“Giang Hồng, bao giờ cậu quay lại trường?” Kim hỏi qua video call.
“Ngay đây, tớ mua vé máy bay ngày kia rồi.” Giang Hồng đang ở nhà ăn mì xào, ăn rất ngon miệng. Dù canteen trường có phong phú đến mấy cũng không ngon bằng đồ ăn ở nhà: “Có chuyện gì quan trọng không?”
Kim nói: “Có, có chuyện rất quan trọng, tớ bật video cho cậu xem nhé.”
“Ừ?” Giang Hồng thấy mọi người đang họp ở giảng đường.
Sau khi kỳ thực tập kết thúc, tất cả học sinh đều nhận được tin tức về việc ‘Mê Hoặc’ sắp đến Trái Đất.
Thầy Hoắc Nhiên, giáo viên môn Pháp bảo, đã đặc biệt làm một bài thuyết trình (PPT), còn vẽ ra quỹ đạo sao chổi, lần lượt triệu tập học sinh các khối toàn trường, giảng giải về quỹ đạo của ‘Mê Hoặc’, cùng với nguồn gốc của ma chủng.
Giang Hồng: “……”
Giang Hồng im lặng xem video ở nhà, nghe thấy giọng nói của thầy Hoắc Nhiên truyền đến:
“… Các em học sinh, tiếp theo, trong quá trình hoặc sao chổi không ngừng tiếp cận Trái Đất này, địa mạch sẽ thường xuyên xảy ra kích động.” Thầy Hoắc Nhiên lại điều chỉnh hiển thị hai tấm bản đồ thế giới, một tấm là lục địa Pangea thời đại Trung Sinh (1), tấm còn lại là bản đồ Trái Đất hiện đại.
Xem ra, quả thật có chút giống phôi thai người. Giang Hồng thầm nghĩ.
“Giống như quy luật phân bố mạch máu ở tứ chi con người vậy.” Thầy Hoắc Nhiên lại dùng bút laser khoanh tròn vị trí tương ứng trên PPT và nói: “Bụng của lục địa Á - Âu, là nơi tập trung nhiều đường địa mạch nhất, cũng chính là ‘trái tim’ của bào thai thế giới. Đây chính là khu vực bao trùm phần lớn lãnh thổ Trung Quốc hiện nay. Các em sinh viên năm nhất và năm hai chưa học đến địa lý học linh mạch, nhưng phong thủy học đã đề cập một cách giản lược. Hôm nay, thầy sẽ giải thích chung cho các em ở đây.”
“… Cho nên, hiện nay trên thế giới, những nơi xảy ra tai họa và tai họa tái sinh, ở khu vực chúng ta đang sống sẽ là thường xuyên nhất. Có thể dự kiến trong tương lai không xa, tình hình sẽ vô cùng bất ổn, các em cần chuẩn bị tâm lý thật tốt từ trước…”
“Đồng thời, vì vấn đề nhân sự của Khu Ma Sư, các em học sinh của trường chúng ta có lẽ sẽ được phái đi hỗ trợ xử lý một số sự kiện đột xuất. Nhưng phải giữ bí mật! Bí mật với người thường, điều này vô cùng quan trọng… Đặc biệt là trên mạng internet…”
Đúng lúc này, mẹ của Giang Hồng về đến nhà, Giang Hồng lập tức tắt tiếng video.
“Đang học địa lý hả con.” Mẹ Giang nói: “Sao lại không bật đèn lên?”
Hôm nay trời mưa nhỏ, đúng lúc hoàng hôn, bên ngoài oi bức và tối tăm. Giang Hồng liền đứng dậy bật đèn, nhưng mẹ Giang lại quay người nói vọng ra ngoài cửa: “Vào đi, mời vào, Giang Hồng đang ở trong nhà đây.”
