Khương Vi vốn bản tính hoạt ngôn, vừa thấy người lạ liền bắt đầu rủ đến trò chuyện.
Tất nhiên nàng sẽ không kéo công chúa Quý Yên Khê để nói làm gì, không thể nào có thể hứng khởi để tán gẫu cùng con ả mặt lạnh như vậy được.
Nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có mỗi Thanh An là người mới, liền ngay lập tức chạy đến bắt chuyện: "Đây là vị thần tiên nào? Sở thích xem ra cũng kì lạ giống Chiêu Hòa đi, loài vật vừa xấu xí vừa máu lạnh thế mà cũng đeo lên trên mặt."
Chiêu Hòa nghe Khương Vi nói vậy liền có chút chột dạ nhìn Thanh An, chỉ thấy người kia cười trừ: "Không phải là thần, đã khiến Khương cô nương thất vọng rồi."
"Vậy là cái gì a?" Không phải là thần thì là yêu, nàng đây xem chúng sinh bình đẳng, thần yêu gì cũng có thể kết giao được, tất cả đều không ngại.
"Là rắn." Thanh An chống tay nhìn người kia, trông sắc mặt kia dần dần đông cứng lại, nàng nói tiếp: "Khương cô nương xem ra đối với rắn rất có thành kiến, cái gì mà xấu xí? Cái gì mà máu lạnh đây."
Khương Vi ánh mắt có hơi giật giật, đúng là bằng hữu của con mụ điên kia, không ai có thể bình thường: "Cô nương, xem như ta lỡ lời.
Tên của ta hẳn ngươi đã nghe, xin cho hỏi lại quý danh?"
"Bạch Thanh An." Nàng chỉ nhẹ nhàng buông một chữ đã khiến Khương Vi phải trợn mắt há mồm.
Bạch Thanh An còn chẳng phải là trưởng nữ của Bạch Vô Ngôn hay sao? Đối với cái danh tự này, nàng vô cùng nhớ kĩ.
Phải nói là những ngày nàng ở yêu giới toàn nghe bọn họ đồn đại về người này, đoán xem nàng ấy đã chết hay chưa, những chiến tích nàng cũng phụ thân đạt được năm xưa cũng được bọn yêu quái đem lên kể.
Khương Vi lúc đầu còn thấy hứng thú, nhưng nghe riết dần thấy chán nản.
Có điều nàng không ngờ mình lại có thể được tận mắt nhìn thấy Thanh An bằng xương bằng thịt, lại còn nằm trong vòng giao hảo của nàng.
"Này, ta đã lấy được mảnh ngọc.
Các ngươi đứng trước cổng y quán làm gì? Uổng công ta đi tìm mệt mỏi." Phía xa một thân cường giáp đeo mặt nạ hổ từ từ bước đến.
Nhìn những hàng giáp kia có vẻ nặng nề, nhưng dáng đi của người nọ thong dong phiêu dật tựa như chẳng có gì.
"Bệ Ngạn, đưa ta xem thử." Quý Yên Khê xòe bàn tay, Bệ Ngạn cũng tùy ý mà để mảnh ngọc lên tay nàng ta.
"Thanh An, ngươi cũng tới xem."
Ở bên đây, Thanh An tay vuốt ve mảnh ngọc trong suốt kia, nó dường như tỏa ra một luồng sáng nhu hòa, trông vô cùng xinh đẹp.
Nàng nheo đôi mắt lại suy nghĩ, rốt cuộc Sĩ Lân cần thứ này để làm cái gì?
Cả ba người bọn họ xem xét cái gì ngọc Hoàn Sinh mà các nàng không cần đến, rốt cuộc cũng tụm lại với nhau bàn chính sự.
"Sinh Luân, bây giờ đã về được chưa?" Tuy rằng Thanh An vẫn đang ở đây, không nỡ lòng nào có thể ly biệt, nhưng phụ thân ở nhà vẫn còn đang đợi, nàng không nên chần chừ thêm một giây phút nào.
"Chuẩn bị về thôi." Phó Sinh Luân chỉnh lại thanh trường kiếm bên hông, xác định vị trí xung quanh.
"Không được.
