Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 159

Bên ngoài học phủ hôm nay có rất nhiều chiếc xe đỗ lại.

Không có hơi khói bốc lên, những chiếc xe này hoàn toàn chạy bằng nguyên khí. Chỉ cần dùng một chút nguyên khí là có thể điều khiển chiếc xe chạy rất lâu.

Bất quá dù cho tiêu hao nguyên liệu vận chuyển không lớn, nhưng bây giờ muốn mua một chiếc ô tô loại nhỏ cũng phải tốn hơn mấy chục vạn.

Trước đó Tô Long cũng không có ý định mua xe, y bảo bỏ mấy chục vạn ra mua cái thứ đồ chơi này còn không bằng kỵ Hỏa Đồn, vừa thoải mái mà lại còn vừa khí phách. Trước kia Tô Vũ không nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại thì thấy cha hắn nói cũng không sai, thú kỵ Hỏa Đồn to lớn như thế, cưỡi nó quả thật là bá khí không chỗ nào chê.

Đương nhiên, càng có khả năng lớn là vì lão Tô không có tiền mua nên mới bịp hắn như vậy!

Bên trong học phủ, không ngừng có học viên mang theo hành lý tụ tập về phía quảng trường ngay gần phía phòng của phủ trưởng.

Các bậc cha mẹ riu ríu đi theo ở phía sau, có người gạt lệ, có người không ngừng căn dặn, có người lại như mất trí, cứ xếp đồ vào hành lý xong lại bỏ ra coi đủ chưa rồi lại xếp y phục vào.

Ở thời đại này, nếu là kẻ không có thực lực, một khi đã rời khỏi Nam Nguyên thành, mấy tháng có thể trở về một lần đã xem như vận khí không tệ, có những người qua cả chục năm cũng chưa có cơ hội quay lại đây.

Tuy rằng hệ thống thông tin liên lạc đều có, nhưng nó chỉ tiện nghi đối với những người ở cùng một địa phương, một khi bước chân ra khỏi cổng thành, muốn liên hệ tới Đại Hạ phủ, không chỉ tốn vô số tiền bạc mà còn cực kỳ khó khăn, phức tạp.

Đối với hầu hết gia đình phổ thông mà nói, phí tổn liên lạc cũng là một mục chi tiêu tương đối xa xỉ.

Quan trong hơn, thông tin cơ trạm thường xuyên bị yêu thú tập kích, quấy nhiễu và phá hư.

Cho nên có đôi khi việc liên lạc ra ngoại thành là việc vô cùng phiền toái.

Nội bộ Đại Hạ phủ còn khá tốt, nhưng ra khỏi bản phủ thì cái kia cơ hồ không có cách nào liên hệ, mảnh đất hoang vu rộng lớn, yêu thú thì lại nhiều, người của Vạn Tộc giáo cũng chẳng ít, bọn hắn sẽ rất vui lòng với việc phá hư cơ trạm, ngăn ngừa các đại phủ như Đại Hạ Phủ, Đại Minh Phủ, Đại Chu Phủ liên hệ lẫn nhau.

Tô Vũ đứng tại chỗ, liếc mắt đã trông thấy được Lão phủ trưởng, thấy được Liễu Văn Ngạn, cũng nhìn thấy những bạn học khác cùng các vị lão sư đã từng giảng dạy hắn.

Liễu Văn Ngạn hướng hắn vẫy tay.

Tô Vũ vội chào tạm biệt Trần Khánh Hòa, sau đó mau chóng chạy đến bên cạnh Liễu Văn Ngạn.

...

Liễu Văn Ngạn quan sát một lượt Tô Vũ, khẽ gật đầu, mở miệng tán thưởng: "Không tồi, đã mở ra không ít khiếu huyệt... Chủ yếu là ý chí lực tiến bộ rất rõ rệt, xem ra những ngày qua ngươi đã rất chăm chỉ tu luyện."

