Vân Tưởng Y Thường

Chương 6


Năm trăm năm trước.

Lôi Thần vốn là một vị thần tối cao trên thiên đình.

Vào một ngày đẹp trời, hắn đột nhiên tạo phản.

Các vị thần tối cao thường túc trực ở Lăng Tiêu bảo điện chờ lệnh của Tiên Đế.

Thần quan trên thiên đình thậm chí còn nhiều gấp mười lần so với thuộc hạ của yêu vương tại yêu giới.

Đa phần quanh năm bận trăm công nghìn việc, chỉ có một số dịp đặc biệt mới có thể hội họp vui chơi, điển hình là vào đầu xuân.

Nhưng đáng buồn ở chỗ, cũng vào ngay dịp ấy, chúng thần tiên đang tiệc tùng ở Lăng Tiêu bảo điện, bỗng một đạo sấm sét cực lớn đánh thẳng vào nơi trung tâm, một số tiểu thần quan không chịu nổi liền bị chết khô ngay tại chỗ.

Mà nhìn thấy một đoàn sét quen thuộc này, tất nhiên bọn họ đều xám cả mặt mày, ngoại trừ Lôi Thần Sĩ Lân ra thì còn ai vào đây nữa!
Ai ai cũng đều bất ngờ vô cùng với đợt tấn công này.

Chẳng biết vì lí do gì mà hắn dám cả gan nhập ma, đại náo thiên cung, dâng bão lũ cuốn chìm nhân gian, cũng tuyên bố tràn vào yêu giới đại khai sát giới.

Một mình hắn làm cho cả tam giới rơi vào khổ ải lầm than.

Tiên đế bất lực, yêu vương lắc đầu bó tay, mà nhân gian tất nhiên cố gắng chống cự đến còn không muốn nổi.

Có thể nói, từ thuở hồng hoang đến nay, đó là sự kiện chấn động nhất được ghi lại.

Một mình hắn đối đầu cả tam giới, ý đồ tất nhiên rõ ràng, muốn độc chiếm cả ba giới về phần mình.

Thiên giới hắn rõ như trở bàn tay, mà nhân gian đã có ai là đối thủ của hắn, chỉ có bên phía yêu mới là trở ngại đáng lo nhất.

Khiến hắn đêm ngày mất ngủ tìm ra kế sách.

Ở yêu giới có một gia tộc khiến chúng yêu kính ngưỡng, chính là Bạch gia thuộc dòng xà tinh.

Bạch xà vốn đã rất hiếm trong nhân gian, chúng bẩm sinh thiên tư thông minh, khai mở trí tuệ cũng là sớm hơn những loại thú thông thường.

Khi hóa thành người, chúng trông khí chất tựa thần tiên, có thể nói là so với đám yêu khác là một trời một vực.

Chẳng những thế, đã có nhiều đời bạch xà đứng lên làm yêu vương, thế lực có thể nói là vô cùng mạnh, lời nói của chúng đôi khi còn mạnh mẽ gấp bội lần so với yêu vương hiện tại.

Đã là một lũ tài giỏi thì phải chấp nhận trở thành cái gai trong mắt Sĩ Lân.

Đến một ngày, Sĩ Lân lần đầu đặt chân vào yêu giới, liền lập tức ra lệnh thanh trừng hết toàn bộ Bạch gia, thậm chí đám bạch xà ở nhân gian cũng phải giết sạch phòng trừ hậu họa.

Hắn cùng gia chủ Bạch Vô Ngôn đánh nhau đến long trời lở đất suốt một tháng liền, cuối cùng chiếm thế thượng phong.

Lũ yêu quái thấy vậy liền khiếp đảm không thôi, một trong tứ đại yêu vương lững lầy một thời thế mà lại bại trận dưới tay của tên đọa thần.

Lúc đã tự tay chém chết được gia chủ Bạch Vô Ngôn, hắn liền đem xác của Bạch Vô Ngôn lên Hỗn Độn Tháp, uống máu nuốt yêu đan người nọ.