Quy định đã rõ, tuyệt đối không về giữa chừng, phải đợi chợ vãn." Khương Vi nhíu mày, có rất nhiều chuyện kì lạ xung quanh chợ Âm Dương này, nhất là những chuyện xảy ra trong lúc chợ vãn.
Khương Vi ném ánh mắt nhìn sang ba người bên kia, cảm thấy bất an hộ.
Lúc chợ mở, những quy định khắt khe của chợ chủ sẽ kiềm hãm lòng tham của khách nhân, khiến cho họ không thể xông vào chém giết cướp giật lẫn nhau.
Nhưng đến khi chợ vãn, quy định gì đều bỏ ra sau đầu, muốn cướp gì thì tùy ý.
Năm nay là cái bảo vật ngọc Hoàn Sinh như vậy, e là lúc phiên chợ vừa hết cũng là một hồi đánh nhau máu lửa.
"Sư huynh, Chiêu Hòa.
Chợ gần vãn thì phải càng tận lực tránh xa ba người bọn họ ra, nguy hiểm." Khương Vi nhẹ giọng nhắc nhở.
"Làm sao vậy?" Phó Sinh Luân khó hiểu hỏi, mặc dù hắn cũng không muốn đến gần ba người kia làm gì.
"Thanh An rất tốt, sẽ không làm gì chúng ta." Chiêu Hòa đối với đức hạnh của Thanh An tin tưởng vô cùng.
Chẳng biết có phải do người tình trong mắt hoa Tây Thi hay không, nhưng quả thật nàng tín nhiệm Thanh An vô điều kiện.
"Không phải như vậy, chúng ta có gì đâu mà để bị hại.
Chỉ là lát nữa sẽ có kẻ nhảy vào cướp giật ngọc Hoàn Sinh, chắc chắn là như vậy.
Nếu chúng ta đi gần bọn họ, khó tránh khỏi liên lụy." Khương Vi nhíu mày.
"Khoan đã, nếu biết bọn họ nguy hiểm, chúng ta há có thể đứng nhìn?" Phó Sinh Luân lại một tấm lòng trượng nghĩa.
"Đừng có như vậy, chúng ta vẫn còn lo cho Chiêu đại phu.
Vả lại ta như thế nào so được với bọn họ, đều là thượng thần thượng yêu, có đứng lại chẳng những không giúp được gì mà còn ngán chân ngán tay người ta." Khương Vi một lời này giải thích khiến Chiêu Hòa cũng gật đầu đồng tình.
Nhưng nghĩ đến cảnh Thanh An sắp sửa gặp nguy hiểm, nàng vẫn là lo lắng liếc nhìn sang người nọ một chút.
Thanh An trùng hợp ở bên đây cũng quay sang nhìn nàng, trên khóe môi người kia nở nụ cười.
Chiêu Hòa thấy vậy cũng ngượng ngùng mỉm môi.
Khương Vi cùng Phó Sinh Luân thu hết một màn này vào trong mắt, chỉ cảm thấy hai người họ tựa hồ rất thân thuộc.
Bỗng dưng, Thanh An ngày càng tiến đến gần nàng hơn, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cả cơ thể của nàng.
Chiêu Hòa cảm nhận được hơi ấm cùng mùi gỗ trầm trên mái tóc của người kia, lại phát giác cánh môi Thanh An chạm đến gần tai của mình hơn một chút.
Cánh môi ấy ở bên tai nàng thổi nhẹ, phun ra mấy chữ.
Chiêu Hòa kinh ngạc mở to mắt.
Còn chưa kịp nghĩ ngợi thì cái ôm ấy dần rời xa khỏi nàng, mang theo một chút quyến luyến.
Bệ Ngạn nhìn dáng vẻ ái muội của hai người họ, trong lòng dấy lên một chút tư vị khó chịu.
Nhưng đến khi hắn nhận ra sự bất an này lộ rõ hết trên gương mặt, liền biến nó biểu thị cho điều gì.
Hắn đang ghen.
Nghĩ đến đây, lại cười trừ ở trong lòng.
Đến tột cùng thì hắn vẫn không bằng một phàm nhân.
Thôi vậy, duyên phận vốn đã không thể cưỡng cầu.
