Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 529

Hàn Vân Tịch cân nhắc tỉ mỉ từng mảnh nhỏ. Nếu như Cố Thất Thiếu bị phát hiện ở phòng giam, ít nhất, người của Vương gia sẽ đến báo cáo tin tức.

Đến lúc này mà còn vô thanh vô tức, chẳng lẽ, hắn không để ý tới chuyện phát sinh bên ngoài? Theo tính khí của Cố Thất Thiếu, đại hội thử thuốc là sự tình diễn ra quy mô lớn như vậy, hắn lại bị mời, tuyệt đối sẽ xuất hiện.

Lúc này, Long Phi Dạ cũng chưa trở lại, Hàn Vân Tịch cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể để cho Sở Tây Phong đi hỏi thăm một chút.

Sở Tây Phong tất nhiên không nghe ngóng được bất cứ tin tức gì. Bởi vì, lúc này Cố Thất Thiếu đang đứng trong ngục tối, nhìn trăng sáng bên ngoài song cửa sổ phòng giam, ứ đọng không dứt.

Mà Mộc Linh Nhi đang đứng ở bên cạnh hắn, không phải là Vọng Nguyệt phát sáng, mà là ngắm trăng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy hạnh phúc, cho dù ai nhìn cũng đều biết nữ nhân này đang đắm chìm trong luyến ái. Đáng tiếc, Cố Thất Thiếu căn bản không thấy.

Từ sau khi hắn dùng hồi trùng chi độc, đám lính ngục cùng người của Lâm gia giống như sợ bị mất mật. Trừ thời điểm mỗi ngày ba bữa cơm, sau khi đưa thức ăn đến, những thời gian khác, cũng không dám đến gần phòng giam dù là một bước.

Sớm biết đám người này nhát gan như vậy, ban đầu hắn nên đi tìm Hàn Vân Tịch, không tiến vào phòng giam.

Ngày mai chính là thử thuốc đại hội, đến nay hắn vẫn chưa ra ngoài được. Đáng lẽ, hắn vốn nên dùng bồ câu đưa tin, báo cho Hàn Vân Tịch một cái tin, để nàng biết là hắn không thể đi, nhưng Cố Thất Thiếu chậm chạp không làm.

Lần này, Hội Trưởng Lão cũng không mời Long Phi Dạ, hắn thật vất vả mới có một cơ hội, danh chính ngôn thuận đi cùng một mình Độc nha đầu, hắn quả thực không nỡ bỏ qua!

Hắn cũng không tin, vận khí của mình sẽ đen đủi như vậy. Hắn chờ, không chừng ngày mai, hắn sẽ có cơ hội.

"Dược Quỷ đại nhân, ngày mai sẽ là đại hội dược liệu. Nếu không phải ta đang bị nhốt, ta nhất định có thể trong chớp nhoáng chiến thắng tất cả mọi người."

Mộc Linh Nhi quay đầu nhìn lại, mắt ngọc mày ngài, dưới ánh trăng, cười xán lạn.

"Nói vui vẻ như vậy sao?" Cố Thất Thiếu nghi ngờ hỏi.

Lúc này, Mộc Linh Nhi mới thu liễm, mượn cớ nói, "Dĩ nhiên vui vẻ, ta không tham gia tỷ thí, mấy tên phế vật của Mộc gia liền có cơ hội mất thể diện!"

"Ha ha, phế vật của Mộc gia nhiều, hai nhà Vương Tạ cũng không ít. Không có ngươi, đại hội thử thuốc căn bản không đáng xem." Cố Thất Thiếu rất khinh thường.

Mộc Linh Nhi được khen, thật sự rất cao hứng. Nàng đang muốn khiêm tốn một chút, ai biết, Cố Thất Thiếu lại nói, "Dĩ nhiên, không có Lão Tử, càng không đáng xem!"

Mộc Linh Nhi xì bật cười, nhân cơ hội hỏi, "Dược Quỷ đại nhân, ta học Dược thuật của ngươi, có được hay không?"

Đáng tiếc, Cố Thất Thiếu rất không khách khí, "Chôn chết ý niệm này đi, đời này, Lão Tử không thu nhận học trò."

Hắn vừa nói, lại bổ sung một câu, "Có thể, có một người là ngoại lệ."

Mộc Linh Nhi rất thất lạc, lẩm bẩm nói, "Ta biết là ai..."

Nàng đang muốn nói ra ba chữ "Hàn Vân Tịch". Ai biết, Cố Thất Thiếu lại nói ra Tam Tự. Hắn nói, "Long Phi Dạ"!

Mộc Linh Nhi ngẩng đầu nhìn sang phía hắn, không nói gì...

Cứ như vậy, Cố Thất Thiếu cùng Mộc Linh Nhi trò chuyện một chút, hàn huyên tới trời sáng. Mà thời điểm Hàn Vân Tịch tỉnh dậy, phát hiện Long Phi Dạ đang ở bên cạnh.

