"Ê a"
Long Phi Dạ tự mình đẩy ra cửa vào vườn hoang. Sân vườn vốn yên tĩnh bị quấy rầy, chim đang đậu đầy sân, bị doạ sợ bay tán loạn.
Sau khi Long Phi Dạ vào cửa, tự mình khép cửa lại. Lúc Sở Tây Phong chạy đến sau, cũng đã không vào được.
Sở Tây Phong đến một cái, mấy Ám Vệ cũng liền xuất hiện.
"Đầu nhi, thế nào Điện hạ tự mình đến đây?"
"Đầu nhi, đang giữ bên trong rốt cuộc là người nào nhỉ? Đoạn đường từ U Các đến nơi này làm thần bí như vậy, chẳng lẽ giữ bên trong không phải là người?"
"Đầu nhi, ta nói lời trong lòng. Các anh em đi theo ngươi nhiều năm như vậy, ngươi còn không tin chúng ta nhỉ?Lý Tứ biết, chúng ta làm sao lại không thể biết?"
Sở Tây Phong nhất quán, cho dù đám Ám Vệ than phiền. Vừa nghe đến đó, hắn cau mày nhìn sang, lạnh giọng, "Tín nhiệm? Mấy cái miệng các ngươi, có thể so sánh với người chết mà kín miệng sao?"
Sở Tây Phong vừa nói, nhất thời toàn bộ không còn ai lên tiếng.
Miệng người chết mới là kín tiếng, chết rồi thì ai nói gì được. Không thể nghi ngờ, Lý Tứ chắc chắc không thể sống lâu.
"Chuyện Điện hạ làm, ta đều không thể hỏi tới, huống chi là các ngươi, an phận một chút cho ta!" Sở Tây Phong dứt lời, nhảy lên đầu tường, trông coi.
Trong vườn hoang lại khôi phục hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng mà, bất kể nơi này là động, hay lại là tĩnh, cũng cùng với người kia không có chút nào liên quan. Nàng không nghe được bất cứ cái gì.
Nàng đang đứng bên tường, trong tay cầm chặt hai khối đá nhọn, một lúc lại đục mạnh vào tường một cái. Đáng tiếc, khí lực của nàng là có hạn, đục lâu như vậy đều không mở ra cái lỗ hổng nào.
Tâm tình nàng kích động, mặt đầy nghiêm túc, hàm răng cắn chặt, quật cường giống như một con trâu.
Long Phi Dạ đi tới sau lưng nàng, nàng còn không biết.
Mâu quang lạnh giá quan sát từ trên xuống dưới một phen, Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi, "Ai cho nàng viên đá?"
Thủ hộ ở một bên là Lý Tứ lập tức xuất hiện, bẩm, "Điện hạ, đó là nàng tìm thấy. Thuộc hạ lấy ra một lần, nàng liền tìm cái chết đe doạ, thuộc hạ chỉ có thể để tuỳ ý nàng."
"Vô dụng."
Long Phi Dạ nghiêng đầu nhìn, Lý Tứ nhất thời lạnh run, theo bản năng muốn lui, cũng đã không kịp.
Long Phi Dạ động tác mau kinh người, Lý Tứ cũng không phát hiện được động tác rút kiếm của Long Phi Dạ, hoãn quá thần lai (1) đã thấy bụng mình tung tóe ra máu tươi.
(
chú thích:(1) Hoãn quá thần lai: nhìn, trông thấy một cách chậm chạp.)
Long Phi Dạ lau kiếm vào vỏ, Lý Tứ ầm ầm ngã xuống đất, làm việc động tác lớn như vậy, lại phát sinh ở phía sau lưng người đang đục tường. Đáng tiếc, nàng vẫn như cũ, không biết gì cả.
Long Phi Dạ từng làm qua vô số lần dò xét, nàng quả thật không nghe được cái gì. Lần này, cũng không phải là dò xét, Lý Tứ cũng không phải Ám Vệ đầu tiên bị giết.
Vì được điều bí mật này, dọc theo con đường từ kinh đô tới tai khu này, Long Phi Dạ đã đổi năm, sáu Ám Vệ.
"Sở Tây Phong, xử lý, không để lại chút tạp chất nào." Long Phi Dạ lạnh lùng giữ lại những lời này, liền vào nhà trước.
Sở Tây Phong tưởng rằng điện hạ sẽ đích thân cùng người kia câu thông. Ai biết, điện hạ lại để tuỳ ý bà ta tiếp tục tạc tường?
Hắn không nghĩ ra, cũng không dám hỏi nhiều, tự mình xử lý xong thi thể Lý Tứ.
