Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1222

Lưu Hồng đi đến một khách sạn bên ngoài học phủ

Vừa vào phòng, có một người nam tử trẻ tuổi đã sớm chờ gã.

Lưu Hồng giờ phút này đeo vải che mặt, trầm giọng nói: "Trương huynh, đã suy nghĩ kỹ chưa? 5 vạn công huân tuyệt đối không nhiều, ta dám mạo hiểm cùng ngươi giao dịch thì đương nhiên phải bảo đảm uy tín. Ngươi đã gọi ta tới thì hẳn là có quyết định rồi, đúng không?"

Người trẻ tuổi nhìn gã chằm chằm một hồi, nghiêm mặt nói: "5 vạn thì 5 vạn, bất quá... Nếu như ngươi gạt ta, Lưu huynh, ngươi hãy nghĩ kỹ hậu quả, Trương gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Dĩ nhiên, ta nào dám lừa gạt gia tộc vô địch."

Lưu Hồng bất đắc dĩ đáp: "Ta cũng chẳng còn cách nào khác, hiện tại ta tổ hợp đa thần văn chiến kỹ, nếu bị đơn thần văn nhất hệ phát hiện thì ta liền gặp phiền phức lớn, ta không nên chuẩn bị cho mình đường lui sao? Bằng không thì ta rất có thể sẽ bị khu trục ra khỏi đơn thần văn nhất hệ..."

Thanh niên kia không kiên nhẫn nghe gã nhiều lời, y trực tiếp ném qua một tấm thẻ công huân, lạnh lùng nói: "Giao đồ ra! Công huân bên trong đều là điểm thu hoạch theo con đường chính quy, thẻ cũng không ký danh, có thể tùy ý sử dụng. Nhưng tốt nhất là đừng sử dụng quy mô quá lớn, miễn cho bị người khác chú ý!"

"Dĩ nhiên!"

Lưu Hồng cười cười, ném một viên ngọc phù qua cho đối phương. "Giao dịch hoàn thành. Trương huynh, các ngươi đối ngoại tuyên bố cũng tốt, không tuyên bố cũng được, có điều ta sẽ không thừa nhận là ta đã bán cho ngươi."

"Tự nhiên!"

Thanh niên gật đầu, không nói gì nữa.

Lấy được công pháp xong y liền nhanh chóng rời đi, y cần phải lập tức mang về cho trưởng bối trong nhà phân rõ xem đến cùng bí pháp có phải là thật hay không.

Lưu Hồng nhìn y rời đi, trong lòng tính toán một thoáng. Không tệ, gã đã thu về được tổng cộng 300 ngàn công huân, vẫn còn có mấy kẻ nữa đang chờ giao dịch, tổng kết lại thì 500 ngàn công huân không thành vấn đề.

Vả lại còn bên vạn tộc học viện bên kia, không cần phải giao dịch toàn bộ, chỉ cần lừa gạt được một phần mười các đại tộc bên đó là đủ, hẳn là gã sẽ thu về được trăm vạn công huân hết thảy.

"Thứ ta bán đương nhiên là chia tách pháp... Lại không nói là phiên bản của Hồng Đàm, ta bán là phiên bản của Lưu Hồng, không được sao?"

Trong lòng Lưu Hồng thầm nhủ một hồi, trăm vạn công huân, kiếm bộn rồi, có thể không cần lo nghĩ gì về tài nguyên cho đến tận Nhật Nguyệt. Đừng nói Nhật Nguyệt, nếu thuận lợi thì dùng đến lúc chứng đạo vô địch cũng đủ, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể thành công chứng đạo.

Trăm vạn công huân!

Lưu Hồng cười đắc ý không thôi, quả nhiên thời đại này gạt người là có thể kiếm lợi nhiều nhất. Ngày đó Tô Vũ tùy tiện làm ra một bộ tư liệu giả còn có thể lừa gạt trên dưới đơn thần văn nhất hệ không ít, chính mình lần này làm ra chia tách pháp, lừa gạt trăm vạn không coi là nhiều a?

"Lấy đủ tiền xong thì phải mau chóng hối đoái bảo vật, tìm cơ hội rời khỏi nơi này!"

Hắn ngẩng đầu nhìn Đại Hạ Văn Minh học phủ, chính mình phải đi rồi.

Địa phương quỷ quái này càng ngày càng nguy hiểm!

Ngay cả Chu Minh Nhân cũng tìm cơ hội chạy trốn, gã không đi thì còn ở lại đây làm gì?

Còn về chuyện lừa gạt nhiều tiền, đắc tội nhiều gia tộc như vậy, gã đương nhiên không thèm để ý, đại gia tộc còn có thể vì mấy vạn công huân mà phái vô địch đuổi giết gã chắc?

Nhật Nguyệt còn chưa chắc sẽ ra mặt!

Bí mật giao dịch công pháp vốn là làm trái quy tắc, huống chi gã chỉ nói là chia tách pháp, lại không có nói là phiên bản chia tách pháp của Hồng Đàm. Thế nên tối thiểu thì ở bề ngoài, các đại gia tộc đều không thể tùy tiện xuống tay với gã.

