Mới chừng thời gian một tháng, Bách Lý Minh Hương liền làm cho người ta một loại cảm giác lột xác.
Hàn Vân Tịch mơ hồ cảm giác nữ nhân này có dũng khí. Hơn nữa, không chỉ có biến hóa trên thân thể, mà còn có trong lòng.
Hàn Vân Tịch mới vừa đi ra đại môn, Bách Lý Minh Hương liền khom người, hành lễ, "Nô tỳ tham kiến Vương phi nương nương."
Chuyện này...
Mặc dù đã nói trước, trước tiên Bách Lý Minh Hương phải trở về dưỡng thân thể, sau đó tới Vân Nhàn Các làm Tỳ Nữ. Nhưng khi đối mặt trực tiếp với tình huống này, Hàn Vân Tịch vẫn còn có chút vội vàng, không kịp chuẩn bị.
Thật ra, không chỉ là Hàn Vân Tịch, ngay cả Triệu ma ma cùng Tô Tiểu Ngọc đang đứng một bên đều không có thói quen này.
Hàn Vân Tịch đến gần, đi quanh Bách Lý Minh Hương quan sát một vòng, trong bụng muôn vàn cảm khái. Cuối cùng, nàng tự mình đem Bách Lý Minh Hương nâng lên, thấp giọng nói, "Ta cũng không nói nhiều, vẫn là câu nói kia. Ngày nào muốn đi liền đi, ta sẽ không giữ ngươi."
"Tỳ Nữ nhớ." Bách Lý Minh Hương cũng là thấp giọng.
Sự tình đã như vậy, Hàn Vân Tịch cũng liền tiếp nhận, đúng lúc nàng thiếu một trợ thủ. Trước kia cũng nói để cho Bách Lý Minh Hương tới, làm trợ thủ cho nàng. Bách Lý Minh Hương tiếp xúc độc dược trong nhiều năm, nhất định có ngộ tính, dạy dỗ cũng sẽ không hao tổn nhiều tinh thần.
"Triệu ma ma, dọn nhà dưới bậc thang cho Minh Hương là được. Mang nàng làm quen quy củ trong phủ một chút." Hàn Vân Tịch giao phó.
Triệu ma ma vẫn là rất thích Bách Lý Minh Hương, nàng để cho Tô Tiểu Ngọc đi thu dọn nhà, tự mình mang Bách Lý Minh Hương đi làm quen mọi thứ trong phủ.
Thời điểm Nghi Thái phi chưởng sự, quy củ trong Tần Vương phủ có thể phức tạp. Trong phủ có quy của trong phủ, các sân cũng có quy củ các sân. Ngay cả phường giặt quần áo, chỗ đó cũng có quy củ của chính mình. Nhưng sau khi Tần Vương Phi đương gia chủ, trong phủ tất cả trở nên vô cùng đơn giản. Chỉ cần một câu nói tổng kết ý của Vương phi, "Dù nói chuyện hay làm việc, không thể cho Tần Vương Phủ mất thể diện là được."
Triệu ma ma mang theo Bách Lý Minh Hương chạy một vòng, cuối cùng trở lại Phù Dung viện.
"Minh Hương tiểu thư, ngày sau đều ở sân này đi."
Triệu ma ma chỉ tay hướng tòa tẩm cung của Tần Vương điện hạ, lại nói, "Bên kia chính là tẩm cung của điện hạ. Không được điện hạ cùng Vương phi nương nương cho phép, không thể tự tiện tiến vào."
"Minh Hương ghi nhớ, Triệu ma ma ngày sau kêu ta là Minh Hương là được." Bách Lý Minh Hương nhàn nhạt nói.
Triệu ma ma bất đắc dĩ gật đầu một cái, lại nói, "Trừ điều đó ra, trong viện này cũng không có quy củ gì. Vân Nhàn Các bên kia là tự do nhất, chỉ cần đem phần công việc của mình làm xong là được. Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi qua đi."
Bách Lý Minh Hương vẫn gật đầu, đi mấy bước, nàng quay đầu, nhìn hướng tẩm cung yên lặng trang nghiêm. Nàng giống như là đưa ra một cái quyết tâm, biểu tình trên mặt nghiêm túc mà quyết tuyệt.
"Minh Hương tiểu thư, ngươi nhìn gì thế?" Triệu ma ma nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, đi thôi." Bách Lý Minh Hương dứt khoát quay đầu.
Trăm bề nghĩ, Thiên hệ nhung, hôm nay Minh tâm cùng người tuyệt.
( Trăm nghìn suy nghĩ, vạn điều nhớ nhung. Nhưng hôm nay, tình cảm của ta cùng người liền cắt đứt.)
Tần Vương điện hạ, kể từ hôm nay, cả đời Minh Hương đem hết lòng tứ phụng Vương phi nương nương. Kể từ hôm nay, trong lòng Minh Hương đã không thể có ngươi...
