Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 593

Trời đã sáng.

Sau khi Trần Hạo rời đi không lâu, nguyên khí ở nơi đây đã bắt đầu tiêu tán, tinh hoa sau khi Nhật Nguyệt cảnh ngã xuống đã hoàn toàn biến mất.

Chết đi một tên Nhật Nguyệt, cũng có lợi cho không ít học viên.

Cường giả thì không có quá nhiều thu hoạch, nhưng đối với kẻ yếu mà nói lần này sẽ có thu hoạch rất lớn.

Thiên phú càng mạnh thì lần này sẽ càng thu hoạch được nhiều.

Bên cạnh, Hạ Hổ Vưu hít vào một hơi thật dài, hấp thu giọt nguyên khí cuối cùng, cảm khái: "Nhật Nguyệt chết thật là tốt, cảm giác tu luyện còn nhanh hơn cả ở trong bí cảnh!"

"..."

Tô Vũ yên lặng nhìn cậu, ngươi bảo cha ngươi mỗi ngày giết một tên Nhật Nguyệt cho ngươi tu luyện thử xem sao.

Tô Vũ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Đương nhiên, tấm chắn Hạ Hổ Vưu dĩ nhiên là không thể thiếu.

Đưa văn quyết cho Hạ Hổ Vưu, đó cũng chính là tiền bán mạng, mà hắn mua còn không chỉ một lần, hiện tại lôi Hạ Hổ Vưu ra làm lá chắn nên chẳng có chút cảm giác tội lỗi gì, ở địa bàn của Hạ gia, ngươi không bảo vệ ta thì người nào có thể bảo hộ ta được.

Đang chuẩn bị rời đi, trước mặt lại xuất hiện hai người.

Ngô Kỳ cười nhạt nhìn Tô Vũ.

Ngô Lam thì tỏ ra mừng rỡ, hưng phấn khoe: "Tô Vũ, ý chí lực của ta đã chứa đầy 80%!"

Tiến bộ rất nhanh!

Lần trước nàng mới chỉ 70%, hiện tại đã lên 80% rồi, dĩ nhiên là không cách nào so được với Tô Vũ.

Nếu Tô Vũ không khai thần khiếu, hiện tại có khi là đã chứa đầy hoàn toàn.

"Chúc mừng!"

Tô Vũ chúc mừng một tiếng, không chậm, so với thế hệ trước thì như vậy đã rất lợi hại, thế nhưng lần này... Quên đi thôi, Tô Vũ hoài nghi, mấy người trong lớp đều đã có thể tấn cấp Đằng Không, chẳng qua đều có lý do riêng mà đang áp chế lại.

Ngô Lam còn muốn nói tiếp cái gì đó, Ngô Kỳ lại không cho nàng cơ hội khoe khoang, cười nhạt nói: "Theo ta đi!"

Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, nhẹ gật đầu, nói lời cảm tạ: "Tạ ơn Ngô lão sư!"

Ngô Kỳ, lần trước hắn đã gặp nàng tại cuộc thi thần văn.

Vốn hắn cũng không biết nàng là địch hay là bạn, bất quá lần này hắn thấy Ngô Nguyệt Hoa giúp đỡ Liễu lão sư, chiến đấu không màng sinh tử, Tô Vũ liền biết Ngô gia hẳn không phải là kẻ địch.

Ngô Kỳ để cho mình đi cùng chỉ sợ là có ý muốn bảo vệ.

Lần này sư tỷ của hắn không tới, Tô Vũ biết đại khái là ý chí lực vẫn còn bị thương nên dù Trần Vĩnh biết thì cũng chưa chắc sẽ mang Ngô Gia đến đây, bởi vì dù có tới thì cũng không có cách nào khôi phục thương thế.

Ngô Kỳ cũng không nhiều lời, quay người liền đi.

Tô Vũ kéo Hạ Hổ Vưu vội vã đuổi theo, Ngô Lam tò mò nhìn hai người, hai tên này thân với nhau như anh em sinh đôi thế từ bao giờ?

Đi vài bước, họ lại gặp được một người.

Trịnh Hoành!

Cháu trai của Trịnh Ngọc Minh, học sinh của Tôn các lão.

Giờ phút này, Trịnh Hoành đi theo một vị Lăng Vân cảnh, thấy mấy người Tô Vũ thì ánh mắt cậu ta khẽ động, gật đầu với đám Tô Vũ rồi lại chào Ngô Kỳ: "Ngô lão sư!"

Ngô Kỳ liếc mắt nhìn cậu, gật gật đầu không mở miệng.

Vị cường giả Lăng Vân mang theo Trịnh Hoành cũng nhìn thoáng qua Ngô Kỳ, rồi lại nhìn Tô Vũ, nhíu mày, tăng tốc bước chân rời đi.

Trịnh Hoành lộ ra vẻ áy náy cũng cấp tốc đuổi theo.

Hạ Hổ Vưu không mở miệng, Ngô Lam lại trực tiếp nhận xét: "Không phải người tốt!"

"..."

Tô Vũ bật cười, trong mắt ngươi đại khái không có mấy người tốt.

