***
Maddington khá lịch sự hòa đồng, ngồi ngay ngắn xuống sau đó gật đầu chào hỏi với từng người ở đây.
Mọi người đều đeo gương mặt cười thương mại, ngoài miệng chuyện trò nhưng trong lòng lại lo ngay ngáy.
Cây nấm cầm theo thiết bị phiên dịch tạm thời rời khởi.
Cây nấm đỏ kia không muốn làm không công cho đám người giành thắng lợi này.
Lý Ngân Hàng vô cùng lo lắng, dùng tay che một bên miệng, khẽ hỏi Nam Chu:
– Thầy Nam, cậu nói đây có phải người thật không?
Nam Chu bắt chước giọng điệu và dáng vẻ của cô, trả lời:
– Khán giả đều đang nhìn chúng ta.
Nghe vậy, Lý Ngân Hàng thả lỏng hơn được chút.
Cũng phải.
Bất cứ show giải trí nào phải có kết cục thì khán giả mới hài lòng buông điều khiển từ xa xuống.
Dẫu cho người không gian đa chiều không giành được thắng lợi cũng sẽ chẳng dám tùy tiện nhét một gương mặt xa lạ vào lừa bọn họ đó là quán quân bảng cá nhân.
Trừ phi…
Bốn ánh mắt đồng thời nhìn về phía Nguyên Minh Thanh.
Nguyên Minh Thanh hiểu được hàm ý gửi gắm trong những ánh mắt ấy, anh ta thở dài một tiếng:
– Anh ta không phải người của chúng tôi.
Lý Ngân Hàng không tin tưởng lắm.
Đã là trò chơi toàn cầu, Nguyên Minh Thanh ở một khu, Maddington ở một khu khác, làm sao Nguyên Minh Thanh có thể chắc chắn mình nhận ra gã.
Chỉ nhìn vào ánh mắt thôi Nguyên Minh Thanh cũng biết cô đang suy nghĩ điều gì:
– Chúng tôi có thể nhận ra đồng loại.
Anh ta vươn tay ấn vào đuôi mắt phải của mình:
– Mọi người có thể hiểu như… một ký hiệu.
Cho dù Nguyên Minh Thanh phản bội mà mất đi tất cả các quyền lợi đặc biệt, nhưng bản lĩnh “nhận đồng loại” là trời sinh, nó có trong số liệu sơ khai của tất cả những người thuộc không gian đa chiều.
Bởi vì người không gian đa chiều có quyền lợi nặn mặt theo ý thích, thường có những người lựa chọn diện mạo khác nhau tùy theo sở thích của mình.
Thú nhân, thiên sứ, tinh linh hoặc động vật bốn chân, chuồn chuồn, ve có trí năng.
Giống như ký hiệu được in trong mắt Nguyên Minh Thanh, dấu hiệu này sẽ được in ở một nơi bắt mắt nhất bên ngoài, nó là chứng minh thân phận bọn họ mang theo từ khi sinh ra, có thể giúp đồng loại không gian đa chiều vừa nhìn đã nhận ra ngay thân phận đồng loại, tránh gây tổn hại đến tính mạng đối phương.
Nguyên Minh Thanh không hề nhìn thấy loại dấu hiệu chứng minh trong mắt Maddington.
Dấu hiệu chứng minh ấy không thể hủy, không tồn tại khả năng để lừa Nguyên Minh Thanh mà người không gian đa chiều dùng thủ đoạn nào đó tạm thời che đi dấu hiệu ấy.
Sau khi anh ta nói điều này, những người còn lại đều không lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng.
… Rõ ràng không ai tin tưởng anh ta.
Chỉ mười mấy phút thôi cũng để Nguyên Minh Thanh nhận thức sâu sắc nỗi đau khổ khó giãi bày, nhất định phải chứng minh mình trong sạch của Nam Chu.
– Tôi lừa mọi người làm gì? – Nguyên Minh Thanh cười khổ – Đã cùng nhau đi tới hiện tại, tôi và mọi người đứng chung một chiến tuyến.
Lý Ngân Hàng không tỏ ý kiến.
Cô muốn nói, anh đã thắng rồi, đương nhiên phải suy nghĩ đường lùi.
Chẳng phải cách tốt nhất để thể hiện thiện chí với người không gian đa chiều là bán đứng bọn họ “lấy công chuộc tội” hay sao?
