Hôm sau lúc tôi tỉnh lại, đầu tiên tôi ổn định tinh thần, sau đó mới đi tìm Du Vãn Tinh.
Nhưng tôi nhắn mấy tin nhắn liền anh cũng không trả lời.
Cho đến tận chập tối anh mới gọi cho tôi một cuộc điện thoại.
“Gặp nhau đi, Hà Tri Chu.”
Âm thanh truyền ra từ điện thoại lạnh lùng đến xa lạ.
Tôi đứng ở ngoài trường mình chờ một lúc lâu mới thấy Du Vãn Tinh.
Nhưng câu đầu tiên anh nói với tôi sau khi gặp mặt lại là: “Hà Tri Chu, anh chơi đủ rồi.”
Tôi ngây ngốc đứng yên tại chỗ, hơn nửa ngày sau tôi vẫn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
“Nói thật cho em biết, hai năm trước anh được công ty phái đi công tác ở Bắc Kinh, anh đã tìm được người yêu của mình ở bên đó.”
“Lần này trở về chẳng qua chỉ là muốn chơi chơi một chút thôi. Nói thế nào thì em cũng đã thích anh nhiều năm như vậy.”
Du Vãn Tinh cao hơn tôi rất nhiều. Khi anh đứng thẳng nhìn tôi cứ như anh đang đứng trên cao nhìn xuống dưới vậy.
“Nhưng em thật sự không thú vị, chẳng biết điều gì cả làm anh cảm thấy phát ngấy ra. Bây giờ bạn gái anh đang gọi điện giục anh trở về, chúng ta cũng nên kết thúc tại đây rồi.”
Trong đôi mắt trong veo của anh ấy phản chiếu lại khuôn mặt đầy nước mắt của tôi. Nhưng anh ấy chẳng mảy may rung động, ngược lại anh ấy còn cười:
“Nhìn em kìa, khóc đã xấu rồi, kỹ thuật hôn còn kém muốn chết. Chỉ một chút ơn huệ từ thời cấp ba mà nhớ mãi không quên đến tận bây giờ. Em đúng là người phụ nữ dễ dãi nhất mà anh từng thấy đấy!”
“Đúng rồi, em đừng có nghĩ tới việc trả thù anh. Từ trước đến nay anh chưa từng đồng ý với bất cứ lời tỏ tình nào của em. Em cũng đừng bám lấy anh nữa, anh sắp kết hôn rồi.”
Nói xong câu đó, anh ấy xoay người rời đi.
Tôi đứng yên tại chỗ, cả nửa ngày sau cũng không tài nào nhúc nhích nổi.
Cứ như có viên đạn bắn thẳng vào trái tim tôi, lại như có một lưỡi dao sắc bén rạch từng nhát, từng nhát vào trái tim tôi.
Cảm giác đau đớn ùa ra như lũ bão trong lòng tôi. Tôi giơ tay, dùng ngón tay mình chà mạnh vào môi, cứ như trên mặt tôi còn vương lại hơi ấm từ đôi môi của Du Vãn Tinh hôm qua để lại.
Tôi dùng sức hơn, cho đến tận khi nếm được mùi máu tôi vẫn chưa chịu dừng tay.
Tôi muốn hủy hết mọi dấu vết của anh, quên đi hết ký ức suốt bao nhiêu năm qua giữa hai chúng tôi.
10.
Tôi lấy lại tinh thần, thoát ra khỏi quá khứ thì tàu điện cũng đã dừng lại.
Sau khi tốt nghiệp đại học thì anh trai tôi cũng lập gia đình. Anh cùng chị dâu của tôi lên trên thành phố ở.
Tôi không còn bướng bỉnh như hồi mười mấy tuổi nữa, vì ba mẹ không đối xử tốt với mình mà giận cá chém thớt ghét anh tôi.
Quan hệ giữa tôi và anh cũng tốt hơn rất nhiều.
Anh đứng ở trạm tàu điện chờ tôi, trong tay anh có cầm một cái áo khoác.
“Chị dâu em bảo nửa đêm trời lạnh, tâm trạng của em lại đang không tốt nên có khi không nhớ đến cả việc phải mặc thêm quần áo.”