Hắn không phải nằm xuống, mà là nửa nằm, nửa tựa vào gối cao, nhắm mắt nghỉ một chút. Một thân quần áo mặc chỉnh tề, xem bộ dạng này là mới trở về không được bao lâu.

Hàn Vân Tịch tất nhiên nhớ tới sự tình Cố Thất Thiếu, cũng không biết tên kia đã tới chưa?

Bất đắc dĩ, tâm tình của nàng cuối cùng là nghiêng về phía Long Phi Dạ. Thấy giữa hai lông mày của Long Phi Dạ nheo lại, tràn đầy mệt mỏi, nàng không nhẫn tâm đánh thức hắn. Nàng chỉ mong đợi hắn nghỉ ngơi nhiều hơn một hồi, dù nhiều thêm một hồi thôi cũng tốt.

Thời gian đại hội thử thuốc khai mạc là đầu buổi chiều, thời gian vẫn còn sớm.

Hàn Vân Tịch dè dặt né người, co rúc, cuộn người lại, nằm bên người Long Phi Dạ. Nhưng rất nhanh thì hắn tỉnh lại, nhàn nhạt nói, "Còn muốn ngủ sao?"

"Chàng trở lại từ khi nào, sao không ngủ thêm một chút?" Hàn Vân Tịch hỏi.

Ai biết, Long Phi Dạ lại nói, "Xem tình hình này của Cố Thất Thiếu là sẽ không tới đại hội thử thuốc. Bản vương đành thay hắn tham dự."

"Hắn đã xảy ra chuyện gì sao?" Hàn Vân Tịch kinh hãi.

"Vẫn còn ở trong tù, không ra được. Yên tâm, hắn không chết. Nếu hắn xảy ra chuyện, Dược Thành không sẽ yên tĩnh như vậy." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Không chết, chết không... Chẳng qua chỉ là cách nói thuận miệng mà thôi, ai sẽ vô duyên vô cớ đi suy nghĩ ba chữ kia?

(Đố các ấy biết, ba chữ nào? )

Hàn Vân Tịch sẽ không chú ý tới ba chữ kia.

Đêm qua nàng cũng suy nghĩ, vô cùng có khả năng Cố Thất Thiếu vẫn còn ở trong phòng giam, vừa nghe Long Phi Dạ nói như thế, nàng cũng yên tâm.

"Trưởng lão có thể đáp ứng chàng thay thế hắn hay không? Khục, khục, khục, hay là chàng cứ tuân thủ chức vụ hộ vệ của mình đi." Hàn Vân Tịch trêu ghẹo nói.

Ai biết, Long Phi Dạ lại lấy ra một Hắc Bào rộng lớn. Hắn vừa chụp xuống thân mình một cái, nhìn lại không có gì khác biệt so với Dược Quỷ đại nhân, ngay cả chiều cao đều không khác mấy.

Sau khi hắn trở về từ Vương gia, Sở Tây Phong liền bẩm chuyện Cố Thất Thiếu. Hắn cũng vui vẻ vì Cố Thất Thiếu không tham gia đại hội thử thuốc. Hắn liền phân phó Sở Tây Phong, cả đêm đi tìm bộ đại hắc bào tới.

Làm hộ vệ cho Hàn Vân Tịch, chỉ có thể đứng từ xa xa chiến đài, xem kịch hay diễn ra. Còn nếu hắn thay thế Cố Thất Thiếu tham dự, sẽ được ngồi chung một chỗ cùng Hàn Vân Tịch.

Chuyện tốt như vậy, khi nào gặp lại hắn còn phải cảm ơn Cố Thất Thiếu.

Phản ứng đầu tiên của Hàn Vân Tịch là sững sờ, ngay sau đó cười phá lên, " Ha ha, Dược Quỷ đại nhân, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp."

Long Phi Dạ dùng thuật dịch thanh, đáng tiếc, thanh âm âm dương quái khí cũng không giống với Cố Thất Thiếu. Cái này cũng không có quan hệ nhiều lắm, bởi vì, hắn chẳng qua là đi xem trò vui mà thôi, sẽ không nói nhiều. Mấy sự tình nên giao phó, đêm hôm qua hắn đã giao phó rõ ràng cùng Vương lão.

Cứ như vậy, từ buổi sáng thẳng đến xế chiều, Cố Thất Thiếu vẫn không xuất hiện. Long Phi Dạ phủ lên người Hắc Bào rộng lớn, một đường quang minh chính đại cùng Hàn Vân Tịch đi tới cửa vào của rừng dược liệu. Dưới sự chỉ dẫn của Dược Đồng, hai người đi tới hội trường, nơi đại hội thử thuốc sẽ diễn ra.

