Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 503

Quân biến hoá thành Chính Biến, thừa dịp loạn, đốt, giết, cướp cũng là điều bình thường. Trong lúc cấp bách mà Long Thiên Mặc còn có tâm tư phái người qua bảo vệ Tần Vương Phi ở tại Hàn gia. Đáng tiếc, Long Thiên Mặc có tâm nhưng uổng công vô ích.

Người mới vừa rời đi, Mục Thanh Võ liền phái thân tín trong Cấm Quân tới. Bất đắc dĩ, một bóng người cũng không thấy.

Thật ra, tới sớm nhất cũng không phải là Long Thiên Mặc cùng Mục Thanh, mà là Cố Thất Thiếu. Chẳng qua, Cố Thất Thiếu đã sớm tìm khắp trong ngoài Hàn gia, vẫn không thấy bóng dáng Hàn Vân Tịch.

Người đâu?

Đám người này dĩ nhiên đều đi Tần Vương Phủ, lúc này mới biết Tần Vương Phủ đã người đi, lầu vắng. Trùng hợp như vậy, nhất định là Tần Vương làm.

Thời điểm Long Thiên Mặc cùng Mục Thanh Võ sắp công hãm cửa cung, nhận được tin tức này.

Mục Thanh Võ không lên tiếng, Long Thiên Mặc nhẹ nhàng cảm khái một câu, "Tất cả mọi chuyện này... Cuối cùng, không chạy khỏi sự khống chế của Tần Hoàng Thúc."

Tần Vương có thể cách thành trước thời hạn, hơn nữa còn rút lui được sạch sẽ như vậy, hai Phủ giai không. Không thể nghi ngờ, là đã sớm ngờ tới Long Thiên Mặc sẽ cử binh phản loạn, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Long Thiên Mặc cuối cùng minh bạch, vì sao lần này phụ hoàng ra động tác lớn như vậy, đem Mục tướng quân Phủ dồn vào chỗ chết. Trong này, chắc hẳn cũng có công lao của Tần Hoàng Thúc. Hắn biết trong ván cờ này, mình cũng trở thành quân cờ trong tay Tần Hoàng Thúc. Nhưng hắn cũng không so đo. Nếu không có Tần Hoàng Thúc thêm dầu vào lửa, làm sao Mục đại tướng quân có thể sẽ bị ép đến mức chịu nhảy tường đây?

Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện Binh Biến này đột nhiên xảy ra, Long Thiên Mặc còn cảm thấy chậm trễ. Oán hận đã sớm lên men trong lòng hắn từ lâu.

Bên này công cửa cung, bên kia lại truyền tới tiếng pháo. Không thể nghi ngờ, cửa thành đã bị công hãm!

Pháo binh đến một cái, sở hướng phi mỹ(1), người nào có thể ngăn?

(Chú thích:

(1)    Sở hướng phi mỹ: 所向披靡 – suǒ xiàng pī mí – Bất khả chiến bại. Đánh đâu thắng đó, không có gì cản nổi.)

Tiếng pháo ầm ầm, trong lúc nhất thời, quân lính bên phe Thái Tử sĩ khí đại chấn. Cọc gỗ to lớn đụng vào cửa cung nặng nề, tiếng bịch bịch vang lớn, chỉ lát nữa là cửa cung bị đụng ra.

Trong cung, mặc dù Thiên Huy Hoàng Đế tại tọa trấn trong Ngự Thư Phòng, nhưng các Cung phi tần, người hầu, Nô, sớm thu thập tế nhuyễn(2), rối rít bỏ trốn. Dĩ nhiên, cũng không thiếu hạng người trung thành, canh giữ ở Ngự Thư Phòng, thề chết theo Thiên Huy Hoàng Đế.

(Chú thích:

(2)    Tế nhuyễn: Nhỏ bé, mềm mại, chỉ chung những đồ vàng ngọc quí giá và trang sức, quần áo dễ mang đi.)

Lúc này, mấy đại thần và thống lĩnh Cấm Quân Mạnh Chiến đều ở trong ngự thư phòng, đều không ngoại lệ, khuyên Thiên Huy Hoàng Đế rút lui.

Sắc mặt Thiên Huy Hoàng Đế trắng bệch, khóe miệng chứa huyết. Hơn nửa năm nay, hắn vốn tật bệnh triền thân, tối nay bị cú sốc này, chỉ trong một đêm, hắn như biến thành già nua. Người mới hơn bốn mươi tuổi mà nhìn so với người năm mươi, sáu mươi tuổi còn già nua hơn.

Nghe được âm thanh binh hoang mã loạn bên ngoài, tay hắn giấu trong tay áo không dừng run rẩy. Có lẽ là hắn tức giận, có lẽ là thật sự sợ hãi.

