Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 94

Edit & Dịch:Emily_Ton.

Tần Vương phi chỉ là vinh quang nơi danh hào, đồng thời cũng mang lại cho Hàn Vân Tịch rất nhiều sự hạn chế, Hàn Vân Tịch đã sớm lĩnh ngộ đạo lý này.

Tuy rằng loại thủ đoạn uy hiếp này của Từ phu nhân rất có hiệu quả, đáng tiếc, với nàng cũng hoàn toàn không có gì mới mẻ nữa.

Bất quá, nếu Từ phu nhân muốn chơi, nàng cũng sẽ không để ý mà bồi nàng chơi đến cùng!

Nàng cười cười, nói, "Nhị di nương, Hàn gia rối loạn như thế, ngươi còn có thể quan tâm đến tâm tình mẫu phi ta, bổn vương phi nhất định sẽ chuyển đạt quan tâm của ngươi tới mẫu phi."

Lời này vừa ra, Từ phu nhân liền không bình tĩnh, Hàn Vân Tịch có ý tứ gì đây? Chẳng lẽ nàng không sợ hay sao? Còn gọi mẫu phi mẫu phi thân thiết như vậy?

Hàn Vân Tịch khí định thần nhàn, lại nói, "Nếu vài vị đường thúc quan tâm tới chìa khoá nhà kho như vậy, quan tâm đến người thừa kế Hàn gia, vậy lần sau bọn họ còn tới, thỉnh Nhị di nương chuyển cáo bọn họ một tiếng, cứ nói, cha ta bất quá chỉ là bị giam, còn chưa chết đâu. Chọn gia chủ cho nhà này, trong lòng lão nhân gia hắn sẽ tự hiểu rõ! Không cần phải ăn no không có việc gì làm, nhọc lòng người mang ý xấu!"

Từ phu nhân vừa rồi dùng những lời lẽ ánh chỉ Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch lúc này lại dùng chỉ cây dâu mà mắng cây hoè* trả lại, điều này, Từ phu nhân sao có thể còn ngồi yên được a!

*Nguyên văn: 指桑骂槐: chỉ cây dâu mắng cây hoè, giống như chỉ chó mắng mèo, nói bóng nói gió. (means pointing at the mulberry tree but cursing the locust tree; abuse a person by ostensibly pointing to someone else)

Nàng không nghĩ tới Hàn Vân Tịch còn dám đề cập đến Hàn Tòng An!

Nàng có được tin tức từ Lại bộ bên kia, Hàn Vân Tịch cứu Thái tử, bác bỏ kết quả chuẩn bệnh của Hàn Tòng An, đây đúng là nguyên nhân chân chính khiến Hàn Tòng An bị giam. Nói câu khó nghe, chính là Hàn Vân Tịch đã hại Hàn Tòng An!

Hiện giờ nàng lại hạn chế người Hàn gia đến thăm hỏi Hàn Tòng An, đây rõ ràng là đã đoạt chìa khoá nhà kho, sợ sự tình bại lộ!

Nha đầu thúi không biết xấu hổ này, cư nhiên còn có tự tin dùng sự tình của phụ thân nói ra, Từ phu nhân vô tình cắn chặt hàm răng.

Hôm nay nếu đã nói ra sự tình này, nàng sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy!

"Vương Phi nương nương nói lời này rất có lý. Chỉ là, theo dân phụ thấy, Vương Phi nương nương dù sao cũng là nữ nhi đã gả ra ngoài, chìa khóa nhà kho của Hàn gia đặt ở trên tay ngươi, khó tránh khỏi sẽ bị người đàm tiếu."

Nói đến đây, Từ phu nhân ngừng lại, nói tiếp, "Ta tin rằng lúc trước lão gia cũng là dưới tình thế cấp bách, mới đem chìa khoá nhà kho phó thác cho ngươi, để ngươi chuyển giao lại cho Hàn gia đi?"

Hàn Vân Tịch không nói chuyện, nhướng mày bắt đầu nghiền ngẫm đánh giá Từ phu nhân, trong lúc nhất thời, quanh mình đột nhiên trở nên an tĩnh, không khí đều khẩn trương lên.

Từ phu nhân rõ ràng rất đúng lý hợp tình, cũng không biết vì cái gì bị Hàn Vân Tịch đánh giá như thế, bỗng nhiên vô cớ chột dạ.

Rốt cuộc, nàng nhịn không được, "Lý thị, Hách Liên thị hai người các ngươi cũng nói vài lời đi, hiện giờ quý phủ cũng chỉ còn lại ba tỷ muội chúng ta, đúng là thời điểm cần phải đồng tâm hiệp lực, Hàn gia cũng không thể thua ở trên tay chúng ta!"

