Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 752

Tô Vũ lội ngược trở về, vừa đi vừa thu nạp một chút sát khí, hỗ trợ uẩn dưỡng thần văn.

Thần văn chữ "Sát" đã sớm tấn cấp nhị giai, trên thực tế cũng không có gì cần uẩn dưỡng, Tô Vũ cũng không định uẩn dưỡng nó đến tam giai, giai đoạn hiện giờ mà thần văn đến tam giai thì chỉ tổ tăng áp lực gánh vác, không có quá nhiều trợ giúp cho Tô Vũ.

Thần văn chữ "Huyết" từ lần trước hấp thu cả một ngày một đêm nguyên khí của vị Nguyệt Thần bên ngoài chiến khu 18, đã sớm chạm tới rìa ranh giới tam giai. Đây cũng là lý do Tô Vũ không dám tiếp tục uẩn dưỡng hay cho nó hấp thu thêm huyết dịch.

Đi một hồi, hắn đã quay trở lại hang động mà ban nãy gặp vị sư huynh bên Chiến Tranh học phủ, người nọ không còn ở đây, hẳn là đã tu luyện xong nên rời đi trước.

Tô Vũ cũng không quá để ý. Đúng lúc này, truyền âm phù khẽ động, báo hiệu có người gửi tin tới.

Tô Vũ mở ra xem, là tư liệu về Trương gia do Hạ Hổ Vưu gửi cho hắn.

"Trương gia là gia tộc Đằng Không nằm ở ngoại ô Bắc khu."

Trương gia có 4 vị Đằng Không cảnh!

Xem như gia tộc trung lưu!

Gia chủ Trương gia là Trương Vũ, thê tử là Hồ Phượng, người trước là Đằng Không cửu trọng, người sau là Đằng Không thất trọng.

Nhi tử tên Trương Minh, hơi yếu hơn một chút, là Đằng Không tam trọng, thế nhưng lại cưới được người vợ rất lợi hại, chính là vị thiếu phu nhân mà trước đó Tô Vũ từng gặp. Nàng ta tên là Trần Lan, Đằng Không thất trọng.

Mặt khác, bọn họ đã có một đứa con trai, cũng chính là tiểu đồng tử mà Tô Vũ thấy Trần Lan dắt theo bên mình.

Toàn gia có 4 vị Đằng Không, ở Bắc khu có thể được xem như một gia tộc có địa vị, thực lực không yếu, Trương gia định cư tại đây cũng đã hơn 20 năm.

Tô Vũ nhìn ra ngoài một hồi, cuối cùng mới truyền âm hỏi: "Ngươi nói xem, Trần Lan là Đằng Không thất trọng, vì sao lại gả cho một vị Đằng Không tam trọng?"

Tuy nói tu giả gả cưới, thực lực chênh lệch là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng hầu hết đều là nam cường nữ nhược.

Tình huống nữ cường nam nhược như nhà này thì tương đối hiếm gặp.

Hạ Hổ Vưu hồi âm: "Nghe nói năm xưa Trần Lan đã từng nhận được ân huệ của vị phu nhân Trương gia, cho nên sau này mới đồng ý gả cho con trai của bọn họ."

"Lão phu nhân..."

Tô Vũ bỗng nhiên nghĩ tới lão ẩu mà hắn đã gặp trên đường tới đây, cấp tốc nói: "Ngươi có ảnh chân dung của Hồ Phượng, Trương gia lão phu nhân kia không? Nếu có thì gửi cho ta xem."

"Chờ một chút!"

Hạ Hổ Vưu nhanh chóng liên hệ với người thu tin tức của mình, một lát sau liền gửi tấm ảnh qua cho Tô Vũ.

Tô Vũ quan sát tỉ mỉ một thoáng, tính ra thì có chút khác biệt so với lão ẩu mà trước đó hắn gặp phải, bất quá trên đại thể vẫn là tương tự, hẳn là cùng một người.

Ánh mắt Tô Vũ khẽ biến.

