***
Lý Ngân Hàng vừa mới cầm miếng pancake xoài qua, còn chưa kịp cắn miếng nào đã nghe anh ta nói vậy, khẩu vị chợt giảm mạnh.
Câu nhắc nhở của Nguyên Minh Thanh tuy không hợp hoàn cảnh nhưng không có bất cứ vấn đề gì.
Tối qua bọn họ đã nghỉ ngơi và thả lỏng sau màn cân não.
Qua một đêm, bọn họ nhất định phải điều chỉnh tâm lý, dốc toàn bộ sức lực đối phó với cuộc chiến cuối cùng.
Bọn họ đã đi đến đây rồi, tuyệt đối không thể dễ dàng thả lỏng.
Chỉ cần sơ xuất chút thôi, tất cả những cố gắng trước đây của bọn họ đều đổ sông đổ bể.
Vốn dĩ Lý Ngân Hàng không hề xem nhẹ bất cứ phó bản nào, nhất là tối ngày hôm qua cô đã được học hỏi từ câu chuyện của Nam Cực Tinh, biết được một phó bản khó sẽ mang dáng vẻ thế nào, cho nên càng không dám khinh thường phó bản cuối cùng.
Nhất thời, lo lắng và bất an đồng loạt dâng lên.
Lý Ngân Hàng đoán:
– Bọn họ sẽ tách chúng ta ra sao?
Nguyên Minh Thanh:
– Có khả năng như vậy.
Lý Ngân Hàng:
– Bọn họ sẽ đưa chúng ta vào hai bên đối đầu đúng không? Kiểu một bên sống một bên chết ấy?
Nguyên Minh Thanh:
– Cũng có khả năng.
Lý Ngân Hàng nuốt một ngụm nước bọt:
– Vậy…
Nguyên Minh Thanh ngắt lời cô:
– Xóa ký ức của chúng ta, khóa kho đạo cụ, bắt đầu lại từ đầu, đều có khả năng…
Lý Ngân Hàng: …
Cô vội vàng nhét một miếng bánh vào miệng để áp kinh ngạc xuống.
Nam Cực Tinh ở trong hình thái sóc bay ngồi xổm trên vai cô, dùng chiếc đuôi mảnh dài của mình vỗ về lưng cô, sợ cô bị nghẹn.
Nguyên Minh Thanh dọa Lý Ngân Hàng xong, đang định lấy sữa bò thì chợt bắt gặp ánh mắt Nam Chu đang nhìn anh ta chằm chằm.
Ngay sau đó, Giang Phảng bật cười.
Nguyên Minh Thanh dừng động tác, bấy giờ mới nhận ra tâm tư nho nhỏ của mình không thể giấu nổi hai người này.
Thực ra Nguyên Minh Thanh hiểu suy nghĩ của những người thuộc không gian đa chiều nhất.
Nếu bọn họ chỉ có bốn người, chắc chắn đám người không gian đa chiều sẽ nhét bọn họ vào một phó bản 2v2, khả năng cao Nam Chu một đội Giang Phảng một đội, hai bên sẽ đấu nhau không chết không dừng.
Trong Bắc Đẩu Chuyển Hướng, Giang Phảng đã chẳng hề do dự kéo ngay Trần Túc Phong gia nhập đội, vừa là để thực hiện lời hứa ở đấu trường với Trần Túc Phong, vừa nhằm mục đích phá vỡ khả năng đám người không gian đa chiều nhân cơ hội hãm hại bọn họ.
Trừ đi Nam Cực Tinh tự biến mình thành bug, bấy giờ Lập Phương Chu đủ năm người số lẻ.
Suy tính đến góc độ công bằng, có muốn chơi 2v2 cũng không được.
Có lẽ những người thuộc không gian đa chiều cũng không ngờ, hiến tế tận mấy đội ngũ nhưng bọn họ vẫn không cản được Lập Phương Chu.
Người thứ năm – Trần Túc Phong vẫn kịp thời gia nhập.
Cho nên bọn họ không thể tùy cơ ứng biến, lập tức chế tạo ra một phó bản dành riêng cho Lập Phương Chu, chỉ có thể lựa chọn trong đống phó bản tạm thời, tìm ra một phó bản tạm thời không tệ.
Nói cách khác, có lẽ đám người không gian đa chiều còn chưa chuẩn bị xong, nhân cơ hội này vào trong trò chơi với tốc độ nhanh nhất sẽ tăng cao khả năng thắng lợi.
