Long Thiên Mặc vừa ra cảnh cáo, Mục Lưu Nguyệt lập tức đứng im tại chỗ. Nàng ủy khuất muốn xông qua chỗ Long Thiên Mặc đại sảo (1) một trận.
( chú thích: Theo TĐ Hán – Việt
(1) Đại sảo: 1. (Động) Quấy rầy, quấy nhiễu.
2. Cãi nhau. ◎Như: "tranh sảo" 爭吵 tranh cãi.)
Mấy ngày nay, bất kể nàng lấy lòng thế nào, dịu dàng thế nào, hắn đều không nhìn thẳng nàng đến một cái.
Nàng vốn còn muốn cùng Long Thiên Mặc liên thủ đối phó Hàn Vân Tịch. Ai biết, ngay cả một cơ hội, Long Thiên Mặc cũng không cho nàng.
Nàng vốn cho là gả vào Đông Cung, vận mệnh của nàng sẽ chuyển biến. Ai biết, mới tân hôn không tới một tháng, nàng giống như khí phụ, bị gạt sang một bên.
Ngày tân hôn hôm đó, không phải trời chưa tối, thì chắc cũng không thấy được mặt Long Thiên Mặc. Vốn là đêm động phòng hoa chúc, lương thần cảnh đẹp, nàng lại một mình trông phòng, một mình rơi lệ.
Vậy đã coi là gì? Qua ngày thứ hai, thái hậu cũng không phái người tới lấy khăn lạc hồng!!
Nghĩ tới thời điểm Hàn Vân Tịch lập gia đình. Nàng cùng một đám các chị em đánh cuộc Hàn Vân Tịch sẽ có khăn lạc hồng hay không, vẫn cùng Trường Bình Công Chúa chờ đến lúc Hàn Vân Tịch bị thái hậu làm nhục!
Ai biết hôm nay, nàng rơi vào kết quả như thế này. Thái Hậu ngay cả điều tra, cũng bỏ qua nàng! Thái hậu rõ ràng là biết Long Thiên Mặc không đụng tới nàng, đây là ngầm cho phép!
Đối với một nữ nhân, còn có chuyện gì nhục nhã hơn so với chuyện này?
Sớm biết như vậy, từ ban đầu, nàng nên nghe phụ thân, không nên lấy cái chết cưỡ.ng bức, bức bách phụ thân đáp ứng hôn sự này!
Mục Lưu Nguyệt càng nghĩ càng ủy khuất, càng nghĩ càng không cam lòng. Tại sao Hàn Vân Tịch một chút bối cảnh cũng không có, hết lần này tới lần khác có thể lọt vào con mắt của Tần Vương điện hạ?
Bây giờ, vui mừng duy nhất của nàng chính là được nhà mẹ đẻ cường đại làm hậu thuẫn. Chính là Phủ Tướng Quân! Long Thiên Mặc còn không đến mức đối xử tệ bạc với nàng!
Nhưng Long Thiên Mặc là thái tử, có một ngày sẽ lên Hoàng Vị, đến lúc đó, Tướng Quân Phủ cũng chưa chắc kiềm chế được hắn!
Nghĩ điểm này, Mục Lưu Nguyệt càng có cảm giác không an toàn. Nàng nghĩ, tiền đặt cược cuối cùng của nàng chính là một đứa bé. Muốn giữ một người đàn ông cần có đứa bé!
Chính mình không thích Long Thiên Mặc, cũng không thích cha mẹ chồng. Bây giờ lại phải nghĩ đủ cách đi cầu một đứa bé, như vậy có tính là báo ứng của Mục Lưu Nguyệt không?
Trong thời khắc này, Mục Lưu Nguyệt thống hận Hàn Vân Tịch tận xương tuỷ. Đáng tiếc, Hàn Vân Tịch đã sớm quên mất Mục Lưu Nguyệt.
Đây không phải vì Hàn Vân Tịch bụng bự không thù dai, mà nàng đã hoàn toàn báo thù Mục Lưu Nguyệt!
Lúc này, Hàn Vân Tịch đang cùng Long Phi Dạ ngồi chung một chiếc xe ngựa. Hai người bí mật vận chuyển hơn một trăm năm mươi triệu gánh lương thực, đi hướng Quận Nam, khu thiên tai tàn phá nặng nề nhất ở Thiên Ninh.
Ám Vệ đem ngân phiếu mà Bộ Hộ giao đến Tần Vương Phủ. Mặc dù mấy tờ ngân phiếu, nhưng mỗi một tờ đều có giá trị lớn. Tổng cộng là hơn bảy triệu hai.