Có vấn đề.

Không biết là người của Trương gia thì coi như xong, kết quả hiện tại lại phát hiện trên đường hắn tới đây, liên tục gặp được ba người Trương gia, thật thú vị.

Còn có cả đứa bé mà theo lời Thủy Nhân là người trưởng thành.

Cái này càng thú vị!

Hạ Hổ Vưu tò mò hỏi: "Ngươi xác định ngươi không đoán sai chứ? Ta có biết về Trương gia này, khá có tiếng tăm tại Bắc khu. Vị gia chủ Trương gia còn tự mình ra Chư Thiên chiến trường mấy lần, lập chiến công giết địch. Tô Vũ, gia đình như vậy ở Đại Hạ phủ có thể xem như gia tộc anh hùng, ngươi cũng đừng đổ oan cho người ta đấy."

"Đã từng ra chiến trường?"

Tô Vũ nghe vậy liền ngẩn người, quả thật không thể xác định được. Nếu đối phương là Vạn Tộc giáo, bọn họ dám lên trên chiến trường sao?

"Còn có một chuyện, Trương gia ở Bắc khu và Trương gia trong nội thành cũng có chút quan hệ, xem như chi mạch, chính là người nhà của Trương Hào!"

Tô Vũ nhíu mày, Trương Hào?

Hắn đã từng nghe qua, trong nhà Trương Hào có một vị Lăng Vân cửu trọng, sống ở ngay nội thành, hiển nhiên gia tộc của y cũng rất có danh tiếng.

Không nghĩ tới hai nhà này lại còn có quan hệ thân thích?

Tô Vũ trầm mặc một hồi, không vội trả lời câu hỏi của Hạ Hổ Vưu, mà là mau chóng liên hệ với Trương Hào: "Nhà ngươi và Trương gia ở thành Bắc có quan hệ thân thích à?"

"Ngươi muốn hỏi Trương Vũ?"

"Đúng vậy!"

"Ừm, đúng là có quan hệ, năm đó gia gia của ta tới Đại Hạ phủ cầu học. Gia gia của ta không phải là người Đại Hạ phủ, nguyên bản Trương gia cũng không phải, tổ tông ta là người của Đại Thương phủ bên kia. Sau này gia gia muốn thành gia lập nghiệp tại đây, không trở về Đại Thương phủ nữa. Gia đình Trương Vũ có thể xem như thân thích ở quê nhà bên đó."

Trương Hào nói đơn giản một hồi, cảm nhận được có điểm không lành bèn vội hỏi: "Xảy ra chuyện rồi à?"

"Ngươi biết tiểu hài tử của nhà bọn họ không?"

"Trương Mạt?"

Trương Hào có chút ấn tượng, "Ta biết, thế nhưng không gặp mặt được mấy lần. Nghe nói khi còn bé tu luyện thì bị thụ thương, sau này phần lớn thời gian đều ở nhà dưỡng thương, năm nay nó đã 12 tuổi rồi, nhưng thậm chí sơ đẳng học phủ cũng chưa từng học."

Không đi học?

Là vì sức khỏe quá yếu, hay là không dám đi, sợ bị người ta phát hiện ra mánh khóe?

Tô Vũ dè dặt nói: "Ta hoài nghi gia đình Trương Vũ bên này có chút vấn đề. Trương huynh, hỏi ngươi một chuyện, nếu như nhà bọn họ có vấn đề, ngươi sẽ bị liên luỵ sao?"

"Cái này... Đại Hạ phủ tương đối công tâm, sẽ rất hiếm khi bắt lỗi liên luỵ những người khác, thế nhưng một khi có bằng chứng rõ ràng cho thấy Trương Vũ là người của Vạn Tộc giáo, đồng thời chứng minh gia gia của ta có khả năng đã truyền một vài tin tức cơ mật ra ngoài, cho dù là vô tình hay cố ý, vậy thì khẳng định là ta cũng sẽ phải chịu liên luỵ."