Suy nghĩ của Nguyên Minh Thanh có lý của anh ta.
Nhưng anh ta không nói thẳng suy nghĩ của mình, mà cố ý thổi phồng năng lực của người không gian đa chiều cùng với tính nghiêm trọng của sự việc, nên nguyên nhân đưa ra có vẻ rất khiên cưỡng.
Anh ta vừa lo lắng sau khi giành thắng lợi lớn ở Bắc Đẩu Chuyển Hướng, Lập Phương Chu sẽ nghỉ ngơi thỏa thuê, để những người thuộc không gian đa chiều có thời gian chuẩn bị, cũng sợ những người khác trong đội nghi ngờ anh ta thúc giục vào phó bản gấp vì có ý đồ riêng.
Dù sao bọn họ không phải người chung một chiếc thuyền.
Rào cản thân phận khó vượt qua ngăn cách giữa bọn họ, khiến thân phận “đồng đội” của bọn họ luôn có một lớp ngăn cách.
Nếu hai bên có thể hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau không giấu giếm điều gì, Lập Phương Chu dám nói, chưa chắc Nguyên Minh Thanh đã dám tin.
Cho nên anh ta chỉ đành giữ cho riêng mình, không dám thản nhiên dùng thật lòng để trao đổi với bọn họ.
… Kết quả vẫn bị nhìn thấu.
Nguyên Minh Thanh biết, với trạng thái tâm lý ngờ vực như hiện tại của bản thân mà muốn hợp tác với Lập Phương Chu qua cửa cuối cùng thì vô cùng nguy hiểm.
Nhưng dẫu cho anh ta có ý thức được trạng thái tâm lý của mình có vấn đề cũng chẳng thể dễ dàng khống chế được.
Tối ngày hôm qua, Nguyên Minh Thanh vẫn luôn đắn đo suy nghĩ, mất ngủ nguyên đêm.
Tâm lý và năng lực tác chiến của Lý Ngân Hàng là hố đen trong đội.
Nam Chu và Giang Phảng liên tiếp giành thắng lợi, thuận buồm xuôi gió, có lẽ sẽ coi thường người không gian đa chiều.
Bản thân Nguyên Minh Thanh…
Anh ta vẫn luôn lo lắng mình không được tin tưởng, chờ đến khi mình gặp nguy hiểm cũng không thể hoàn toàn tin tưởng người khác.
Càng phân tích, Nguyên Minh Thanh càng cảm thấy rối loạn, cho nên anh ta nhìn thẳng sang Trần Túc Phong:
– Cậu nghĩ thế nào?
– Hỏi tôi à? Tôi sao cũng được.
Trần Túc Phong tập trung phết mứt quả lên bánh mì của tất cả mọi người, động tác rất nghiêm túc, dường như đây là chuyện quan trọng nhất với cậu ta hiện giờ, người không gian đa chiều là gì, cậu ta chẳng quan tâm:
– Lúc nào cũng được.
… Đáp án này cũng không thể khiến Nguyên Minh Thanh hài lòng.
Anh ta còn nhớ, ngày hôm qua trong Bắc Đẩu Chuyển Hướng, Trần Túc Phong và người ta cược mạng bằng trò Roulette kiểu Nga, mỗi lần cậu ta nã súng đều vô cùng khí thế, từng động tác đều đậm chất kẻ điên.
Nhưng hiện tại, cậu ta lặng lẽ ngồi ở kia, chẳng khác nào một nam sinh viên đại học ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Người mắt sáng đều có thể nhìn thấu cậu ta đang áp chế cảm xúc cuồn cuộn tận sâu trong lòng, giống như một ngọn núi lửa sống, không biết phun trào khi nào.
Nói trắng ra, dù ít dù nhiều thì mỗi người đều có vấn đề của riêng mình.
… Nguyên Minh Thanh càng tính toán, càng cảm thấy khả năng thắng của bọn họ rất hạn chế, cần phải phối hợp tốt với nhau trước khi vào phó bản.
Và nếu chậm trễ thêm nữa, càng khiến cho người không gian đa chiều có thời gian chuẩn bị nhằm riêng vào họ.
Cả hai đều khó.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Hôm nay thời tiết âm u, mây mù giăng kín trời, sáng sớm đã nghe loáng thoáng tiếng sấm rền đâu đây, cơn mưa to đang dồn nén trong tầng mây, chờ thời cơ trút xuống.
