Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 646

"Nhớ kỹ, đó là chiến hữu của các ngươi, không buông bỏ, không vứt bỏ mới là chuyện các ngươi nên làm!"

Lưu Hồng lạnh lùng nói: "Tại Chư Thiên chiến trường, chính là quy củ này! Thậm chí hai người đối địch tổ đội thì cũng đều cần bảo vệ đối phương, một người chết, một người khác còn sống trở về cũng sẽ bị xử trảm! Đây là chiến trường, đây là chiến tranh! Tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi mà cải biến toàn bộ đại thế!"

"Ngươi cảm thấy không ổn, không cam tâm, không phục, vậy thì đừng tham gia trận đấu, trực tiếp bỏ quyền!"

"Đây cũng là lí do trên Chư Thiên chiến trường, các đại phủ, các đại học phủ, các đại quân đoàn có thể hợp tác chiến đấu với nhau!"

"Dĩ nhiên là cũng có ngoại lệ, khi đồng đội của ngươi phải chết không thể nghi ngờ, ngươi đi cứu sẽ chỉ chôn vùi chính mình, vậy cái này không cần thiết, quân đội cũng không cổ vũ loại tình huống đó phát sinh. Lúc này ngươi có thể lựa chọn chạy trốn, lựa chọn thời cơ mà chiến!"

Lưu Hồng cười nói: "Hôm nay, để cho các ngươi thử một chút quy tắc quân đội, cũng cho các ngươi thêm chút kinh nghiệm để ngày sau đi Chư Thiên chiến trường dễ bề sinh tồn!"

"8300 người, 1666 đội ngũ!"

"Cuối cùng, chỉ có một nhánh đội ngũ có khả năng đứng được đến cuối cùng, thu về tay trọn vẹn 5 danh ngạch!"

Lời này vừa nói ra, tiếng huyên náo sôi trào vang lên.

Thế này thì cũng quá hố!

5 danh ngạch thế mà chỉ cho một đội ngũ!

Lưu Hồng giơ tay lên, quát: "Trật tự! Mặc dù danh ngạch không còn, thế nhưng, những đội ngũ xếp ở mười vị trí đầu đều có những phần thưởng khác! Đội thứ hai, ban thưởng một bản Sơn Hải cảnh ý chí chi văn, xếp thứ ba, ban thưởng một bản địa giai võ kỹ, từ hạng tư đến hạng mười, ban thưởng một bản ý chí chi văn《 Vạn Văn kinh 》Đằng Không cảnh!"

Nghe Lưu Hồng nói vậy, không ít người liền an tâm hơn một chút.

Còn được, ban thưởng rất tốt.

Sơn Hải cảnh ý chí chi văn, địa giai võ kỹ, Vạn Văn kinh ý chí chi văn, đó đều là đồ tốt, cứ như vậy, cơ hội cũng sẽ lớn hơn.

Dù sao có thể cầm tới cũng chỉ có chừng 50 người!

Lưu Hồng thấy mọi người hài lòng liền cười bảo: "Mọi người hài lòng thì tốt! Thần Văn học viện lần này chủ động bỏ ra phần thường quý giá như thế chính là vì để mọi người có thể phát huy thực lực tốt hơn, càng mạnh hơn, tranh thủ sớm ngày tiến vào Đằng Không, cống hiến vì nhân tộc!"

"..."

Nói xong, Lưu Hồng phất tay ra hiệu, một cỗ máy to lớn được vận chuyển tới.

"Mọi người đi lên rút thăm, tổng cộng có 8300 thẻ số, từ số 1 đến số 1666, mỗi thẻ số có 5 phần, người rút được 5 phần đồng dạng thì chính là đồng đội của nhau!"

"Mặc kệ là ở học phủ, hay tại chiến trường, hoặc ở bất cứ nơi đâu, vận khí đều là một phần của thực lực, không nên cảm thấy vận khí hư vô mờ mịt, có vài chủng tộc chuyên môn tu khí vận chi đạo, đây đều là một sự tồn tại chân thật!"

Lưu Hồng cất cao giọng nói: "Rút được đồng đội yếu thì đừng ghét bỏ, mỗi người đều có tác dụng của mình! Rút được cường giả cũng đừng hưng phấn, ngẫm lại mình kéo chân người ta thì có thể bị đối phương ghi hận hay không. Tất cả đều cần phải phát huy ra thực lực của chính mình!"

Gã nói dứt lời, bên Giám sát viện có một vị Lăng Vân cảnh lên đài, đi tới bên cạnh cỗ máy, ý chí lực thăm dò vào, dò xét một thoáng, sau đó lắc đầu với khu quan chiến, tỏ ý không phát hiện dị thường.

Trên khu vực Quan chiến, Hoàng lão đang ngồi đó, còn có không ít người đều đến góp vui.

Trần Vĩnh và Triệu Lập cũng đến...

Sơn Hải cảnh thì không nhiều, chỉ có mấy người, Lăng Vân cảnh thì lại tới không ít.

Hoàng lão thấy thế thì không lên tiếng.

Không có gì dị thường!

Đã như vậy, ông cũng không thể nói gì hơn.

Bên trên đài, Lưu Hồng lộ ra nụ cười, tra cái gì mà tra, ta là người tốt, sao lại làm ra loại chuyện này được?

Nếu đụng tay vào máy móc thì quá cấp thấp!

Xưa nay ta không làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy.