Nếu anh ta thực sự nói dối, Maddington là đồng bọn của anh ta, dù ai trong hai người ước nguyện “tất cả ước nguyện của Lập Phương Chu đều không thành sự thật” vậy thì bọn họ tiêu đời.
Đến lúc ấy, chỉ cần lấy lòng người không gian đa chiều, chờ khi về nhà, không cần biết anh ta muốn hồi sinh Đường Tống hay không phải chịu phạt thì đều có thể từ từ bàn với những người kia.
Đó là mâu thuẫn nội bộ, không gì khó giải quyết hết.
Như thể nhìn thấu tâm tư Lý Ngân Hàng, Nguyên Minh Thanh thở dài:
– Cô yên tâm… bọn họ người nào người nấy đều rất kiêu ngạo, bọn họ không bàn điều kiện với tôi đâu.
Tôi chỉ có thể tự mình giành lấy thôi.
Tôi sẽ chẳng đánh cược lòng tốt của bọn họ để rồi lãng phí nguyện vọng của mình.
Trừ điều này ra, Nguyên Minh Thanh không còn lời nào để biện minh cho mình.
– Nếu mọi người nghi ngờ tôi, tôi sẽ giết luôn tên Maddington kia.
– Nguyên Minh Thanh cam chịu – Dù sao để tránh thêm rắc rối, làm vậy là tốt nhất, xong hết mọi chuyện.
– Được thôi.
– Giang Phảng ra hiệu “mời”, đồng thời nói với giọng nhiệt tình mời mọc – Không sao, không cần phải mang gánh nặng tâm lý làm gì.
Nếu anh ta là người thì Ngân Hàng nhà chúng tôi vẫn có thể hồi sinh anh ta.
Nguyên Minh Thanh: …
Anh ta im lặng trợn mắt xem thường.
Dù sao giết đồng loại của cậu cậu còn không để ý, tôi quan tâm làm gì.
Mắt thấy Nguyên Minh Thanh đứng dậy, Maddington bỗng thốt ra một câu tiếng Trung lưu loát:
– Làm vậy không hay đâu.
Tôi cũng có nguyện vọng của mình.
Nguyên Minh Thanh: …
Lý Ngân Hàng: …
Cô đỏ mặt.
Không ngờ người ta hiểu tiếng Trung?!
Bọn họ còn bô bô chuyện giết gã thế nào ngay trước mặt gã?
Giang Phảng chẳng xấu hổ, anh thăm dò Maddington bằng giọng điệu vô cùng khách quan và lý trí:
– Xin chào, anh có lý do gì để nhất định phải sống tiếp không?
– Mọi người xem, đây là con trai và con gái của tôi.
– Maddington cũng không kiêng dè, kéo sợi dây chuyền khỏi cần cổ – … Một cặp sinh đôi xinh đẹp, tôi rất nhớ bọn nó.
Bọn nó đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông bảy năm trước.
Thoạt nhìn màu sắc của dây chuyền và bức ảnh khá cũ kỹ, trang sức bạc khảm ảnh chụp đã hơi chuyển màu đen, có lẽ được ai đó thường xuyên nắm trong tay tưởng niệm.
Thời đại này rồi mà còn có người dùng cách thức truyền thống để tưởng nhớ về một người trong thời gian dài, không giống như giả vờ.
– … Tôi mong chúng có thể sống lại, trở về bên cạnh tôi.
Maddington nhìn chằm chằm Giang Phảng bằng đôi mắt xanh thẳm:
– Nếu mọi người có thể ước nguyện hộ tôi, tôi sẽ bằng lòng chịu chết.
Giang Phảng cười nói:
– Vừa hay ở đây chúng tôi cũng có người muốn hồi sinh người thân của mình.
Trần Túc Phong bị điểm danh gián tiếp thoáng thay đổi sắc mặt.
Mục tiêu của cậu ta chính là hồi sinh người anh trai mất trong vụ tai nạn xe cộ.
Chuyện Maddington trải qua và ước nguyện của gã trùng hợp với Trần Túc Phong, khiến cậu ta không thể không đồng cảm.
Cậu ta đã trải qua nỗi đau đớn khi mất đi người thân yêu nhất.
Nếu có cơ hội mang linh hồn người chết trở về, nhưng lại phải từ bỏ vì sự nghi ngờ với bản thân, vậy thì thực sự quá đáng tiếc.
