Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1219

"Làm gì thế?"

Đúng vào lúc này, Hạ Hổ Vưu dẫn theo một đám người cười ha hả đi tới, vừa đến nơi đã tươi cười bảo: "Gặp qua chư vị vạn tộc đồng học, ta là Hạ Hổ Vưu! Hôm nay ta tới đón chư vị đây!"

"Hạ Hổ Vưu? Người Hạ gia?"

"Hạ gia thái tử?"

"Nhi tử của Huyết Đồ vương?"

"..."

Những học viên vạn tộc kia dồn dập nhìn về phía Hạ Hổ Vưu.

Có chút ngoài ý muốn, có chút hiếu kỳ.

Đây thật sự là con trai của Hạ Long Võ?

Phải biết, dù cho tại vạn tộc thì Hạ Long Võ vẫn là đại nhân vật nổi danh lừng lẫy, y giết chóc quen tay, vô địch của vạn tộc đều có chút kiêng kị, không dám để cho y chứng đạo thành công.

Thế nhưng con của đại nhân vật như vậy lớn lên lại trông khó coi như này?

Còn chưa tới Đằng Không!

So với trong tưởng tượng của bọn họ thì đúng là một trời một vực!

Hạ Hổ Vưu cười tươi nói: "Chư vị, tới liền là người một nhà, đừng làm mất hòa khí! Ta đã chuẩn bị tốt tiệc rượu để mời khách! Ta nghĩ, mọi người tới đây cũng không phải là vì muốn gây hấn, đúng không?"

Dứt lời, cậu lại nhìn về phía một nữ tử mang áo choàng, vui vẻ chào hỏi: "Vị này là Tiên tộc đồng học à? Chờ đã lâu! Mọi người theo ta tới vạn tộc học viện thôi..."

Nghe vậy, một thanh niên có mái tóc dài vàng óng đẹp mắt liền lên tiếng: "Hạ thái tử, chúng ta vẫn phải vào vạn tộc học viện sao? Chúng ta tới đây là vì Đại Hạ phủ mời chúng ta tới gia nhập đa thần văn học viện!"

Hạ Hổ Vưu giả lả đáp: "Là Thần tộc huynh đệ sao? Cái này không vội, đa thần văn học viện còn chưa mở cửa. Phải đợi thêm mấy tháng, tới tháng 8 học phủ chúng ta mới chính thức khai giảng, đến lúc ấy hiển nhiên có thể gia nhập!"

Trong đám người, có học viên nhân tộc hừ một tiếng, cực kỳ không hài lòng.

Hạ Hổ Vưu thế mà cùng Thần tộc xưng huynh gọi đệ, quá mất mặt!

Hạ gia thế hệ này đúng là thối nát!

Hạ Hổ Vưu không thèm để ý, thanh niên Thần tộc kia liền châm chọc: "Xem ra quy củ của Đại Hạ phủ không quá sâm nghiêm. Ở Thần tộc, với thân phận của Hạ thái tử, ai dám đứng đấy nói chuyện, càng đừng đề cập tới mặt khác!"

Hạ Hổ Vưu cười ha hả nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Hạ gia ta vốn không có những quy củ như thế. Chư vị, cùng đi đi, đường xa tới đây, các ngươi hẳn cũng đã mệt mỏi..."

Cậu chào hỏi một hồi, mang theo một đám học viên rời khỏi nơi này.

Mà xe ngựa không dừng lại, tiếp tục tiến lên, một đường hướng vạn tộc học viện chạy tới.

Trong xe, các vị cường giả hộ đạo đều giữ yên lặng, có điều ánh mắt thâm thúy khác biệt.

Nhân cảnh, Đại Hạ phủ, Đại Hạ Văn Minh học phủ!

Có vài kẻ từ mấy trăm năm trước đã tới đây. Bây giờ trở lại chốn cũ bất giác có nhiều hơn mấy phần mùi vị.

Năm đó tới nơi này, bọn họ là dùng thân phận xâm nhập mà đến, về sau lại bị nhân tộc giết đến độ phải lùi đi. Mà bây giờ... Nhân tộc lựa chọn chủ động nghênh đón bọn họ tới, Nhân cảnh... Xem ra đã khác biệt!

