Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 114

Mấy phút đồng hồ sau.

Một vị thành vệ quân đi ra, cầm trong tay đao gỗ, nghiêm mặt giới thiệu: "Nam Nguyên thành Vệ quân Triệu Vân Thăng! Lần khảo hạch này, ta tuyệt sẽ không lơi lỏng, tuyệt sẽ không làm bẩn uy danh thành vệ quân, tuyệt sẽ không làm việc thiên vị, năm vị chủ khảo hãy chứng kiến!"

Thiên Quân muốn nhường nhịn dưới ánh mắt của năm vị Đằng Không là chuyện không có khả năng, huống chi thành chủ còn ở đây, đối phương sẽ không dám làm như thế.

Y lại không quen biết Tô Vũ, đương nhiên sẽ không làm ra loại chuyện có khả năng rơi đầu này.

Tô Vũ hít sâu một hơi, đi lấy một thanh chiến đao trên giá đựng binh khí, dĩ nhiên đó là đao gỗ, là đồ dùng cho sát hạch.

"Nam Nguyên trung đẳng học phủ, Tô Vũ!"

"Bắt đầu sát hạch!"

Nương theo lời Tôn trưởng phòng, Triệu Vân Thăng đối diện khẽ đạp một cái, đao gỗ chém thẳng tới.

Tô Vũ không dám đón đỡ, vội vàng lui tránh.

Triệu Vân Thăng không quan tâm, tiếp tục chém về hướng Tô Vũ, tốc độ của y nhanh hơn Tô Vũ, lực lượng mạnh hơn, Tô Vũ tránh cũng không thể tránh, khẽ quát một tiếng, cũng là một đao đánh trả về.

Ầm!

Đao gỗ có chất liệu rất tốt, song đao va chạm, đao gỗ không bị vỡ nát, Tô Vũ rút lui mấy bước, lòng bàn tay đều có dấu hiệu rách da.

"Thiên Quân tam trọng..."

Ánh mắt Tô Vũ ngưng trọng, lực lượng mạnh hơn so với chính mình!

Đỡ lấy một đao, Tô Vũ hoàn toàn xác định mình không phải là đối thủ của y, lực chấn động khiến cho lục phủ của hắn đều có chút căng đau.

Triệu Vân Thăng lại không quản tình trạng của hắn, Tô Vũ rút lui thì y cũng xuất đao lần nữa, tốc độ rất nhanh, kiến thức cơ bản cực kỳ nắm chắc, bịch một tiếng, lần này Tô Vũ chẳng thể chặn đỡ được, bị đao gỗ lập tức bổ trúng cánh tay phải, đao trong tay kém chút đã rơi xuống.

Tô Vũ cảm giác cánh tay phải của mình đã sưng lên!

Hắn vội vàng lui tránh, nhe răng trợn mắt, đau đớn khó nhịn.

Phía trên, vài vị quan chủ khảo đều không ra mặt, Tô Vũ mới vào cửu trọng, không phải là đối thủ của vị Thiên Quân này thì đó là điều khẳng định, chỉ là muốn xem hắn có thể chống đỡ được một phút đồng hồ hay không mà thôi.

"Ông!"

Đao gỗ phá không, không khí chấn động, lần này nhắm thẳng đến hai chân Tô Vũ.

Tô Vũ bật lên một cái, nét mặt kiên nghị của Triệu Vân Thăng lộ ra một nụ cười, sau một khắc, một cái chân xuất hiện, bịch một tiếng, đá bay Tô Vũ mới vừa nhảy bật lên!

Ầm!

Tô Vũ nện mạnh xuống đất, trên mặt bắt đầu sưng đỏ lên, đầu óc đều ong ong vang dội.

Khoảng cách rất lớn!

Kinh nghiệm thực chiến của Tô Vũ cũng kém xa đối phương, thời điểm đối phương chém xuống đã đoán được hắn muốn nhảy lên, chưa đến Đằng Không cảnh mà lựa chọn nhảy lên, đối với những người khác mà nói chính là muốn chết.

