Ngày đầu tiên gặp lại, Lục Tu có vẻ hơi đột nhiên không kịp phòng ngừa. Tim anh lại bắt đầu đập nhanh hơn, không ngừng đổ mồ hôi, tay còn không kiểm soát được mà run rẩy.
Anh có rất nhiều điều muốn nói với Giang Hồng, nhưng lời đến miệng lại không thể nói ra. Anh suy nghĩ đi nghĩ lại, không đưa Giang Hồng về phòng ngủ của mình qua đêm, mà để cậu ấy ngủ ở phòng nghỉ của câu lạc bộ đấu kiếm.
Ban đêm, Giang Hồng rất nhanh đã ngủ, họ trải qua một đêm ở riêng, còn Lục Tu thì nghiêm túc nhìn khuôn mặt ngủ của cậu ấy.
Giống như “cậu ấy” trong tưởng tượng của mình… Giống nhau… Lục Tu bỗng nhiên phát hiện, nhiều năm như vậy họ dường như vẫn luôn ở bên nhau, chưa từng chia xa.
Cậu ấy thích cười, cũng thích hỏi rất nhiều câu hỏi không thể hiểu được. Trong chuyến đi luôn thích nhìn chằm chằm anh, ngay cả tư thế ngủ không quy củ này, cũng không khác gì trong tưởng tượng của Lục Tu. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu ấy, cứ như đã gặp không biết bao nhiêu lần…
Mỗi khi Giang Hồng tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, lắc nhẹ không yên phận, Lục Tu liền lập tức nằm lại trên giường khác, sợ bị Giang Hồng phát hiện hành vi điên rồ của mình khi lợi dụng lúc cậu ấy ngủ mà nhìn chằm chằm cậu ấy.
Nhưng anh không thể kiềm chế, cuối cùng, anh nằm nghiêng mặt về phía Giang Hồng, không chớp mắt nhìn cậu ấy.
Trời rất nhanh lại sáng, Lục Tu một đêm không ngủ. Bây giờ anh nửa tình nửa mê, chỉ cảm thấy tất cả như mình đang mơ, đang mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Tựa như trong kế hoạch của mình, anh dẫn Giang Hồng đi báo danh. Ngày thường anh hiếm khi xuất hiện trong khuôn viên trường đông học sinh, không ít người nhìn chằm chằm họ, điều này khiến Lục Tu có chút bực bội.
Nhưng Giang Hồng rõ ràng rất hưng phấn, cũng rất tò mò hỏi cái này hỏi cái kia. Lực chú ý của Lục Tu hầu như chưa bao giờ rời khỏi cậu ấy. Anh không dám nhìn chằm chằm Giang Hồng, nếu không chỉ sẽ khiến mình trông như kẻ b**n th** – anh kiểm soát ánh mắt, cố gắng nhìn thẳng về phía trước, câu một câu không mà trả lời Giang Hồng một cách thờ ơ nhưng lại hy vọng cậu ấy nói với mình nhiều hơn.
Đây lại là một loại dày vỏ khác, nhưng Lục Tu cam tâm tình nguyện chấp nhận tất cả.
Cuối cùng anh đưa Giang Hồng đến trước ký túc xá, từ biệt cậu ấy.
Nhưng khi anh trở lại phòng hoạt động lớp S, vẫn đứng ở bên cửa sổ nhìn về phía ký túc xá học sinh.
“Hôm nay mọi việc suôn sẻ chứ?” Tào Bân hỏi.
Lục Tu đang thất thầy, quay người gật đầu, rồi lại lập tức nhìn ra ngoài. Giang Hồng bây giờ đang làm gì? Anh tìm đọc danh sách học sinh, biết con trai duy nhất của Thiên Thủy Dương gia đã đến báo danh, cùng phòng ký túc xá với Giang Hồng. Cậu ấy có bị khi dễ không?
Tào Bân nhắc nhở nói: “Tôi tin rằng cậu sẽ không đi theo dõi em ấy.”
“Không.” Lục Tu nói: “Sẽ không, như vậy tôi đã rất thỏa mãn. Tôi tuyệt đối sẽ không làm điều xằng bậy.”
Anh đã học được rất nhiều nguyên tắc xử thế của con người, bao gồm cả tôn trọng người khác.
Lục Tu rất nhiều năm trước… Ước chừng một trăm năm trước cũng từng nghĩ tới, nếu Giang Hồng chuyển thế có vợ có con, đã lập gia đình, vậy thì mình có lẽ sẽ đặt chân gần nhà cậu ấy, trước tiên làm hàng xóm với cậu ấy, rồi lại từ từ quen biết.
Ở điểm này, anh có thể kiểm soát bản thân, sẽ không giống một số con rồng phương Tây, làm ra hành vi trực tiếp bắt nhốt người trong hang núi.
“Có thể tạo ra một số cơ hội tình cờ gặp mặt.” Tào Bân nói: “Tuy nhiên vẫn phải chú ý tuần tự dần dần.”
Lục Tu đáp: “Ừm, tôi biết rồi.”
Chiều tối cùng ngày, Lục Tu tìm một vị trí rất hẻo lánh trong nhà ăn, nhìn từ xa, Giang Hồng quả nhiên đã đến, cùng hai người bạn cùng phòng của cậu ấy. Họ dường như vừa gặp đã quen.
Lục Tu luôn cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí có chút không dám lên trước bắt chuyện với cậu ấy. Cuối cùng quyết định trước tiên cứ nhìn từ xa như vậy.
Cậu ấy lớn lên thật đẹp mắt. Lục Tu nhìn rất lâu, rồi rút ra kết luận như vậy.
Nhưng cậu ấy còn nói mình lớn lên cũng đẹp. Lục Tu thầm nghĩ.