Thời điểm Bách Lý Minh Hương cùng Triệu ma ma quay về Vân Nhàn Các, Tô Tiểu Ngọc còn chưa quét dọn xong nhà. Triệu ma ma liền lanh lẹ mang thêm tới nước sạch, bận rộn lau chùi.
"Minh Hương tiểu thư, ngươi chờ một chút."
Tâm lý của Triệu ma ma, Bách Lý Minh Hương cho dù là tới làm Tỳ Nữ, đó cũng là làm Tỳ Nữ cho Vương phi nương nương mà thôi. Bách Lý Minh Hương từ đầu đến cuối, thân phận chân chính luôn cao hơn người làm.
Tô Tiểu Ngọc lẩm bẩm, "Triệu ma ma, để cho nàng hỗ trợ quét dọn, sẽ tương đối nhanh hơn."
Cũng không biết Tô Tiểu Ngọc cố ý, hay là vô tình. Ngược lại, tiếng lẩm bẩm này để cho Bách Lý Minh Hương nghe được.
Bách Lý Minh Hương liếc mắt, nghiêm túc quan sát Tô Tiểu Ngọc, cũng không nói nhiều lời, vén tay áo lên liền vào phòng dọn dẹp.
"Không được, không được!" Triệu ma ma liền vội vàng ngăn cản, "Minh Hương tiểu thư, Vương phi nương nương trước đã nói. Không để cho ngươi bưng trà, rót nước, việc chân tay nặng nhọc. Việc của ngươi là giúp Vương phi xử lí những độc dược thảo đó."
"Triệu ma ma, cái nhà này là chính ta muốn dọn dẹp. Nếu như Vương phi nương nương trừng phạt thì sẽ trừng trị chính ta. Còn nữa, nếu ngươi đừng kêu ta Minh Hương tiểu thư. Bây giờ ta là Tỳ Nữ, không phải thân phận tiểu thư gì hết."
Nhìn Bách Lý Minh Hương như rất nhu nhược, nhưng cũng rất nghiêm túc.
"Minh Hương tiểu thư..."
Triệu ma ma mới vừa mở miệng, Bách Lý Minh Hương liền cau mày nhìn. Trong ánh mắt mơ hồ có lực chấn nhiếp, Triệu ma ma nhìn đến cũng phải ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Trong bụng Triệu ma ma cảm khái, những người chủ tử thì tính tình không giống nhau, tuổi tác dù già hay trẻ, vẫn đều là khí tràng.
Triệu ma ma và Tô Tiểu Ngọc vừa ra khỏi cửa, Bách Lý Minh Hương liền đóng cửa lại.
"Xú Nha Đầu, mọc đủ lông đủ cánh rồi, muốn khi dễ người mới đúng không?" Triệu ma ma dùng ngón tay, ấn nhẹ vào mũi Tô Tiểu Ngọc chất vấn.
Tô Tiểu Ngọc ủy khuất, "Triệu ma ma, Vương phi nương nương không muốn giữ lại nàng, ngươi cũng không phải là không biết."
"Vậy thì mắc mớ gì tới ngươi!" Triệu ma ma không vui hỏi.
"Chúng ta cho nàng điểm nếm mùi đau khổ, để cho nàng biết khó mà lui thôi!" Tô Tiểu Ngọc thấp giọng nói.
Gần đây Tô Tiểu Ngọc rất phiền não. Hàn Vân Tịch cả ngày trong thư phòng bận bịu thu thập những đồ trang sức kia, cũng đã chừng mấy buổi sáng không tới trong sân uống trà. Kế hoạch nàng đã sắp xếp sự tình rất tốt, nhưng lại căn bản không có cơ hội đẩy tới. Nàng cũng định thay đổi kế hoạch, tìm cơ hội hạ thủ trong thư phòng. Mà lúc này, Bách Lý Minh Hương lại đến, quả thực vướng chân vướng tay!
"Ngươi nói rất có đạo lý. Vậy ngươi nói xem, nên cho nàng ta ăn cái đau khổ gì đây?" Triệu ma ma nói như có điều suy nghĩ.
Tô Tiểu Ngọc mừng rỡ, chẳng qua còn chưa mở miệng, liền nhìn ra sắc mặt Triệu ma ma không được tốt. Nàng đàng hậm hực im miệng, cúi đầu.
"Tuổi còn nhỏ mà có tâm tư xấu tới bậc này, ngươi còn dám nói ra?" Triệu ma ma nghiêm nghị giáo huấn.
Trong lòng Tô Tiểu Ngọc hơi hồi hộp một chút, bị hù dọa, mồ hôi lạnh toát ra ướt sũng cả người. Nàng biết, chính mình đã quá mức nóng lòng.