Thời tiết thế này thích hợp cho việc ngủ nướng nhất, nhưng cuộc chiến cam go đang ở trước mắt, mọi người ai cũng có suy nghĩ riêng mình, đâu ai còn tâm trạng đi ngủ.
Trong bầu không khí im lặng ấy, bỗng một tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.
“Cốc.
”
Tiếng động này như gõ thẳng vào tim người ta, khiến nội tâm mỗi người run rẩy.
Căn phòng lặng ngắt như tờ, năm người không ai bảo ai đồng thời im lặng, giả vờ như trong phòng không có ai để thăm dò phản ứng của người tới.
Dường như người đó chắc chắn trong phòng có người, tiếng gõ cửa lại vang lên: “Cốc cốc.
”
Trần Túc Phong cuốn miếng bò bía chưa ăn hết thành một cuốn rồi nhét vào miệng, thành thạo rút dao găm ra giơ trước ngực, bình tĩnh nhìn về phía cửa.
Nam Chu đứng dậy, thoải mái đi về phía trước.
Nguyên Minh Thanh kinh ngạc:
– … Này.
Dù đã biết trải qua cuộc tập kích của người không gian đa chiều, điểm an toàn đã không còn ai có thể tạo thành uy hiếp với bọn họ nữa, nhưng Nguyên Minh Thanh vẫn chẳng thể lơ là cảnh giác.
Nhờ phúc cuộc truy kích nghìn người ban tặng, Nguyên Minh Thanh không tin những người chơi khác sẽ tin tưởng Lập Phương Chu.
Lỡ như có người chơi cực đoan, muốn làm gì bọn họ thì…
Chẳng phải tình huống khi có người bị thương hoặc giảm thành viên sẽ càng nghiêm trọng hơn sao?
Trong lúc Nguyên Minh Thanh đang suy nghĩ nghi kỵ đủ điều, Nam Chu đã ung dung trượt dây xích, mở cửa ra.
Bên ngoài có một con rối hình người dáng vẻ ngây thơ, đeo chiếc kính… của Dịch Thủy Ca trên sống mũi.
Nam Chu và con rối đồng thời nghiêng đầu.
Con rối không mời mà đến, lắc lư đi vào trong phòng, kéo khóa trên bụng mình khoe ra khối bông mềm mại, cùng với… rất nhiều thẻ đạo cụ giấu trong bông.
Nó móc từng thứ ra một, bày thành hàng dưới đất.
Nam Chu thuận tay cầm một cái lên xem.
Ting một tiếng, một hộp y tế cấp A lập tức thông qua hệ thống giao dịch, xuất hiện trong ô vật phẩm trống của cậu.
Ở trạng thái mất máu có thể hồi phục 40% máu cho bản thân.
Nam Chu cầm thêm một thẻ nữa.
Một tấm thẻ oxy, có thể cung cấp oxy liên tục trong 72 tiếng đồng hồ.
Những thẻ đạo cụ hiếm có chức năng lạ, mang cấp bậc từ C đến S, thông qua xử lý của hệ thống đều trở thành những thẻ giao dịch có giá trị 0 tích điểm.
Trong bụng con rối không ít thẻ đạo cụ, nó ngồi dưới đất, dùng cả hai tay móc không ngừng nghỉ.
Giống như Doraemon móc ra từng món đồ theo thứ tự.
Ngoài những vật phẩm này ra còn một bức thư tay.
Nét chữ phóng khoáng, mặc dù không có chữ ký nhưng chỉ dựa vào con rối cùng với cặp kính mắt khắc bốn chữ “sống chết có số” thì đã có thể đoán ra được đây là nét bút của ai.
“Tối qua sau khi giúp mọi người, có không ít người đến tìm tôi, nhờ tôi gửi cho mọi người một số đồ trước khi vào phó bản.
“Dẫu biết có thể mọi người sẽ không dùng đến, nhưng dù sao có cũng tốt hơn.
”
“Có người ghét mọi người, cũng có người tin tưởng mọi người, cũng có người chỉ đành tin tưởng mọi người.
”
“Vất vả rồi.
”
Nguyên Minh Thanh cầm thư, đọc từ đầu tới cuối hai lần, vẫn chưa thể định thần được: …?
Tặng đạo cụ ấy hả?
Hơn nữa còn do những người chơi bình thường kia tặng?
Rõ ràng đã từng đụng độ với nhau, vậy mà bây giờ bằng lòng giúp đỡ bọn họ ư?
Chắc gì bọn họ đã thắng.
Tới lúc ấy có lẽ người không gian đa chiều sẽ quăng bọn họ vào một phó bản không thể dùng đạo cụ, tặng cũng như không.
