Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 883

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Đại Hạ phủ đều loạn thành dạng này, lần này, Đại Hạ phủ hẳn là nên cám ơn ta. Tạ ơn Phủ chủ đã trợ giúp Đại Hạ phủ dọn dẹp đám cặn bã, thật muốn kể về công lao, ta cảm thấy ta đã có cống hiến không nhỏ với Đại Hạ phủ!"

Đây cũng là lời thật.

Chu Thiên Đạo gật gù, "Đúng thế! Đám Đại Hạ phủ kia không có một ai đáng tin cậy... Vẫn là Đại Minh phủ ta đáng tin hơn!"

Triệu Minh Nguyệt cấp tốc bay tới từ đằng xa, nhìn về phía Tô Vũ, cau chặt mày, "Tô Vũ, ý của ngươi là..."

"Triệu tiền bối, học sinh đã bái nhập Đại Minh phủ rồi ạ!"

Tô Vũ khom người gửi tới lời cảm ơn: "Tiền bối lần này tới cứu viện, Tô Vũ vô cùng cảm kích! Đa thần văn nhất hệ nếu còn nhận ta, ta chính là học viên của đa thần văn nhất hệ, nếu như không nhận, vậy thì ta đành chịu! Đại Hạ phủ quá bất công!"

Tô Vũ mệt mỏi day trán, "Đơn thần văn nhất hệ chèn ép phe đối lập, đã không phải là chèn ép bình thường nữa mà là muốn đuổi tận giết tuyệt! Dù cho như thế nhưng vẫn chẳng một ai quản, không một ai hỏi! Sơn Hải, Nhật Nguyệt ra tay với ta, nếu vẫn chỉ coi là chèn ép thì hẳn trên đời này không có chuyện giết người nữa rồi!"

"Vạn phủ trưởng đưa ra quy củ, Hạ gia đưa ra quy củ, nhưng mà hiện tại có mấy người chịu tuân theo quy củ của bọn họ?"

Tô Vũ lạnh lùng nói: "Đã như vậy, ta liền tới Đại Minh phủ! Ta đã đưa ra Hợp Khiếu pháp, đưa ra Phệ Hồn quyết, đưa ra cơ sở Văn Quyết, thậm chí là cả phương pháp chia tách thần văn chiến kỹ mà sư phụ ta phát hiện, Hạ gia đều biết hết, kết quả thì như thế nào? Lão sư của ta còn không phải bị phạt đi tội nhân doanh sao? Ngài ấy là tội nhân, hài hước không, buồn cười không?"

Cái gì mà tiên phong doanh chứ!

Ở đó chính là một đám tội nhân!

Tô Vũ quát lạnh: "Sư phụ ta là thiên tài như thế mà bị coi là tội nhân! Chiến khu ở Hạ gia, giết một người liền là tội nhân? Giết một tên cặn bã, cũng là tội nhân? Bị buộc tội như những tên thổ phỉ, những tên sát nhân cuồng ma ư?"

"Nói là vì bảo hộ đa thần văn nhất hệ, không cho những người kia hạ sát thủ... Nực cười!"

Tô Vũ lạnh lùng nói: "Quá nực cười! Chúng ta tao ngộ mối nguy, tao ngộ sát thủ, cũng không thấy Hạ gia tới chủ trì công đạo! Nếu đều ở đây cả thì nói rõ một lần đi, Hạ gia phòng chính là tên vô địch phản bội kia, liên quan gì tới chúng ta? Chiến Thần điện, Cầu Tác cảnh không phát hiện được, phát hiện ra cũng không thèm để ý, cớ gì lại để cho chúng ta tới tiếp nhận tất cả những thứ này?"

"Có ai từng chủ trì công đạo cho đa thần văn nhất hệ chưa?"

"Công đạo tự tại lòng người, chẳng lẽ không có ai biết rõ cái chết của Ngũ Đại có vấn đề sao?"

