Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 559

Đối mặt với vấn đề Cố Thất Thiếu hỏi, Long Phi Dạ thủy chung yên lặng, trong tròng mắt ngưng trọng nhiều thêm mấy phần phức tạp. Cố Thất Thiếu lặng yên không một tiếng động bay khỏi nóc nhà, bóng người đỏ Phiêu Linh trong đêm tối, thê thảm mà bi thương. Loại thê thảm bi thương này là một loại cô độc, vĩnh viễn cô độc.

Một đêm này, nhất định là một đêm không ngủ. Cố Thất Thiếu co rúc ở tán cây đại cổ thụ trong hậu viện, mơ thấy khi hắn còn bé...

Phía sau Y Học Viện, núi non trùng điệp, cỏ cây um tùm. Một đêm này, từng tiếng khóc, đánh vỡ sự tĩnh mịch đã duy trì vài chục năm trong cấm địa của Độc Tông.

Trong một hốc núi, khoảng cách rất gần với Y Học Viện, bên trong túp lều nhỏ, một nam hài nhi vừa ra đời.

Bên trong nhà không có bà mụ, bé trai sơ sinh được tự cha mình đỡ đẻ. Sản phụ đã hôn mê bất tỉnh, rất nhanh thì bị đưa đi, ngay cả liếc mắt nhìn hài tử mình sinh ra cũng không có. Lúc mới sinh, con không tìm được mẹ, không ngừng khóc, tìm an ủi.

Nam nhân quấn tã cho con, ôm đứa con nhỏ, nhẹ nhàng lay động, nhẹ nhàng vuố,t ve, ôn nhu dỗ dành an ủi, "Oa Nhi ai ya... Con ngoan không được khóc, Oa Nhi ai ya..."

Hắn xuất thân từ danh môn Y thành, là đệ tử có thiên phú cao nhất Y Học Viện từ trước tới nay, là người thừa kế khâm định của viện trưởng đại nhân, Phó viện trưởng trẻ tuổi nhất Y thành, người ta gọi là Cố phó viện. Khi đến tuổi thành gia lập thất, hắn không lập gia đình, chỉ có tự hắn biết đứa con trai này đến bằng cách nào. Cũng chỉ có chính hắn mới biết, vì sao phải có đứa con trai này.

Tiếng khóc của hài tử càng ngày càng lớn, ở trong núi rừng tĩnh mịch đặc biệt lộ ra vẻ thê lương. Rất nhanh, một thanh y nam tử xuất hiện, nhận lấy hài tử từ trong tay Cố phó viện, kiểm tra một lúc lâu, kinh thanh, "Lại có thể bình yên vô sự!"

Thời điểm đứa nhỏ này vẫn còn ở trong bụng mẹ, bọn họ liền liên thủ, làm đủ loại thí nghiệm đối với thai nhi. Bọn họ dùng châm thuật kí.ch thích, khiến cho đứa nhỏ mắc bệnh đặc thù, sau khi quan sát bệnh tình mới làm chữa trị, truy lùng dự hậu.

Thời gian mười tháng mang thai, mỗi tháng bọn họ đều làm thí nghiệm một lần. Bọn họ đã thành công phá giải một loại tật bệnh phi thường khó giải quyết trong thời gian mang thai, nghiên cứu ra phương thức trị liệu cùng toa thuốc hữu hiệu nhất. Mặc dù cũng chỉ có một loại nhưng đã đủ để oanh động giới y học.

Vì thế, phẩm cấp y thuật của hai người bọn họ cũng thăng cấp, một người thăng hai cấp trở thành Y Thánh, một người vượt một cấp trở thành Y Tông. Dĩ nhiên, xử lý xong đứa nhỏ, trừ hai người bọn họ, cũng không còn người nào biết được bọn họ đã tàn nhẫn đến mức độ nào.

"Đã chữa trị được, tất nhiên bình yên vô sự." Hắn rất tự tin.

"Cố phó viện, đứa nhỏ này đang đói, muốn bú sữa hay là..."

Nam tử còn chưa nói xong, Cố phó viện liền trả lời như chém đinh tuyệt thiết(1), "Lấy thuốc tới."

(Chú thích:

(1) Chém đinh tuyệt thiết: ( chém đinh chặt sắt) dành để nói về sự thô bạo, đanh thép.)

"Còn quá nhỏ, sợ là..."

Nam tử còn chưa nói xong lại một lần nữa bị cắt đứt, Cố phó viện nói, "Trong bụng mẹ đã ngày ngày mớm thuốc, cũng sống sót đến giờ? Còn có thể sợ cái gì?"

