Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 457

"Lợi hại như vậy sao?"

Chứng kiến toàn bộ trận đấu xong, Ngô Lam liền thấy uể oải, chán chường không chịu nổi.

"Dương Sa quá rác rưởi!" Nàng lầu bầu một câu.

Đúng vậy, thật rác rưởi, đúng là phế vật, tầm thường, bại cũng quá nhanh.

Mà Lâm Thanh đứng một bên thì đã biến đổi sắc mặt từ lúc nào, thái độ trịnh trọng hơn hẳn.

Người mới năm nay đều lợi hại như vậy sao?

Trước đó nàng còn cảm thấy, dù sao Ngô Lam yếu như vậy... Khụ khụ, không trách nàng nghĩ như thế. Ai bảo Ngô Lam rất ngông cuồng, hỏi tiểu nha đầu này tình hình của các tân sinh năm nay thì nàng ta đưa ra đáp án quá dễ khiến cho Lâm Thanh ngộ phán.

Đáp án của Ngô Lam chính là: Tô Vũ có thực lực không sai biệt lắm so với nàng, mấy người Trịnh Vân Huy, Vạn Minh Trạch, Hồ Thu Sinh… đều bình thường, còn những kẻ khác đều là rác rưởi!

Từ câu trả lời đó đã đưa cho Lâm Thanh một loại ấn tượng là, tân sinh năm nay cũng chỉ sàn sàn cỡ Ngô Lam mà thôi.

Kết quả “kẻ bình thường” - Trịnh Vân Huy thì chỉ dùng một đao đã đánh bại Vương Bằng.

“Kẻ không sai biệt lắm so với Ngô Lam” - Tô Vũ thì đánh bại Dương Sa chỉ trong một cái chớp mắt.

Đây chính là tầm thường, là đồng dạng mà Ngô Lam nói đấy hả?

???

Dư quang của Lâm Thanh nhìn về phía Ngô Lam đang nhăn mày nhíu mặt bên kia, không nhịn được mà muốn chửi bậy!

Làm hại ta lầm tưởng.

Ngươi có biết “rác rưởi” Dương Sa trong miệng ngươi đã từng khiêu chiến ta hay không?

Không sai, học viên Bách Cường bảng mà Dương Sa khiêu chiến chính là nàng.

Mặc dù lần đó nàng thắng, thế nhưng nàng cũng không dễ chịu, hai người đấu tới năm sáu phút mới phân thắng bại! Hại nàng sau đó còn phải bế quan cả tuần trời để khôi phục lại thực lực.

"Lam Lam... Thực sự là... Ta không còn lời nào để nói về ngươi."

Cổ họng Lâm Thanh đắng chát, ta mà lại tin ngươi lần nữa thì ta chính là tôn tử của nhà ngươi.

...

Mà ở khu vực cách đó xa xa, sắc mặt đám người Hoàng Khải Phong cũng tái nhợt.

Mấy người Vạn Minh Trạch đứng gần lôi đài thì cũng khó kiềm được sự kinh ngạc, không phải không nghĩ đến Tô Vũ sẽ thắng, chẳng qua là không nghĩ tới hắn sẽ thắng nhẹ nhàng như vậy, ngay cả thực lực của Tô Vũ là như thế nào thì cả bọn đều không nhìn ra.

Dương Sa đúng là phế vật!

Biết rõ Tô Vũ có huyễn cảnh thần văn, kết quả vẫn dễ dàng bị hắn khống chế.

Trịnh Vân Huy nói lời công đạo, "Ý chí lực của Tô Vũ dường như lại mạnh lên rồi, kia là thần văn nhị giai, ý chí lực của Dương Sa vẫn còn kém, thần văn của y lại không mạnh, gặp phải Tô Vũ mà còn có thể phá vỡ huyễn cảnh, thế là tốt rồi!"

Không có cách nào ngăn cản!

