***
Tính chip.
Nhớ tỉ lệ.
Chia bài.
Đổ xúc xắc.
Giang Phảng hoàn thành tất cả hạng mục một cách hoàn mỹ.
Trừ lần đầu tiên chia bài hơi run tay ra, thì tư duy nhanh nhẹn, năng lực phản ứng và chủ nghĩa hoàn mỹ của Giang Phảng đã đối phó được tất cả.
Hơn trăm đêm khuya trước khi anh bước vào sòng bạc, ở nhà anh thường xuyên dành chút thời gian để luyện tập xáo bài, xoay bài, chuyển bài, làm rơi bài, lật bài qua các ngón tay mà chỉ dùng một tay.
Tay còn lại anh nấu cơm, rửa bát, quét dọn chai rượu vỡ.
Đồng thời, anh cũng dỏng tai lắng nghe lời nói say xỉn trong cơn mê man của mẹ mình.
Nghe bà kể về tình yêu và nỗi nhớ nhung của mình với chồng cả trăm nghìn lần.
Thỉnh thoảng mẹ anh cũng nói cho anh nghe mấy câu.
Bà mơ màng hát khúc ca dao, dỗ dành đứa con trong mộng ảo của mình.
Nhưng Giang Phảng đã sớm không còn là trẻ con nữa rồi.
Giang Phảng luôn mỉm cười.
Tướng mạo nho nhã của một quý ông do một tay bố anh bồi đắp nên.
Mỹ nhân phương Đông kết hợp với huyết thống Ukraine, hình thành nên dáng dấp xinh đẹp, là cảnh đẹp đáng giá có thể cầm chân mọi người đến sòng bạc.
Dẫu vậy, những người tới sòng bạc đa phần mang theo tâm lý kiếm vận may, đồng thời cũng mang theo quan niệm dị dạng méo mó.
Ví dụ như, lần duy nhất Giang Phảng bị đánh không phải vì tính sai chip mà là do hình xăm trên cổ anh.
Một bên khách hàng mà anh chia bài thua nặng, con người cao lớn thô kệch kia đã xông lên cho Giang Phảng một tát.
Lý do rất đơn giản: Hình xăm trên cổ anh làm gã ngứa mắt, do đó mang đến vận xui cho gã.
Chẳng qua đây cũng chỉ là chuyện có xác suất rất nhỏ.
Sau khi Giang Phảng mua một cái choker đeo lên, mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn nhiều.
Một khi Giang Phảng chia được bài ngon, kẻ chơi bài với khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn sẽ hoan hô rồi nhét một chip vào trong túi đồng phục của anh.
Giang Phảng đã từng nhìn thấy hơn vạn ván Texas hold’em, cả nghìn ván Slot machine.
Mỗi ngày, hàng trăm nghìn chip lướt qua đầu ngón tay anh.
Con xúc xắc chuyển động linh hoạt trên đầu ngón tay anh dễ dàng quyết định sống chết của một người.
Giang Phảng thờ ơ nhìn đủ loại chuyện diễn ra trong thế giới ngầm chỉ quan trọng vật chất này.
Những cô gái múa cột xõa tung mái tóc trên sâu khấu, sau đó cởi ,lót buộc tóc lại, lả lướt đi về phía những kẻ bài bạc may mắn dành được thắng lợi trong ngày hôm nay, hôn lên những đôi môi mùi rượu nồng nặc để đổi lấy một món tiền tip xa xỉ.
Những con bạc mới vừa thắng mấy trăm nghìn, đang cơ đắc ý lại đột ngột thua tới mấy triệu, đập vào chiếc máy đã nuốt nỗ lực cả đời của mình và gào khóc.
Những con bạc già lớn tuổi hoa mắt ù tai mang theo tờ giấy chứng nhận tài sản, không ngừng chào mời tiêu thụ mảnh đất duy nhất của mình để đổi lấy cơ hội chuyển mình cuối cùng.
