Nhìn Long Phi Dạ đưa đũa tới gắp đồ ăn, Hàn Vân Tịch nháy nháy, chớp chớp mắt mấy cái, không cầm đũa.
Thấy Hàn Vân Tịch chậm chạp không cầm đũa, Long Phi Dạ cũng không thúc giục.
Mười món ăn, một món canh đều là mới ra lò, nóng hổi mà bốc khói, tất cả đều là vị giấm chua. Rất nhanh, trong không khí liền tràn ngập mùi vị chua xót.
"Nhân lúc còn nóng, nàng mau ăn." Long Phi Dạ nhàn nhạt mở miệng, thái độ của hắn thật giống với người không có chuyện gì xảy ra.
"Ta vừa mới ăn no ở dưới lầu, không bằng... Điện hạ tự mình ăn." Hàn Vân Tịch nói, thái độ rất chân chó.
( =)))))
Lúc trước, nàng còn hay tung hô hắn là "điện hạ", đến bây giờ, thời điểm tức giận thì dám tích cực mang cả họ, cả tên ra gọi hắn. Gần đây, ngược lại thường thường vào thời điểm chột dạ sẽ tôn xưng hắn một tiếng "Điện hạ".
"Bản vương tự mình ăn?" Long Phi Dạ có chút hăng hái hỏi.
Hàn Vân Tịch duy trì mỉm cười, lại cười đặc biệt chột dạ, không dám trả lời.
"Nàng chắc chắn không ăn?" Long Phi Dạ lại hỏi. Mặc dù giọng nói nhàn nhạt, nhưng mùi vị uy hiếp chua loét cũng không thua mùi vị bàn thức ăn giấm chua này.
Hàn Vân Tịch nhanh chóng muốn khóc. Lúc trước, nàng làm cho hắn bánh chua ngọt là hắn không nhìn ra, phải ăn thì mới biết mùi vị, coi như là âm mưu. Mà bây giờ, người này cho nàng một bàn thức ăn, tất cả đều là thấy được, ngửi được, nhất định chính là "dương mưu". Âm mưu là âm thầm tính kế, còn dương mưu, chính là tỏ rõ thái độ cho nàng biết, Bản vương rất khó chịu!
Thấy Hàn Vân Tịch không trả lời, Long Phi Dạ cũng không ép, trầm mặc thu hồi đũa. Hắn múc một chén canh Thất Thải chua cay, ung dung, thong thả thưởng thức.
Cứ như vậy bỏ qua cho nàng sao?
Hàn Vân Tịch cũng cảm giác mình nghĩ quá nhiều, cúi đầu tự cầm đũa.
Ăn bánh ngọt, nàng thích ngọt. Thức ăn nàng thích nhất chính là những món ăn Quảng Đông. Đối mặt với một bàn thức ăn đầy giấm chua, nàng quả thực không biết ăn cái gì được, vì vậy tuỳ ý gắp đĩa thức ăn gần mình nhất, giấm chua gà mẹ.
Giấm chua gà mẹ này không hề giống cháo gà lúc trước Long Phi Dạ để cho Triệu ma ma nấu cho nàng, mà là gà xào tia. Nếu chỉ nhìn hình thức thì không có gì sai nhưng vị giấm chua không thể không sai.:~
Long Phi Dạ liếc mắt về lại liếc mắt tới, hơi nhíu mày, lại không lên tiếng.
Hàn Vân Tịch kẹp một miếng thịt gà tia ngửi ngửi, suýt nữa muốn ói. Vị chua này thật là có thể dùng từ nồng nặc để hình dung.
Long Phi Dạ lại nhìn đến, cặp chân mày anh tuấn càng ngày càng nhíu chặt hơn. Chẳng qua, hắn vẫn không lên tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Vân Tịch đầy vẻ ưu thương, mặc dù một trăm ngàn lần nàng không muốn ăn, nhưng vẫn kiên trì đến cùng, ăn hết miếng thịt gà tia.