Long Phi Dạ đang xem mật hàm từ U Các đưa tới, nhìn chưa liếc mắt qua chỗ ngân phiếu. Vừa tiếp xúc qua lại thuận tay đưa cho Hàn Vân Tịch.
"Điện hạ, Thần Thiếp không phải hồng nhan hoạ thuỷ." Hàn Vân Tịch trêu ghẹo nói.
Long Phi Dạ chuyên chú đọc mật hàm, thuận miệng nói, "Bản vương cho nàng gieo họa đắc khởi."
( tớ không hiểu đc "gieo hoạ đắc khởi" là gì. Có cậu nào giải thích giúp đc không ạ?)
Hàn Vân Tịch nhìn gò má lạnh lùng của Long Phi Dạ. Cảm thấy trong thiên hạ, không có ai có thể so sánh với nam nhân này, càng ngày càng đẹp trai!
Hắn đã nói như vậy, nàng còn cự tuyệt cái gì? Nàng tỏ vẻ đứng đắn, nghiêm túc nói, " Điện hạ nói vậy, ta rất yên tâm."
Hàn Vân Tịch nhận lấy ngân phiếu. Hôm sau liền bí mật giao cho Ám Vệ tên Từ Đông Lâm một số chuyện.
Mặc dù những Ám Vệ đi theo hộ tống lần này cũng nghe lệnh của Hàn Vân Tịch, nhưng Hàn Vân Tịch chỉ tiếp xúc với Từ Đông Lâm. Không nói đến, Từ Đông Lâm tuổi tác không lớn lắm, lại có thể làm việc đặc biệt bền chắc.
Hàn Vân Tịch suy nghĩ, hay là mình cũng phải nuôi một ít Ám Vệ? Tốt nhất là sẽ dùng độc Ám Vệ. Chuyện này sau khi giúp nạn thiên tai, nàng sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Một đường đi hướng đến tai khu. Không có nhiều thời gian, cho nên dù buổi tối, bọn họ cũng đều đang trên đường, cũng không ở trọ nghỉ ngơi.
Xe ngựa rất lớn, có sập ấm áp có thể nằm. Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch một người nằm một bên, gian giữa là một cái bàn thấp.
Giữa ban ngày, Long Phi Dạ không xem mật hàm thì lại đọc sách. Thỉnh thoảng, Hàn Vân Tịch sẽ hỏi chuyện hắn, Long Phi Dạ cũng sẽ trả lời. Chẳng qua, trả lời xong, hắn lại chuyên chú đọc mật hàm cùng cuốn sách.
Thấy vậy, Hàn Vân Tịch không quấy rầy hắn.
Nàng nhàm chán, liền nhắm mắt lại, khởi động hệ thống giải độc.
Bách Lý Minh Hương uống thuốc độc, một phần thuốc do nàng chuẩn bị. Lúc rảnh rỗi, nàng liền suy nghĩ phương thuốc phá giải.
Nếu như thật sự đơn thuần chỉ có các loại độc tố hòa chung, hệ thống giải độc chỉ cần thời gian khoảng một phút liền có thể chế biến ra giải dược. Chỉ tiếc, những độc tố này không phải là hỗn hợp đơn thuần. Mà là do đặc thù trong cơ thể Bách Lý Minh Hương hỗn hợp.
Hàn Vân Tịch lấy mẫu là máu huyết đặc thù của Bách Lý Minh Hương, cùng máu bình thường của mình tiến hành thí nghiệm. Nàng chỉ hy vọng có thể nghiên cứu ra điều gì mới.
Nàng cũng mang ra phong lan độc mà hồi trước tìm được ở cung điện dưới đất của Độc Tông. Chỉ là hiện tại, nàng tạm thời không có nhiều thời gian quan tâm.
Từ lần trước, sau khi nàng đem theo Mê Điệp Mộng mà Long Phi Dạ giao cho đi vào hố trời, Long Phi Dạ chưa từng hỏi qua vấn đề Mê Điệp Mộng. Nhưng nàng vẫn rất để ý, chẳng qua là sự tình của Bách Lý Minh Hương khẩn cấp hơn so với Mê Điệp Mộng một chút.