Đến đầu của vị gia chủ xấu số kia cũng bị chặt đi, vứt lăn lóc từ trên đỉnh tháp xuống bên dưới.

Đám yêu vốn đã quen cảnh man rợ, nhưng nhìn một màn thế này thì vẫn khiếm đảm vô cùng.

Hắn là thần nhưng thủ đoạn chẳng khác gì một con cầm thú!
Lại nói, Bạch gia có một vị đại tiểu thư, thân thủ bất phàm, là một trong những kì tài ở yêu giới.

Khi Bạch Vô Ngôn chết đi, tất nhiên nàng sẽ thay phụ thân mình đối phó với cục diện này, bảo hộ những người còn lại trong gia tộc.

Nhưng dẫu sao nàng cũng không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, huống hồ là đấu với một tên thần đã cưỡi gió đạp mây từ thuở hồng hoang.

Kết cục thì ai cũng biết, Bạch gia hoàn toàn diệt vong, trưởng nữ của Bạch Vô Ngôn bị đánh đến thần hồn gần như vỡ nát, không tìm thấy xác.

Điều này làm dấy lên một làn sóng phẫn nộ tại yêu giới, mà ở trên tiên kinh chúng thần nghe được đều nơm nớp lo sợ.

May mắn cho nàng, Bạch gia vẫn còn sót lại một số nhân tài kì cựu.

Cả một gia tộc trên dưới trăm mạng bị diệt vong, tất nhiên bọn họ hận đến đỏ cả mắt, nhưng đều bất lực không làm được gì trước sức mạnh của Sĩ Lân.

Xét thấy trưởng nữ là một kì tài hiếm thấy, lại thừa hưởng dòng máu huyết thống từ Bạch Vô Ngôn, chúng đều tự động dâng hiến hết yêu đan của mình để cho nàng được chữa lành, bản thân cũng nguyện tan biến vào cõi hư vô.

Chúng đem nàng lẩn trốn vào một nơi ở nhân giới, để lại cho nàng một số vật dụng cần thiết cho sau này, sau cùng ngồi chờ đợi khoảng khắc hồn phi phách tán.

Nhưng nhất vạn chẳng bằng vạn nhất, để đề phòng nàng có ý đồ bất chính, chúng đã đặt lên nàng một lời nguyền bất diệt, rằng nếu nàng không thể tự tay mình chặt đầu Sĩ Lân xuống, liền sẽ bị cơn đau khắp lục phủ ngũ tạng dằn vặt cả đời.

Mà nàng tiểu thư ấy, chính là Bạch Thanh An, tự Thiên Hinh.

Chúng thần yêu đều gọi một tiếng Thiên Hinh đại tiểu thư.

Nhưng ít ai ngờ đến là, chỉ trong một đêm dằn vặt với sự sống và cái chết mà Thanh An hoàn toàn mất sạch đi trí nhớ.

Phải trải qua một kiếp sống nếm đủ đắng cay ở nhân giới.

Thanh An mở mắt dậy, trước mặt là một khuê phòng vô cùng xa lạ.


Nàng xoa xoa đầu ngồi dậy, rốt cuộc là chuyện gì? Sao nàng lại ở đây?
Và mình là ai? Thanh An choàng tỉnh, đầu óc trống rỗng, không thể nhớ nổi được bất cứ điều gì trong đầu.

Chỉ biết cảm giác nơi ngực trái còn râm ran đau nhức.

Tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra, có một người đang rón rén bưng chậu nước vào.

Thấy Thanh An đang ngồi yên trên giường nhìn chằm chằm vào mình liền giật nảy, tí thì làm rơi chậu nước xuống.

Người kia vội vội vàng vàng đặt chậu nước lên bàn, chạy sang bên Thanh An: "Ngươi tỉnh rồi sao?"
Thanh An nhìn gương mặt xa lạ kia, nét mù mịt trên mặt càng thêm rõ ràng.

