***
Trước khi vào trận đã được ôn tập qua, còn có xác suất làm chỗ dựa, ngay cả hai anh em nhà họ Đới từng bại dưới tay Giang Phảng cũng cảm thấy mình có thể làm được.
Giang Phảng không hề nhắc tới yêu cầu “không sử dụng máy chia bài”.
Bởi vì anh biết, nếu anh nói vậy đối phương sẽ không đồng ý.
Anh chủ động đi về phía Khúc Kim Sa bị bốn người còn lại trong phe mình cô lập, chống hai tay lên góc bàn:
– Sao không cho ông chủ Khúc lên?
Chỉ cần Giang Phảng muốn, anh có thể đối xử với bất cứ ai bằng dáng vẻ chân thành.
Chẳng qua, cũng chỉ dáng vẻ bề ngoài không thực chất mà thôi.
Khúc Kim Sa nhướng mày nhìn anh, nhìn đăm đăm một lúc lâu mới nhún vai, cuối cùng cũng hiểu được mục đích anh đến đây nói chuyện:
– Trước đây tôi đã từng thua cậu khi chơi bài Tây, cậu cứ coi như tôi sợ đi.
Giang Phảng chống má cười nói:
– Vừa hay có thể nhân cơ hội này hòa nhau một ván.
Khúc Kim Sa xua bàn tay béo:
– Thôi không cần đâu.
Giang Phảng dụ dỗ ông ta:
– Lần này chúng ta dùng máy mà.
Khúc Kim Sa cười khổ:
– Chẳng phải lần trước cũng dùng rồi hay sao? Cậu sẽ sợ máy hả?
Giang Phảng làm ra vẻ như thật:
– Sợ chứ, sợ lắm luôn.
Cho dù Khúc Kim Sa đã đoán mò được bảy mươi phần trăm mục đích của anh, nhưng vẫn tán thưởng dáng vẻ làm bộ làm tịch này:
– Thằng nhóc nhà cậu.
Đoạn đối thoại này rơi lõm bõm vào trong tai bốn người không gian đa chiều đứng cách đó không xa.
Không cần biết Văn Gia Thắng hay Khương Chính Bình nghĩ thế nào, nghe Giang Phảng nói như vậy, hai anh em nhà họ Đới lập tức rục rịch.
Bọn họ tin tưởng lời Giang Phảng đã nói.
Lúc trước chơi Roulette, cược lớn nhỏ, còn cả máy đẩy tiền nữa, tất cả đều là những máy móc vốn dĩ bọn họ nắm chắc phần thắng trong tay, cuối cùng lại hại bọn họ.
Trải qua ba lần thua thảm khiến bọn họ không thể không cảnh giác.
Máy móc chẳng khác gì một con quái thú, một khi đã không thể kéo dây cương của nó thì nó sẽ cắn nuốt máu thịt không phân biệt địch ta.
Vì thế, bọn họ ngồi vào chiếc bàn chơi bài bình thường.
Văn Gia Thắng chủ động đưa ra yêu cầu:
– Mỗi ván nhà cái sẽ chia bài, thay phiên nhau làm nhà cái.
Thay phiên nhau chia bài, huống hồ bài đều ở bên ngoài, không cần thiết phải lo có người động tay chân.
Bọn họ cũng không định đổi bài.
Thời gian nửa tiếng đồng hồ không dài, chơi một bộ đến hết cũng được.
Đối với trò Blackjack, muốn nhớ bài thành công, điểm quan trọng nhất là không thể đổi bài.
Giang Phảng và ba người kia đều ngầm thống nhất điểm này.
Giang Phảng liếc mắt nhìn bàn chia bài tự động hoàn toàn ở phía xa, chút tiếc nuối trong mắt thể hiện rất vừa chừng:
– … Vậy cũng được.
Ván đầu tiên thông qua đổ xúc xắc để quyết định nhà cái, số lớn nhất được tính làm nhà cái, sau đó sẽ luân phiên làm nhà cái theo chiều kim đồng hồ.
Lần này, Giang Phảng không che giấu bản lĩnh đổ xúc xắc của mình.
