"Khụ khụ..." Lưu Bình Sơn có chút xấu hổ, suy nghĩ một chút vẫn nói thẳng: "Ta không muốn lừa dối ngươi, nếu ngươi không đi Chư Thiên chiến trường, ta chém gió vẫn được, nhưng ngươi có khả năng sẽ đi, ta không thể lừa ngươi."
"Tại Chư Thiên chiến trường, quân đoàn nhân tộc có tính bền dẻo rất mạnh, chiến lực cũng rất mạnh, nhưng muốn nói vô địch, vậy thì đã đánh giá cao chúng ta rồi."
"Thần tộc, Ma tộc, Yêu tộc, thậm chí một chút tiểu chủng tộc đều có binh đoàn cực kỳ tinh nhuệ, hơn nữa cũng cực kỳ thiện chiến!"
Lưu Bình Sơn trầm giọng nói: "Năm đó ta ở Chư Thiên chiến trường từng tao ngộ một nhánh Ma Thiên Vệ ngàn người, lúc ấy ta phục dịch ở Hám Sơn quân, Hám Sơn quân có vạn người, đối phương chỉ có ngàn người, thực lực phần lớn đều là Thiên Quân, Vạn Thạch, đôi bên đụng độ ở Phong Long hạp, chính diện tác chiến!"
"Kết quả... Hám Sơn quân trả cái giá thương vong bốn ngàn người mới tiêu diệt hết nhánh Ma Thiên Vệ ấy!"
Lưu Bình Sơn kể tới đây thì không khỏi thở dài, nặng nhọc cảm khái: "Đối phương thật sự rất thiện chiến, chiến đến cuối cùng, ta nhớ được khi chỉ còn lại một vị cường giả Đằng Không tam trọng còn sống, khi đó gã vẫn có hi vọng chạy thoát, bởi vì chúng ta bên này cũng đã tổn thất nặng nề, kết quả... tên kia phát khởi công kích cuối cùng. Lúc gã chết trận vẫn đối diện với chúng ta, chưa từng có ý định đưa lưng bỏ chạy..."
"Lúc ấy trong trận chiến kia, Hám Sơn quân đều sắp bị đánh sập, cuối cùng tướng chủ chạy đến, tự mình chôn vùi kẻ địch ở Phong Long hạp, ngoại trừ binh khí và các chiến lợi phẩm, toàn bộ thi thể đều chôn vùi ở đó, không ai đi nhặt xác."
Nhặt xác kỳ thật cũng là một loại thu hoạch khổng lồ.
Nhưng trong trận chiến ấy, nhánh Ma Thiên Vệ mặc dù là kẻ địch, thế nhưng lại chiến rất ngoan cường, Hám Sơn quân cuối cùng từ bỏ việc nhặt xác, mà là mai táng bọn chúng.
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, thì ra ở Chư Thiên chiến trường, vạn tộc khác cũng có loại quân đoàn không sợ chết như thế này.
Kỳ thật đây là điều dĩ nhiên, bất quá bên Đại Hạ phủ chủ yếu tuyên truyền không phải những chuyện như vậy, mà là nhân tộc ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó.
Lưu Bình Sơn lại nói tiếp: "Dĩ nhiên, quân đoàn như thế rất ít, đều là quân tinh nhuệ của các tộc! Nhân tộc có nhiều quân đoàn thiện chiến, kỳ thật cũng có quân đoàn yếu nhược, không có khả năng mỗi quân đoàn đều là cường quân. Chúng ta không tự hạ thấp chính mình, nhưng đến trên chiến trường cũng đừng quá tự tin, đừng cảm thấy vạn tộc cũng chỉ như thế..."
"Nếu thật sự là như vậy, thì chúng ta đã có thể tiến vào hang ổ vạn tộc chứ không phải dây dưa với đối phương tại Chư Thiên chiến trường."
Tô Vũ gật đầu, hai người trò chuyện chốc lát thì xe đã vào thành.
...
Nội thành vẫn an tĩnh như trước.
Ngoài thành có giao chiến quy mô nhỏ, cũng chẳng có mấy ai coi trọng, đây là chuyện không hiếm khi diễn ra ở Nam Nguyên thành.
Bất quá giờ phút này, trên đường phố lại nhiều thêm vài cỗ xe, là xe đến từ Đại Hạ phủ.
Ở Đại Hạ phủ đã có người chạy đến.