Không mong không khổ.
"Nếu như con rắn già này thật sự là nam tử, ta chắc chắn khẳng định các ngươi là một đôi phu thê ân ân ái ái." Quý Yên Khê đứng một bên xem, ánh mắt ghét bỏ nói.
Phó Sinh Luân nghe những lời này, lại nhớ đến Thanh An cùng Chiêu Hòa quả thật đã có bái đường thành thân, một bụng thắc mắc.
"Người ta là tình như tỷ muội.
Hỏa Thần đây tính tình ngạo mạn, hẳn là không ai dám kết giao rồi đi.
Chả trách không hiểu những thứ này." Khương Vi quả thật là ngây thơ nghĩ như thế, vân còn không quên châm chọc Quý Yên Khê vài câu.
"Câm miệng." Quý Yên Khê thật sự tức giận, nhân gian đâu ra lại mọc lên một kẻ không biết điều thế này.
Phó Sinh Luân nhìn một màn đối đáp của hai người họ, trên mặt vẫn giữ nụ cười như thường lệ.
Có điều trong lòng hắn nghĩ, sư muội hắn bình thường cũng làm gì có ai dám kết giao.
Có phải là chó đang chê mèo lắm lông hay không đây?
Chiêu Hòa nghe bọn họ đang bàn tán về các nàng, hai bên tai cũng dần đỏ lên.
Nàng dù sao da mặt cũng không tính là dày, để người khác nói thẳng như vậy vẫn không tránh khỏi ngại ngùng một chút.
Trông qua Thanh An, thấy rằng biểu tình của nàng ấy vẫn bình thản như cũ.
Chẳng hiểu sao Chiêu Hòa có một chút mất mát.
"Được rồi.
Chuẩn bị về thôi, gần hết giờ Sửu." Bệ Ngạn ở một bên lên tiếng nhắc nhở.
"Chợ vãn chợ vãn.
Khách nhân mau chóng về hết." Xung quanh lại truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống.
Hai bên hàng quán xung quanh bắt đầu nhanh chóng dọn dẹp.
Lũ người đeo mặt nạ cũng nhao nhao đi ra khỏi cổng, ai biết bay thì bay, biết chạy thì chạy.
Thanh An quay sang nhìn vị trí ba người kia, liền thấy bọn họ đã không còn ở đó nữa, hẳn là đã gấp rút đi về.
Đáng ra nàng cũng không thích đi đến địa phương náo nhiệt như vậy, nhưng nhớ lại tối hôm qua, từ tiên kinh nổi lên một tin tức vô cùng thú vị.
Một ngày trước.
Thanh An đang ngồi trên ghế trúc, trên bàn là một tấm bản đồ đại khái về những khu vực ở nhân giới.
Nàng dùng mực đỏ chấm vào những nơi mà ngọc Hoàn Sinh có thể xuất hiện, nhưng manh mối thì ít, điểm chấm lại ngày càng thêm nhiều.
Thanh An nhíu mi, thật khó mà có thể nhanh chóng tìm ra được.
"Thanh An, không cần tốn công phí sức.
Trên tiên kinh có vài vị thần đã khai báo một tin tức đặc biệt, chợ Âm Dương tháng này đấu giá ngọc Hoàn Sinh." Bệ Ngạn từ bên ngoài chạy thẳng vào trong điện, ánh mắt vui mừng hướng đến người đang bận rộn bên bàn trúc mà nói.
"Chợ Âm Dương? Ý ngươi là ta phải đi đến cái địa danh quái quỷ ấy sao." Thanh An nhớ lại, nơi này không phải phiên giao dịch tốt lành gì cho cam.
"Không sao, đám lâu la của chợ Âm Dương đa số là tiểu quỷ hoặc con người, chỉ cần chú ý không làm sai luật lệ của nó là được.
Huống hồ đây là cơ hội ngàn năm có một, có một mảnh ngọc Hoàn Sinh, bao nhiêu vàng đổi ra cũng chẳng tiếc." Bệ Ngạn tùy tiện ngồi ở hướng đối diện, nhìn vào từng điểm đỏ được Thanh An chấm trên bản đồ, ánh mắt tán thưởng.