Thay vì tặng cho bọn họ, không bằng để dành cho mình dùng, lỡ như xuất hiện tình huống bất ngờ như bọn họ vượt cửa thất bại chẳng hạn, trò chơi bắt đầu lại từ đầu, những người kia cũng có thể tự bảo vệ bản thân.
Tại sao…?
Nguyên Minh Thanh càng nghĩ càng cảm thấy mặt mình bỏng rát.
Anh ta luôn cho rằng con người giống như đàn kiến, đối diện với sức mạnh bản thân không thể hiểu được thì nên run rẩy lo sợ, cầu xin giữ lấy mạng mình.
Nhưng đàn kiến cũng có tinh thần.
Vũ trụ rộng lớn, sức mạnh bao la chẳng liên quan gì đến họ hết.
Họ không sống vì vũ trụ này.
Họ cố gắng vươn chiếc râu của mình, trao đổi thông tin với nhau, cố gắng truyền đạt chút hi vọng thắng lợi.
Con rối tốn rất nhiều thời gian mới kiểm kê xong đống thẻ đạo cụ.
572 thẻ đạo cụ, cũng là 572 tấm lòng.
Có thể còn có nhiều hơn nhưng Dịch Thủy Ca đã sàng lọc bớt, phát hiện không có nhiều tác dụng thì trả lại.
Tặng quà xong, con rối vẫn chưa có ý định rời khỏi đây.
Nam Chu nhìn chằm chằm con rối một lát, hiểu ý nó, vươn tay tháo chiếc kính nó đeo xuống.
Ngay giây phút ấy, Nam Chu chỉ cảm thấy thế giới trước mắt xoay chuyển như kính vạn hoa, các khối màu pha trộn hỗn loạn, chuyển động ngang dọc sặc sỡ.
Nhưng tất cả nhanh chóng khôi phục bình thường.
Nam Chu khẽ kéo gọng kính màu trà xuống dưới, để lộ con mắt với đường sáng chuyển động.
…Dịch Thủy Ca đã tùy ý vung tay đưa cho bọn họ đạo cụ cấp S bảo mệnh của mình.
Một suy nghĩ đồng thời xuất hiện trong đầu mọi người đứng ở đây.
Liệu rằng anh ta… có gặp nguy hiểm không?
***
Dịch Thủy Ca đeo một chiếc kính màu trà bình thường, cả người ướt hơi sương, ngón trỏ móc lấy vòng chìa khóa vừa lắc lư, vừa mở cửa vào phòng:
– Tôi về rồi đây.
Vừa mở cửa, thứ đầu tiên anh ta nhìn thấy là dây trói ở đầu giường bị cởi, cửa sổ mở toang, gió bão thổi rèm cửa bay phấp phới.
Ánh bạc lóe lên.
Khi cảm giác lạnh lẽo kèm theo đau đớn truyền tới từ cổ họng, Dịch Thủy Ca chỉ cảm thấy cổ mình nóng lên, từng cơn nhói đau lan ra trong đầu óc.
Dịch Thủy Ca khẽ đẩy đầu lưỡi vào hàm trên, ngạc nhiên nói:
– …Ồ?
Tạ Tương Ngọc bước ra từ sau cửa, cây thép gai trong tay đẩy lên trên đâm nghiêng vào da thịt, nhưng không hướng sâu vào trong:
– Đừng nhúc nhích.
Cây thép gai vốn sắc bén, mỗi gai mảnh đều có rãnh máu sâu.
Chỉ cần cậu ta đâm thêm một chút nữa thôi, cổ họng đã bị rạch của Dịch Thủy Ca sẽ hoàn toàn biến thành một mương máu.
Dịch Thủy Ca chưa mở miệng, Tạ Tương Ngọc đã đánh bay chiếc kính ngụy trang của anh ta, giẫm nát dưới chân.
Những đường tơ sáng chằng ngang dọc vốn có trong đôi mắt bên dưới chiếc kính đã khôi phục dáng vẻ bình thường.
Đôi mắt của anh ta màu nâu nhạt, sau khi không còn thứ ánh sáng quỷ dị kia, cả người Dịch Thủy Ca toát lên phong thái nho nhã.
Tạ Tương Ngọc đắc ý hếch cằm, cười nói:
– Anh Dịch, tôi muốn biết, không còn [Vũ Điệu Của Rối], anh đối phó với tôi thế nào đây?
Hết chương 276
------oOo------