***
Nam Chu không trả lời mà hỏi ngược lại:
– Anh bắt được tôi kiểu gì?
Nam Chu không thành thật, {Giang Phảng} cũng không ép cậu phải trả lời ngay lập tức.
Có lẽ dáng vẻ điên cuồng của anh chỉ thể hiện trước mặt {Nam Chu}, bây giờ lý trí quay về, xác định quái vật Nam Chu trước mắt không phải {Nam Chu} mình coi trọng, vẻ mặt của anh dịu đi rất nhiều.
Thoạt nhìn anh còn dễ nói chuyện hơn so với [Nam Chu] ở thế giới trước.
Anh nói:
– … Cậu ngã từ trên nóc nhà xuống.
Nam Chu:
– … Hả?
Cảm giác ngố ngố khác biệt thật lớn với vẻ bề ngoài của cậu khiến {Giang Phảng} nhìn cậu với con mắt hứng thú:
– Kế hoạch ngày hôm nay của tôi là đi giết quái vật, chợt nghe thấy mái ngói vang lên một tiếng, cậu ngã xuống ban công.
… À.
Nam Chu gật đầu, chẳng hề lúng túng xấu hổ: Là mình tự dâng lên cửa.
Tính ra lần gặp mặt chính thức của cậu và Giang Phảng cũng bắt đầu bởi động tác “nhảy xuống ban công”.
Nếu Lý Ngân Hàng có mặt ở đây, nhất định sẽ phỉ nhổ nội dung bộ fanfic OOC lạm dụng plot của bản gốc này.
Nhưng Nam Chu nghĩ theo chiều hướng sâu hơn.
… Cậu cảm nhận được có gì đó không hợp lý.
Từ thế giới thứ nhất bước vào thế giới thứ hai, thời gian chỉ trôi qua trong nháy mắt.
Cậu còn nhớ rõ, mình xuất hiện ngay đối diện căn nhà [Nam Chu] đang ở, căn bản không thể hiện chênh lệch rõ rệt về thời gian.
Nhưng từ thế giới thứ hai bước vào thế giới thứ ba thì dường như không được mượt như vậy.
Nam Chu mất ý thức trong một khoảng thời gian khá dài, bao gồm cả chuyện {Giang Phảng} nói cậu “từ trên tầng rơi xuống” song cậu chẳng thấy đau tẹo nào.
Chuyện này có thể giải thích bằng trăng tròn ảnh hưởng tới ý thức của cậu, song Nam Chu vẫn không thể phớt lờ thay đổi ấy.
Cậu đang lo mình càng cách xa thế giới ban đầu, trạng thái tinh thần khi bước vào những chiếc hộp sau sẽ càng trở nên hỗn độn.
Bình thường thì cảm giác “không thích ứng” này chẳng đáng quan tâm, nhưng đặt trong thế giới của những chiếc hộp với muôn vàn nguy cơ sẽ chỉ khiến hành động của cậu càng ngày càng bị động.
Nam Chu vẫn chưa quên một câu trong nội dung thuyết minh trò chơi.
[Tùy ý đi, cố gắng thoát khỏi nơi này, dẫu vậy cũng sẽ chỉ bước vào câu chuyện tiếp theo mà thôi.]
[Trừ phi bạn có thể tìm được vé tàu, bước lên chuyến tàu rời khỏi bi kịch.]
Nam Chu biết mục đích của bản thân là tìm được vé tàu.
Nhưng trong thế giới đầu tiên không tìm được manh mối, trong thế giới thứ hai, thứ ba của chiếc hộp thì cậu khá bị động.
Trong chiếc hộp thứ hai cậu còn chẳng có thời gian làm gì.
Nếu không kịp thời tìm được quy luật xuất hiện của hộp và chạy tới ném vỡ cửa kính nhà [Giang Phảng], có lẽ [Nam Chu] đã khởi động thế giới của chiếc hộp kia, tự tay hủy diệt thế giới mình đang sống.
Trong chiếc hộp thứ ba, cậu mất đi tự do.
Đối với Nam Chu của tình huống hiện tại, muốn tự tay hoàn thành động tác “mở hộp” đã khó càng thêm khó.
Còn muốn nhân cơ hội thoát khỏi đây, tìm vé tàu trên thị trấn dưới ánh trăng tròn thì quả thực là chuyện viển vông.
Đồng thời, Nam Chu cũng sẽ không quên khung bình luận quái dị khổng lồ nhấp nháy trên màn trời ngay giây phút cậu mở chiếc hộp ra…
Cậu còn chưa kịp lần mò manh mối bên trong, {Giang Phảng} búng tay “chóc” một tiếng trước mặt cậu, giục cậu hoàn hồn.