Nói xong, Liễu Văn Ngạn liền đưa một tờ giấy cho Tô Vũ, thân thiết dặn dò: "Đến Đại Hạ phủ, nếu như gặp phải phiền toái gì thì có thể liên hệ với người này. Dĩ nhiên, nếu không có sự tình nghiêm trọng thì đừng tùy tiện liên lạc với người ta!"

"Vâng, ta biết rồi."

Tô Vũ tiếp nhận tờ giấy, nhìn thoáng qua liền nhớ kỹ dãy số, có chút hiếu kỳ hỏi: "Lão sư, đây là ai vậy?"

"Đừng hỏi, có việc thì cứ báo tên của ta là được."

Liễu Văn Ngạn cũng không giới thiệu, bởi vì ông biết giới thiệu cái gì bây giờ, chẳng lẽ nói cho tiểu tử Tô Vũ nghe đây rốt cuộc là ai?

Hừm, không được! Quá ngượng ngùng! Đợi tới khi nào hắn có việc nghiêm trọng thì biết tới người kia cũng chưa muộn, mà tốt nhất là tiểu tử ngươi đừng có xảy ra sự cố gì.

"Điểm công huân sử dụng hết rồi?"

Tô Vũ thành thật gật đầu, hắn hiện tại một điểm công huân cũng không có.

"Đừng nhìn ta, nhìn ta ta cũng không cho được ngươi điểm công huân đâu, chính ta còn không đủ dùng đây." Liễu Văn Ngạn nhẹ tay bóp bả vai hắn, đoạn dặn dò: "Không có thì ngươi tự nghĩ biện pháp đi! Thời điểm bái sư thì hãy tranh thủ đi kiếm điểm công huân, cái này không khó."

"Ta biết ngươi vẫn không muốn từ bỏ việc tu luyện Chiến giả đạo, ta cũng sẽ không cản ngươi, nhưng ngươi phải nhớ đừng chậm trễ việc tu rèn Ý chí lực. Văn Minh sư cùng Chiến giả, sức chiến đấu có lẽ không kém nhau nhiều, nhưng muốn nói tới sự thần bí, vậy hiển nhiên là Văn Minh sư vô địch thiên hạ."

Liễu Văn Ngạn thẳng thắn nói: "Nếu như chính diện tao ngộ, Văn Minh sư cùng Chiến giả chính là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng khi thực chiến, không phải lúc nào cũng sẽ có tình cảnh chính diện tao ngộ. Một vị Đằng Không Văn Minh sư có thể phục sát Chiến giả Lăng Vân cảnh là chuyện hết sức bình thường. Trên chiến trường, Văn Minh sư mới là thần bí nhất."

Tô Vũ lần nữa gật đầu.

Liễu Văn Ngạn nói tới đây thì cũng không nhiều lời thêm nữa. Những gì cần dặn dò ông đều đã nói trước đó, bây giờ nhắc lại cũng chỉ tổ thêm dài dòng.

Bên cạnh, những học viên kia cùng phụ huynh của bọn họ vẫn còn đang lưu luyến không rời tạm biệt nhau.

Rất nhiều người chưa bao giờ rời khỏi Nam Nguyên, chỉ từng nghe về một Đại Hạ phủ phồn hoa trong miệng của những người lớn từng trải, lần này đích thân bọn họ có thể đi tới Đại Hạ phủ, các học viên vừa thấy khẩn trương lại vừa âm thầm kích động cùng hi vọng.

Một lát sau, Hạ Binh dẫn đầu Long Võ vệ và những người khác cùng xuất hiện.

Ngoại trừ Long Võ vệ, còn có hơn một trăm người của thành vệ quân, lần này bọn họ sẽ chịu trách nhiệm hộ tống học viên đi tới Đại Hạ phủ.

Mà số lượng học viên cũng không tính là nhiều, đại khái chỉ khoảng 200 người đổ lại. Đây là các học viên thi đỗ Chiến Tranh học phủ cùng Văn Minh học phủ.

