***
Một tiếng sau, Nam Chu bị túm vào Đồn cảnh sát.
Bởi vì tự sát thất bại, cộng thêm phá hoại của công.
Sự kiện mất tích đã diễn ra trong bảy ngày, mọi người đều vô cùng hoảng loạn.
Rất nhiều người vô cùng đau đớn vì người thân biến mất ngay trước mắt mình.
Đề đề phòng những người có tâm lý yếu nhất thời hồ đồ, suy nghĩ không thông, mỗi ngày chính quyền địa phương đều tổ chức nhân thủ tuần tra ở khu vực nhà cao tầng và hồ chứa nước.
Nam Chu được một bác trai tay quấn băng đỏ tuần tra ban đêm phát hiện ra.
Khi ấy, nửa cơ thể cậu treo bên ngoài tòa nhà cao mười lăm tầng, bàn chân nghiêng nghiêng giẫm trên chiếc giá bên ngoài rộng chưa tới năm centimet.
Cậu sử dụng bình phun sơn màu đen còn một nửa nhỏ ở góc ban công, phun viết chữ lên mặt minh tinh quảng cáo tai nghe trên tấm poster, trong tiếng kêu cót két của chiếc giá.
Cậu vừa mới phun được chữ đầu tiên đã bị ánh đèn pin soi thẳng vào mắt.
Bác trai xuất hiện ở bên sân thượng.
… Tay ôm một quả dưa.
Nam Chu: ?
Cậu nhìn bác trai một cái, tiếp tục chăm chỉ phá hoại của công.
Bác trai rón rén đến trước mặt cậu, nhón chân dùng sức nâng quả dưa hấu to lên cao, ném mạnh xuống tầng.
Nam Chu dừng động tác phá hoại, ngây ngẩn cả người.
– Cậu bạn này.
– Tôi thành tâm khuyên cậu – Cậu nhìn này, nếu cậu ngã xuống sẽ biến thành như thế đó.
Nam Chu cầm bình phun sơn, nhìn xuống thịt quả dưa hấu văng đầy đất: ?
Bác trai cũng không dám chiếu đèn pin vào mắt cậu nữa, nở nụ cười hiền hậu bảo:
– Cậu bạn này, còn muốn nhảy lầu không?
Nam Chu chưa từng nghĩ sẽ nhảy lầu, nhưng không từ chối được sự nhiệt tình ấy, bị bác trai kéo lên chiếc xe điện hai hàng ghế kiểu người già.
Sắp xếp ổn thỏa cho Nam Chu xong, bác trai giơ điện thoại lên, chụp hiện trường Nam Chu phá hoại của công ở mọi góc độ.
Nam Chu ngồi bên ghế phụ ngửi được mùi thơm thoang thoảng.
Cậu quay đầu nhìn, phát hiện ở hàng ghế sau chất đống hơn mười quả dưa bọc trong lưới nhỏ.
Không biết bác trai đã dùng cách cứu viện thô sơ bằng dưa hấu này để cứu bao nhiêu người cận kề bờ vực tử vong về với cuộc sống.
Khi được bác trai đưa thẳng đến Cục Cảnh sát, thông qua quét mống mắt, Nam Chu nhìn thấy ID chứng minh thân phận của mình trên máy quét.
Nam Chu tò mò nghiêng đầu, nhìn bản thân trong ảnh.
Cậu muốn vươn tay ra chạm vào, đáng tiếc avatar kia lóe lên rồi vụt tắt.
Đó là thân phận của mình… ư?
Bởi vì những người mất tích đều là thanh niên trai tráng đang độ tuổi lao động, để đảm bảo hệ thống an ninh trật tự vẫn có thể vận hành bình thường, những cảnh sát già đã về hưu cũng được gọi trở về vị trí.
Người cảnh sát già đeo kính lão nâng cốc nước ấm, đứng bên ngoài phòng nghỉ ngơi đánh giá người trẻ tuổi xinh đẹp có cảm giác không giống con người này.
Chiếc radio còn chưa kịp tắt ở gian ngoài vẫn đang kêu “xẹt xẹt” phát tin tức buổi tối.
“Đài phát thanh Trung Ương nhân dân.”
“Đài phát thanh Trung Ương nhân dân.”
“Hiện tại bắt đầu phát thanh tin tức mỗi ngày.”
“Toàn thể quần chúng nhân dân chú ý, nếu có nhu cầu dùng nước, dùng điện, dùng gas, chữa bệnh, điều trị tâm lý trong sinh hoạt, có thể liên hệ chính quyền địa phương, các văn phòng trên phố, khu phố, khu dân cư, hay Đồn Công an địa phương, cũng có thể thống nhất gọi điện thoại đến đường dây nóng 12345, chúng tôi sẽ căn cứ vào thông tin khu vực của mọi người và nhanh chóng điều phối.”
