảo có sức sống dẻo dai, cuối cùng cho dù Độc Tông đã diệt, không ai trông nom, Độc Dược Thảo vẫn mạnh mẽ sinh trưởng khắp núi đồi.
Y Học viện đã từng phóng hỏa thiêu hết một lần, đáng tiếc lửa rừng đốt không hết, gió xuân thổi lại sinh, Độc Dược Thảo mới mọc ra càng tươi tốt hơn, sau đó Y Học viện không còn động đến chỗ đó nữa, nhưng lại canh giữ nguyên cả ngọn núi.
Nếu không phải thấy được Cố Thất Thiếu, Hàn Vân Tịch cũng không nghĩ đến việc nàng có thể mang thú nhỏ đi đến đó, dựa vào năng lực của nàng và Cố Bắc Nguyệt thì không thể nào tiến vào cấm địa của Độc Tông được, nhưng nếu có sự giúp đỡ của Cố Thất Thiếu thì khác.
“Ngươi vào đó làm gì?” Cố Thất Thiếu nghi ngờ, không nghĩ đến độc nha đầu cũng biết kho Độc Thảo.
“Mở mang kiến thức.” Hàn Vân Tịch nói thật khiêm tốn, cho dù nàng có dọn sạch cả kho Độc Thảo để chuyển vào hệ thống giải độc, chắc là thần không biết quỷ cũng không hay.
“Được!” Cố Thất Thiếu quyết đoán đồng ý, đằng sau lại bổ sung thêm một câu: “Nàng nói cho ta biết tên Ảnh tộc kia tại sao phải cứu nàng! Trước đó các người đã quen biết?”
Sắc mặt của Hàn Vân Tịch trở nên rất khó coi: “Có thể làm bạn tốt được không hả?”
Bên cạnh nàng có thể có một người bạn thẳng thắn chân thành, không có ý đồ xấu không? Thật là phiền!
Đáy mắt của Cố Thất Thiếu có sự phức tạp lướt qua, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại nụ cười diễm lệ: “Dẫn nàng đi ngay đây, đi thôi.”
Hắn nói, kéo tay Hàn Vân Tịch liền muốn đi, nhưng Hàn Vân Tịch lại hất ra: “Cố thái y cũng đi!”
Cố Thất Thiếu lập tức dừng lại, tránh đi Hàn Vân Tịch, nhìn thẳng vào Cố Bắc Nguyệt: “Ngươi đi làm gì?”
Cố Bắc Nguyệt không nghĩ đến Hàn Vân Tịch sẽ dẫn hắn theo, đang muốn trả lời, Hàn Vân Tịch lại trả lời trước: “Mở mang hiểu biết chứ sao.”
Cố Thất Thiếu không hề khách sáo: “Phiền toái!”
“Này! Quá đáng!” Hàn Vân Tịch tức giận, tuy rằng Cố Bắc Nguyệt không hiểu về độc, thế nhưng hắn cũng biết một số độc dược liệu, nhiều một người thì thêm một phần sức mạnh, huống chi, Cố Bắc Nguyệt đến đó thì quả thật có thể mở mang tầm hiểu biết, một kho Độc Thảo như vậy, cho dù đối với đại phu bình thường hay là độc y, đều là chuyện cầu cũng không được!
Cố Bắc Nguyệt cũng không tức giận, đương nhiên, hắn cũng rất thông minh không tỏ thái độ gì.
Cố Thất Thiếu phát hiện mình đã đùa quá trớn, không biết từ lúc nào mà hắn đã bị nha đầu này bắt chẹt, luôn luôn coi trời bằng vung, tùy ý làm bậy như hắn lại không có dũng khí để từ chối nàng.
Có người nói sau khi thành hôn thì tay ăn chơi phóng đãng ngang ngạnh trái lại sẽ sợ nương tử mình, thế nhưng, hắn mới chỉ thích nàng mà thôi, vậy mà đã sợ nàng.
Cố Thất Thiếu rất nghiêm túc tính toán ở trong lòng, phải nghĩ ra cách nào đó để Long Phi Dạ bỏ nàng, hắn lại cưới nàng là được.
Hắn buông tay Hàn Vân Tịch ra, phóng khoáng xoay người lại: “Đi chung đi, theo sát đằng sau đừng để bị lạc!”
Hàn Vân Tịch vui mừng, nhướng mày với Cố Bắc Nguyệt, ra hiệu cho hắn cứ yên tâm.
Cố Bắc Nguyệt gật đầu, đáy mắt là sự ấm áp, thấp giọng: “Người của Ảnh tộc cứu người?”
“Ừ, ngươi biết Ảnh tộc?”
Đối diện với Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch lại thẳng thắn hơn nhiều, thật ra nếu Cố Thất Thiếu không có ý khác, nàng cũng đồng ý nói cho hắn biết một số chuyện.
“Đã từng tìm hiểu.” Cố Bắc Nguyệt do dự trong chốc lát, lại nói tiếp: “Nghe nói trong bảy quý tộc của của Đông Tây hoàng tộc thuộc Đại Tần đế quốc, Ảnh tộc đã bị diệt vong từ sớm?”
Đông Tây hoàng tộc đã diệt, bảy quý tộc vẫn còn có hậu nhân mai danh ẩn tích trong dân gian, thế nhưng Ảnh tộc nhất định sẽ đi theo Tây Tần hoàng tộc.
“Ta cũng cảm thấy kỳ quái, ngươi nói chuyện này là sao?” Hàn Vân Tịch ngờ vực.
Thuận miệng hỏi như vậy, càng làm cho đáy mắt của Cố Bắc Nguyệt hiện lên sự đau thương, nhợt nhạt, nhưng lại không xua tan được.
Ra khỏi sân, Cố Thất Thiếu liền dẫn bọn họ đi vào đường nhỏ.
Nhóm ba người một nữ hai nam, bọn hắn sẽ gặp được ai đây?