Những kẻ cho vay nặng lãi mặt mày hiền hậu, cười cười nhìn những người trẻ tuổi quỳ xuống đất như những con chó, lắc đầu thở dài một tiếng, thuận tay ra hiệu cho mấy người phía sau kéo những con nợ không ngừng gào thét “cho tôi thêm thời gian” vào trong căn phòng nhỏ khép kín.
Con bạc tò mò nhìn căn phòng nghe nói là phòng tra tấn, dựng thẳng tai lên, mong muốn thưởng thức và phê bình nỗi đau khổ của người khác.
Giang Phảng vùi đầu vào xếp bài với khuôn mặt lạnh tanh.
Là một nhân viên, anh đã từng thay phiên quét dọn căn phòng chuyên dùng để tra tấn những kẻ chạy trốn hay những con nợ.
Anh từng quét được ngón tay bị chặt ra văng tới góc tường.
Từng lau đi vết máu tươi vương lại trên bàn.
Anh có thể cảm nhận được trái tim mình dần dần trở nên cứng rắn.
Ngay sau đó, anh mỉm cười thu lại những quân bài hoa xinh đẹp, gọi lại hồn phách của những con bạc đang thất thần.
Anh nhận được sự ủng hộ của cả sảnh.
Tiếng hoan hô ủng hộ át đi tiếng kêu thảm thiết trong phòng tra tấn.
Dưới ngọn đèn neon điên cuồng xoay chuyển của sòng bạc, phấn sáng vùng đuôi mắt Giang Phảng không ngừng lấp lánh ánh sáng.
Giống như sóng mắt quyến rũ, lại giống như nước mắt vỡ tan.
Thu nhập cố định mỗi tiếng đồng hồ của Giang Phảng là 30 đồng.
Tiền tip nhiều vô số kể.
Rất nhanh, số tiền anh kiếm được đủ để chi trả tiền phí cao ngất ngưởng của Trung tâm cai rượu và Trung tâm cai thuốc.
Ngày mẹ anh bị ép kéo tới Trung tâm cai rượu, bà đã nói rất nhiều câu cầu xin, cũng nói rất nhiều câu khó nghe.
Giang Phảng không để trong lòng.
Chỉ khi mẹ lên xe rồi, anh mới ngồi một mình ở cầu thang căn hộ rất lâu.
Anh ngồi lâu tới mức tê cả chân, sau đó mới quay về căn hộ trống rỗng, thu dọn đồ đạc, gấp lại quần áo.
Sau sáu giờ chiều, đèn đường sáng lên đúng giờ như mọi ngày, ánh đèn chiếu xuyên qua cửa sổ làm sáng bừng cả căn phòng âm u.
Cùng với tiếng đèn đường vang lên ong ong là tiếng diễn tấu chán nản buồn bã của nhà violon trên gác xép.
Lúc còn sống bố anh rất thích đọc sách, tiểu thuyết, tạp chí, tập kí họa, truyện tranh, báo khoa học, tất cả chất đầy một mặt tường.
Giang Phảng thu dọn sạch sẽ giường chiếu, nằm ngửa lên, mặc cho ảnh phản chiếu sắc bén của cửa sổ và tủ sách rơi trên khuôn mặt, trên mái tóc màu bạc của anh.
Anh giống như ngọn lửa bị đóng băng, chậm rãi hít thở, lặng lẽ nghỉ ngơi trong căn hộ vẫn còn vương mùi rượu, trong tiếng nhạc đệm u sầu.
Công việc ở sòng bạc đa phần là vào buổi tối.
Sau khi không cần phân tâm để chăm sóc mẹ, Giang Phảng có được một khoảng tiền thừa đủ dùng trong một khoảng thời gian.
Anh đã sớm bị cho thôi học.
Hơn nữa nếu như trở lại trường, anh sẽ không được phép đi làm thêm.
Giang Phảng bắt đầu tìm con đường cân bằng giữa sinh hoạt và công việc thuộc về riêng mình.
Buổi tối, anh làm việc ở sòng bạc.