Miếng thịt vừa vào miệng cũng còn khá, chỉ là cái lưỡi không chịu nổi độ chua. Tới lúc cắn mấy miếng thịt gà, răng nàng cũng không chịu nổi, tê buốt.
Vị chua mặn vô cùng kí.ch thích, Hàn Vân Tịch càng cắn càng chán ghét, luôn cảm thấy đây là đồ bỏ đi. Nàng rất muốn cắn một cái rồi nuốt chửng xuống, nhưng hết lần này tới lần khác nàng không thể nuốt xuống được. Mấy lần cũng nuốt thức ăn đến cổ họng, cuối cùng là không chịu nổi mùi vị đó, nôn ngược trở lại.
Hàn Vân Tịch muốn phối hợp cùng cơm để ăn hết, lúc này mới phát hiện, mười món ăn, một món canh, căn bản không có cơm!
Đây là thức ăn ngon sao?
Ô ô...
Vào giờ phút này, trong đầu của nàng cũng chỉ có một ý nghĩ, không phải là muốn ói, cũng không phải muốn khóc, mà là... Tần Vương điện hạ, Thần Thiếp biết sai!
Nàng ủy khuất nhìn hướng Long Phi Dạ, lại thấy Long Phi Dạ cũng đang nhìn nàng, sắc mặt phi thường không tốt.
Hàn Vân Tịch nhận thức, yên lặng cúi thấp đầu. Ai biết, Long Phi Dạ lại tức giận, "Còn không nôn thức ăn ra! Nữ nhân ngu xuẩn!"
Hàn Vân Tịch như được đại xá, liền vội vàng nôn thức ăn ra. Điều đáng nói chính là Long Phi Dạ đã rót một ly nước ấm, lạnh lùng ra lệnh, "Súc miệng!"
Bầu không khí rất nghiêm túc, rõ ràng mặt người này đầy hung dữ, nhưng Hàn Vân Tịch nhìn hắn lại đột nhiên cười. Trong miệng ngập tràn vị chua, nhưng tâm tình thì ngập tràn vị ngọt ngào đường mật.
"Ồ." Nàng ngoan ngoãn tuân lệnh, súc miệng.
Từ đầu đến cuối, Long Phi Dạ cau mày, nhìn nàng chằm chằm, giống như là giám sát. Cho đến khi Hàn Vân Tịch súc miệng sạch sẽ, hắn mới múc tới một chén canh, lại lạnh lùng ra lệnh, "Uống vào."
Hàn Vân Tịch chỉ có thể làm theo, vừa mới uống một hớp nhỏ, nàng liền nhìn Long Phi Dạ. Trong nháy mắt, mâu quang phát sáng.
Trời ạ, tại sao ngon như vậy?
Lúc này Hàn Vân Tịch mới nghiêm túc nhìn, chỉ thấy nước canh này óng ánh trong suốt, bảy loại nguyên liệu nấu ăn, màu sắc rõ ràng, theo thứ tự là thịt cua tia, trứng tia, tảo tia, nấm kim châm, đậu hũ, xúc xích đinh, củ cà rốt đinh.
Lại nếm một cái, thuận hoạt, ngon miệng, vị canh thuần dày. Mặc dù có vị cay của hạt tiêu, cũng không nồng, cũng không có che giấu đến màu sắc tươi mới, mỹ vị thơm ngon của bảy loại nguyên liệu. Có thể nói, vị chua bên trong vị cay, cay cũng không che vị tươi mới.
Tại sao có thể có loại canh uống ngon như vậy, căn bản không dừng ăn được chứ sao.
Long Phi Dạ ngồi xuống, trầm mặc tiếp tục uống canh. Hàn Vân Tịch mới chợt hiểu ra, vừa mới xong, tại sao nàng không ý thức được Long Phi Dạ uống canh này? Nếu nàng uống canh giống hắn thì đã không sao, làm sao lại chọn giấm chuồn gà mẹ kia?