Lục Tu đến à?! Giang Hồng vô cùng ngạc nhiên. Nhưng khi cậu bước ra cửa, người bên ngoài lại nói: “Không, tôi không vào làm phiền đâu, chỉ hỏi Giang Hồng một vài chuyện rồi về ngay.”
“A… Sếp?” Giang Hồng nghe thấy giọng nói này thì quả thực cả người đều chấn động! An Kiệt lại chạy đến Trùng Khánh ư?
Đứng ngoài cửa đúng là An Kiệt. Hôm nay An Kiệt mặc áo thun trắng và quần đùi đen, đi giày thể thao AJ, đeo một cặp kính râm. Trông dáng vẻ của cậu ta xấp xỉ Giang Hồng, hoàn toàn không nhìn ra là lãnh đạo của cậu.
“Đi ngang qua Trùng Khánh.” An Kiệt bình tĩnh nói: “Đến thăm nhà cậu tiện thể hỏi thăm vài việc.”
Mẹ Giang nghe con trai gọi người kia là “sếp” hiển nhiên cũng hoảng sợ, vội vàng nói: “A ha ha ha, là lãnh đạo ạ? Tôi cứ tưởng là bạn của Giang Hồng chứ! Tôi mới bảo sao chưa thấy bao giờ, trẻ thế ha ha ha ha!”
Giang Hồng vội mời An Kiệt vào nhà, nhưng An Kiệt vẫn kiên quyết không vào, nói: “Tôi có chuyến bay về Bắc Kinh lúc 9 giờ 40, cậu đi cùng tôi một lát nhé.”
“Được… Được ạ! Chờ một chút!” Giang Hồng vội quay lại tắt video, thay giày. Trong lúc đó, lại nghe thấy mẹ mình đang nhiệt tình nói chuyện phiếm với An Kiệt ngoài cửa, đại khái là những câu như “Giang Hồng có làm phiền các cậu không” linh tinh. An Kiệt đáp: “Giang Hồng rất xuất sắc, đã hỗ trợ chúng tôi giải quyết rất nhiều vấn đề lớn, thậm chí có thể dùng từ ‘kiệt xuất’ để hình dung.”
“A ha ha ha.” Mẹ Giang cười ngượng ngùng không khác gì Giang Hồng, nói: “Ai nha, Giang Hồng thì làm được gì chứ? Con trai tôi trong lòng tôi rõ nhất mà, nếu không phải các cậu đều giống anh cả mà chiếu cố nó, nó không gây rắc rối đã là tốt rồi!”
An Kiệt nói: “Tuy thỉnh thoảng cũng gây rắc rối, ừm, đánh giá này vẫn rất đúng trọng tâm.”
“Thôi đi mau đi!” Giang Hồng đỏ bừng mặt đi ra cửa.
“Sao lại nói chuyện với lãnh đạo của con như thế?” Mẹ Giang nói: “Lái xe đưa lãnh đạo ra sân bay đi! Nào, lái xe của bố con đi.”
An Kiệt vội nói: “Không cần đâu, có xe đưa tôi rồi, chào dì ạ!”
An Kiệt rất tự nhiên chào mẹ Giang rồi cùng Giang Hồng rời khỏi khu chung cư.
Phó lãnh đạo của Khu Ủy, lại chạy đến nhà mình thăm hỏi gia đình! Thật là quá mê hoặc.
Giang Hồng nghĩ đi nghĩ lại, rồi lại biết An Kiệt hôm nay nhất định có chuyện quan trọng muốn nói.
Quả nhiên, An Kiệt nhìn cậu một cái, hỏi: “Nghe nói hôm đó ở thánh địa, cậu đã đi vào ‘cảnh trong mơ Côn’, biết không ít nội tình về ‘Mê Hoặc’?”
Giang Hồng đáp: “Ừm... Trải nghiệm cụ thể, hẳn là hiệu trưởng và lão bản lớn cả hai người họ đều đã báo cáo rồi chứ?”
