Hàn Vân Tịch vẫn bình tĩnh chờ đợi, đợi đến lúc tốt nhất để ra châm, thế nhưng, nàng không nghĩ đến tên thích khách này lại có thể tùy ý né được ám châm của mình!
Trong tình huống này lại có thể né được ám châm của nàng, hoặc là vô cùng quen thuộc với nó, hoặc là cao thủ rất lợi hại.
Lúc này Hàn Vân Tịch mới phản ứng lại, nàng đã đánh giá thấp đám thích khách này.
Triệu ma ma là một lão nhân gia trói gà không chặt, ám châm của Hàn Vân Tịch lại không khiến đối phương bị thương, mắt thấy lưỡi kiếm sắp đâm về phía Triệu ma ma.
Triệu ma ma sợ đến mức ngây người, không dám động đậy, Hàn Vân Tịch bỗng nhiên kéo Triệu ma ma lại, ngửa ra đằng sau về phía giường, theo đó Triệu ma ma cũng ngửa ra sau, mũi kiếm đúng lúc đâm đến người Triệu ma ma.
Nói cũng lạ, cao thủ bực này, mũi kiếm đã chạm đến người của Triệu ma ma, thế mà vẫn chưa làm cho bà bị thương, còn Hàn Vân Tịch ở phía sau bà thì lại càng an toàn hơn.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Hàn Vân Tịch đá ra một cước, hung hăng đạp về phía thích khách, trong nháy mắt mà thích khách né tránh, nàng đẩy Triệu ma ma sang một bên, bản thân mình cũng trốn.
Nhưng nào ngờ, lúc này kiếm của một thích khách khác lại đâm về phía Cố Bắc Nguyệt!
“Sở Tây Phong, cứu mạng!”
Hàn Vân Tịch vừa kêu to lại vừa ra châm, đáng tiếc, Sở Tây Phong không thể phân thân, thích khách áo đen lại quá nhiều và quá mạnh, cả phòng đều là âm thanh va chạm của binh khí, khắp nơi đều là tiếng đánh nhau.
Hai người ám vệ chém giết đến đây để cứu người, thế nhưng, một người nhanh chóng bị một tên thích khách áo đen cắt cổ giết chết, một người ám vệ khác lại không chống được sự tấn công của đám người áo đen từ hai phía.
“Vương phi nương nương, trốn nhanh đi, đừng lo cho ta!” Cố Bắc Nguyệt kinh hãi hét lên.
Hắn nằm trên giường không thể động đậy, tuy nhiên, hắn vẫn luôn quan sát động tĩnh của bọn thích khách này, hình như đám thích khách này vừa đến vì vương phi nương nương, lại vừa đến đây vì hắn. Rốt cuộc thì lai lịch của bọn chúng là thế nào?
Đáy mắt của hắn hiện lên sự phức tạp, rốt cuộc thì ai có thể bồi dưỡng ra nhiều cao thủ như vậy chứ, lại còn dám xông vào Tần vương phủ giữa ban ngày ban mặt, đây quả thực là xông vào.
“Đừng có nói nhảm nữa.”
Hàn Vân Tịch mang vẻ mặt không vui, nói rồi hung hăng đẩy Cố Bắc Nguyệt vào sâu trong giường, bản thân mình lại bảo vệ trước giường.
Khóe miệng của Cố Bắc Nguyệt hiện ra một nụ cười bất đắc dĩ, nhưng cũng nhanh chóng biến mất không một dấu vết.
“Trời ơi, Vương phi nương nương, người...”
Triệu ma ma tức điên lên, mặc dù bà rất sợ hãi nhưng bà cũng không thể để Vương phi nương nương bị bất cứ thương tổn nào! Bà đứng lên, thình lình kéo Hàn Vân Tịch lại.
Hàn Vân Tịch vừa tránh ra, hai thanh kiếm sắc liền đồng loạt đâm về phía Cố Bắc Nguyệt. Vậy thì mục tiêu của bọn chúng đã rõ ràng, bọn chúng đến đây là vì Cố Bắc Nguyệt!
Cố Bắc Nguyệt đối diện với hai lưỡi kiếm, nhíu mày, giống như những người không biết võ công vậy, mang vẻ mặt lo lắng và sợ hãi, thế nhưng, hắn cũng không sợ hãi đến mức mất hết bình tĩnh, hắn đã nắm chặt nắm đấm.
Giống như đang sợ hãi tử vong, lại giống như đang do dự chưa quyết định được điều gì đó.
