" Hách Liên cô nương, sáu chục ngàn, sáu chục ngàn đã là giá quy định." Tiền sư phó bất đắc dĩ nói.
Lần này, Hàn Vân Tịch đặc biệt dứt khoát, "Năm chục ngàn!"
Năm chục ngàn!Lâm gia cùng tiền sư phó đều có cảm giác bản thân không đủ năng lực tiếp tục đàm phán. Bọn họ thật sự muốn biết người đàn bà này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại tinh vi như vậy, vừa mở miệng liền dò được giá cuối cùng bọn họ vừa thống nhất!
Năm chục ngàn, không bán cũng phải bán!Tiền sư phó chỉ có thể cầu nguyện, sau khi Phủ Quốc Cữu biết cái giá tiền này, chớ đem hắn ném vào thiên đao vạn lửa.
Năm mươi hai chục ngàn vạn – một trăm vạn gánh lương! Giá cả đã được chốt.
Tiền sư phó cuối cùng vẫn là đem bán ra toàn bộ lương thực trong kho hàng, cũng mới đủ bù vào thiếu hụt ngân lượng của Phủ Quốc Cữu.
"Như vậy nói, trong kho lương của các ngươi không chỉ có hơn 2 triệu gánh nhỉ?"
Hàn Vân Tịch nói lời này, mười phần là ý châm chọc, đáng tiếc Lâm gia cùng Tiền sư phó cũng không nghe ra.
Hai người này sau khi thống nhất giá cả và số lượng, vấn đề quan tâm nhất chính là bạc.
Nghiêm túc tính toán một phen, Hách Liên cô nương phải trả cho bọn hắn một trăm năm mươi ba vạn tiền mặt, số lượng lớn như vậy, cũng không biết nàng có mang trên người hay không.
Vạn nhất mà trì hoãn thêm một hai ngày, vậy thì xong.
Trong lúc Lâm gia cùng Tiền sư phó đang lo lắng thời điểm lấy được tiền hàng của Hàn Vân Tịch, bọn họ cho rằng lại được thêm một phen trắc trở.
Hàn Vân Tịch cười nói, "Lâm gia, một tay giao tiền, một tay giao hàng, quy định này không sai chứ?"
Một lời này, Lâm gia cùng Tiền sư phó cũng thở phào một hơi dài, Lâm gia liền vội vàng trả lời, " Đúng, chính là như vậy!"
"Tốt lắm, ta cho người đến vận chuyển lương. Sau khi vận chuyển đủ, lập tức đem tiền giao cho ngươi." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Lâm gia bị hù dọa. Thương khố cũng không ở trong chợ đen, trong chợ đen chỉ để tồn một phần nhỏ lương thực mà thôi, kho lương tất nhiên bên trên mặt đất.
Muốn chờ bọn hắn đi giao lương thực, mang một số lượng lớn lương thực như vậy, chở tất cả từ kho trên mặt đất tới đây giao hàng, chỉ trời mới biết trải qua bao lâu. Mà Phủ Quốc Cữu chậm nhất là tối hôm nay thì phải lấy được bạc. Chậm nhất chậm nhất là sáng sớm ngày mai phải mang bạc giao cho Bộ Hộ.
Lâm gia chần chờ chốc lát, bỏ qua chuyện mặt mũi, bất đắc dĩ nói, "Hách Liên cô nương có chỗ không biết, tại hạ cần bạc quay vòng. Không biết có thể lấy trước bạc hay không?"
Hàn Vân Tịch thật ra là cố ý, nàng do dự, "Nhưng ta không được thấy lương thực, thật sự là..."
"Hách Liên cô nương, bây giờ tại hạ liền có thể dẫn ngươi đi nhìn qua thương khố một chút!" Lâm gia vội vàng nói.
Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ chờ những lời này.
"Được!" Hàn Vân Tịch sảng khoái đáp ứng.
Lâm gia cùng tiền sư phó tự mình dẫn đường, rất nhanh thì đưa hai người Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ mang rời khỏi Thiên Vực chợ đen, trong một chiếc xe ngựa.
Lâm gia tự mình đem ra hai miếng vải đen dùng để bịt mắt, khách khí nói, "Hách Liên cô nương, đây là quy tắc, mong rằng ngươi lượng thứ."
Mua bán trong chợ đen có quy tắc, không hỏi nguồn, không hỏi chỗ đi.
Lâm gia mang theo hai người Hàn Vân Tịch đi thương khố. Chỉ theo quy tắc của chợ đen thì quả thật có quyền bịt mắt bọn họ lại, giữ bí mật kinh doanh.