Nếu là chiến trường thật, vừa rồi Tô Vũ có lẽ đã chết.

Vài vị quan chủ khảo lắc đầu, Tô Vũ còn quá trẻ, dù cho thấy qua máu thì so với những thành vệ quân này còn kém rất nhiều.

Ngô Lam có chút cảm giác cười trên nỗi đau của người khác, bảo ngươi đừng đi kiểm tra, ngươi lại cứ nhất định phải thi, hảo tâm của ta lại coi như lòng lang dạ thú, hiện tại thất bại thì cũng đừng trách!

...

Tô Vũ cấp tốc bò lên, lăn mình một cái, tránh đi đao tiếp theo của Triệu Vân Thăng.

Ăn chút thiệt thòi không tính là gì, hắn có tính bền dẻo rất cao, hiện tại vẫn chưa tới lúc phải từ bỏ.

Huống chi, hắn còn chưa ra đòn sát thủ đâu.

Đao gỗ nổi lên tiếng xé gió, Tô Vũ lần nữa quay cuồng, tóc chấn động một thoáng, đao gỗ bổ trúng tóc hắn, khiến cho vài sợi tóc đứt gãy.

Triệu Vân Thăng ép sát từng bước, rất nhanh đã đẩy Tô Vũ vào góc rẽ.

Giờ phút này, thời gian vẫn chưa tới một phút đồng hồ.

Khai Nguyên cửu trọng đối chiến với Thiên Quân tam trọng thì chênh lệch vẫn còn quá lớn, Tô Vũ vừa đột phá, chỉ mới mở ra cửu khiếu, căn bản không phải đối thủ của đối phương.

Phía trên, Tôn trưởng phòng nói khẽ: "Vẫn còn kém một chút, dù sao mới tiến giai, chỉ sợ không vượt qua được, yếu hơn không ít so với một vài người cửu trọng của Đại Hạ phủ..."

Hắn đã chuẩn bị tuyên bố kết thúc khảo thí, Tô Vũ lần này hẳn sẽ không vượt qua được.

Đúng vào lúc ấy, ánh mắt Tô Vũ bỗng lộ ra vẻ giãy giụa, trong nháy mắt đã có quyết định.

Ngay tại khi Tôn trưởng phòng chuẩn bị lên tiếng, Triệu Vân Thăng bỗng nhiên lại bổ đao về phía bên cạnh Tô Vũ, trong mắt y, Tô Vũ đang ở ngay dưới đao của y, trên thực tế lại là chếch đi rất nhiều!

Mà Tô Vũ thực sự thì cầm đao gỗ trong tay, trên đao lóa lên hào quang, một đao bổ ra!

Bịch một tiếng, Triệu Vân Thăng bay rớt ra ngoài, trên ngực y đều là mảnh gỗ vụn!

Mà đao của Tô Vũ vừa mới dùng mặt bên bổ ra thì cũng đã vỡ vụn.

Tô Vũ thở dốc kịch liệt, nguyên khí hội tụ dồn dập về phía hắn.

Mấy người Tôn trưởng phòng liếc nhau, đều không lên tiếng, mà Tô Vũ cũng không lên tiếng, hắn cúi đầu không biết nên nói cái gì.

Bởi vì hắn vừa mới gian lận!

Đương nhiên, ý chí lực là của chính hắn, thần văn cũng là của hắn, nhưng sử dụng tại sát hạch của Chiến Tranh học phủ thì lại là gian lận.

Tạo ra huyễn cảnh quấy nhiễu Triệu Vân Thăng, hắn bổ ra một chiêu Lôi Nguyên đao trực tiếp đánh ngã đối phương, hắn thắng, hắn đã trực tiếp đánh bại Thiên Quân tam trọng.

Nhưng hắn cũng đã thua, Khai Nguyên cửu trọng của hắn căn bản không có năng lực chiến đấu vượt cấp.

Nếu chỉ bằng vào thân thể, Thiên Quân tam trọng trong vòng một phút có khả năng đánh giết hắn triệt để.