Cậu ta khẽ lắc đầu với Giang Phảng.
Ý tứ rất rõ ràng.
Cậu ta không quen biết con của Maddington.
Huống hồ, thời gian mất của cặp sinh đôi kia khác với anh trai Trần Túc Dạ của cậu ta.
Trần Túc Phong lo lắng, nếu như mình thay Maddington ước nguyện, có thể vì sai lệch chi tiết mà khiến hai đứa trẻ kia không thể sống lại.
Đồng thời, cậu ta cũng có tâm tư riêng.
Nguyện vọng của cậu chỉ hướng về anh mình, sợ ảnh hưởng tới hiệu quả ước nguyện anh trai được hồi sinh.
Cảm nhận được Trần Túc Phong do dự, Maddington cũng biết cậu ta không muốn giúp mình.
Gã nhìn sang Giang Phảng, cười ha ha:
– Cậu sẽ không muốn tôi tự tìm cách chết đấy chứ? Dù sao tôi cũng không hiểu mọi người, tôi có thể thực sự tin tưởng sự đảm bảo của mọi người sao?
Dáng vẻ thoải mái phát ngôn của gã hoàn toàn khác một trời một vực với sự cẩn thận lịch sự khi vừa mới lên tàu.
Giang Phảng cũng cười:
– Có thể hiểu.
Hơn nữa, cho dù tôi có muốn giết anh, có lẽ cũng sẽ không được cho phép đâu.
Dứt lời, anh liếc nhìn cây nấm buồn chán muốn chết đang ngồi đong đưa chân trên chiếc ghế nhỏ trong một toa tàu khác.
– Anh đoán xem, tại sao ở đây còn có một cây nấm?
Maddington nhếch nhếch môi, vẽ hình chữ thập trước ngực, rồi nói với giọng vui đùa:
– Cảm ơn Thượng Đế, cảm ơn cây nấm.
Rất có khả năng sự tồn tại của nó là để bảo vệ quán quân cá nhân trong cuộc đua này.
Nghĩ cũng biết, nó sẽ không cho phép xảy ra chuyện “tàn sát lẫn nhau” hoặc “quán quân tự sát”.
Thông suốt điểm này, đầu Nguyên Minh Thanh ong một tiếng:
– Vậy thì tại sao cậu cổ động tôi đi giết gã?
Giang Phảng quay đầu:
– Không sao, hai người chung một nhà mà, chưa chắc cây nấm đã giết anh đâu.
Cho dù cây nấm thực sự giết Nguyên Minh Thanh vì Maddington.
Cái chết của Nguyên Minh Thanh vừa hay giúp bọn họ giảm thiểu hai nhân tố không xác định, cả nhà đều vui.
Nguyên Minh Thanh: …
Cả trăm nghìn câu chửi tục chạy ngang lòng anh ta.
Giang Phảng không không để ý đến Nguyên Minh Thanh thở phì phò năm lần vì tức giận, quay sang hỏi Nam Chu:
– Thầy Nam nghĩ sao?
Nam Chu nói ít ý nhiều:
– Phải cẩn thận.
Thoạt nhìn như thể Giang Phảng đang hỏi bước ước nguyện tiếp theo phải thế nào.
Nhưng Nam Chu biết câu hỏi thực sự của anh là muốn biến bản thân cậu nhìn nhận Maddington thế nào?
Trong mắt Nam Chu, Maddington chẳng khác nào chuyên gia đàm phán rất khéo léo và có ý đồ riêng.
Vừa bước lên gã đã biết năm người chung một đội.
Maddington biết rõ bản thân là một thành viên hoàn toàn xa lạ đột ngột gia nhập vào bọn họ, nhất định sẽ bị nghi ngờ.
Gã không biết “quán quân đội ngũ” là dạng người thế nào.
Dẫu cho có sự bảo vệ của NPC đầu nấm, gã cũng không thể lơ là cảnh giác.
Bởi vậy ngay từ đầu gã đã nói tiếng Anh và giả vờ không hiểu bọn họ đang nói gì.
Cho tới khi chủ đề của bọn họ hướng về phía gã, gã mới lên tiếng biện giải cho mình.
Và tức tốc tìm kiếm cho mình một lý do hợp lý để bản thân không bị giết ngay.