Hắn đi theo điện hạ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy điện hạ cho người thủ hộ một cái bí mật nghiêm sợ như thế. Điện hạ tự thủ hộ tính mạng chính mình cũng chưa chắc cẩn thận như vậy!
Hắn biết, điều bí mật này không phải là chỗ nhốt giữ người này, mà người đang bị nhốt biết được bí mật.
Lúc này, trong Phủ Quận Thủ Hàn Vân Tịch đã sớm thay quần áo xong, quay trở lại khách đường lại không thấy Long Phi Dạ. Nàng ở khách đường tìm khắp từ đầu đến cuối, cũng không nhìn thấy Long Phi Dạ.
Người đâu?
"Từ Đông Lâm."
Hàn Vân Tịch ra lệnh một tiếng, tiểu Ám Vệ Từ Đông Lâm xuất hiện. Từ khi ra khỏi chợ đen, Long Phi Dạ liền giao tiểu Ám Vệ này cho Hàn Vân Tịch làm người hầu.
"Điện hạ đâu?" Hàn Vân Tịch hỏi.
"Thuộc hạ không nhìn thấy, ngược lại nhìn thấy thủ lĩnh Sở Tây Phong của chúng ta đi ra ngoài, đi về bên ngoại ô phía nam." Từ Đông Lâm thành thật trả lời.
Hàn Vân Tịch buồn bực, nhìn dáng dấp Long Phi Dạ hẳn là đi ra ngoài, có việc gấp sao?
Một tháng qua, nàng với Long Phi Dạ cùng xuôi xuống Nam giúp nạn thiên tai, thời gian ở chung một chỗ so với một năm chung sống trong Tần Vương Phủ còn lâu hơn. Mặc dù cho tới bây giờ, Long Phi Dạ không thông báo cho nàng biết hắn đi đâu, làm gì. Nhưng cơ bản, mỗi lần hắn đi ra ngoài làm việc, nàng đều biết.
Lần này đi đâu? Làm chuyện gì? Phải đi tìm lương thực sao?
Quốc Cữu Phủ đã ngã đài, nhưng sự tình giúp nạn thiên tai vẫn còn tiếp tục. Bọn họ tới phát lương thực chỉ có thể miễn cưỡng trợ giúp dân bị tai nạn chịu đựng qua trời đông giá rét. Thời điểm đầu năm sau, mùa xuân gió hàn mới là thời điểm gian nan nhất!
Bọn họ còn phải tiếp tục nghĩ biện pháp giúp nạn thiên tai!
Hàn Vân Tịch nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng liền đi đổi y phục dễ vận động. Nếu Long Phi Dạ vội vã đi tìm lương thực, coi như không đợi nàng, cũng sẽ chi sẽ nàng một tiếng.
Chẳng lẽ là chuyện riêng?
" Người của Đường Môn lại tới?" Hàn Vân Tịch tự lẩm bẩm.
"Vương phi nương nương, ngươi nói cái gì vậy?" Từ Đông Lâm sợ hãi hỏi.
"Không có gì, truyền thiện đi." Hàn Vân Tịch nghĩ, thói quen thật là đáng sợ!
Khi trở lại Đế Đô, Long Phi Dạ thần long kiến thủ bất kiến vĩ (2) cả ngày bận rộn, nàng nhất định sẽ không thích ứng được.
(
chú thích:(2) Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: (ngạn ngữ) nghĩa là " Rồng thần chỉ thấy được đầu, không thấy được đuôi." Ý muốn nói, một người chỉ có nghe tiếng chứ không thể gặp.)
Hàn Vân Tịch cô đơn một mình, đứng ở cửa, nhìn vào trong không trung, cũng không biết suy nghĩ gì, suy nghĩ một chút liền thất thần.
Đột nhiên, phía sau truyền tới một thanh âm ôn hòa, "Vân Tịch cô nương, đã lâu không gặp. Ta có thể xin một ly trà uống không?"
Hàn Vân Tịch bị dọa cho giật mình, chợt xoay người, nhìn hướng phía trong nhà. Nàng thấy vị Bạch Y công tử che mặt mà ban đầu ở hố trời đã quen biết, an vị ở ghế uống trà bên cạnh, chẳng biết từ lúc nào cũng đã rót trà.
Hàn Vân Tịch liền vội vàng vào nhà!
"Ngươi, ngươi thế nào..." Hàn Vân Tịch mặc dù bị hù dọa, nhưng đồng thời cũng kích động.
"Vân Tịch cô nương tựa hồ rất khẩn trương."