Tôi chớp chớp mắt. Nhưng nhìn như nào cũng không thấy rõ được mặt của anh trai mình. Lúc này tôi mới nhớ ra mình đang khóc.
Nhiều năm như vậy rồi, cuộc sống của mỗi người đều có những sự thay đổi rõ rệt.
Tôi cũng thuận lợi tốt nghiệp nghiên cứu sinh ra trường, cũng đi đây đi đó, làm giáo viên dạy cho các bạn học sinh khác, nhìn qua thì tôi cũng sống một cuộc sống khá giống ngường bình thường.
Nhưng chỉ có một mình tôi biết rằng tôi vẫn luôn đợi Du Vãn Tinh tới tìm mình.
Anh tôi khoác cho tôi áo khoác, định lái xe đưa tôi về nhà.
Nhưng tôi ngăn anh lại, nhỏ giọng nói: “Anh cứ tìm tạm cho em một cái khách sạn đi. Chị dâu cùng cháu đang ngủ ở nhà, mình đừng làm phiền họ.”
Hai anh em chúng tôi được bao phủ trong ánh đèn ấm áp của khách sạn.
Tôi nghe thấy anh hỏi mình: “Em có biết chuyện trong nhà của Du Vãn Tinh không?”
Tôi cầm ly nước ấm, chậm chạp lắc đầu, sau đó lại gật đầu.
“Anh ấy nói với em là mẹ anh ấy mất sớm.”
“Thế thì còn ba cậu ấy thì sao?”
Bỗng nhiên tôi ngơ ngẩn. Tôi cố gắng lục lại những ký ức liên quan đến ba của Du Vãn Tinh trong trí nhớ của mình.
Nhưng có nghĩ thế nào thì tôi cũng chỉ mơ hồ nhớ được bóng dáng của một người đàn ông cao gầy có một đôi mắt tối tăm, bên miệng treo một nụ cười nham hiểm.
Có một lần tôi cùng Du Vãn Tinh tan học, cùng nhau đi về nhà, đụng phải ông ta, ông ta còn cười hỏi Du Vãn Tinh: “Bạn gái mày à?”
Du Vãn Tinh lạnh lùng nói: “Bạn học.”
Sau khi lấy lại tinh thần, tôi li3m li3m môi, cổ họng tôi hơi khô khốc.
“Lúc ấy quan hệ giữa em với mẹ cũng không tốt nên em nghĩ rằng anh ấy giống em, đều đang ở thời kỳ phản nghịch tuổi dậy thì nên thích đối nghịch với người trong nhà.”
“Không giống nhau.”
Anh tôi thở dài, sau đó hỏi tôi, “Chu Chu, em có biết Du Vãn Tinh chết như nào không?”
“…… Anh.”
“Cậu ấy bị ba mình ép đi thử thuốc để kiếm tiền. Sau đó cậu ấy quyết định ở lại đó luôn, phối hợp cùng cảnh sát nằm vùng để tóm gọn ổ tội phạm ấy. Vào thời điểm mấu chốt, cậu ấy bị đám người kia phát hiện thân phận gián điệp của mình nên bị bọn họ tra tấn đến chết.”
11. (Góc nhìn của Du Vãn Tinh)
Chiều hôm đó, Lâm Đào lại nổi điên.
Ông ta uống hơn nửa bình rượu trắng, sau đó đột nhiên nắm lấy gạt tàn trên bàn ném qua chỗ Du Vãn Tinh, hùng hùng hổ hổ:
“Mày giống y như con mẹ vô ơn của mày! Tao cho chúng mày cái ăn cái mặt, đến cả thái độ niềm nở chúng mày cũng chả cho bố mày. Coi mình giỏi thế thì cút hết ra ngoài đường c ởi quần áo ra đi, tao chống mắt lên xem chúng mày có thể kiếm được cái mẹ gì.”
Du Vãn Tinh nghiêng đầu về một bên tránh đi.
Anh nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Đào một cái sau đó đứng dậy về phòng.