Ban ngày, anh mang theo “Thẻ Thanh tra” mình tự làm, mặc bộ đồ Âu mà sòng bạc đặt làm riêng cho anh, chọn bừa một trường học nhìn có vẻ không tệ, đường hoàng đi vào một lớp học bất kỳ, ngồi xuống một góc.
Lúc ấy, Kiev kiểm tra giáo dục rất nghiêm, thường xuyên có Thanh tra giáo dục bất ngờ đến kiểm tra tình hình dạy học trong trường.
Giang Phảng cao gầy, khí chất chín chắn và nho nhã, cũng rất tự tin, anh còn học thuộc rất nhiều tài liệu liên quan trên trang web giáo dục của địa phương.
Mặc dù khuôn mặt vẫn mang vẻ ngây ngô, nhưng sau khi sửa sang tỉ mỉ lại kiểu tóc, quần áo và trang sức, sau đó đeo thêm chiếc kính gọng vuông có vẻ lạnh lùng, trông Giang Phảng hệt như một nhân viên công vụ.
Thậm chí khi anh trà trộn vào trong một lớp cấp ba còn nhìn thấy giáo viên Vật lý từng tới sòng bạc và nợ một món lớn.
Giáo viên không chỉ không nhận ra Giang Phảng, mà còn bỏ mũ xuống, cúi người với người Thanh tra giáo dục trẻ tuổi này.
Giang Phảng cũng hơi cúi người chào lại.
Anh cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Nhưng chuyện này không làm ảnh hưởng tới việc anh ghi chép vào “Ghi chép thanh tra”.
Ngoại trừ việc đó ra, Giang Phảng còn đi học, nghe giảng, ghi bài và làm luận văn hộ một số sinh viên đại học những môn họ không chuyên.
Khi anh không có ca làm ở sòng bạc, anh sẽ đi nhà hát làm nhân viên kiểm tra hiện trường.
Giang Phảng thường xuyên vừa khoanh tay tán thưởng “Salome” vừa suy nghĩ luận văn cho một sinh viên khoa Âm nhạc nào đó.
Mười sáu tuổi, nhờ có kỹ thuật vượt trội nên người chia bài ở sòng bạc ngầm Giang Phảng đã có được biệt danh riêng của mình.
Joker.
Cực kỳ giống với hình tượng hai khuôn mặt của anh trong những năm gần đây.
Mười bảy tuổi, anh nhận được một việc làm ăn.
Có một học sinh tới Ukraine du học, nhà rất giàu có.
Giàu có tới mức anh ta miễn cưỡng học xong cấp ba với thành tích hầu như là C, sau đó dựa vào tiền quyên góp của bố mẹ và một giấy chứng nhận vận động viên giả rồi vào học trường đại học có tiếng ở địa phương.
Để chúc mừng trúng tuyển, anh ta ở nước ngoài chơi bời quên cả mình.
Đợi khi anh ta cảm thấy có gì không ổn thì thời gian còn lại để anh ta tới trường đại học báo danh chỉ còn lại nửa ngày.
Chẳng còn cách nào, anh ta vội vàng liên hệ với nhóm mấy người bạn chơi bời của mình, tìm được người đi học thuê có danh tiếng hạng top ở khu vực, cũng chính là Giang Phảng.
Tên nhà giàu nhờ anh dùng chìa khóa dự bị đi lấy tài liệu báo danh rồi báo danh giúp anh ta, thuận tiện cũng đi học hộ anh ta luôn vài tiết.
Khoảng chừng nửa tháng sau, anh ta hôn tạm biệt người đẹp nóng bỏng, vừa lòng phủi mông bay từ Hawaii nơi có ánh mặt trời rực rỡ về tới Kiev.
Nhưng khi quay lại rồi anh ta mới biết, không ngờ anh ta đã trở thành nhóm trưởng nhóm học tập nhỏ, thành viên CLB Accordion, và vị trí enforcer của đội khúc côn cầu của trường mà anh ta lại chẳng hay biết gì.
