Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 436

Tô Vũ không khỏi nhớ tới lúc trước Liễu Văn Ngạn đã từng nói với hắn, có vài vị cường giả vô địch, lúc còn trẻ hết sức trung nhị, sáng tạo ra công pháp xong thì tùy tiện loạn đặt tên.

Tỉ như bản《 Khai Thiên Vô Số Đao 》cực kỳ nổi danh kia.

Xem ra vị trước mắt hắn đây, bàn về trình độ đặt tên thì cũng không thua kém bao nhiêu.

Tô Vũ thật sự sợ chết, đang đánh nhau mà hô to chiêu thức, chắc chắn Sơn Hải, Nhật Nguyệt sẽ nện chết hắn.

"Khai khiếu 44 cái, hoàn thành tu luyện nhất trọng, có thể vượt cấp mà chiến, không có chút nào khó khăn."

"Thiên Quân chiến Vạn Thạch, Vạn Thạch chiến Đằng Không!"

"..."

Nam tử trung niên tiếp tục kể rõ, Tô Vũ yên lặng lắng nghe.

Sau một khắc, trước mắt hắn lại lóe sáng lên.

Trên đùi người nọ xuất hiện rất nhiều điểm sáng, đều là các khiếu huyệt đã khai mở.

"Nhất trọng phá Sơn Hải, hai chân khai khiếu 44 cái, hợp thành hệ thống, 44 khiếu này ta đã nghiên cứu nhiều năm, ăn khớp thành hệ thống..."

Trung niên lần nữa tự biên tự diễn một hồi.

Tóm lại là rất mạnh, tu luyện xong đệ nhất trọng thì có khả năng vượt cấp chiến đấu thoải mái.

Chỉ cần khai khiếu đủ 44 cái là được!

Tô Vũ cấp tốc so sánh một thoáng, có chút vui vẻ, "Có 20 cái khiếu huyệt trùng với khiếu huyệt của Chiến Thần quyết."

Đây cũng chính là nói, muốn tu luyện đệ nhất trọng, hắn chỉ cần khai khiếu 24 cái là đủ.

Đang tập trung lắng nghe đối phương giảng giải, bỗng nhiên Tô Vũ cảm thấy chóng mặt dữ dội.

Ý chí lực tiêu hao hầu như không còn.

Sau một khắc, Tô Vũ thấy váng đầu hoa mắt.

Hắn phát hiện mình không còn ở trong không gian trống rỗng kia nữa, mà đã quay lại trung tâm nghiên cứu.

Bản《 Sơn Hải Tầm U Thiếp 》đã khôi phục lại nguyên dạng ban đầu, không có chút nào dị dạng, tinh huyết đã triệt để tiêu hao hết.

"Cái này..."

Tô Vũ còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy đầu hắn đau như muốn nứt toác ra.

Ý chí lực tiêu hao quá lớn!

Mà cùng lúc đó, ý chí lực của Tô Vũ cũng đang nhanh chóng khôi phục, mơ hồ trong đó còn có xu thế tăng cường tốc độ phục hồi.

Tô Vũ sững sờ!

Vô Địch!

Bản ý chí chi văn do đích thân Vô Địch cảnh viết!

Chẳng trách mình mới xem không được bao lâu thì đã tiêu hao hết ý chí lực, vả lại cảm giác ý chí lực sau khi đối kháng xong thì có vẻ tốc độ khôi phục cũng rất nhanh.

"Cái này... Thật mạnh!"

Tô Vũ vui vẻ, bản ý chí chi văn đây dường như còn trâu bò hơn cả phòng Mảnh vỡ.

Quan trong là… nó chính là thần văn!

Tô Vũ trong lòng đại động, thần văn, ý chí chi văn do vô địch cảnh viết thì có thể phác họa ra thần văn, đúng không?

"Chỉ sợ hiện tại không được, ta sợ mình sẽ bị tên thần văn mới đánh tan xác thức hải."

