Người Dịch: Emily Ton (@Emily_Ton)"Ai nha......" Hàn Tòng An lắc lắc đầu, "Thiếu tướng quân bệnh tình xác thật rất phức tạp, chỉ có thể chờ thêm mấy ngày, xem tình huống mới nói tiếp."
Lời này vừa ra, Trường Bình công chúa liền nổi giận, "Hàn Tòng An, có chuyện gì với ngươi a! Ngươi vì sao lại vô dụng như thế! Ngươi không thể điều trị cho Thái tử ca ca, Thanh Võ ca ca ngươi cũng cứu không nổi, vậy ngươi tính là cái thần y gì? Ngươi lang băm này, ta sẽ nói lại cho hoàng nãi nãi!
Cái công chúa ngu xuẩn này một lòng muốn cứu Mục Thanh Võ, cũng một lòng muốn hại Hàn Vân Tịch, lại không biết chính mình là quân cờ trong tay thái hậu.
Hàn Tòng An ngăn chặn lửa giận ở đáy lòng, kiên nhẫn khuyên nhủ, "Trường Bình công chúa bớt giận, ngay cả Cố thái y cũng nhìn không ra bệnh, aiz...... Cũng không biết phải chờ Cố thái y tới lúc nào? Vạn nhất thời gian càng kéo dài, vạn nhất......"
Lời này của Hàn Tòng An trực tiếp đem mục tiêu chỉ hướng về phía Cố Bắc Nguyệt, còn chưa nói xong vế sau, Trường Bình công chúa cùng Mục Lưu Nguyệt đều dâng lên sợ hãi.
Mục Lưu Nguyệt so với Trường Bình công chúa thông minh hơn nhiều, lập tức hiểu hết, vội vàng nói, "Công chúa, ngày đó Cố thái y và Hàn Vân Tịch cùng thi nhau cứu, Hàn Vân Tịch có tội, cố thái y cũng có tội nha! Cha còn để hắn độc chiếm chăm sóc đại ca!"
"Đúng rồi! Cố thái y cũng là đồng phạm!" Trường Bình công chúa bừng tỉnh nhận ra, một khi kích động suýt nữa làm đau eo, phải biết rằng thương thế của nàng còn chưa có khỏi đâu.
Nàng xoa xoa eo, lúc này mới nói, "Ta đây liền đi Đại Lý Tự tố giác hắn!"
Hàn Tòng An gật gật đầu, "Công chúa điện hạ, tại hạ trở về tìm vài vị quản lý trong học viện Y cùng nhau bàn bạc, ngày mai bọn họ sẽ đến nhìn qua một cái?"
Người của học viện Y, cũng không phải là người thường.
Học viện Y Vân Không Đại Lục là nơi nhiều y giả hướng tới, hội tụ tinh anh y học của toàn bộ đại lục, đặc biệt là những vị quản lý hơn trăm tuổi đó, quả thực là giới quyền uy trong y học của Vân Không Đại Lục nha!
Trường Bình công chúa cùng Mục Lưu Nguyệt đều là đại hỉ, "Tốt tốt tốt! Chúng ta đây chờ tin tốt của ngươi!"
"Ca ca nhất định được cứu rồi! Đến lúc đó sẽ làm cho cha đuổi Cố thái y đi!"
"Thật tốt quá, Lưu Nguyệt, đi, chúng ta đi Đại Lý Tự làm đại sự!"
Trường Bình công chúa tâm tình rất tốt, khẳng định chắc chắn rằng Thanh Võ ca ca của nàng sẽ không có việc gì, Mục Lưu Nguyệt giống con trùng theo đuôi vội vàng đuổi kịp. Hai người cũng không nghĩ đến, quản lý học viện Y tuy là lợi hại, chung quy cũng không phải là thần tiên, ngay như bệnh của Thái tử đã hội chuẩn qua không quá vài lần, nhưng đến nay vẫn không hề có chuyển biến gì.
Nhìn bóng dáng các nàng đi xa, bên môi Hàn Tòng An gợi lên một mạt lạnh lẽo, thiên hạ không có thuốc nào cứu được nhiều bệnh đi, bệnh của Thái tử hắn đã ăn qua mệt mỏi, hắn mới sẽ không lại dắt thêm cái này vào đầu.
Chỉ cần đuổi Cố Bắc Nguyệt đi khỏi, tùy tiện tìm vị thái y nào đó qua đây, muốn Mục Thanh Võ hôn mê bất tỉnh, muốn Mục Thanh Võ chết còn không phải dễ dàng sao?
Kể từ đó, cũng không cần hắn phải tự mình tiếp tay làm việc xấu.
