Vạn Vật Hấp Dẫn

Chương 151


***
Trong cửa hàng đồ ngọt.
Nam Chu vừa bước vào đã đạt được hiệu quả quét sạch hoàn mỹ.
Những khách hàng vốn ở trong cửa hàng – nơi tương đối an toàn và có tầm quan sát rất tuyệt để xem kịch hay cảm thấy không ổn, nháo nhào chạy tứ tán.
Người gần cửa thì đi bằng cửa.
Người gần cửa sổ thì hận không thể đập cửa sổ chạy thoát thân.
Dường như Nam Chu không phát hiện ra mình bị ghét và xa lánh đến vậy, gọi liền một hơi mấy thứ đắt nhất, còn âm thầm liếc mắt nhìn sang quản lý tài chính Lý Ngân Hàng: Được không?
Lý Ngân Hàng thương cho Nam Chu suốt cả đường đi đến giờ, bấy giờ nghe cậu có nhu cầu, cô lập tức gật đầu lia lịa.
Gọi, có thể gọi hết!
Nhưng mà chỉ có mỗi Nam Chu mới có xúc động tiêu tiền như vậy.
Cô chỉ gọi cho mình một cốc nước trắng, còn xin thêm đường cát miễn phí, nâng cốc nước đường trắng dưới ánh nắng mặt trời thoải mái.
Nam Chu vùi đầu nghiêm túc ăn đồ ăn, cậu cắn từng miếng nhỏ bánh bơ nghìn lớp cùng với kem bơ, dùng răng môi để cảm nhận từng chút ngọt ngào.
Cậu cẩn thận với việc bổ sung đường cũng giống như việc giết người.
Giang Phảng thì đang nghiên cứu các đạo cụ bọn họ lấy được, trong đó bao gồm cả đạo cụ cấp S [Phím Gọi Trợ Giúp Từ Khán Giả Bên Ngoài] trà trộn vào đây như không có việc gì.
Hiện tại nó có thể nhét vào túi đồ được.
Nhưng sau khi ấn nút, chỉ có một câu miêu tả đạo cụ đơn giản.
“Muốn biết bí mật ư, ấn nó đi, mặc dù chưa chắc nó đã đáp lại bạn.”
Đương nhiên, trong dòng chữ nửa thật nửa giả này không thuyết minh cái giá phải trả khi “ấn nó”.
Giang Phảng lấy ra tất cả đạo cụ, bày hết trên bàn, chỉ để lại duy nhất một viên [Tôi Nói Đây Là Vật Phẩm Cấm Nhưng Mà Bạn Vẫn Ăn Đúng Chứ?] ăn vào sẽ khiến người ta phát điên trong túi đồ.
Anh thử ấn một cái.
Quả nhiên, viên thuốc kia biến mất trong túi đồ của anh.
Hoàn toàn giống như Giang Phảng nghĩ.
Cái giá phải trả của nó, chính là biến mất ngẫu nhiên một vật phẩm trong túi đồ.
Nhật ký của Vương Hoa Tàng trong đội Ánh Bình Minh đã mang đến cho anh gợi ý này.
Trong phó bản “Bắt nội gián”, chỉ cần thông qua “trợ giúp từ bên ngoài”, có thể tìm được gián điệp ngay, từ đó muốn câu được con cá tiếp theo thì dễ dàng rồi.
Song, một khi ấn xuống, chỉ sợ sẽ không thể khống chế được thứ mình sẽ mất đi.
Cũng trong phó bản “Bắt nội gián”, Tô Mỹ Huỳnh đã mất đi một đạo cụ cấp A ngẫu nhiên.
Có thể nhìn thấy nỗi đau và cơn phẫn nộ của cô ta  trên sổ ghi chép của Vương Hoa Tàng.
Đối với Ánh Bình Minh gia sản giàu có, đây chính là một thiết bị gian lận ưu tú.
Chẳng qua, đối với Lập Phương Chu – đội vừa nhận được đạo cụ cấp S này mà nói, đây là đạo cụ vô dụng điển hình.
Mặc kệ sau khi mình ấn phím kêu gọi này, bên kia có trả lời hay không, Giang Phảng không cho rằng bản thân và Nam Chu cần một thiết bị gian lận mới có thể qua màn.
Tóm lại, thứ này viết đầy chữ “tôi là đồ bỏ, mau bán tôi đi”.
***
Trong tổ phát sóng, tất cả nhân viên đều đang nhìn chằm chằm động tác của Giang Phảng.
Chỉ cần anh để lộ ra vẻ mặt ghét bỏ và dao động thì coi như bọn họ đã giành thắng lợi.
Đối với một đạo cụ nóng bỏng tay cao cấp, đồng thời cũng tiêu phí nhiều mà nói thì treo giao dịch bán đi mới được lợi nhất.
Một đạo cụ cấp S như vậy, thế nào cũng đổi được từ hai nghìn đến năm nghìn tích điểm.
Chỉ cần bước vào giao diện giao dịch, nhà phát hành sẽ có thể thực hiện thao tác ngầm, thu hồi về luôn.
Vậy mà Giang Phảng không làm như thế, anh chỉ bình tĩnh cho tất cả đạo cụ cùng với cả [Phím Gọi Trợ Giúp Từ Khán Giả Bên Ngoài] vào trong túi.
Phòng phát sóng phát ra một loạt âm thanh thất vọng.
Đúng lúc này, chuông gió vang lên, có người mở cửa bước vào trong cửa hàng đồ ngọt.
Đội trưởng đội Thanh Đồng – Hạ Ngân Xuyên đi thẳng tới, đường hoàng ngồi xuống trước mặt Nam Chu.
Bên cạnh còn Châu Áo và Lương Sấu.
Lâm Chi Tùng và Lục Bỉ Phương bị bọn họ bỏ bên ngoài.
Hiện tại, có vô số ánh mắt từ xa xôi và trước mặt đang nhìn Nam Chu và Giang Phảng.
Cho dù Thẩm Khiết và Dịch Thủy Ca, bọn họ cũng chỉ dự định khiến Nam Chu chú ý đến mình mà thôi.
Vào lúc này, không nhiều người to gan ung dung đi tới trước mặt Nam Chu.
Chỉ có đội cứu viện Thanh Đồng tương đối có tiếng trong trò chơi mới có nghĩa vụ và lập trường xác nhận tính nguy hiểm của đội Lập Phương Chu mà thôi.