“Toàn thể đồng bào Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan nếu có những nhu cầu như trên có thể yêu cầu sự giúp đỡ từ các phòng ban liên lạc của đặc khu hành chính cấp xóm, thôn, huyện, thành phố.
Hoặc thống nhất gọi điện thoại đến…”
“Đảng viên và Quân đội nhân dân luôn luôn đứng đầu, xung phong ở phía trước, lo cho dân, không quên mục tiêu, ghi nhớ sứ mệnh.”
“Chúng ta nhất định phải khắc phục khó khăn, chờ mong người thân trở về.”
Nam Chu dựng tai lắng nghe hồi lâu.
Cho tới khi người cảnh sát già thương lượng xong với nhân viên tuần tra và quay lại đây.
Ông không ngồi xuống đối diện Nam Chu mà đặt cốc nước ấm trước mặt cậu, còn mình kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi.
Ông nhấp một ngụm trà nóng, phê bình với giọng điệu khá nhẹ nhàng:
– Còn trẻ, bề ngoài còn đẹp như vậy, tại sao lại muốn chết.
Nam Chu ngồi trên chiếc ghế xoay mềm mại, hai tay đặt lên đùi, ngồi thẳng tưng:
– Cháu không muốn chết.
Viên cảnh sát già giơ tấm ảnh trên điện thoại lên, không tin tưởng cậu:
– Người ta chụp cậu nữa đây này.
Nam Chu nhìn tấm ảnh với dáng vẻ như chuẩn bị tự tử của mình trong ảnh, kiên trì nói:
– Cháu đang tìm người.
Nghe vậy, khuôn mặt giống vỏ quýt khô của viên cảnh sát già khẽ giật giật.
Ông vuốt điện thoại mấy cái, nhìn chứng cứ Nam Chu phá hoại của công:
– Cậu đang tìm người, họ Giang à?
Nam Chu gật đầu:
– Vâng.
Viên cảnh sát già ho một tiếng, kéo ghế về phía trước.
Những ngày qua, ông đã từng nhìn thấy rất nhiều người nóng lòng tìm kiếm người thân mà làm đủ loại chuyện quái dị.
Ông khuyên giải Nam Chu:
– Đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, thể nào người đó cũng về thôi.
Nếu biết cậu đi tự tử, người ta có cười cậu không?
Nam Chu vô cùng thật thà:
– Vâng, có cười.
Cậu bổ sung thêm một câu:
– Hơn nữa người cũng đã về rồi.
Viên cảnh sát già nhìn cậu với ánh mắt thương hại.
Chỉ sợ đứa nhóc này đã bế tắc sắp phát điên rồi.
Ông vươn tay nhiệt tình vỗ vai cậu mấy cái, cảm nhận được cơ bắp đàn hồi, ông khẽ ồ một tiếng rồi bảo:
– Được rồi, chuẩn bị tinh thần đi, có lẽ sẽ phải nộp tiền phạt đấy.
Nam Chu: …
Viên cảnh sát liếc cậu một cái:
– Dẫu cho hiện tại xã hội đang loạn, nhưng pháp luật vẫn còn đó.
Cậu nhóc này, hi vọng tấm poster đó không đắt đi.
Ông gọi mấy cuộc điện thoại, liên lạc được với người phụ trách tòa nhà ấy, qua tay nhiều người nữa mới liên lạc được với đơn vị quảng cáo, nói với bọn họ chuyện poster bị phá hoại, đồng thời cũng có ý bàn bạc giá cả.
Cúp máy xong, viên cảnh sát già thở hắt một hơi:
– Người ta nói không truy cứu, nhưng mà cậu nhóc này, hành vi của cậu không đúng.
Sau này không được làm như vậy nữa.
Làm vậy là vi phạm trật tự an toàn xã hội đấy cậu có biết không?
Nam Chu nửa hiểu nửa không.
Viên cảnh sát già cúi đầu:
– Cho tôi cách thức liên lạc với cậu.
Nam Chu thật thà:
– Cháu không có cách thức liên lạc.
Viên cảnh sát già:
– … Cách thức liên lạc với người nhà cậu thì sao?
Nam Chu:
– Hiện tại cháu chưa tìm được người nhà.
Viên cảnh sát già: Được rồi, giữ lại đây quan sát thêm đã, tránh việc rời khỏi đây đứa ngốc này lại chạy đến chỗ đó tự sát.