Hách Liên thị đừng nói là trả lời, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, Lý thị vẫn trầm mặc như cũ, một bộ dáng không liên quan đến mình, đang ngồi thêm trà cho mọi người và làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.

Hiện trường, lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Ai ngờ, đúng ngay vào lúc này, đột nhiên một tiếng thì thầm truyền đến từ bên ngoài.

"Các ngươi đang ở đây thương thảo chìa khóa nhà kho sao? Bổn thiếu gia tốt xấu cũng là trưởng tử Hàn gia, các ngươi có phải nên tôn trọng ý kiến của bổn thiếu gia hay không?"

"Chìa khoá nhà kho ở đâu, lập tức lấy ra đây!"

......

Trước nghe giọng, sau mới thấy người, chỉ thấy đại thiếu gia đặc biệt kích động, một tay chống gậy, một tay che mông, khập khiễng đi tới đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Hàn Vân Tịch.

Chắc là vừa rồi hắn mới biết được Từ phu nhân muốn bàn về sự tình chìa khoá nhà kho, nếu không lúc trước đã sớm lao tới từ Lạc U Cư.

Lúc trước bị Hàn Ngọc Kỳ mắng khó nghe như vậy, Hàn Vân Tịch đã không so đo, không nghĩ tới hắn cư nhiên còn tìm đến nơi đây.

Hàn Vân Tịch không có nhẫn nại tốt như vậy, lạnh lùng nói, "Chìa khoá nhà kho ở trên tay bổn Vương phi, ngươi thì thầm gì vậy?"

Lời này vừa ra, Hàn Ngọc Kỳ càng thêm kích động, đột nhiên muốn nhanh chóng tiến lên, ai biết dưới chân không cẩn thận một cái, cả người ngã về phía trước như chó ăn phân (nguyên văn: 身子前倾正正给摔了个狗吃屎), "Bịch" một tiếng đặc biệt nặng nề.

"Ai u!"

Đại thiếu gia kêu lên đau đớn, không thể ngẩng đầu lên.

Thấy thế, mọi người đều ngốc lăng, đầu tiên là tiểu Dật Nhi cười ha hả, ngay sau đó Hàn Vân Tịch cũng vui vẻ, "Ha ha, đại thiếu gia trên mặt đất không có phân đâu, ngươi nằm lên đó làm gì?"

"Nhi tử!" Từ phu nhân hô to một tiếng, vội vàng tiến lên, "Nhi tử, ngươi không sao chứ!"

Từ phu nhân cố hết sức dìu hắn, thật vất vả mới khiến Hàn Ngọc Kỳ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên trán hắn, hai má, còn có chóp mũi tất cả đều trầy da, đỏ một mảnh, nói có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu buồn cười.

Thấy thế, tất cả mọi người lập tức cười vang một mảnh, ngay cả Thất di nương rất cẩn thận đều nhịn không được cũng bật cười.

Lúc này, Từ phu nhân đang nâng Hàn Ngọc Kỳ bỗng xoay người lại, ai biết, vừa nghiêng người, mông rơi xuống đất, Hàn Ngọc Kỳ đột nhiên hô to, "Đau...... Đau!"

Hắn giống như bị điện giật đột nhiên nghiêng người nằm xuống, nâng mông khỏi mặt đất, ngay sau đó đẩy Từ phu nhân ra, hung hăng đáng sợ, "Ngươi muốn đau chết ta a?"

Từ phu nhân thấy hắn đau đến nỗi khuôn mặt đều vặn vẹo, chính mình cũng đau lòng vô cùng, quan tâm vô cùng, "Nương không phải cố ý, ngươi không sao chứ! Còn đau không? Chúng ta trở về, nương tra dược cho ngươi."

Nhưng mà, Hàn Ngọc Kỳ lại quay đầu trừng mắt nhìn hướng về phía mọi người một bên, dữ dằn, "Cười cái gì mà cười, buồn cười thế sao?"

Lúc này, trừ bỏ Hàn Vân Tịch, tất cả mọi người đều ngừng cười, đặc biệt là Thất di nương, nàng lập tức đưa mắt ra hiệu cho tiểu Dật Nhi, tiểu Dật Nhi chỉ có thể mím miệng chịu đựng.

"Thực buồn cười nha, ha ha ha, ta đều cười đến đau cả bụng! Đại thiếu gia, ngươi sao lại chưa từng trải qua bị đánh như vậy nha, mới vài cái đã bị thương nặng như vậy?" Hàn Vân Tịch vui sướng.