"Lại nói chợ chủ chẳng biết là quái nhân phương nào, tháng gì cũng có một món kì trân dị bảo được đưa ra.
Hắn sao có thể tìm được nhiều như vậy?" Bệ Ngạn cảm thấy kì diệu, lại nói.
"Điều này chẳng còn quan trọng, chúng ta đến đó lấy thứ mình tìm rồi nhanh chóng đi.
Ta không muốn khí tức của lũ tiểu yêu bám vào người." Thanh An gấp lại bản đồ, bỗng dưng phía dưới xuất hiện một bức tranh.
Nàng lập tức vươn tay muốn cất đi nhưng chẳng kịp, Bệ Ngạn đã nhanh chóng lấy ra trước.
"Tất nhiên, ta cũng không muốn ở địa phương ấy lâu.
Khoan đã, không nghĩ rằng Thanh An ngươi cũng thật có tài thi họa.
Đây là mỹ nhân phương nào?" Bệ Ngạn nhìn người trong tranh một hồi, cảm thấy tựa hồ rất quen, nhưng nhất thời hắn khó có thể nào mà đoán ra được.
"Trông băng thanh ngọc khiết, khí chất này thật giống với một vị..."
Vị nào nhỉ.
Tạm thời hắn không thể nào mà nghĩ ra, cũng phải, một cuộc đời vĩnh hằng đã cho hắn gặp được rất nhiều người.
Nhưng gương mặt của họ trong trí óc hắn dần phai mờ theo năm tháng.
"Mau đưa cho ta." Thanh An hiếm khi xuất hiện vẻ mặt ngượng ngùng, giờ đây hai bên má đã có một chút ửng đỏ.
Bệ Ngạn trong thấy dáng vẻ nàng ấy như vậy, tựa hồ nghĩ ra được điều gì, cánh môi hơi mím lại một chút, rốt cuộc cũng cười cười.
"Ra vậy, thì ra ngươi hứng thú với nữ nhân." Bệ Ngạn trong lòng nổi lên một chút tư vị khó chịu.
"Đừng ăn nói hàm hồ.
Đây chỉ là một vị cố nhân, ngẫu hứng vẽ tặng." Thanh An ném cho hắn một cái liếc mắt.
Tiên - yêu hai giới vốn không câu nệ trong chuyện tình cảm cũng như hôn sự, chỉ cần thấy thích hợp thì đối tượng song tu là ai cũng đều có thể được.
Sự việc đoạn tụ hay ma kính dưới trần gian có thể xem là kinh hãi thế tục, nhưng ở hai giới còn lại xuất hiện nhiều vô số kể, đối với họ tất thảy cũng đều là chuyện bình thường.
Phối ngẫu là ai cũng tốt, miễn là có thể nhìn mặt nhau được lâu, dẫu gì thần và yêu đều có khả năng trường sinh bất lão.
Nghĩ mà xem, suốt một cuộc đời dài dằng dẵng lại phải song tu cùng một kẻ mình chẳng yêu thương, làm sao mà có ý niệm muốn sống tiếp đây.
Bệ Ngạn tuy rằng gật đầu, nhưng trong lòng đều đã ngầm hiểu tất cả.
Trưởng nữ của Bạch Vô Ngôn trước nay kiêu ngạo thành thói, nàng sẽ vì một người mà tự tay họa hay sao?
Huống hồ, hắn đã nhớ ra người kia là ai.
Lại nghĩ đến việc Thanh An đã bái đường thành thân cùng người kia ở nhân giới, tuy rằng chính miệng nàng bảo đây chỉ là giả, nhưng Bệ Ngạn vẫn tinh tường được phần nào.
"Được rồi, mai là rằm nhỉ? Ngươi bảo tiên đế mau chóng chuẩn bị vàng đi." Thanh An cất gọn cả hai cuộn giấy vào một cái giỏ trúc.
"Đã xong cả rồi.
Thanh An, ngọc Hoàn Sinh rất nhiều người muốn có.
Khi chợ mở sẽ không có ai dám giành giật với chúng ta, nhưng đến lúc vãn thì chưa chắc.