Trương Hào càng nghĩ càng thấy lo lắng, cấp tốc truyền âm hỏi: "Tô huynh, nhà bọn họ thật sự có vấn đề sao?"

Đối với Tô Vũ, y vẫn có mấy phần tín nhiệm.

Tô Vũ đột nhiên nhắc tới Trương gia Bắc khu, khả năng là đã phát hiện ra manh mối gì đó.

"Ta không xác định, chỉ biết là đứa bé kia không quá giống hài tử thật sự. Hôm nay ta có việc ra ngoài, trên đường đi liên tục gặp phải Hồ Phượng, Trần Lan và đứa bé Trương Mạt, còn không phải là đồng thời gặp ba người ở cùng một chỗ."

Trương Hào cắn răng, "Liệu có phải là chuyện ngoài ý muốn hay không?"

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Trương Hào không nói gì.

Có thể vào Văn Minh học phủ thì đều là kẻ có tư chất, nào có ai ngu như vậy, đơn thuần như vậy.

Một lát sau, Trương Hào vội đưa ra quyết định, y cấp tốc nói: "Tô huynh, nếu là thật, còn mong ngươi hạ thủ lưu tình! Trước tien khoan vội vã hành động, để ta thông tri gia gia của ta, việc này nhất định phải do Trương gia ta tới ra tay, tự mình đi trước một bước diệt bọn họ thì mới được!"

Tô Vũ thở hắt ra, "Chuyện này thì không thành vấn đề, thế nhưng ta phải nói rõ với ngươi, đó chỉ là suy đoán của ta, hiện tại cũng không hoàn toàn xác định. Tốt nhất là các ngươi chuẩn bị tinh thần một chút, nếu đối phương ra tay với ta, vậy thì xem như bằng chứng rõ ràng, còn nếu bọn họ án binh bất động, nói thật, gầy dựng được danh tiếng nhiều năm như vậy, cũng chưa chắc Trương Vũ sẽ ngu ngốc lưu lại chứng cớ gì."

"Cái kia... Vậy để ta bảo gia gia của ta âm thầm đi tiếp ứng cho ngươi."

"Không cần, đừng đánh rắn động cỏ, chúng ta đều là huynh đệ trong hội hỗ trợ, thế nên ta mới đánh tiếng trước với ngươi, miễn cho sau này lại hiểu lầm. Trương huynh cũng khoan vội nói gì với người nhà, nói câu khó nghe chút, mặc dù ta tin tưởng Trương gia gia, nhưng Trương gia gia chưa chắc gì sẽ tin tưởng lời nói của một học viên như ta."

Tô Vũ trấn an Trương Hào.

Về phần hắn có thật sự tin tưởng gia gia của Trương Hào hay không, đấy cũng chỉ là nói miệng mà thôi.

Nếu lần này những người kia không ra tay với mình, dưới tình huống không có chứng cớ, Tô Vũ kỳ thật cũng không thèm để ý tới bọn họ.

Đại Hạ phủ binh hùng tướng mạnh, mấy tên Đằng Không còn lật không nổi sóng gió.

Dù cho Trương gia có Lăng Vân cửu trọng thì cũng giống như vậy.

Bất quá xác suất gia gia của Trương Hào có vấn đề ngược lại không lớn, ông ấy là quan phương của Đại Hạ phủ, không công tác tại Dục Cường thự mà là đi theo Hồ tổng quản làm việc. Hồ tổng quản thu người, không đến mức một điểm không phòng.

Mặc kệ đi.

Hạ Hổ Vưu cũng đã biết tình huống, dù cho lần này đối phương không ra tay, về sau Hạ gia cũng sẽ cho người nhìn bọn hắn chằm chằm, như vậy là đủ rồi.

Thậm chí Tô Vũ còn mong đám người kia ngu xuẩn xuất đầu, có như vậy thì hắn mới có cơ hội kiếm thêm điểm công huân.
Bình Luận (0)
Comment