Ông đóng nắp bút vào:
– Vậy viết 500 chữ kiểm điểm trước đi.
Nam Chu: ???
Viên cảnh sát già đặt giấy bút trước mặt cậu.
Nhìn thấy cậu viết ba chữ “Bản kiểm điểm” ngay ngắn lên phần đầu của trang giấy trắng, ông khẽ thở dài.
… Tuổi của cậu nhóc này cũng sêm sêm cháu gái ông.
Cháu gái ông cũng bị mất tích.
Nghĩ đến đây, viên cảnh sát già bỗng động lòng trắc ẩn.
Ông đi đến sau lưng Nam Chu:
– Đã ăn tối chưa?
Nam Chu:
– Cháu chưa.
Cộng cả tuyến thời gian đơn lẻ và đội ngũ trong “Con kiến”, có lẽ đã hơn ba mươi tiếng rồi cậu chưa ăn uống gì.
Viên cảnh sát già:
– Chỗ tôi có mỳ ăn liền, có muốn ăn một chút không?
Nam Chu ngoan ngoãn:
– Vâng.
Viên cảnh sát già thở dài một tiếng.
Cậu nhóc nghe lời như vậy mà nhất thời nghĩ không thấu đáo, nếu thực sự có chuyện gì không may xảy ra thì thực đáng tiếc.
Ông nâng tách trà, vừa xoay người đi chợt nghe Nam Chu hỏi:
– Thành phố C ở đâu ạ?
– Ồ, phải cách đây cả nghìn kilomet chứ chẳng ít.
– Viên cảnh sát già quay đầu hỏi cậu – Cậu vẫn còn người thân ở thành phố C hả?
Nam Chu “a” lên một tiếng, cảm thấy mơ hồ với khái niệm khoảng cách này.
Cậu vùi đầu suy nghĩ, cơn buồn ngủ dần ập tới.
Nam Chu ngẩng đầu, lịch sự nói:
– Cháu buồn ngủ rồi.
Ông ơi, cháu có thể ngủ ở đây một lát không? Cháu thức giấc sẽ viết sau.
Viên cảnh sát già nhìn gương mặt xinh đẹp của cậu, lòng yêu thương lại dâng cao hơn:
– Ăn xong hẵng ngủ.
***
Tại sân vận động Công nhân thành phố C, hỗn loạn dần dịu bớt.
Bởi vì gần đây xảy ra sự kiện mất tích liên hoàn, concert và những sự kiện thi đấu liên quan dự định sẽ tổ chức ở đây đều bị hủy, cửa cuốn tự động ở các lối ra vào đều buông xuống, còn treo ổ khóa lớn bên ngoài, nhốt kín bọn họ bên trong.
Tất cả người chơi tìm được đường sống từ cõi chết đương nhiên đều nóng lòng muốn về nhà.
Thấy không ra được, việc đầu tiên những người chơi còn chưa vứt điện thoại đi là rút điện thoại của mình ra liên lạc với người nhà.
Điều gay go hơn, rõ ràng ở gần đây có thiết bị che chắn tín hiệu.
Tất cả các thiết bị di động đều không bắt được tín hiệu.
Trải qua màn nóng nảy ban đầu, mọi người dần bình tĩnh lại.
Bọn họ đến từ khắp nơi, cho dù có xông ra khỏi đây cũng không thể mua ngay vé xe về nhà.
Trong tiếng mắng chửi phát tiết, đa số âm thanh đều kích động với câu hỏi:
“Chúng ta thực sự về rồi à?”
“Bọn họ… thả chúng ta về như vậy ư?”
“Sau… sau này những thứ kia còn tới nữa không?”
Dịch Thủy Ca bắt chéo chân:
– Giảo hoạt thật.
Tạ Tương Ngọc ngồi bên cạnh hiếm khi mới tán thành với suy nghĩ của anh ta:
– Thủ đoạn vụng về.
Sau khi Trần Túc Dạ ước nguyện, chưa tới ba phút, Dịch Thủy Ca đang đứng ở trạm tín hiệu nhận thấy trước mắt tối sầm.
Người không gian đa chiều khiến tất cả người chơi ngất đi, không cho bọn họ thời gian chuẩn bị tâm lý đã quăng họ trở về, chứ không phải đưa bọn họ quay về ngay ngắn thứ tự.
Sợ rằng những người kia muốn lợi dụng sự thay đổi đột ngột này để tạo bất an và nghi ngờ trong tâm lý người chơi.
Bọn họ có còn trong trò chơi nữa không?