Ngày mai e là sẽ có một hồi máu tanh." Bệ Ngạn nghiêm túc mà nói, lại đột nhiên nhớ đến chuyện gì, ánh mắt tràn ngập thất vọng: "Tiên đế biết như vậy, nên đã sắp xếp Hỏa Thần đi cùng với chúng ta."
Bệ Ngạn tính tình thẳng thắn cương trực, nhưng chung quy cũng là một đại nam tử dễ tính.
Có điều hắn thật sự không muốn giao thiệp với cái vị Hỏa Thần Quý Yên Khê này.
Lúc sinh thời là trưởng công chúa, hạ nhân bưng cơm rót trà, kiêu kì thành thói đã quen, đến lúc làm thần tiên rồi thì tính nết vẫn không hề thay đổi.
Bệ Ngạn thấy nàng ta là đi tu nhầm đường rồi, rõ ràng ma đạo hợp với nàng ta thế kia, lại nhất quyết phải nhảy vào chính đạo, hại hắn ta ngày ngày phải chống chịu với những lời nói khó nghe, mệt mỏi muốn chết.
Thật ra sắp xếp đi cùng với ai cũng được, nhưng cứ nghĩ đến hoàng thân quốc thích nhà Quý, Thanh An lại sinh ra một chút ác cảm.
Có điều nàng không thể hiện nó trên gương mặt quá nhiều: "Nàng ta đừng làm hỏng việc là được."
"Ngươi là đang nói đến ai?" Quý Yên Khê chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu bước vào điện.
Vừa nghe những lời nói ấy bên tai, lại nhớ tới sự việc hi hữu diễn ra tại thiên điện, trên trán liền nổi gân xanh.
"Chẳng phải còn ngươi thì là ai.
Những lần làm nhiệm vụ cùng ngươi không sứt đầu mẻ trán thì cũng phải tốn vàng tốn bạc." Bệ Ngạn bấm đốt ngón tay, miệng lẩm bẩm tính toán: "Xem nào, cuộc đời làm thần của ngươi đã san bằng một ngọn núi, phóng hỏa một khu rừng, đánh bay một tòa thành.
Đến cả tiên kinh nhiều lần cũng bị ngươi tàn phá.
Cũng may cho ngươi dưới trần gian hương khói nghi ngút, nếu không sợ bị đày nghìn năm cũng chẳng trả đủ."
"Còn Bệ Ngạn ngươi sợ là không có gì hơn ta ngoài việc sống lâu đi." Quý Yên Khê vẻ mặt khinh thường.
Long Sinh Cửu Tử chẳng qua cũng chỉ là một cái danh, may mắn hắn là nhi tử của tiên đế mà thôi.
"Các ngươi câm miệng, đừng ở điện của ta cãi nhau." Thanh An xoa xoa mi tâm, nhíu mày nhìn hai người mới đến.
Nàng vốn đã miễn cưỡng đi cùng bọn chúng, lại không ngờ thần tiên còn ồn ào hơn cả yêu quái: "Mau chuẩn bị mặt nạ, y phục đi."
"Khoan đã.
Ta cùng Quý Yên Khê là thần tiên, tuy có thể che giấu khí tức nhưng lũ thượng quỷ sợ rằng có thể nhận ra.
Cần phải dùng gỗ quan tài làm mặt nạ mà thôi." Bệ Ngạn nghĩ đến việc này, thầm thở dài trong lòng.
Ở đây quan tài còn quý hiếm hơn cả vàng, biết tìm đâu ra một cái bây giờ?
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến hai chữ quan tài thì Quý Yên Khê lại trưng ra một bộ dạng khó coi.
Thanh An cùng Bệ Ngạn nhìn vẻ mặt của nàng ta, tức thời cả hai đồng suy nghĩ, nhìn chăm chằm vào người nọ.
"Các ngươi nhìn ta cái gì?" Quý Yên Khê ngồi vào một cái bàn trúc, thầm than trách nơi đây chả êm ái gì cả, tiếc cho bên ngoài xây nguy nga tráng lệ, nội thất lại chỉ toàn trúc là trúc.
Nàng vẫn là mong nhớ Trác Ngọc điện của mình.
"Ngươi có quan tài." Thanh An cùng Bệ Ngạn đồng thanh đáp.
