Đêm nay, Tô Vũ lại bắt đầu nằm mơ.
Mộng cảnh vẫn còn tiếp tục.
Thật ra ngay cái ngày mà tinh huyết của Thiết Dực điểu giúp mở ra sách họa, Tô Vũ bỗng dưng không nằm mơ thấy ác mộng nữa, nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai, hắn lại nằm mơ. Bất quá dạo thời gian gần đây, Tô Vũ nằm mơ không phải là chuyện liên tục mỗi ngày như trước, mà có đôi khi sẽ cách một ngày một lần, có đôi khi thậm chí hai ngày một lần.
Mộng cảnh không kéo dài, Tô Vũ hoài nghi là mộng cảnh trước đó đều đã bị chủng tộc nắm giữ mở ra.
Hiện tại mở ra, có thể là một chút chủng tộc còn lại, cho nên thường thường bổ sung thêm cho hắn chút ít hình ảnh.
Rất nhiều chủng tộc thường gặp thì Tô Vũ không thấy, hoặc là không nhớ rõ, Tô Vũ có chút hoài nghi nhỏ, có phải chút tộc yếu này đều phải chờ đến lần sau mở ra, vì quá yếu ớt cho nên bị mộng cảnh nhét vào đằng sau, bởi vì sách họa có khả năng đã tự mình quên lãng.
Những quái vật mà đêm nay hắn mơ thấy, Tô Vũ đều mơ hồ có chút ấn tượng.
Có chút giống Toàn Quy mà trong sách họa của Vạn Tộc ghi lại, cụ thể có phải hay không thì cũng có thể mua một giọt Toàn Quy tinh huyết để thử một chút, bất quá Tô Vũ suy nghĩ một thoáng, hiện tại mở ra hình ảnh Toàn Quy khả năng sẽ chẳng có tác dụng lớn.
Đến tiếp sau nhìn lại một chút, hắn liên tục thôn phệ tinh huyết, thân thể vẫn còn có chút phụ tải.
Lam Ngư, Thiết Dực điểu, Toàn Quy, ba loại này đều là chủng tộc mà Tô Vũ phân biệt ra, điều này đại biểu rằng hiện tại chủng tộc mà hắn nhìn thấy bắt đầu trở nên phổ biến, đồng dạng cũng đại biểu cho việc học thức của Tô Vũ đang tăng trưởng.
Nếu không phải đọc sách nhiều, hắn rất khó thông qua một chút chi tiết và thân ảnh mơ hồ để phân rõ được các chủng tộc này.
...
Nam Nguyên trung đẳng học phủ.
Trên đường, Tô Vũ đã thông qua Trần Hạo biết được kết quả ngày hôm qua, trong lòng hơi có chút lo lắng, bất quá sự tình đã kết luận, Trần Hạo muốn lên Chiến Tranh học phủ, Tô Vũ cũng không thể trơ mắt mà nhìn cơ hội trôi qua.
Cho nên hắn để Trần Hạo đi lĩnh công, bởi vì làm thế thì Trần Hạo mới có cơ hội tiến vào Chiến Tranh học phủ.
Mang theo một chút thấp thỏm, Tô Vũ vừa mới tiến vào lớp liền bị một vị chấp giáo gọi đi.
...
Văn phòng của Chấp giáo.
Vị chấp giáo kia đã rời đi, giờ phút này, trong văn phòng chỉ có Liễu Văn Ngạn cùng một người thanh niên, người nọ chính là Bạch Phong.
Liễu Văn Ngạn đang đọc sách, Bạch Phong cũng đang đọc sách.
Bạch Phong cầm một tác phẩm vĩ đại, đắc ý mà ngồi xổm ở một bên nhìn xem, là ngồi xổm chứ không phải ngồi, giống như nhìn thấy cái gì đặc sắc, nụ cười trên mặt anh ta thêm phần xán lạn, mảy may nhìn không ra đây là một người có thể tuỳ tiện đánh giết cường giả Đằng Không tứ trọng.
Tô Vũ vào cửa, hai người cũng không chào hỏi gì hắn.