Lẽ dĩ nhiên anh cũng không cần thiết gì phải che giấu hết.
Nam Chu đứng phía sau Giang Phảng quan sát ván cược.
Đầu ngón tay anh nhón lấy ba viên xúc xắc, xếp thành một hàng, động tác lưu loát như nước chảy.
Sau đó anh thuận tay rải xúc xắc, ba quân xúc xắc đồng loạt hướng mặt sáu điểm lên ngay ngắn chỉnh tề, thành công đưa anh lên vị trí nhà cái ván đầu tiên.
Từ đây, Blackjack chính thức bắt đầu.
Giang Phảng lấy từ trong hộp bài một bộ bài Tây hoàn toàn mới, ngón trỏ búng một cái theo thói quen, dùng một ngón tay trải phẳng ra bàn, ngón út nhanh nhẹn linh hoạt đẩy ra quân Joker đỏ.
Quân bài mỏng manh như mang đôi cánh vô hình bay thẳng lên trên được Nam Chu dùng ngón tay bắt lấy.
Anh thực hiện tương tự với quân Joker đen còn lại, quân bài nhanh như chớp rơi vào tay Nam Chu.
Giang Phảng quay đầu nháy mắt, giữa đôi mày và hàng mi thanh tú mang theo khí chất phong lưu:
– Cầm lấy hộ bọn anh.
Tuy không đúng lúc lắm, nhưng trong đầu Nguyên Minh Thanh chợt nảy ra một tính từ hình dung của xã hội loài người có thể khái quát hành vi của Giang Phảng lúc này.
Công xòe đuôi.
Ngay sau đó, năm mươi hai quân bài nở bung trong tay Giang Phảng tựa chiếc quạt lụa, hình quạt tròn đầy có thứ tự, cực giống chiếc đuôi công xinh đẹp.
Anh đưa bài về phía ba người đối diện:
– Không có vấn đề gì, kiểm tra qua, là bài mới.
Ba người vô thức khinh thường động tác của anh, bởi vì nó thực sự giống như chiêu trò khoe mẽ.
Chỉ có Khương Chính Bình dần dần đi vào quỹ đạo khoanh tay đứng bên cạnh quan sát, đôi mắt sáng quắc như mắt chim ưng rình bắt con mồi.
Động tác này của Giang Phảng nhất định có âm mưu gì đó.
Chẳng qua vừa hay rơi vào tầm ngắm của Khương Chính Bình.
Hắn vẫn chưa quên quy tắc ban đầu.
Nếu như bắt được khách cược gian lận, theo quy định sẽ phải phạt hai mươi lăm lần.
Chỉ cần số tiền cược của một ván có thể lên đến mười nghìn, Giang Phảng sẽ phải đền bọn họ hai trăm năm mươi nghìn.
Đây mới chính là con đường đặc biệt mà Khương Chính Bình theo đuổi.
Giang Phảng quay hướng năm mươi hai quân bài về phía mình, nhanh nhẹn xáo bài theo thứ tự.
Mắt Khương Chính Bình hoa lên, chỉ nhìn thấy Giang Phảng gẩy quân bài Át Cơ trên đầu lên, năm mươi hai quân bài tựa những sợi dây chằng chịt bên trong đàn piano, nối nhau tạo thành một cây cầu xinh đẹp.
Quân Át Cơ chuyển từ đầu sang cuối, Giang Phảng vung tay bắt lấy cuối bài, mượn thế di chuyển thu gọn cả xấp bài vào trong lòng bàn tay.
Thân bài nhấp nhoáng, thậm chí ánh mắt Khương Chính Bình còn không kịp tập trung tiêu điểm, từng quân bài kia đã xếp chồng lên nhau, chẳng hề chớp mắt cũng đã mất đi định vị quân bài.
… Hắn đã đánh giá cao bản thân rồi.
Đầu của quân bài này bám chặt theo cuối quân bài kia giống như Ouroboros, nối tiếp nhau không một khe hở.
(Ouroboros hay uroboros là một biểu tượng cổ xưa với hình ảnh một con rắn hay rồng tự ăn đuôi mình.)