Anh ta sợ tái mặt, vội vàng chạy tới hỏi tội Giang Phảng.
Trong quán cà phê, Giang Phảng ung dung nâng cốc, nhìn thanh niên còn lớn hơn mình hai tuổi, hỏi ngược lại:
– Như vậy không ổn hả?
– Thứ anh cần là bằng cấp và lý lịch vẻ vang, là thời gian du học bốn năm.
Còn anh học được cái gì cũng đâu quan trọng.
Giang Phảng nói tiếp:
– Tôi thì ngược lại.
Tôi muốn học đại học, muốn có khoảng thời gian trải nghiệm này.
Anh khẽ đặt cằm lên mu bàn tay đan vào nhau:
– Hai người chúng ta ai cũng có nhu cầu riêng.
Điều này đối với anh, với tôi đều chỉ là một món giao dịch có lợi.
Tên nhà giàu nuốt nước miếng.
Chuyện này có sức hấp dẫn rất lớn.
Anh ta về nhà vùi đầu suy nghĩ hai ba ngày, lại thương lượng một hồi với đám bạn chơi bời của mình, cảm thấy bỏ ra chút tiền mua bốn năm đại học tự do vui sướng, hình như cũng không có gì là xấu cả.
Quyết định xong, anh ta gọi điện thoại cho Giang Phảng.
Giang Phảng đã sớm có dự tính trước.
Anh ngồi trong thư viện, khóe miệng mang nụ cười xinh đẹp.
– Anh Carbeno, chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ.
Giang Phảng nhận được một khách hàng lớn ổn định, giá phải trả là tạm thời mất đi quyền sử dụng cái tên của mình.
Có điều chuyện này cũng không quan trọng.
Trong bốn năm, Giang Phảng làm hết trách nhiệm của mình, ở trường học, đội khúc côn cầu, CLB Accordion hay là cả sòng bạc ngầm, anh đều ngụy trang vô cùng hoàn mỹ.
Khí chất thần bí và dịu dàng, bàn tay chơi accordion điêu luyện, trò ảo thuật ngẫu nhiên, năng lực đánh giá và hiểu biết sâu về các loại rượu trên thế giới khiến cho ở bất cứ nơi đâu, bất cứ khi nào anh đều có vẻ rất cuốn hút.
Nhất là sau khi thành niên, nam nữ đồng ý mập mờ với anh nối tiếp nhau giống như cá diếc qua sông.
Trong đội khúc côn cầu, có đội trưởng đội cổ động tỏ tình với anh ngay trước mặt mọi người.
Ở sòng bạc, không thiếu nam nam nữ nữ suồng sã huýt sáo với anh.
Theo lý mà nói, Giang Phảng không nên cảm thấy cô độc.
Anh có thể phóng túng.
Nhưng anh không thích ai, cũng không tới gần ai.
Quan trọng là anh chưa bao giờ mang lại cảm giác lạnh lùng với người khác.
Bất cứ người nào ở bên cạnh anh đều cảm nhận được sự vui vẻ và thoải mái xuất phát từ nội tâm, cho dù là bị Giang Phảng từ chối, cũng cảm thấy có thể làm bạn với anh cả đời.
Thậm chí phải rất lâu sau này, những người ấy mới chợt nhận ra, thực sự bọn họ còn không phải là bạn bè.
Giang Phảng có mối quan hệ xã giao rất rộng, nắm bắt được tình huống của từng người bạn.
Anh thuộc như lòng bàn tay tình trạng của mỗi người.
Nhưng ngược lại, không ai biết anh là dạng người thế nào.
Không ai biết rằng, khi trở về nhà, nhìn thấy người mẹ say xỉn ngã trước cửa cũng với bãi nôn đã đóng băng, anh có tâm trạng thế nào.
Có lẽ ngay cả bản thân bà Giang cũng không biết.
Lâu ngày ỷ lại vào men say đã phá hủy lí trí và đầu óc của bà.
Mấy năm nay, bà thường xuyên lui tới những trung tâm cai thuốc và rượu.