"Làm ơn đừng nhắc đến nữa.
Quan tài của ta bị khai quật rồi, nhưng có cũng chẳng để cho các người dùng!" Quý Yên Khê ánh mắt ghét bỏ.
Ả phàm nhân đã lấy đi quan tài của mình làm mặt nạ, nàng ghi nhớ rất rõ.
Gặp một lần thì giết một lần, nếu như con ả có đầu thai chuyển kiếp, nàng cũng phải giết đi cho hả giận.
Bệ Ngạn nén cười.
"Gì cơ? Ngươi đường đường là hoàng thân quốc thích, bên dưới có kẻ dám khai quật ngươi hay sao."
Thanh An còn không quên châm chọc: "Quý Ngọc Bảo thì ra lại vô trách nhiệm đến thế, để lăng tẩm vốn lạnh lẽo của cô tổ tổ mình bị bọn đạo mộ khai quật thảm thương như vậy.
Hẳn là mất cả nắp quan rồi đi?"
"Câm miệng.
Nếu nhắc lại, ta sẽ đào mộ của các ngươi lên!" Quý Yên Khê uy hiếp, nhưng rồi bỗng chống nhận ra lời này không hề có tác dụng gì.
"Ta không có quan tài." Bệ Ngạn hiếm khi được trên cơ, liền đáp.
"Ta cũng không." Thanh An nhún vai.
"Chỉ có phàm nhân mới có quan tài."
Nếu như thật sự có khả năng, Quý Yên Khê có thể đem hai người trước mắt giết chết.
Bỗng chốc một buổi đêm nữa lại đến, bọn họ vốn đã biết được vị trí của phiên chợ này, cho nên cứ đến giờ liền bay thẳng xuống thôi.
Thanh An trút đi dáng vẻ của phàm nhân, trở về bộ dáng vốn có khi xưa.
Mái tóc trắng dài xuống đến eo, tùy ý xõa ra, tựa như áng mây phiêu dật trong gió.
Đôi đồng tử đỏ được che giấu sau lớp mặt nạ hình rắn, đến những khi cần thiết, nó lại lóe lên mâu quang, như một lời uy hiếp đến bọn yêu ma quỷ quái ở xung quanh, khiến chúng tự khắc mà nép sang hai bên nhường đường.
Quý Yên Khê một thân bạch y, so với khí chất của nàng ta tựa hồ kém xa.
Nếu như Thanh An trên mình bạch y thì sẽ thuộc dạng băng thanh ngọc khiết, thì Quý Yên Khê chính là kiêu ngạo, lánh xa thế nhân.
Bệ Ngạn nhìn hai người nọ, lúc này hắn một thân lam sắc rộng rãi như khi xưa, bên trong là cường giáp.
Thân hình cao lớn lại vạm vỡ, gương mặt trông cũng tiêu sái mười phần, tiếc là đã bị cái mặt nạ bạch hổ của hắn che đi hết.
Hắn mỗi bước đi đều nghe tiếng khiên giáp kêu lên, nhìn đám sinh linh thấp bé xung quanh bằng nửa con mắt.
Khách nhân đến chợ thấy ba người này không dễ chọc đến, tự giác tản đi ra xa.
"Các ngươi tùy ý dạo chơi, đến khi chợ vãn tìm lại nhau liền được.
Chờ tới buổi đấu giá ta sẽ đứng ra." Bệ Ngạn trong người cất vàng, tất nhiên cũng sẽ là hắn trả.
Quý Yên Khê cùng Thanh An nghe vậy cũng liền tách nhau ra.
Quý Yên Khê bên hông đeo trường kiếm, đi đến xung quanh tìm những món đồ mới lạ.
Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, từ thuở sinh thời đến bây giờ, chẳng có món lạ nào mà nàng không từng chiêm ngưỡng qua.
Lại thấy có một đoàn người đang giới thiệu bảo vật ngọc Hoàn Sinh, nàng cười khinh miệt, đầu chợ trước nay làm gì diễn ra cuộc đấu giá nào? Huống hồ đây cũng chẳng phải loại ngọc nàng từng thấy, cũng liền lập tức đứng ra phản bác một phen.