Rút thăm là con người, ta đương nhiên động tay chân ở đó rồi.

Ngươi tra máy móc thì thôi, còn có thể tra từng học viên được chắc?

Mấu chốt là, học viên người ta cũng không vui khi bị các ngươi tra a!

"Lên đài, rút thăm!"

Lưu Hồng quát to một tiếng, từng học viên vội vàng lên đài, bắt đầu rút thăm, người tuy nhiều nhưng cũng không hỗn loạn, sớm hay muộn thì đều như nhau, Văn Minh sư nhiều ít gì vẫn giữ được mấy phần mỹ lệ.

...

Dưới đài.

Tô Vũ lẫn trong đám người, trong lòng không khỏi cảm khái.

Hắn thấy được một vài ông lão tóc trắng lên đài, cùng thi đấu với một đám thanh thiếu niên, khó tránh khỏi hơi xúc động.

Không nhịn được nghĩ đến cha mình!

Cha hắn đã sắp năm mươi tuổi, nhét vào Văn Minh học phủ thì cũng là thảm hề hề, quá thảm rồi, cha mới vào Vạn Thạch, sắp năm mươi tuổi, lại còn là Vạn Thạch rất yếu, đại khái đều không phải là đối thủ của phần đông Thiên Quân cảnh, thật sự quá thê lương!

Cảm động lây a!

Những lão đầu, lão thái thái này thảm như vậy, nếu lỡ gặp thì mình vẫn nên cấp tốc đánh gục, đừng để bọn hắn đánh lâu, quá giày vò người!

Từng học viên lên đài, rút thăm, cầm tới thẻ số.

Có người hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn tìm đồng đội của mình ở đâu.

Có người nhìn chằm chằm vào những học viên mạnh mẽ trong đám người, muốn biết bọn hắn là số bao nhiêu.

Trận đấu này quả thực rất thú vị, chỉ là đoán đồng đội cũng là một lần đánh bạc, một lần vận khí.

Các học viên có tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt, hơn nghìn người lên đài.

Rất nhanh, trong đám người, Lâm Diệu cùng Dương Sa cũng tiến lên đài bốc thăm.

Dương Sa liếc qua Lâm Diệu, lời sư đệ y nói trước đó thì y đã hiểu, 5 người tranh tài, trong đội ngũ của y nếu có mấy cường giả thì tự nhiên có hi vọng cầm tới danh ngạch, chẳng lẽ... Chiêm Hải sẽ cùng đội với mình?

Hay là một số học viên lâu năm?

Sao sư đệ lại biết?

Sao y lại có thể cam đoan hai người sẽ được phân đến một đội?

Thầm nghĩ chuyện này, Dương Sa cũng không nghĩ nhiều, đưa tay hướng về phía cỗ máy.

Máy móc không có vấn đề, nhưng một ít học viên lại có chút vấn đề, Dương Sa cũng không biết tình huống, cứ như vậy tùy ý vồ một cái, một thẻ số tới tay.

Số 600!

Ở bên, Lâm Diệu cũng tiện tay bắt lấy một thẻ số, lấy ra xem xét, cũng là số 600!

Hai người liếc nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc!

Thật sự được phân đến một đội!

Lưu Hồng đứng đằng xa quan sát, thấy vậy thì thầm chửi nhỏ một tiếng, hai tên đần kia còn không mau xuống đài, đứng đấy làm gì!

Dưới đài, Hoàng lão một mực đang quan sát, giờ phút này, ánh mắt ông lóe lên một cái, nhìn về phía Tôn Các lão, Tôn Các lão bất động thanh sắc, cũng không lên tiếng.

Hoàng lão nhíu mày!

Hai gia hỏa kia vừa rồi trên thân giống như có khí tức gì lóe lên một cái rồi biến mất, là hấp dẫn thẻ số tới tay, mà không phải là bắt được thẻ số!

Biến đổi sắc mặt một thoáng, ý chí lực của Hoàng lão dò xét tới bên kia!

Tôn Các lão thản nhiên nói: "Lão Hoàng, chớ tùy ý dò xét học viên, việc này không thích hợp!"

"Ngươi..."

Hoàng lão lộ vẻ mặt khó coi!

Nhịn không được thầm mắng một tiếng!

Đơn thần văn nhất hệ cái khác thì không được, chút thủ đoạn nhỏ lại có rất nhiều, chỉ sợ không ít người đều có tình huống này, khốn nạn!

Còn về chứng cứ... muốn bắt được cũng khó nói.

Trừ phi cưỡng ép bắt lấy một vài học viên, dò xét khí tức trên người bọn họ, tìm ra khí tức khác biệt, tiến hành phân rõ, nhưng việc này tốn thời gian và hao phí sức lực không nói, đối phương cũng có thể tùy tiện phủ nhận.

Nếu thật sự muốn tra, không phải là không tra được, nhưng dù cho tra được thì cuối cùng sẽ như thế nào?

Hủy bỏ tranh tài?

Hoàng lão đè xuống cơn nóng giận trong lòng, đợi chút nữa xem có học viên khiếu nại hay không, cũng có thể thừa cơ tra một chút.

Tầm mắt lão nhìn về phía Tô Vũ trong đám người, bọn gia hỏa này là vì nhằm vào Tô Vũ sao?

Hay là đơn thuần vì những danh ngạch kia?
Bình Luận (0)
Comment