Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 512

Sự tình về Cố Bắc Nguyệt còn chưa lắng xuống, Mộc Linh Nhi đột nhiên nói một câu như vậy, làm cho mọi người đang gắng gượng lấy lại tinh thân đều kinh hãi tại chỗ.

Từ chuyện Cổ Thất Sát cải tà quy chính, liên thủ Tần Vương Phi mở Dược Quỷ Đường. Rồi đến chuyện Mộc gia Dược Thành trao tặng Dược Lệnh cho Dược Quỷ Đường dược. Rồi lại đến chuyện Dược Quỷ Đường tại Nam Ninh, công khai chiêu mộ Dược Tề Sư. Không chỉ là giới y học của Vân Không đại lục, thậm chí toàn bộ Vân Không đại lục, đều không ngừng chú ý tới Dược Quỷ Đường. Hôm nay, Dược Quỷ Đường khai trương, người vây xem không chỉ có riêng lão bách tính Quận Nam Ninh!

Lại không nói, trong trong, ngoài ngoài, ba vòng người, trà trộn bao nhiêu người của Dược Thành cùng Y Thành. Trà lâu tửu lầu xung quanh, toàn bộ căn phòng Trang Nhã, lô ghế riêng, đã sớm bị đặt trước.

Tất cả mọi người, rất nhiều người. Hơn nữa, đều không phải người đơn giản. Nhưng mấu chốt là đều bị Mộc Linh Nhi dọa cho phát sợ.

Xú Nha Đầu này, lại muốn khiêu chiến Cổ Thất Sát?

Từ trước tới giờ chưa có ai, về sau này cũng không có ai dám!

Mặc dù nàng là Dược Tề Sư có thiên phú cao nhất Dược Thành từ trước tới nay. Nhưng cao hơn nữa cũng không bằng Cổ Thất Sát. Danh hiệu "Dược Quỷ" của Cổ Thất Sát không phải là nói chơi!

Đương nhiên, nếu như là hạng người phiếm phiếm tới chốt hạ chiến thư, tất cả mọi người chỉ có thể làm trò cười, cười cười rồi cho qua.

Hết lần này tới lần khác, Mộc Linh Nhi, thân phận của nha đầu này làm cho người ta lúng túng.

Mộc gia cũng trao tặng Dược Lệnh cho Dược Quỷ Đường, còn ký hiệp nghị mua bán. Bây giờ Mộc Linh Nhi lại tới khiêu chiến, đây là loại tiết tấu gì?

Sau khi mọi người khiếp sợ, cũng đều rối rít lên, tụ tập bát quái, suy nghĩ huyền cơ trong này.

Tóm lại, sự tình đã bị làm lớn chuyện!

"Khiêu chiến Dược Quỷ đại nhân? Mộc Linh Nhi, ngươi không có nói đùa chứ?" Hàn Vân Tịch làm một bộ dáng vẻ không tưởng tượng nổi.

Chẳng qua là nàng nói cho Mộc Linh Nhi một cái bí mật, cũng không có cùng Mộc Linh Nhi qua lại giao hảo. Nhưng Mộc Linh Nhi cũng rất ăn ý, phối hợp với nàng.

"Tần Vương Phi cảm thấy bản cô nương giống như đang nói đùa sao?" Mộc Linh Nhi ngạo lạnh, hỏi ngược lại.

"Ha ha, đã là coi là thật. Vậy Bản Vương phi nhất định báo cho Dược Quỷ đại nhân biết. Chẳng qua..." Hàn Vân Tịch chần chờ.

"Chẳng qua cái gì?" Mộc Linh Nhi hỏi.

"Chẳng qua, gần đây, Dược Quỷ đại nhân phi thường bận rộn, cũng không ở bên trong Dược Quỷ Đường."

Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong, Mộc Linh Nhi liền cắt đứt, "Bản cô nương có thể chờ!"

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại nói "Nhưng là.."

Cố Thất Thiếu ở trên nóc nhà, nghe đến đó, đột nhiên không giải thích được, có chút khẩn trương.

"Nhưng là cái gì?" Mộc Linh Nhi lại hỏi.

"Nhưng Dược Quỷ đại nhân chưa chắc sẽ ứng chiến." Hàn Vân Tịch cười nói.

Mộc Linh Nhi phi thường không khách khí, hỏi ngược lại, "Thế nào, sợ thua sao? Không dám nhỉ?"

Lời vừa nói, nhất thời một mảnh thổn thức.

Mặc dù thanh danh của Cổ Thất Sát bất hảo, nhưng bản lĩnh của hắn, mọi người không khỏi không thừa nhận. Mộc Linh Nhi dám đến hạ chiến thư như vậy đã là điều không phải, lại còn dám ăn nói ngông cuồng.

