Hàn Vân Tịch ôm Tiểu Đông, ngồi trong thư phòng, hít sâu mấy hơi mới chậm rãi nhắm mắt lại. Hệ thống Giải Độc không tiếp nhận đồ vật không liên quan đến độc dược, nàng đang muốn dùng không gian Trữ độc.
Lúc trước, thời điểm không gian Trữ độc tiếp nhận một ao nước độc đã làm cho nàng hôn mê chừng mấy ngày. Lần này, cũng không biết hậu quả sẽ là gì, càng không biết có thể đưa Tiểu Đông vào hay không. Dù sao, Tiểu Đông hiển nhiên là Độc Vật.
Điều chỉnh một chút, Hàn Vân Tịch rất nhanh thì tiến vào trạng thái tập trung. Nàng nhắm mắt lại, dùng ý niệm thao túng giống như đối đãi với một loại độc dược.
Theo nàng từ từ nhắm mắt lại, một phòng yên tĩnh, nhưng bỗng nhiên, giữa... Tiểu Đông đang ngủ ngon, chợt đứng lên, nhìn ra hướng bên ngoài cửa sổ.
"Thế nào?"
Hàn Vân Tịch nghi ngờ trấn an, rất nhanh thì phát hiện Tiểu Đông đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chẳng lẽ có người tới?
Nàng giật mình trong lòng, liền vội vàng đi tới hướng cửa sổ xem xét một phen. Nhưng cũng không thấy cái gì, nàng lại đem Tiểu Đông, thả ở trên bệ cửa sổ, mà Tiểu Đông cũng không có thêm động tĩnh gì. Thấy vậy, Hàn Vân Tịch cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao, Tần Vương Phủ được canh giữ phi thường sâm nghiêm, nhất là viện tử này của nàng. Không quá có khả năng để người ngoài đi vào.
Nàng đóng kỹ toàn bộ cửa sổ, ôm Tiểu Đông trở về chỗ ngồi. Lúc này, Tiểu Đông đã không ngủ nữa.
Vừa mới xong, Tiểu Đông đột nhiên ngửi được khí tức của công tử. Bản năng của nó cũng là một loại phản ứng nhanh nhạy, công tử đã có ý tứ tránh nó, nó dĩ nhiên sẽ không bán đứng công tử.
Ở trong lòng nó, công tử là người tốt nhất thế gian đối với Vân Tịch mẫu thân, thậm chí, như Long người xấu cũng chỉ là tạm khá. Cho nên, bất kể vì sao công tử lén đi theo Vân Tịch mẫu thân, lén nhìn Vân Tịch mẫu thân, nó đều sẽ ra vẻ không biết cái gì.
Thật ra, Long người xấu lén nhìn Vân Tịch mẫu thân, nó biết vô cùng rõ ràng, nó không nghĩ sẽ làm ra được dáng vẻ không biết cái gì. Nhưng ngược lại, nó cũng không dám không làm ra vẻ không hiểu chuyện.
Ai, nhớ tới lại vô cùng buồn rầu!
Tiểu Đông liếc mắt nhìn quanh quanh mình, càng ngủ càng bất an. Đột nhiên nó hiếu kỳ, rốt cuộc Vân Tịch mẫu thân muốn làm gì? Nó vừa mới ngủ một giấc liền bị mang tới thư phòng trong Vân Nhàn Các, còn đóng chặt cửa phòng, đóng cả cửa sổ?
Tiểu Đông lơ đãng nhìn thấy những thứ công cụ nhỏ bằng lưu ly sáng trưng trên đài chế độc, nhất thời cả người giật mình, muốn chạy trốn!
Nhất định là Vân Tịch mẫu thân muốn bắt nó làm thí nghiệm, không thành công liền muốn nhổ răng (Độc Nha) của nó lấy Độc Huyết!
Hàn Vân Tịch vội vàng ôm chặt Tiểu Đông, thiếu chút xíu nữa là đã để cho nó trốn thoát.
"Ngoan ngoãn! Nằm im! Ngoan ngoãn..."
Một tay nàng đè chặt, một tay nàng an ủi săn sóc, nhưng nàng càng như vậy, Tiểu Đông càng giãy giụa lợi hại.
"Được rồi, ngoan ngoãn, đừng động đậy! Ngươi làm sao vậy nhỉ?"
"Tiểu Đông, ngươi nhìn cái này một chút xem là cái gì! Có muốn ăn hay không đây?"
Hàn Vân Tịch cực kỳ hào phóng lấy ra một miếng độc dược vô cùng hiếm thấy. Đáng tiếc, Tiểu Đông không để ý tí nào, vẫn giãy giụa.