Còn về quan hệ giữa bọn họ chính là chuyện không thể cho ai biết.
Nam Chu nuốt xuống miếng pudding vani mâm xôi đỏ cuối cùng, mới quay qua nhìn Hạ Ngân Xuyên.
Hạ Ngân Xuyên cất giọng sang sảng:
– Hi.
Nam Chu:
– Xin chào.
Hạ Ngân Xuyên tương đối nhiệt tình:
– Hôm nay cậu ăn thoải mái đi, tôi thanh toán.
Vừa nghe thấy câu “thanh toán”, Lý Ngân Hàng lập tức lên tinh thần, theo phản xạ có điều kiện ngồi thẳng lưng dậy.
Khi cô nhận ra hành động của mình có vẻ mất mặt, Giang Phảng đã đưa thực đơn đồ ngọt trong tay cho cô.
Điều này có nghĩa anh đang ra hiệu cho cô gọi thêm mấy món.
Có người chống lưng, Lý Ngân Hàng cũng không sợ hãi nữa.
Cô cầm lấy thực đơn, ánh mắt khẽ tập trung.
Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình, bước về phía lễ tân.
Hạ Ngân Xuyên mặt không biến sắc, cười tươi roi rói nhìn Nam Chu, đồng thời ngả người ra sau, nói bên tai Phó Đội trưởng Châu Áo:
– Anh trả đi.
Chu Áo:
– … Tôi hả?
Hạ Ngân Xuyên huých anh ta:
– Đừng nhỏ nhen vậy chứ, của tôi chẳng phải của anh hay sao?
Câu này không sai.
Hạ Ngân Xuyên thường xuyên dùng tích điểm của mình để giúp đỡ những người chơi rơi vào đường cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tước đoạt quyền hô hấp.
Nhưng vấn đề ở đây là, anh ta quá mức hào phóng.
Sau cái lần anh ta cho một tên nghiện bài bạc ngã trong ngõ nhỏ và sắp chết vì nghẹn thở 1000 tích điểm.

Để cảm ơn Hạ Ngân Xuyên, đối phương dứt khoát cầm số tích điểm này đi vào sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng với quyết tâm đổi đời.