Cách thời gian sát hạch không còn bao lâu, cũng nên tới rồi.
Lưu đội trưởng nhìn thấy, bèn thuận miệng động viên Tô Vũ: "Ngươi không cần lo lắng, ngươi không cần tham dự kỳ sát hạch cũng không sao, lần này ngươi phụ giúp bọn ta đánh giết một vị Vạn Thạch, chính mình cũng đã giết một tên Thiên Quân lục trọng. Lần trước cũng có mấy lần lập công, toàn bộ báo lên bên trên thì ngươi có thể trực tiếp nhập học ở Văn Minh học phủ hoặc là Chiến Tranh học phủ đều được."
Lời này nếu Trần Hạo nghe thấy đại khái có thể sẽ điên cuồng.
Miễn thi!
Là trực tiếp được cử đi!
Nếu Trần Hạo biết, đại khái sẽ cảm khái đồng nhân không đồng mệnh.
Bạch Phong vốn đã dành ra danh ngạch cho Tô Vũ và Lưu Nguyệt, tiếp đó Tô Vũ lại tự mình lập công đến mức được miễn thi, tất cả cơ hội đều dành cho một mình hắn!
Cường giả luôn rất mạnh, dệt hoa trên gấm vốn là lẽ thường.
Tô Vũ trầm tư một lát, mở miệng đề nghị: "Chuyện hỗ trợ đánh giết Vạn Thạch, Lưu thúc có thể chỉ tính điểm công huân cho ta thôi được không? Ta sợ truyền ra ngoài sẽ bị trả thù, dù sao ta chẳng qua là Khai Nguyên, quá gây sự chú ý."
"Nếu ngươi không muốn thêm điểm thi, vậy sẽ không là vấn đề gì lớn.” Lưu Bình Sơn cười nói: "Một chút cơ cấu chỉ có thể nhìn thấy công huân, nơi cụ thể phát ra sẽ không thấy được, hệ thống công huân do quân đội quản, ngoại trừ quân đội, cơ cấu khác không có quyền nhúng tay, đây chính là cơ cấu trực thuộc Phủ chủ. Đừng nói Vạn Tộc giáo có thám tử, trừ phi thật sự trà trộn vào quân đội cao tầng, bằng không ai cũng không có cách nào điều tra được."
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, hắn mong muốn kiếm được điểm công huân, nhưng lại lo lắng quá gây sự chú ý, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.
Một học viên Khai Nguyên hỗ trợ đánh giết Vạn Thạch, làm sao có thể phụ trợ?
Bỏ ra bao nhiêu công sức?
Nếu thật sự truyền ra ngoài, Vạn Tộc giáo phái cường giả Vạn Thạch thậm chí Đằng Không tới giết hắn thì phải làm sao bây giờ?
Cho nên vẫn nên kín tiếng một chút thì tốt hơn, dĩ nhiên, công huân nên nhận thì vẫn phải nhận.
Một mặt là để tăng lên đẳng cấp của mình, mặt khác cũng là vì điểm công huân của bản thân có thể đổi đồ vật mà hắn cần.
"Lần này ngươi đơn độc giết Thiên Quân trung kỳ, nhận 2 điểm công huân, phụ trợ đánh giết Vạn Thạch cảnh sơ kỳ, bình thường sẽ nhận 10 điểm công huân trở lên, bất quá chúng ta vượt cấp đánh giết, công huân sẽ gấp bội, ngoài ra chúng ta đã tiêu diệt một cứ điểm, cái này cũng có điểm ngoài định mức kèm theo..."
Lưu Bình Sơn không muốn lưu lại cho Tô Vũ ấn tượng rằng y quá tham công, nghiêm túc nói: "Cho nên lần này đánh giết Vạn Thạch, cuối cùng công huân ban thưởng sẽ có chừng 25- 30 điểm, dĩ nhiên, nếu là Đằng Không ra tay thì chỉ được 10 điểm. Điểm công lao cũng không phải cố định không đổi."
"Ngươi ở giây phút cuối cùng quấy nhiễu đối phương, ra sức rất lớn, bất quá mấy người Tiểu Trần... Tô Vũ, dựa theo quy củ, người chết trận sẽ nhận thêm điểm, cho nên tính ra thì chỉ có thể phân cho ngươi 5 điểm công huân."