"Ngươi!" Hàn Ngọc Kỳ suýt nữa bị tức chết, động tác thình lình lại muốn nhào lên, Từ phu nhân vội vàng đè lại, "Ngươi chậm một chút! Chậm một chút!"

Vừa bị nhắc nhở, Hàn Ngọc Kỳ mới bình tĩnh lại, một tay che mông, một tay ấn tay Từ phu nhân, thật cẩn thận đứng lên.

Thân hình cao to hơn nữa béo phì, sự thận trọng này có vẻ đặc biệt buồn cười, tóm lại, Hàn Vân Tịch chính là cười không ngừng, cười đến đau cả bụng.

Tiểu Dật Nhi ở ngay bên cạnh Hàn Vân Tịch, nghẹn đã lâu, thấy Hàn Vân Tịch cười thành như vậy, rốt cuộc cũng nhịn không được, "Xì" ra tiếng.

Lúc này, Hàn Ngọc Kỳ vừa mới đứng vững lập tức hướng mắt lạnh nhìn qua, tức giận, "Hàn Vân Dật, ngươi dám chê cười bổn thiếu gia?"

Không làm gì được Hàn Vân Tịch, hắn vẫn có thể mắng Hàn Vân Dật đi!

"Tuổi còn nhỏ, dám cười nhạo huynh trưởng, ngươi đúng là đồ không có giáo dưỡng!"

Lời này vừa ra, Tiểu Dật Nhi lập tức an tĩnh, Thất di nương hạ thấp đầu, một tiếng cũng không dám thoát ra khỏi cổ họng. Làm trò trước mặt mẫu thân mắng nhi tử không có giáo dưỡng, không thể nghi ngờ đây là một loại vũ nhục.

Đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia ánh sáng lạnh lùng, một tay ôm Tiểu Dật Nhi, cười lạnh nói, "Dật Nhi, muốn cười thì cứ cười. Người đã lớn như vậy, trưởng bối ở đây hắn cũng dám nói năng lỗ mãng, hắn cũng xứng nói từ giáo dưỡng? Còn có nha, ngay cả đường cũng đi không tốt, ta xem nha, nương hắn không chỉ không dạy hắn làm người như thế nào, ngay cả đường đi cũng chưa chỉ giáo đâu! Thật là quá buồn cười! Nếu là ta nha, sợ người chê cười liền chạy đi trốn, lẩm bẩm gì nha?"

Hàn Vân Tịch nói, lại cố tình cười ba tiếng "ha ha ha", nàng trêu chọc khuôn mặt nhỏ của Tiểu Dật Nhi, "Tới, cười một cái tỷ xem!"

Có đại tỷ tỷ che chở, Tiểu Dật Nhi không sợ gì nữa, chậm rãi nhếch môi, nở một nụ cười tuyệt đẹp với Hàn Vân Tịch.

"Đúng rồi! Cười một cái, tâm tình sẽ thoải mái hơn nhiều!"

Từ phu nhân tức giận đến nỗi sắc mặt đều tím. Hàn Ngọc Kỳ ăn nói vụng về, làm sao có thể phản bác được. Vì thế tức giận xông lên, lập tức rống to, "Tần Vương phi, đừng nói nhảm nữa, hiện tại hãy giao chìa khoá nhà kho ra đây! Đó là vật của Hàn gia, ngươi đã là người xuất giá, không có quan hệ cùng ngươi! Lập tức giao ra đây!"

Chung quy, tất cả vẫn đều hướng về phía chìa khoá nhà kho.

Hàn Vân Tịch khí định thần nhàn, nâng cao cằm, "Không mang!"

"Ngươi!" Hàn Ngọc Kỳ nắm chặt nắm tay, cắn răng thấp giọng, "Tiện nhân, tìm đánh!"

Từ phu nhân sớm đã muốn động thủ, chỉ là, nàng đã từng trải qua không ít mưa gió nên chung quy vẫn có sự bình tĩnh. Nàng đè tay Hàn Ngọc Kỳ lại, thấp giọng, "Đã bị ăn mệt một lần rồi còn chưa đủ a? Xúc động làm gì? Hãy xem lão nương thu thập nàng như thế nào!"

Vừa nhắc tới 50 đại bản kia, trong lòng Hàn Ngọc Kỳ vẫn còn sợ hãi.

Hắn chỉ có thể tạm thời cắn chặt mà nhịn! Dù sao chờ đến lúc chìa khoá nhà kho tới tay, hắn sẽ chậm rãi tra tấn Hàn Vân Tịch. Nàng yêu thương Hàn Vân Dật đúng không, đến lúc đó hắn nhất định sẽ "hầu hạ" tiểu tử thúi kia thật tốt!