{Giang Phảng} nhanh chóng tìm kiếm cách thức trao đổi với người trước mặt:
– Tôi trả lời một câu, cậu trả lời một câu được chứ?
Nam Chu không nói gì.
Nếu đồng ý với anh, Nam Chu không có nhiều câu hỏi quan trọng để hỏi {Giang Phảng}.
Ngược lại, {Giang Phảng} có thể lừa được rất nhiều thông tin từ miệng cậu.
Cậu biết, nếu tính cách của {Giang Phảng} và anh Phảng của cậu tương tự nhau, để anh nắm được càng nhiều thông tin thì càng bất lợi với mình.
Nhưng nếu cậu một mực chống đối, {Giang Phảng} người đang nắm quyền chủ động tuyệt đối trong tay sẽ áp dụng một số hành động mà cậu không muốn lên người cậu.
Cả hai đều khó.
Thấy Nam Chu không trả lời, {Giang Phảng} tự kéo một chiếc ghế tới, ngồi xuống cạnh giường.
Anh khép ngón tay đặt lên cổ tay bàn tay bị thương của cậu:
– Cậu nói trong hộp có bí mật hủy diệt thế giới này, đó là gì?
Nam Chu:
– Không thể nói với anh.
{Giang Phảng}:
– Này, làm thế không công bằng đâu.
Ngón tay anh rời khỏi cổ tay Nam Chu, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, cơ thể khẽ nghiêng về phía trước, kéo theo chân ghế nhấc lên.
Trông anh chẳng khác nào một người trẻ tuổi tò mò, hoạt bát và dịu dàng:
– Nói với tôi đi, tôi thực sự rất tò mò.
Nam Chu nhìn anh, không nói một lời.
Dáng vẻ này thoạt nhìn rất bình thường, bình thường tới mức khiến người ta nổi da gà.
{Giang Phảng} cũng nhìn ra sự cảnh giác trong mắt Nam Chu, anh vừa mỉm cười vừa nghiêng đầu:
– Tại sao cậu lại nhìn tôi như vậy?
Nam Chu:
– Tôi giống {Nam Chu} mà anh quan tâm lắm à?
{Giang Phảng} cười:
– Ừ, giống hệt.
Nam Chu:
– Trên thế giới này có hai người giống hệt nhau, anh không quan tâm sao?
{Giang Phảng} nhún vai:
– Thế nên tôi mới hỏi cậu đó thôi?
Sau câu nói thoạt nhìn như thể không có mục đích gì, anh nhìn hình xăm con bướm trên tay Nam Chu.
Ban nãy anh đã dùng ngón tay thăm dò nó ở khoảng cách gần.
Hình xăm này là một vết sẹo, không phải vẽ lên tạm thời.
Ánh mắt {Giang Phảng} nhìn từ cổ tay Nam Chu, dần di chuyển lên gương mặt cậu:
– Một gương mặt giống đến như vậy… tôi tưởng rằng cậu cướp xác.
Nhưng sự tồn tại của hình xăm này chứng minh cậu là một người khác có tướng mạo giống hệt em ấy.
Anh chống cằm, nhìn chằm chằm Nam Chu, thầm thì phỏng đoán:
– Cậu mang thuộc tính quái vật, hơn nữa còn rất hiểu biết với thuộc tính này.
Cho nên sau khi cậu xác nhận bên ngoài cửa sổ có trăng tròn, cậu chưa từng thử chạy trốn.
– Cậu là một con quái vật khác.
Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu trong thị trấn này.
– Tôi đã từng giải phẫu rất nhiều con quái vật, vậy mà cho đến hiện tại, không có con quái vật nào có năng lực biến hình.
Nói tới hai từ “giải phẫu”, {Giang Phảng} để lộ khát vọng và tò mò, ánh mắt lướt qua vùng bụng dưới của cậu, tựa hồ đang tìm kiếm vị trí thích hợp để đặt dao.
{Giang Phảng} vươn tay đặt lên đầu Nam Chu.
Nam Chu ngả về sau né tránh, khóe môi rủ xuống, vẻ mặt rõ ràng không dễ chịu.
{Giang Phảng} ngó lơ sự chống cự của cậu:
– Cho nên, tổng hợp tất cả thông tin hiện có, cậu là một con quái vật… đến từ bên ngoài.
Dứt lời, anh ghé sát vào Nam Chu, khẽ khàng gằn từng chữ dịu dàng:
– Mục đích của cậu quá rõ ràng, vừa đến đã muốn tìm chiếc hộp kia.
Chiếc hộp chính là mục tiêu chính của cậu khi đến thế giới này, đúng chứ?