5 điểm công huân, Tô Vũ hơi ngẩn ra, không phải quá ít mà là nhiều lắm.
Hắn chẳng qua là chỉ đứng bên ngoài quấy nhiễu một thoáng, vậy mà điểm nhận về lại tương đương với đánh giết 5 vị Thiên Quân sơ kỳ rồi.
"Lưu thúc..."
Lưu Bình Sơn ngắt lời: "Đừng ngại ít, lần này công huân ban thưởng của ngươi đại khái chừng 7 điểm, các chiến lợi phẩm khác không thể phân cho ngươi, điểm này ngươi cũng đã lý giải. Dĩ nhiên nếu ngày sau còn có hành động, Tập Phong đường sẽ chủ động mời ngươi tham dự, ngươi sẽ có tư cách được nhận chiến lợi phẩm."
Đây cũng là quy củ.
Lần này Tô Vũ tự xin theo, Tập Phong đường có thể dẫn hắn theo hành động đã rất tốt rồi, chiến lợi phẩm thì hắn chưa có tư cách nhận.
Nếu có thì người Nam Nguyên đã sớm như ong vỡ tổ mà chạy tới.
Bất quá nếu Tập Phong đường có hành động lớn, nhân thủ không đủ, lúc đó sẽ mời một ít người tham gia, khi đấy người được mời sẽ có tư cách nhận chiến lợi phẩm.
Lưu Bình Sơn vỗ vỗ bả vai Tô Vũ, cười cười động viên hắn: "Lần sau nếu có một ít cứ điểm sống, ta sẽ cho người báo với ngươi, xem như lời mời, ngươi có thể sẽ được phân chia chiến lợi phẩm, lần này đừng tranh với các huynh đệ khác."
Chủ động mời một tên nhóc Khai Nguyên tham dự... Đây là tiền lệ chưa từng có.
Dĩ vãng, nếu thật sự gặp phải phiền toái thì từng có đội mời cường giả Thiên Quân cao trọng trở lên, Thiên Quân thất trọng trở xuống gần như không có khả năng được mời.
Tô Vũ cũng không tiện đáp lại cái gì, hắn kỳ thật cảm thấy mình đã nhận được rất nhiều.
7 điểm công huân!
Cộng thêm trước đó hắn đã kiếm từ Tập Phong đường thì cũng thu được 3 điểm công huân, Tập Phong đường đuổi bắt Vạn Tộc giáo trọn vẹn cho hắn 10 điểm công huân.
Học được Vạn Tộc ngữ, hắn thu được 18 điểm, đánh giết Thiên Quân xâm lấn cho hắn 3 điểm, trên thực tế Tô Vũ đã thu được 31 điểm công huân.
Đương nhiên, hiện tại còn thừa lại 10 điểm, nếu không tính 7 điểm sắp về tay.
Mà điểm tích lũy của Tô Vũ lại là 28 điểm, điểm của Trần Hạo xem như là tích lũy của Trần Hạo, không tính vào quỹ điểm của Tô Vũ.
Ở giai đoạn Khai Nguyên đã tích lũy công huân lên tới 28 điểm, đây là việc rất khó làm, trừ khi nắm giữ 28 môn Vạn Tộc ngữ thì mới có khả năng như thế.
Trong lúc hai người nói chuyện thì xe đã về tới Tập Phong đường.
Mọi người lục tục xuống xe.
Tập Phong đường đường chủ Tằng Hoa đang chờ ở ngoài cửa, thấy mấy người Lưu Bình Sơn xuất hiện, Tằng Hoa khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua cánh tay của y, ánh mắt ông lộ ra vẻ thương tiếc.
Lưu Bình Sơn có thực lực Thiên Quân cửu trọng, ở trong Tập Phong đường cũng không tính là kẻ yếu.
Hiện tại y lại phế đi tay phải, thực lực tổn thất nặng nề, chỉ e Lưu Bình Sơn sẽ phải xin nghỉ hưu sớm.
Chờ vận chuyển xong hai di thể xuống, Tằng Hoa lại thở dài một tiếng, cúi người chào mà không nói thêm gì, ông khẽ gật đầu với Tô Vũ, rồi ra hiệu cho Lưu Bình Sơn đi vào trong phòng nói chuyện.
Tô Vũ cũng không ở lại lâu, hắn nhanh chóng chào tạm biệt mọi người rồi rời khỏi Tập Phong đường.