Ra rồi lại vào.
Chẳng qua chỉ cai xong rồi lại uống.
Cho dù Giang Phảng tận tay đưa bà tới hội hỗ trợ giúp nhau cai rượu, ở bên cạnh giám sát bà, nhưng bà cũng có thể trốn thoát trong thời gian đi vệ sinh.
Sau đó lại tới một quán rượu nhỏ không tên uống say mèm.
Dần dà, Giang Phảng cũng không trói buộc bà thêm nữa.
Anh dùng chìa khóa đồng mở ra cánh cửa chống trộm nặng nề, lặng lẽ bế bà lên, đặt bà lên gường, dùng khăn lông ấm lau qua khuôn mặt bà, hôn lên trán bà, dịu dàng nói với bà câu chúc ngủ ngon.
Sau đó, anh lại gọi điện tới trung tâm cai rượu.
Nói chuyện với nhân viên công tác xong, kết thúc cuộc gọi, anh nghe thấy mẹ anh lẩm bẩm bằng tiếng Ukraine.
– Mẹ, mẹ… có lỗi với con rồi phải không?
Giang Phảng sờ mái tóc bạc khô cứng cùng với nếp nhăn sâu trên khóe mắt bà.
Anh không trả lời, mà vẫn khe khẽ nói như trước đây:
– Thiên sứ của con, ngủ đi.
Nhưng sự hối hận và kiểm điểm lại bản thân của người say rượu ngắn ngủi như hoa phù dung sớm nở tối tàn.
Giang Phảng sẽ không dễ dàng tin tưởng điều gì nữa.
Anh lừa gạt mẹ mình giống như khi anh lừa gạt bất kỳ “người bạn” nào, để ít nhất đêm nay bà có thể yên tâm thoải mái mà say.
Cũng may, anh còn có khúc côn cầu.
Khúc côn cầu là một trò chơi vận động vừa bạo lực lại vừa lịch lãm.
Bạn có thể chọn ghi bàn, làm một thi sĩ hoa hồng bay múa, cũng có thể lựa chọn làm bông hoa máu nở rộ trên băng.
Giang Phảng trút hết tất cả những áp lực khi phải gắng tỏ ra lịch sự nho nhã trên sân khúc côn cầu mà khi còn sống bố anh yêu thích nhất.
“Joker là võ sĩ trời sinh.”
Một binh lính Nga xuất ngũ đảm nhiệm chức vụ bảo vệ ở sòng bạc ngầm nơi Giang Phảng làm đã đánh giá Giang Phảng như vậy.
Vóc dáng Giang Phảng nhẹ nhàng, cơ thể mềm mại, mang cả sự thô bạo của người châu Âu và linh hoạt của người châu Á.
Ở trên sân băng, đồ bảo hộ nặng nề và rộng rãi, rất khó để dùng sức, thường thì đánh nhau trên sân băng cũng chỉ anh một đấm, tôi một đấm qua lại, nặng nề và thô bạo như gấu đen.
Nhưng Giang Phảng thì lại khác.
Dáng người cao ráo nhã nhặn của anh giống như chủ lực khống chế cầu, nhưng khi bị người khác khiêu khích, anh có thể ung dung khéo bao tay, quăng gậy đi, khom người cho đối phương một đấm thật mạnh.
Anh đã từng đấm vỡ một nửa mũ bảo vệ của đối phương.
Đương nhiên, trong khi đấu đá cũng không tránh khỏi bị thương.
Nếu như tay Giang Phảng bị thương, sưng tới mức không thể co lại, anh sẽ xin sòng bạc cho nghỉ một ngày.
Ngày hôm sau, anh sẽ che đi vết thương bằng hình xăm hoa hồng sử dụng một lần, sẽ trình diễn màn phi bài tuyệt diệu trước mặt khách hàng để rồi nhận được tiếng hoan hô và huýt sáo.
Khi học tới năm ba, biểu hiện dũng mãnh của Giang Phảng trong một trận thi đấu đã được đội tuyển khúc côn cầu của Kiev nhắm trúng.