"Rất nhiều người đều biết!"

"Nhưng dù biết thì vẫn dung túng!"

"Hạ gia là chỗ dựa của đa thần văn nhất hệ, Đại Hạ phủ là căn nguyên của đa thần văn nhất hệ, Ngũ Đại chết rồi thì Hạ gia phải ra sức, đó là điều nên làm!"

Tô Vũ căm hận nói: "Cái chết của Ngũ Đại rõ ràng tình huống phức tạp, ta không biết được nhiều, nhưng ta chỉ biết duy nhất một điểm, đó là Ngũ Đại chết vì giết một tên vô địch vạn tộc, thế là đủ rồi. Dù cho Ngũ Đại có tư tâm, dù cho năm đó Ngũ Đại ngang ngược càn rỡ, nhưng mà ngài ấy chết trên chiến trường, không phải chết ở hậu phương!"

Tô Vũ lớn tiếng quát: "Ta rất muốn biết, Ngũ Đại chết trên chiến trường, giết một tên vô địch đối địch, rốt cuộc ngài ấy có tính là anh hùng hay không?"

"Nếu tính, vậy hôm nay việc bảo hộ đa thần văn nhất hệ chính là trách nhiệm của toàn bộ Nhân cảnh! Chứ không phải là vì ân tình các ngươi ban phát cho bọn ta!"

"Hạ gia muốn dựa vào việc bảo hộ Liễu lão sư của ta để coi đó là hành động bán ân tình cho ta sao?"

"Cứ coi là như thế đi!"

Tô Vũ càng nói lại càng căm giận: "Lão sư ta có thể chịu được, nhưng ta thì không thể! Ta không cảm thấy đây là ân tình, ta cũng không cảm thấy ta thiếu nợ ai! Bảo hộ anh hùng, bảo hộ hậu duệ của anh hùng không phải là việc Nhân cảnh nên làm sao? Nếu chuyện này cũng không làm, vậy thì còn có cường giả nào dám xông pha trên chiến trường vì Đại Hạ phủ?”

"Nếu thế, hà tất còn muốn chém giết, vì ai chứ? Vì một đám người ở phía sau hưởng thụ lợi ích sao?"

"Nếu là như vậy, vậy thì cứ để vạn tộc công phá Nhân cảnh cho rồi!"

Tô Vũ chợt quát lên: "Vạn tộc đều biết coi trọng nhân tài, đều biết gom góp lòng người, đều biết tử vong trên chiến trường chính là anh hùng, mà nhân tộc ta thì đang làm gì?"

"..."

Im ắng.

Tô Vũ cười lạnh một tiếng, "Cho nên, ta không nợ Hạ gia, lại càng không nợ Đại Hạ phủ, tính toán ra thì phụ thân ta còn đang ở Trấn Ma quân thủ hộ nhân tộc, thủ hộ Đại Hạ phủ. Dù cho thực lực ông ấy nhỏ yếu thì đó cũng là đang chinh chiến bốn phương. Bây giờ, Đại Hạ phủ đối đãi hậu duệ anh hùng như thế, đây chính là đại phủ của Nhân cảnh sao?"

"Nếu như thế... hôm nay học sinh chỉ đành phản bội!"

"Tô Vũ, ngươi dám nghi vấn Hạ gia, nghi vấn Nhân cảnh..."

Giờ phút này, Kim Vũ Huy nhịn không được quát mắng: "Hết thảy đều có nhân quả, đa thần văn nhất hệ mang đến vô số tai họa cho Nhân cảnh..."

Lời còn chưa dứt, Chu Thiên Đạo đã bắt lấy ông ta!

Kim Vũ Huy bạo hống một tiếng, thần văn bùng nổ, nhưng mà lão không địch lại, trong nháy mắt lão đã bị cào nát thần văn, thoáng cái đã bị Chu Thiên Đạo bắt vào trong tay.