Thật là ngu ngốc!
Nàng nhìn Long Phi Dạ, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Long Phi Dạ giương lên cặp mắt trắng dã, liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói, "Còn không uống lúc còn nóng?"
Hàn Vân Tịch không lên tiếng, chính là nhìn hắn chằm chằm. Vừa mới cười cái gì chua chua ngọt ngọt, lúc này lại không cười nổi.
Bởi vì, lòng tràn đầy sợ hãi!
"Ngớ ra làm gì? Nàng còn không mau uống?" Long Phi Dạ không vui hỏi. Ngày lạnh như vậy, uống canh, tất nhiên phải uống khi còn nóng.
Hàn Vân Tịch lại nhìn hắn, không nói lời nào.
Long Phi Dạ đã thấy đủ sự ngốc nghếch của nàng, sắc mặt âm u, đang muốn mở miệng mắng vài câu. Ai biết, Hàn Vân Tịch đột nhiên nói, "Long Phi Dạ, ta thật sự yêu chàng!"
"Oành!"
Long Phi Dạ làm rơi chén canh trong tay xuống bàn, canh Tát Mãn(1) bàn, hắn liền vội vàng đứng lên. Hắn phi thường không được tự nhiên, ho nhẹ hai tiếng mới đỡ lúng túng. Ai biết, chén canh xoay vòng trên bàn, đột nhiên lộn rơi xuống đất, "Oành" một tiếng, đánh vỡ một phòng yên tĩnh.
(Chú thích:
(1) Tát mãn: đổ lênh láng khắp cả
- Tát: (Động) Vãi, đổ. ◎Như: "thang tát liễu" 湯撒了 canh đổ ra ngoài.
- Mãn: (Tính) Khắp, cả.)
Khoé miệng Hàn Vân Tịch tung bay, Long Phi Dạ liên tục ho nhẹ, rõ ràng cho thấy xấu hồ vì tay chân thất thố(2). Dĩ nhiên, lúng túng bất quá chỉ trong chốc lát mà thôi, rất nhanh thì hắn ung dung ngồi xuống.
(Chú thích:
(2) Thất thố: (Tính từ) sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong cách cư xử, nói năng (thườg là đối với ng trên)).
Hàn Vân Tịch nhìn hắn, lại nói, "Long Phi Dạ, ta rất yêu chàng!"
Nhìn như trêu đùa, thật ra, nàng rất nghiêm túc.
Hắn có lòng tham lớn đối với thế giới bên ngoài, lớn đến muốn có được cả Vân Không đại lục. Nhưng hắn đối với nàng, thật ra tâm tình lại rất nhỏ, nhỏ như ngay cả một chén canh, một món trang sức, một động tác, một câu nói.
"Long Phi Dạ, ta rất yêu chàng."
Nàng nhìn thẳng vào cặp mắt thâm thuý của hắn, cố ý muốn hắn cho nàng một câu trả lời.
Hắn vẫn nghiêm túc, cuối cùng lại trả lời nàng, "Bản vương đã sớm biết."
Hắn vừa nói, liền múc một bát canh, bưng đến trước mặt nàng, rõ ràng là muốn ngăn miệng nàng. Tính tình vắng lặng như vậy, làm sao biết bộc trực, nóng nảy trào dâng rồi nói ra lời tỏ tình?
Hàn Vân Tịch lại muốn ép hắn, hắn phỏng chừng lại phải thất thố.
Muốn Tần Vương nói lời yêu thương, không phải chuyện dễ dàng như vậy?
Hàn Vân Tịch lại rõ ràng tính tình của hắn, bất quá nàng không bị chân chính trừng phạt nên đã sớm cười trộm, còn dám "được voi, đòi tiên".
Nàng hài lòng, uống bát canh Thất Thải.
Rất nhanh, Điế.m Tiểu Nhị liền đem cơm đưa tới. Sở Tây Phong cùng Đường Ly ở bên ngoài trông coi, ngửi được một phòng tràn ngập vị chua, hai người coi trọng lẫn nhau, Đường Ly mở miệng trước, "Mấy tháng?"