Anh dừng lại, không phân tích thêm gì mà chỉ nghiêm túc đánh giá khuôn mặt dần mất đi màu máu của Nam Chu.
Thấy cậu mím đôi môi mỏng, {Giang Phảng} khẽ thở dài:
– Tôi đã nói nhiều như vậy rồi, cậu không muốn nói chút nào về chiếc hộp kia sao?
– Tôi biết cậu muốn kéo dài thời gian đợi chiếc hộp kia tới.
– Anh nói – Nếu không phải cơ thể của cậu không tiện hành động, cậu sẽ không ở đây lãng phí thời gian với tôi đâu nhỉ?
Nam Chu nhắm mắt, không cho phép anh đọc ra dẫu chỉ là một chút thông tin ít ỏi trong mắt mình.
Nhận thấy được quyết tâm của cậu, {Giang Phảng} khẽ thở dài một tiếng, vươn tay nâng cằm cậu lên:
– Mời nói chuyện.
Mặc dù giọng điệu “yêu cầu”, nhưng ngón cái của anh ép chặt cơ trên má Nam Chu, khiến cậu không thể không buông lỏng hàm răng đang cắn chặt.
Anh nhét một miếng khăn lông trắng sạch vào trong miệng cậu, rồi ra vẻ lịch lãm làm rõ mục đích hành động này của mình:
– Cậu nói chuyện bằng giọng của em ấy sẽ gây rối cho tôi.
Cho nên cậu nhịn một lát nhé.
Sau màn dặn dò vô cùng săn sóc, {Giang Phảng} dùng đầu ngón trỏ ấn huyệt thái dương của cậu.
Móng tay anh cắt dũa mỏng nhưng cứng, giống như một chiếc đinh đóng chặt vào một góc thái dương Nam Chu, từ từ dùng sức, từ từ đâm sâu vào.
Giang Phảng cũng đã từng làm chuyện này với cậu, chẳng qua hoàn cảnh lúc ấy khác biệt với giờ phút này.
Khi ấy, đầu Nam Chu ẩn giấu gốc nấm ánh sáng như chú khổng tước.
Trong trạng thái hoàn toàn thả lỏng, nó sẽ tỏa ra kích thích tìm phối ngẫu đồng loại, thôi thúc mở rộng trong não cậu, khiến cậu không khỏi động tình.
Còn động tác của {Giang Phảng} hoàn toàn khác với Giang Phảng.
Anh đã học được cách tra tấn dày vò Quang Mị từ trên người những con quái vật mà anh hận thấu xương.
Nam Chu chỉ cảm thấy đầu mình như bị kim châm, đau tới mức khó chịu, chẳng qua cậu không quen thể hiện đau đớn ra mặt.
Bấy giờ cậu vẫn làm mặt lạnh, nuốt sạch tiếng rên rỉ.
Sắc mặt cậu trắng như tờ giấy nhưng đôi môi ra sức mím chặt trở nên đỏ ửng.
{Giang Phảng} không vội hỏi được gì từ cậu, chỉ muốn cậu trải nghiệm sâu sắc và sợ hãi nỗi đau này, sau đó mới thành thạo mở rộng nghi vấn của anh.
Anh giải thích chậm rì rì:
– Tôi đã từng thí nghiệm trên cơ thể của rất nhiều quái vật, chiêu này rất hữu dụng với chúng.
Anh hỏi ra từng câu mình muốn hỏi:
– Tôi đã lục soát rồi, trên người cậu không có chìa khóa, cậu định mở nó ra kiểu gì?
– Bên trong chiếc hộp là gì? Thứ có thể hủy diệt thế giới này ám chỉ thứ vũ khí có thể giết chết được tôi sao?
– Hay vũ khí có thể giết toàn bộ quái vật trong thế giới này?
– Hay là, cậu đến đây để giết Nam Chu?
– Trong hộp có bẫy không? Người đầu tiên mở hộp có thể nắm trong tay vũ khí chung cực hay bị cơ quan giết chết?
– Nếu cậu nói thế giới này sẽ bị hủy diệt sau khi mở chiếc hộp kia ra, vậy thì cậu định rời khỏi thế giới bị hủy diệt này thế nào?
– Thân phận thực sự của cậu là thứ gì? Cậu tự nguyện đến với thế giới này sao?
Chậm rãi nói ra tất cả những câu mình muốn hỏi xong, {Giang Phảng} buông tay, rút miếng khăn lông ướt rượt chặn miệng Nam Chu ra:
– Thất lễ quá.