"Hoàng thượng, chỉ lát nữa là cửa cung sẽ bị công hãm! Hay là đi nhanh lên đi!"

"Hoàng thượng, bây giờ còn không lui liền không kịp!"

"Thái Tử cùng Mục gia đại nghịch bất đạo, xuất sư Vô Danh, tất nhiên sẽ không được ưa chuộng. Vi Thần cả gan đề nghị hoàng thượng dời đô đến Tây Kinh, chiển khai hai tuyến tinh binh Trung Tây, bao vây quân phản loạn! Tối nay bỏ lại, bất quá là một tòa thành mà thôi!"

Nghe được Mạnh Chiến vừa nói như thế, Thiên Huy Hoàng Đế mới từ trạng thái bị trúng đả kích, dần dần phục hồi lại tinh thần.

Mạnh Chiến nói không sai, tối nay mất đi chẳng qua là Đế Đô. Nếu bây giờ hắn không rời đi, hắn sẽ mất đi toàn bộ Thiên Ninh.

Thái Tử chiếm thượng phong ở Đế Đô, chẳng qua là cậy vào đệ nhất pháo binh. Nhưng Thiên Ninh cũng không chỉ một nhánh pháo binh. Trong nhóm quân ở Tây Kinh còn ba tuyến pháo binh khác đang trú đóng.

Mặc dù Mục gia chấp chưởng đại quân bộ binh nhiều năm. Nhưng không phải tất cả bộ binh đều là tâm phúc của Mục gia. Sau khi Binh Biến, tướng lĩnh đóng quân các nơi sẽ tự chọn lương gỗ mà tê, chưa chắc toàn bộ nằm trong sự khống chế của Mục gia.

Thiên Huy Hoàng Đế đúng là vẫn còn ổn được tình cảnh, lúc này liền hạ lệnh rút lui. Ai biết, cùng lúc đó, hoàng cung bị công hãm, hai bên cửa cung đều bị lấp kín, chỉ còn lại hai hướng Nam và Bắc là có thể chạy trốn.

Đang lúc hốt hoảng rút lui, Sở Thanh Ca ra chủ ý cho Thiên Huy Hoàng Đế.

Thiên Huy Hoàng Đế quyết định thật nhanh, dịch dung thành thái giám. Đồng thời để cho đám người Mạnh Chiến cải trang, tùy thân bảo vệ, lẫn vào người hầu Nô chạy trốn xuất cung, chạy ra từ cửa Bắc. Mà toàn bộ gia quyến, người hầu Nô, tất cả đều trốn về phía cửa Nam, dẫn ra quân phản loạn.

Ngay lúc Thiên Huy Hoàng Đế muốn rời đi, Sở Thanh Ca đứng ra, "Hoàng thượng, Thần Thiếp cả gan, có một yêu cầu quá đáng."

Tai vạ đến nơi, Thiên Huy Hoàng Đế cũng không duy trì tính khí tốt. Hắn lạnh giọng, "Chuyện gì?"

"Thần Thiếp muốn cải trang vì ngài, đi về phía cửa Nam. Thứ nhất, đánh lạc hướng đám người của Thái Tử. Thứ hai... Chờ cơ hội, bắn chết hắn!" Sở Thanh Ca nghiêm túc nói.

Lời vừa nói, mọi người mới nhớ tới vị quý phi nương nương này cũng biết võ công. Hơn nữa, nàng còn tinh thông Tiễn Thuật.

Tìm một tên thái giám, giả trang là Thiên Huy Hoàng Đế dẫn ra quân phản loạn, chưa chắc có thể tranh thủ được bao nhiêu thời gian. Nếu như Sở Thanh Ca tới làm một chuyện, sau khi đang tranh thủ thời gian, không chừng còn có cơ hội có thể lật bàn cờ.

Thái Tử vừa chết, quân như rắn không đầu, sự thái liền hoàn toàn khác nhau.

Thiên Huy Hoàng Đế mừng rỡ, "Được! Chỉ cần nàng thay trẫm diệt trừ tên nghịch tử, nàng chính là Thiên Ninh Hoàng Hậu!"

Hoàng Hậu?

Trong lòng Sở Thanh Ca dâng lên một vệt khổ sở. Nàng chỉ mong Thiên Huy Hoàng Đế chết ở trong chiến loạn, nhưng nàng lại không thể không bảo vệ hắn. Không vì cái gì khác, chỉ vì trong bụng nàng, còn chưa có chủng loại của Thiên Huy!

(Gọi e bé là chủng loại thì hơi quá nhưng nguyên tác đó mấy gái...!)

"Chỉ cần hoàng thượng bình an, Thần Thiếp liền hài lòng." Sở Thanh Ca trả lời trái lương tâm.