"Ngọc nhi sai, Ngọc nhi không nên nhiều chuyện. Tâm tư Ngọc nhi không xấu. Ngọc nhi chính là muốn giúp Vương phi nương nương. Ngọc nhi sẽ đi tìm Minh Hương tỷ tỷ nói xin lỗi!"
Tô Tiểu Ngọc vừa nói, lại làm bộ như muốn đi gõ cửa, Triệu ma ma lại đưa nàng kéo trở về, " Chuyện của Minh Hương cùng Vương phi nương nương là chuyện mà ngươi cũng có thể giúp một tay sao? Không biết tự lượng sức mình! Không biết xấu hổ!"
Mặt Tô Tiểu Ngọc đầy ủy khuất, trong bụng lại thở phào một cái. Nàng biết, Triệu ma ma nói như vậy, chính là không so đo với nàng.
Sau khi Tô Tiểu Ngọc đi, Triệu ma ma còn định vào nhà hỗ trợ, nhưng nhớ tới biểu tình của Bách Lý Minh Hương vừa xong, liền chờ ở cửa.
Ai biết, chờ đợi đã ròng rã một giờ, nếu như không phải là bên trong có thanh âm quét dọn không ngừng, Triệu ma ma cũng cho là Bách Lý Minh Hương té xỉu.
Giờ cơm tối, Hàn Vân Tịch từ thư phòng đi ra, nghi ngờ hỏi, "Làm gì vậy?"
Triệu ma ma đúng sự thật báo cáo, "Vương phi nương nương, nô tỳ phỏng chừng nàng không giải quyết được."
"Phòng của mình mà không thu thập được tốt thì cũng không cần phải lưu lại." Hàn Vân Tịch lớn tiếng bỏ lại những lời này, liền đi ăn cơm.
Bên trong nhà, Bách Lý Minh Hương tất nhiên nghe được. Nàng cười cười, tiếp tục phấn chiến.
Lúc đêm khuya vắng người, Bách Lý Minh Hương cuối cùng cũng dọn dẹp nhà cửa xong. Hôm nay lăn qua lăn lại, vừa đói vừa mệt, eo mỏi lưng đau. Không nói, mười ngón tay vốn thon dài, nõn nà, chưa từng làm việc nặng. Mà bây giờ, lòng bàn tay, mười ngón tay đều sưng đỏ.
Nhưng những đau đớn này, so với đau đớn lúc trước do độc phát, thì đã coi là cái gì chứ?
Bách Lý Minh Hương sửa sang lại đầu tóc, quần một chút mới ra ngoài. Ngoài ý muốn của nàng, nhìn thấy Hàn Vân Tịch đứng tựa vào tường, hai tay ôm ngực, mà Triệu ma ma đứng ở một bên, bưng bữa ăn khuya nóng hổi.
Điệu bộ hai chủ tớ này rõ ràng là đang chờ nàng. Nàng tưởng rằng tất cả mọi người đã ngủ.
Một dòng nước ấm xông lên đầu, Bách Lý Minh Hương đang muốn mở miệng, Hàn Vân Tịch lại lười biếng, đứng dựa tường, mạn bất kinh tâm(1) nói, "Vừa vặn, ăn chung bữa ăn khuya đi."
(Chú thích:
(1) Mạn bất kinh tâm [漫不经心]:
- "Mạn"[漫]: Tuỳ tiện, không chịu ràng buộc.
- "Kinh tâm" [经心]: Lưu ý, lưu tâm.
- "Bất" [不] là "không"
Cả thành ngữ ý chỉ lời nói, việc làm tuỳ tuỳ tiện tiện, không để ở trong lòng.)
Bách Lý Minh Hương nhàn nhạt cười, khom người, nói, "Dạ, đa tạ Vương phi nương nương."
Hôm sau, sáng sớm Bách Lý Minh Hương đã đứng hầu đến trước cửa thư phòng.
Hàn Vân Tịch cười nói, "Ngươi so với Tiểu Ngọc Nhi còn sớm hơn."
Phải biết trong dĩ vãng đều là Tô Tiểu Ngọc dậy sớm nhất, so với Triệu ma ma còn sớm hơn.
"Vương phi nương nương, Buổi sáng tốt." Bách Lý Minh Hương cúi thân mình. Từ ngày hôm qua nàng vào phủ, vẫn luôn lễ phép như vậy.
Hàn Vân Tịch vốn muốn đi vào thư phòng, nghĩ lại, lại nói, "Đến trong viện pha trà đi, ta rất lâu chưa uống trà ngươi pha."
Trà nghệ của Bách Lý Minh Hương chính là đứng đầu. Nàng chuẩn bị củi than, lấy khí thổi lửa, sau khi canh lửa, thực hiện một loạt động tác pha trà như nước chảy mây trôi, ưu nhã lại chững chạc.