Châu Áo kiên quyết tịch thu tất cả tích điểm của anh ta.
Anh ta vừa nhận được tích điểm trong phó bản, thường thường còn chưa cầm nóng tay đã bị Châu Áo chiếm lấy.
Cho nên Châu Áo chỉ đành thanh toán thay cho Hạ Ngân Xuyên.
Khi Châu Áo bất đắc dĩ đứng lên chuẩn bị trả tiền, anh ta nghe thấy rõ ràng Hạ Ngân Xuyên ở phía sau phát ngôn bừa bãi.
– Tiểu Châu nhà chúng ta…
Châu Áo im lặng quay đầu nhìn.
Hạ Ngân Xuyên nhanh trí sửa lại lời nói:
– Anh Châu, anh Châu, của chúng tôi rất lương thiện.
Châu Áo: Thôi kệ cậu ấy đi.
Dẫu cho cuộc truy kích nghìn người hạ màn sớm hơn thời hạn, khói lửa cũng tan đi gần hết, nhưng những nhân viên trong phòng phát sóng cũng không nhàn rỗi.
Không còn nguyên nhân nào khác, chính vì Nam Chu, Giang Phảng và đội Thanh Đồng đều là những đội ngũ khá nổi.
Trò chơi đã diễn ra tới thời điểm này, những khán giả theo dõi đã có đối tượng yêu thích cố định.
Cho dù đội Thanh Đồng không có duyên với hạng nhất, nhưng bởi vì biểu hiện của bọn họ không hợp nhân tính, nên có rất nhiều khán giả theo dõi.
Một trong những hạng mục được cược nhiều nhất của Thanh Đồng chính là khi nào hình tượng của bọn họ sụp đổ, giết những người chơi khác vì sinh tồn của bản thân.
Khán giả rất hứng thú với màn trò chuyện của bọn họ.
Điều này đã hình thành cục diện kỳ quái, hơn hai triệu khán giả đang online xem Nam Chu phát trực tiếp ăn uống.
Đương nhiên, người đang bị quan sát 360 độ không góc chết thoạt nhìn như không hề hay biết về chuyện này.
Hạ Ngân Xuyên là một người hào sảng, anh ta nói thẳng vào chủ đề chính luôn:
– Chúng tôi đã biết thân phận của cậu không phải con người.
Câu mở đầu quá trực tiếp khiến Nam Chu nhướng mày.
Hạ Ngân Xuyên giải thích:

– Sở dĩ không nói ra, vì sợ sẽ xảy ra tình huống xôn xao dư luận quy mô lớn.
Nhưng cuối cùng chuyện vẫn cứ xảy ra, còn là do nhà phát hành dẫn tới.
Hạ Ngân Xuyên hơi ngả người về phía trước:
– Cậu cho rằng tại sao nhà sản xuất đột ngột vạch trần cậu?
Nam Chu:
– Có thể muốn giết tôi.

Cũng có thể muốn có được tôi.
– Đúng vậy.

– Suy luận của Hạ Ngân Xuyên giống như con người anh ta, vừa qua loa cẩu thả vừa nhanh nhẹn – Tóm lại, sẽ không phải do bất ngờ phát hiện ra cậu và chúng tôi không giống nhau, muốn gìn giữ công bằng của trò chơi nên mới đặc biệt mở ra cuộc đua này.

Cậu và chúng tôi sống trong… nó gọi là gì đấy nhỉ… ồ, chiều không gian khác nhau.

Nhà sản xuất của trò chơi phải biết sự tồn tại của cậu ngay từ đầu mới phải.
Trong lúc hai người nói chuyện, Giang Phảng luôn chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nghe vậy, anh quay sang, mỉm cười nói.
– Đội trưởng Hạ, anh đã suy luận ra điều này à?
Hạ Ngân Xuyên cũng không kiêng dè gì:
– Là Tiểu Lâm của chúng tôi, cậu ấy đang đợi ở bên ngoài.