Liệu rằng người không gian đa chiều có còn trở lại xâm lược?
Phải chăng bọn họ vĩnh viễn bị nhốt trong phó bản mô phỏng y như thật mà bản thân không hay biết gì?
Nghi ngờ và bất an lặp lại đủ để khiển những người tinh thần yếu ớt phát điên.
Đương nhiên, Dịch Thủy Ca ngoại lệ.
Anh ta có suy nghĩ rất thoáng.
Cho dù người không gian đa chiều có bị Lập Phương Chu lừa gạt ra sao thì từ đầu đến cuối bọn họ vẫn luôn là bên chiếm ưu thế.
Đó là cái vốn để bọn họ có thể kiêu ngạo?
Ai thèm so đo tính toán với “con kiến” trong phó bản chứ?
Chẳng qua, người không gian đa chiều cũng có quyền lợi để nhỏ nhen, chưa biết chừng bọn họ làm trái với nguyện vọng của Lập Phương Chu, quăng bọn họ vào một thế giới ảo, để bọn họ tưởng rằng bản thân đã trở lại địa cầu thực sự thì sao.
Nhưng chuyện đó có là gì?
Chẳng phải đời người vốn dĩ là một phó bản dài, nhàm chán, thỉnh thoảng có sóng gió hay sao?
Dịch Thủy Ca liếc mắt nhìn qua, tình cờ chạm mắt với một người đàn ông đứng cách anh ta chừng hơn mười bước ở hướng mười một giờ.
Dịch Thủy Ca nhướng mày, nhiệt tình vẫy tay với gã.
Người kia giật mình hốt hoảng, rời mắt đi vội vàng quay đầu, da gà sau gáy nổi hết cả lên.
Tạ Tương Ngọc tò mò:
– Người quen à?
Dịch Thủy Ca:
– Không phải, chỉ là một tên tội phạm hmiếp d.âm thôi.
Tạ Tương Ngọc: ?
Dịch Thủy Ca ung dung nói:
– Từng bị tôi làm thịt.
Tạ Tương Ngọc hừ lạnh:
– Ồ, thì ra là đồng loại của anh.
Dịch Thủy Ca tỉnh rụi:
– Ầy, dù sao chúng ta cũng được coi như hai bên tình nguyện chứ nhỉ?
Tạ Tương Ngọc phỉ nhổ anh ta.
Dịch Thủy Ca mỉm cười, cúi đầu lục trong túi mình.
Bắp đùi Tạ Tương Ngọc tê rần, bản năng nhích mông sang bên cạnh, rống giận trong bất lực:
– Anh định làm gì?
Mỗi khi Dịch Thủy Ca trưng ra cái biểu cảm kia lại lấy ra mấy món đồ táng tận lương tâm giày vò cậu ta.
Nhưng khi nhìn rõ thứ trong lòng bàn tay anh ta, gò má Tạ Tương Ngọc ửng đỏ.
– Địa chỉ của tôi ở phòng 801, tầng 2, tòa 3, Gia viên Ngọc Hinh, khu đô thị mới thành phố S.
Tôi đã mua đứt luôn rồi, cách trường đại học của cậu không xa.
– Dịch Thủy Ca nói – Này, chìa khóa dự bị.
Từ thứ hai đến chủ nhật mà nhớ tôi thì đều có thể tới thăm tôi.
Tôi đi thăm cậu cũng được.
Để che giấu sự giấu hổ vô ngần của mình, Tạ Tương Ngọc mắng một tiếng:
– Ai thèm nhớ anh?
Dịch Thủy Ca vươn tay hào phóng vỗ lên xương cụt của cậu ta.
Luồng điện chạy thẳng từ xương cụt lên gáy, khiến chân cậu ta mềm nhũn.
Tạ Tương Ngọc vô thức thốt ra miệng:
– Anh cẩn thật chút! Mẹ kiếp tôi báo cảnh sát đấy anh có tin không?
Dứt lời, cậu ta chỉ muốn cho mình một cái tát.
– Có ý thức như vậy rất tốt.
– Dịch Thủy Ca cười nói – Sau này phải tiếp tục bồi dưỡng ý thức tuân thủ pháp luật tốt đẹp này.
Trong lúc hai người trêu đùa nhau, những cuộc xung đột quy mô nhỏ không ngừng nổ ra.
Khi phát hiện mình không thể rời khỏi sân vận động, rất nhiều người bắt đầu tính toán nợ cũ trong phó bản.
Cho dù có người đứng ra duy trì trật tự, nhưng không thể đảm bảo chu toàn mọi mặt.