Bất luận lý do này là thật hay giả thì khả năng bình tĩnh và năng lực ứng biến của gã rất đáng để khâm phục, cũng đáng để cảnh giác.
Dù sao đến bây giờ ngay cả Giang Phảng cũng không nhìn rõ rốt cuộc gã là người thế nào.
Đương nhiên, không có một tâm lý vững chắc, gã đã chẳng thể nào leo thẳng lên vị trí thứ nhất bảng xếp hạng cá nhân.
Chẳng qua hiện giờ có cây nấm ở đây, không thể nhanh nhẹn dứt khoát giải quyết người này, Maddington chắc chắn sẽ chẳng chịu tự giác, vậy chỉ có thể đi một bước xem một bước vậy.
Giang Phảng linh hoạt chuyển chủ đề sang việc ước nguyện:
– Anh đã từng nghe câu chuyện “Bàn tay khỉ” chưa?
(Bàn tay khỉ – The Monkey’s Paw: là một truyện ngắn kinh dị siêu nhiên của W.W.
Jacobs sáng tác năm 1902 và chuyển thể thành bộ phim cùng tên năm 2011.)
Maddington nói xen vào:
– À, một câu chuyện kinh dị nổi tiếng.
Nam Chu chưa từng đọc.
Cậu nhìn Giang Phảng, đợi anh kể chuyện cho mình.
Vì thế, khi chuyến tàu cổ tích phi hành qua núi non biển lớn giữa trời mây, Giang Phảng kể qua câu chuyện này cho tất cả mọi người.
Một câu chuyện có liên quan đến ước nguyện.
Đôi vợ chồng già tình cờ có được một bàn tay khỉ có thể ước ba điều, đồng thời cũng nhận được lời cảnh cáo từ chủ nhân cũ của bàn tay khỉ.
“Tốt nhất đừng tùy tiện sử dụng bàn tay khỉ.”
Đôi vợ chồng già này bắt chước theo hành vi “không nghe lời khuyên” của bất cứ nhân vật chính nào trong các câu chuyện khác.
Điều ước đầu tiên của bọn họ là ước có được 200 Bảng Anh.
Vừa nhận được 200 Bảng Anh, bọn họ cũng nhận được tin tử của con trai mình.
Đứa con trai làm việc ở công xưởng bị kẹt trong guồng máy.
200 Bảng Anh chính là tiền trợ cấp tử vong của cậu ta.
Đôi vợ chồng già đau thương tuyệt vọng, dùng bàn tay khỉ ước điều thứ hai:
“Mong con trai tôi trở về bằng bất cứ giá nào!”
Trong đêm khuya, bên ngoài cửa truyền tới tiếng gõ dồn dập.
Tiếng gõ cửa khiến bọn họ sợ hãi.
Trong cơn hoảng loạn, đôi vợ chồng già đã ước điều thứ ba:
“Hi vọng người chết sẽ quay về nơi bọn họ nên ở.”
Cuối cùng, không ai biết rốt cuộc thứ gì đã gõ cửa nhà bọn họ vào đêm hôm ấy.
Lý Ngân Hàng nhớ ra rất nhiều câu chuyện liên quan đến ước nguyện, có tốt, có xấu.
Hoa bảy màu, rồng thần, cùng với con cá vàng trong “Ông lão đánh cá và con cá vàng”.
Bọn họ không thể mong đợi người không gian đa chiều sẽ đồng ý với tất cả yêu cầu như Doraemon.
– Hiện tại chúng ta sắp ước nguyện, nhưng bọn họ sẽ thực hiện nguyện vọng của chúng ta ra sao, cái giá phải trả là gì, giải quyết hậu quả thế nào.
Cũng không biết hình thức ước nguyện cụ thể là gì.
Rốt cuộc tất cả mọi người cùng ước hay tách riêng ra ước, cùng với chuyện ước nguyện của người đầu tiên có thể bị người thứ hai ảnh hưởng không…
Giang Phảng nói:
– Cho nên phải nhớ rõ một điểm.
Cho dù ước nguyện thế nào, mỗi người phải cố gắng hết sức ước thật rõ ràng nguyện vọng của mình, tránh tối đa biến số xảy ra.
Theo như quy tắc ước nguyện ban đầu được công bố, chúng ta có tổng cộng sáu nguyện vọng.
Mỗi người đều có mong muốn và dụ,c vọng của riêng mình.