Hàn Vân Tịch rất rộng rãi, đang muốn ngửa đầu để cho Lâm gia bịt mắt thì Long Phi Dạ tiến đến, cầm miếng vải đen trong tay Lâm gia, tự mình thay Hàn Vân Tịch bịt mắt lại.
Lâm gia thấy cặp mắt tê lạnh thâm thuý của Long Phi Dạ, đều không dám nói gì. Liền đợi sau khi Long Phi Dạ tự dùng vải đen bịt mắt, hắn cũng ngồi im một bên.
Cả đường đi đều bị vải đen che mắt, Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ không thấy được cái gì, nhưng Long Phi Dạ ra lệnh cho Ám Vệ một đường đuổi theo.
Lượn quanh trên đường, rốt cuộc, bọn họ cũng đến mục đích.
Khi Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ xuống xe, sau khi cởi bịt mắt, phát hiện ra mình đang ở rừng cây ngoại ô Đế Đô Thiên Ninh Quốc.
Hàn Vân Tịch vốn cho là khoảng cách kho lương Phủ Quốc Cữu sẽ rất xa Đế Đô. Không ngờ, Quốc Cữu gia lại to gan như vậy, lương thực tham ô hối lộ được lại dám chứa ngay phụ cận của Đế Đô.
Chuyện này đối với Thiên Huy Hoàng Đế cũng coi là một loại châm chọc!
Thật ra thì trước đây, Thiên Ninh Quốc có bao nhiêu quận huyện thì Phủ Quốc Cữu có bấy nhiêu kho lương. Sau này, vì dễ dàng cho việc bảo mật và quản lý, Quốc Cữu gia liền cho toàn bộ lương thực đều tập trung vào một chỗ. Cứ như vậy chỉ cần một đám nhân mã tới quản lý kho lương,người muốn biết được bí mật kho lương thì rất ít.
Kho lương này được xây thật tốt, tựa như trang viên. Ai không biết thì có thể cho đây là biệt viện ngoại ô của nhà giàu sang.
"Nhị vị, xin mời vào bên trong!" Lâm gia rất khách khí, kì thực là đang nóng lòng muốn vội vã lấy được tiền trước.
Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đi vào, phát hiện trong mỗi một phòng lớn đều đang chất đầy lương thực. Tất cả bao đựng lương đều thống nhất, không có bất kỳ dòng chữ nào. Nếu lần theo đầu mối là bao đựng lương thì cũng vô ích, sẽ không tìm ra bất kỳ chứng cứ chứng minh nguồn gốc những lương thực này.
Hai người Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đi trọn một vòng trang viên. Sau đó đại khái kiểm lại một chút liền phát hiện kho lương không có dấu hiệu số lượng lương thực xuất vào hay nhập ra.
"Hách Liên cô nương, hàng cũng đã kiểm, chúng ta có thể giao bạc trước không?" Lâm gia nói.
Hàn Vân Tịch biết, nàng lạnh lùng nói, "Ta giao cho các ngươi một nửa tiền mặt. Còn một nửa, sau khi ta cho chở đủ lương thực thì giao thêm."
Tiếng nói vừa dứt, đại tài chủ sau lưng nàng liền rút tiền. Hàn Vân Tịch không nhìn thấy dáng vẻ Long Phi Dạ phía sau, nếu không, nhất định nàng sẽ lại si mê.
Long Phi Dạ động tác ưu nhã, từ trong tay áo lấy ra một tờ ngân phiếu hơn 70 vạn lượng, trực tiếp đưa cho Lâm gia.
Lâm gia nhìn qua Tiền sư phó một chút. Hắn nghĩ nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
Tiền sư phó cũng do dự, nữ nhân này yêu cầu không quá đáng chút nào. Quả thật nên chuyển tất cả lương thực đi, rồi mới trả toàn bộ tiền.
Nhưng cái khó là thời gian của bọn họ quá eo hẹp!
"Lâm gia?" Hàn Vân Tịch thúc giục, không cho bọn hắn thời gian suy nghĩ dư thừa.
Lâm gia không nhịn được ở trong lòng than phiền, nữ nhân này, sao không đến mua lương sớm chút đây? Cho dù là trước một ngày cũng tốt!
Ha ha, Hàn Vân Tịch tính đúng thời gian, làm sao có thể sẽ trước thời hạn tới mua lương.Cuối cùng, Tiền sư phó quyết định, hắn nói, "Hách Liên cô nương, không bằng như vậy, ta lập tức tìm người chuyên mang lương thực chở ra ngoài. Các ngươi ở chỗ này chờ. Trong ngày hôm nay, chúng ta liền thanh toán dứt điểm, như thế nào?"