Từ phu nhân hít sâu một hơi, đỡ nhi tử đi qua, Hàn Ngọc Kỳ không thể ngồi, chỉ có thể đứng ở một bên.

Thấy thế, Lý thị lúc này mới lên tiếng, "Người tới, còn không tới đỡ đại thiếu gia!"

Hai gã sai vặt vội vàng chạy tới, trái phải đỡ Hàn Ngọc Kỳ, lúc này, Từ phu nhân mới yên tâm, một lần nữa ngồi xuống.

Vấn đề vừa mới hỏi, nàng vẫn luôn nhớ tới!

"Tần Vương phi, vậy lúc trước lão gia chính là dưới tình thế cấp bách, mới đem chìa khoá nhà kho phó thác cho ngươi, để ngươi chuyển giao cho Hàn gia đi?" Từ phu nhân lại một lần nữa đặt câu hỏi.

Hôm nay nàng thế nào cũng phải bức cho Hàn Vân Tịch không thể không trả lời vấn đề này.

Nhưng mà, Hàn Vân Tịch vẫn trầm mặc.

Chìa khoá nhà kho đối Hàn Ngọc Kỳ mà nói, quả thực giống như là ma chú, vừa thấy Hàn Vân Tịch trầm mặc, hắn lập tức chất vấn, "Tần Vương phi, ngươi trả lời nha, không phải là chột dạ đi?"

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch vẫn trầm mặc không nói.

Thấy thế, trong lòng Hàn Ngọc Kỳ càng thêm khẳng định, chìa khóa nhà kho nhất định là Hàn Vân Tịch đã đoạt lấy từ trên tay phụ thân. Hắn đang muốn làm khó dễ, ai ngờ, lúc này Lý thị vẫn luôn im miệng không nói lại đột nhiên mở miệng, "Ta nghĩ, chìa khoá nhà kho ở trên tay Vương Phi nương nương, lão gia nhất định đã có giao đãi đi?"

Đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia cười lạnh, nàng trầm mặc, chính là đang chờ Tam di nương mở miệng!

Lúc trước còn cảm thấy Từ thị nói chuyện lợi hại, nhưng vừa nghe lời này của Lý thị, mới biết được cao thủ chân chính, chính là Lý thị.

Lý thị vừa nói như thế, rõ ràng là đang thử.

Nếu như chìa khoá nhà kho là do Hàn Tòng An chủ động giao cho nàng, nhất định sẽ có giao đãi với nàng đem chìa khóa cho một phòng nào đó, mà lúc này, nàng cũng nên nói ra.

Nếu như chìa khoá nhà kho là do nàng đoạt lấy từ trên tay Hàn Tòng An, đối mặt với vấn đề như vậy, nàng có thể sẽ khó trả lời.

Lý thị thật sự thông minh. Theo lẽ thường, thời điểm khi Hàn Tòng An giao chìa khoá quản gia cho Hàn Vân Tịch, chính là muốn nhờ nàng chuyển giao cho người Hàn gia. Đáng tiếc, Lý thị đã đánh giá quá cao về tình huống của Hàn gia mà xem nhẹ Hàn Tòng An.

Hàn Tòng An có thể hồ đồ với những chuyện của Thiên Tâm phu nhân, nhưng hắn rất đủ sáng suốt trong những vấn đề khác. Hắn biết rõ đức hạnh của mấy thiếu gia, cũng rất rõ ràng tâm tư của mấy phòng di nương. Trong lòng hắn không có thiên vị đặc biệt nào, hết thảy đều là vì Hàn gia.

Mặc dù hắn đặc biệt giao đãi Hàn Vân Dật, nhưng cũng không nói muốn để Hàn Vân Dật kế thừa vị trí gia chủ, hắn đem quyền lựa chọn giao cho Hàn Vân Tịch.

So với thế lực phía sau của Từ phu nhân là Lại bộ, Hàn Tòng An càng thêm nguyện ý tin tưởng Hàn Vân Tịch.

Vừa nghe lời này của Lý thị, trong lòng Từ phu nhân đại hỉ, vội vàng bổ sung, "Đúng nha, lão gia nhất định có giao đãi gì đó với ngươi đi, Vương Phi nương nương, đây đã là lúc nào rồi, hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, ngươi hãy nói đi."

Trong lòng Hàn Vân Tịch cười lạnh, nàng vốn dĩ tính toán điều tra xong sự tình tướng quân phủ xong thì sẽ xử lý đến sự tình Hàn gia. Hiện giờ, nếu Từ phu nhân nóng vội như thế, Lý thị cũng kìm nén không được, nàng nói ra trước cũng không có trở ngại gì.
Bình Luận (0)
Comment