Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 478

Bạch Phong đầu đầy mồ hôi, giảng giải cho Tô Vũ: "Nhìn thấy không? Ta thông qua phương thức khác biệt tiến hành tổ hợp 5 thần văn này, cuối cùng phát hiện có một loại phương thức tổ hợp có thể khiến thần văn xuất hiện tác dụng giống như kỹ năng thiên phú!"

"Cái này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ là sau khi thần văn tổ hợp thật sự có khả năng hình thành kỹ năng thiên phú!"

"Dĩ nhiên, đại bộ phận Hỏa Đồn không có thần văn, vậy vì sao bọn chúng có khả năng bùng nổ kỹ năng thiên phú?"

"Ta suy đoán, biển ý chí của bọn chúng thật ra là tồn tại ở dạng ẩn tính thần văn, chỉ là không bị kích phát! Văn Minh sư vận dụng kỹ năng thiên phú tuyệt đối cường đại hơn kẻ không phải Văn Minh sư!"

"Cho nên ta kết luận, kỹ năng thiên phú nhất định có liên quan đến thần văn, có quan hệ tới biển ý chí!"

Tô Vũ vội gật đầu!

Hắn nói: "Lão sư, ngài có cảm thấy rất giống... hay không?"

"Ngươi phát hiện sao?"

"Ừm!"

Tô Vũ gật đầu, hơi kinh ngạc nói: "Rất giống hình thức của thần văn chiến kỹ! Mấy thần văn tổ hợp mà thành!"

"Đúng, ta cũng phát hiện ra từ lâu rồi!"

Bạch Phong thở hắt ra: "Nếu vậy thì chứng tỏ thần văn chiến kỹ có thể có một loại phương thức vận dụng thiên phú thần văn mà các tiền bối phát hiện, chẳng qua là các tiền bối không liên tưởng đến đến thiên phú thần văn."

Anh quay đầu nhìn Tô Vũ, "Cho nên, thiên phú thần văn của chúng ta kỳ thật đã được thể hiện ra rồi! Đa thần văn nhất hệ đang đi trước những người khác, chỉ cần chúng ta nghĩ biện pháp chuyển đổi thần văn chiến kỹ thành thiên phú thần văn, như là hợp khiếu, hợp nhất, có khả năng sẽ xuất hiện thiên phú thần văn chân chính!"

Bạch Phong kích động: "Khi đó, chúng ta có thể phát huy ra toàn bộ thực lực chân chính! Ngươi có bao nhiêu khiếu huyệt, bao nhiêu thần văn cũng đều có thể bùng nổ cùng một lúc, không phải chỉ có cường độ mà không có lực sát thương như bây giờ!"

Tựa như Tô Vũ, 153 khiếu huyệt, nhưng hắn có thể bùng nổ toàn bộ lực lượng của 153 khiếu huyệt trong nháy mắt sao?

Không thể!

Dù là công pháp Thiên giai cũng không làm được, Tô Vũ chỉ có thể bộc phát ra khiếu huyệt Chiến Thần quyết đã mở ra, cộng thêm lực lượng khiếu huyệt công pháp Thiên giai mở ra ngoài định mức.

Tô Vũ có khả năng bộc phát ra lực lượng của nhiều nhất khoảng 100 khiếu huyệt, một vài khiếu huyệt Chiến Thần quyết mở ra không có cách nào sinh ra liên hệ với công pháp Thiên giai.

Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Lão sư, ý của ngài là bây giờ chúng ta chưa tận dụng hết khả năng của ý chí lực, thần văn và khiếu huyệt! Nhưng khi chúng ta nắm giữ thiên phú thần văn, có thể bùng nổ trăm phần trăm thực lực ư?"

"Đúng!" Bạch Phong cười nói: "Chưa chắc đến được trăm phần trăm, mà dù bùng nổ tám mươi phần trăm thì cũng mạnh hơn so với hiện tại! Hiện tại tỉ lệ khai phá lợi dụng thực lực bản thân của chúng ta cực thấp!"

Tô Vũ hít sâu một hơi, hắn nhìn về phía mấy thần văn lơ lửng kia.

Lão sư đúng là đã phát hiện ra một vài thứ! Thật lợi hại!

Bạch Phong tiếp tục nói: "Hiện tại ta mới chỉ thử trên thần văn Hỏa Đồn, chưa tiến vào giai đoạn thí nghiệm trên cơ thể người! Thứ này đa thần văn nhất hệ thí nghiệm tốt nhất, đáng tiếc ngươi chưa vào Đằng Không, xem ra tạm thời chỉ có thể tự ta làm chuột bạch!"

"..."

Tô Vũ dở khóc dở cười, nếu ta vào Đằng Không rồi thì sẽ biến thành chuột bạch của ngài sao?

"Lão sư, ngài nên kiềm chế một chút, một khi thứ này dung hợp sai lầm sẽ xảy ra chuyện đấy!"

Tô Vũ không phải tên ngốc, hắn có thể hiểu được nguy hiểm trong đó.