Tô Vũ thăm hỏi một tiếng, đứng ở một bên, có chút thấp thỏm chờ đợi, không biết lão sư tìm hắn vì chuyện gì.
Liễu Văn Ngạn đã bước vào Đằng Không cảnh, ý chí lực càng cường đại, giờ phút này âm thầm quét qua Tô Vũ, yên lặng gật đầu.
Hoàn toàn chính xác là Khai Nguyên tứ trọng, trước đó ý chí hắn không hiện rõ, cũng không cảm giác được.
Không chỉ Khai Nguyên tứ trọng, hơi hơi cảm ứng một thoáng, khiếu huyệt trên tai phải người nọ có nguyên khí mỏng manh gợn sóng, thậm chí cảm giác đã sắp tiến lên Khai Nguyên ngũ trọng.
An tĩnh một lát, Liễu Văn Ngạn mới ngẩng đầu, thản nhiên hỏi: "Những ngày qua ngươi đều đi tu luyện à?"
"Vâng."
"Học bài thì sao?"
"Thấy hơi lười một chút." Tô Vũ ngượng ngùng, "Mấy ngày rồi cha ta rời đi, ta có chút bận tâm, cho nên đem tinh lực chủ yếu đặt ở chuyện tu luyện."
"Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy là chuyện tốt, nỗ lực tu luyện cũng là chuyện tốt, thế nhưng..."
Liễu Văn Ngạn không vui nói: "Đọc sách cũng là tu hành! Đọc nát vạn quyển sách, một buổi sáng vào Đằng Không. Tu luyện thì lão sư không ngăn trở ngươi, đây là việc nên làm, nhưng chuyện học tuyệt đối không thể buông thả."
"Ngươi lúc trước báo danh Chiến Tranh học phủ, ta liền biết tâm ý của ngươi, nhưng ta cũng đã nói, nếu chỉ chú mục tới thân thể thì phải bao lâu thì ngươi mới đạt đến cảnh giới Đằng Không?"
"Nhưng nếu ngươi có tri thức uyên bác, đọc sách vạn quyển, vậy sẽ hoàn toàn khác biệt."
"Người này ngươi cũng thấy đấy, cậu ta là Bạch Phong, trợ lý nghiên cứu của Văn Minh học phủ, 28 tuổi, vào Văn Minh học phủ 9 năm, chỉ đi theo con đường thân thể cùng ý chí, hiện tại đã là Đằng Không lục trọng, trên thực tế chiến lực mạnh hơn một chút, bởi vì ý chí của cậu ta rất mạnh mẽ... Bình thường Đằng Không thất trọng chưa hẳn đã có thể thắng Bạch Phong."
Liễu Văn Ngạn trầm giọng nói: "Bạch Phong chẳng qua là một thành viên rất bình thường của Văn Minh học phủ nhưng ngay cả cậu ta cũng có thể tu luyện tới bước này trong 9 năm, nếu là ngươi thì ngươi sẽ mạnh hơn hẳn!"
Bạch Phong: "..."
Bạch Phong đang xem sách ngẩng đầu, nhìn lướt qua Liễu Văn Ngạn, suy nghĩ một chút lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Kệ ngươi nói thế nào thì nói, lão nhân gia lấy mình ra dạy học sinh, anh ta có thể nói cái gì?
Ta rất bình thường?
Ta là nghiên cứu viên rất bình thường?
Mặc dù ta không phải đám yêu nghiệt nhất của Văn Minh học phủ nhưng cũng thuộc nhóm người đỉnh cấp!
Trước khi 30 tuổi đã bước vào Đằng Không lục trọng, thậm chí có hi vọng hai năm sau sẽ bước vào cảnh giới càng cao, này mà vẫn gọi là bình thường?
Sư bá có phải hiểu lầm gì với hai chữ bình thường rồi không?
Tô Vũ vội vàng nói: "Lão sư yên tâm, tiếp theo ta sẽ xem trọng cả hai bên, ta đọc sách nhiều năm, sẽ không từ bỏ vào lúc này."