Giang Phảng ký hợp đồng một năm với bọn họ.
Lý do là thù lao hậu hĩnh.
Thực ra Giang Phảng đã không còn biết tại sao mình lại phải kiếm tiền nữa.
Anh chỉ cảm thấy do mẹ hoặc do cần thiết.
Cho nên, anh muốn nhiều hơn.
Những đội khúc côn cầu ở trường học và các CLB khác đã sớm nghe danh “Anh Carbeno”.
Bọn họ đều biết đó là một mỹ nhân enforcer công kích mạnh mẽ như một kẻ điên.
Không ai dám chọc vào anh.
Bởi vì khi anh đánh nhau lại giống như một người khác.
Con đường dành quán quân của đội Kỵ Binh chẳng hề khó khăn.
Hôm kết thúc trận thi đấu, Giang Phảng nhận được một món tiền thưởng lớn như đã hẹn.
Nhưng buổi chiều khoác ba lô về đến nhà, Giang Phảng nhìn thấy nhân viên của trung tâm cai rượu đã từng nói chuyện với anh rất nhiều lần đang đứng ở cửa.
Khi nhìn thấy anh, anh ta tháo mũ xuống, mũi đỏ bừng, xoa xoa chóp mũi với vẻ lo lắng.
Giang Phảng dừng bước chân.
Bóng ma mà anh đã từng tưởng tượng, nhưng chậm chạp chưa tới đang dần dần bao phủ lên người anh.
Đúng như anh dự đoán.
Mẹ anh đã mất rồi.
Bởi vì xuất huyết não ngay trong lúc ngủ.
May mắn thay, không có đau đớn.
Năm ấy, Giang Phảng 21 tuổi.
Mặc dù trong khu không ai biết nghề nghiệp thực sự của Giang Phảng là gì, nhưng bọn họ đều biết anh luôn làm việc vì mẹ mình.
Thế mà người trẻ tuổi dịu dàng, hiếu thuận, dồn hết sức lực để nuôi dưỡng mẹ trong bao nhiêu năm lại không hề rơi một giọt nước mắt trong tang lễ.
Tất cả ấm áp mà Giang Phảng từng được hưởng trong thời thơ ấu, đã dần dùng cạn kiệt để chữa lành, để thay anh nếm trải vết thương thời niên thiếu.
Bây giờ, tia sáng cuối cùng nơi anh cũng bị dập tắt.
Giang Phảng nghĩ, anh tự do rồi.
Sau này, Giang Phảng hoàn thành luận văn tốt nghiệp cho “anh Carbeno”, nộp lại bảng điểm gần như A hết toàn bộ.
Tiếp đó, Giang Phảng bán căn nhà của họ, từ bỏ công việc ở sòng bạc, chậm rãi bước lên hành trình cô độc.
Giang Phảng đi khắp mọi ngóc ngách của Ukraine.
Một mình anh luyện trượt ván trên con đường cao tốc bỏ hoang, phía sau lưng là núi lửa chết không thể phun trào.
Anh đeo đôi găng thể thao màu đen, cúi người xuống, đầu ngón tay khẽ lướt qua nền đất thô ráp.
Độ ấm do ma sát với tốc độ cao khiến anh cảm thấy đau đớn trong giây lát.
Nhưng cảm giác kí.ch thích này chỉ lóe lên rồi dần tắt.
Mấy tháng sau, Giang Phảng thi giấy phép lái xe vận chuyển hàng hóa.
Bởi vì anh nghe nói, trên tuyến đường của một công ty vận chuyển có đoạn phong cảnh rất đẹp, nhìn mười năm cũng không chán.
Nhưng chỉ mấy tháng sau, anh cũng xin nghỉ.
Chơi chán ở Ukraine rồi, nên Giang Phảng đi làm hộ chiếu, rời khỏi nơi mà anh sống từ nhỏ.
Anh tùy ý tiêu xài ăn, chơi, ở.
