***
Tiếng súng liên tiếp vang lên bên bờ Tây.
Nhìn qua cánh cửa nhà thờ mở rộng, từng luồng sáng đỏ trắng đan xen lóe lên bên rừng cây phía đối diện, biến cả rừng cây u ám bên bờ Tây sáng như ban ngày và dày đặc sát khí.
Tiếng súng kíp, súng hỏa mai mồi cò, súng hoa cải, đủ tiếng súng vang lên hỗn loạn.
Một màn truy sát đang xảy ra ngay cách bọn họ chỉ một cây cầu.
Hoàn toàn có thể suy ra được đối tượng… của màn truy sát này.
Bọn họ có lạc quan đến mấy cũng sẽ không tin tưởng nửa đêm bên lâu đài Công tước tụ tập người ngựa chỉ để đánh con thỏ.
Ban Hàng đứng ngồi không yên.
Cậu ta vừa mới cử động hai chân chợt nghe thấy Giang Phảng nói:
– Đừng cử động.
Ban Hàng nóng lòng như có lửa đốt:
– Nhưng bên kia nhất định là bọn họ…
Cứ nghĩ đến việc đồng đội của mình đang bị vây giết như những con mồi, cậu ta còn lòng dạ nào ngồi yên được đây?
Huống hồ, bạn gái của cậu ta…
Giang Phảng bình tĩnh liếc nhìn cậu ta, ánh mắt mang sự thờ ơ và lý trí tuyệt đối:
– Cậu ra ngoài vì định qua cầu sao?
Ban Hàng lập tức nghẹn họng, máu nóng dần dần nguội lạnh.
Quy tắc.
Lại là quy tắc.
Quy tắc yêu cầu bọn họ không được qua cầu.
Quy tắc khiến cho hai thủ lĩnh mạnh nhất của bọn họ đều ở bên bờ Tây.
Quy tắc bắt bọn họ trơ mắt nhìn anh chị em cùng nhau từ đầu đến giờ chết trước mặt bọn họ.
Quy tắc đang ép bọn họ… vi phạm quy tắc.
Sự việc phát triển đến cuối cùng, chân tướng sẽ lộ ra trước mắt.
Cậu ta đã lờ mờ cảm thấy ác ý đứng sau phó bản, nhưng không thể lờ đi cảnh tượng đầm đìa máu tươi cứ thế xảy ra.
Cậu ta cắn răng:
– Chúng ta… có thể tiếp ứng bên này cầu… lỡ như bọn họ chạy sang phía chúng ta.
– Nếu thông minh hơn, bọn họ nên chạy xuống trấn.
Chỗ chúng ta là đường chết.
– Giang Phảng nói.
Ban Hàng chợt cao giọng:
– Nếu đường xuống núi bị chặn lại thì sao?!
Giang Phảng đưa ra cho bọn họ hai phương án lựa chọn lý trí:
– Vậy thì một là bọn họ bị bắt, hai là bị ép buộc phải lựa chọn qua cầu.
Tống Hải Ngưng siết chặt vải trên đầu gối, cô vùi đầu, giọng nói run rẩy trong đau khổ:
– …Lẽ nào chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn? Không thể cứu?
– Tôi có thể đi xem.
– Giang Phảng đứng dậy bước ra bên ngoài – Nhưng mọi người không được.
Nam Chu hồn nhiên theo sau lưng anh, đồng thời chỉ vào Quan Tuấn Lương đang hôn mê, dặn dò hai người:
– Trông chừng anh ấy nhé.
Giang Phảng không quay đầu:
– Cậu cũng ở đây đi.
Nam Chu:
– Tôi không thể để một mình anh…
Giang Phảng quay phắt lại, chọc thẳng ngón trỏ vào ngực cậu, ra lệnh:
– Cậu ở đây!
… Lần đầu tiên Giang Phảng nói chuyện với Nam Chu bằng giọng ra lệnh.
Nam Chu cảm nhận được có thứ gì đó trong đôi mắt anh, chợt dừng bước.
Cho dù không có chứng cứ, nhưng trực giác của Nam Chu nói với cậu, cậu ở lại đây sẽ hợp lý hơn đi theo anh.
Chẳng qua theo thói quen cậu… không muốn để Giang Phảng một mình mà thôi.
Nhìn theo Giang Phảng cất bước rời khỏi nhà thờ, Nam Chu lùi về sau, đụng vào một người.
Cậu quay đầu nhìn.
Ban Hàng đứng sau lưng cậu, hai mắt đỏ sậm.
Cậu ta túm lấy vạt áo Nam Chu, khẩn thiết cầu xin:
– Anh Nam, xin anh hãy đi theo anh ấy.