Tô Vũ nghĩ tới mà không khỏi rùng mình. Còn nhớ ngày đó hắn thu phục tên tiểu quỷ chữ “Sát” do một vị Sơn Hải cảnh viết, cả hắn và cả hai thần văn “Máu”, “Lôi” đều kém chút đánh không lại.

Huống chi là thần văn phác họa được từ bản ý chí chi văn do một vị Vô Địch cảnh viết ra.

Tô Vũ vô cùng hoài nghi, có khi nào hắn vừa phác họa ra được, thì cái thần văn mới sản sinh kia lập tức tiến cấp nhị giai luôn không?

"《 Thời Gian 》, nhất trọng phá Sơn Hải!"

Tô Vũ thở hắt ra, quả nhiên công pháp rất cường đại, có điều then chốt là chính mình không phá nổi Sơn Hải a.

"Vả lại tiêu hao rất lớn."

Tô Vũ im lặng, mỗi lần cần phải dùng một giọt tinh huyết, mặc dù chỉ là Thiên Quân cảnh, nhưng không xem được bao lâu.

Long Tằm tinh huyết đâu có rẻ!

Thứ này rất đắt!

"Công pháp do Nhân tộc sáng tạo ra, nhưng lại cứ nhất định phải dùng Long Tằm tinh huyết để mở, cái này rốt cuộc là cỡ nào thâm thù đại hận, nhất định phải giết Long Tằm mới chịu, chẳng lẽ vị cường giả vô địch sáng tạo ra công pháp đây đã từng bị Long Tằm khi dễ?"

Trong lòng Tô Vũ không thể không hoài nghi vấn đề này!

...

Nhân cảnh.

Trong một gian phòng bên trong tầng cao nhất của tháp Thông Thiên.

Có hai người đàn ông đang uống trà đánh cờ.

Bỗng nhiên, một vị trung niên đột ngột ngẩng đầu lên, hướng tầm mắt nhìn về phía nam, khẽ cau mày nói: "Có người đã mở võ kỹ《 Thời Gian 》của ta?"

"Hả?" Tráng hán ngồi đối diện kinh ngạc hỏi: "Không phải ngươi nói, cách đây nhiều năm đã bị dị tộc cướp đi sao?"

Nếu đã bị dị tộc cướp đi, ngươi nhìn về phía Nhân cảnh làm gì?

"Không, chắc chắn nó đã được mở ra ở Nhân cảnh!" Trung niên nhíu mày, "Chẳng lẽ tên dị tộc kia đã bị người nào đó giết chết rồi đoạt lấy bản《 Thời Gian 》? Đồ nhi đáng thương của ta... Cuối cùng cũng có người báo thù cho hắn rồi!"

Tráng hán cười hỏi: "Thế nào, muốn cầm về sao?"

"Thôi, coi như quà đáp lễ của ta đi!" Trung niên cười nhạt nói: "Cũng không biết đã bị người nào cầm đi, hi vọng không phải là kẻ tầm thường làm xấu thanh danh của ta! Bất quá ngẫm lại thì kẻ có thể giết chết tên dị tộc kia chắc chắn không yếu, hẳn là không đến mức tầm thường."

Nói xong, trung niên lạnh lùng nói: "Tinh Vũ phủ đệ sắp mở ra lần nữa rồi, lần này, ta nhất định phải để cho mọi người tiến vào đại khai sát giới, coi như tế vong linh đồ nhi của ta."

Tráng hán cười ha hả đáp: "Được rồi, một bó tuổi rồi, đồ đệ ngươi coi như thực lực không bằng đối thủ, bị giết thì cũng không có cách nào, chuyện này ngươi có muốn cũng không ngăn được."

Nói xong, tráng hán lại lắc đầu, "Bản công pháp《 Thời Gian 》kia của ngươi cũng bình thường, chỉ được cái danh tự là nghe rõ oai phong."

"Bình thường?" Trung niên hừ lạnh một tiếng, "Ta dùng một cước đá ngươi trở lại trăm năm trước, ngươi có tin hay không?"