Thời điểm bọn họ đến, hội trường đại hội thử thuốc đã trong tình trạng khách quý chật nhà.

Đây là một hội trường hình vòng tròn đồng tâm, có rất nhiều bậc thang đi xuống dưới. Ở chỗ thấp nhất hội trường là một đài tỷ thí hình vòng tròn. Bên trên đài tỷ thí đã chuẩn bị sẵn hai đài Phối Dược.

Người ngồi ở vòng khán đài thứ nhất đều là người có thân phận hiển hách, trưởng lão trong Hội Trưởng Lão; chấp sự; gia chủ Tam gia Mộc, Vương, Tạ; còn có Ngũ trưởng lão của Y Thành.

Hàn Vân Tịch rất bất ngờ phát hiện, chỉ có duy nhất một vị trưởng lão từ Y thành tới, chính là Ngũ Trưởng Lão Liên Tâm phu nhân! Qua hai năm không thấy, vị phu nhân này càng thêm phần lão luyện, ác liệt, phong thái duy trì như cũ. Liên Tâm phu nhân đại biểu cho Y Thành, nàng ngồi xuống vị trí ấy, tình thế của Mộc gia lại càng thêm mạnh mẽ.

Người ngồi bên cạnh Liên Tâm phu nhân là một công tử quần áo trắng, khí chất bất phàm, không là người nào khác, chính là Âu Dương Ninh Nặc. Lúc này, hai người đang vừa nói vừa cười.

Không thể không nói, Âu Dương Ninh Nặc giao thiệp phi thường phổ biến!

Vòng tròn phía sau đám người đại nhân vật này an vị là vị trí của bọn hậu bối các nhà trong Dược Thành tham gia tỷ thí. Đại hội thử thuốc là sân so tài của tiểu bối, tròn hai mươi tuổi hoặc ít hơn thì có tư cách tham gia, còn hơn hai mươi tuổi liền không có tư cách tham gia.

Lui về phía sau nữa của vòng tròn chính là vị trí của các vị khách quý còn lại, có người của Y thành, có người của các đại Y Quán nổi danh, người của dược quán.

Mặc dù Dược Quỷ Đường mới khai trương, nhưng nói về quy mô, danh tiếng cùng chất lượng dược vật bán ra cũng sẽ không thua kém bất kỳ một dược quán nào ở đây. Vậy mà, hết lần này tới lần khác, bọn họ đều không có vị trí.

Loại đại hội này, mỗi vị trí ở ba hàng ghế đầu đã an bài xong, rõ ràng cho thấy Hội Trưởng Lão đang hạ mã uy bọn hắn.

Đừng nói Long Phi Dạ lớn như vậy, đây phỏng chừng là lần đầu tiên bị lạnh nhạt như vậy. Mà Hàn Vân Tịch đã sớm thành thói quen, nàng quay đầu, liếc mắt nhìn Long Phi Dạ, thấy Long Phi Dạ không ý kiến, liền sải bước đi tới hướng vị trí vòng thứ tư.

Long Phi Dạ diện một bộ Hắc Bào bắt mắt, bọn họ vừa vào sân, toàn bộ mọi người liền rối rít nhìn xem. Hai người từ khi sinh ra đã bị nhìn chăm chú thành thờ ơ, thoải mái nhập tọa, khí độ cùng phong thái đủ cả. Dù không ngồi ở vị trí tiêu điểm, nhưng phong thái như thế, tự nhiên trở thành tiêu điểm.

Liên Tâm phu nhân liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch, cho Mộc Anh Đông một ánh mắt, Mộc Anh Đông liền cau mày. Hai người này thường xuyên qua lại, rốt cuộc có ý gì, chỉ có chính bọn hắn rõ ràng.

Sau khi mọi người đều đến đông đủ, rất nhanh, Tạ hội trưởng liền tuyên bố đại hội thử thuốc bắt đầu. Cái gọi là đại hội thử thuốc, chính là dùng phương thức thử thuốc, khảo nghiệm thể lực tổng hợp của một Dược Tề Sư.

Tỷ thí song phương, hai người cùng Phối Dược. Sau đó để cho đối thủ thử Dược, yêu cầu đối thủ nói ra thành phần của viên Dược thành phẩm. Thậm chí, có thời điểm thi đấu còn yêu cầu tinh chuẩn đến phân lượng thành phần, lượng nước, cường độ quá trình chế biến, các yếu tố lửa, không khí.

Phải biết, đại hội thử thuốc diễn ra mười năm một lần. Nếu như không phải là tảo tuệ, nhi đồng, thiếu niên được dạy dỗ, có thiên phú từ nhỏ, mỗi một Dược Tề Sư, cả đời chỉ có thể tham gia duy nhất một lần.