Hàn Vân Tịch cố làm suy tư chốc lát, cười đáp ứng, "Cũng được!"
"Không biết Hách Liên cô nương phải đem lương thực vận chuyển tới chỗ nào?" Tiền sư phó lại hỏi.
"Giao tới Trần gia ở Nam Giao. Các ngươi có thể trực tiếp đi qua liền, nơi đó sẽ có người tiếp ứng các ngươi." Hàn Vân Tịch đưa ra địa điểm đã có sự chuẩn bị. Địa điểm này chính là trên đường đi đến tai khu phải đi qua.
Nhóm lương thực này nhất định phải đưa toàn bộ đến tai khu cứu nạn.
Sau khi giao thiệp tốt tất cả, Tiền sư phó cùng Lâm gia cuối cùng đã buông được trọng trách như tảng đá nặng đè trước ngực. Tiền sư phó lúc này mới có thời gian nghiêm túc nhìn tấm ngân phiếu mà Long Phi Dạ vừa giao cho.
Ngân phiếu dĩ nhiên sẽ không giả. Tiền sư phó là muốn biết xuất xứ của tờ ngân phiếu. Hắn chỉ không ngờ, tờ ngân phiếu này lại xuất xứ từ Tiền Trang (1) của Bắc Lịch Quốc.
Mối lo lắng cẩn trọng cũng theo vậy mà giảm xuống, hắn thấy yên tâm hơn.
Tiền sư phó tốc độ làm việc không thể coi thường. Hắn đưa hai người Hàn Vân Tịch đến khách đường ngồi nghỉ, lại vừa kêu ra một nhóm công nhân bốc vác chuyên nghiệp cùng đoàn xe tới vận chuyển lương thực.
Vì muốn tranh thủ thời gian, Tiền sư phó cơ hồ đem toàn bộ đoàn xe chuyên chở gọi ra.
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch ngồi ở trong phòng khách. Rất dễ dàng thấy công nhân bốc vác ra ra vào vào phía cổng lớn.
Hàn Vân Tịch trong bụng thầm vui mừng. Không thể nghi ngờ gì nữa, những công nhân bốc vác này cùng đoàn xe vận chuyển, đây chính là nhân chứng là tốt nhất. Hàn Vân Tịch đang làm một vụ buôn bán thật giá trị!
Cho đến khuya hôm đó, cuối cùng cũng mang đến bao lương cuối cùng chở đến địa điểm Hàn Vân Tịch chỉ định.
Long Phi Dạ xuất ra tấm ngân phiếu thứ hai, vẫn là xuất xứ từ Bắc Lịch Quốc.
Sau khi kiểm tra chắc chắn, tiền sư phó lập tức phái tâm phúc đem ngân phiếu đưa đến Đế Đô. Thiên đuổi vạn đuổi, cuối cùng là đến kịp.
Tiền sư phó đem Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đưa về chợ đen, cách thức vẫn bịt mắt như cũ. Hắn không thể để lộ bí mật kho lương. Lâm gia cười nói, "Hách Liên cô nương, hy vọng lần sau, chúng ta còn có thể hợp tác."
"Nhất định!" Hàn Vân Tịch cười trả lời, tâm tình tốt vô cùng.
Lâm gia suy nghĩ, lần tới nhất định phải từ trên người nữ nhân này, lấy lại đủ số bạc hôm nay tổn thất. Chỉ là, hắn đâu có biết, sẽ không còn có lần hợp tác sau!
Một trận giao dịch cứ như vậy khoái trá kết thúc.
Trở lại Cửa hàng gạo Ngô gia, Hàn Vân Tịch không nhịn được cười lên ha hả. Nàng hướng phía Long Phi Dạ, đưa tay ra, "Điện hạ, chàng mau thưởng cho ta!"
Long Phi Dạ đã hứa, nếu như nàng làm xong sự tình lần này, sẽ có phần thưởng.
Long Phi Dạ biết Hàn Vân Tịch có thể làm xong việc lớn lần này. Nhưng đến chính hắn cũng không nghĩ rằng nàng có thể làm tốt như vậy. Hắn suy nghĩ, còn có người nào có thể so với nữ nhân này. Nàng rất lợi hại!
Nếu như ngày nào Phủ Quốc Cữu ngã xuống, nhất định là bị nữ nhân này hãm hại!