Ban ngày, Hàn Vân Tịch đi vào hệ thống giải độc hệ nên hao phí không ít tinh lực. Ban đêm, nàng ngủ đặc biệt say, thường thường lúc mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Khi tỉnh dậy, sẽ phát hiện trên người đắp thêm một cái chăn mỏng. Cơ hồ thành thói quen. Phản ứng đầu tiên của nàng là liền quay đầu nhìn về phía Long Phi Dạ, sẽ thấy gò má của hắn đang nghiêm túc.
Có lúc Hàn Vân Tịch nghĩ, nếu như ngày nào tỉnh lại, quay đầu nhìn sẽ không thấy được gò má quen thuộc. Nàng có thể thích ứng được không?
Ngày hôm đó, Hàn Vân Tịch vừa tỉnh lại thì trời đã rất khuya, theo thói quen quay đầu nhìn lại, "Điện hạ, chàng đang đọc sách gì đây?"
"Sách sử." Long Phi Dạ nhàn nhạt trả lời.
"Đọc xong, ta mượn, nhìn qua một chút. Ta buồn chán." Hàn Vân Tịch lười biếng lười nói.
"Ừm." Long Phi Dạ chỉ đáp một tiếng, cũng không ngẩng đầu. Lúc hắn đang đọc sách, không thích người khác quấy rầy, xác thực nói, bất kể hắn làm cái gì cũng không thích người khác quấy rầy.
Hàn Vân Tịch cũng không hỏi nhiều, xuống xe đi rửa mặt rồi ăn cơm. Lúc này, trong tay Long Phi Dạ mới đổi «Thất quý tộc chí» thành một quyển «Vân Không thông sử».
Dọc theo con đường, Long Phi Dạ trừ chú ý U Các ra, vẫn đang tra duyệt «Thất quý tộc chí». Một bên, hắn tra cứu tư liệu lịch sử, một bên phái người đi điều tra, tựa hồ muốn tìm ra những đứa trẻ mồ côi của Thất quý tộc.
Trong U Các, Đường Ly vẫn luôn đợi thích khách áo đen.
Đối với thân phận của thích khách áo đen, Long Phi Dạ càng phát ra buồn bực. Vì thế, hắn cố ý phái người đi Mộc gia Dược Thành điều tra, còn phái người đi tìm Cố Thất Thiếu. Về phần vì sao phải tra Mộc gia cùng Cố Thất Thiếu, cũng chỉ có hắn tự mình biết.
Hàn Vân Tịch rất nhanh thì trở lại, dẫn theo một Ám Vệ đưa tin tức tới.
"Điện hạ, nghe nói Sở gia Tây Chu vì Sở Thanh Ca mà mua sắm mười ngàn thất Hãn Huyết lương câu, toàn bộ dùng làm đồ cưới!"
Tây Chu cùng Bắc Lịch là nơi huấn luyện nhiều chiến mã, kỵ binh. Là một đại vương bài.
Chiến mã của Tây Chu là giống ngựa Hãn Huyết. Loại chiến mã này đầu mảnh nhỏ, bờm cao, tứ chi thon dài, nhịp bước nhẹ nhàng, lấy tốc độ nhanh, sức chịu đựng tốt làm danh hiệu!
Bắc Lịch thì trải qua chiến tranh chính bằng giống ngựa Mông Cổ. Loại ngựa này không sợ giá rét, sức sống dẻo dai, cực mạnh. Hơn nữa, trên chiến trường không sợ hãi, không giật mình, dũng mãnh vô cùng! Sức chiến đấu muốn trội hơn cả giống Hãn Huyết.
Về phần Thiên Ninh, không có chiến mã, cho nên kỵ binh cũng không mạnh, bị hạn chế bởi Tây Chu.
Không thể không nói, số lượng mười ngàn thất Hãn Huyết lương câu, quả là một phần sính lễ phong phú. Ngay cả Long Phi Dạ cũng có chút kinh ngạc.
"Sở gia Tây Chu có ý gì?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
Hàn Vân Tịch đối với Sở gia Tây Chu không hiểu nhiều. Nhưng nàng rất rõ Sở Thanh Ca cũng không muốn gả cho Thiên Huy Hoàng Đế!
Nàng xấu xa mong đợi thời điểm Sở Thanh Ca kết thân, cũng lo âu những lợi được, hại mất sau mối quan hệ kết thân này.
"Điện hạ, chẳng lẽ Sở gia Tây Chu đối với Tây Chu hoàng tộc..."
Hàn Vân Tịch không nói tiếp, nhưng Long Phi Dạ biết. Sở gia ở Tây Chu cũng coi là đại gia tộc Công Cao Cái Chủ. Hoàng Đế Tây Chu nhất định có đề phòng, cho nên Sở gia Tây Chu vô cùng có khả năng sẽ lợi dụng Sở Thanh Ca tìm kiếm ngoại viện.