Hết tiền thì anh sẽ bước vào sòng bạc ở nơi đó, cược đại vài ván, không cần quan tâm quy mô lớn nhỏ.
Có đôi khi, Giang Phảng sẽ bị ghim vì thắng được quá nhiều.
Chỉ qua một lát đã có người tới mời anh tới phòng khách quý trong sòng bạc chờ đợi.
Quản lý của sòng bạc sẽ khách sáo đưa cho anh một khoản tiền.
Ngụ ý là kết bạn, thấy ổn thì nhận.
Đây là quy tắc ngầm trong ngành.
Một khi sòng bạc gặp được người có bản lĩnh, bọn họ sẽ không dễ trở mặt, cách thông thường là đưa cho một khoản tiền, sau đó tiễn khách trong hòa bình.
Thứ Giang Phảng muốn chính là tiền.
Giang Phảng búng tiền trong tay, đi ra khỏi sòng bạc ồn ào dưới nụ cười đưa tiễn giả dối của quản lý.
Đứng dưới màn trời xanh trong rộng lớn, anh cảm thấy rất cô đơn.
Nhưng anh lại thấy, cô đơn cũng chẳng có vấn đề gì lớn cả.
Nhìn Giang Phảng như thể có được rất nhiều cũng có rất nhiều ước mơ.
Nhưng mình anh mới biết, anh chỉ đang chơi trò chơi cuộc sống mà thôi.
…
Giang Phảng dịu dàng nói với Nam Chu:
– Tôi tên là Giang Phảng.
Ý nghĩa của “Phảng” chính là “con thuyền không chịu trói buộc”, lấy cái tên này cũng vì ý nghĩa đó.
– Xem ra, cái tên cũng chính là tâm nguyện.
Không thể thực hiện được mới gọi là tâm nguyện.
Nam Chu há miệng, muốn nói gì đó:
– Tôi…
Giang Phảng nở nụ cười xinh đẹp với cậu, khẽ “suỵt” một tiếng, nhẹ nhàng chặn lại lời Nam Chu định nói.
– Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình…
Giang Phảng khoác tay lên vai Nam Chu.
Bàn tay anh khẽ vuốt vòng quanh vết cắn sau cổ Nam Chu mà không để cậu phát hiện ra.
– Lúc nào cậu muốn kể, do cậu quyết định.
– Ví dụ như hôm nay tôi cảm thấy ánh trăng rất đẹp, cho nên muốn kể chuyện của tôi cho cậu nghe.
– Khi nào cậu cảm thấy đã tới thời gian rồi, cũng có thể kể chuyện của cậu cho tôi nghe.
– Bất cứ khi nào… tôi đều sẽ vui vẻ lắng nghe.
Nam Chu chớp mắt, nhìn khuôn mặt chìm trong bóng đêm của Giang Phảng.
Ánh mắt cậu vừa tò mò vừa nghiêm túc, dường như lần đầu tiên quen biết anh.
Giang Phảng hỏi:
– Cậu đang nhìn gì vậy?
Nam Chu:
– Câu chuyện trước lúc ngủ rất hay.
Tôi muốn đi ngủ rồi.
Giang Phảng bật cười:
– Tôi rất vinh hạnh khi có thể giúp thầy Nam…
Ngay sau đó, cả cơ thể anh đột ngột cứng đờ.
Bởi vì Nam Chu bất thình lình ôm lấy bờ vai anh mà chẳng hề ngại ngùng.
Phát hiện ra chiều cao và thể hình của mình không thể ôm trọn Giang Phảng, Nam Chu mới gác đầu lên vai anh, tay còn lại xuyên qua cánh tay anh xuống dưới, ôm lấy hông anh một cách tự nhiên.
Máu Giang Phảng mất đi năng lực di chuyển.
Khả năng cười, nói và sự linh hoạt của Giang Phảng đồng loạt biến mất.
Giọng anh nghẹn lại, khẽ hỏi:
– Cậu… đang làm gì đấy?