Hình như cảm thấy có gì đó không đúng, người này mới hỏi: "Ngươi là cô nương nhà nào? Ta thấy ngươi bất tỉnh sau núi liền đem về đây."
Thanh An ngơ ngác tự chỉ vào mặt mình: "Ta? Là ai? Còn ngươi, ngươi là ai?" Bỗng dưng ánh mắt của nàng hiện lên một tia sắc bén, người kia nhìn thấy liền có chút sợ hãi.

"Ta là Chiêu Hòa." Chỉ thấy người nọ không có cảm thấy ngạc nhiên nhiều lắm.

Nàng ta thong dong ngồi xuống ghế, từ trong túi lấy ra một miếng bạch ngọc đặt trên bàn.

"Còn đây là vật tùy thân của ngươi, trên ấy khắc chữ An.

Chắc hẳn là tên ngươi rồi.

Ta thấy ngươi bất tỉnh nằm dưới chân núi, liền đem ngươi về.

"
Thanh An nghe đến đây thì ngồi dậy, hướng đến bên bàn cầm lấy miếng ngọc bội mà xem xét.

Quả thật rất quen thuộc, nhưng giờ đầu nàng đau như búa bổ, có muốn cũng không thể nhớ được bất cứ thứ gì.

Lúc nhìn Thanh An chạy đến, Chiêu Hòa bỗng chốc mặt đỏ hết cả lên, ngượng ngùng quay đi.

Lúc này trên người Thanh An chỉ mặc trung y, phần cổ áo hơi trễ ra, khi nàng di chuyển hồ thấy hai cỗ trắng nõn cũng theo đó mà lắc lư.

Cảnh tượng thật khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

Nhìn thấy Chiêu Hòa có hành động như thế, Thanh An cũng bất giác xem xét lại bản thân, rốt cuộc hiểu ra sự việc.

Nhưng nàng chỉ "chậc" một tiếng khinh thường rồi chỉnh sửa lại cho ngay ngắn.

"Trông ngươi có vẻ cũng là một tiểu thư khuê các, vậy mà lại nhìn chằm chằm vào những nơi như vậy.

Thật chẳng ra thể thống gì."
Nãy giờ quan sát, nàng biết được hiện nay mình đã ở nhân giới.

Tuy rằng bị mất trí, nhưng đối với việc bản thân là yêu quái nàng vẫn vô cùng rõ ràng.

Nhưng tại sao lại là ở nơi này? Tu vi trong nàng không nhỏ, tuyệt đối chẳng phải là ở nhân gian mà tu dưỡng được thành như vậy.

Huống hồ, nàng thật ghét con người.

Dù cho không rõ lý do vì sao, nhưng đối mặt với một tiểu cô nương ở nhân gian, cũng là ân nhân vừa cứu mạng mình xong vẫn cảm thấy có một chút hiềm khích.

Cho nên cũng chẳng quan tâm đến lời nói của mình có khó nghe đến như thế nào.

"Ta mới không thèm nhìn, ngươi cái gì có mà ta không có?" Chiêu Hòa lắc lắc đầu, kịch liệt phản đối.

Nhìn dáng vẻ người kia, bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương, à không, là một tiểu cô nương xinh đẹp.

Nàng vậy mà lại đi chấp với một đứa nhỏ như vậy.

Vừa nghĩ đến liền mặc kệ, không thèm quan tâm đến nữa.

Một tiểu cô nương trông có vẻ chân yếu tay mềm ấy vậy mà lại là ân nhân cứu mạng của nàng.

Nhưng trước mắt còn có một việc quan trọng hơn mà nàng cần phải hỏi.

"Chiêu Hòa, đúng không? Ngươi có thể kể rõ thêm về tình trạng của ta lúc bắt gặp được không?" Nếu nghe được, chắc hẳn nàng cũng sẽ đại khái biết nguyên do mình bất tỉnh, cũng sẽ biết lý do mình ở đây.

"Ta thấy ngươi hôn mê bất tỉnh.

Có điều kì lạ là, lúc đem về kiểm tra tình trạng của ngươi, thấy gân xanh ở bàn tay nổi lên cuồn cuộn, phần đan điền nóng rực.