Hàn Vân Tịch a Hàn Vân Tịch, ngươi hại chết nương ngươi, lại làm Hàn gia xấu hổ trước mặt thái hậu cùng Tần Vương phủ, lần này ngươi cũng nên vì Hàn gia làm cái gì đó.
----------------------
Làm sao Hàn Vân Tịch đang ở trong ngục biết được tình cảnh của mình có bao nhiêu hung hiểm?
Bởi vì Cố Bắc nguyệt thường xuyên phái người tới thăm tù, Bắc Cung đại nhân đêm qua lại bị dọa, nên không dám lại dùng tra tấn đối với nàng.
Nhưng không nghĩ rằng, buổi chiều, lại có người tới ngoài ý muốn.
Lúc này, Hàn Vân Tịch đang nằm ở trên giường đất, đang bóp ngón tay tính thời gian, tối nay hoặc là ngày mai, độc trong cơ thể Mục Thanh Võ nhất định sẽ hiển hiện ra. Chỉ cần Cố Bắc Nguyệt có thể đúng lúc đem máu lấy được qua đây, nàng liền tính trên tay không có dược, cũng có thể lấy ra phương thuốc tạm thời bảo trụ tính mạng của Mục Thanh Võ.
Chờ a chờ a, Cố Bắc Nguyệt khi nào mới có thể tới đây?
Lúc này, một
lao đầu (cai ngục) đã đi tới, cũng không biết cùng ngục tốt gác ở cửa nói cái gì, mấy tên ngục tốt đều lui xuống.
Hàn Vân Tịch nhướng mày nhìn thoáng qua, không để ý tới, ai ngờ, lao đầu kia thế nhưng lại đi đến mở khóa cửa.
Dù nói thế nào thì Hàn Vân Tịch vẫn là một tội phạm quan trọng, một tên cai ngục nho nhỏ cư nhiên có thể vào đây?
Chỉ thấy lao đầu kia tầm 50 tuổi, bộ mặt hiền lành, hắn hoảng loạn mà nhìn nhìn xung quanh, xác định không có ai qua đây, mới vội vàng hướng Hàn Vân Tịch đi tới.
Hàn Vân Tịch đề phòng nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Bất ngờ, lao đầu vừa đi đến gần, đột nhiên "
Phù phù" một tiếng quỳ xuống, "Tiểu ân nhân! Tiểu ân nhân! Lão hủ cuối cùng đã tìm thấy ngươi a! Lão hủ còn tưởng rằng cả đời này cũng không tìm thấy ngươi."
Ách......Hàn Vân Tịch hoàn toàn nhớ rõ ký ức của nguyên chủ lúc trước. Nguyên chủ ngay cái đại môn cũng không hề ra khỏi cổng mà chỉ quanh quẩn quanh sân của mình. Mỗi ngày bị khi dễ là phế tài xấu nữ, chưa làm qua việc
thương thiên hại lí (*), cũng chưa từng qua làm chuyện tốt gì nha.
(*)伤天害理
(shāng tiān hài lǐ) - thương thiên hại lí: (làm việc) tàn nhẫn; nhẫn tâm; không có tính người. (do things offensive to god and reason; do things that are against reason and nature; ruthless and devoid of human feelings) ----------------------
"Lão nhân gia, có sự tình gì ngươi cứ nói đi." Hàn Vân Tịch xuống giường nâng người dậy, cai ngục kích động không chịu nổi bắt đầu nói, "Tiểu ân nhân, ngươi nhất định không biết ta là ai, nhưng ta lại biết ngươi là ai, ngươi là nhi nữ của Thiên Tâm phu nhân đúng không, ngươi đã gả cho Tần Vương, hiện tại chính là Tần Vương phi."
Thiên Tâm phu nhân......Tuy rằng Hàn Vân Tịch chỉ là kế thừa thân thể cùng ký ức của nguyên chủ, cũng không phải là bản nhân nguyên chủ, nhưng đối với cái tên này ở tận sâu trong đáy lòng nàng trước sau có một mạt cảm giác ấm áp không nói nên lời.
Thiên Tâm phu nhân, là mẫu thân nàng, một người y thuật cao siêu, một y giả nữ nhân nhân tâm chân chính, chỉ vì khi sinh hạ nàng, khó sinh mà chết.
"Tiểu ân nhân, mẫu thân ngươi chính là ân nhân cứu mạng cả nhà chúng ta,
tháng chạp(tháng 12 âm lịch) năm ấy
đế tây giao (phía tây) thôn Lạc Hà ôn dịch hoành hành, cả nhà ta đều nhiễm bệnh, là mẫu thân ngươi y thuật tốt đã cứu cả nhà chúng ta, nếu không...... Nếu không chúng ta đang sống sờ sờ cũng bị thiêu chết rồi a!"