Đây không phải con nghé mới sinh không sợ cọp, đây quả thực là không biết trời cao đất rộng!

"Ngây thơ!"

Rốt cuộc, trong đám người có người không nhịn được, nổi giận.

Hàn Vân Tịch không lên tiếng, Mộc Linh Nhi chỉ coi không nghe được. Nàng tận lực hất cằm thật cao, một bộ tư thái không ai bì nổi, nhìn tấm bảng tên lớn của Dược Quỷ Đường bằng nửa con mắt.

"Vương phi nương nương, nếu như Dược Quỷ đại nhân không sợ thua, sau bảy ngày, mời hiện thân cùng bản cô nương quyết phân cao thấp. Nếu như sợ thua, ha ha..."

Mộc Linh Nhi câu khởi một bên khóe miệng, lạnh lùng cười, vô cùng khinh thường. Bỏ lại lời như vậy, nàng liền tiêu sái xoay người rời đi. Mà trên nóc nhà, Cố Thất Thiếu đã nắm chặt quả đấm, "Nha đầu chết tiệt kia!"

Mộc Linh Nhi cũng đi xa, ai biết, Hàn Vân Tịch hô to một câu, "Mộc Linh Nhi, cái kia, Bản Vương phi thay mặt Dược Quỷ đại nhân đáp ứng!"

Cố Thất Thiếu chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời, tràn đầy bất đắc dĩ, "Độc Nha Đầu!"

Hai người này đem sự tình huyên náo lớn như vậy, sau bảy ngày, nếu như hắn không ra mặt ứng chiến, chẳng phải là thứ hèn nhát? Đại danh Dược Quỷ chẳng phải sẽ bị hủy?

Nhưng nếu như hắn ra mặt ứng chiến, thì phải đối diện với Long Phi Dạ!

Hồi tưởng lại, lúc trước Long Phi Dạ xin hắn Nam Sơn Hồng để uống, đoán chừng là muốn vạch trần thân phận của hắn. Sau đó trời xui đất khiến, hắn vì cứu Hàn Vân Tịch, không thể không bại lộ mặt mũi thực. Ngược lại, bất kể quá trình như thế nào, kết quả là hắn đều bị bại lộ!

Hắn trộn số thuốc bột giả, chứng minh cho Long Phi Dạ một bình đầy giải dược mi độc. Nhưng sự tình đến nước này, theo kiểu suy nghĩ của Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, không nghi ngờ hắn có dụng ý khác mới là lạ!

Lúc trước, hắn đã lên kế hoạch rất tốt, chứng cứ xác thật, một khi Độc Nha Đầu tin tưởng Long Phi Dạ nói dối, hắn liền lập tức phái người đi đại náo U Các một phen, rồi dẫn nàng đi qua. Chỉ cần Hàn Vân Tịch biết sự tình Ách Bà Bà, cũng sẽ không truy cứu hắn như bây giờ.

Nhưng ai, ban đầu, Độc Nha Đầu căn bản cũng không tin hắn, sự tình cứ như vậy xôi hỏng bỏng không.

Mà lần này, hắn lộ mặt thật, Độc Nha Đầu lại hỏi chuyện này lần nữa. Trước khi hắn đi có nói với nàng mấy câu. Hắn cũng là dụng tâm lương khổ!

Bất đắc dĩ, mới mấy ngày, nha đầu này liền lại tái hợp cùng Long Phi Dạ. Tái hợp tốt còn hoài nghi cái rắm?

Lúc bọn hắn tái hợp, tâm tình nàng vốn là thiên về Long Phi Dạ. Huống chi, phân tích sự kiện sẽ lộ ra hắn "Tận lực" ly gián bọn họ. Hắn là người đáng hiềm nghi nhất.

Được rồi, những thứ này đều không phải là điều hắn quan tâm nhất.

Hắn chính là muốn ly gián bọn họ, hắn thừa nhận.

Hắn quan tâm nhất là sự tình một hồi trước hắn xông vào U Các!

Một hồi trước, hắn là mười phần thì chắc chín, đem hết toàn lực lẻn vào U Các, trộm Ách Bà Bà mang đi. Nhưng ai biết, Long Phi Dạ đến nhanh như vậy!

Khi đó, hắn thật sự muốn giết Long Phi Dạ, mới không tiếc, để bại lộ Bất Tử Chi Thân. Nhưng đáng chết, vì sao Long Phi Dạ không chết?

Hàn Vân Tịch cũng không có bản lĩnh cứu người lớn như vậy. Trời mới biết là tên Đại Phu đáng chết nào cứu hắn?