Nam Chu nhìn cậu ta:
– Tôi phải chăm sóc mọi người.
Ban Hàng kiềm chế cảm giác kích động trong lòng, vì thế nói năng có phần lộn xộn:
– Hai đứa em ở đây còn có thể bảo vệ lẫn nhau, lỡ như ác ma tấn công sếp, anh ấy chỉ có một mình.
Nam Chu nói:
– Nhưng anh Quan bây giờ đang hôn mê, bỏ hai người ở đây rất nguy hiểm.
– Không…- Ban Hàng hốt hoảng tự lẩm bẩm – Em sẽ bảo vệ Hải Ngưng và anh Quan.
Nam Chu thử khuyên nhủ cậu ta:
– Anh Phảng nói đúng, càng ít người càng tốt.
Đối phương có súng, càng nhiều người, mục tiêu càng lớn, đừng lo…
Song, Nam Chu càng khuyên, sắc mặt Ban Hàng càng tái nhợt.
– … Xin anh ấy, anh Nam, anh đi đi.
Giọng Ban Hàng khản đặc, toàn thân run rẩy, thậm chí còn cúi rạp người xuống.
Cậu ta run bần bật, khẽ nói:
– Cho dù có người tới đây, anh Phảng… cũng tuyệt đối sẽ vứt bỏ bọn họ…
– Quy tắc đã nói không được qua cầu, nhưng nếu bọn họ đến gần cầu thì phải làm sao?
– Để không vi phạm quy tắc… anh Phảng nhất định sẽ…
Tống Hải Ngưng kéo Ban Hàng từ sau, nhẹ giọng cản cậu ta lại:
– Này… đừng nói nữa…
Chẳng qua, nhìn vào trong ánh mắt Tống Hải Ngưng nhìn mình, Nam Chu phát hiện có lẽ cô tán thành với lời nói về Giang Phảng.
Nam Chu cúi đầu nhìn phần áo trước ngực bị Ban Hàng túm chặt:
– … Tôi đi có ích gì không?
– Có anh ở đó, chưa biết chừng sẽ nghĩ ra cách gì tốt hơn.
Ban Hàng khàn giọng:
– Có anh ở đó… sếp sẽ kiềm chế hơn nhiều.
Cậu ta khẽ lặp lại:
– … Anh Nam, chắc chắn anh ấy sẽ kiềm chế.
***
Màn đêm như nước.
Chẳng qua thứ nước này đã bị sương mù ban ngày chưa tan nuốt trọn.
Sương mù xóa nhòa tất cả những đường nét rõ ràng, chỉ để lại bóng ảnh hỗn độn mơ hồ.
Rừng rậm ướt át phía đối diện hòa tan trong sương mù, phản chiếu quang cảnh sâu hun hút và đen kịt.
Từ vách đá hai bên bờ đều có một dải đất trống rộng rãi chừng năm mươi mét, không có bất cứ ai có thể ẩn nấp cả.
Giang Phảng nấp sau một cây rừng gần cầu nhất, đôi đồng tử nhạt màu ánh lên sắc lửa bừng sáng từ sâu trong rừng rậm bờ Tây.
Anh quan sát khắp xung quanh, lạnh lùng nhếch môi.
Ban Hàng đã quá chắc chắn rồi.
“Tiếp ứng ở bên này cầu?”
Nếu bọn họ dám công khai lộ diện trên khoảng đất trống rộng rãi, chẳng khác nào trở thành bia ngắm bắn sống.
Anh quay lưng với rừng cây thô ráp, không quay đầu lại, chỉ mỉm cười một tiếng với bóng đen cuồn cuộn:
– Cậu đến rồi à?
Nam Chu ló đầu ra từ phía trên của một thân cây bên cạnh.
Giang Phảng nói thẳng:
– Không phải bản thân cậu muốn đến đúng chứ?
Nam Chu trả lời lảng tránh:
– Tôi lo lắng cho anh.
Giang Phảng trông sang bờ đối diện:
– Không cần phải đỡ đạn thay cho Ban Hàng.
Tôi biết, cậu ấy và Hải Ngưng đều không tin tôi.
Đến thời điểm này, cuối cùng thì phó bản cũng để lộ diện mạo tà ác vốn có của nó.
Không đề cập đến câu nói mơ hồ giữa “ác ma” và “lời nguyền rủa của Thượng Đế”, hệ thống chia đội mười hai người thành hai nửa theo số liệu khách quan, sắp xếp hai bờ Đông Tây đồng thời đặt ra quy tắc “không được phép qua cầu”.