Còn những học viên thi vào Nội Vụ học phủ và Nghiên Cứu Khoa Học học phủ thì sẽ không đi chung đường với mấy người Tô Vũ, mặt khác cũng sẽ do một nhánh thành vệ quân hộ tống. Bất quá bên kia không có Long Võ vệ, đãi ngộ cũng không giống như bên này.

Đây chính là điểm hiện thực đáng buồn. Văn Minh cùng Chiến Tranh học phủ là bồi dưỡng cường giả, tính an toàn của các học viên bên này sẽ quan trọng hơn so với người của hai loại học phủ kia.

Vả lại số lượng học viên bên kia rất nhiều, vượt qua ngàn người.

Dưới tình huống bình thường, bên bọn họ ngược lại sẽ an toàn hơn, bởi vì Vạn Tộc giáo đều chướng mắt các học viên không có gì nổi trội ấy, cũng sẽ không rảnh rỗi cố ý đi tập kích bọn họ làm gì, thu hoạch không lớn, tổn thất ngược lại không nhỏ, thật sự là chẳng đáng.

Hạ Binh cất bước đi tới, lần này là do y dẫn đội, còn thành vệ quân chỉ là hiệp trợ.

Hạ Binh cùng lão phủ trưởng trao đổi vài câu, sau đấy y nhanh chóng đi đến trước mặt Liễu Văn Ngạn, nghiêm túc nói: "Liễu chấp giáo, chúng ta chuẩn bị lên đường! Trong khoảng thời gian này cũng là thời điểm dễ xảy ra nổi loạn nhất. Ngoại ô loạn, bên trong các thành cũng loạn, phần lớn nhân lực của thành vệ quân và Long Võ vệ đều rời đi, chắc chắn sẽ khiến không ít kẻ động tâm mà làm liều. Nam Nguyên bên này còn mong Liễu chấp giáo để tâm thêm."

Một vị Đằng Không dẫn đội rời đi, Nam Nguyên xem như tạm thời thiếu mất một vị Đằng Không, vả lại còn thiếu một tiểu đội Long Võ vệ cùng thành vệ quân, đây có thể nói chính là thời khắc mà canh phòng yếu ớt nhất.

Liễu Văn Ngạn gật đầu, thản nhiên đáp: "Bọn hắn dám hiện thân là tốt nhất, lão phu gần đây vừa vặn khuyết thiếu điểm công huân!"

Dứt lời, Liễu Văn Ngạn lại nói: "Các ngươi cũng cần phải cẩn thận, những năm qua cứ vào giai đoạn hộ tống học viên là ngoại ô rất loạn, thậm chí có súc sinh Vạn Tộc giáo còn cố ý kích thích thú triều, các ngươi đừng để bản thân tiến vào trong hố."

"Ta biết!"

Hạ Binh trịnh trọng gật đầu, y cũng là lão binh, những điểm Liễu Văn Ngạn vừa nói tự nhiên đều hiểu.

Hai vị Đằng Không trao đổi một phen, cùng lúc đó, hơn mười chiếc xe buýt to lớn chậm rãi trờ tới ở ngoài cổng.

Sau một khắc, có người cao giọng thông báo: "Học viên mau lên xe! Nếu chậm trễ thời gian, mọi người đi trước thì ngươi tự nghĩ biện pháp mà đi đến Đại Hạ phủ!"

"Xe số 1 điểm danh!"

"Xe số 2 điểm danh!"

"Xe số 3 điểm danh!"

Các chấp giáo của học phủ phụ trách duy trì trật tự, an bài học viên lần lượt lên xe.

Tô Vũ cũng mau chóng lên chiếc xe số 1.

Trần Hạo cũng cùng đi trên chiếc xe này, còn có Lưu Nguyệt, Chu Trùng...

Đều tính là người quen, hoặc là nói, đều là học sinh khá giỏi.

Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, Đại Hạ Văn Minh học phủ, Long Võ học phủ, Cửu Thiên học phủ...

Các học viên Nam Nguyên của các đại học phủ nói trên đều đang có mặt trên chiếc xe này.
Bình Luận (0)
Comment