Mà Ngô Lam ngồi bên kia trưng ra vẻ mặt ngốc trệ, vừa mới xảy ra chuyện gì thế?

Nàng nhìn không hiểu, cũng không thấy rõ ràng.

Nàng chỉ thấy Tô Vũ vốn sắp bị đánh bại, bỗng nhiên lại phản kích, một đao liền đánh ngã một vị thành vệ quân Thiên Quân tam trọng!

Sao hắn làm được?

Mấy người Tôn trưởng phòng liếc nhìn nhau, nửa ngày sau, Lão Tạ ho nhẹ một tiếng: "Cái này... đánh giá thế nào đây?"

Trực tiếp đánh ngã đối thủ, nên bình xét thế nào?

Tô Vũ vận dụng ý chí lực... Ngô Văn Hải hỏi khẽ: "Sát hạch không có hạn chế hành vi này đúng không?"

Lão Tạ gật đầu, "Dĩ nhiên không có, đây là năng lực của chính hắn, trên chiến trường, vì mạng sống thì binh lính dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng không sao cả, chẳng qua là..."

Bên kia, người lĩnh đội của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ chần chờ một lát mới lên tiếng: "Nếu đơn thuần là thực chiến với năng lực cửu trọng thì hắn kỳ thật có chút không khả quan, nhưng cuối cùng hắn đánh ngã đối thủ, cái này... chúng ta không có hạn chế bất luận cái gì về phương diện ý chí lực, những năm qua kỳ thật cũng có tình huống như vậy xảy ra, bất quá dứt khoát có thể đánh ngã đối thủ thì cũng là kết quả hiếm thấy."

Lão Tạ suy nghĩ một chút rồi nêu ý kiến: "Không đơn thuần là ý chí lực, còn có một đao cuối cùng kia, đó hẳn là Lôi Nguyên đao! Xem ra Tô Vũ đã sớm nắm giữ Huyền giai võ kỹ, tại Khai Nguyên cảnh mà nắm giữ một đao kỳ thật cũng tính là thiên tài, ải này cho điểm tối đa đi."

Gã trung niên khẽ gật đầu, "Vậy thì cho tối đa, bất quá không tính là thêm điểm ngoài định mức."

Thêm điểm ngoài định mức!

Tôn trưởng phòng gật đầu, "Cái kia không coi là thêm điểm, dù sao hắn xứng đáng, dĩ nhiên nếu Văn Minh học phủ biết các ngươi nói thần văn của họ vô ích thì... ha ha."

Mọi người cạn lời, đây là ngươi nói, chúng ta đâu có nói!

Đánh ngã đối thủ thực ra cũng đã có chuyện như vậy phát sinh, thí sinh như thế sẽ nhận được điểm ngoài định mức, bất quá Tô Vũ cũng không phải là chiến thắng vượt cấp, ý chí lực ở giai đoạn này không dễ phân biệt, cho nên chỉ có thể coi là hắn đánh thắng đồng giai, không coi là tính thêm điểm.

Vài vị giám khảo đã đạt thành nhất trí, rất nhanh đều cho trọn điểm.

200 điểm!

Mà Tô Vũ giờ phút này cũng đã khôi phục như thường, Khai Nguyên cửu trọng đánh ngã Thiên Quân tam trọng vốn dĩ ban đầu sẽ không có khả năng, lúc trước hắn còn có chút đánh giá cao chính mình, hắn cảm giác mình nắm giữ Lôi Nguyên đao thì dù cho đơn đấu cũng không sợ Thiên Quân sơ kỳ.

Hiện tại xem ra chính mình còn kém xa lắm, chuyện thắng đối thủ vượt cấp tạm thời đừng suy nghĩ, ý chí lực cùng thần văn cũng là năng lực, mình cần phải nhìn thoáng một chút.

"Dù sao ta cũng đã thắng..."

Tô Vũ rất nhanh liền lộ ra nụ cười, cứ thắng là được, ý chí lực cũng là do chính mình tu luyện ra, hà cớ gì phải chú ý nhiều như vậy.
Bình Luận (0)
Comment