Bạch Phong nhẹ nhàng nói: "Không sao, nghiên cứu xảy ra vấn đề là rất bình thường! Chờ ta nghiên cứu thành công sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút cái gì gọi là Đằng Không nghịch phạt Lăng Vân!"

Nói xong, chính anh cũng cảm thấy kích động!

"Đằng Không chiến Lăng Vân! Đến giai đoạn Đằng Không này, từ xưa đến nay không có nhiều người có thể chiến vượt cấp, lão sư ngươi sắp trở thành người tiếp theo rồi!"

Tô Vũ vuốt mông ngựa: "Lão sư uy vũ, lợi hại, bá khí..."

"Cút!"

Bạch Phong mắng, hơi uể oải nói: "Nhưng mà không có tham khảo, ngươi nhất định phải nói với sư bá là ta muốn nghiên cứu ông! Ta cảm thấy có khả năng ông đang sở hữu hình thức ban đầu của thiên phú thần văn, nếu không có người để ta tham khảo, ta sợ làm đến chết cũng không tổ hợp ra mất."

Tô Vũ không phản bác được.

Liễu lão sư...

Chà, quả thật có khả năng tìm được chút gợi ý từ chỗ ông.

Bạch Phong lại nói: "Kỳ thật sư bá ta vẫn luôn nghi vấn về vấn đề này, nếu cái kia thật sự là thiên phú thần văn, thần văn của sư bá ngươi chắc chắn sẽ bị gạt bỏ, không thể dung hợp, không thể hình thành một thể!"

"Mặc dù thiên phú sư bá rất cao, nhưng chưa chắc đã hiểu rõ thần văn bằng ta đâu!"

"Ông có không ít thần văn, bây giờ bị thần văn này chiếm cứ chủ vị, không hòa làm một thể, hẳn là không có cách nào phát huy ra thực lực chân chính, càng không thể sử dụng thần văn ấy.”

"Chỉ khi hợp nhất theo cấu tứ của ta, có lẽ sẽ có biện pháp tiến hành dung hợp thần văn của ông và thần văn ngoại lai này làm một thể, hoàn toàn biến thành thần văn của chính mình, khi ấy mới có thể chân chính sử dụng!"

Bạch Phong nói xong thì lắc đầu, khinh bỉ nói: "Sư bá ta não toàn cơ bắp! Đầu óc không linh hoạt lắm, ta hoài nghi 50 năm qua ông vẫn luôn cưỡng ép dung nhập không có kết cấu gì, ông cứ nghĩ bóp thành một cục là được rồi chắc?"

Anh lắc đầu, đầy bất đắc dĩ.

Cái này giống như làm mì, người ta bóp thành đủ loại hình dạng, đủ loại mì, ông bóp thành mì vắt, vậy mà vẫn muốn làm mì bán ư?

Anh hoài nghi Liễu Văn Ngạn làm như vậy thật đấy! Mãng phu! Văn Minh sư giả mạo!

Dù sao anh ở đây khinh bỉ một hồi, sư bá cũng không biết.

Tô Vũ đứng cạnh nhìn anh, trong lòng thầm than, lão sư, ta ở đây nè, ngươi nghĩ ta sẽ không mách lẻo thật à?

"Liễu lão sư... Thiên phú thần văn..."

Giờ khắc này nỗi lòng Tô Vũ cũng rất chập trùng.

Kỳ thật hắn có biết một chút tình huống, những năm qua thoạt nhìn Liễu Văn Ngạn không để ý bất cứ cái gì, nhưng đôi khi khó tránh khỏi cảm giác thất vọng, mấy lần hắn thấy Liễu Văn Ngạn nhìn một hướng thất thần thật lâu.

Bây giờ nghĩ lại, đó không phải là hướng Đại Hạ Văn Minh học phủ sao?

Ông vẫn không bỏ xuống được!

"Thiên phú thần văn mà Ngũ đại phủ trưởng lưu lại…"

...

Cùng tại thời điểm này, Nam Nguyên.

Liễu Văn Ngạn thở dài một tiếng, trong biển ý chí, mặt trời nhỏ ở trung tâm sáng rực, thần văn bốn phía tựa như sao trời dùng sức chen vào bên trong.

Giống như Bạch Phong nói, ông đang cưỡng ép dung nhập, uẩn dưỡng!

Còn bố cục... Liễu Văn Ngạn nào có cái bố cục gì, thứ này ai biết uẩn dưỡng ra sao chứ?

Ông hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm bản thân và cảm giác!

Dù sao ông cảm thấy thần văn sư phụ mình lưu lại mạnh hơn là đủ rồi, có lẽ chờ đến khi thần văn của ông hoàn toàn dung hợp, lúc đó có lẽ ông có thể dùng.

Liễu Văn Ngạn không vội, cái gì muốn đến rồi sẽ đến, đời này không được thì đời sau.

Tiểu tử Tô Vũ kia hiện tại làm ăn không tệ, mình có lẽ nên tìm người kế tiếp để quan sát, phải thành thật hơn, phải đáng tin cậy dựa dẫm, có thể chịu được tịch mịch.

Thế hệ mình không làm được, vậy thì để thế hệ sau.
Bình Luận (0)
Comment