Nam Chu thản nhiên:
– Ngủ.
Dứt lời, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh nhạt như hai ngôi sao phát sáng ánh bạc:
– Lúc còn nhỏ, mỗi khi cảm thấy cô đơn, tôi sẽ nghĩ, nếu như có người ôm tôi thế này thì tốt biết mấy.
Nam Chu trưng cầu ý kiến của anh một cách “công bằng, công chính, công khai”:
– Anh có muốn được tôi ôm thế này không?
Giang Phảng im lặng.
Anh nhắm mắt, cảm nhận được phần hông nơi Nam Chu đang ôm lấy nóng bừng, nóng tới mức cơ thịt ở hông anh đều đang khẽ nảy lên.
Nam Chu:
– Không vui thì có thể đẩy tôi ra.
Giang Phảng nghẹn họng.
Nam Chu gối đầu lên vai anh:
– Vậy thì chúc ngủ ngon.
Cho tới khi Nam Chu ngủ say rồi, Giang Phảng mới nhỏ giọng nói bên tai cậu tiếng “ngủ ngon”.
Đầu ngón tay Giang Phảng khẽ lướt qua mái tóc Nam Chu.
Nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh nói rất khẽ, khẽ như đang thủ thỉ, sợ mình đánh thức Nam Chu.
Nếu thế, có lẽ Giang Phảng sẽ mất đi can đảm nói ra lời trong lòng mình.
“Anh rất ghét cảm giác yêu một người, nó chứng tỏ rằng anh đã mất đi năng lực khống chế bản thân.”
“Anh đã từng sợ hãi.”
“Sợ anh sẽ biến thành người như mẹ.”
“Điên cuồng yêu một người bằng cả mạng sống chính là một chuyện vô cùng nguy hiểm.”
“Anh đã tận mắt chứng kiến sự điên cuồng ấy, vậy nên anh cho rằng anh sẽ không đi vào vết xe đổ kia.”
Giang Phảng khẽ dừng lại.
“Nhưng hình như anh nhầm rồi.
Sức mạnh di truyền thật mạnh mẽ.”
“Cho nên… thầy Nam à, chắc là anh điên rồi mới thích em.”
Lời tác giả: Anh Phảng đánh được khúc côn cầu trên băng, nhưng lại không đánh được bóng thẳng.
Hết chương 58
Chú thích:
Salome: Theo câu chuyện được chép lại trong Tân Ước của Mark và Matthew, Salome là con gái riêng của Herodias, vợ vua Herod.
Thánh John là em họ của Chúa Jesus, là người rửa tội cho Chúa, và là người tiên đoán sự giáng thế của Chúa với vai trò Đấng Cứu thế.
Hoàng hậu Herodias căm thù thánh John, do ngài phê phán cuộc hôn nhân thứ hai của bà là sai trái khi đã lấy chính em chồng, đồng thời là người giết chồng cũ của mình.Thế là đúng vào sinh nhật vua Herod, Herodias sắp xếp cho con gái là Salome nhảy múa trước mặt nhà vua – chú ruột đồng thời là cha dượng của nàng.
Khi Salome nhảy, bảy lớp voan trên người nàng lần lượt tuột xuống rất quyến rũ, nồng nàn (do đó điệu nhảy có tên “The dance of the seven veils”).
Nhà vua tỏ ra rất thích thú và thẳng thừng tuyên bó sẽ ban cho Salome bất cứ thứ gì mà nàng muốn.
Vậy là theo ý mẹ, nàng đã yêu cầu nhà vua cắt đầu của thánh John và mang đến bên nàng.Tuy hơi kinh khiếp trước yêu cầu này nhưng do bảo toàn lời hứa nhà vua cũng đành chấp nhận.
Thế rồi, tên đao phủ đã ra tay, chiếc đầu của thánh John được đặt trên chiếc đĩa và đem đến bên nàng.
Salome nhìn chiếc đầu máu me mỉm cười rồi đưa nó cho mẹ mình – Hoàng hậu Herod.
------oOo------