Thế nhưng, cuối cùng thì sự do dự trong đáy mắt của hắn biến mất không còn dấu vết gì, hắn cứ trơ mắt nhìn lưỡi kiếm đến gần, càng lúc càng gần...
“Cố thái y!”
Hàn Vân Tịch la to, nàng bắn ra mấy cái ám châm, bắn trúng một tên thích khách trong đó, nhưng lập tức lại có thích khách bổ sung vào chỗ đó, mà bên nàng liền có thích khách đánh qua, Hàn Vân Tịch vừa tự vệ lại vừa phải cầu cứu: “Người đâu, bảo vệ Cố thái y! Nhanh!”
Một trận hỗn chiến!
Đột nhiên, Cố Bắc Nguyệt khẽ rên một tiếng, Hàn Vân Tịch vội vã quay đầu nhìn, chỉ thấy kiếm của một tên thích khách đã đâm vào cánh tay của Cố Bắc Nguyệt, mà một thích khách khác đang đâm về phía bụng của hắn!
Thật ác độc!
Hàn Vân Tịch hít sâu một hơi, nàng cũng không thèm để ý đến phiền phức bên mình nữa, tất cả ám châm trên cánh tay của nàng đồng loạt bắn ra, tất cả đều bắn về phía thích khách kia.
Lần này, thích khách trúng năm cái ám châm, trong đó ba cái trúng vào chỗ hiểm, lập tức ngã xuống.
Thế nhưng, mọi chuyện cũng không kết thúc vì thích khách kia đã ngã xuống, Hàn Vân Tịch còn chưa kịp thở, bên cạnh lại có một thích khách khác đánh tới, cùng lúc đó, bên phía Cố Bắc Nguyệt, tên thích khách đâm trúng cánh tay của hắn lại hung hăng rút trường kiếm ra, nhắm vào chỗ hiểm của hắn!
Đáy mắt của Cố Bắc Nguyệt hiện lên sự lạnh lẽo, rốt cuộc thì bàn tay giấu trong đệm chăn đã cầm một thanh phi đao nhỏ, thế nhưng, ngay lúc này, con thú nhỏ đang ngủ trong cái rương nhỏ ở một bên đột nhiên xông lên, giương nanh múa vuốt nhào về phía tên thích khách đó, trực tiếp nhào vào trên mặt hắn rồi điên cuồng cào cấu!
Đáng ghét, lại dám tổn thương công tử của nó, nó không tức giận thì dám coi nó là chuột thật sao?
Thích khách che lại khuôn mặt đã bị cào cấu đến nát, trong nháy mắt thì cả khuôn mặt đã bị phá hủy, cho dù hắn kéo thế nào, con thú nhỏ vẫn bám vào mặt hắn.
“A... a...” Thích khách đau đớn đến mức la to.
Chỉ là, loại tình huống đột xuất này cũng không ảnh hưởng đến những tên thích khách khác, quả thực bọn chúng đã được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh, là tử sĩ không có tình cảm hay dục vọng gì nữa, không ai quan tâm đến tiếng kêu bi thảm đó, bọn chúng vẫn tiếp tục tấn công.
Một tên thích khách khác lại giết được một ám vệ đang chống cự, lao thẳng về phía Cố Bắc Nguyệt.
Thế nhưng, thú nhỏ vừa cảm thấy được sát khí liền nhảy vọt lên, nhảy lên trên đầu tên thích khách gần Cố Bắc Nguyệt nhất, lại cào cấu điên cuồng lần nữa, mảng máu tươi lớn liền chảy xuống từ đầu tên thích khách áo đen, thích khách áo đen đứng tại chỗ, sau đó nhanh chóng ngã xuống đất cái rầm, đã chết...
Lần này, thích khách áo đen khác muốn xông lên tiếp mới dừng bước, biết được con sóc này rất lợi hại.
Thú nhỏ nằm sấp trên mép giường, hai mắt híp lại, khí thế hùng hổ, mặc dù nó rất mệt mỏi, thế nhưng, một khi nó cảm nhận được sát khí liền nhảy dựng lên.
Nó muốn bảo vệ Vân Tịch ma ma.
Nhưng mà ai ngờ, nó nhảy dựng lên thì lại phát hiện công tử cũng lâm vào nguy hiểm, chính xác mà nói là tình cảnh của công tử càng nguy hiểm hơn so với Vân Tịch ma ma.
Mặc dù thích khách áo đen cũng tấn công Vân Tịch ma ma, nhưng không hề có sát khí, ngược lại bên phía công tử lại là tầng tầng sát khí.
