***
Tiếp viên chẳng khác nào một khối máy móc đã được lập trình theo trình tự cố định.
Từ nãy đến giờ anh ta đã lặp đi lặp lại tổng cộng mười lần câu hỏi “Quý khách có muốn lên tàu không?” “Mời xuất trình vé tàu”, cho tới khi không được ai trả lời anh ta mới nghiêm mặt, quay sang chỗ khác như một cái máy, nhanh chóng biến mất không nhìn thấy bóng dáng.
Nam Chu cúi đầu nhìn bản hợp đồng trong tay, ánh mắt dừng trên hai hàng chữ cuối cùng, trầm tư suy nghĩ.
Cậu có lời muốn hỏi nam tiếp viên kia.
Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên, trên sân ga rộng này chỉ còn lại một mình cậu.
Anh tiếp viên kia biến mất trong không khí giống như bước vào một không gian khác.
Ngoại trừ một mình Nam Chu đứng trên nhà ga, xung quanh lạnh lẽo không chút sức sống khiến lòng người cũng trống trải.
Nam Chu đứng sững một lát, vươn tay rút một tờ giấy trong túi đồ ra.
Trước khi bước vào trò chơi, mỗi người họ xé một tờ giấy nhớ viết phương pháp qua màn thực sự, đặt trong ô đầu tiên của túi đồ, đảm bảo mở giao diện ra là có thể nhìn thấy.
“Thế giới hiện tại là giả, tự nguyện chết là có thể qua màn.”
Khi Nam Chu xuyên qua thời gian không gian bước vào trong chiếc hộp, ý thức tỉnh táo, nhưng cơ thể không thể động đậy, có miệng mà không thể nói, chỉ có thể cùng hưởng chung tầm nhìn với Nam Chu.
“Nam Chu” cũng đã từng mở túi đồ ra kiểm kê vật phẩm.
Nam Chu nhìn thấy rõ ràng, khi bước vào trong thế giới trò chơi, tờ giấy nhớ ghi phương pháp qua màn đã bốc hơi vào không khí, không tìm thấy bóng dáng của nó ở ô nào.
Vậy mà khi cậu chính thức qua màn, nó lại nằm ngay ngắn trong ô đồ.
… Xem ra cách gian lận tạm thời này không thể dùng được.
Nam Chu bắt đầu hành động tìm kiếm trên nhà ga, nhưng không hề phát hiện bất cứ con đường nào thông ra ngoài.
Đây chỉ là một nhà ga rộng mấy trăm mét vuông, bình thường không có gì đặc sắc, trên cây cột của sân ga đáng lẽ phải gắn bảng tên các trạm thì giờ đây chỉ còn lại lỗ đinh ở bốn góc cùng với vết xước nhỏ như thể có ai đó đã nạy đinh ở bốn góc ra.
Lớp gạch men màu trắng cao tới thắt lưng được lát đồng bộ trên nhà ga đã chuyển màu ố vàng.
Phần cột và tường bên trên gạch quét một lớp sơn màu xanh lục nhạt, nước sơn tróc ra rơi xuống từng mảng lớn, thoạt nhìn có phần cũ kỹ.
Nam Chu tìm kiếm cẩn thận những vật có thể đựng đồ như thùng rác quanh nhà ga, bên trong đều sạch sẽ không có cả một tờ giấy.
Trong nhà ga còn có một quầy chuyên dùng để bán báo và bách hóa, bấy giờ cũng bị bao phủ một lớp bụi, bên ngoài treo từng lớp khóa nặng nề, tường thủy tinh xung quanh bẩn thỉu, miễn cưỡng có thể coi như bốn phía trong suốt.
Nhìn từ bên ngoài vào, chí ít có thể xác định bên trong không giấu người.
Nếu không cần thiết tạm thời Nam Chu không muốn phá cửa làm gì.
Sau khi xác định nhà ga không có gì để điều tra xong, Nam Chu lên tàu từ toa tàu số 1, định kiểm tra từng toa một.
Tàu tổng cộng có sáu toa.
Phía trên cùng của toa số 1 là buồng lái, cánh cửa rộng mở, bên trong không có lái tàu.
Nam Chu xuất phát từ toa tàu đầu tiên đi thẳng về phía cuối.