Trình độ hắn si mê đối với y thuật hoàn toàn có thể dùng từ cuồng nhiệt để hình dung. Đối với thân thể con người đang bị bệnh trở thành vật nghiên cứu, hắn lại si cuồng nhất. Hắn đã sớm muốn làm một nghiên cứu, nghiên cứu từ Phôi Thai, tìm hiểu xuyên thấu mọi Đặc Tính trên thân thể con người trong từng một thời kỳ, quá trình bệnh biến, nhân tố chống bệnh, các điểm mấu chốt chữa trị.

Nam nhân tuyệt đối phục tùng Cố phó viện, lập tức đi lấy tới thuốc nước đã chuẩn bị từ trước. Hai người, một người ôm, một người dùng cái thìa nhỏ để Bón. Hai người bọn họ giống như đang đối đãi với bệnh nhân để đối đãi với đứa bé này, tỉ mỉ, cẩn thận, nghiêm túc.

Đây là thức ăn đầu tiên của hài tử mới chào đời này, khổ.

Đang không có vị ngọt để so sánh, hài tử cũng không biết cái mùi gọi là khổ này, cũng không biết đây là một trong vô số những mùi vị không tốt nhất trên thế giới. Hắn ăn nồng nhiệt, cái miệng nhỏ m.út thỏa thích theo bản năng, nuốt hết thuốc nước bón tới miệng. Trong chốc lát, hài tử liền hài lòng, không khóc. Khoé miệng còn chứa đựng vệt thuốc nước thỉnh thoảng lại hiện ra nụ cười đầy vui vẻ, để cho người khác không tự chủ, sẽ cùng cười theo.

Từ nhỏ, hắn cười lên đã nhìn rất xinh xắn.

"Cố phó viện, đặt tên cho đứa bé chưa?" Nam tử cười nói.

"Hôm nay ngày bảy tháng bảy, liền kêu hắn Tiểu Thất đi."

Cố phó viện chỉ cho một cái tên tắt là Tiểu Thất, hài tử này không cần đại danh. Bởi vì, hắn sẽ chỉ tồn tại như một bí mật.

Cứ như vậy, cả ba ngày sau, Tiểu Thất ăn thuốc nước đều bình yên vô sự, nhưng ngày thứ tư, xảy ra chuyện.

Hắn một mực khóc một mực khóc, tất cả thuốc nước bón vào đều nôn ra, giống như một hài tử không tìm được mẹ, cự tuyệt tất cả dỗ dành, an ủi.

Cố phó viện cùng nam tử bị giày vò suốt một ngày, tâm địa sắt đá đều bị Tiểu Thất khóc bể, khóc sợ. Dĩ nhiên, bọn họ sợ là không gánh nổi hài tử đặc thù này, bọn họ đã phí hết tâm tư phải đến hài tử.

Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể dừng bón thuốc lại, tìm bà vú đến.

Bà vú thoáng cái liền trấn an Tiểu Thất, rất nhanh, nam tử liền phát hiện mạch tượng của Tiểu Thất có cái gì không đúng.

"Cố phó viện, chúng ta phải dừng lại tất cả thí nghiệm. Trước tiên, phải nuôi hài tử này lớn, nếu không, ắt sẽ trở thành công dã tràng."

Cố phó viện nhẹ nhàng, khẽ vuốt vuốt gò má Tiểu Thất, hắn nhìn hoàn toàn giống như một phụ thân nhân từ, trong mắt tràn đầy thương tiếc cùng thương yêu.

Tiểu Thất là bảo bối của hắn, là thứ bảo bối hắn si mê nhất. Dĩ nhiên là hắn toàn tâm toàn ý, trong thâm tâm thật sự có tình thương yêu.

Hắn nói, "Thử lại lần nữa."

Vì vậy, trong ba ngày sau, tiến hành bú sữa cùng mớm thuốc, mạch tượng của Tiểu Thất càng ngày càng tệ hại, rốt cuộc Cố phó viện cũng phải sợ hãi, lập tức dừng toàn bộ thí nghiệm dược vật, bắt đầu chữa trị theo cách bình thường.

Hắn không dám ngủ cả ngày lẫn đêm. Hắn ôm Tiểu Thất, nhìn Tiểu Thất ngủ, nhìn Tiểu Thất tỉnh, nhìn Tiểu Thất cười, nhìn Tiểu Thất khóc.