Cậu không rõ liệu Tào Bân có báo cáo chi tiết hay không, nhưng lúc đó Trần Chân cũng có mặt. Hai người phụ trách cao nhất của hệ thống Khu Ma Sư đều có ở đó, nghĩ rằng thông tin hẳn là sẽ không có gì bị bỏ sót. Đồng thời, trong lòng không khỏi thừa nhận, lúc trước Trần Chân kiên trì để Tào Bân cùng vào cảnh trong mơ, là vô cùng chính xác.
“Đúng vậy.” An Kiệt đáp: “Báo cáo đã chi tiết hết mức có thể, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cậu một vài câu hỏi, có lẽ có thể giải đáp những nghi ngờ sâu thẳm trong lòng tôi bấy lâu nay, có thể nói là việc tư. Cậu hẳn là biết, tôi không phải người của thế giới này?”
“À?” Giang Hồng nói: “Cái gì... Không phải, đây là ý gì? Ông chủ hai, anh chẳng lẽ là... là cái đó sao?”
Bên ngoài khu dân cư, bốn phía tối đen như mực, Giang Hồng đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, tóc đều dựng đứng cả lên.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” An Kiệt đón lấy ánh mắt kinh hãi của Giang Hồng, rồi đặt mu bàn tay lên gáy cậu, mu bàn tay ấm áp.
“À cũng được…”
“Cậu thân là một Khu Ma Sư.” An Kiệt không nhịn được giáo huấn: “Sợ ma như vậy, không cảm thấy đó là một nỗi sỉ nhục hả? Chỉ là linh hồn cấp thấp bình thường thôi mà!”
Giang Hồng: “Tôi thật sự rất sợ hãi a a a, nói sao anh lại cứ chọn nơi không có đèn đường để đi vậy ông chủ! Anh không phải muốn làm gì tôi đấy chứ?”
An Kiệt: “Cái này phải hỏi tại sao bên ngoài khu dân cư của cậu lại không bật đèn đường đi!”
May mà đột nhiên tất cả đèn đường đều sáng lên, Giang Hồng mới nhẹ nhõm thở phào.
“Anh... Anh tiếp tục nói đi.” Giang Hồng nói: “Ấy, anh không phải cái này... người của thế giới này? Vậy anh đến từ đâu? Thế giới thượng vị sao?”
Giang Hồng lấy lại tinh thần, tò mò nhìn An Kiệt, nghĩ thầm: Vậy anh là thần sao? An Kiệt không trả lời, chìm vào suy nghĩ.
“Tóm lại cậu có thể hiểu là, không phải Trái Đất.” An Kiệt đáp: “Còn về cố hương của tôi là nơi nào, tôi không thể trả lời cậu, không phải không muốn giải thích nghi ngờ cho cậu, mà là tôi cũng không thể miêu tả. Hơn nữa khi đến Trái Đất, vì vượt qua chiều không gian, rất nhiều ký ức ban đầu đã biến mất.”
Giang Hồng lại nói: “Hay anh là người ngoài hành tinh?”
Người ngoài hành tinh à! Nhất định sẽ gây ra chấn động lớn nhỉ! Tiếp xúc được với sinh mệnh ngoài hành tinh?! Theo lý thuyết Giang Hồng hẳn là phải cảm thấy rất chấn động, nhưng nếu thế giới này đã có Khu Ma Sư và thần tiên ma quỷ, thì người ngoài hành tinh ngược lại có vẻ rất bình thường.
“Cố hương của tôi bị Mê Hoặc phá hủy.” An Kiệt nói: “Đây là thông tin hữu ích tôi có được từ trong ký ức, tôi có lẽ là người duy nhất sống sót.”
Giang Hồng “Ừm” một tiếng, đây nhất định là chuyện rất bi thương. Cậu không dám tưởng tượng, nếu toàn bộ loài người bị diệt sạch, chỉ còn lại một mình mình cô đơn lang thang trên một hành tinh khác, đó sẽ là cảm giác như thế nào.