( đố mấy đứa biết là cái zì mấy tháng =))))
Sở Tây Phong cố gắng nghĩ lại. Theo hắn biết, hai chủ tử vô cùng bận rộn, đến thời gian ngủ nghỉ đều không có, không quá có thể có thời gian rảnh rỗi để tạo nhân nha.:~~
( ta là cố ý để nguyên tác )
Hơn nữa, theo tính tính của Tần Vương điện hạ, sủng thê vô độ, nếu như là có, làm sao sẽ cho phép Vương phi nương nương bôn ba khắp nơi?
"Không quá có thể chứ?" Sở Tây Phong nghiêm túc trả lời.
"Kia là gì? Ăn chua thế để làm gì?" Đường cách không hiểu, hỏi.
Sở Tây Phong cũng không hiểu. Vì vậy, hắn lại cố gắng hồi tưởng. Cuối cùng, hắn nhớ tới một chuyện, nhớ đêm hôm đó, thời điểm hắn đi tới Mai Hải Giang Nam bị Tần Vương điện hạ hung hăng đạp một cước.
"Chẳng lẽ, là đêm hôm đó?" Sở Tây Phong tự lẩm bẩm.
"Ngày nào?" Đường Ly không hiểu. Theo hắn biết, Long Phi Dạ không quá có thể muốn sinh hài tử nhanh như vậy. Có một Hàn Vân Tịch đã là một cái xương sườn mềm, khiến cho Long Phi Dạ bận tâm quá mức.
"Cũng có thể không chỉ ngày ấy, bọn họ ở Mai Hải rất nhiều ngày." Sở Tây Phong lại tự lẩm bẩm.
Vì vậy, hai người này cùng tiến tới thảo luận vấn đề bụng Hàn Vân Tịch, cũng quên mất phải đi ăn cơm.
Mà bên trong nhà, Hàn Vân Tịch đã sớm cơm nước no nê, Long Phi Dạ cũng khôi phục trạng thái bình thường, giống như là chưa bao giờ phát sinh sự tình vừa mới xong.
Nhưng cả đời Hàn Vân Tịch đều nhớ mùi vị chén canh Thất Thải chua cay này. Còn Long Phi Dạ, nhớ một câu nói mà nàng đã nói tận ba lần.
"Ngày mai cùng Vương lão nói một chút sự tình hợp tác giữa Dược Thành với Dược Quỷ Đường, để cho Sở Tây Phong đưa Mộc Linh Nhi trở về Nam Ninh, chúng ta..."
Long Phi Dạ dừng chốc lát mới nghiêm túc nói, "Chúng ta đi Thiên Sơn một chuyến!"
Hàn Vân Tịch thật bất ngờ. Nàng còn tưởng rằng Long Phi Dạ sẽ cùng nàng trở về Nam Ninh.
"Thiên Sơn... Có chuyện sao?" Nàng nghi ngờ hỏi. Thật ra, nàng đã hiếu kỳ rất lâu, nếu như nàng đoán không sai, Đoan Mộc Dao vẫn còn ở Thiên Sơn.
"Lúc trước không phải ta đã đáp ứng nàng sao? Vừa vặn mùa này có thể lên núi, nếu kéo dài nữa, phải đợi đến sang năm." Long Phi Dạ giải thích.
Dãy nũi Thiên Sơn ở Vân Không đại lục nằm ở Tây Bắc Chi Địa, nằm chính giữa phía Tây của Tây Chu cùng Y thành. Độ cao của đỉnh Thiên Sơn so với mặt biển cực cao, bảy ngọn núi cao thường xuyên có tuyết đọng. Thời gian từ mùa đông đến mùa xuân có tuyết đọng dầy nhất, đi lên khó khăn, đi xuống còn khó hơn. Cho dù là đệ tử của Thiên Sơn, nếu không phải có chuyện gì khẩn cấp, cũng sẽ không xuống núi.