Thiên Huy Hoàng Đế cảm động không thôi, cầm thật chặt tay Sở Thanh Ca, "Thanh nhi, trẫm ở đầu cầu bảy dặm ngoài thành chờ nàng."

Sở Thanh Ca gật đầu một cái, không để lại dấu vết, cựa tay thoát ra, xoay người rời đi...

Đế Đô xảy ra chiến tranh, khói lửa đốt suốt mấy ngày mấy đêm.

Lời đồn đại, ngay đêm phản loạn, Thái Tử không đuổi kịp Thiên Huy Hoàng Đế liền gặp phải cao thủ đánh lén. May mắn được một nhóm Hắc Y Ám Vệ hiệp trợ thần bí, mới giữ được tính mạng.

Lời đồn đại, Mục đại tướng quân tự mình đuổi kịp Thiên Huy Hoàng Đế, giế.t c.hết Thiên Huy Hoàng Đế tại Nam cung môn.

Lại sinh lời đồn đại, Thiên Huy Hoàng Đế không chết, sớm chạy ra khỏi cửa thành Bắc. Ngược lại, Mục đại tướng quân ở trong chiến loạn, bị Mạnh Chiến gi.ết ch.ết...

Khói lửa chiến tranh đốt suốt năm ngày năm đêm. Đế Đô dần dần yên lặng, không ít lời đồn đại hoang đường cũng không đánh tự thua. Trên thực tế, Thiên Huy Hoàng Đế thuận lợi thoát khỏi Đế Đô, Sở Thanh Ca gặp Mục đại tướng quân, hai người tỷ thí đều bị thương.

Thiên Huy Hoàng Đế vẫn còn ở trên đường trốn đi Tây Kinh, Thái Tử xưng đế ngay tại Đế Đô. Một mặt tiếp tục đuổi giết Thiên Huy Hoàng Đế, mặt khác tích cực mời chào uy vũ năng thần, thế lực địa phương.

Đế Đô loạn lên, thế lực khắp Thiên Ninh đều lục tục tỏ thái độ. Có người lên tiếng phản đổi Thái Tử, ủng hộ Thiên Huy Hoàng Đế. Cũng có người ủng hộ Thái Tử, phản bội Thiên Huy.

Nhưng khiến cho người khác không có cách nào coi thường, chính là thế lực tại Trung Bộ cùng Giang Nam. Bất kể là quân đội hay là những quận lớn huyện lớn, lại không hẹn mà cùng đem Tần Vương điện hạ đẩy ra, ủng hộ Tần Vương điện hạ xưng đế!

Khi nghe được tin tức này, Thiên Huy Hoàng Đế ở trong xe ngựa, hung hăng đập bể một cái ly trà.

"Tần Vương!"

Đột nhiên, hắn tựa hồ minh bạch điều gì, lửa giận công tâm, một hơi thở chậm chạp không tỉnh lại. Cuối cùng, hắn liền phun một ngụm máu tươi rồi hôn mê.

"Cố thái y! Nhanh, tìm Cố thái y tới!" Sở Thanh Ca hô to.

Nhưng ai biết, ai cũng không tìm được Cố Bắc Nguyệt, thái y ngự dụng. Ai cũng không biết, vào đêm Binh Biến đó, Cố Bắc Nguyệt là người thứ nhất rời khỏi hoàng cung.

Mặc dù Long Thiên Mặc sớm đã có dự liệu, nhưng khi nghe được tin tức này, hắn vẫn không nhịn được nắm tay thành quả đấm, sắc mặt âm trầm chừng mấy ngày. Phải biết, Trung Bộ của Thiên Ninh chỉ có ba Quận, nhưng đều là Quận lớn, dân số đông nhất. Mà Giang Nam của Thiên Ninh, không chỉ là nơi giàu có nhất tại Thiên Ninh, cũng là nơi giàu có nhất cả Vân Không đại lục, đất đai, khí hậu, sản vật phong phú!

Nói đơn giản chính là nhân số nhiều, lương thực cũng nhiều.

Hai cha con bọn họ đấu chết đấu sống, lại để cho Tần Vương không phí nhiều sức lực được hưởng tiện nghi lớn nhất!

Thiên Huy Hoàng Đế lên án Long Thiên Mặc cùng Mục gia, đại nghịch bất đạo, mưu triều soán vị, thiên địa không tha. Long Thiên Mặc lập tức cắn ngược lại Thiên Huy Hoàng Đế, nghe tin sàm ngôn, thị phi bất phân, gài tang vật hãm hại, sát hại Trung Lương.

Hai cha con Hoàng Đế muốn bóp ch.ết nhau, Tần Vương không nói tiếng nào, khiêm tốn cực kỳ, lại tiếng hô cao nhất, biết dùng người nhất tâm.