Giọng An Kiệt lại rất bình thản, nói: “Không cần buồn cho tôi, lúc đầu chúng tôi cũng không có cảm xúc như các cậu, đối với sự sống và cái chết, cũng không có quá nhiều chấp niệm, đối với sự kéo dài của quần chủng cũng chưa bao giờ có nhiều kỳ vọng hơn. Cho đến khi tôi sống trên thế giới này lâu rồi, mới học được một vài điều từ các cậu.”
“Ừm... Được.” Giang Hồng vốn định an ủi anh ta, nghe vậy thì cảm thấy An Kiệt có lẽ chính mình cũng đã nhận ra và từ đó quyết định không còn để ý đến hành vi bất cần nhân tình của An Kiệt nữa.
“Về nội tình của Mê Hoặc.” An Kiệt nói: “Có thể kể lại cho tôi một lần nữa được không?”
“Đương nhiên!” Giang Hồng nói: “Nhưng mà... Ây, tôi còn cần một bằng chứng, ừm... Có thể hơi mạo muội, nhưng ông chủ hai, có thể nào chứng minh anh là anh không?”
An Kiệt đáp: “Cậu rất thông minh, cũng rất cẩn thận, nhưng tôi có thể nói cho cậu một điều, họ không thể sao chép tôi, bởi vì phương thức sao chép trong gương của Mê Hoặc vô dụng đối với tôi. Và chính vì lý do này, tôi là ‘điểm mốc’ của mọi người trong Khu Ủy. Chỉ cần tôi ở đây, thông qua sự xác nhận của tôi, là có thể xác nhận những người khác có phải là thật hay không.”
“Ừm?” Giang Hồng hơi ngạc nhiên một chút, nhưng nghĩ rằng nếu An Kiệt là người ngoài hành tinh, thì có lẽ phương pháp sao chép của Trần Chân Hắc Ám, không chừng thật sự không có tác dụng với An Kiệt.
“Cậu muốn chứng minh cũng được.” An Kiệt lại nói: “Đêm kỷ niệm thành lập trường Đại học Thương Khung, cậu đã dẫn tôi về phòng ngủ của cậu, lấy đi một cái loa Thiên Miêu Tinh Linh.”
“À, được.” Giang Hồng nói.
Mặc dù điều này không thể hoàn toàn chứng minh An Kiệt không bị sao chép, nhưng ít ra có thể khiến Giang Hồng yên tâm hơn một chút.
An Kiệt lại nói: “Bây giờ cậu cũng có thể gọi điện thoại cho Trần Chân, hoặc video với anh ấy.”
Giang Hồng vì thế gọi video cho Trần Chân. Bên Trần Chân dường như rất bận rộn, nhưng vẫn nhấc máy. Anh ta đang họp, rời khỏi phòng họp sau hỏi: “Có chuyện gì vậy, Giang Hồng?”
Giang Hồng: “Anh xem anh ấy là thật không?”
Giang Hồng đã từng gặp Trần Chân Hắc Ám. Điện thoại lưu số liên lạc, sẽ trực tiếp gọi đến chỗ Trần Chân thật. Khả năng xảy ra vấn đề ở điểm này là cực kỳ nhỏ.
“An Kiệt trước sau đều là thật.” Trần Chân nói: “Hiện tại chúng tôi phát hiện Mê Hoặc không thể sao chép cậu ấy. Nhưng tôi xin nói thẳng, An Kiệt, bên cạnh cậu không có một Khu Ma Sư nào cả, cứ thế cùng Giang Hồng bại lộ bên ngoài, sẽ khiến cậu ấy cũng gặp nguy hiểm.”
An Kiệt nói: “Người của Khu Ủy Trùng Khánh đang theo chúng tôi, yên tâm đi, sẽ không lâu lắm đâu.”
Trần Chân liền tắt video. An Kiệt ra hiệu có thể?