Nam Chu dùng đầu lưỡi chọc khoang miệng đau mỏi của mình, khẽ ho mấy tiếng mới miễn cưỡng ổn định được nhịp thở, trong mắt dâng lên hơi nước mỏng manh.
Cậu nhìn thẳng vào {Giang Phảng} với đôi mắt mông lung, chợt mở miệng nói:
– … Anh đã nói, anh hỏi một câu tôi hỏi một câu cơ mà? Anh vượt mức rồi.
{Giang Phảng} không ngờ cậu đã đau đớn thế kia còn rơi vào bước đường cùng mặc người muốn làm gì thì làm, vậy mà vẫn dám mặc cả với anh.
Anh khẽ huýt sáo:
– Xin lỗi, tôi sai rồi.
Ồ… vậy chúng ta mỗi người một câu nhé? Cậu…
Nam Chu ngắt lời anh:
– Ban nãy khi tôi hỏi anh không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi ngay.
Cho nên bây giờ đến phiên tôi.
{Giang Phảng} khẽ nhướng mày, cảm thấy vô cùng hứng thú với hành vi bị động chuyển chủ động của Nam Chu:
– Xin lỗi, tôi quên mất, cậu hỏi câu gì ấy nhỉ?
Nam Chu nhìn thẳng anh:
– Nếu tôi là anh, vào buổi tối thế này tôi sẽ luôn mang theo người tôi một lòng muốn bảo vệ bên cạnh, sẽ không để mặc người đó rời khỏi tầm mắt của tôi dù chỉ một giây.
Cho nên, câu hỏi của tôi là trên thế giới này có người giống hệt cậu ấy như tôi, anh không để ý à?
{Giang Phảng} cau mày trong giây lát.
Nam Chu cũng biết trước đáp án dựa vào sắc mặt thay đổi của anh.
Cậu gật đầu:
– Ồ, tôi biết rồi.
Anh không cần trả lời nữa đâu.
Ánh mắt {Giang Phảng} nhìn cậu dần trở nên tối tăm:
– … Cậu biết gì?
– Anh đã sớm hiểu ra vấn đề của thế giới này, có lẽ anh cũng biết {Nam Chu} không bình thường, còn có thể là quái vật… có lẽ anh đã biết chuyện này từ khi còn bé rồi.
Chẳng qua anh vẫn ôm hi vọng, hi vọng cậu ấy không phải.
Anh sợ nhìn thấy cậu ấy trở nên yếu ớt khác thường vào ngày trăng tròn vậy nên mới không dám trông chừng bên cạnh cậu ấy…
Trước mắt Nam Chu hiện lên hình ảnh phản ứng của {Giang Phảng} khi nhìn thấy mình.
Nếu thực sự không biết gì hết, thực sự bị {Nam Chu} thành công lừa dối bao nhiêu năm nay, vậy thì tốc độ điều chỉnh cảm xúc của anh thực sự rất nhanh.
Anh tự lẩm bẩm một mình như người mắc bệnh, từng câu từng chữ nói ra chẳng qua chỉ vì thương xót và tự giễu hi vọng mong manh của mình bị vạch trần.
Nam Chu nói trúng tim đen của anh:
– Tôi đã lỡ vạch trần lớp ngụy trang tâm sự anh luôn mang rồi đúng chứ?
– … Cậu rất thông minh.
{Giang Phảng} duỗi tay nhẹ nhàng mơn trớn đôi gò má cậu với thái độ tán dương.
Ngón tay anh lạnh như băng, từ từ trượt xuống dưới, thình lình bóp chặt cổ Nam Chu, đập mạnh cơ thể cậu vào đầu giường, khiến gáy cậu gần như đập vào tường.
Giọng {Giang Phảng} cười như không cười, đặc vẻ tàn nhẫn:
– … Tôi thực sự ghét cậu.
Nam Chu thầm nghĩ, tôi cũng ghét anh.
Tôi thông minh, anh ấy thích tôi.
Nửa người Nam Chu bị {Giang Phảng} đẩy áp sát đầu giường, cổ bị bóp ngửa đầu về phía sau, cơ thể cậu chấn động ra vẻ sợ hãi.
Cậu cảm thấy điểm gì đó bất thường.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.
Cậu còn chưa kịp nghiền ngẫm sâu hơn, đúng lúc {Giang Phảng} buông tay ra, cậu đã chẳng kịp nắm bắt được cái đuôi của suy nghĩ ấy nữa rồi.
Trong khi Nam Chu đang cố gắng bắt lấy chiếc đuôi nhỏ kia, {Giang Phảng} nhanh chóng khôi phục dáng vẻ nhã nhặn của mình:
– Đến lượt tôi rồi.
Hết chương 284
------oOo------