"Ha ha, ta cũng muốn thử nhìn một chút!" Tráng hán khinh bỉ đáp: "Nếu ngươi có thể đá ta hồi trở lại trăm năm trước, ta lập tức dâng hương cho ngươi."

"..."

Trung niên mặc kệ đối phương, tiếp tục đánh cờ, nửa ngày sau mới nói: "Long Tằm vương gần nhất co đầu rút cổ không thấy, tìm một cơ hội, hai ta cùng đi phục kích nó một phen..."

"Đều đã qua mấy trăm năm..." Tráng hán câm nín, "Ngươi vẫn còn canh cánh việc này à? Không phải chỉ là bị nó nuốt vào trong bụng một lần thôi sao? Dù gì ngươi cũng đâu chịu thiệt..."

"Hừ!" Trung niên không vừa lòng, nổi nóng quát: "Nó dám nuốt ta, không sớm thì muộn cũng phải trả giá đắt!"

Tráng hán lười nhác đáp lời.

Đúng là thù dai!

Nhiều năm như thế, Long Tằm vương nhìn ngươi cũng thấy phiền, người ta thấy mặt ngươi liền trực tiếp tránh lui, chạy trốn, ngươi còn tiếp tục đuổi, aii...

...

Một màn đối thoại đó dĩ nhiên Tô Vũ không biết.

Giờ phút này hắn đang cấp tốc khôi phục ý chí lực, một lát sau, Tô Vũ mở mắt, mặt mũi tràn đầy vui vẻ!

Ý chí lực dường như đã mạnh mẽ hơn một chút.

Có chút cảm giác giống như lần đầu tiên tiến vào phòng Mảnh vỡ.

"Vô Địch..."

Hắn không biết đối phương là Vô Địch hay là Nhật Nguyệt, nhưng nếu đã dám lấy tên trấn Nhật Nguyệt, chiến Vô Địch thì khả năng đối phương là cường giả Vô Địch là rất lớn.

"Mở ra 24 cái khiếu huyệt là được, có thể thử một chút!"

"Ta vẫn còn không ít tinh huyết Phá Sơn ngưu đây."

Tô Vũ lại nổi lên tâm tư muốn tiến vào bí cảnh, hắn rất muốn mở ra 24 cái khiếu huyệt, luyện thành đệ nhất trọng phá Sơn Hải.

Hẳn là sẽ rất mạnh.

"Phải mua thêm tinh huyết Long Tằm và Ngũ hành chủng tộc."

Tô Vũ thì thầm một hồi, trong lòng dâng lên xúc động muốn ngay lập tức đi tu luyện.

Thiên giai công pháp, hắn hết sức muốn thử xem, rốt cuộc nó mạnh tới cỡ nào.

Hiện tại hắn vẫn còn khuyết thiếu chiêu tất sát kỹ, rất có thể cái này sẽ chính là tuyệt chiêu tất sát kỹ của mình.

"Cảm tạ Toan Nghê..."

Tô Vũ bỗng nhiên giật nảy mình, tính toán một thoáng thì hình như đã hơn 10 ngày chưa cho ăn rồi.

"Còn tốt, hẳn là chưa chết đói được."

Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, may mà đột nhiên hắn nhớ tới, bằng không đợi hắn vào bí cảnh, có lẽ sẽ phải mấy ngày mới trở ra.

Mà ra ngoài rồi lại quên, vậy liền coi như nửa tháng một tháng bọn chúng nhịn đói.

Không được, chết đói thì sư tổ chắc chắn sẽ hỏi tội mình.

"Thủy Nhân đã là Lăng Vân cảnh, tinh huyết của nó có thể giúp ta mở ra trang sách họa về Ngũ hành tộc."

Mặc dù bây giờ còn chưa dùng được, nhưng về sau tất có chỗ hữu dụng.

Đợi hắn tới Đằng Không, đại khái là có thể mở ra sách họa liên quan tới Lăng Vân cảnh rồi.
Bình Luận (0)
Comment