Mượn thời gian uống trà, Hàn Vân Tịch bắt đầu cùng Bách Lý Minh Hương giảng giải kiến thức ngâm độc. Tuy năng lực Bách Lý Minh Hương thu dọn nhà kém, nhưng năng lực độc dược lại đặc biệt cường hãn.
Bách Lý Minh Hương một bên pha trà, một bên nghe Hàn Vân Tịch giảng giải. Nhất Tâm Nhị Dụng(2), lại còn có thể mang nước trà ủ được thời gian vừa đúng. Ngay cả một giọt cũng không vẩy ra ngoài, toàn bộ thạch đài đều sạch sẽ. Mà tất cả nội dung Hàn Vân Tịch nói, nàng cơ hồ có thể biết, không cần Hàn Vân Tịch lại giải thích thêm.
(Chú thích:
(2) Nhất tâm nhị dụng 一心二用 –: Một công đôi việc.)
Thời điểm Tô Tiểu Ngọc đi tới, thấy cảnh tượng này trong, lập tức dừng bước.
Ai ya, Vương phi nương nương đã chừng mấy ngày không pha trà. Hôm nay có hứng thú không tệ!
Tô Tiểu Ngọc cố ý liếc mắt nhìn lò lửa, đáy mắt xẹt qua một nụ cười đắc ý. Nhìn dáng dấp này, ngày mai nàng phải thức dậy sớm hơn một chút.
Ngồi hơn nửa canh giờ, đại khái đã đem việc phải làm nói rõ ràng, Hàn Vân Tịch liền dẫn Bách Lý Minh Hương vào thư phòng.
Mấy ngày trước đây, Hàn Vân Tịch đã đem toàn bộ đồ trang sức phân loại xong, phân biệt từng loại đặt ở trong ngăn kéo khác nhau. Việc tiếp theo, chính là tiến hành xử lý ngâm độc.
Hàn Vân Tịch lớn mật, liền đem một ít thao tác đơn sơ, không dễ lộ ra bước ngâm độc chính, giao tất cả cho Bách Lý Minh Hương đi làm. Lúc đầu, Bách Lý Minh Hương còn có chút xa lạ, nhưng lặp đi, lặp lại thao tác mấy lần, liền thành thạo, không phạm phải sai lầm.
Tiểu Đông nằm ở bên trên xà ngang, len lén nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Bách Lý Minh Hương. Nhìn đến nửa ngày, nó cho ra một cái kết luận, người đàn bà này rất thông minh! Nó nghĩ, có người giúp tốt như vậy, sau này Vân Tịch ma ma không cần mệt mỏi như trước.
So với Tô Tiểu Ngọc cùng Triệu ma ma, lời nói của Bách Lý Minh Hương giảm rất nhiều. Trừ lúc hỏi Hàn Vân Tịch, còn dưới tình huống bình thường, nàng yên lặng làm việc, không nói nhảm.
Nhưng đến xế chiều, nàng quả thực hiếu kỳ, không nhịn được mở miệng, "Vương phi nương nương, người mang tất cả đồ trang sức quý giá như thế ngâm độc. Mặc dù che giấu rất tốt, nhưng thật là lãng phí."
"Tất cả đều là điện hạ đưa qua, ta không dư tiền mà phung phí như thế này." Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ nói.
Trong lòng Bách Lý Minh Hương khẽ run. Lúc này mới biết lai lịch những đồ trang sức này, quả thực không tưởng tượng nổi, " Chuyện này điện hạ..."
"Hắn lười, lười phải chọn trang sức giúp ta. Cho nên khoát đưa tới một rương, để cho ta thích cái gì thì chính mình chọn." Hàn Vân Tịch chỉ đùa một chút.
" Vương phi kia nương nương đã chọn thứ mình thích, phần còn lại sao không đem trả lại?" Bách Lý Minh Hương nghiêm túc hỏi.
Phản ứng đầu tiên của Hàn Vân Tịch là sững sờ, rất nhanh thì minh bạch Bách Lý Minh Hương cũng đang đùa. Nàng cười nói, "Rất không đúng dịp, toàn bộ chỗ này ta đều thích!"
Bách Lý Minh Hương cũng cười, "Vương phi nương nương, nếu điện hạ thật sự lười, thì tới đưa trang sức cũng không đưa tới. Điện hạ đưa tới một rương trang sức là thương người đây."
Trong lòng Hàn Vân Tịch tất nhiên nắm chắc, hỏi, "Ngươi nói ta nên đưa qua cho hắn thứ gì tốt đây?"
Long Phi Dạ có quá nhiều đồ. Nàng luôn cảm giác mình được quà, vẫn phải đáp lễ chút gì đó. Nhưng trừ trà, nàng thật sự không biết Long Phi Dạ thích gì.