"Ngươi hiểu rõ thì tốt."
Liễu Văn Ngạn nói đầy tâm huyết: "Ngươi tu luyện rất nhanh, trước kia không để bụng, hiện tại để ý, rất nhanh thôi sẽ là Khai Nguyên tứ trọng, thậm chí lập tức sẽ lên tới ngũ trọng, có lẽ ngươi có một ít ảo tưởng cảm thấy rằng ngươi càng thích hợp hơn với Chiến Tranh học phủ, đi theo con đường rèn luyện thân thể..."
"Nhưng ta muốn nói, dù ngươi đi Chiến Tranh học phủ, liệu một năm tiến vào Khai Nguyên cửu trọng, ba năm có là Thiên Quân cửu trọng? Năm năm có là Vạn Thạch cửu trọng được hay không? Coi như là thiên tài, 9 năm sẽ có hi vọng bước vào Đằng Không cảnh. Nhưng ngươi phải hiểu được, Đằng Không nhất trọng và Đằng Không lục trọng có chênh lệch nhiều thế nào, tiếp sau đó có lẽ mấy chục năm ngươi cũng sẽ chỉ dừng lại tại Đằng Không cảnh."
"Hiện tại ngươi mới là Khai Nguyên tứ trọng mà thôi, đừng tạo thành ảo tưởng, ngươi thật sự rất lợi hại, đích xác là thiên tài! Chúng ta chẳng qua là thành nhỏ ở Nam Nguyên, Nam Nguyên đều có thể xuất hiện tứ trọng, ngũ trọng, ngươi cảm thấy những thành trì khác thì sao? Ngươi cảm thấy Đại Hạ phủ thì thế nào?"
Bạch Phong ngồi một bên tủm tỉm cười, "Những thành trì khác ta cũng chú ý một chút, báo lên có mấy thiên tài Khai Nguyên thất trọng, dĩ nhiên, Khai Nguyên thất trọng đối với Nam Nguyên đã xa không thể chạm tới, Hạ phủ chẳng bao lớn nhưng có không ít Khai Nguyên thất trọng, bát trọng cũng đều có!"
Khai Nguyên bát trọng, mở ra tử cung khiếu huyệt, chính thức tu luyện võ kỹ, nguyên khí đã miễn cưỡng có khả năng ăn khớp dung hòa, lúc này người tu luyện sẽ có sức chiến đấu nhất định.
"Còn Khai Nguyên cửu trọng, chỉ kém mở ra cửu khiếu bước vào Thiên Quân, dĩ nhiên, đám gia hỏa ấy đều không bước vào được Thiên Quân, chờ vào học phủ mới tiến giai."
Lần này Liễu Văn Ngạn không cắt ngang lời anh ta, ông nhìn về phía Tô Vũ, nghiêm mặt dạy dỗ: "Không phải lão sư nhất định muốn ngươi phải ghi danh Văn Minh học phủ, chẳng qua là nói để ngươi hiểu rõ, thiên phú của ngươi cũng không phải là ở trên vấn đề thân thể, cho dù có thiên phú, nhưng ngươi vẫn có một khoảng cách rất lớn."
"Con đường thân thể tiêu hao hàng loạt thiên tài địa bảo, cần tinh huyết, cần đan dược, cần chiến đấu, cần binh khí... Văn nghèo võ giàu!"
"Tô Vũ, làm người ở giai tầng bình thường, nếu ngươi không có thiên phú văn đạo, lão sư thật sự vui mừng nếu ngươi có thể vào Chiến Tranh học phủ để đi tìm một cơ hội cho bản thân!"
"Nhưng ngươi lại có thiên phú ở phương diện này, lão sư hi vọng ngươi đi càng xa hơn, có thể đi cao hơn!"
"Văn Minh học phủ ở những giai đoạn trước không coi trọng mấy điều đó, tiêu hao sẽ không quá lớn, dù cho ngươi không có tiền, không có sức chiến đấu, ngươi cũng có hi vọng đến được Đằng Không, nhưng nếu vào Chiến Tranh học phủ sẽ rất khó có hi vọng!"