Nhưng đến những hôm gần đây đã không còn thấy nữa, rốt cuộc ngươi tỉnh." Chiêu Hòa có chút vui vẻ kể lại, dù sao người này đã nằm cả mấy hôm liền rồi.

Nếu như không phải nhờ hơi thở ấm nóng của nàng ta, nàng còn tưởng rằng mình đã thật sự mang một xác chết về nhà.

Chiêu Hòa nhìn lên gương mặt người kia, thấy người nọ có chút âm trầm, ánh mắt hơi rũ xuống tựa hồ đang nghĩ ngợi chuyện gì.

Lúc này Chiêu Hòa lại đánh giá người nọ, chắc chắn người này trước đây là một tiểu thư khuê các, dù cho nàng ta bị mất trí nhớ thì một cỗ ngạo khí xung quanh vẫn không thể nào mà che giấu được.

Chẳng những vậy, nàng ta còn là một hồng nhan hiếm thấy.


Ánh mắt sắc bén, con ngươi lại linh hoạt, mỗi bước chân nàng ta đi không hề phát ra một tiếng động, tuyệt đối không phải người tầm thường.

Quả thật vô cùng đặc biệt, nàng chưa từng thấy ai như vậy ở nhân gian.

Người này mang vẻ một tiểu thư khuê các đầy thanh tao, cũng có gì đó một chút phóng khoáng pha lẫn vào.

Bởi nàng ta quá mức thoải mái, chắc hẳn không phải là người thích chịu sự trói buộc của mấy cái lễ nghi rườm rà.

Thanh An thoát ra khỏi những dòng suy nghĩ, lúc nhìn người kia thì thấy người nọ cũng đang đăm chiêu mà nhìn nàng, đến cả việc bị phát hiện hình như nàng ta còn chưa biết.

Lúc này nàng mới cẩn trọng đánh giá người nọ.

Ở yêu giới nàng chưa từng thấy qua một nữ nhân đẹp như vậy, nếu như lũ yêu kia biết được chúng tốn biết bao nhiêu công sức để có một vẻ ngoài đẹp đẽ, vậy mà ở nhân gian lại có kẻ đẹp từ lúc mới lọt lòng, chắc chắn sẽ tức chết.

Nhưng dẫu sao nàng cũng không quá coi trọng việc này, chẳng qua cũng chỉ là túi da bên ngoài mà thôi.

"Tiểu cô nương, đa tạ."
Chiêu Hòa có chút bĩu môi.

"Cái gì mà tiểu cô nương? Ta cũng đã trong độ kết phát."
Thanh An nghe vậy thì hơi nheo mắt lại.

Trông như vậy mà đã đến tuổi cập kê rồi à? Nhưng dù sao người kia cũng không thể nào lớn hơn nàng, gọi là tiểu cô nương cũng không sai biệt lắm.

"Được rồi.

Vậy ta cứ gọi Chiêu Hòa.

Ở đây là đâu? Triều đại nào?" Thanh An hình như chỉ quên mất sạch những kí ức về mình, bản thân nàng là yêu hay người, hoặc những thông tin về tam giới trong đầu vẫn còn rõ mồn một.

Nhân giới trước nay luôn dễ dàng bất ổn, chiến tranh, đói khát triền miền.

Triều đại cũ vừa suy đã ngay lập tức mọc lên triều đại mới, cho nên hai giới còn lại cũng chẳng buồn để ý đến cái nơi luôn thường xuyên thay đổi như vậy.

"Đây là thành Tây, cách kinh thành khá xa.

Hiện đang là năm Tiết Mẫn thứ hai, Quý triều." Chiêu Hòa nhẹ nhàng giải thích, dù sao cũng là người mất trí nhớ, quên cả những việc này cũng là lẽ thường tình.

Thanh An nghe đến Quý triều, liền có hơi ngạc nhiên.

Triều đại này đã tồn tại hơn sáu trăm năm.

Nếu trừ bỏ Cao Câu Ly thì đây là triều đại dài nhất mà nàng từng biết qua.