“Trần Chân trong lòng các cậu có uy vọng rất cao.” An Kiệt nói.
“Ừm, đúng vậy.” Giang Hồng nói: “Mặc dù anh ấy luôn rất vất vả.”
“Ngồi ở vị trí đó.” An Kiệt nói: “Ai cũng sẽ vất vả, tuy rằng bề ngoài chúng tôi có vẻ mâu thuẫn rất nhiều, nhưng chỉ có anh ấy, mới có thể dẫn dắt các Khu Ma Sư đi về phía trước. Thay bất kỳ ai khác, cũng sẽ không làm tốt hơn anh ấy.”
Vì thế Giang Hồng kể lại chi tiết trong cảnh trong mơ từ đầu đến cuối cho An Kiệt.
An Kiệt chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng không ngắt lời Giang Hồng, cho đến khi nói đến việc Côn đột nhiên bạo phát tấn công họ, Giang Hồng thấy ven đường dừng lại một chiếc xe công vụ.
An Kiệt và Giang Hồng đi đến bên xe, tài xế đã chờ trước cửa xe.
“Đại khái là như vậy.” Giang Hồng nói.
“Ừm.” An Kiệt nói: “Phần lớn đều nhất trí với lời Trần Chân thuật lại.”
Đến lúc này, bước tiếp theo họ liền nên tách ra.
An Kiệt vẫn còn đang do dự. Giang Hồng biết anh ta nhất định còn có vấn đề muốn hỏi, chủ động nói: “Tôi đưa anh ra sân bay nhé?”
An Kiệt nói: “Cậu về đi, được rồi, đừng để bố mẹ cậu chờ lâu quá. Chừng nào cậu về trường học? Chúng ta sau này vẫn có thể gặp mặt ở Đại học Thương Khung. Đúng rồi, tặng cậu một món đồ, coi như lần này đáp tạ.”
An Kiệt tháo một chiếc nhẫn màu bạc trắng từ tay anh, nói: “Đây là thứ tôi mang từ cố hương đến Trái Đất…”
“Này không hay đâu!” Giang Hồng nói: “Đây là kỷ niệm của anh.”
“Nhận đi.” An Kiệt đáp: “Nó đối với tôi mà nói, không có tác dụng lớn lắm.”
Không hiểu sao, Giang Hồng mấy ngày nay luôn có cảm giác kỳ lạ, rất nhiều người, đều là gặp một lần là ít đi một lần, tựa như Lục Tu nói “Trân trọng thời gian ở bên nhau”, có lẽ đây vốn dĩ chính là thái độ sống bình thường của con người? Chỉ là cậu đến bây giờ mới thực sự cảm nhận được.
“Tôi đưa anh đi.” Giang Hồng nói.
“Cảm ơn.” An Kiệt đáp, vì thế cùng cậu lên xe.
Xe công vụ di chuyển ra khỏi khu dân cư, chậm rãi tiến vào đường quốc lộ hướng sân bay Giang Bắc.
“Anh đã nhớ ra chưa?” Giang Hồng nói.
“Nhớ ra một ít.” An Kiệt nói: “Nhưng rất mơ hồ.”
Giang Hồng nghĩ thầm: Tình trạng của những người mất trí nhớ đều có vẻ giống nhau, Lão Tôn cũng thường xuyên nói như vậy.
“Tôi thậm chí không biết thế giới ban đầu là như thế nào.” An Kiệt đáp: “Có lẽ khi quá độ, phần lớn ký ức đã bị rút ra, làm năng lượng để bù đắp tiêu hao. Tôi chỉ nhớ rõ khi Mê Hoặc xuất hiện, tựa như một loại virus, được phóng đại vô số lần, nó lơ lửng ở trên không thế giới của chúng tôi.”
“Vậy nó là Hoặc Tinh à.” Giang Hồng nói.