Về mặt sinh học thì Lâm Đào chính là ba của anh. Tuy rằng Du Vãn Tinh không muốn thừa nhận điều này.
Người đàn ông này là một kẻ điên.
Ông ta có lòng chiếm hữu vô cùng lớn, có thể nói là điên cuồng đối với mẹ của Du Vãn Tinh.
Lúc bình thường thì ông ta hận không thể hái sao xuống cho bà. Nhưng khi uống rượu vào, hoặc là cược thua tiền thì ông ta sẽ như một con thú điên ở nhà ném đồ đạc.
Lúc Du Vãn Tinh được ba tuổi thì mẹ anh chết vì bệnh.
Lâm Đào dùng tất cả số tiền tiết kiệm ít ỏi còn lại đánh cược một lần, nhưng bị thua. Ông ta đánh cược nhiều đến nỗi bị bắt đi đồn hơn hai lần, đến cả nhà xưởng ông ta đang làm cũng không chịu nhận ông ta nữa.
Bị dồn vào đường cùng, ông ta mang Du Vãn Tinh về quê cũ.
Tiền sinh hoạt ở dưới này rất ít ỏi, một tháng chỉ cần mấy trăm đồng trợ cấp là có thể sống rồi.
Trong mắt người ngoài thì chỉ là Lâm Đào không thường xuyên về nhà.
Nhưng không ai biết được trước mặt những người thân ông ta điên cuồng đến mức nào.
Thậm chí có lần ông ta còn cảnh cáo Du Vãn Tinh: “Mẹ mày đã chết, bây giờ chỉ còn tao và mày. Đời này mày đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi tao. Mấy chuyện như yêu đương kết hôn sinh con gì đó, mày nghĩ cũng đừng nghĩ. Nếu không tất cả đều không ai được sống yên với tao đâu!”
Du Vãn Tinh ghét bỏ nhìn ông ta: “Súc sinh.”
Lâm Đào nghe vậy cũng không tức giận. Ngược lại, ông ta còn cười điên hai tiếng, sau đó dốc bình thủy tinh chứa đầy rượu vào mồm mình: “Mày là con tao, vậy mày chính là tiểu súc sinh.”
Du Vãn Tinh dịu dàng, lịch sự.
Nhưng anh cũng là một người lạnh lùng, vô tình.
Chiều hôm đó, khi tan học về nhà thì anh biết được căn nhà bỏ hoang bên cạnh có một hàng xóm mới dọn vào.
Anh cũng không quan tâm tới chuyện này lắm. Với lại số lần anh chạm mặt cùng Hà Tri Chu cũng rất ít.
Cho đến tận lúc nghỉ hè. Vừa lúc hôm ấy Lâm Đào không có nhà, Du Vãn Tinh đứng trong vườn tưới nước cho cây nho.
Ở cánh cửa khép hờ phía sau đột nhiên thò ra một cái đầu, cười nói:
“Chào cậu! Tớ là anh trai của Hà Tri Chu ở hàng xóm. Tớ định hỏi thăm chút chuyện của mẹ và em tớ nhưng hai người họ chẳng ai chịu nói thật với tớ cả.”
Cứ như vậy, Du Vãn Tinh đã trở thành bạn thân của Hà Tri Hạo.
Đây cũng là người bạn thật sự duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Du Vãn Tinh.
Đến giúp Hà Tri Chu, ban đầu đều là do anh trai cô nhờ vả mình.
Cho đến tận buổi tối hôm đó, hai người ngồi ăn hoành thánh ở quán nhỏ. Nhìn cô gái nhỏ nghẹn một bụng lửa giận, chỉ vùi đầu ăn, không thèm quan tâm tới Du Vãn Tinh.
Ánh trăng yên tĩnh chiếu lên gương mặt tức giận của cô, không hiểu sao nhìn cảnh đó, Du Vãn Tinh lại cảm thấy cô rất đáng yêu.
Không thể không công nhận rằng Hà Tri Hạo là một người anh trai tốt. Nhưng cũng không thể không công nhận rằng, anh có cuộc sống hạnh phúc hơn Tri Chu rất nhiều. Có những thứ mà mãi mãi Tri Chu chẳng có được như anh trai của mình.