Thằng nhóc này nhỏ tuổi mà ăn nói lấc cấc lắm, cho nên tôi không cho nó vào đây, chỉ đành chuyển đôi lời.
Đang lúc nói chuyện, Lý Ngân Hàng và Châu Áo cũng đã gọi đồ ăn mới về.
Nghe thấy “Tiểu Lâm nhà tôi”, Châu Áo lạnh lùng thầm nghĩ, ai cũng là nhà cậu.
Lý Ngân Hàng đặt trà và điểm tâm xuống:
– Tôi đi rửa tay.
Lương Sấu hỏi một câu:
– Có cần tôi đi cùng không.
Lý Ngân Hàng lắc đầu:
– Không cần đâu.
Đây chỉ là khúc nhạc dạo không ai để ý.
Dù sao con người vừa mới tuyên bố ngừng chiến với Nam Chu, nếu như bây giờ có người dám gây bất lợi với Lý Ngân Hàng, một là sẽ phá vỡ cục diện hòa bình khó mà có được, hai là đơn thuần đi tìm chết.
Bởi vì Nam Cực Tinh đang ngủ trên người cô.
Cho dù cô tạm thời rời khỏi đội ngũ cũng không có gì nguy hiểm.
Sau khi Lý Ngân Hàng đi khỏi, Hạ Ngân Xuyên mới nhắc tới chủ đề ban nãy chưa nói xong.
– Cậu còn nhớ, cậu bước vào trò chơi này thế nào không? – Anh ta hỏi – Trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” nguyên bản của công ty Cây Sự Sống có hơn một trăm boss, tại sao chỉ có mình cậu bước vào?
Nam Chu:
– Tôi không biết.
Hạ Ngân Xuyên đan tay vào nhau, chống dưới cằm:
– Ồ, cậu không muốn nói với tôi cũng không sao.

Dù cho nhà phát hành đứng đằng sau đã kéo cậu vào đây kiểu gì, chúng tôi đều biết rõ, người đó đối xử không tốt với cậu.
Anh ta nói tiếp:
– Bắt đầu từ phó bản “Nỗi sợ trăng tròn”, nó đã nhắm vào cậu rồi.
Sở dĩ Lâm Chi Tùng không nghi ngờ thân phận của Nam Chu, chính vì sự yếu ớt bất thường mà cậu đã thể hiện trước mặt trăng khổng lồ trên núi tuyết.

Hạ Ngân Xuyên đoán:
– … Có liên quan đến chuyện cậu bắt cóc Boss trong phó bản, sau đó uy hiếp hệ thống ở Thị Trấn Sóc ư?
Hành vi của Nam Chu đã làm xôn xao dư luận, còn dẫn tới hệ thống phải tiến hành một cuộc update dữ liệu lớn.
Để trả giá, bọn họ lập tức bị ghép tới phó bản “Nỗi sợ trăng tròn” có tính nhằm vào Nam Chu.
Ngay sau đó lại đến phó bản độ khó cao “Xâm nhập não bộ”.
Tiếp theo chính là một cuộc truy kích cả nghìn người mà bọn họ vừa mới trải qua.
Có thể nhìn thấy sau này bọn họ sẽ phải trải qua những phó bản càng kỳ quái hơn.
Hạ Ngân Xuyên đưa ra một kết luận đơn giản:
– Cho nên, bây giờ chúng ta có chung kẻ thù đúng chứ?
Giang Phảng thờ ơ vạch trần mục đích của anh ta:
– Anh tới đây làm thuyết khách đấy à?
Hai mắt Hạ Ngân Xuyên lóe sáng:
– Không phải thuyết khách, tôi chỉ nói sự thật thôi.
Nói tới nói lui, mục đích tới tìm Nam Chu của đội Thanh Đồng rất rõ ràng.
Bọn họ lo sau khi trải qua màn truy sát, Nam Chu sẽ sinh ra ác cảm dữ dội với con người, cho nên mới vội tới đây nói lý, để Nam Chu nhận thức được nhiệm vụ cấp bách bây giờ không phải báo thù, mà là nhất trí đối ngoại.
Thanh Đồng phải gắng hết sức tránh thương vong.
Bởi vậy trong cuộc truy kích nghìn người, bọn họ không ngừng khuyên can những người bị giải thưởng làm mụ mị đầu óc, đồng thời sau khi kết thúc cuộc truy kích thì tìm tới Nam Chu ngay.
Nam Chu suy nghĩ, nói:
– Anh không nên nói chuyện này với tôi.
Hạ Ngân Xuyên hiểu rõ ý cậu muốn nói, nhưng cũng chỉ đành cười khổ.
Lòng người là thứ khó khống chế nhất.
Khi đội ngũ thuộc kiểu Thanh Đồng của các ban ngành liên quan bước vào trò chơi, bọn họ đã từng giống như Ánh Bình Minh, thử xây dựng đội ngũ của những người mới, che chở người mới, quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, từ đó giảm thiểu tối đa thương vong.
Đáng tiếc, nhờ Ánh Bình Minh phá hủy niềm tin, nên không thể thành lập được nữa.
Bọn họ chỉ có thể bảo vệ sinh mạng của những người dân bình thường chứ không ràng buộc được nỗi sợ hãi của bọn họ.
– Nếu thực sự không được… – Hạ Ngân Xuyên ghé sát gần Nam Chu, nhỏ giọng nói – Tự vệ hợp lý thì không thành vấn đề.