Đầu nó tuy nhỏ, khí lực lại rất lớn. Hơn nữa, Hàn Vân Tịch dùng hai tay tóm người nó, thì nó dùng bốn cái chân nhỏ giãy giụa phản kháng, miệng không ngừng kêu "Chít chít chi..."
Hàn Vân Tịch liều mạng bắt lấy Tiểu Đông, người nào không biết chuyện chắc còn tưởng rằng một người, một thú, đang đánh xé nhau đây!
Cuối cùng, Hàn Vân Tịch nóng nảy, tức giận, "Tiểu Đông, ngươi dừng lại cho ta."
"Chi!" Tiểu Đông kêu to một tiếng, thừa dịp nàng không cẩn thận, chợt liền tránh ra khỏi người nàng, nhảy xuống trên đất.
Hàn Vân Tịch kinh hãi, bật thốt lên, "Tiểu Đông, ngươi quay lại cho ta!"
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Đông lại hư không tiêu thất, không thấy...
Hàn Vân Tịch cũng sợ, lại rất mau lấy lại tinh thần, khóe miệng kéo lên một vệt nụ cười tà ác, xấu xa. Nàng thành công!
Thời điểm nàng vừa mới kêu một tiếng kia, ý niệm cũng dao động theo, đem Tiểu Đông đưa được vào trong không gian Trữ độc.
Nàng lập tức cũng theo vào không gian Trữ độc, lại thấy Tiểu Đông mới vừa bò dậy từ trong ao nước độc. Nó thật sự biến thành một con chuột nhỏ rớt phải ao nước, lông ướt sũng.
Thời điểm Hàn Vân Tịch Giải Độc cho người ta đứng đắn, nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ biết bao nhiêu, nhưng trên thực tế, nàng là một Nữu nhi, vô cùng nghịch ngợm. Nàng nhìn Tiểu Đông cười trộm, cố ý không lên tiếng.
Tiểu Đông nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, bị dọa sợ đến mức một thân giật mình. Lớp lông trắng trên người vốn đã ướt át, ngượng ngùng, trong nháy mắt tất cả đều dựng đứng lên, giống như một quả cầu xù lông.
Chỗ này thật quen thuộc!
Tiểu Đông ngủ quá lâu, có chút trí nhớ cũng mơ hồ, nhưng nó rõ ràng ghi nhớ đã từng tới chỗ này. Đây là không gian Trữ độc đặc biệt của Độc Tông. Cũng không phải mỗi một đệ tử của Độc Tông đều có thể dùng ý niệm, tu luyện ra một cái không gian. Nhưng có vài người trời sinh đã may mắn, vừa sinh ra liền mang theo cái bảo bối như vậy, chỉ cần tìm biện pháp mở ra là được.
Đương nhiên, bất kể là khổ tu ra một không gian lưu trữ, hay là trời sinh ra đã mang theo, xác suất không gian Trữ độc xuất hiện cũng vô cùng nhỏ. Có vài người, cho dù trời sinh ra đã có không gian mang theo, nhưng cả đời cũng không thể mở ra, thậm chí, còn không biết nó có tồn tại.
Tiểu Đông sống lâu như thế, đây cũng mới là lần thứ hai nó đi vào đây.
Về phần lần đầu tiên, thời gian đã quá xa xưa, trong lúc nhất thời nó cũng quên mất là ai đưa nó vào không gian Trữ Độc.
Bây giờ, nó coi đã rõ ràng vì sao Vân Tịch mẫu thân có thể lấy ra nhiều đồ ăn tốt cho nó như thế từ trong bao y tế nhỏ. Hoá ra, còn có càn khôn được che giấu kĩ càng!
Tiểu Đông liếc mắt nhìn quanh mình, đột nhiên nhắm mắt lại, cố gắng câu thông cùng Vân Tịch mẫu thân qua Thần Thức. Chỉ tiếc, nó cố gắng nửa ngày cũng không tìm được Vân Tịch mẫu thân.
Nhìn tình huống này, chắc hẳn Vân Tịch mẫu thân cũng mới mở ra không gian này, còn đang đợi ngày thăng cấp lên nữa.
Mặc dù có chút thất vọng, nhưng Tiểu Đông đồng thời cũng ôm hy vọng. Nó tin tưởng một ngày nào đó, nó đi vào không gian Trữ độc liền có thể trao đổi cùng Vân Tịch mẫu thân thông qua Thần Thức. Nó sẽ nói cho Vân Tịch mẫu thân rất nhiều, rất nhiều bí mật.
Ví dụ như, công tử vẫn luôn vô cùng yêu thích Vân Tịch mẫu thân; Ví duh như, Long người xấu giấu giếm sau lưng Vân Tịch mẫu thân, đã làm rất nhiều chuyện xấu; Lại ví như, Cố Thất Thiếu thật ra là người Độc Cổ, không sai biệt lắm với chính nó, Bất Tử Bất Diệt...