Thú nhỏ không biết lai lịch của đám thích khách áo đen, cũng không biết vì sao bọn chúng lại không mang sát khí với Vân Tịch ma ma, nó chỉ biết cho dù là nguyên nhân gì, không có ai được tổn thương công tử!
Đối với thú nhỏ mà nói, công tử và Vân Tịch ma ma đều quan trọng như nhau.
Thú nhỏ ngồi xuống canh giữ, đám thích khách áo đen liền thu lại, cũng không biết ai đã hét lên một tiếng “lui”, tất cả thích khách áo đen liền bắt đầu rút lui.
“Bắt người sống, đội cung tiễn đến ngay!”
Sở Tây Phong ra lệnh một tiếng, lại là một trận chém giết, ám vệ đã chết không ít, thích khách áo đen cũng chết mất mấy người, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể để lại người sống.
Lúc đội cung tiễn đến, thích khách áo đen đã trốn sạch sành sanh, chỉ còn lại sự bừa bộn khắp phòng.
Thú nhỏ quá mệt mỏi rồi, nó lập tức ngã xuống bên cạnh Cố Bắc Nguyệt, sức lực còn lại chỉ để ngay mắt, con mắt hơi mở, nhìn Vân Tịch ma ma.
Triệu ma ma ngồi sập xuống đất, nghĩ lại mà sợ đến mức không đứng lên nổi, Hàn Vân Tịch vội vã đến trước giường: “Cố Bắc Nguyệt, ngươi không sao chứ?”
Cố Bắc Nguyệt vẫn còn mang vẻ mặt hoảng sợ, nhưng hắn vẫn có lễ nghi: “Cảm ơn Vương phi nương nương, vi thần không sao.”
“Vương phi nương nương, người không sao chứ?” Sở Tây Phong vội vã hỏi.
Hàn Vân Tịch nhìn thấy dáng vẻ không còn sức lực của thú nhỏ, vô cùng đau lòng.
“Đội cung tiễn đã làm việc thế nào? Đến trễ như vậy, nếu không phải có thú nhỏ, mọi người chúng ta cũng đừng hòng sống nữa!” Nàng tức giận chất vấn.
Thích khách đến đây quả thực rất mạnh, không trách Sở Tây Phong và ám vệ được, thế nhưng, cung tiễn thủ cũng đến quá trễ rồi!
Sở Tây Phong hạ lệnh ngay: “Người đâu, gọi Lý Đức Phúc đến đây!”
Lý Đức Phúc chính người quản lý của đội cung tiễn trong Tần vương phủ, hắn vừa tiến đến thì lập tức quỳ xuống: “Ti chức thất trách, xin Vương phi nương nương giáng tội!”
“Tại sao lại đến trễ như vậy?” Hàn Vân Tịch mang một bụng lửa giận, không nói đến hậu quả nghiêm trọng của chuyện này vào hôm nay, chỉ nói đến tốc độ cứu viện thôi, như thế này sao có thể cam đoan sự an toàn trong Tần vương phủ chứ?
Dám xông vào Tần vương phủ để giết người, đâu thể nào là người đơn giản được chứ, lần này đã để bọn chúng trốn thoát, tất nhiên sẽ có lần tiếp theo.
Nếu không phải biết rõ thuộc hạ của Long Phi Dạ là người kỷ luật nghiêm minh, nàng đã hoài nghi đám người này cố ý đến trễ.
“Bẩm vương phi nương nương, Phật đường ở góc Tây Bắc có thích khách xâm nhập, muốn bắt cóc Thái phi nương nương, ti chức dẫn theo đội cung tiễn bận rộn ứng phó cho nên không thể chú ý đến bên này. Ti chức thất trách, xin Vương phi nương nương giáng tội!”
Lời này vừa nói ra, Hàn Vân Tịch còn chưa mở miệng, Sở Tây Phong liền kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra? Tại sao không đến báo?”
“Thuộc hạ đang dẫn theo cung tiễn thủ liền thu được tin tức xin cứu viện của ám vệ ở bên kia, vẫn chưa kịp bẩm báo!” Lý Đức Phúc nghiêm túc trả lời.
“Vậy có bắt được người không?” Hàn Vân Tịch cũng kinh ngạc, chẳng lẽ hai đám thích khách này là cùng một nhóm, chia ra hành động để phân tán binh lực phòng thủ trong Tần vương phủ?