Mười năm trước, Mộc Linh Nhi vẫn còn là con nít, thiên phú kinh người, chiến thắng đại hội thử dược, oanh động toàn bộ giới Y Dược. Từ khi đó, Mộc gia cũng bắt đầu trở nên cường đại.

Năm nay, Mộc Linh Nhi vẫn chưa tới hai mươi tuổi, tất nhiên là có thể tham gia. Tất cả mọi người đều cho rằng tiền đặt cược năm nay, trừ nàng ra thì không còn có thể là ai khác. Liệu ai có thể sẽ nghĩ tới, vào giờ phút này, Mộc Linh Nhi đang bị nhốt trong phòng giam ở cách nơi này không xa?

Không có Mộc Linh Nhi, tỷ thí nhất định sẽ bớt đi không ít xuất sắc.

Tứ Công Tử của Vương gia, Vương Thư Thần, là Dược Tề Sư trẻ tuổi đứng sau Mộc Linh Nhi, tiếng hô cực cao. Nhưng hai ngày trước, Mộc gia cùng Tạ gia cũng buông lời, có thể tùy tiện đánh bại Vương Thư Thần. Thậm chí, mấy tên công tử của Mộc gia còn công khai sắp xếp đánh cược, đổ Vương Thư Thần thua.

Chuyện này chọc ra không ít nghi kỵ, đều nói hai nhà Mộc Tạ giấu người mới, hôm nay sẽ để lộ ra, cho giới Y Dược thêm phần tươi đẹp. Dù sao, thời gian mười năm cũng không ngắn, đủ để tài bồi ra không ít vương bài áp trục.

Tỷ thí là phương thức chọn lựa công khai, xem người nào sẽ bị đào thải. Mấy cuộc tỷ thí kiểu như vậy, Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đều không thấy ưa thích, mỗi người đều đang đắm chìm trong thế giới của chính mình. Dù sao, hôm nay bọn họ tới, con mắt chủ yếu cũng không phải là xem quá trình tỷ thí.

Cho đến khi Vương Tứ Công Tử Vương Thư Thần ra sân, hai người này mới lấy lại tinh thần.

Ai biết, Vương Tứ Công Tử vừa mới lên đài, một tên Dược Đồng liền dọc theo đường đi, chạy băng băng thật nhanh đến phía trước. Hắn vừa chạy, vừa hô to, "Tạ hội trưởng, việc lớn không tốt! Việc lớn không tốt!"

Tiếng kêu vang dội trong hội trường yên tĩnh, hai hàng người trước mặt đột nhiên đứng lên. Mọi người có mặt ở đây cũng đều cảm thấy ngoài ý muốn, không biết chuyện lớn gì xảy ra?

"Chuyện gì xảy ra?" Tạ hội trưởng nghiêm nghị khiển trách.

"Hội Trưởng Đại Nhân, bên ngoài... Bên ngoài có người không có thư mời muốn xông vào, còn dẫn theo một nhóm lớn người." Dược Đồng bẩm.

"Càn rỡ! Người nào có lá gan lớn như vậy? Người đâu, bắt giữ lại cho lão phu. Đợi đại hội kết thúc, ta sẽ không nương tay!"

Tạ hội trưởng rất có khí thế, nhưng Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ nhìn đến, đều là cười lạnh. Trong lòng bọn họ hiểu rõ.

Khóe miệng Âu Dương Ninh Nặc chứa đựng nụ cười, hắn cố ý nhìn đến hướng Hàn Vân Tịch bên này. Đáng tiếc, Hàn Vân Tịch không để ý thừa thãi tới hắn.

Mộc Anh Đông hẳn là rõ ràng nhất chuyện gì đang xảy ra, hắn tận lực, lớn tiếng phân phó thủ hạ, "Tăng thêm nhân thủ, bắt giữ tất cả. Đại hội thử thuốc là thịnh sự của Dược Thành ta, không cho phép người nào càn rỡ!"

Tạ hội trưởng cười lạnh, "Mộc gia chủ, đây là quyền lực và trách nhiệm của Hội Trưởng Lão, không cần ngươi bận tâm."

Sắc mặt Mộc Anh Đông vẫn duy trì, như không có chuyện gì xảy ra, không để ý tới lời nói của Tạ hội trưởng.

Nhưng Dược Đồng vừa đi không bao lâu, lại chạy trở lại, "Tạ hội trưởng, không ngăn được bọn họ, đám người kia sẽ dùng độc!"

Lời vừa nói, toàn bộ mọi người đều kinh hãi. Mộc Anh Đông lập tức bất an, tiểu Dược Đồng này ăn nói thế nào?

"Dùng độc, người tới là người nào?" Tạ hội trưởng bén nhọn hỏi.

Tiểu Dược Đồng đã sớm được giao phó, hắn lớn tiếng trả lời, " Môn chủ Bách Độc môn, Quân Diệc Tà!"
Bình Luận (0)
Comment