Nói trắng ra, khi gặp phải tình huống nguy hiểm, chẳng những bọn họ không được phép giúp đỡ lẫn nhau, thậm chí trong điều kiện cực đoan bọn họ còn phải tàn sát lẫn nhau để bảo vệ quy tắc.
Và sự trao đổi hai bên bờ thực sự ít đến mức thảm hại.
Đối với những người bình thường cùng nhau trải qua sống chết nhưng trái tim chưa bị mài mòn thành sắt đá, thì đây chính là sự dày vò vô cùng tàn khốc.
Cho dù nội tâm bọn họ không nghĩ như vậy, song sự tin tưởng của bọn họ đã dần dần lung lay dưới sự chi phối của quy tắc.
Nam Chu ôm thân cây, rũ mũi chân, khẽ đong đưa mấy cái:
– Tôi tin anh.
Sở dĩ Giang Phảng không để Ban Hàng tới đây là vì sợ cậu ta nóng nảy xông sang bên kia cầu.
Giang Phảng mỉm cười, không tỏ thái độ:
– Cậu tin tưởng tôi mà còn đến đây theo dõi tôi à?
Nam Chu:
– Tôi không theo dõi anh.
Tôi đến gọi anh về, tôi thay ca.
– Cậu còn không đáng tin hơn Ban Hàng.
– Giang Phảng nói – Tôi đi rồi, cậu sẽ chạy sang bờ Tây.
Nam Chu cũng chẳng hề giấu giếm ý đồ của mình:
– Ừ, anh nói đúng lắm.
Giang Phảng:
– Tôi không đồng ý.
Nam Chu:
– Tôi không phải là thành viên đội anh.
Giang Phảng:
– Tôi không nói chuyện với danh nghĩa đồng đội, tôi đang nói chuyện với cậu.
Tôi không đồng ý để cậu đi.
Nói đến đây, Giang Phảng phát hiện giọng điệu của mình thực sự hơi quá đà rồi.
Đầu tai anh ửng đỏ, tuy vậy anh vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ nói tiếp:
– Bọn họ có thể sang đây.
Chúng ta tiếp ứng ở bên này, sau đó cùng nhau gánh chịu hậu quả.
Nhưng tôi không hi vọng bất cứ ai ở bên của tôi phải mạo hiểm.
– Tôi sẽ gánh chịu bất cứ hậu quả nào khi qua cầu.
– Nam Chu nói – Tôi gánh được.
Chưa biết chừng có thể cứu bọn họ.
Mặt Giang Phảng biến sắc, giọng điệu lạnh lùng:
– Cho dù có hậu quả gì cũng không nên đổ lên người cậu.
Nam Chu:
– Tôi cảm thấy không vấn đề.
Giang Phảng:
– Tôi thì có đấy.
Tôi mang cậu ra đây.
Nếu cậu đi thì cũng phải đi hoàn chỉnh.
Anh hít sâu một hơi:
– Đây là trách nhiệm của tôi với cậu.
Chúng ta… không phải bạn tốt của nhau hay sao?
– Tôi…
Nam Chu đang định nói tiếp, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ sâu trong rừng bên bờ Tây, chạy thẳng về phía vách đá dựng đứng.
Khi con người ta tuyệt vọng, sẽ luôn chạy về phía người mình tin tưởng nhất.
Cho dù rõ ràng Nam Chu đã từng nói với họ, bờ Đông không còn đường nào để đi, bờ Tây mới là nơi có cơ hội sống sót.
Huống hồ, con đường xuống núi thực sự đã bị chặn kín y như những gì Ban Hàng đã nói.
Một cô gái tóc tai rối bời chui ra khỏi rừng cây, đôi chân lảo đảo vùng vẫy muốn giữ lấy cái mạng, chạy về phía cây cầu.
Mặc dù trong sương mù dày đặc chỉ có thể trông thấy lờ mờ một bóng người, nhưng Nam Chu ngồi trên cây vẫn có thể nhận ra người đó ngay.
Tô Thanh Yểu.
Nam Chu dùng tối đa thị lực của mình chỉ có thể loáng thoáng nhận ra cô đang mặc trang phục màu đen sậm của nữ hầu.
Tư thế chạy của cô hơi quái dị, một cánh tay buông thõng bên người không còn sức, có lẽ đã trúng đạn.
Cô giống như một con chim nhỏ chịu thương còn bị thợ săn đuổi giết, đôi cánh nhỏ vỗ phành phạch hướng thẳng về phía cầu treo.
Nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, lao thẳng lên cầu luôn!
Thế vậy mà thân cầu khẽ đong đưa, đánh thức cô gái từ trong cơn hoảng loạn vô bờ bến.
Cô đi đến một phần tư cầu mới đột ngột dừng bước.