Nói thẳng thừng thì chính là nếu Sở Thanh Ca có thể làm Hoàng Hậu của Thiên Ninh, Sở gia ở Tây Chu vị thế vốn to lớn nay còn vững vàng hơn nữa, sẽ không có người nào rung chuyển được.
"Thiên Huy Hoàng Đế sẽ cao hứng chết đi được!" Hàn Vân Tịch sâu kín nói. Nàng có chút hối hận đã đẩy Sở Thanh Ca vào trong ngực Thiên Huy Hoàng Đế.
Ai ngờ, Long Phi Dạ lại cười lạnh nói, "Chưa chắc."
Nắm giữ kỵ binh Thiên Ninh là Trữ đại tướng quân. Một trong Tứ Quý phi Thiên Ninh là muội muội của Trữ đại tướng quân. Sở Thanh Ca tới cạnh tranh Hậu vị, sẽ là kình địch của các vị Quý Phi của Thiên Ninh hiện tại!
Hậu cung có quan hệ cực kì phức tạp.
Nghe Long Phi Dạ giải thích, Hàn Vân Tịch cũng cảm thấy phức tạp. Nhất định Thiên Huy Hoàng Đế sẽ nhức đầu.
Hàn Vân Tịch cũng không biết Lần này Sở Thanh Ca kết thân sẽ sinh ra ảnh hưởng gì đối với Tần Vương Phủ. Tất cả là chuyện của nửa năm sau.
Nàng vẫn phải làm xong những việc trước mắt. Nàng lấy Y liệu trong túi, lấy ra một nhóm dược vật cùng vải thưa, cười nói, "Điện hạ, đến giờ thay thuốc."
Thân thể Long Phi Dạ căn cơ rất tốt, hơn nữa nàng một lòng chăm sóc, vết thương trên ngực khôi phục tốt vô cùng, cuộc sống thường ngày đã không cần nàng phục vụ.
Mặc dù Long Phi Dạ nói qua, "Sau này, nàng phục vụ", nhưng hai người cũng ăn ý khi cho nó là câu nói đùa.
Long Phi Dạ cởi y phục, Hàn Vân Tịch an vị ở bên cạnh hắn. Nàng cẩn thận từng li từng tí dùng nhíp gỡ xuống thuốc đắp trên vết thương, sau đó dùng Dược Thủy rửa sạch, cuối cùng mới bôi thuốc mới rồi băng bó.
"Ta khỏi hẳn sao?" Long Phi Dạ nhàn nhạt hỏi.
"Ừm." Hàn Vân Tịch thuận miệng đáp một câu, cũng chưa từng nhìn hắn.
"Qua bao lâu mới có thể khỏi hẳn?" Long Phi Dạ hỏi lại, nhưng mà, Hàn Vân Tịch không chỉ không nhìn hắn, thậm chí ngay cả trả lời cũng không có.
Khi Long Phi Dạ bình duyệt bài thi, hay đọc sách, không thích bị quấy rầy. Lúc Hàn Vân Tịch thay thuốc, cũng giống nhau là không thích quấy rầy. Nàng cúi đầu, rũ mắt, nghiêm túc chuyên chú.
Thiên hạ còn có thể tìm ra người thứ hai có thể xem nhẹ Long Phi Dạ sao?
Một phen thay thuốc xong xuôi. Long Phi Dạ cũng đã thành thói quen, hắn không hỏi nhiều nữa, mà là nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch. Hắn quan sát, nhìn hàng mi nàng thanh tú, nhìn mũi nàng cao thẳng, nhìn môi nàng hồng hào. Giống như kiểm tra một món bảo bối trong lòng.
Đương nhiên, sau khi Hàn Vân Tịch xử lý xong vết thương cho Long Phi Dạ. Nàng ngẩng đầu một cái, Long Phi Dạ liền tránh ánh mắt của nàng.
Bọn họ cứ như vậy ở trên đường đi hơn nửa tháng. Trong thời gian này, tin tức Tần Vương tham ô cũng truyền tới Bắc Lịch Quốc cùng Tây Chu. Cơ hồ tất cả mọi người đều cho là Tần Vương điện hạ ôm tiền lẻn trốn!
Một ngày này, đoàn xe ở Quận Nam Thiên Ninh bắc giao thì dừng lại. Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch thay xe ngựa, chậm rãi đi vào Quận Nam...