Thật ra, sau khi xảy ra sự kiện kia, cách làm thông minh nhất của Cố Thất Thiếu chính là cách xa chuyện về Ách Bà Bà. Đáng tiếc, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là thù dai, không chịu thua.

Thật vất vả níu lấy nhược điểm này của Long Phi Dạ, hắn mà không nghĩ hết biện pháp, chọc thủng ra mới là lạ?

Vì vậy, cuối cùng hắn cứ như vậy rơi vào bi kịch.

Một khi thân phận Cổ Thất Sát bại lộ, Long Phi Dạ nhất định biết hắn chính là người quần áo đen xông vào U Các, bị đâm một nhát vào tim mà không chết.

Nhược điểm này rơi vào tay Long Phi Dạ, nếu không nghĩ tới sách lược vẹn toàn, làm sao hắn có thể tùy tiện lộ diện?

Hắn đã sớm quên ước định Mộc Linh Nhi khiêu chiến. Ai biết, Xú Nha Đầu đó sẽ làm loạn thành ra như vậy!

Cố Thất Thiếu phát hiện, từ gặp phải Hàn Vân Tịch, nhân sinh bên trong mình liền tràn đầy vô số "Ai biết".

Sau bảy ngày, lộ diện hay không lộ diện? Cố Thất Thiếu lâm vào trầm tư.

Mà lúc này, Long Phi Dạ đứng ở phía sau Hàn Vân Tịch, khóe miệng dâng lên một vệt cong, như có, như không.

Cứ như vậy, ngày Dược Quỷ Đường khai trương xảy ra hai sự tình khiến cả Vân Không khiếp sợ, cuối cùng cũng tới hồi kết.

Ngày đó, Dược Quỷ Đường liền bắt đầu buôn bán, buôn bán đắt hàng, có mấy loại dược liệu liền bán hết. Người tới tìm Cố Bắc Nguyệt xem bệnh cũng xếp thành hàng dài.

Người Hàn gia tới trợ giúp, nhân viên cũng còn chưa đủ, Hàn Vân Tịch ở phía sau đài hỗ trợ.

Hàn Vân Tịch bận rộn mà Long Phi Dạ cũng ngồi ở bên người nàng, học hốt thuốc. Mà sau lưng hắn, một bang Ám Vệ, người hầu Nô, tất cả đều đứng nhàn rỗi, không có chuyện làm.

( cảm giác LPD là bang chủ cái bang =)))

Tần Vương điện hạ như vậy, thật sự tốt sao?

Tin tức Cố Bắc Nguyệt vào Dược Quỷ Đường truyền tới tai Thiên Huy Hoàng Đế, sống lưng Thiên Huy Hoàng Đế chợt lạnh, sợ không thôi.

Hắn biết Cố Bắc Nguyệt cùng Hàn Vân Tịch có giao tình, nhưng vẫn một mực kính Cố Bắc Nguyệt là một Đại Phu có Y Đức cao thượng, tin tưởng hắn sẽ không dính vào vòng xoáy quyền lực. Bây giờ, xem tình thế này, lúc trước, may là Cố Bắc Nguyệt không thừa dịp còn đương chức để hành thích mưu sát! Đúng thật làm người ta lạnh người không thôi.

Bệnh tình của Thiên Huy Hoàng Đế không thuyên giảm. Bởi vì chuyện này, hắn hết sức nghi ngờ mọi người xung quanh. Toàn bộ Thái Y bên cạnh hắn không có một ngày tốt lành.

"Ba"

Một tiếng vang thật lớn, Thiên Huy Hoàng Đế nằm trên giường hung hăng rớt bể một chén dược lớn, dọa một đám nô tài phục vụ sợ phát hoảng.

"Hoàng Hậu đâu?" Hắn tức giận.

Sở Thanh Ca ở ngay bên ngoài tẩm cung, nàng hít sâu mấy hơi, điều chỉnh xong tâm tình mới vào cửa, tỏ ý toàn bộ người hầu Nô lui ra.

Bệnh tình của Thiên Huy Hoàng Đế càng ngày càng không ổn định, tính khí cũng càng ngày càng lớn. Mà đến bây giờ, bụng nàng vẫn còn không có động tĩnh. Sự tình mang thai, thật ra vẫn luôn là lời đồn đãi.

Nàng hận. Nàng đau. Nàng chán ghét. Nhưng nàng không thể không coi chuyện này làm chuyện trọng yếu nhất trong đời. Nàng phải nghĩ hết biện pháp có bầu, mang Long Chủng.

Chỉ tới khi nàng mang Long Chủng, Thiên Huy Hoàng Đế mới có thể chết!