Trước đây Quý Hoàng Ung, cũng là người khai mở ra Quý triều thịnh thế đã làm nên một chuyện kinh thiên động địa, trời không dung đất không tha, kinh động đến cả tam giới.

Nhưng nàng đã hoàn toàn quên lãng đi chuyện này, có lẽ nó đới với nàng không quan trọng, cũng không cố gắng phải nhớ lại làm gì.

"Ngươi hiện tại vẫn chưa nhớ ra bất kì điều gì, hay là cứ tá túc ở đây.

Ta sống ở đây một mình, phụ thân là đại phu, thường xuyên làm việc ở kinh thành.

Phủ này chỉ có lác đác một vài gia đinh, không khỏi có chút cô đơn.

Mong rằng An ở lại đây, bầu bạn cùng ta." Hình như nghĩ tới điều gì, Chiêu Hòa nói tiếp.

"À...ta không biết đầy đủ tên ngươi là gì, nên mới thất lễ gọi một chữ An, có phiền hay không?"
"Muốn gọi sao thì gọi.

Dù sao cũng đa tạ ngươi vì đã tương trợ.

Nếu ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp.

Tên ta là Thanh An." Thanh An hơi cúi đầu.

Đối với chúng yêu, có nợ chắc chắn sẽ trả, có ân tình mãi mãi cũng không quên.

Cho dù đối phương có là con người hay là đám tiên lữ đạo mạo trên kia.

"Thanh An, ta vừa nấu xong một ít cháo, ngươi bây giờ chắc chỉ có thể ăn đơn giản như vậy được thôi.

Lát nữa ra ngoài, ta cùng ngươi ăn." Chiêu Hòa nhẹ nhàng đứng dậy, đặt bộ y phục nãy giờ đang cầm trên tay mình lên bàn, cạnh bên chậu nước.

"Cũng vừa sáng sớm, ngươi hãy sửa soạn một chút đi."
Thanh An gật gù, hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương.

Hiện giờ đầu nàng đau như búa bổ, ngoại trừ cái tên thì nàng không thể nhớ nổi bất cứ điều gì về mình.

Chiêu Hòa đã sớm bước ra ngoài từ lâu, căn phòng lúc này chỉ còn lại một mình nàng.


Rửa mặt một chút cho tỉnh táo, lại nhẹ nhàng thay y phục.

Trông có vẻ đơn giản, trên không thêu nhiều đường nét nhưng chất liệu lại rất được, sờ vào mềm mịn như tơ.

Gia cảnh cô nương này vậy mà rất tốt.

Nàng nhẹ nhàng bước ra ngoài, chỉ thấy Chiêu Hòa đứng đợi từ lâu.

Người này cũng thật là nhiệt tình quá, có thể để cho vài tiểu nha hoàn đứng đợi là được, đâu cần phải đích thân mời nàng dùng bữa.

Lúc cánh cửa kia mở ra, đối diện Thanh An là một nụ cười tươi mới như gió xuân.

Hai bên tóc mai của Chiêu Hòa nhẹ nhàng lay động, tay áo được gió thổi phồng, truyền đến bên mũi Thanh An một hương thơm dễ chịu chưa từng thấy.

Thanh An híp mắt lại, hưởng làn gió nhẹ nhàng cùng phảng phất mùi hương ấy.

Hương này chẳng biết được làm bằng vật liệu gì cụ thể, nhưng nó mang theo một cỗ ấm áp thoải mái.

Chiêu Hòa có chút thất thố mà nhìn Thanh An nãy giờ.

Tóc nàng ta xõa dài đến lưng, tuy không thể chạm nhưng lại có cảm giác mềm mịn như nhung.

Nàng ta bước đến, dáng vẻ đoan chính, đường hoàng.

Ánh mắt đượm buồn nhưng không làm cho người ta cảm giác yếu ớt, vẫn lộ lên phần khí chất vương giả, kèm theo một cô tiêu sái lạ lùng.

Đẹp, một cách diệu kì.