Sẽ có một ngày như vậy hay không? Ngày đó còn xa hay không? Tiểu Đông cũng không biết.
Thấy xung quanh mình không có người, cặp mắt tròn vo, đen láy cuta Tiểu Đông trở nên gian xảo. Nó lại đi khám thính xung quanh một lần, sau khi đã chắc chắn Vân Tịch mẫu thân không có ở đây, nó bất thình lình nhào vào ao nước độc.
Ngay từ đầu, Hàn Vân Tịch còn cảm thấy hồ nghi không hiểu, có phải tên tiểu tử này không muốn ở lại đây, cho nên mới nhảy vào ao nước độc để tự sát hay không. Nhưng rất nhanh, nàng liền biết có chuyện gì xảy ra.
"Tiểu Đông, ngươi lên bờ cho ta! Lập tức đi lên!"
Hàn Vân Tịch một bên kêu to, một bên tiến lên. Đáng tiếc đã trễ, cứ như vậy, dường như mới chỉ một khắc thời gian mà cặp mắt đã thấy rõ mực nước trong ao nước độc rõ ràng hạ xuống một tầng lớn.
Vạn Độc Nước, hay tất cả độc trong không gian này đều là mỹ vị, bỏ xa những thứ độc vật tầm thường trong thế gian, làm sao Tiểu Đông có thể bỏ qua? Cũng không biết là Tiểu Đông uống quá nhiều nên say mê, hay là cố ý làm như không nghe được. Tóm lại, Hàn Vân Tịch kêu hai, ba lần, nó vẫn không chịu đi ra khỏi ao nước độc.
Hàn Vân Tịch nhanh trí, động dụng ý niệm một cái mới khiến Tiểu Đông từ độc trong ao bay ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Lúc này, Tiểu Đông thật giống như một người say rượu, nó dùng hai chân nhỏ phía trước xoa xoa cái bụng, sau khi ợ một cái liền quỵ người xuống đất, bất tỉnh.
Hàn Vân Tịch nghĩ Vạn Độc Nước dĩ nhiên sẽ không làm Tiểu Đông say được, Tiểu Đông đang giả bộ chống đỡ, để khỏi bị nàng la mắng.
Hàn Vân Tịch nhìn xuống ao nước độc bị hạ xuống cả một tầng lớn, tâm tình liền đau đớn không dứt. Nàng níu cái đuôi của Tiểu Đông, lay lay thoáng qua mấy cái, "Được rồi, tiểu tử thối đừng có giả bộ."
Ai biết, Tiểu Đông lại cũng không có một chút xíu phản ứng nào.
Chẳng lẽ, trong lúc nhất thời tên tiểu tử này ăn quá nhiều độc, thể lực yêu cầu phải từ từ tiêu hóa? Cho nên... Nó thật ra là đang khôi phục "thân thể" hay sao?
Răng của tên tiểu tử này là tàng trữ Huyết Thú thuần tuý, là một trong Cửu Đại Chí Độc dùng để phá giải Mê Điệp Mộng.
Hàn Vân Tịch quấn quít một chút, xách Tiểu Đông đi tới bên cạnh ao, tiện tay liền ném vào. So với có được Vạn Độc Chi Thú, chất độc trong ao nước này cũng không tính là cái gì. Cứ để cho tên tiểu tử này đắm mình ở trong ao nước độc, mơ mơ, màng màng, từ từ hưởng thụ thật tốt.
Hàn Vân Tịch lại kiểm tra ba viên độc lệ, sau khi chắc chắn cũng không có gì đáng ngại mới yên tâm rời đi.
Nàng mới vừa mở mắt, cửa thư phòng bất thình lình bị đẩy ra, nàng bị hù dọa đến mức giật mình!
Người tới không ai khác, chính là Long Phi Dạ. Hắn nói, "Độc Tông bên kia đã xảy ra chuyện!"
"Cố Thất Thiếu thế nào?" Hàn Vân Tịch bật thốt lên.
Độc Tông xảy ra chuyện, cùng Cố Thất Thiếu xảy ra chuyện, tựa hồ là hai chuyện khác nhau. Đáy mắt Long Phi Dạ xẹt qua vẻ tức giận, cũng rất nhanh thì biến mất không thấy gì nữa.
Hàn Vân Tịch vội vàng lại hỏi, "Tình huống thế nào? Xảy ra chuyện gì?"
"Có người muốn hủy diệt Vạn Độc Chi Đất, tình huống rất khẩn cấp. Hắn sợ không ngăn cản được nên gửi mật hàm, để cho chúng ta mau chóng đi tới." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Tin tức Cố Thất Thiếu gửi tới cũng chỉ có những lời này, Long Phi Dạ cũng không biết tên kia là không muốn bại lộ thân phận đặc biệt nên mới không ngăn cản được. Một lí do nữa, cũng là do sức lực tinh thần của đối thủ quá mạnh.