Về phần âm thầm sau lưng... không quan hệ, gã sẽ sớm rời khỏi đây thôi.

"Cùng lắm không được thì ta liền đi ra Chư Thiên chiến trường, vừa vặn có nhiều công huân như thế, đến chỗ quân đội hối đoái bảo vật lại càng tốt hơn. Ta ở ngoài đó đợi vài năm, những người kia còn kiên nhẫn tìm ta gây phiền toái hay không cũng khó nói..."

Nghĩ đến đây, Lưu Hồng bất giác nhìn thoáng qua Tu Tâm các xa xa.

Ta phải đi!

Ta không xem vào nổi rắc rối của Đại Hạ phủ.

Coi như ngày đêm tu luyện chia tách pháp thì không mất mấy tháng cũng khó phân biệt ra thật giả, chờ đến lúc bọn họ phát hiện thì ta đã rời đi rồi.

"Về việc bại lộ đa thần văn chiến kỹ cũng chẳng sao, trên đời này cũng không phải chỉ một mình ta có đa thần văn chiến kỹ, người có nhiều lắm, quan trọng nhất ta không phải là truyền thừa của Ngũ Đại, sợ cái gì..."

Lưu Hồng cười cười, lần này moi đủ rồi thì phải mau chóng chạy trốn.

Lưu Hạ cùng hai tiểu đồ đệ... Có thể sẽ bị liên luỵ, nhưng trên đại thể thì không có chuyện gì. Dù sao chuyện này cũng không có quan hệ gì với bọn họ, vả lại vị kia ở trong Tu Tâm các không phải còn đang tọa trấn sao?

Chỉ cần Lưu Hạ, Dương Sa và Lâm Diệu thành thật ở trong học phủ thì không có việc gì phải lo lắng.

Chờ Đại Hạ Phủ loạn rồi, mạnh ai nấy chạy, khi đó sẽ chẳng có mấy người để ý tới kẻ tôm tép nhỏ bé như bọn hắn.

Còn có sư phụ của mình vẫn đang bế quan... Cái này thì Lưu Hồng không có biện pháp!

Thôi, bế quan cũng tốt, tối thiểu những người kia cũng sẽ không tính sổ được tới trên đầu ông.

Tính toán rõ ràng hết thảy, gã liền mau chóng thu dọn rồi quay về lại vạn tộc học viện. Thân là trú viện lão sư, mấy ngày sắp tới gã nhất định phải thân cận với đám học viên mới một chút, nhìn xem xem có thể kiếm tiền từ trên thân bọn chúng hay không. Thần Ma Tiên Yêu đều rất có tiền, dù không mang tiền tới cũng không quan hệ, đã tới Nhân cảnh thì chắc chắn sẽ mang theo vô số thiên tài địa bảo, vậy là đủ.

"Trong vòng một tháng, nhất định phải rời đi!"

"À phải rồi, nên hẹn Bạch Phong ăn một bữa cơm, sau đó tốt nhất là trong lúc vô tình để nhiều người nhìn thấy, để bọn họ cho rằng giữa ta và tên ngốc đó có giao tình thân thiết..."

Nghĩ đến đây, Lưu Hồng liền nhanh chóng lấy máy truyền tin ra, gọi qua cho Bạch Phong, "Bạch Phong, sư phụ ngươi lần này hại chúng ta thảm rồi, Chu viện trưởng rời đi, thời gian tới ta sống càng ngày càng khó qua..."

"Liên quan cái rắm đến ta!"

Bạch Phong vừa muốn tắt máy truyền tin, Lưu Hồng đã cấp tốc nói: "Đừng, có chuyện tìm ngươi... Chớ cúp, thật sự có việc, gặp mặt một lúc đi, ta cho ngươi 1000 điểm công huân phi chân chạy, như thế nào?"

"Hào phóng như vậy?"

Bạch Phong sửng sốt, từ bao giờ Lưu Hồng lại hào phóng như thế?

Chỉ cần gặp mặt liền cho 1000 điểm công huân?

Bạch Phong hấp tấp trả giá: "2000... Không, 5000 điểm công huân, thân phận ta bây giờ rất cao quý..."

"Xéo đi, 2000 điểm, có làm hay không?"

"Không thành vấn đề, ở đâu, ta đến ngay!"

"Được, ngay tại chỗ cũ, ta chờ ngươi, cẩn thận một chút, hiện tại không ít người ngó chừng ngươi, ta cũng không muốn tự lôi mình xuống nước!"

"Yên tâm, tới ngay đây."

Bạch Phong vô cùng vui vẻ, mợ nó, đúng là kẻ có tiền.

Gặp mặt liền giao 2000 điểm công huân!

Từ khi nào mà Lưu Hồng xem tiền như mớ giấy lộn không đáng nhắc tới thế này?
Bình Luận (0)
Comment