Đến nỗi khiến Chiêu Hòa cảm thấy dường như mình không phải ở nơi trần thế, khắp thiên hạ vẫn không thể thấy được loại khí chất này trên một người con gái.

Chiêu Hòa biết rằng nãy giờ mình đã nhìn chằm chằm người ta rồi, ngượng ngùng cúi đầu mời Thanh An đi sang nơi khác dùng bữa.

Thanh An không mấy gì để ý, cũng nhẹ nhàng bước theo sau người kia.

Thanh An dù cho lúc mất trí hay không thì cũng chẳng phải là người nói nhiều, nhất là trên bàn ăn.

Vì vậy buổi ăn này yên lặng đến lạ thường, Chiêu Hòa chỉ biết cúi đầu ăn cho xong.

Dù người kia chẳng nói năng gì nhưng vẫn làm cho Chiêu Hòa có chút sợ hãi, chưa bao giờ ngồi vào bàn ăn nào mà căng thẳng như vậy.

Đám nha hoàn thường ngày vui đùa cũng chẳng thấy hé răng nửa lời.

Lúc nàng len lén ngước lên nhìn Thanh An, thấy người kia cũng dùng đôi mắt bất cần nhìn mình, tô cháo sớm đã cạn.

"An...Thanh An, thêm nữa không?"
Thanh An lắc đầu: "Vậy là được rồi."
"À phải rồi, lúc thay y phục cho ngươi, thấy trên người ngươi có một cái túi nhỏ thêu hình thù gì rất lạ.

Bên trong chẳng có gì hết.

Nhưng là vật ngươi mang theo nên ta có cất giữ, đợi đến khi nào ngươi tỉnh thì trả lại.

Ăn xong rồi, đi cùng ta, ta lấy cho ngươi." Chiêu Hòa lau một chút bên khóe môi rồi nhẹ nhàng đứng dậy.

Thanh An có chút nghi hoặc nhưng cũng đi theo.

Đến khuê phòng của Chiêu Hòa, cũng chính là cái phòng mà khi nãy mình đã tỉnh dậy.

"..." Vậy là người này chăm sóc mình tại khuê phòng của nàng ta luôn sao, cũng quá nhiệt tình rồi đi.

Nhưng mà cái gì thay y phục? Nghĩ đến đây Thanh An có chút rợn người, dù sao cũng là cơ thể của mình, vậy mà bây giờ lại bị một tiểu cô nương ở nhân giới thoải mái chiêm ngưỡng.

Thật tủi hổ làm sao! Bất quá nàng cũng cố giữ nét mặt bình tĩnh, khiến Chiêu Hòa không thể tìm ra được điểm nào bất ổn.

Chiêu Hòa hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng giải thích: "Ta để ngươi ở đây cho dễ kiểm tra một chút, nửa đêm có tỉnh dậy cũng có ta bên cạnh, tránh lo sợ." Nói đoạn, nàng mở hộp tủ, lấy ra một chiếc túi nhỏ, tận tay đưa cho Thanh An.

Thanh An cầm chiếc túi, bàn tay như có như không phớt lờ bên tay của Chiêu Hòa, nhẹ nhàng mà lại ấm áp.

Móng tay của Thanh An có chút dài, còn cọ nhẹ vào bên tay nàng mấy cái.

Thanh An đánh giá một chút vật nọ, lại nhìn hình thù được thêu lên, liền biết đây là cái gì.

Nàng chỉ nhẹ nhàng cảm tạ Chiêu Hòa.

Vật này trông nhỏ mà lại rất quý giá, cũng có thể giúp nàng dễ dàng gợi lên chút kí ức.

Giống như lúc nhìn miếng ngọc bội, nàng liền có thể nhớ ra tên của mình.

"Nếu ngươi đã tỉnh rồi thì có thể dọn sang phòng khác, bên cạnh ta.

Ta đã để nha hoàn dọn sẵn rồi.

Nếu muốn nghỉ ngơi thì cứ đi đến đấy." Chiêu Hòa đứng gần cửa, chỉ vào một căn phòng phía không xa.