An Kiệt: “Có lẽ? Nhưng thế giới của chúng tôi không có con đường đi ra ngoài vũ trụ, nói một cách thông tục, nó không phải hình cầu.”
“Ồ…” Giang Hồng nói: “Ừm? Không phải hình cầu, vậy nó là bình à? Không có trọng lực của trái đất, sẽ không rơi xuống sao?”
“Căn cứ thông tin cậu nhận được.” An Kiệt nói: “Miễn cưỡng có thể bổ sung một số điểm vấn đề quan trọng. Nếu Mê Hoặc đến từ vũ trụ, nói vậy thế giới của chúng ta cũng là một hành tinh nào đó bị nó đầu độc. Ừm... Nhưng tôi cảm thấy cố hương của tôi, càng giống một cái chai Klein (2).”
“Vậy anh còn có thể trở về không?” Giang Hồng nghĩ thầm: Có lẽ An Kiệt càng muốn về nhà hơn nhỉ?
“Tôi vẫn luôn cho rằng tôi cũng là cư dân trên Trái Đất.” An Kiệt lại nói: “Trong khoảng thời gian này, Khu Ủy đã tiến hành nghiên cứu về văn minh tiền sử, cho rằng không loại trừ sự tồn tại của 'tiền dân', tức văn minh tồn tại từ một trăm triệu năm mơi vạn năm trước đó (100.500.000).”
Giang Hồng nói: “Nhưng mà hiện tại không có di tích văn minh nào sao?”
An Kiệt “Ừm” một tiếng, nói: “Mà một trăm triệu năm mươi vạn năm trước, một biến cố đã thúc đẩy các mảng kiến tạo lục địa nguyên thủy chia cắt. Không chừng chính là một trong những nguyên nhân khiến văn minh này hoàn toàn bị diệt sạch, nhưng điều này đã không còn quan trọng... Hiện tại xem ra, tôi thật sự không phải người Trái Đất, không phải tiền dân. Ừm, cảm ơn cậu, Giang Hồng.”
An Kiệt thông qua cửa sổ trời (3) trong suốt của xe, nhìn về phía những vì sao mờ ảo trên bầu trời, nói: “Cố hương của tôi, hẳn là ở trong đàn sao.”
Giang Hồng nói: “Tôi cảm thấy không chừng anh có thể trở về, tiền đề là chiến thắng Mê Hoặc.”
An Kiệt nói: “Tôi còn một câu hỏi cuối cùng, Giang Hồng, tôi phát hiện báo cáo của Trần Chân không đề cập đến một điểm, tôi không biết đây có phải là cơ duyên cho phép, hay là 'nó' chỉ hiện ra với cậu, nhưng hiện tại nếu không ai biết, sau này cũng xin cậu đừng nói với những người khác.”
Giang Hồng: “Ừm? Gì? Có chỗ nào bị bỏ sót sao?”
“Đứa trẻ ôm quả cầu ánh sáng.” An Kiệt nói: “Nó còn xuất hiện ở trường hợp nào khác không?”
Đúng rồi! Giang Hồng lập tức nghĩ đến, khoảnh khắc cuối cùng, khi cảnh trong mơ sụp đổ, quả thật đã xuất hiện đứa bé kia. Nhưng Trần Chân cư nhiên không hề nhắc đến nó? Vậy điều này có nghĩa là, Trần Chân, Tào Bân đều không nhìn thấy nó sao?
Nó là ai?
Giang Hồng bị An Kiệt nhắc nhở như vậy, ngay lập tức tràn đầy nghi hoặc. Lần đầu tiên nhìn thấy nó cũng là trong mơ, ngay đêm trước cuộc nổi loạn ở thánh địa, nó cũng tương tự ôm quả cầu sáng, cơ thể cuộn tròn như thai nhi, dường như đang ngủ say. Và cuối cùng của giấc mơ, nó nhìn Giang Hồng một cái, vì thế...