Nhưng mọi người có thể cam đoan sau khi giành được thắng lợi cuối cùng sẽ ước nguyện tất cả mọi người sống lại không?
– Chúng tôi có Lý Ngân Hàng.

– Nam Chu vẫn dùng lý do ấy – Huống hồ, bây giờ ngoại trừ tin tưởng tôi ra thì các anh có còn cách nào khác không?
– Có chứ.
Hạ Ngân Xuyên mỉm cười:
– Chúng tôi sẽ tìm tới Adam nói chuyện.
Anh ta bổ sung thêm:
– … Nếu chúng tôi có thể tìm được bọn họ.
Giang Phảng lặng im nghe hai người nói chuyện, quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mặc cho ánh mặt trời dát một lớp ánh sáng vàng mỏng manh trên làn da nhạt màu của anh.
Không ai biết anh đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, Lý Ngân Hàng từng là trung tâm của chủ đề nói chuyện lặng lẽ mở cánh cửa phía sau cửa hàng đồ ngọt, giả vờ tìm kiếm nhà vệ sinh.
Giang Phảng đưa thực đơn đồ ngọt cho cô, đồng thời còn kèm theo một tờ giấy ăn, chỉ thị đơn giản phương hướng hành động tiếp theo.
Vì thế, cô nhận được chỉ thị, thập thò đầu như một kẻ trộm, bước từ cửa sau rời khỏi cửa hàng đồ ngọt.
Một bóng dáng nho nhỏ lặng lẽ nhảy xuống khỏi lòng cô, chia nhau ra đi.
Người cô muốn tìm chưa hề đi xa.
Lý Ngân Hàng chỉ mất một phút, vòng qua hai con ngõ nhỏ, đã chạm mặt ba người kia.
Thẩm Khiết im lặng.
Nhìn thấy Lý Ngân Hàng, Thẩm Khiết ngạc nhiên, chủ động chào hỏi cô:
– Tiểu Lý, tôi…
– Chị Thẩm!
Lý Ngân Hàng nhiệt tình chủ động bước lên trên:
– Ban nãy em đã nhìn thấy chị, đúng là chị thật rồi!
Vừa nói, cô vừa cầm tay Thẩm Khiết.
Thẩm Khiết sững người, vô thức bắt lấy.
Trong túi đồ của chị ta bỗng có thêm một đạo cụ cấp S.
Tim Thẩm Khiết giật thót, đang định nói gì, Lý Ngân Hàng đã nhanh chóng buông tay chị ta ra:
– Em muốn đến nhà vệ sinh.
Cô làm mặt ngại ngùng, nói:
– Chị, chị có cái đó không, em muốn mượn…

Thẩm Khiết phản ứng rất nhanh, rụt tay về, quan tâm nói:
– Chúng ta cùng đi.
Toàn bộ động tác của hai người không có vấn đề, ngay cả Khỉ Còm và huấn luyện viên thể hình cũng thấy vậy.
Hai cô gái cùng đi vệ sinh, rất hợp lý.
Sau khi dặn dò hai người đứng yên chờ, Thẩm Khiết và Lý Ngân Hàng đi về phía trước.
Lý Ngân Hàng gia tăng tốc độ, đồng thời cũng khẽ đặt tay lên ngực, điều chỉnh nhịp thở.
Lý Ngân Hàng đã không nói, Thẩm Khiết cũng không hỏi nhiều.
Mỗi người đứng dựa vào tường của một gian vệ sinh.
Một lát sau, Lý Ngân Hàng đưa gói giấy vệ sinh qua khe hở vách ngăn.
– Chị, chị có cần không?
Thẩm Khiết cầm lấy.
Chị ta không biết tại sao Lý Ngân Hàng phải lén lút thế này.
Nhưng nếu như cô đã làm như vậy, phải đến tám chín phần do Nam Chu hoặc Giang Phảng chỉ thị.
Chị ta cúi người, rút tờ giấy đầu tiên ra, rất có phong thái của một kẻ trộm.
Cách vách ngăn, Lý Ngân Hàng cầm tờ giấy ăn mà Giang Phảng đã dùng bút viết dưới đầu gối rồi đưa cho cô, cô không dám nhìn thêm, xả thẳng vào bồn cầu luôn.
Dẫu vậy, cô vẫn không quên liếc nhìn hàng chữ khiến người ta không rét mà run.
“Có người đang quan sát chúng ta.