Thứ như huyễn cảnh ấy, trừ phi ý chí lực của ngươi mạnh hơn Tô Vũ rất nhiều thì mới có thể tùy tiện để mặc hắn khống chế mà vẫn nhìn ra chân tướng để đối phó.

Bằng không, vậy thì phải chấp nhận bại trận mà thôi.

"Đáng tiếc Dương Sa quá yếu, không bức nổi Tô Vũ dùng đến Vạn Thạch tinh huyết."

Trịnh Vân Huy lắc đầu, bĩu môi xem thường, đối thủ quá nhược cho nên thực lực của Tô Vũ như thế nào, lá bài phòng thân của hắn ra sao… Tối thiểu đám người đứng vây xem như bọn gã đều không thấy được gì, không có một điểm hữu dụng.

Nhìn lại Tô Vũ ở trên kia vẫn là bộ dáng tiêu sái thản nhiên, áo trắng phiêu dật, khiến ánh mắt của một đám nữ sinh bên dưới đều tỏa sáng, Trịnh Vân Huy bỗng thấy có chút ghen ghét!

Lão tử đánh thắng bài danh thứ 91 đó!

Tô Vũ bất quá chỉ thắng một gia hỏa còn chưa vào được Bách Cường bảng mà thôi, vừa mới nãy chẳng phải các ngươi đều đang mắng ta sao, làm sao lại không mắng Tô Vũ?

"Tiểu bạch kiểm!"

"Văn nhã bại hoại!"

Trịnh Vân Huy thầm mắng một câu!

Vạn Minh Trạch, Hồ Thu Sinh, Trịnh Hoành… và không ít người khác đều dồn dập nhìn về phía gã, Trịnh Vân Huy thấy vậy thì tức giận mắng: "Nhìn cái gì? Không phải là tiểu bạch kiểm sao? Các ngươi nhìn một chút đi, coi cái dáng vẻ hắn chắp hai tay sau lưng kìa, quần áo đều bay bay bổng bổng lên, đây không phải là văn nhã bại hoại thì là cái gì?"

Vạn Minh Trạch vô ý thức đè ép ống tay áo của mình xuống, không cho nó bay lên nữa.

Hồ Thu Sinh giật mình, buông thõng hai tay xuống, không chắp tay sau lưng, có điều trông hơi cứng ngắc, có điểm không quá tự tại.

Trịnh Hoành suy nghĩ một chút, quay đầu rời đi, quyết định phải cách xa cái tên Trịnh gia kia.

Ngốc tiểu tử, lời này của ngươi vừa mắng hết ba phần học viên cùng nghiên cứu viên trong học phủ rồi đó, ngươi có biết không?

Ngươi mới thật sự là văn nhã bại hoại!

Trong mắt bọn họ, dáng vẻ của Tô Vũ mới chính là đồng loại, còn Trịnh Vân Huy… mãng phu chân chính, man tử, bại hoại, làm nhục văn nhã thì có!

Nhìn một chút đi, trước khi giao thủ thì Tô Vũ chắp tay hành lễ.

Sau khi giao thủ xong liền nói một tiếng "Đa tạ", lộ ra dáng vẻ khiêm tốn.

Đây mới thật sự là người có văn hóa, Văn Minh sư nên có bộ dạng như này mới phải!

...

Mặc kệ phía dưới mọi người nghĩ như thế nào, Tô Vũ nhìn về phía trọng tài, sắc mặt nhu hòa, như thể sự tình gì cũng chưa từng xảy ra.

Trọng tài nhìn Tô Vũ rồi lại nhìn về phía Dương Sa đang ngồi đờ đẫn bên dưới, cất cao giọng thông báo: "Tô Vũ thắng! Bách Cường bảng không đủ trăm người, Tô Vũ tạm xếp vào vị trí thứ 99 trong Bách Cường bảng, thế nhưng không được hưởng bảo hộ không cần nhận khiêu chiến trong vòng 3 ngày, chỉ khi nào thắng được liên tiếp ba trận nữa, hoặc là hạ gục học viên Bách Cường bảng thì mới có thể hưởng quyền lợi có 3 ngày nghỉ ngơi, cự tuyệt khiêu chiến."