Maddington là người đầu tiên tỏ thái độ:
– Tôi vừa nói ra nguyện vọng của mình rồi.
Giang Phảng nhìn Nam Chu.
Nam Chu nói:
– Tôi đã ước nguyện ngay từ đầu.
Cậu muốn trở thành người.
Giang Phảng gật đầu, sau đó nhìn sang Nguyên Minh Thanh.
Anh ta nói:
– Để tôi nghĩ đã.
Anh ta vẫn còn rối rắm rốt cuộc nên hủy bỏ hợp đồng mình và Đường Tống đã ký với người không gian đa chiều, để người nhà bọn họ không phải chịu đau khổ bồi thường và hạ thấp giai cấp hay ước nguyện Đường Tống sống lại.
Giang Phảng cho anh ta cơ hội suy nghĩ tiếp, anh nhìn sang Trần Túc Phong.
Mục tiêu của Trần Túc Phong rất rõ ràng, cậu ta chẳng hề do dự:
– Tôi hi vọng anh trai có thể sống lại.
Dứt lời, cậu ta nhìn sang Lý Ngân Hàng.
Lý Ngân Hàng cũng rất rõ ràng sứ mệnh của mình, cô nói đơn giản:
– Tôi mong tất cả những người từng chết đi trong trò chơi đều có thể sống lại.
Nhưng cô nhận thấy Giang Phảng khẽ nhíu mày.
Cô lập tức nhận ra nguyện vọng của mình không ổn.
– Tôi…
Lý Ngân Hàng vừa định mở miệng bổ sung, cơ thể của cô khẽ nghiêng sang bên cạnh theo quán tính vì đoàn tàu dừng lại.
… Bọn họ đến nhà ga rồi sao?
Sau khi dừng chân, chuyến tàu mộng ảo này bỗng giải thể, vỡ thành vô số vụn sáng nhỏ nhoi.
Một vệt sáng lóe lên mở rộng ra xung quanh dưới chân bọn họ, hình thành một quảng trường trên không trung với diện tích chừng 500 mét vuông.
Xung quanh quảng trường, từng cây cột bạch ngọc thô như cây đa khắc hình cây sự sống mọc lên bao quanh bọn họ, tạo thành một vườn địa đàng nho nhỏ giữa không trung.
Quảng trường trống trải không có thêm vật gì khác.
Chỉ có một chiếc bàn tròn làm bằng gỗ đàn hương ở trung tâm, xung quanh châm sáu ngọn nến khắc hoa xinh đẹp.
Hình khắc trên những ngọn nến cũng là cây sự sống Kabbalah.
Ngay tại thời khắc này, trong năm điểm an toàn của tất cả server của Vạn Vật Hấp Dẫn đồng thời vang lên cùng kiểu âm nhạc như khi công viên thương mại đóng cửa.
Cùng với giai điệu ngân nga, tất cả mọi người cùng nhau nghe thấy tiếng radio ngữ điệu ngân dài bằng những ngôn ngữ khác nhau.
[Người chơi thân mến, cảm ơn những tháng qua mọi người đã đến với trò chơi Vạn Vật Hấp Dẫn.]
[Cho dù tiếc nuối, nhưng không có bữa tiệc nào không tàn.
Cho dù không nỡ, nhưng chỉ đành rời xa.]
[Trước mắt, trò chơi đã quyết định thắng thua.]
[Quán quân Lập Phương Chu ở server Trung Quốc, và quán quân cá nhân Mickey Maddington của server Liên Bang sẽ hoàn thành ước nguyện cuối cùng của trò chơi dưới sự chứng kiến của đông đảo người chơi]
[Mời mọi người đón chờ màn đặc sắc cuối cùng này.]
Hiện tại đang vào giờ trưa.
Dịch Thủy Ca đứng trên nóc trạm tín hiệu, hai tay chống lan can, nhìn quảng trường hùng vĩ tráng lệ đột ngột xuất hiện phía chân trời.
Dưới chân anh ta, vô số những người chơi may mắn sống sót được radio đánh thức, tụ tập đông như kiến.
Bọn họ cùng chung tư thế ngửa đầu nhìn kỳ quan nhân tạo kia, trong mắt cháy lên hy vọng, lo âu, chờ mong và bất an.
… Cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi sao?
Dịch Thủy Ca chống cằm, cảm khái:
– Ồ, cũng nhanh phết nhỉ.
Hết chương 310
------oOo------