Lao đầu nói nói, lại quỳ xuống, nức nở nói, "Sao người tốt đều đoản mệnh a, lão hủ còn chưa kịp tới báo ân, Thiên Tâm phu nhân đã đi rồi......"
Lao đầu tựa hồ là rất thương tâm, lệ rơi đầy mặt.
"Lão nhân gia, y giả tế thế, đó là chức trách của mẫu thân ta, ngươi không cần nhớ trong lòng, hảo hảo sống sót, đó là báo đáp tốt nhất đối với nương ta."
Hàn Vân Tịch khuyên, muốn đỡ lao đầu đứng dậy, ai ngờ lao đầu lại không dậy nổi, "Tiểu ân nhân, lão hủ hôm nay chính là tới báo ân, tiểu ân nhân, lão hủ không thể trơ mắt nhìn ngươi chết ở trong phòng giam a!"
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch kinh ngạc, "Chết ở chỗ này?"
Lao đầu khẩn trương quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác định không có ai lại đây, lúc này mới kéo chặt tay Hàn Vân Tịch, thấp giọng nói, "Tiểu ân nhân, thời điểm ngươi tiến vào ta đã sớm muốn tới thăm ngươi, nhưng đến tối hôm qua mới tới phiên ta trực ban, ta trộm nghe được Bắc Cung đại nhân bọn họ nói chuyện, người phía trên muốn mệnh của ngươi a!"
"Ta biết." Hàn Vân Tịch không dấu vết tránh thoát nắm tay của lao đầu, nhàn nhạt cười, nhiều người phía trên đều muốn mệnh nàng đi.
Nhưng mà, lao đầu lại phi thường khẩn trương, "Tiểu ân nhân, là thái hậu nương nương muốn mệnh ngươi đây, bọn họ muốn giết Mục thiếu tướng quân, trị ngươi tử tội."
Thấy Hàn Vân Tịch ít nhiều không có phản ứng, lao đầu lại vội vàng nói, "Tiểu ân nhân, ngươi không biết Mục thiếu tướng quân là người của Nhị hoàng tử, thái hậu muốn nhân cơ hội thay Thái Tử điện hạ diệt trừ Mục thiếu tướng quân đâu!"
Nghe xong lời này, Hàn Vân Tịch liền kinh ngạc, nhưng mà, nàng kinh ngạc cũng không phải ý đồ của thái hậu, mà là lao đầu này, một cai ngục nho nhỏ biết đến không ít nha.
Lao đầu kích động khẩn trương, cố ý chạy đến cạnh cửa đi xem có người hay không, xác định không có ai mới lại chạy về, vội vàng nói, "Tiểu ân nhân, đêm nay hãy xem ta là thuộc hạ của ngươi. Người phía dưới ta đều đã chuẩn bị xong, ta biết một cái mật đạo, đến lúc đó ngươi chỉ cần đi theo ta là được. Ngươi đừng ngây ngốc ở chỗ này đợi, ta đã nghe bọn hắn nói, chỉ cần ngày mai khi thiếu tướng quân vừa chết, ngay lập tức đem ngươi giết, nói ngươi sợ tội tự sát."
"Ngươi...... Thả ta đi?" Hàn Vân Tịch không thể tưởng tượng hỏi.
"Đúng, chúng ta suốt đêm lẻn đi, tiểu ân nhân, xe ngựa tiếp ứng bên ngoài ta cũng chuẩn bị tốt, ngươi ngay lập tức có thể chạy rất xa, vĩnh viễn cũng đừng quay trở lại." Lao đầu nói lời thấm thía.
"Ta một chạy này, chẳng phải biến thành chạy án, ta đời này làm thế nào để giải thích cho rõ ràng đây?" Hàn Vân Tịch hỏi lại.
Xin lỗi, nàng từ nhỏ là cô nhi, quen nhìn nhân tình ấm lạnh, thói đời nóng lạnh, muốn nàng dễ dàng tin tưởng một người xa lạ, không có khả năng.
Hơn nữa, nếu nàng thật sự chạy, vậy tương đương thừa nhận chính mình khám sai, điều này đối với một y giả chính là sỉ nhục lớn nhất. Nhìn viễn cảnh xa xa mà nói, nàng cũng không tin thái hậu có thể dễ dàng giết chết Mục Thanh Võ.