Sau mười ngày, mạch tượng của Tiểu Thất rốt cuộc đã bình thường lại. Chẳng qua là lại kế tiếp rơi vào người thói hư tật xấu, chìm vào giấc ngủ khó khăn, ban ngày phải dỗ mới chịu ngủ.

Mỗi ngày Cố phó viện đều tự mình ôm, tự mình dỗ, "Thất nhi ngoan ngoãn... Thất nhi ai ya..."

"Thất nhi ngoan ngoãn ngủ... Thất nhi ai ya..."

Thanh âm của hắn ôn nhu hiền hòa, Tiểu Thất nghe thấy liền ngủ ngon. Thỉnh thoảng, trong giấc mộng còn toét miệng cười, hài nhi lại ngọt như vậy.

Trí nhớ của trẻ sơ sinh rất ngắn, hắn còn không hiểu được hận, tùy tiện liền quên mất thống khổ của mấy ngày trước đây.

Cố phó viện thương nghị cùng nam tử, phân tích một phen, quyết định trước tiên nuổi Tiểu Thất lớn đến sáu tuổi, sau đó mới bắt đầu làm tiếp thí nghiệm thần thánh của bọn họ.

Cứ như vậy, Tiểu Thất sống sót ở núi rừng trong cấm địa của Độc Tông. Thời điểm hắn được bốn tháng, bà vú rời đi không thấy nữa. Hắn lớn lên, đi cùng với hắn ngoại trừ cha, cũng chỉ có thêm một nam nhân họ Lăng, Tiểu Thất gọi hắn là Lăng thúc thúc.

Hắn dần dần lớn lên, bắt đầu có sở thích cùng chán ghét, bắt đầu lớn mật tìm tòi thế giới thần bí là cấm địa của Độc Tông, tràn đầy hiếu kỳ cùng kinh hỉ.

Hắn phát hiện mình thích một cái thân cây, đợi đến buổi tối sẽ nói với cha. Hắn nói, "Cha, Thất nhi muốn làm một cái thân cây, toàn thân từ cao xuống thấp đều nở đầy hoa."

Hắn phát hiện một con chim bay cao thật cai, đợi buổi tối cha trở lại, hắn lại nói, "Cha, Thất nhi muốn làm một con chim, bay đến một đầu bên kia của Đại Sơn."

Hắn phát hiện vào mùa đông, cỏ cây đầy khắp núi đồi cũng khô, chết, chờ cha trở lại, hắn nói rất thương tâm, "Cha, Thất nhi sẽ có một ngày cũng khô héo, chết hay không?"

"Khô héo, chết, chờ mùa đông đi qua, mùa xuân đến, sẽ sống lại." Cha trả lời như vậy hắn.

Tiểu Thất vui vẻ, "Cha, Tiểu Thất không thích khô héo, không thích chết."

Ánh mắt cha nhìn hắn mãi mãi cũng tràn đầy thương yêu, cha sẽ không sợ người khác làm phiền mà trả lời mỗi một vấn đề hắn hỏi. Cha là toàn bộ sinh mệnh trong Tiểu Thất.

Tiểu Thất hỏi rất nhiều, rất nhiều vấn đề, nhưng từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa từng hỏi qua cha về mẫu thân của hắn?

Bởi vì Tiểu Thất bị ngăn cách với đời trong một thế giới khác biệt, không có ai nói cho hắn biết, trên thế giới có một "vật" gọi là mẫu thân tồn tại.

Trong thế giới của Tiểu Thất có cha, Lăng thúc thúc, cùng đồi hoa cỏ, cây cối, chim bay, thú chạy đầy khắp núi.

Tiểu Thất rất thông minh, một khi đã dạy, đã gặp qua là sẽ không dễ dàng quên đi. Khi cha nói qua mỗi một chủng Độc Thảo, Tiểu Thất đều nhớ, không tới sáu tuổi, hắn liền nhận thức tất cả những loại Độc Thảo mọc đầy khắp núi đồi.

Sinh hoạt trong Sơn Dã vô cùng bó buộc, Tiểu Thất giống như một con thú hoang nhỏ, cứ như thế mỗi ngày, đất bùn lấm lem bẩn thỉu dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Hắn ở trong núi rừng, chạy băng băng qua núi đồi, giương oai, không buồn không lo.

Nhưng dù cho không buồn không lo, mỗi lần ban đêm đến, Tiểu Thất đều cần người săn dóc, cần cha ôm dỗ ngủ.