Nhưng đột nhiên, bên trong xe rơi vào sự im lặng chết chóc, ngay sau đó, An Kiệt biết trước được nguy hiểm, đột nhiên xoay người, lấy cánh tay che đầu Giang Hồng.
“Cẩn thận!” An Kiệt hô.
Chiếc xe công vụ gặp phải va chạm dữ dội, Giang Hồng chưa kịp mở miệng, toàn thân đã bay lên không trung, lại bị dây an toàn kéo mạnh trở lại ghế ngồi.
Trên đường cao tốc, một chiếc xe bay nhanh bám đuôi, đâm trúng chiếc xe họ đang ngồi. Xe công vụ quay tròn trên không trung, bay qua dải phân cách và đâm vào hàng cây ven đường. Bên cạnh lại có một quả cầu lửa gào thét bay tới, đánh trúng đầu xe!
“Lục Tu…” Giang Hồng trong khoảnh khắc cuối cùng, đã gọi tên Lục Tu.
Nhưng giọng cậu rất yếu ớt, cậu thậm chí không biết Lục Tu có nghe thấy hay không. Chợt chiếc xe giải thể trên không trung, dầu trong bình xăng hóa thành biển lửa tràn ra.
Dây an toàn của An Kiệt và Giang Hồng đồng thời đứt, hai người bắn nhanh ra ngoài. An Kiệt xoay người trong không trung, nắm lấy tay Giang Hồng kéo cậu về phía mình. Hai người đâm mạnh xuống đất, Giang Hồng tức thì tối sầm mắt, đầu “Ong” một tiếng, đại não không ngừng chấn động trong khoang đầu.
Cậu muốn nôn ra, khó khăn muốn bò dậy từ mặt đất. An Kiệt lại kéo cậu lên, quát: “Chạy mau!”
Nhưng trong đêm tối đó, một bóng hình xuất hiện.
Mắt Giang Hồng khi thì mơ màng, khi thì rõ ràng. Cậu cố gắng phân biệt bóng hình đó. An Kiệt lại kéo cậu bắt đầu chạy trốn.
Ngay sau đó, bốn phương tám hướng có người đuổi theo, hô lớn: “Bộ trưởng!”
Bóng hình đó chỉ chợt lóe qua.
Xoẹt một cái, mấy tia máu tươi nổ tung, các Khu Ma Sư đến cứu viện lại bị một đòn chí mạng!
An Kiệt lập tức dừng bước chân, xoay người đối mặt với bóng đen đó, tay phải nổi lên ánh sáng thi pháp, trầm giọng nói: “Thả Giang Hồng đi, ngươi truy sát cậu ta không có ý nghĩa.”
Bóng đen không ngừng tiến đến gần. Giang Hồng không ngừng lắc đầu, cố gắng lấy ra Vạn Vật Thư, muốn nhìn rõ gương mặt thật của người đó. An Kiệt lại đè tay cậu lại.
Bóng đen không nói gì, một đạo ánh sáng lóe lên xẹt qua.
“An Kiệt——!” Máu Giang Hồng ngay lập tức đông cứng lại.
Thân thể An Kiệt tuôn ra đầy trời máu bạc, giống như thiên hà lấp lánh bay lả tả trong trời đêm. Ngực anh bị đục một lỗ, chợt, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh đầu.
“An Kiệt——!!!” Giang Hồng hét lớn hết sức mình.
An Kiệt cuối cùng vươn ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay Giang Hồng. Lại là một tiếng “Ong”, nước chảy hội tụ bên người Giang Hồng, Lục Tu xuất hiện!
Một đạo huyễn quang màu bạc trắng lóe lên, Lục Tu vừa xuất hiện đã rút ra Phong Hoa kiếm, bóng đen lại một lần nữa dịch chuyển tức thời. Lục Tu một kích không trúng, phi thân lấy chiêu rút kiếm tiến lên, ấn kiếm không rút, bóng đen lại lùi lại, bỗng nhiên vọt lên không trung gần 20 mét. Lục Tu nhẹ nhàng đến gần.