"Sở gia sao? Tại sao bọn họ phải hủy diệt Vạn Độc Chi Đất? Bọn họ đã biết cái gì hay sao?" Hàn Vân Tịch đầy bụng nghi ngờ. Nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến Sở gia. Một hồi trước, bọn họ gặp phải huynh muội Sở gia cùng Đoan Mộc Bạch Diệp chính là ở cung điện dưới đất tại kho Độc Thảo trong cấm địa của Độc Tông.
"Hắn không nói, nàng chuẩn bị một chút rồi lập tức lên đường." Long Phi Dạ cũng không suy đoán nhiều. Nhưng hắn đã nhìn Sở gia rất lâu, nếu lần này quả thật là Sở gia, hắn sẽ không ngại thuận đường mà đi tới khuấy đảo đại cục Tây Chu!
Sở gia ở thành Tây Lương hô phong hoán vũ, chắc là đã quên hoàng thất Tây Chu vẫn còn tồn tại.
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch cũng không trì hoãn, hơi chỉnh lý một chút, giao phó một vài sự vụ, chiều hôm ấy lập tức lên đường. Hàn Vân Tịch cũng không có nói cho Mộc Linh Nhi biết chuyện này, Mộc Linh Nhi ở trong hiệu thuốc chuyên cần Phối Dược, không tự chủ còn hát tiểu khúc, hoàn toàn không biết tình cảnh Thất ca ca của nàng đang vô cùng nguy hiểm!
Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ không có nhiều thời gian, tự nhiên sẽ không ngồi xe ngựa giông dài, trực tiếp cưỡi ngựa rút ngắn thời gian.
Hàn Vân Tịch vừa ra khỏi cửa sau Vương phủ chỉ thấy Sở Tây Phong đã chuẩn bị ba con ngựa. Long Phi Dạ cưỡi một, nàng cưỡi một, Sở Tây Phong một, thế là vừa vặn.
Long Phi Dạ phóng người lên ngựa, đồng thời nàng cũng định trèo lên yên ngựa. Nhưng ai biết, một đạo bóng trắng đột nhiên bay xuống từ nóc nhà, rơi ngay ngắn xuống lưng ngựa. Người này quay đầu, khẽ mỉm cười, khí chất không dính khói bụi trần gian, cả thế giới tràn đầy tươi đẹp. Đáng tiếc, hắn vừa mở miệng, thế giới liền tan vỡ.
"Tẩu tẩu, nếu ngươi không qua bên kia, đại ca của ta sẽ tức giận." Đường Ly vừa cười ha hả, vừa nói, ý tứ ám chỉ con ngựa này là của hắn.
Hàn Vân Tịch không có thời gian ba hoa với Đường Ly, nàng quay đầu nhìn hướng Long Phi Dạ. Lúc này nàng mới phát hiện, yên ngựa trên lưng con ngựa Long Phi Dạ đang cưỡi là yên ngựa dành cho hai người, nàng lập tức ngoan ngoãn đi tới.
Mặt Long Phi Dạ không có biểu tình, không nói gì, tiện tay kéo Hàn Vân Tịch lên. Nhưng nàng vừa ổn định ngồi xuống, bàn tay hắn liền nhốt chặt eo ngọc của nàng. Vòng tay qua ôm thật tốt, chặt... Thật chặt!
Đây là Long Phi Dạ đang trừng phạt nàng, cũng là bảo vệ. Bởi vì, hắn giơ roi, con ngựa tựa như mũi tên rời cung, xông thẳng ra, bay vùn vụt về phía trước. Tốc độ này để cho Sở Tây Phong cùng Đường Ly đều không đuổi kịp, chỉ có thể yên lặng đi theo ở phía sau, thuận tiện cho chuẩn bị nhiều hơn mấy tốp ngựa tốt, để tránh ngựa chết trên đường.
Từ thành Nam Ninh đến cấm địa Độc Tông tại Dược Thành, đi nhanh nhất, nhanh nhất cũng phải hết thời gian nửa tháng! Liệu bọn họ có kịp đến để tiếp viện cho Cố Thất Thiếu hay không?
Rốt cuộc, Cố Thất Thiếu gặp được người nào ở cấm địa Độc Tông, có chuyện gì xảy ra?
Ngay tại thời điểm Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch rời đi đã được ba ngày, Cố Bắc Nguyệt lấy lý do đi đến trú tiệm ở phân điế.m của Dược Quỷ Đường để sắp xếp công việc, cũng rời khỏi Tổng Đường Dược Quỷ Đường tại thành Nam Ninh. Hắn phải đi nơi nào?