Cảm thấy Tô Vũ không đồng ý với ý kiến của mình, Ngô Lam liền cực kỳ mất hứng, nàng nói: "Vốn chính là thế mà! Hắn là cháu trai của Trịnh Các lão, Trịnh Các lão lại bởi vì ngươi mà xém chút đã bị đánh chết, thế mà hắn còn cười với ngươi, khẳng định không phải người tốt!"

"Trịnh Các lão là bị phủ trưởng giáo huấn, không có quan hệ gì với ta." Tô Vũ mỉm cười đính chính, "Nếu lòng dạ Trịnh Hoành rộng lớn thì nên hiểu rõ việc này không thể trách ta, làm Văn Minh sư, ta cảm thấy hắn hẳn là có thể hiểu rõ, cho nên mới tỏ ra thiện ý với ta."

"Tô Vũ, ngươi ngu quá, thế mà lại tin tưởng người khác sẽ rộng lượng!"

Ngô Lam tỏ vẻ không dám tin, ngươi cũng ngu quá đi mất!

Ngươi thế mà lại tin tưởng Trịnh Hoành có lòng dạ khoáng đạt!

Tô Vũ gạt đi: "Đều là đồng học, hẳn là nên dùng thiện ý để đối xử với mọi người, vậy thì mới có thể sống càng vui vẻ hơn."

Ngô Lam khịt mũi coi thường, hất mặt với Tô Vũ, không để ý đến hắn nữa!

Nàng bất chợt phát hiện Tô Vũ rất ngu!

Đằng trước, Ngô Kỳ tiếp tục đi, căn bản lười quan tâm đám nhóc này.

Khẩu phật tâm xà, chó cắn người thường không sủa, mặt ngoài một bộ bên trong một bộ...

Mấy câu tục ngữ ấy muội muội ngu xuẩn của ta không biết sao?

Kể cả tên Tô Vũ kia lên lôi đài đánh cho Đơn thần văn nhất hệ thành như thế, ngươi còn dám nói hắn ngu ngốc?

Hắn nói hắn thiện lương, ngươi liền thật sự tin luôn?

Lại đi vài bước, có người cùng đi qua, Trịnh Vân Huy cách thật xa đã cười ha hả gọi: "Tô Vũ, Hạ mập mạp, đợi ta với!"

Nói xong, cái tên này vui vẻ chạy tới.

Vừa chạy tới, Trịnh Vân Huy đã oán giận trách: "Ta nói các ngươi ấy, chuyện lớn như vậy làm sao lại không gọi ta a! Lão gia tử nhà ta vừa rồi còn đang hối hận, nói ta thế mà không đi, trước đó phát nổ mấy Vĩnh Hằng thần văn, ta tới dù cho không có thể hấp thu thì uẩn dưỡng biển ý chí một thoáng cũng sẽ mau đến dưỡng tính đỉnh phong hơn!"

Tô Vũ cười làm lành, "Định gọi ngươi rồi đấy chứ, để lần sau đi, lần sau có chuyện này ta nhất định sẽ gọi ngươi đầu tiên, Trịnh huynh không ngại là được!"

"Dĩ nhiên không ngại!" Trịnh Vân Huy cười ha hả: "Chúng ta là bạn tốt, có chuyện tốt thì nhớ gọi huynh đệ theo!"

Nói xong, gã lại thần thần bí bí nói: "Hiện tại ta cũng có chuyện tốt muốn chia sẻ với các vị huynh đệ đây! Các ngươi biết Thức hải bí cảnh chứ? Có người chuẩn bị mở nó ra, danh ngạch đã nhiều hơn, tiến vào đó thì chúng ta sẽ có khả năng trong nháy mắt liền Đằng Không! Là địa phương tốt đó!"

Hạ Hổ Vưu hình như đã sớm biết, cậu không phản ứng gì.

Tô Vũ ngược lại sững sờ, "Thức hải bí cảnh?"

"Đúng thế, ngươi không biết à?" Trịnh Vân Huy định giải thích: "Chính là..."

Tô Vũ đã cắt ngang: "Ta biết, nhưng không phải mở ra rất khó sao?"

"Đúng là rất khó, nhưng bây giờ nó đã chuẩn bị mở ra rồi, Tô huynh, chúng ta phải nghĩ biện pháp tiến vào!"

Trịnh Vân Huy loạn chuyển tròng mắt liếc qua Hạ Hổ Vưu, lại nhìn Ngô Lam, sau đó cười ha hả nói: "Ngô Lam đồng học, ngươi tiến vào thức hải bí cảnh thì rất nhanh liền có thể Đằng Không, vượt qua Tô Vũ cũng là chuyện dễ dàng..."

Ngô Lam nhìn gã một cái, kỳ quái hỏi: "Làm sao ngươi biết ta muốn vào đó?"

"..."

Trịnh Vân Huy ngây ra một thoáng, ý gì thế?

Ngô Lam lười nhác để ý đến gã!

Thì ra ngươi không biết!

Tô Vũ ngạc nhiên, Ngô Lam có thể vào ư?

Mà nàng sớm đã biết rồi?
Bình Luận (0)
Comment