Tiếng cười của Bạch Y công tử êm ái ôn hoà, làm cho người ta mơ mộng vô hạn. Rốt cuộc dưới tấm vải trắng che mặt kia sẽ là một gương mặt như thế nào.
"Ngươi biết bên ngoài có bao nhiêu Ám Vệ không?"
Trời mới biết Long Phi Dạ giữ lại bao nhiêu Ám Vệ trong Phủ Quận Thủ. Vị Bạch Y công tử lại có thể lừa gạt được toàn bộ Ám Vệ, đổi khách thành chủ. Nay đang ngồi ở vị trí ghế Long Phi Dạ, mà lại thản nhiên pha trà!
Hàn Vân Tịch không yên tâm, cố ý đóng cửa lại.
"Chẳng lẽ, Tần Vương điện hạ không hoan nghênh tại hạ?" Bạch Y công tử trêu ghẹo hỏi.
Mỗi lần Hàn Vân Tịch nhắc đến Ảnh tộc với Long Phi Dạ, nhắc đến hoàng tộc Tây Tần, hắn cũng có tránh né. Không biết có phải do không hứng thú, nên không muốn nói chuyện nhiều. Nàng cũng không biết Long Phi Dạ đối với vị Ảnh tộc công tử này có thái độ gì.
Nhưng nàng không ngốc!
Thiên hạ từ khi nào có sự tình đúng lúc như vậy? Long Phi Dạ không có ở đây, Bạch Y công tử sẽ tới?
Vị Bạch Y công tử rõ ràng là chọn trúng thời điểm Long Phi Dạ không có ở trong phủ mới đến đây!
"Có hoan nghênh hay không, ngươi so với ta càng rõ ràng hơn." Hàn Vân Tịch cũng là cười.
"Vân Tịch cô nương thật thông minh."
Bạch Y công tử thay nàng châm trà, động tác trang nghiêm giống một chủ nhà thực sự, động tác ưu nhã tùy ý.
Hàn Vân Tịch không có tâm tình uống trà. Nàng đặt một tay ở trên bàn, nghiêm túc hỏi, "Ngươi đến đây vì gặp ta hay vì muốn có độc thú?"
Vấn đề này lúc trước ở hố trời nàng đã hỏi hắn. Hắn nói, lần sau gặp mặt sẽ trả lời nàng.
Bây giờ, nên cho nàng câu trả lời thỏa đáng!
Bạch y công tử nhất định là người của Ảnh tộc. Nếu như hắn vì hướng về phía nàng mà đến đây, như vậy thân phận của nàng hoàn toàn có thể xác định!
Hàn Vân Tịch rất gấp, Bạch Y công tử lại thanh thản tự đắc, gợi lên Thái Cực, "Trà ngon. Trà của Tần Vương điện hạ quả nhiên không là phàm phẩm."
"Người không tin tưởng, không thể làm bạn, ngươi đi đi." Hàn Vân Tịch mất hứng.
Người không giữ chữ tín, không thể làm bằng hữu, người này rõ ràng đã đáp ứng nàng. Nàng một mực để tâm mấy tháng, chờ mấy tháng, thật vất vả. Bây giờ hắn mới chịu đến, thì ra là như vậy!
"Vân Tịch cô nương, ta đến vì độc thú." Bạch Y công tử cuối cùng cũng nói, đáy mắt hắn ẩn nhẫn một chút bất đắc dĩ.
"Vậy vì sao lúc trước ngươi không cần quý trọng tính mạng để bảo vệ ta!" Hàn Vân Tịch làm sao có thể tùy tiện tin tưởng câu nói này.
"Hôm đó Quân Diệc Tà khi dễ người quá đáng, nếu người đó không phải Vân Tịch cô nương, tại hạ Cũng sẽ liều mạng cứu giúp." Bạch Y công tử nghiêm túc giải thích.
Hàn Vân Tịch thẳng thắn lắc đầu, "Ngươi nói láo."
"Vân Tịch cô nương, chẳng lẽ ở trong lòng ngươi, giữa người và người tương trợ lẫn nhau, đều phải có mục đích sao?" Bạch Y công tử hỏi nói.
Hàn Vân Tịch hừ lạnh, "Ngươi nói láo! Ngươi nói đến đây vì độc thú, vì sao không đem độc thú đi?"
Bạch Y công tử đối với Hàn Vân Tịch có thể so với ân nhân cứu mạng. Nhưng dù cho như thế, khi đối mặt với Bạch Y công tử, nàng vẫn luôn tỉnh táo, khách quan.