Thanh An gật đầu, đúng là không biết nói gì nữa, người này quả thật rất tốt.

Chí ít là nàng ta không kiêng dè một người lạ như mình hay sao? Lai lịch thế nào cũng không rõ vậy mà dám đem về nhà, còn chân thành mời ở lại đến khi hồi phục hẳn.

Người này, không biết nên bảo là tốt bụng hay ngu ngốc.

"Ta chuẩn bị một chút, lát nữa liền muốn đi dạo xung quanh, tận hưởng khí trời." Nhìn ngắm bầu trời, hẳn là đang vào đầu xuân.

"Ngươi không còn nhớ gì, đường xá lúc này đối với ngươi hẳn là xa lạ.

Hãy để nha hoàn của ta đi theo."
"Không cần đâu." Mình cũng đâu phải một tiểu hài tử, người này cũng thật lo lắng thái quá rồi đi.


"Nếu ngươi ngại với đám nha hoàn thì...để ta đi theo." Chiêu Hòa nhìn Thanh An, ánh mắt thập phần chờ mong.

Dù sao phụ thân cũng dặn dò, một cô nương không nên ra ngoài thường xuyên, nhưng nếu đi cùng người khác chắc không sao đâu nhỉ? Đám nha hoàn cũng nghe lời phụ thân răm rắp, vậy mà không cho nàng rời khỏi cửa nửa bước.

Lúc nào ra sau núi hái thuốc theo lời dặn cũng có kẻ đi theo, phiền chết đi được.

Thanh An nhíu mày nhìn Chiêu Hòa, nàng muốn đi thăm dò tình hình tại đây một chút, đến khi nào cảm thấy đủ thì sẽ rời khỏi.

Nếu để Chiêu Hòa đi theo thật sự không tiện, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của người kia, lại nghĩ đến ơn cứu mạng, liền nhắm mắt gật đầu cho xong.

Lúc này Chiêu Hòa cười rộ lên, ánh mắt nhẹ nhàng híp lại, hai hàng mi đan vào nhau trong kiều diễm vô cùng.

Thanh An trước nay không để ý quá nhiều đến vẻ bề ngoài, nhưng khi nhìn người này cười lên cũng phải trầm trồ một phen trong ánh mắt.

Chỉ có điều rất nhanh liền bị giấu đi.

"Ngươi chuẩn bị đi.

Ta ở trước sân đợi sẵn." Chiêu Hòa hí hửng bảo một nha hoàn đứng cạnh chuẩn bị, liền nhanh chân chạy ra trước sân ngồi đợi.

Trông dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng tiếc rằng nó lại rơi vào mắt Thanh An, một con người hoàn toàn mù tịt với cái đẹp.

Thanh An bước vào phòng mình, nhanh chóng lấy cái túi nhỏ khi nãy Chiêu Hòa trả lại cho.

Nàng ngắm nghía một hồi, cuối cùng chạm tay vào dây thắt.

"Phá!"
Chiếc túi tự động bung ra, nàng đưa tay vào xem xét, lấy ra được những chiếc vòng bằng bạc, trông vô cùng kì lạ.

Chiếc vòng khắc hình gì mà đến cả nàng cũng không rõ, hình như có rồng, lại có chút giống kinh văn, một loạt kí tự nào đó mà nàng chẳng hiểu được.

Chỉ thấy rõ ràng hình hoa sen được thắt lên mỗi chiếc.

Tổng cộng sáu vòng tay, sáu vòng chân, có vòng cổ, trên đó đều có gắn một cái chuông nhỏ, lúc lắc nhẹ liền có thể nghe tiếng đinh đinh đang đang êm tai, không ồn ào đến mức khó chịu.

Đây rốt cuộc là loại vật gì? Thật kì lạ.

Trí tò mò lẫn sự thôi thúc trong lòng làm cho Thanh An đeo một chiếc lên tay.

Tức khắc liền cảm nhận được dòng đan điền đang nóng rực.