Thiết kế bên trong toa tàu rất đơn giản, mỗi dãy đều có hai hàng ghế xếp đối diện nhau, giữa hai hàng ghế đối diện là một chiếc bàn nhựa chừng một mét vuông có thể gấp thu gọn, trên bàn dính đầy những vết bẩn vàng nhạt không biết có nguồn gốc từ đâu.
Thiết kế bài trí trong tàu thuộc kiểu cũ kỹ, hiện tại đã không còn thấy nữa.
Nhưng trong mắt người tò mò với vạn vật như Nam Chu thì chúng đều là những sự vật mới mẻ nhất.
Toa tàu đầu tiên vẫn còn có thể coi như sạch sẽ, chỉ có hai chiếc chai nhựa rỗng rơi dưới đất, đáy chai còn hơi biến dạng.
Trên bàn nhựa vẫn còn một bát miến ăn liền cay đang mở nắp, Nam Chu vươn tay chạm vào, phát hiện xúc cảm lạnh như băng, không biết đã bỏ ở đây bao lâu, bốc mùi thum thủm.
Sau khi vữa ra, sợi miến khô lại, khôi phục trạng thái từng sợi rõ ràng như lúc chưa pha.
Nam Chu đi thẳng về phía trước.
Chỗ nối giữa mỗi toa tàu đều có một bình nước nóng, một bồn rửa tay, cùng với một buồng vệ sinh nam nữ dùng chung.
Nam Chu dùng tay chạm vào máy nước nóng chất liệu thép, không ngờ lại thấy nó còn rất nóng, cậu vội đưa ngón tay bỏng lên sờ tai, tiếp tục đi về phía trước.
Toa tàu thứ hai còn sạch sẽ hơn, không có mấy thứ đồ linh tinh, dường như đã được dọn dẹp qua rồi, nhưng có một chiếc bút bi kiểu cũ rơi trong góc, trên tường treo một lá cờ thưởng có viết “Toa tàu văn minh”.
Bên cạnh lá cờ thưởng trên vách có đóng một cây đinh han gỉ treo một tấm kẹp tài liệu màu xanh da trời đậm, kẹp một bảng biểu với tiêu đề ghi “Ghi chép khởi hành”.
Nam Chu cầm kẹp tài liệu lên, còn chưa kịp giở trang nào đã bị bụi bặm xộc lên mũi ho sù sụ.
Cậu tập trung nhìn, ngày tháng ở trên bảng đã mờ rồi, ở cột “số người lên tàu” ghi số 4 bằng bút bi xanh nhạt.
…4?
Lẽ nào tình huống hiện tại giống như trong “Xâm nhập não bộ”?
Chú lính chì, thiên nga, tượng gỗ trôi dập dềnh trên biển đều là những người chơi trước đây thất bại để lại, phải chăng kẹp tài liệu này cũng thế?
Nam Chu âm thầm ghi nhớ rồi đặt nó về vị trí cũ, cố gắng hết sức không phá hỏng dáng vẻ vốn có của nó, sau đó đi về phía toa tàu số ba.
Toa tàu số ba thoạt nhìn tương đối ồn ào, giống như có một đám người từng tụ tập nói chuyện với nhau, trên bàn bày một quyển tạp chí cũ, trong khe hở chất đầy bụi bặm, còn có cả một đống vỏ hạt dưa đã cắn trên chiếc bàn vuông nhỏ bên cạnh cửa sổ chưa kịp dọn.
Nam Chu quan sát một phen, tiếp tục đi về phía trước.
Cánh cửa nối giữa toa ba và bốn đóng kín.
Mở cửa ra đi vào khoảng không gian giữa hai toa tàu, Nam Chu đứng sững.
Nhìn thấy tất cả những thứ trong toa số bốn, sắc mặt cậu dần trở nên hoang mang.
Nơi đây giống như đã xảy ra một cuộc ẩu đả kịch liệt.
Chiếc bàn nhựa ở phía Tây đã gãy, nhựa nham nhở vô cùng bén nhọn.
Đầu nhựa nhọn dính máu đen đỏ, máu đã khô từ lâu, thoạt nhìn như thể có người ngã đập đầu hoặc mắt vào đó.
Bởi vì lấy mũi nhọn này làm tâm, xung quanh bắn tung tóe mảng máu lớn hình người.
Những chiếc bọc đầu ghế cũng xô lệch lung tung cả, bên trên vấy máu bẩn, nguyên mảnh rèm cửa bị kéo xuống phủ dưới đất, bên trên cũng dính mảng máu lớn.