"Tô Vũ, có ý kiến gì không?"

Tô Vũ còn chưa mở miệng, trọng tài đã lầu bầu bổ sung: "Có cũng kìm nén đi, ý kiến gì cũng vô dụng!"

"..."

Tô Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào vị trọng tài đã bước sang tuổi trung niên cạnh mình, lẽ nào y tới thời kỳ mãn kinh rồi à?

Đại gia ngài muốn chọc tức chết người ta sao?

Trọng tài đương nhiên mặc kệ hắn, y hướng về phía mọi người đứng bên dưới lôi đài, lớn tiếng hô: "Còn có ai tiếp tục lên không? Không ai lên nữa thì nhanh giải tán đi, Dương Sa, nhớ kỹ đi nộp tiền, đừng quên!"

Tâm tình Dương Sa triệt để không xong!

Lúc này mới chính thức hoàn hồn, y nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt phức tạp dọa người.

Cứ như vậy bại trận?

Bại thảm như vậy?

Thậm chí y ngay cả Trần Khải cũng không bằng.

Lúc Tô Vũ đánh thắng Trần Khải, tốt xấu gì còn dùng Vạn Thạch tinh huyết, toàn lực ứng phó, nhưng hôm nay chính y cũng có thể cảm nhận được, Tô Vũ đánh thắng y... Tựa như đánh chơi với một tiểu hài tử.

"Sư huynh!"

Ngay lúc Dương Sa đang mê man thất lạc vô cùng thì Lâm Diệu bỗng đi tới bên người y, gã nói khẽ: "Sư huynh, thua thì thua thôi, chúng ta thua được! Tô... Tô Vũ hắn... thật sự rất mạnh, nhất thời được mất, không tính là gì, chúng ta không sớm thì muộn cũng sẽ đuổi theo kịp đối phương!"

Dương Sa thất lạc, không biết nên nói cái gì.

Lâm Diệu vẫn tốt tính trấn an: "Sư huynh, không sao đâu, trước đó ta còn chưa giao thủ đã bại, so với ngươi còn thảm hơn nhiều lắm, sau này ta đã nghĩ thông suốt, thời đại này... Luôn có người mạnh hơn chúng ta, cần phải vực mình dậy, tích cực truy đuổi, đừng có nản lòng."

"..."

Dương Sa trừng mắt liếc nhìn gã một cái, mẹ nó, ngươi an ủi như vậy chẳng thà đừng an ủi ta còn tốt hơn.

Cái gì gọi là thời đại này luôn có người mạnh hơn chúng ta?

Vì cái gì mà chúng ta lại không thể trở thành kẻ mạnh nhất?

Thôi được rồi, nghe vài lời của Lâm Diệu xong, tâm tình của Dương Sa đúng thật là đã tốt hơn nhiều. Cũng đúng, Lâm Diệu thảm hại hơn y, còn chưa cùng Tô Vũ giao thủ thì đã tính là bại, vả lại ngày đó Tô Vũ đang tức giận, cho nên còn làm nhục gã một phen, thế mà vị sư đệ này của mình vẫn còn có thể tiếp nhận, hôm nay Tô Vũ tốt xấu gì cũng không nhục nhã chính mình.

"Ta thua rồi!" Dương Sa mở miệng, nhìn về phía Tô Vũ bên trên lôi đài, đoạn thở dài nói:"Lát nữa ta sẽ đưa điểm công huân cho ngươi! Tô Vũ, tuy rằng ta đã thua ngươi, thế nhưng việc ngươi sỉ nhục lão sư của ta..."
Bình Luận (0)
Comment