"Hơn ba trăm năm hòa bình... Ha ha..."

Có kẻ cười khinh miệt. Nhân tộc chính là như vậy, hơn ba trăm năm không có mối nguy từ bên ngoài đã bào mòn sát tính của bọn hắn. Bây giờ đại phủ sát lục hung hăng nhất là Đại Hạ cũng đã lựa chọn thỏa hiệp, đầu hàng!

Tiếp theo liệu có phải là Đại Tần phủ?

Hai khúc xương lớn nhất, cứng nhất, một cái đã ngã xuống.

"Huyết Đồ vương hiện tại không có ở Đại Hạ phủ..."

Lại có kẻ thăm thẳm cười một tiếng, mang theo một chút nghiền ngẫm, tên kia không ở đây.

"Đại Hạ đa thần văn hệ là nơi mà Diệp Bá Thiên 50 năm trước quật khởi... Đại Hạ phủ còn có người nào kế nghiệp được Diệp Bá Thiên sao?"

Từng đạo thanh âm lưu chuyển trong xe ngựa, những kẻ khác lặng yên không lên tiếng.

Lần này bọn họ tới đây sẽ không có cái gì gọi là hảo tâm.

Đương nhiên, nếu có thể cắt xuống một khối thịt từ trên người Đại Hạ phủ thì lại càng tốt hơn.

...

Ngoài xe ngựa.

Tô Vũ cười cười, không quá để ý.

Lần này tới không ít cường giả, không ít thiên tài, liệu có bao nhiêu kẻ có thể rời đi?

Hi vọng bọn gia hỏa này có thể còn sống trở lại Chư Thiên chiến trường, ta sẽ yên lặng cầu nguyện cho các ngươi một thoáng.

...

Dõi mắt nhìn những tên cường giả vạn tộc rời đi, bên cạnh, Lưu Hồng liền tiếp tục cùng Tô Vũ nói dông dài.

Tô Vũ hơi mất kiên nhẫn bồi tiếp gã.

Cái tên này hết sức phiền, lại lắm lời. Thật muốn tìm một cơ hội lôi gã vào chỗ vắng, một quyền đánh nổ chết gã.

Giống như cảm nhận được Tô Vũ mất kiên nhẫn, Lưu Hồng bỗng nhiên truyền âm hỏi: "Thôi huynh, cái khác ngươi không có hứng thú, nhưng chia tách pháp thì sao?"

"Hả?"

Tô Vũ nhìn gã, Lưu Hồng cười híp mắt, tiếp tục truyền âm nói: "Chia tách pháp! Tổ hợp lại thần văn chiến kỹ một lần nữa, thế nào, ngươi cảm thấy hứng thú không?"

"Ngươi biết?"

"Dĩ nhiên!"

"Lưu huynh đang lừa dối ta?"

"Tuyệt đối không có!"

Lưu Hồng truyền âm: "Thôi huynh có chỗ không biết, tiểu đệ tại Đại Hạ Văn Minh học phủ vẫn có mấy phần mặt mũi, cũng có một chút địa vị. Ngoại giới khó mà biết được phương pháp chia tách, nhưng ta lại biết. Thôi huynh, ngươi có hứng thú với phương pháp này không?"

"Đó là bí pháp của đa thần văn nhất hệ, ngươi từ chỗ nào lấy được?"

Lưu Hồng gạt đi: "Cái này Thôi huynh không nên hỏi, ta chỉ muốn biết Thôi huynh có hứng thú hay không?"

Tô Vũ nhìn gã một cái, tên này đang nói thật sao?

Chẳng lẽ là mấy người Hồng Đàm cố ý tiết lộ, hay là Lưu Hồng hãm hại lừa gạt Bạch Phong?

Sư phụ mình không đến mức ngu như vậy chứ.