Ở một góc sân khấu phía Đông, một người ngoại quốc đang bị một đám người ngoại quốc mắt sâu mũi cao túm cổ áo tẩn cho một trận.
Tuy rằng Dịch Thủy Ca đã đắc tội với phần đông phần tử tội phạm trong trò chơi, vậy mà anh ta vẫn ung dung ngồi ngay ngắn ở đây, không ai dám tới gây sự với anh ta hết.
Tạ Tương Ngọc bắt đầu ngó dáo dác quanh đây.
Dịch Thủy Ca hỏi cậu ta:
– Đang nhìn gì đấy?
Tạ Tương Ngọc:
– Anh có nhìn thấy Giang Phảng và Nam Chu không?
Cậu ta vẫn còn chấp niệm với Nam Chu.
Chắc hẳn có không ít người trong phó bản cũng muốn cảm ơn họ.
Nhưng cậu ta tìm kiếm hồi lâu cũng chẳng thể nhận ra hai người họ trong vô số gương mặt kia.
– Ban nãy tôi nhìn thấy Lý Ngân Hàng và một người đàn ông ngồi cùng nhau.
– Dịch Thủy Ca chống cằm – Giang Phảng và Nam Chu không ở cạnh cô ấy.
Tạ Tương Ngọc:
– Vậy thì…
Dịch Thủy Ca mỉm cười, nhún vai tỏ ra không có chuyện gì:
– Có duyên sẽ gặp lại, chẳng phải vậy sao?
Tiếng ồn ào huyên náo bất thình lình vang lên dĩ nhiên đã thu hút sự chú ý của dân cư quanh sân vận động.
Có người gọi điện tới đường dây nóng trách móc.
Người phụ trách trông coi sân vận động ngáp ngắn ngáp dài, dùng vân tay khởi động hệ thống điều khiển trung ương, mở ra hai lớp khóa nặng, bước vào trong kiểm tra tình huống.
Két két….
Két két…
Nghe thấy âm thanh bốn cánh cửa cuốn đồng thời cuộn lên.
Trong nháy mắt, sân vận động lặng ngắt như tờ.
Ông lão cầm chiếc đèn pin tích điện cỡ lớn, tập tễnh bước vào trong, đồng thời thuận tay bật sáng đèn khẩn cấp.
Tách…
Dây tóc cháy lên ù ù, đèn bật sáng rõ, giống như mặt trời, trải ánh sáng trắng lên từng người có mặt ở đây.
Một chú bướm mò đến theo ánh sáng, đậu bên chiếc đèn lớn.
Ông lão híp mắt, nhìn thấy cả vạn người đang ngồi trong sân vận động.
Đèn pin trong tay rơi xuống đất, ông há hốc miệng, phát ra âm thanh cảm thán:
– Trời ạ…
***
Rạng sáng, viên cảnh sát già nhận được một cuộc điện thoại từ cấp trên hỏi thăm có người nào tên Nam Chu ở trong Cục không?
Xác nhận có cậu ở đây, cấp trên bèn bảo ông tìm hai người trợ giúp dọn dẹp sạch sân bóng rổ phía sau Cục, bê khung rổ sang chỗ khác.
Viên cảnh sát già không biết có chuyện gì nhưng vẫn làm theo.
Ước chừng một tiếng sau, một chiếc trực thăng thổi tung bụi đất, đáp xuống ầm ầm trên nửa sân bóng rổ.
Ngay sau đó, chiếc thứ hai cũng đáp xuống.
Cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ đến thế viên cảnh sát già mới chỉ được nhìn qua phim ảnh.
Mắt ông trừng lớn như sắp lọt tròng.
Hai đội quân nhân mặc quân trang, nối đuôi nhau xuống khỏi trực thăng.
Người dẫn đầu chính là Hạ Ngân Xuyên.
Anh ta nghiêm chào với viên cảnh sát già ngơ ngác, toàn thân có vẻ phong trần mệt mỏi:
– Xin lỗi, cho hỏi Nam Chu đang ở đâu? Chúng cháu kiểm tra được cậu ấy từng dùng ID thân phận ở đây.
Viên cảnh sát già nhìn đội quân nhân mặt mày nghiêm túc sau lưng anh ta, lau mồ hôi lạnh thấm ướt trên trán, nghĩ tới thanh niên xinh đẹp đang ngủ trong phòng nghỉ, thử thăm dò bọn họ:
– Cậu ấy là tội phạm truy nã à?
– Không.
Cậu ấy là… – Hạ Ngân Xuyên nghĩ ngợi, nghiêm túc trả lời – Là anh hùng.
Hết chương 317
------oOo------