Một tháng sau, thế cục Thiên Ninh đã định cục. Thiên Huy Hoàng Đế ở Tây Kinh, khống chế mười Quận Tây Bắc, tiếp tục dùng Quốc Hào Thiên Ninh. Long Thiên Mặc chiếm lĩnh Đế Đô cùng bảy Quận hướng Đông Bắc, lấy Quốc Hào Thiên An Tâm. Mà Trung Bộ cùng Nam Bộ duy trì nguyên dạng, không có người nào dám đầu nhập vào Thiên Ninh cùng Thiên An Tâm, cũng không có người nào dám vũ trang khởi nghĩa, tự lập môn hộ.

Rất nhanh thì có lời đồn đại, nói Tần Vương cử binh công Đế Đô, nuốt trọn mười Quận phía Tây Bắc Bộ, làm Thiên Huy Hoàng Đế cùng Long Thiên Mặc cũng đứng ngồi không yên. Quân đội ở Giang Nam cùng Trung Bộ đang rục rịch.

Nhưng... Trên thực tế, người có dã tâm này, ai cũng không biết Tần Vương điện hạ đang ở chỗ nào.

Sau đêm đó tại Đế Đô, Tần Vương điện hạ giống như mất tích, cũng không công khai lộ diện.

Về phần Hàn Vân Tịch, lúc này còn ở trên xe ngựa.

Đêm hôm đó Đế Đô xảy ra bạo động, nàng liền biết rõ chuyện ra làm sao. Không phải là nàng thông minh, mà sống chung lâu như vậy, nàng đã mò thấy thủ đoạn của Long Phi Dạ.

Ngày đó ở trong ngự thư phòng, nàng nghe Long Phi Dạ cùng Thiên Huy Hoàng Đế đối thoại, nàng cũng biết Long Phi Dạ sẽ đi bước cờ kia.

Nàng đang muốn để cho Thất di nương dọn dẹp một chút sau đó rời khỏi nơi thị phi này. Ai biết, Giao Binh của Bách Lý Quân Phủ đột nhiên xuất hiện, dẫn các nàng từ đường thủy, chạy ra khỏi thành.

Sau khi ra khỏi thành, Thất di nương các nàng liền được an bài đi một con đường khác. Mà nàng, một thân một mình, lên xe ngựa đi đường khác. Giao Binh có nói, Tần Vương điện hạ muốn gặp nàng.

Ai biết, lần đi này chính là một tháng, một đường đi về phía Nam.

Đoạn đường này, ngược lại giống như đi du ngoạn. Phong cảnh dọc đường cực tốt, thỉnh thoảng còn có thể nghe được đủ loại tin tức liên quan tới Thiên Huy Hoàng Đế cùng Long Thiên Mặc. Chẳng qua, tâm tư của Hàn Vân Tịch không quan tâm nhiều như vậy.

Nàng một mực trầm mặc, cái gì cũng không hỏi, mặc cho Giao Binh an bài. Nàng cứ đi, thời điểm buồn chán liền vào trong hệ thống giải độc, có lúc mệt thì liền ngủ say cả một buổi chiều.

Chẳng qua, dần dần nàng vẫn không nhịn được.

Long Phi Dạ nói phải gặp nàng, người đâu? Người đâu? Người... Đâu!

Nàng nhiều lần hỏi Giao Binh, Giao Binh cũng không biết, chỉ nói Tần Vương điện hạ giao phó đi về hướng Quận Nam Ninh.

Tên khốn kia không phải là chấp thuận nàng quay về Hàn gia sao? Còn tìm nàng làm gì? Tìm nàng mà không giải thích gì, cứ để nàng một đường đi về phía Nam như vậy? Nàng đã đi lâu như vậy cũng không lộ diện?

Rốt cuộc, hắn muốn như thế nào nhỉ?

Hàn Vân Tịch giận đến suýt nữa hạ độc Giao Binh bất tỉnh rồi chạy trốn. Nhưng nàng lại không làm. Nàng càng trở nên yên lặng, cái gì cũng không hỏi.

Cho đến một ngày, xe ngựa chậm rãi dừng lại ở trước cửa một dinh thự.

"Vương phi nương nương, mời ngài xuống xe." Giao Binh thấp giọng bẩm.

Hàn Vân Tịch mới từ hệ thống giải độc đi ra, người còn muốn chìm vào hôn mê. Nàng vừa nghe được hai chữ "Xuống xe" cũng liền tỉnh lại, đi xuống ngay. Nhưng khi nàng nhìn thấy cổng lớn quen thuộc, nàng ngơ ngẩn...
Bình Luận (0)
Comment