Tô Vũ cười cười, "Có hứng thú, ngươi muốn cái gì? Thế nhưng ta nói trước, nếu ngươi dám lừa gạt, đừng nhìn thực lực ta kém ngươi mà lầm, ta có rất nhiều biện pháp chỉnh chết ngươi!"

"Đó là đương nhiên!"

Lưu Hồng hưng phấn nói: "Sao ta có thể làm loại chuyện này được? Bảo đảm là thật!"

"Đây không phải chỗ để nói chuyện, Thôi huynh, chúng ta tìm một chỗ vắng vẻ hơn đi."

Tô Vũ suy nghĩ một chút bèn gật đầu đáp ứng.

...

Mấy phút đồng hồ sau, hai người tới một khu ít người trong một trà lâu.

Tô Vũ nhìn về phía Lưu Hồng, nói thẳng: "Ta không muốn nhiều lời vô nghĩa, trước tiên để ta nhìn xem một chút là thật hay giả! Nếu là thật thì hẳn ngươi phải có thần văn chiến kỹ, nếu như không có... Ngươi có ba hoa bịa chuyện thế nào cũng sẽ không ai tin ngươi!"

Lưu Hồng vội đáp: "Thôi huynh đừng nóng vội, trước hết chúng ta hãy đàm luận điều kiện cái đã. Chia tách pháp hiện tại còn chưa lưu truyền ra ngoài, cho dù đa thần văn học viện mở ra thì bí pháp này cũng không thể loạn truyền. Thôi huynh không phải người Đại Hạ phủ, dù cho Hạ gia có ý muốn lôi kéo Thôi huynh thì cũng sẽ không tùy ý truyền bá, chờ tới khi chính thức công khai thì còn không biết tới ngày tháng năm nào đây."

"Nói điều kiện đi!"

"100 ngàn công huân, 10 chuôi văn binh Huyền giai đỉnh phong, yêu cầu này không quá phận chứ?"

Tô Vũ thản nhiên nói: "Xác định là thật thì điều kiện của ngươi đúng là không quá phận, nhưng nếu là giả, thế thì khẩu vị của tên lừa gạt như ngươi cũng lớn đến kinh người."

"Đương nhiên là thật!" Lưu Hồng cười tủm tỉm khẳng định: "Bảo đảm tuyệt đối!"

"Nếu Thôi huynh không tin, ta cho Thôi huynh nhìn một chút..."

Dứt lời, một thanh tế kiếm lóe lên một cái rồi biến mất.

Tô Vũ hơi ngẩn ra, trong nháy mắt bắt được chuôi tế kiếm ấy, ánh mắt hắn hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đúng là đa thần văn chiến kỹ!

Không có khả năng!

Làm sao Lưu Hồng lại có đa thần văn chiến kỹ?

Chẳng lẽ những lời ngày xưa gã nói là sự thật, gã chính là gián điệp do đa thần văn nhất hệ cài vào?

Không... Không thể nào.

Sư tổ đã nói ông hoàn toàn không biết.

Liễu Văn Ngạn cũng đã nói ông không biết rõ tình hình.

Đương nhiên, kỳ thật Liễu Văn Ngạn còn nói đa thần văn hệ có một số người giấu mặt, vẫn luôn ẩn mình trên toàn Nhân cảnh, thế nhưng bọn họ đã ngủ đông nhiều năm, nếu không tới lúc mấu chốt cũng sẽ không lộ diện.

Lưu Hồng là một trong đám người kia?

Không có khả năng!

Liễu Văn Ngạn đã biết danh sách của rất nhiều cường giả ẩn giấu, không thể nào lại không biết gì về một kẻ có thực lực chẳng mấy nổi bật như Lưu Hồng.

Còn có, vị Trương Nhược Lăng kia chẳng lẽ thật sự là lão sư của Lưu Hồng?

Nếu là như vậy coi như có thể hiểu được lí do vì sao Lưu Hồng có mô bản chiến kỹ.

Cũng không phải chỉ có Đại Hạ Văn Minh học phủ mới có, hoặc là Trương Nhược Lăng trước khi chết đã đem mô bản thần văn chiến kỹ của mình truyền thừa cho gã.
Bình Luận (0)
Comment