Dĩ nhiên, Hàn Vân Tịch chưa quên lúc trước đã đánh cược cùng Long Phi Dạ, nàng tính kế hắn thành công.
"Được! Ngày mai liền đi!" Nàng vui vẻ đáp ứng.
Rất nhiều chuyện, nàng không ép buộc, không đuổi theo hỏi, chỉ cần Long Phi Dạ nguyện ý từ từ nói cho nàng biết, đã rất tốt.
Lần này đi Thiên Sơn, mới có thể thấy sư phụ của Long Phi Dạ.
Người có thể dạy dỗ Long Phi Dạ một thân võ công lợi hại thế này, nhất định là vô cùng đáng giá. Hàn Vân Tịch phi thường mong đợi.
Nàng ngồi gần, thấp giọng, "Long Phi Dạ, nhìn tình huống trước mắt, ta không có liên quan gì tới Tây Tần hoàng tộc."
Nàng vẫn luôn muốn nói chuyện này một chút cùng Long Phi Dạ. Chỉ tiếc, thời điểm có mặt Cố Thất Thiếu, nàng không tiện mở miệng, nên mới kéo dài đến bây giờ.
Mẫu thân nàng là người của Dược Thành, phụ thân là người của Độc Tông, thế nào cũng không thể có quan hệ gì với Tây Tần. Có thể, vị công tử Ảnh tộc kia thật sự tới vì Tiểu Đông.
Tay Long Phi Dạ đè ở trên tay vịn ghế rõ ràng căng thẳng, đáng tiếc, Hàn Vân Tịch không phát hiện. Hắn rất quả quyết gật đầu, "ừ!"
Hàn Vân Tịch thở dài nói, "Ai, đáng tiếc, ta còn muốn có thế lực của Tây Tần, để có thể giúp chàng một tay!"
Long Phi Dạ nhẹ nhàng xoa xoa tóc nàng, không lên tiếng, tự nói trong thâm tâm, "Hàn Vân Tịch, nếu nàng biết được Bản vương là thái tử Đông Tần, nàng sẽ còn loại suy nghĩ này sao?"
Sự tình về Dược Thành cuối cùng sẽ phải có một kết thúc, một đêm này, hai người cùng giường mà ngủ, nghỉ ngơi thật sớm.
Hàn Vân Tịch gối đầu trong khuỷu tay Long Phi Dạ, ngon lành ngủ. Nàng cũng không biết, Long Phi Dạ một đêm có tâm sự, một đêm chưa ngủ.
Mang nàng lên núi Thượng Thiên, phải làm rất nhiều, rất nhiều chuẩn bị.
Hôm sau, bọn họ và Vương lão nói không ít về sự tình mua bán dược liệu. Hàn Vân Tịch lại cùng Dược Vương lão đi một chuyến tới rừng rậm dược liệu.
Trên đường trở lại, Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ thuận đường đi đến xem ao nước độc.
Vốn là còn dự định lợi dụng ao nước độc này hãm hại Quân Diệc Tà một cái, không nghĩ tới cuộc chiến Dược Thành này đánh xong nhanh như vậy. Ai cũng càng không nghĩ tới ở chỗ này lại biết được nhiều bí mật về Mê Điệp Mộng như vậy.
Chuyến này đi tới Dược Thành thật là không có uổng công.
Nhìn ao nước trống rỗng, Long Phi Dạ nhàn nhạt nói, "Thật may, lúc đó nàng đã lấy Độc Thuỷ."
Khắp ao nước cùng Độc Thảo hư không tiêu thất, nếu không phải lúc ấy Hàn Vân Tịch lấy nước, bây giờ bọn họ phải đi tới nơi nào tìm Vạn Độc Nước?
Hàn Vân Tịch cười trộm, đang muốn trả lời. Ai ngờ, mắt tối sầm lại, đã hôn mê..