Vào giây phút ấy, không hiểu sao Du Vãn Tinh lại đồng cảm với cô.
Trên đường về nhà, nhìn cô bé tủi thân đi bên cạnh mình, không hiểu sao đột nhiên Du Vãn Tinh lại nói câu ấy.
“Anh không có mẹ.”
Vì thế cũng không có ai yêu anh.
Người thông minh như Du Vãn Tinh đương nhiên biết lời này sẽ khiến cô bé coi anh như một người đồng đội đứng cùng chiến tuyến với mình.
Nhưng tất cả đều không nằm trong phạm vi anh có thể kiểm soát được.
Hà Tri Chu có một đôi mắt rất sáng, đuôi mắt hơi nhêch lên trên. Lúc mà cô bé tức giận thì đôi mắt sẽ trừng to tròn tròn, trông rất giống con nhím.
Từ trước đến nay, cô bé không phải là người giỏi nhẫn nhịn. Ai mà bắt nạt cô thì phản ứng đầu tiên của cô là đánh lại.
“Kể cả không đánh lại thì cũng phải đánh, nếu không lần sau họ sẽ tiếp tục bắt nạt em nữa!”
Sau đó, suốt dọc đường cùng nhau về nhà, Hà Tri Chu làm ra vẻ dày dặn kinh nghiệm nói:
“Như khi còn nhỏ em muốn tranh đồ chơi hay đồ ăn vặt ấy, rõ ràng em biết mình sẽ không tranh được của anh trai nhưng em vẫn muốn tranh cùng anh ấy, đỡ cho em khóc ba mẹ em lại nói “Đó là do em không muốn nên họ mới không cho em”. Em không tranh được thì người khác cũng đừng mong tranh được!”
Cô chính là như vậy, bướng bỉnh lại cố chấp tuân theo lý tưởng của chính mình.
Nhưng lại có nhiều nghị lực cùng kiên nhẫn hơn bất kỳ ai hết.
Vì thế về sau, dù cho Du Vãn Tinh có từ chối lời tỏ tình của cô bao nhiêu lần đi nữa thì cô cũng không hết hy vọng.
Du Vãn Tinh rất thích cô, nhưng không thể đồng ý với cô.
Lâm Đào cứ như một con rắn độc ẩn nấp ở một góc tối tăm nào đó, không biết khi nào ông ta sẽ vọt ra. Ông ta bắt anh phải đi làm thêm kiếm tiền để ông ta có tiền đánh bạc, thỉnh thoảng lại cảnh cáo, không cho phép anh được yêu ai, không được phép tiêu tiền cho ai.
Ông ta đã làm bộ vô tình nhắc tới Hà Tri Chu trước mặt Du Vãn Tinh hai lần để cảnh cáo anh.
Hà Tri Hạo cũng biết chuyện trong nhà của Du Vãn Tinh. Hai người cùng nhau nghĩ một lúc lâu nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khả thi.
Lâm Đào chính là một tên điên, dùng cách của người bình thường thì không thể nào xử lý ông ta được, cách duy nhất chính là rời xa.
Nhưng giữa Du Vãn Tinh và ông ta vẫn còn tồn tại quan hệ huyết thống.
Cuối cùng Hà Tri Hạo thở dài: “Vậy cậu cách xa Chu Chu một chút, tớ không muốn em gái mình phải chịu tổn thương.”
Du Vãn Tinh cụp mắt xuống, nhỏ giọng đồng ý.
Anh sẽ cố hết sức ngăn cản mọi cơ hội nói chuyện, tiếp xúc của mình với Hà Tri Chu. Trong chuyện này, cả Du Vãn Tinh và Hà Tri Hạo đều vô cùng ăn ý không nói cho Hà Tri Chu biết sự thật.
Với tính cách của cô, nếu mà biết thì đầu tiên cô sẽ thẳng mặt cảnh cáo Lâm Đào, sau đó thì đi báo cảnh sát.
Nhưng Lâm Đào chính là một kẻ bi3n thái. Chỉ cần chưa chết thì chắc chắn cả đời không thể thoát khỏi ông ta.