Nhìn thấy hắn bị cắt lưỡi quằn quại dưới đất, ý cười sau lớp mặt nạ hạc càng đậm.
Bỗng dưng lại có một ả tiện nhân không biết điều dám bước vào tầm mắt của nàng.
Khương Vi ánh mắt rảo đến xung quanh, tìm kiếm một thân ảnh của Chiêu Hòa.
Phiên chợ này thật ra cũng rất lớn, lại còn đông đúc sinh linh đến tham gia, tìm ra một người so với đãi cát tìm vàng cũng xem như là giống nhau.
Trong lúc thở dài ngao ngán, một thân bạch y đứng trước mặt nàng.
Khương Vi đang lúc gấp gáp, lại có người đứng ở đây chặn đường lập tức lộ ra vẻ không vui: "Vị cô nương này, ta đang tìm người.
Nếu thấy ta xinh đẹp muốn kết giao thì đợi đến lúc chợ vãn đi nha."
Quý Yên Khê nhìn thấy cái mặt nạ hình phượng được làm từ nắp quan của mình, không nhịn nổi mà rút thanh trường kiếm.
Đắc tội chợ chủ cũng được, lần gặp này khó mà có thể gặp lại, sao nàng lại không giết con ả một phen cho hả dạ!
Nàng tuy đã là thần, nhưng không hề có lòng bao la như các thần quan khác.
Nếu ai đã động vào đồ của mình, liền ích kỉ liệt người nọ vào danh sách đen, riêng đối với hành động mạo phạm trắng trợn của Khương Vi, chỉ có thể giết.
Khương Vi không hiểu chuyện gì, lập tức tránh né.
Nàng trợn mắt phát hiện người kia thân thủ bất phàm, mỗi mũi chân bước đi không hề có một sai lệch nào, liền biết mình đã gặp phải người không nên chọc.
Khương Vi nước mắt chảy dài trong lòng, nàng tuy rằng đắc tội nhiều người, nhưng vị cô nương trước mặt hoàn toàn không hề quen biết a!
"Khoan khoan, ngươi đây là đang làm cái gì? Chợ Âm Dương không cho giết người phóng hỏa!" Khương Vi trợn trắng mắt, nhưng thấy từng đường kiếm của người kia theo đuổi sát sao mình, lập tức sợ hãi bỏ chạy.
Tuy rằng bản thân thực lực mạnh mẽ, nhưng vẫn biết thân biết phận của mình, nhất định không đứng ở đây chờ chết.
Phía bên Thanh An chẳng biết vì sao đi được mấy bước liền đã chạy đến phường thanh lâu.
Nhìn một dàn mị hương tỏa nghi ngút bên trong, lập tức nhíu mày.
Khí tức của lũ tiểu yêu thấp kém như vậy, dù cho có huân loại hương tuyệt hảo nhất trên đời cũng không thể nào che giấu được.
Rơi vào tầm mắt là một thân ảnh quen thuộc, một cỗ mùi hương dễ chịu mà trước đây nàng đã vô tình thưởng qua.
Người kia, cho dù hóa thành tro nàng vẫn có thể nhận biết được.
Nàng ấy bị một đám nữ quỷ cấp thấp quấy phá, lại còn khinh bạc nhục nhã.
Thanh An thấy một màn này, trong lòng bỗng dưng trào lên một nỗi tức giận nói không nên lời.
Tuy rằng nàng chán ghét bộ dáng của mình khi còn ở nhân gian, nhưng đối với Chiêu Hòa, nàng vẫn chưa bao giờ là có ác cảm.
Huống hồ nàng đã nhận ra tình cảm của người kia.
Nàng có thể không đáp lại duyên tình ấy, nhưng sẽ không cho phép ai có thể động vào Chiêu Hòa dù cho chỉ là một sợi tóc.
Dẫu gì nàng cũng chỉ là con rắn, một loài vật lạnh lẽo ích kỉ tới cực điểm.
Nàng cho rằng Chiêu Hòa đã thích mình, tuyệt đối không được thích ai khác, cũng không cho kẻ nào dám cuồng vọng si tưởng người này.
Nghĩ đến đây, một chưởng mạnh mẽ trực tiếp đánh tới..