Thoăn thoắt xáo bài xong, rồi tiếp tục trải bài ba lần trên bàn, Giang Phảng rút tay về, gõ hai cái lên bàn ra hiệu mình đã xáo bài xong.
Ngay lập tức, anh tự lấy cho mình hai quân bài ở trên cùng, đặt một sấp một ngửa trước mặt.
Ván Blackjack có bốn người, quy tắc phát bài như sau:
Mở màn đầu tiên, nhà cái xáo bài xong, tự mình rút lấy hai lá, một lá đặt hướng lên trên, một lá úp xuống dưới, coi như một tổ hợp sấp ngửa.
Sau đó, nhà cái chia bài cho ba nhà còn lại, hai lá bài đều hướng lên trên, coi như bài ngửa.
Quân bài ngửa của Giang Phảng khiến tất cả mọi người ngồi đây đều ngạc nhiên.
Là Át.
Trong quy tắc của Blackjack, ba quân bài J, Q, K thống nhất tính là mười, những quân bài từ 2 đến 10 tính số tương tự trên mặt bài.
Át là quân bài đặc biệt nhất, có thể tính 1 điểm, cũng có thể tính 11 điểm.
Cộng tổng điểm số bài rút được là mấu chốt để giành thắng lợi trong trò Blackjack.
Không phân biệt nhà cái hay nhà thường, tổng điểm số bài rút được gần với 21 điểm nhất sẽ thắng.
Nhưng chỉ cần vượt qua 21 điểm, sẽ coi như “nổ bài” và thua.
Cách chơi của nhà cái và nhà thường không giống nhau.
Đối với ba nhà thường, bọn họ cần căn cứ vào số của hai lá bài ngửa trong tay để cược, lựa chọn mình có muốn rút thêm bài nữa không, số lần rút bài không giới hạn và mỗi lần đều phải ngửa bài.
Cho tới khi cho rằng bài của mình đã đủ lớn rồi, ví dụ đến 19 hoặc 20, để tránh nổ bài, nhà thường có thể lựa chọn dừng theo bài.
Nếu vượt qua 21 điểm, sẽ tính thua luôn.
Còn nhà cái, Giang Phảng sẽ phải lật quân bài sấp trong tay khi cả ba nhà khác đã yêu cầu dừng, đồng thời phải tiếp tục rút bài.
Nếu tổng số điểm bài trong tay anh nhỏ hơn 16, ví dụ như 13 hay 15 điểm, nhất định phải rút tiếp bài trong xấp bài úp.
Nếu số điểm cộng lại lớn hơn 16, anh nhất định phải dừng bài, không được lấy thêm.
Cuối cùng hai bên so giá trị bài trong tay xem ai lớn nhất.
1 so với 3, nếu trong ba nhà, tổng số điểm của nhà lớn nhất bé hơn bài trong tay Giang Phảng, Giang Phảng thắng.
Nếu lớn hơn thì nhà thường thắng.
Bằng nhau, coi như ván hòa.
Tỉ lệ ăn tiền của mỗi ván là 1:1.
Nhưng ở đây còn có một cách chơi ẩn thông dụng.
Bởi vì A có thể làm 1, cũng có thể làm 11, cộng với 10 sẽ được ngay 21 điểm.
Nhà thường rút trúng “Blackjack” ngay từ đầu có thể tính thắng luôn.
Blackjack mang ý nghĩa ngay từ đầu đã rút được một quân Át một quân 10, ghép thành 21 điểm.
Và khi vòng đầu tiên quân bài mở cửa nhà cái là Át, nhà thường nhất định phải cược “bảo hiểm”, đoán xem quân bài sấp trong tay Giang Phảng có phải 10, có thể ghép thành Blackjack hay không?
Nếu nhà thường đoán đúng, ván này nhà thường thắng.
Nếu nhà thường đoán sai, vậy sẽ mất tiền cược bảo hiểm.
Giang Phảng mở màn đã có Át, không cần biết là Khương Chính Bình đang đứng quan sát, hay ba nhà thường ngồi đối diện, ngay giây phút đầu tiên đều cảm thấy anh gian lận.