Rút kiếm!
Đây là lần thứ ba Lục Tu xuất kiếm, nhát kiếm này hội tụ ánh sáng mạnh nhất trong thiên địa, chiếu rọi toàn bộ Trùng Khánh sáng như ban ngày, cây cối và sông núi đổ bóng khổng lồ, trong trời đêm như xuất hiện một mặt trời!
Bóng đen lại một lần nữa lùi lại phía sau! Lần này hắn ngay lập tức dịch chuyển tức thời gần trăm mét. Theo Lục Tu vung kiếm một cái, ánh sáng mạnh mẽ hóa thành một quầng sáng xoay tròn khổng lồ, gào thét tới!
Ngay trong khoảnh khắc cuối cùng đó, bóng đen “Oanh” một tiếng biến mất.
Một kích của Lục Tu không trúng, không truy đuổi nữa, chỉ quay đầu bay về phía Giang Hồng trên mặt đất.
Giang Hồng quỳ trên mặt đất ôm An Kiệt, nôn nóng lớn tiếng gọi: “An Kiệt! An Kiệt!”
An Kiệt chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng hiện lên nụ cười. Máu bạc không ngừng chảy ra từ cơ thể anh, thấm vào mặt đất. Ngay sau đó, thân thể anh thế nhưng phát ra ánh sáng trắng.
“Vẫn chưa... vẫn chưa…” Một tay An Kiệt run rẩy, cầm chiếc nhẫn màu bạc trắng mà Giang Hồng đeo trên ngón tay, nhẹ nhàng xoay tròn.
Nhưng không có gì xảy ra, tay An Kiệt cuối cùng mất đi sức lực, buông xuống mặt đất. Thân thể anh dần dần biến thành một cái kén trong ánh sáng trắng, sau đó lại bay ra vô số cánh bướm ánh sáng màu bạc trắng, bay lên không trung.
—----------------------------
(1) Đại Trung sinh (Mesozoic /ˌmɛsəˈzoʊɪk/) là một trong ba đại địa chất thuộc thời Phanerozoic (thời Hiển sinh). Sự phân chia thời gian ra thành các đại bắt đầu từ thời kỳ của Giovanni Arduino trong thế kỷ 18, mặc dù tên gọi ban đầu của ông cho đại (mà hiện nay gọi là đại Trung sinh) là "Secondario" (đệ Nhị) (điều này làm cho đại gần đây nhất là đại đệ Tam). Nằm giữa đại Cổ sinh (Paleozoic) và đại Tân sinh (Cenozoic), đại Mesozoic có nghĩa là "các động vật giai đoạn giữa" trong tiếng Hy Lạp: μεσο meso là giữa và ζῷον zoion là động vật, dịch qua tiếng Hoa 中 zhōng = trung và 生 shēng = sinh. Nó thường cũng được gọi là "thời đại của sự sống Trung cổ" hay "Thời đại của Khủng long", theo tên gọi chung của các loài động vật phổ biến nhất trong đại này.
Đại Trung sinh là thời kỳ của các hoạt động kiến tạo, khí hậu và tiến hóa. Các lục địa dần dần chuyển từ trạng thái liên hệ, gắn kết với nhau thành các trạng thái như ngày nay; sự chuyển dịch này tạo ra tiền đề cho sự hình thành loài và các phát triển tiến hóa quan trọng khác. Khí hậu khi đó là rất nóng trong toàn bộ khoảng thời gian của đại này và nó cũng đóng vai trò quan trọng trong sự tiến hóa và đa dạng hóa của các loài động vật mới. Vào thời gian cuối của đại này, các nền tảng của sự sống hiện đại đã chiếm vị trí.- Nguồn Wikipedia, tìm hiểu thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BA%A1i_Trung_sinh
(2) Chai Klein
(3) Cửa sổ trời xe