Cai ngục này, đang nghĩ nàng vẫn là Hàn Vân Tịch trước kia chưa hiểu việc đời, chưa từng trải qua chuyện này sao?"Tiểu ân nhân, hiện tại không rảnh lo có tội hay không có tội, hiện tại bảo toàn mệnh mới là quan trọng a!" Lao đầu rất nôn nóng.
"Ta đi rồi, vậy ngươi làm sao bây giờ? Vấn đề là.... hại đến người khác, ta làm không được."
Hàn Vân Tịch cố tình cường điệu hai chữ "hại người", ánh mắt lao đầu có chút né tránh, lại nói lời thấm thía, "Tiểu ân nhân, lão hủ này mệnh nhỏ không đáng giá tiền, Thiên Tâm phu nhân cứu tánh mạng người một nhà lão hủ, lão hủ lấy mệnh này báo đáp nàng, cũng không quá a!"
Lao đầu lệ nóng rơi trào, kích động vạn phần, ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại thình lình hỏi một câu, "Vì sao ta nên tin tưởng ngươi?"
Ách......Khoảnh khắc này, lao đầu thất thần, "Tiểu, tiểu ân nhân, ngươi này...... này, ta...... ta......"
Lao đầu chột dạ ngập ngừng, sau một lúc lâu cũng không giải thích được, Hàn Vân Tịch bên môi nổi lên một mạt cười lạnh cũng lan tới trong lòng.
"Lão nhân gia, ngươi cũng đã lớn tuổi, lăn lộn không dậy nổi, đi đi thôi."
Hàn Vân Tịch vừa nói, vừa hướng phía trên giường sưởi đi tới, một đôi con mắt sáng rực như lửa, lao đầu sợ hãi không dám lại nhìn đến ánh mắt của nàng.
"Kia......kia tiểu ân nhân ngươi...... ngươi bảo trọng."
Lao đầu miễn cưỡng ổn định lại, cuống quít rời khỏi, Hàn Vân Tịch lặng im nhìn, thầm nghĩ, tối nay nếu nàng thật sự chạy đi, thật sự đã bị Đại Lý Tự giết chết đi.
Rốt cuộc là ai, nghĩ ra chiêu gian trá tổn hại như vậy?-----------
Lao đầu vừa ra khỏi cửa đã bị hai ngục tốt đưa tới một gian mật thất. Trong mật thất, Trường Bình công chúa, Mục Lưu Nguyệt cùng Bắc Cung Hà Trạch đang nói chuyện phiếm, vừa thấy lao lần đầu tới, Trường Bình công chúa vội vàng đứng dậy, "Như thế nào, nàng đáp ứng rồi sao?"
Trường Bình công chúa tới cáo trạng Cố Bắc Nguyệt, đồng thời cũng mang đến cho Bắc Cung Hà Trạch một cái diệu kế, dụ dỗ Hàn Vân Tịch vượt ngục.
Đêm qua chỉnh không được Hàn Vân Tịch, ngược lại đem chính mình bị gãy eo, còn nhiễm bệnh phát ban, Trường Bình công chúa hận không thể ngay lúc này có thể nhìn thấy Hàn Vân Tịch bị định tội!
Lao đầu vội vàng quỳ xuống, "Trường Bình công chúa, Tần Vương phi quá thông minh, tiểu nhân...... Tiểu nhân vô năng!"
Trường Bình công chúa cõi lòng đầy kỳ vọng lại bị thất bại, tức giận một chân liền đá qua, "Đồ vô dụng, còn chưa cút!"
Bắc Cung đại nhân hướng ánh mắt tới ngục tốt một cái, ngục tốt liền mang lao đầu đi.
Trường Bình công chúa nheo hai mắt lại, ánh mắt trở nên hung dữ đáng sợ, nàng hướng Bắc Cung đại nhân làm động tác "Giết".
"Không thể!" Bắc Cung lập tức cự tuyệt, "Công chúa điện hạ, trăm triệu không thể. Nếu có thể, chúng ta đêm qua liền...... Mặc kệ như thế nào, nàng không thể chết ở chỗ này được, Đại Lý Tự gánh không nổi cái trách nhiệm này a, huống chi...... Thái hậu nương nương bên kia cũng không có lên tiếng."
"Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì? Hoàng nãi nãi đã sớm trông mong nàng ta chết đi!" Trường Bình công chúa chu lên miệng, lạnh lùng nói.
"Dù vậy, nàng cũng không thể chết ở chỗ này nha, còn có Tần......"
Bắc cung đại nhân còn chưa có nói xong, Mục Lưu Nguyệt đột nhiên linh cơ vừa động, "Công chúa, Bắc Cung đại nhân, ta còn có một kế, các ngươi nhìn xem như thế nào?"