Bấy giờ, khi Giang Phảng chuẩn bị phát bài cho ba nhà kia, Văn Gia Thắng ngầm giao lưu ánh mắt với mấy người còn lại rồi đột ngột nắm lấy cổ tay anh.
Hắn nắm hờ bên dưới cổ tay áo Giang Phảng, cố ý dùng sức ấn xuống, nhưng không bắt được vật chứng gian lận như hắn nghĩ.
Văn Gia Thắng bất giác cau mày.
Lẽ nào không phải thay thế bằng bài đã giấu sao?
Hắn tỉnh bơ thu tay về, nói:
– Chúng tôi tự rút bài.
Giang Phảng cũng cười theo, anh hoạt động cổ tay:
– Được thôi.
Bởi vì hoàn toàn không tin tưởng Giang Phảng, ba nhà thường tự ra tay rút hai lá bài.
Rất nhanh, trước mặt họ đều bày hai quân bài ngửa.
Nhưng sắc mặt bọn họ càng thêm khó coi.
Đới Học Lâm rút bài đầu tiên theo thứ tự, trước mặt đặt một quân 6 Bích và một quân 9 Bích.
Đới Học Bân là người thứ hai, trước mặt đặt 5 Rô và 10 Rô.
Trước mặt Văn Gia Thắng là 2 quân 7 và 8 Nhép.
Bài trước mặt mỗi người không chỉ cùng chất, mà cộng điểm cả hai quân bài lại đều bằng mười lăm, chỉ cần rút trúng một quân bài hơi lớn chút xíu cũng sẽ có nguy cơ vượt quá 21 điểm và thua luôn.
Bọn họ càng thêm nghi ngờ Giang Phảng gian lận.
Song, động tác của Giang Phảng đều công khai, rõ ràng anh đã xáo bài quang minh chính đại ngay trước mặt mọi người.
Cứ cho là anh gian lận đi, vậy nhưng theo cách xáo bài lộn xộn của anh, sao có thể thành ra thế này?
Lẽ nào anh thực sự có thể chơi bài Tây đến mức độ có thể điều khiển bài như điều khiển cánh tay.
Giang Phảng nhìn qua một lượt thế bài trước mắt, mỉm cười châm chọc:
– Mọi người quả nhiên tâm linh tương thông, đến rút bài cũng đều là 15.
Dứt lời, anh nghiêng người chống cằm, khẽ nghịch vành tai mình.
Vành tai và sụn tai của anh mỗi nơi có một lỗ khuyên nhỏ, tượng trưng cho dấu vết thời niên thiếu nổi loạn.
Anh thuận thế dùng đầu ngón tay ấn ấn vào góc bài úp của mình:
– Có mua bảo hiểm không? Đoán xem rốt cuộc quân bài úp của tôi là gì nào?
Anh đè thấp giọng:
– Có phải Blackjack không nhỉ?
Ba người nhìn nhau, thầm trao đổi thông tin hiện có.
Trước khi chơi bọn họ đã giao hẹn với nhau một số ám hiệu đơn giản.
Khương Chính Bình là quân sư, theo dõi toàn bộ ván bài, suy nghĩ rõ ràng.
Nếu bản lĩnh điều khiển bài của Giang Phảng thực sự cao minh như đổ xúc xắc, vậy thì muốn 10 có 10, không thể xem thường xác suất có Blackjack của ván bài này được.
Nhưng nếu bọn họ mua bảo hiểm sẽ có hai kết quả.
Thứ nhất, nhà thường đoán đúng, bài úp đúng là 10, Giang Phảng thua ván này, đồng thời phải trả 2 lần tiền cược.
Thứ hai, nhà thường đoán sai, bài úp không phải 10, nhà thường thua tiền bảo hiểm, trò chơi tiếp tục.
Khương Chính Bình nghĩ, nếu Giang Phảng có bản lĩnh đến vậy, có ngu mới để quân bài úp là 10.