Nếu như Tô Thanh Yểu vẫn còn là Tô Thanh Yểu gà mờ khi vừa bước vào phó bản, chắc chắn cô sẽ khóc lóc và bất chấp tất cả băng qua cây cầu này, giữ mạng trước rồi tính sau.
Nhưng hiện tại, cô không dám.
Nếu cô đi sang bờ đối diện, sẽ vi phạm quy tắc “không được qua cầu”.
Thậm chí cô còn có thể dẫn những kẻ mang súng sang bờ bên kia.
Rất có khả năng sự lựa chọn của cô lúc này sẽ liên quan tới sự tồn vong của cả đội.
Trong giây phút cô đang do dự, Nam Chu nhanh nhẹn nhảy xuống cành cây định đi tiếp ứng thì trong rừng cây thoáng cái có sáu bảy nô bộc mặc áo đen xông ra.
Đối với cô, có thể chạy lòng vòng trong rừng rậm, kéo dài khoảng cách với những người bám đuôi chỉ cách mình mấy chục mét đã là cực hạn rồi.
Chẳng qua khoảng cách những người kia chạy ra có xa có gần, hơn nữa đều ở phía Nam cầu treo.
Nếu cô chạy đủ nhanh thì vẫn còn cơ hội sống sót dưới những khẩu súng tầm bắn không xa kia.
Nhưng làm vậy cô nhất định sẽ phải qua cầu.
Cô sẽ mang tai họa đến bên bờ Đông.
Sống, hay chết?
Rốt cuộc con đường nào là đường sống, đường nào là đường chết?
Chưa đến nửa giây, Tô Thanh Yểu đã đưa ra lựa chọn của mình.
Cô kiềm chế khát vọng với sự sống, quay đầu chạy xuống khỏi chiếc cầu treo gửi gắm sự sống của mình!
Cô xách váy, chạy dọc theo vách núi, đồng thời dựa vào chiếc loa khổng lồ của tự nhiên, cao giọng hét:
“Sếp! Anh Nam! Công tước là kẻ điên!”
“Bọn họ muốn kéo bọn em làm phẫu thuật mở đầu!”
“Anh Khang đã bị bọn họ bắt vào trong phòng phẫu thuật rồi! Anh Khám cũng bị thương!”
“Anh Triệu và em cùng chạy ra ngoài.
Anh ấy…”
Nghe âm thanh càng ngày càng bi thương và tuyệt vọng của Tô Thanh Yểu, hai người nấp sau thân cây chỉ im lặng.
Tiếng súng vốn dĩ phân bố khắp rừng cây bây giờ chỉ vang lên sau lưng Tô Thanh Yểu.
Sợ rằng Triệu Lê Thụy cũng lành ít dữ nhiều.
Cô hét đến đây, cổ họng nghẹn đắng, hai chân mềm nhũn.
Cô khóc ròng hét lớn:
“Cứu mạng! Tôi không muốn chết! Tôi mới chỉ hai tư tuổi thôi!”
Dẫu vậy, tốc độ chạy khỏi cây cầu treo của cô vẫn không hề giảm bớt.
Cô muốn chạy về rừng rậm.
Thế nhưng… Một tiếng súng bỗng vang lên ngay sau lưng cô.
Tô Thanh Yểu dừng bước, cơ thể run rẩy loạng choạng đổ về phía trước, gục xuống, hai tay chống dưới đất.
Cuối cùng, điểm kết thúc của cô, cũng là nơi đây.
“Lôi cô ta về đi! Nhân lúc cô ta còn chưa chết hẳn.”
Tiếng bàn luận xôn xao rơi vào trong đôi tai ù ù vì đau đớn của cô.
Lồng ngực cô phập phồng dữ dội.
Cô cắn chặt răng, càng thêm ngoan cường.
Muốn đưa tôi về, còn nhân lúc tôi chưa chết hẳn để làm thí nghiệm ư?
Mẹ kiếp, mơ tưởng!
Trong thế bao vây tấn công hình cánh quạt, đôi chân mất máu dần mất đi sức lực của Tô Thanh Yểu dùng sức đạp đất, lao thẳng về phía vực sâu bên cạnh.
Sương mù cuồn cuộn bao trọn lấy bóng dáng cô.
Cô không để lại bất cứ di ngôn nào.
Ngoại trừ câu “Tôi mới chỉ có hai tư tuổi”.
Qua nửa đêm, bờ Tây chìm trong sự im lặng tuyệt đối.
Và rừng rậm bên bờ Đông, hai bóng người đứng trong tối, nhìn chằm chằm nơi Tô Thanh Yểu biến mất, không nói được câu nào.
Hết chương 260
------oOo------