Chẳng qua màu sắc rèm cửa hơi đậm cho nên vết máu bên trên giống vết bẩn hơn.
Nam Chu càng đi càng nôn nóng, bước qua đống hỗn loạn dưới đất, đến với toa tàu thứ 5.
Ô cửa kính ở khu vực giữa toa tàu số 5 bị vỡ, từng mảnh kính lởm chởm hướng đầu nhọn lên trên như rừng rậm.
Khiến người ta kinh hãi ở chỗ, trên mảnh thủy tinh còn sót lại nửa dấu tay máu.
… Dường như có ai đó bị ném ra ngoài cửa sổ nhưng vẫn còn bám vào cửa kính.
Để sống sót, người đó nắm chặt ô kính vỡ, để mặc cho đầu nhọn kính đâm vào tay, cố gắng kiên trì một lúc lâu mới kiệt sức buông tay.
Nam Chu vươn tay so sánh với vết tay máu kia, nhận ra vết máu không lớn, giống như tay của một cô gái.
Có một lượng máu lớn bắn tung tóe từ chỗ cửa kính vỡ của toa tàu số 5.
Vết chân giẫm lên máu tươi kéo dài vào toa số 6.
Nam Chu cũng đi theo dấu chân bước vào toa tàu cuối cùng.
Ở tận cuối toa tàu có một vũng máu lớn.
Cảnh tượng này như mang theo cả một câu chuyện hấp dẫn.
Thậm chí Nam Chu có thể tưởng tượng ra một người bị thương nặng trong màn ẩu đả, sau khi ném một người khác ra khỏi toa tàu thì bị cái người rơi vào đường cùng kia vung tay rạch nát động mạch chủ.
Gã loạng choạng đi tới toa tàu cuối cùng, ngửa đầu dựa vào vách tàu, chờ đợi tử vong đến với mình trong cơn tuyệt vọng.
Nam Chu ngây ngẩn hồi lâu.
Cậu cho rằng sau khi ra khỏi chiếc hộp, tất cả trò chơi sẽ tuyên bố kết thúc.
Nhưng chuyến tàu lạ lùng này cho cậu thêm một câu đố mới.
Nam Chu mang theo tâm sự cất bước ra khỏi toa tàu số 6, cậu bỗng giật mình thảng thốt.
Không biết từ bao giờ, sương mù đã lan dần lên sân ga.
Sương mù từ phía Tây kéo tới, cả trời đất cùng hóa thành màu trắng, khói trắng như tơ mềm mại chẳng chịu trói buộc, rất nhanh nó đã chuyển động tới bên cạnh Nam Chu, há chiếc miệng rộng hoác chẳng khác nào một con dã thú nuốt trọn Nam Chu vào bụng.
Nam Chu lần theo trí nhớ trở về chiếc ghế bên cạnh nhà ga mà ban đầu cậu đã ngồi, bước vào trạng thái ngồi yên tĩnh suy nghĩ.
Cậu cần phải điều chỉnh tư duy của mình.
… Cho tới khi tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ vang lên ở đầu bên kia nhà ga, từ từ đi về phía này.
Cộp.
Cộp.
Đế cứng dày da chạm vào nền đất phát ra âm vọng lanh lảnh khác thường ung dung tới gần trong sương trắng càng tăng thêm vẻ quỷ quái.
Nam Chu dỏng tai lắng nghe thật kỹ, nhưng sau khi nhận ra thân phận của người đến, trái tim hơi kích động của cậu nhanh chóng trở về bình thường, cậu vẫn chỉ ngồi im như vậy.
Người qua cửa thứ hai xuất hiện rồi.
… Nguyên Minh Thanh cầm vé tàu và hợp đồng, cho tới khi đến gần Nam Chu, anh ta mới giật mình phát hiện có người đang ngồi trong sương mù.
Anh ta lập tức lùi về sau mấy bước, đồng thời vung con dao balisong, lưỡi dao xoay kêu vun vút.
Nam Chu bình tĩnh ngẩng đầu nhìn anh ta, mặt không cảm xúc.
Sau khi nhìn rõ gương mặt trong sương mù, Nguyên Minh Thanh cầm dao bảo vệ trước ngực mình mới khẽ thở dài một hơi:
– Làm tôi giật cả mình.