Quyền lựa chọn nằm trong tay bọn họ, Giang Phảng căn bản không thể đoán được bọn họ có mua bảo hiểm hay không.
Vậy chỉ cần không chọn 10, Giang Phảng mới hoàn toàn nằm trong thế thắng.
Giang Phảng cố ý chia tất cả bài trong tay nhà thường ghép thành mười lăm, lúc trước cũng làm mọi cách khoe mẽ thể hiện kỹ năng chia bài của anh, khiến mọi người tưởng rằng lá bài trong tay anh là 10.
Nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, cách thứ hai mới ổn nhất với anh.
Văn Gia Thắng cũng nghĩ như vậy.
Ngón út của hắn khẽ gõ mặt bàn.
Ám hiệu này có nghĩa “không sao, tiếp tục”.
Hắn nói:
– Chúng tôi không mua bảo hiểm, tiếp tục đi.
Dứt lời, ba người không nhìn sắc mặt Giang Phảng, ai nấy đều im lặng rút bài.
Bởi vì điểm số của bọn họ đều mắc kẹt ở con số 15 khó xử, bọn họ chỉ có thể tiếp tục rút bài, không thể dừng lại ở đây.
Ba người đặt cược 1000 tích điểm, mỗi người rút một lá.
Lần này bọn họ biết ngoan hơn, không rút theo thứ tự.
Đới Học Lâm hơi xui, rút được quân K, quân K đại diện cho con số 10, lập tức nổ bài rời cuộc chơi.
Đới Học Bân rút trúng một quân 3, tổng cộng 18 điểm.
Văn Gia Thắng rút ra quân 5 từ cuối bài.
Sau khi nhìn rõ số bài, tim hắn lập tức đập nhanh hơn.
15+5, 20 điểm, chỉ còn cách 21 một điểm nữa thôi!
Hắn lập tức ra hiệu không rút nữa.
Đới Học Bân cũng quyết định không theo bài.
Giang Phảng tỏ ra hơi bất ngờ, đặt tay lên quân bài úp sấp của mình, chuẩn bị lật bài.
Văn Gia Thắng nhoài người qua bàn, ấn một góc quân bài úp, ngăn cản động tác của anh.
Nụ cười của hắn như thể giấu đao:
– Tại sao không hỏi chúng tôi có đặt thêm không?
– … Được.
– Giang Phảng ngập ngừng – Anh Văn có đặt cược thêm không?
– Tôi thêm.
– Văn Gia Thắng bình tĩnh nói – Tôi thêm 5000.
Chuyện này bọn họ cũng đã hẹn nhau từ trước.
Khương Chính Bình đã đưa ra chiến lược để đảm bảo mức độ ổn định cao nhất, cho dù có thêm tích điểm, số người thêm không được vượt quá hai, tích điểm không vượt quá 5000.
– 5000 à.
– Giang Phảng chợt giơ tay bắt lấy ngón tay Văn Gia Thắng, cười như không cười – Bớt chút đi.
Lời nói của anh khiến Văn Gia Thắng nổi da gà.
Nhưng hắn còn chưa kịp phân tích lời của Giang Phảng có ý gì, Giang Phảng đã dùng tay của Văn Gia Thắng mở lá bài úp sấp của anh lên.
10 Cơ.
– Blackjack.
– Giang Phảng dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lá bài kia, thân thiết chào hỏi bọn họ – Xin lỗi nhé, may mắn thôi.
Khương Chính Bình đứng hình.
… Giang Phảng nghĩ gì vậy? Tại sao cậu ta dám đường hoàng đặt lá bài 10 ở vị trí ấy?
Tại sao có thể đoán được bọn họ sẽ không mua bảo hiểm?
Nhìn thấy dáng vẻ Giang Phảng cười khanh khách bỏ bài vào trong xấp, Khương Chính Bình lập tức điều chỉnh lại tư duy trong đầu.
Vẫn may, tổn thất không lớn.
Dù sao ván sau cũng tới lượt bọn họ xáo bài.
Hắn muốn xem xem, bài trong tay bọn họ rồi, Giang Phảng còn gian lận được thế nào nữa!
Hết chương 240
------oOo------