Bạch Y công tử hỏi ngược lại, "Độc thú đã nhận chủ, ngươi cảm thấy ta có thể mang đi sao?"
Tiểu Đông đúng là quấn nàng, ai cũng không đi theo. Trong mắt Hàn Vân Tịch lóe lên một tia phức tạp, lại truy hỏi, "Ngươi đã sớm biết độc thú sẽ nhận chủ?"
Bạch Y công tử cười lên, "Vân Tịch cô nương, nếu ta sớm biết độc thú sẽ nhận ngươi làm chủ nhân, ta cần gì phải uổng công vô ích, cùng ngươi xuống hố trời làm gì?"
Lời nói ra lại lượn quanh một vòng trở lại. Hàn Vân Tịch phát hiện vài ba lời vị Bạch Y công tử, thật yên lặng lại liền cho toàn bộ nghi ngờ của nàng một câu trả lời thỏa đáng.
"Ngươi là người của Ảnh tộc sao?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.
Nhưng mà, Bạch Y công tử lại đứng dậy đi đến cạnh nàng, nhàn nhạt mà cười, "Lần tới đi. Lần kế tới nếu tại hạ gặp mặt Vân Tịch cô nương thì sẽ trả lời."
Lại là lần sau gặp mặt mới nói!
Hàn Vân Tịch không nghĩ chỉ đơn giản như vậy thả người đi. Đáng tiếc, vừa lúc đó ngoài cửa truyền tới thanh âm của Từ Đông Lâm, "Vương phi nương nương, người mở cửa, đồ ăn trưa đã dọn tới."
Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn lại, Bạch Y công tử đã hư không tiêu thất(3), ngay cả dụng cụ trâm trà, ghế ngồi đều đã thu thập sạch sẽ, không lưu lại dù một chút vết tích.
(
chú thích:(3) Hư không tiêu thất: biến mất ( hoà tan) vào trong không khí.)
Bạch Y công tử, Bạch Y công tử! Ngươi mặc dù trả lời vấn đề của ta. Nhưng lại không có nói cho ta, ngươi vì sao phải ẩn núp sau lưng Long Phi Dạ?
Hàn Vân Tịch mở cửa, cũng không có tâm trạng dùng bữa. Nàng do dự chuyện hôm nay, nàng có nên nói cho Long Phi Dạ, hay là không nói gì hết?
Bạch Y công tử cũng không có đi xa, hoặc có thể nói thật ra thì hắn vẫn luôn ở cạnh nàng.
Nguyên tưởng rằng vĩnh viễn không bao giờ gặp gỡ, không bao giờ được bảo vệ nàng. Ai ngờ, hơn hai mươi năm định lực, đánh không thắng được bóng lưng cô đơn của nàng.
Nhìn Hàn Vô Tịch đang vô tâm dùng bữa, Bạch Y công tử vô thanh vô tức thở dài, xoay người ẩn vào chỗ tối trong nhà, rời đi.
Lúc này, trong sân hoang ngoại ô phía Nam, người kia đang đục tường, rốt cuộc bình tĩnh lại. Tường đất chỉ bị tạc lõm xuống một hố nhỏ, không có tác dụng gì.
Nàng chán nản bỏ lại hai khối đá nhọn, chậm rãi xoay người lại, cúi đầu, mặt đầy tuyệt vọng.
Sở Tây Phong đứng một bên trông coi hơn một canh giờ. Mắt thấy nàng không đục tường đất nữa, hắn cuối cùng thả lỏng. Hít thở một hơi dài, liền vội vàng tiến lên, thủ thế giơ tay mời, "Ách Bà Bà, điện hạ tự mình đến, cái giá của ngươi quá lớn!"
Đúng!
Người bịa Long Phi Dạ nhốt người, không là người khác, chính là ban đầu bị Sở Tây Phong hộ tống về Thiên Thiên Ninh Đế Đô Ách Bà Bà. Cái gì nửa đường gặp kiếp phỉ, Ách Bà Bà rơi xuống vực không rõ sống chết, tất cả đều là niết tạo xuất tới.
Long Phi Dạ ngay từ đầu ra lệnh chính là cầm Ách Bà Bà mang tới U Các đi, nhốt!
Ách Bà Bà Tự Nhiên không nghe được Sở Tây Phong nói cái gì, nàng cũng không thèm nhìn tới Sở Tây Phong liếc mắt, nổi giận đùng đùng hướng bên trong nhà đi.
Bên trong nhà, Long Phi Dạ đã ngồi chờ rất lâu.
Vì sao hắn phải nhốt Ách Bà Bà? Hơn nữa còn phải giấu giếm Hàn Vân Tịch?