Chu Thiên Đạo đưa tay lên làm dấu suỵt một cái, "Được rồi, đừng nói gì cả! Nói thật, Nhân cảnh loạn, Chiến Thần điện và Cầu Tác cảnh không làm gì, điểm này tất cả mọi người đều nhìn ra, chỉ là lười đi mắng mà thôi, cũng không phải không biết, lúc này ngươi còn nói những thứ vô dụng như thế làm gì! Cha ta còn là người đứng thứ hai Cầu Tác cảnh, vậy mà ta còn cảm thấy Cầu Tác cảnh cùng Chiến Thần điện không đáng tin cậy, phản đồ như ngươi mà còn dám nói cái gì."

Chu Thiên Đạo mỉm cười rồi nhìn về phía Tô Vũ, "Nói không sai, bất quá... Con người mà, nhiều ít gì đều có chút tư tâm, ngươi mắng cũng vô dụng thôi, tự nghĩ biện pháp đi cải biến tất cả những thứ ngươi không hài lòng là được! Mạnh được yếu thua, ở Nhân cảnh cũng giống vậy, về chuyện tuyên dương các vị thủ hộ nhân tộc, thủ hộ Nhân cảnh, hơn ba trăm năm trước thì còn có mấy phần chân tâm, hiện tại thì chỉ là khẩu hiệu, đừng quá coi là thật!"

Làm chủ nhân một phủ, thời khắc này Chu Thiên Đạo lại nói ra lời như thế, nếu mấy câu này mà truyền ra ngoài chỉ sợ cũng sẽ làm lòng người rét lạnh.

Chu Thiên Đạo lại không quá để ý, bóp cho Kim Vũ Huy không ngừng ho ra máu: "Ngươi là phủ trưởng một học phủ, cường giả Nhật Nguyệt, xử quyết người như ngươi thì hẳn là nên giao cho Đại Hạ phủ cùng Cầu Tác cảnh..."

Tô Vũ nhíu mày không lên tiếng.

Nhưng không để hắn thất vọng, Chu Thiên Đạo lại nói: "Bất quá cha ta đứng thứ hai Cầu Tác cảnh, biết chứ hả? Cha ta nói có thể xử quyết, vậy liền có thể, Đại Hạ phủ không cần phải để ý đến bọn hắn!"

Dứt lời, ông tủm tỉm cười, hét lên: "Đại Minh vương có lệnh, Kim Vũ Huy phản bội nhân tộc, gia nhập Vạn Tộc giáo Huyết Hỏa Ma giáo, đáng chém! Chém!"

Còn chuyện có phải Đại Minh vương hạ lệnh hay không cũng chẳng quan trọng, là cha của ông, ông cứ tùy tiện nói, thế nào?

Bịch một tiếng!

Nhật Nguyệt phá toái, một vầng trăng sáng rơi xuống!

Chu Thiên Đạo cười ha hả: "Tốt, Nhật Nguyệt đền tội! Ta cũng lập công lớn!"

Dứt lời, ông nhìn về phía Tô Vũ như tranh công: "Còn có ai nữa thì mau điểm danh, điểm một tên giết một tên, chuyện tí xíu thế này thôi mà. Tiểu tử, dù Cầu Tác cảnh cùng Đại Hạ phủ đánh vào Đại Minh phủ, ta cũng sẽ bảo hộ ngươi, yên tâm, Đại Minh phủ ta đối với người của mình chỉ có một chữ —— tốt!"

"..."

Tô Vũ bật cười, khom người nói: "Phủ chủ anh minh!"

Đánh vào Đại Minh phủ... nào đến mức đó chứ, Chu Thiên Đạo cũng thiếp vàng lên mặt mình quá rồi.

Chu Thiên Đạo không thèm để ý, giờ phút này, đám Vu Hồng thì điên cuồng, điên cuồng chạy trốn!
Bình Luận (0)
Comment