Rốt cuộc thì bọn chúng đến vì nàng và Cố Bắc Nguyệt, hay là đến vì Nghi Thái phi? Hoặc là cả hai?
“Bẩm Vương phi nương nương, ti chức vô năng, bắt được ba tên thích khách nhưng tất cả đều tự sát, nhưng tên khác thì đã chạy trốn.” Lý Đức Phúc thành thật trả lời.
Hàn Vân Tịch nhíu mày nhìn về phía Sở Tây Phong, Sở Tây Phong mang vẻ mặt nghiêm nghị đi đến, thấp giọng bên tai Hàn Vân Tịch: “Vương phi nương nương, có khi nào mục tiêu của bọn chúng là Nghi Thái phi hay không?”
Hàn Vân Tịch đã có suy đoán này từ sớm, mục đích thực sự của đám thích khách này là bắt cóc Nghi Thái phi, ám sát nàng và Cố Bắc Nguyệt chỉ là cách để phân tán binh lực và ngăn chặn Sở Tây Phong mà thôi.
Hàn Vân Tịch nhanh chóng ra quyết định: “Lý Đức Phúc lập tức điều động nhân thủ từ Cô uyển, tăng cường phòng thủ. Sở Tây Phong ngươi nhanh chóng bẩm báo việc này cho Tần vương điện hạ!”
Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Vân Tịch trực tiếp hạ mệnh lệnh cho thuộc hạ của Tần vương, quả thực là rất có khí thế của nữ chủ nhân.
Lý Đức Phúc không dám chậm trễ, lập tức đi ngay, đáy mắt của Sở Tây Phong hiện lên sự thưởng thức: “Thuộc hạ đã rõ!”
Cố Bắc Nguyệt vẫn im lặng không nói gì mà nhìn tất cả, giữa hai hàng lông mày đọng lại sự suy tư.
Người hầu nhanh chóng dọn dẹp thi thể của thích khách, xử lý sạch sẽ cả căn phòng.
Lúc này, thú nhỏ rúc vào bên cạnh Cố Bắc Nguyệt, giống như đã ngủ thiếp đi, nhưng thật ra đã hoàn toàn hôn mê, lòng bàn tay của Cố Bắc Nguyệt dịu dàng xoa lớp lông màu trắng hoàn mỹ của nó, đáng tiếc, nó không biết gì cả.
“May là có thú nhỏ.” Hàn Vân Tịch thản nhiên nói.
“Vương phi nương nương, đám thích khách này...” Cố Bắc Nguyệt có vẻ muốn nói lại thôi.
“Đến đây vì ta, không còn cách nào khác, ta đắc tội quá nhiều người!” Hàn Vân Tịch mang vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nếu đám thích khách này đúng như suy đoán của nàng và Sở Tây Phong thì mục đích mà bọn chúng đến đây là vì Nghi Thái phi, mà hung thủ sau màn chắc chắn là hai vị ở trong cung.
Mặc dù từ lúc Tô nương chết, Thái hậu chưa bao giờ quan tâm đến thân thế của Long Phi Dạ, thế nhưng, điều này cũng không có nghĩa là Thái hậu đã quên, Thiên Huy Hoàng đế đã quên. Đối với hoàng tộc mà nói, thân thế của Long Phi Dạ còn quan trọng hơn bất cứ điều gì!
Tô nương chết rồi, người hầu duy nhất biết được chân tướng năm đó cũng đã chết. Tuy nhiên, vẫn còn có Nghi thái phi mà! Còn ai biết rõ ràng chuyện xảy ra vào năm đó hơn Nghi thái phi?
Phải biết rằng Long Phi Dạ có phải là người của Hoàng tộc Thiên Ninh hay không, chất vấn Nghi thái phi là cách trực tiếp nhất.
Hàn Vân Tịch ôm mọi chuyện về phía mình, cũng không muốn cho Cố Bắc Nguyệt hoài nghi điều gì.
“Vương phi nương nương phải bảo trọng.”
Cố Bắc Nguyệt thấm thía nói, ngay lúc này, một tiếng xé gió ác liệt đột nhiên vang lên, lập tức một mũi tên mạnh mẽ phá cửa rồi bắn về phía Cố Bắc Nguyệt.
Mũi tên này nằm ngoài ý muốn của tất cả mọi người, khí thế áp bách, đánh đến với khí thế dời núi lấp biển, mọi người chưa kịp phản ứng, phần bụng của Cố Bắc Nguyệt đã trúng tên, phun ra một đống máu tươi!