Ở lễ tốt nghiệp của Du Vãn Tinh, anh không quan tâm tới lời Hà Tri Chu nói với mình, cũng không đồng ý cho cô đi ăn bữa tiệc chia tay cùng mình.
Nhìn sự ảm đạm trong ánh mắt của cô, Du Vãn Tinh cảm thấy trái tim của mình đau đớn như sắp bị bóp nát rồi.
Hà Tri Hạo đang ngồi nói chuyện cùng bạn gái của mình, cẩn thận buộc tóc cho người yêu mình.
Chỉ là một động tác thân mật mà nhỏ nhoi như vậy, Du Vãn Tinh cũng mãi mãi chẳng thể thực hiện được với người mà mình yêu.
Nhưng cuối cùng, Du Vãn Tinh vẫn mềm lòng.
Nhìn Hà Tri Chu uống say khướt, lảo đảo nhào vào lòng ngực mình. Khoảnh khắc ấy, dường như anh nghe được tiếng tim đập bịch bịch bịch của mình.
Âm thanh dồn dập giống như từng nhịp trống vang lên.
Anh nhẹ giọng nói: “Uống nhiều rượu như vậy, dạ dày em không có chịu sao? Về em phải nhớ uống một ly nước mật ong. Anh đưa em về trường.”
Cô “vâng” một tiếng, sau đó ngoan ngoãn vươn tay ra, để cho anh dắt mình đi.
Gió vào đêm hè giữa tháng sáu mang theo sự khô nóng, thổi qua rất nhiều mùi hương hoa thơm ngát.
Anh nắm chặt tay Hà Tri Chu, lòng bàn tay cô vừa mềm mại vừa khô ráo.
Hà Tri Chu giống như con nhím. Nhìn qua thì cả người cô đều gắn đầy gai nhọn, đến mức hận không thể đối nghịch với cả thế giới.
Nhưng chỉ cần đưa cho cô hai viên kẹo thì cô sẽ trở nên ngoan ngoãn, lộ ra sự đáng yêu của mình.
Du Vãn Tinh nghĩ, thật ra những thứ anh cho cô cũng không quý giá đến vậy.
Chỉ là cô nhận được quá ít tình yêu thương từ ba mẹ của mình nên những thứ anh cho mới trở nên đáng quý với cô.
“Du Vãn Tinh.”
Đột nhiên cô cất lời, giọng nói rầu rĩ, mang theo một chút men say, “Chúng ta thử yêu nhau được không? Em không tin anh không thích em.”
Dưới sự kích động từ tận đáy lòng của mình, suýt nữa Du Vãn Tinh đã đồng ý với cô.
Nhưng bỗng nhiên ánh mắt anh chạm vào bóng người đen thui đứng ở cách đó không xa.
Lâm Đào nhìn anh, nhếch miệng cười cười, dùng khẩu hình nói: “Bạn gái?”
Cả người Du Vãn Tinh như rơi vào hầm băng, nhưng cũng nhờ điều ấy mà anh tỉnh mộng.
Sau đó anh mới nói những lời tàn nhẫn ấy với Hà Tri Chu. Sau này mỗi khi nghĩ lại, anh đều cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình.
Như anh mong muốn, nửa năm sau đó, Hà Tri Chu cũng chưa từng liên lạc lại với anh lần nào.
Du Vãn Tinh đi qua chỗ đèn đường chiếu sáng, mặt vô cảm nhìn Lâm Đào.
Ông ta tặc lưỡi: “Mày đối xử với con bé kia tàn nhẫn thật đấy, nó không phải là bạn gái mày à?”
“Là người đeo bám tôi thôi.”
Du Vãn Tinh không muốn nói về Hà Tri Chu trước mặt Lâm Đào. Anh lạnh lùng hỏi: “Ông có chuyện gì?”
Lâm Đào xòe tay ra: “Ba hết tiền tiêu rồi, con trai cho ba chút tiền đi.”
“Bao nhiêu?”
“50 vạn.”
Du Vãn Tinh cất bước rời đi: “Ông điên rồi à? Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy?”