"Hoàng thượng, Thần Thiếp ở đây, đến, uống thuốc" Sở Thanh Ca tự mình bưng tới một chén thuốc mới. Thiên Huy Hoàng Đế quát một tiếng "xong", nàng liền đem thùy trướng hạ xuống. Rất nhanh, cả một phòng tràn đầy âm thanh mập mờ.

Cũng không phải là tâm tình Sở Thanh Ca sẽ không đau. Chẳng qua, nàng đã dần dần trở thành một ác nữ nhân, ác với cả chính bản thân mình.

Phàm là người đã độc ác với chính mình, có người nào không phải là người ẩn giấu nỗi hận ngút trời nhỉ?

Trong lịch sử, rất nhiều Hoàng Đế chết ở trong tay nữ nhân, Thiên Huy cũng sắp là một kẻ trong số đó.

Chuyện về Cố Bắc Nguyệt, nhiều lắm là ảnh hưởng đến Thiên Huy Hoàng Đế mà thôi. Còn chuyện về Mộc Linh Nhi khiêu chiến Cổ Thất Sát, thế nhanh như chớp, người không kịp bịt tai, truyền khắp mỗi một xó xỉnh tại Vân Không đại lục. Đơn giản là oanh động Vân Không đại lục, trở thành điểm nghị luận nóng bóng. Không ít sòng bạc lớn còn mở rộng đánh cược, đánh cược rốt cuộc Cổ Thất Sát có ứng chiến hay không.

Ngay cả Mộc Anh Đông đang nổi giận đùng đùng cũng không nhịn được suy nghĩ ở đáy lòng. Liệu Cổ Thất Sát có lộ diện hay không.

Vì vậy, Cố Thất Thiếu cũng định không lộ diện, nhất thời, cảm thấy áp lực như núi lớn. Hắn lại lâm vào trạng thái chuẩn bị giao chiến.

Về phần Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ, ngày đó Dược Quỷ Đường khai trương, Long Phi Dạ đi theo Hàn Vân Tịch bận đến tận trời tối mịt. Ngày thứ hai, Hàn Vân Tịch đang định thức dậy thật sớm, tiếp tục tới hỗ trợ. Nhưng ai biết, mớ mắt một cái, liền phát hiện mình đang ngủ ở Mai Hải Giang Nam.

Nàng chợt liền ngồi dậy, mặt đầy sợ hãi, "Long Phi Dạ!"

Long Phi Dạ đang ngồi ở một bên, lập tức đi tới, "Ta ở đây, nàng thế nào?"

Hàn Vân Tịch vừa thấy hắn, lập tức liền nhào vào trong ngực hắn, đánh. Tới lúc ôm lấy người bằng xương bằng thịt, tâm tình nàng mới hạ xuống. Nhưng trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi như cũ.

Nàng ôm hắn thật chặt, thật chặt.

"Thế nào?" Long Phi Dạ an ủi, săn sóc vỗ vai nàng, ôn nhu hỏi.

"Long Phi Dạ, tại sao chúng ta lại ở chỗ này?"

Hàn Vân Tịch nhớ là tối hôm qua bọn họ trở về Tần Vương Phủ, sáng nay tỉnh dậy liền đổi chỗ, làm sao nàng có thể không sợ hãi?

Thời gian và không gian là hai thứ vô hình, phi thường thần bí. Nếu kết hợp với nhau sẽ tạo ra vô số khả năng.

Nàng sợ!

Nàng sợ tỉnh dậy, thế giới biến hóa, người cũng thay đổi.

"Tối hôm qua đi cả đêm tới đây, thấy nàng ngủ liền trầm mặc không gọi. Trong bảy ngày này nàng cứ ở đây đi. Chuyện Dược Quỷ Đường giao cho Cố Bắc Nguyệt là được." Long Phi Dạ giải thích.

Hàn Vân Tịch giờ mới hiểu được. Nàng cũng không biết đêm qua Long Phi Dạ ôm nàng, ngồi xe ngựa cẩn thận đến mức nào. Nàng chỉ cho là nàng đã nhiều ngày bận rộn chuyện Dược Quỷ Đường, quá mệt mỏi, ngủ sâu mới không biết gì.

"Sợ đến như vậy?" Long Phi Dạ nghi ngờ hỏi, lòng của nữ nhân này không yếu ớt tới như vậy chứ?

"Thấy ác mộng." Hàn Vân Tịch có chút né tránh. Mấy loại chuyện chuyển kiếp này, phải nói thế nào chứ? Nói là rõ ràng được hay sao?

"Mơ thấy cái gì?" Long Phi Dạ lại hỏi.

"Mơ thấy" Hàn Vân Tịch chần chờ chốc lát, thấp giọng nói, "Mơ thấy, mơ thấy điện hạ rời xa ta."
Bình Luận (0)
Comment