Đưa hai [Máy Liên Lạc Tâm Linh] cho Dịch và Lâm.

Không được gặp mặt trực tiếp, nhờ người giao dịch.

Thẩm, Ngu, Tôn, đều đang ở quanh quảng trường.
“Dịch” tất nhiên là Dịch Thủy Ca.
“Lâm” chắc là Lâm Chi Tùng.
“Thẩm” là Thẩm Khiết.
“Ngu” là Ngu Thoái Tư.
“Tôn” hẳn là Tôn Quốc Cảnh.
Lý Ngân Hàng dựa vào họ ghép tên, cũng đoán được đại khái.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là Giang Phảng im hơi lặng tiếng mà lại nhìn thấy rõ từng người trên quảng trường.
Phải biết, cô chỉ nhìn thấy mỗi Thẩm Khiết định chào hỏi bọn họ mà thôi.
Bởi vậy cô lựa chọn Thẩm Khiết đầu tiên.
Ở trong mắt cô, tuy Thẩm Khiết ích kỷ nhưng cũng có thể xem như đáng tin.
Còn nhờ có màn đánh cướp ban đầu, cho nên chỉ đành xếp độ tin cậy của đội Tôn Quốc Cảnh xuống cuối cùng.
Thẩm Khiết cũng tự dưng nhận được một nhiệm vụ nhỏ kỳ quái.
Chị ta cần phải giao đạo cụ cấp S mà Lý Ngân Hàng đưa, cho một thanh niên trẻ tuổi tên Lâm Chi Tùng ở gần cửa hàng đồ ngọt mà không được để ai biết.
Còn Nam Cực Tinh đã được Lý Ngân Hàng phái đi truyền tin cho Ngu Thoái Tư.
Cô cảm thấy nếu như Ngu Thoái Tư đã có lòng hợp tác với bọn họ thì để anh ta trợ giúp mình một chút cũng được.
Ai ngờ, Nam Cực Tinh đi đến giữa đường thì bị lạc.
Nó ngậm [Máy Liên Lạc Tâm Linh] trong miệng, cùng với tờ giấy nhiệm vụ Lý Ngân Hàng viết vội viết vàng, đứng thẳng người, dáo dác tìm phương hướng trong ngõ nhỏ, đúng lúc chạm phải ba ánh mắt.
Đội ba người Tôn Quốc Cảnh đang đứng dựa tường hút thuốc: ….
Tôn Quốc Cảnh kẹp điếu thuốc chưa châm vào ngón tay, đi về phía Nam Cực Tinh:
– Con sóc này… trông quen thế nhỉ?
Nam Cực Tinh nghiêng đầu.
Ba món điểm tâm này trông cũng quen thế nhỉ?
Hết chương 150
Lời tác giả:
Tôn Quốc Cảnh sẽ chẳng bao giờ biết được khi con sóc này nhìn gã đang nghĩ đến thứ khủng bố gì w
Cát: Chương này có một bug nho nhỏ hoặc có thể do tác giả không viết kỹ.

Trước đây tác giả có viết không thể giao dịch trực tiếp tích điểm mà chỉ có thể giao dịch thông qua đạo cụ, nhưng trong chương này có viết Hạ Ngân Xuyên cho đi 1000 tích điểm và Châu Áo tịch thu toàn bộ số tích điểm của Hạ Ngân Xuyên mà không nói rõ làm kiểu gì.
 
------oOo------
 

Bình Luận (0)
Comment