"Thất nhi ngoan ngoãn... Thất nhi ai ya... Thất nhi ngoan ngoãn..."

Những lời này, đi cùng Tiểu Thất suốt sáu năm.

Một ngày này, cha trở lại vào buổi trưa.

Tiểu Thất vẫn còn đang chạy khắp núi đồi, cha thổi lên một tiếng địch du dương, Tiểu Thất cao hứng nhanh, kích động chạy trở lại.

"Cha!"

"Ai!"

Cha ôm hắn lên, giơ thật cao, cao hơn cả đầu cha. Cha cù nách hắn, quấy nhiễu hắn, làm cho hắn cười khanh khách.

Cha cùng hắn thân mật một lúc lâu mới để hắn xuống. Tiểu Thất vừa vào nhà liền thấy một bàn đầy thức ăn, đều là những món hắn thích ăn nhất.

Hắn không hiểu, quay đầu nhìn cha.

Cha cười cười, đột nhiên liền nặng nề nói, "Tiểu Thất, ăn bữa tiệc này, từ tối nay bắt đầu ngươi cũng chỉ có thể mỗi ngày đều uống thuốc."

Tiểu Thất mới sáu tuổi, hắn không hiểu chuyện, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt bên trên một bàn thức ăn mỹ vị. Hắn kinh ngạc, vui mừng hỏi, "Những thứ này, đều là Tiểu Thất được ăn sao?"

"Tiểu Thất, ngày mai cha mang ngươi vào Y Học Viện, ngươi không được kêu ta là cha nữa, không nhớ sao?"

Tiểu Thất không lên tiếng, ăn nồng nhiệt.

Cha lại nghiêm túc nói, "Tiểu Thất, ngươi bị Tà bệnh, cha không trị hết cho ngươi, chỉ có Lăng thúc thúc mới có thể trị. Sau này, ngươi liền theo Lăng thúc thúc, kêu Lăng thúc thúc cha, phải ngoan ngoãn nghe lời Lăng thúc thúc nói. Mỗi ngày phải ngoan ngoãn uống thuốc, có được hay không?"

Tiểu Thất vẫn không trả lời, liế.m đầu lưỡi, híp mắt tìm mấy món mỹ thực muốn ăn.

"Tiểu Thất, tất cả mọi thứ về nơi này đều không nói cho người khác biết. Bất kể là người khác có hỏi cái gì, ngươi đều lắc đầu, có được hay không." Cha lại nghiêm túc giao phó.

Tiểu Thất lại rất tự nhiên, chờ hắn ăn đến mức cái bụng no tròn, hắn mới quay đầu, chớp chớp con mắt tinh khiết, nói, "Cha, Tiểu Thất không muốn đi."

"Cha muốn Tiểu Thất đi." Cha nghiêm túc nói.

Tiểu Thất do dự, hồi lâu lại hỏi, "Tại sao?"

"Chờ ngươi lớn lên liền biết." Cha trả lời.

"Thật sự không muốn đi." Tiểu Thất thật sự làm khó.

"Nếu ngươi không đến, vĩnh viễn cũng không thể thấy cha nữa." Cha đột nhiên nghiêm túc.

Tiểu Thất ngây ngốc, nam thanh, "Tiểu Thất... Không bị bệnh."

"Tiểu Thất còn muốn nhìn thấy cha sao?"

Tiểu Thất nghĩ xong hồi lâu, vừa biết nhưng lại chẳng phải biết. Cuối cùng, hắn cúi đầu xuống, "Tiểu Thất bị bệnh..."

Một năm này, Cố phó viện trở thành viện trưởng Y Học Viện, chấp chưởng đại quyền, nhật lý vạn cơ, cũng không còn cách nào hàng ngày đều đi đến cấm địa của Độc Tông. Một năm này, Lăng trưởng lão trở thành Đại Trưởng Lão của Hội Trưởng Lão, ngược lại có nhiều thời gian rảnh, dốc lòng nghiên cứu y thuật.

Cấm địa của Độc Tông, cuối cùng cũng không phải là nơi cư trú lâu dài. Sau khi hai người thương nghị đã quyết định, đem Tiểu Thất tới Y Học Viện, lấy danh nghĩ là dưỡng tử, ốm yếu bệnh tật, phải nuôi bằng Dược, để cho Tiểu Thất trở thành đệ tử của Y Học Viện.

Mùng 7 tháng 7, ngày hôm đó, Tiểu Thất bị Lăng Đại Trưởng Lão mang về Y Học Viện...
Bình Luận (0)
Comment