Sở Tây Phong, Ngô thúc, bọn họ biết được tình huống Hàn Vân Tịch giao dịch mua bán thì không khỏi đối với nàng bội phục sát đất.
Đương nhiên, vào giờ phút này, bọn họ càng hiếu kỳ hơn chuyện Tần Vương điện hạ sẽ ban thưởng cái gì cho Vương phi nương nương.
Long Phi Dạ ngưng mắt nhìn Hàn Vân Tịch, chậm chạp không lên tiếng.
"Điện hạ, ta không cho chàng ăn vạ!" Hàn Vân Tịch vui vẻ nói, tâm tình nàng đang rất tốt, toàn bộ viết lên mặt.
Rốt cuộc, Long Phi Dạ mở miệng, hắn nói, "Nàng muốn cái gì, Bản vương cũng cho nàng."
Hàn Vân Tịch ngây ngẩn, khiếp mình mà hỏi, "Điện hạ, chàng nói cái gì vậy?"
Nàng không phải là không có nghe rõ, mà là có chút không phản ứng kịp.
"Nàng muốn cái gì, Bản vương cũng cho nàng." Long Phi Dạ lại lặp một câu, giọng bình thản, không cách nào ngăn lại sự kiên định trong giọng nói.
Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!Lúc này, trên mặt Hàn Vân Tịch mới chậm rãi nở nụ cười.
Còn có cái gì ban thưởng có thể so với Long Phi Dạ ban thưởng, làm cho người khác vô cùng động tâm?
Nàng muốn cái gì, hắn liền cho cái đó?Long Phi Dạ, hắn cũng đã biết, hắn nói ra như vậy tương đương với cam kết!"Điện hạ, chàng sẽ không sợ ta muốn..." Hàn Vân Tịch muốn nói lại thôi.
"Nàng nói cái gì?" Long Phi Dạ nhàn nhạt hỏi.
"Chàng sẽ không sợ ta muốn toàn bộ của chàng sao?" Hàn Vân Tịch rất nghiêm túc.
Ai ngờ, Long Phi Dạ bá đạo mân mê cằm Hàn Vân Tịch, phi thường khẳng khái, " Nàng thật sự muốn toàn bộ của ta?"
( ú í =)) cái gì toàn bộ? Toàn bộ cái gì? =)))))
Bị hắn hỏi ngược lại như vậy, Hàn Vân Tịch ngược lại chột dạ.
Ở Cửa hàng gạo Lâm gia, nàng đơn giản là oai phong một cõi. Nhưng ở trước mặt Long Phi Dạ, nàng mãi mãi cũng giống như một nữ nhân nhỏ bé.
Thật lâu thật lâu, Hàn Vân Tịch đều không dám trả lời.
Cuối cùng, Long Phi Dạ nói, " Bao giờ nàng nghĩ xong thì trả lời ta."
Toàn bộ mọi thứ của hắn? Toàn bộ là bao gồm những thứ nào đây?Hàn Vân Tịch nghĩ về Long Phi Dạ, quyền thế, tài sản, địa vị. Cũng bao gồm cả bản thân Long Phi Dạ, và còn có bí mật của hắn!
Hàn Vân Tịch có từng nghiêm túc suy nghĩ qua?
Cũng không biết tại sao, Hàn Vân Tịch đột nhiên cảm thấy bầu không khí trầm trọng, nàng cười nói, "Được,ta suy nghĩ thật kỹ cân nhắc!"
Long Phi Dạ lúc này mới buông nàng ra, nhàn nhạt nói, "Chờ ngày mai Hộ Bộ đưa tiền tới, chúng ta liền lên đường đi tai khu."
Số bạc từ việc bán hàng từ thiện giúp nạn thiên tai vốn sẽ do Bộ Hộ quản lí. Nay Thiên Huy Hoàng Đế lại bổ nhiệm Long Phi Dạ làm khâm sai triều đình đi giúp nạn, cho nên tất cả số bạc kia đều về lại trong tay Long Phi Dạ.
Nói cách khác, ngày hôm nay Tiền sư phó từ trong tay Long Phi Dạ cầm ngân phiếu đi thì ngày mai số ngân phiếu phải trở lại với hắn.
Quốc Cữu gia nếu như biết chuyện này, chắc hẳn sẽ giận đến thất khiếu(2) chảy máu!
Ngày đó, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch ở lại trong chợ đen. Ai biết, hôm sau, Bộ Hộ còn không đưa bạc đến, một tin tức xấu lại tới trước.