Tâm trạng Nguyên Minh Thanh không tệ, không ngờ còn bạo gan dám ngồi cạnh Nam Chu.
Nguyên Minh Thanh vừa mới ngồi xuống không lâu, người tiếp viên giống như cương thi không biết từ đâu chui ra, hỏi thêm mười lần có muốn lên tàu hay không.
Nam Chu nhìn về phía chiếc đồng hồ bị sương mù bao phủ chỉ còn chiếc bóng mờ mờ.
Chẳng biết có phải do cố ý không, chiếc đồng hồ ở nhà ga được thiết kế rất lớn, kim giờ, kim phút thô to rõ ràng, có thể nhìn ra đã qua tròn một tiếng đồng hồ kể từ khi cậu đặt chân vào nhà ga.
Hiển nhiên Nguyên Minh Thanh cũng phát hiện ra biểu hiện của NPC này có quy luật, anh ta cất tiếng hỏi:
– Bao lâu thì anh tới một lần?
Vừa hay câu hỏi này nằm trong phạm vi có thể trả lời của NPC:
– Xin chào.
Sáu tiếng đến ba tiếng trước khi tàu khởi hành, mỗi tiếng tôi sẽ đến nhắc nhở quý khách một lần, từ ba tiếng đến một tiếng trước khi khởi hành, cách nửa tiếng tôi sẽ đến nhắc nhở một lần.
Nửa tiếng trước khi tàu chính thức khởi hành, cách năm phút tôi sẽ đến nhắc nhở một lần.
Nguyên Minh Thanh đáp lại bằng một nụ cười, nhưng anh ta không tin tưởng.
Thứ như thời gian thì nắm chắc trong tay mình vẫn hơn.
Đợi Nguyên Minh Thanh hỏi xong, Nam Chu cũng hỏi anh ta câu ban nãy chưa kịp hỏi:
– Chuyến tàu tiếp theo sẽ đến khi nào?
Sau khi trả lời câu hỏi của Nguyên Minh Thanh xong, NPC không trả lời thêm gì nữa, im lặng xoay người đi vào trong màn sương mù.
Nam Chu vươn tay nắm lấy NPC, nhưng chỉ bắt được màn sương tỏa ra từ đầu ngón tay anh ta.
Cậu gạt sương mù ra, vội bước lên trước, nam tiếp viên đã hoàn toàn biến mất như thể hòa vào màn sương.
Trải qua hai lần hỏi, Nam Chu có thể xác nhận công năng của NPC này có hạn, mỗi lần chỉ có thể trả lời một câu hỏi.
Lần trước anh ta trả lời câu hỏi thời gian khởi hành, lần này thì trả lời tần suất.
Nam Chu ngồi yên tại chỗ, tự lẩm bẩm một mình:
– Lần sau sẽ hỏi.
Nguyên Minh Thanh tự mình vượt qua cửa ải khó khăn cuối cùng, vì thế tâm trạng anh ta vô cùng tốt, gấp gáp muốn chia sẻ điều này cho dù người bên cạnh không phải là người mà anh ta thích cho lắm, anh ta cũng không để tâm:
– Cậu gặp được gì thế?
Nam Chu không muốn kể câu chuyện “Nam Chu” và {Giang Phảng} cho người không liên quan, vì thế chỉ ậm ừ:
– Tình huống phía tôi tương đối phức tạp.
Trò của anh là gì?
Nguyên Minh Thanh:
– Của tôi là trò FPS.
(Game FPS có tên đầy đủ là game First Person Shooter, được hiểu là game bắn súng góc nhìn thứ nhất.)
Nam Chu:
– …FPS?
Nguyên Minh Thanh thử giải thích với logic mà Nam Chu có thể hiểu được:
– CS:GO, Crossfire… ăn gà?
Nam Chu vẫn nhìn chằm chằm anh ta.
Nguyên Minh Thanh thở dài một hơi.
… Anh ta và Nam Chu hơn kém nhau tận hai chiều không gian, có giải thích cũng chỉ thêm rắc rối.
Anh ta nói:
– Cũng gần giống như chiến trường 99 người của Thành Bang Cổ ấy.
Nam Chu gật đầu “ờ” một tiếng, cậu hiểu rồi.
Nguyên Minh Thanh: “…”
… Phản ứng của Nam Chu khiến niềm vui chia sẻ thành công của anh ta cũng giảm đi còn 88%.
Hết chương 294
------oOo------