Nàng cảm nhận rõ ràng linh lực truyền từ đan điền đến bàn tay, rồi thu vào chiếc vòng ấy.

Đến khi nàng mở ra, linh lực lại trở về cơ thể như bình thường.

Thì ra là vậy, loại vật này rất có ích, có thể giúp nàng che giấu đi tu vi.

Tuy rằng không nhớ mình là ai, nhưng Thanh An biết bản thân đang gặp phải rất nhiều mối nguy hiểm đang chực chờ.

Nàng cố gắng xâu chuỗi sự việc trong đầu lại.

Nàng bị người ta đánh ngất, trọng thương phía dưới chân núi, cuối cùng được Chiêu Hòa cứu giúp, rồi nhờ miếng ngọc bội mới nhận ra tên mình là Thanh An.

Thanh An vẫn là không hiểu, tu vi của nàng thế nào lại cao như vậy, có lúc nàng tưởng chừng như đây là của mình, có lúc lại tưởng như không.

Nàng không hề dám chắc hay khẳng định rõ ràng.

Nếu so về tu vi này, yêu vương có lẽ cũng phải khiếp sợ mấy phần.

Rốt cuộc là nhân vật nào có thể đánh nàng đến trọng thương? Với tình hình này, nàng nhất định phải tìm mọi cách để lấy lại được trí nhớ, mà cách nhanh nhất có lẽ là tìm đường trở về yêu giới.

Mò mẫm trong túi nhỏ một hồi, ngoại trừ bạc ra hình như còn có một vật gì khác nữa, tới lúc cảm nhận có gì đó dài dài, nàng liền nắm nó mà kéo ra, trước mắt hiện lên hình ảnh một cây roi.

Chiếc roi màu rắng tinh, phần đầu được chạm trổ tinh tế, in hình của Bệ Ngạn, lại còn làm bằng vàng.

Nhìn qua liền biết thập phần quý giá.

Thanh An vuốt ve từng đường vân trên chiếc roi, cảm nhận nó có chút run run, quen thuộc quá.

Cái cảm giác này, động tác này, hình như Thanh An đã làm qua rất nhiều lần.

Nhưng khi cố nhớ đến thì đầu đau như búa bổ.

Nàng cẩn trọng cất chiếc roi vào trong túi, nhẹ nhàng cất chiếc túi vào trong vạt áo.

Có quá nhiều điều cần nàng phải làm sáng tỏ, nhưng nếu nàng trở về yêu giới ngay lúc này, sợ là sẽ bị địch nhân để ý.

Rốt cuộc cũng quyết định ở tại chỗ này của Chiêu Hòa, cố gắng dò xét xem tình hình của tam giới đang chuyển biến như thế nào.

Thanh An bước ra ngoài, những tiếng nhỏ nhẹ của chuông bạc vang lên, nghe thanh thúy vô cùng.

Chiêu Hòa lúc thấy nàng bước ra cũng chú ý đến những chiếc vòng bạc, Thanh An có nó từ khi nào? Chí ít là từ khi đem nàng ta về đây, ngoại trừ miếng ngọc bội cùng cái túi trống rỗng thì không có gì khác.

Nhưng có thể nói, chúng đeo vào người Thanh An nhìn rất đẹp mắt, tưởng chừng được làm ra riêng cho nàng ấy vậy.

Lúc này đây, Thanh An lại mang một vẻ gì đó khó nói vô cùng, là...câu nhân sao?
Chiêu Hòa dùng ánh mắt kì lạ nhìn Thanh An, nhưng nàng vẫn là không hỏi đến xuất xứ của vật này.

Thanh An tất nhiên nhận ra nét hiếu kì trong đôi mắt ấy, cũng ngay lập tức trách bản thân hồ đồ.

Khi nãy nàng đã quên mất là còn Chiêu Hòa nên cứ tự nhiên mà đeo vào.

May mắn người kia đã không hỏi, nàng rốt cuộc cũng lười phải đi tìm lý do giải thích.

"Đi thôi.".

Bình Luận (0)
Comment