Lục Tu lấy điện thoại ra, vừa nhìn cậu ấy từ xa, vừa nhắn tin cho cậu ấy. Giang Hồng đang vừa nói vừa cười với bạn cùng phòng, lập tức rút điện thoại ra, bắt đầu trả lời tin nhắn của Lục Tu.
Anh muốn thử xem Giang Hồng có thể trả lời tin nhắn của mình trước tiên hay không, nhưng thử như vậy là không tôn trọng, anh liền không làm như vậy. Cho đến khi Giang Hồng và nhóm bạn cùng phòng rời đi, đến đêm khuya, Lục Tu mới gửi tin nhắn thứ hai cho cậu ấy, hỏi cậu ấy đã ngủ chưa.
Lần này Giang Hồng cũng lập tức trả lời anh và nói một chuỗi dài cảm nhận về những câu chuyện ma kinh khủng.
Lục Tu: “…………”
Lục Tu đột nhiên nở nụ cười, ngồi ở bàn làm việc. Giương mắt liền có thể nhìn thấy ký túc xá học sinh cách đó 2 km. Nơi đó đã tắt hết đèn, một mảnh yên tĩnh. Anh tưởng tượng thấy biểu cảm sợ hãi mà trốn trong chăn của Giang Hồng, chỉ lộ ra đôi mắt, nghĩ sao cũng thấy buồn cười.
Anh cảm thấy giữa họ nên có một liên hệ chặt chẽ hơn. Anh nghĩ đi nghĩ lại, nghiêm túc mà gỡ xuống vảy ngược của mình, chuẩn bị tặng cho Giang Hồng. Anh sợ sẽ làm đau tay Giang Hồng, nên đã mài giũa rất lâu. Khi đến phòng ngủ của cậu ấy, cậu ấy đã ngủ. Lục Tu đặt vảy ngược của mình ở bên gối cậu ấy, đồng thời cũng là một lời nhắc nhở: nhắc nhở bạn cùng phòng của cậu ấy không được bắt nạt cậu ấy.
Ngày hôm sau, Giang Hồng chủ động tìm anh.
Đây là một lời mời sao? Lục Tu không chút nghĩ ngợi liền trả lời cậu ấy. Chiếc Kawasaki H2 của anh đã sẵn sàng, có thể chở cậu ấy đi ra ngoài bất cứ lúc nào, giống như điều anh đã tưởng tượng khi mua nó.
Nhưng hôm nay vẫn chưa phải lúc, Lục Tu lại có chút thất vọng. Giang Hồng có bạn cùng phòng của cậu ấy đi cùng. Lục Tu biết không thể quá sốt ruột nhưng anh không thể đơn thuần ở lại trong trường học, vì thế cũng đi Tây An.
Anh gửi tin nhắn cho Giang Hồng. Giang Hồng rất lâu sau mới trả lời anh, người hữu duyên vào mật thất, mấy giờ. Lục Tu luôn có chút lo được lo mất, nhưng khi màn đêm buông xuống, mọi thứ lại trở nên tốt đẹp như vậy.
Giang Hồng mang cho anh một món quà. Vì thế mấy ngày liền, Lục Tu đi đâu cũng mang theo cái tai nghe đó, đeo nó ở cổ, làm một món trang trí.
“Tai nghe rất đẹp.” Tào Bân nhận xét.
“Ừm, kiểu cặp đôi.” Lục Tu đáp.
“Chà.” Khả Đạt trở về trường học một chuyến, thấy Lục Tu thì nói: “Tiến bộ vượt bậc nha, đã nhận được tín vật đính ước rồi sao?”
Lục Tu đánh lạc hướng, hỏi Tào Bân: “Tôi có thể tham gia huấn luyện quân sự được không?”
“Tốt nhất không nên.” Tào Bân nhắc nhở nói: “Huấn luyện quân sự cho phép thăm hỏi, thăm hỏi một chút thì được rồi.”
Lục Tu rất muốn tìm cơ hội lại gần Giang Hồng mọi lúc. Mặc dù họ ở cùng một trường, nhưng số lần gặp mặt mỗi ngày có hạn. Lục Tu còn cố gắng kiềm chế bản thân, không gửi quá nhiều tin nhắn cho Giang Hồng, để tránh làm cậu ấy cảm thấy mình dài dòng. Trên thực tế, ngày thường anh đối với người khác cũng hầu như không nói lời nào.
Nhưng anh luôn không kiểm soát được bản thân. Trước khi Giang Hồng rời đi, anh lại đến cửa quầy bán quà vặt của trường để chờ, chỉ muốn xa xa liếc nhìn cậu ấy.
Lần này Giang Hồng phát hiện anh, từ xa gọi anh, còn ngây ngốc muốn đi đến.
Lục Tu chỉ ra hiệu cho cậu ấy, bảo cậu ấy nhanh lên đi.
Cậu ấy đối với mình, không giống với những người khác. Lục Tu cảm nhận được.
Đêm huấn luyện quân sự, khi Giang Hồng nhìn thấy anh, vui vẻ như một con vật nhỏ. Giang Hồng chạy điên cuồng về phía anh và khoảnh khắc nhảy lên bám vào người anh, Lục Tu quả thực muốn biến thành rồng ngay lập tức mang theo cậu ấy, bay đến chân trời, bay đến nơi thế ngoại đào nguyên, đến một thiên đường trong mộng tưởng.
Anh kiềm chế bản thân, cưỡi Kawasaki H2 lượn qua lượn lại trước mặt cậu ấy. Giang Hồng tràn ngập hâm mộ mà hô to.
Chờ trở lại trường, sẽ chở em đi hẹn hò, hẹn hò thì có thể chở em, mỗi ngày đều chở em. Lục Tu thầm nghĩ.
Nhưng lại qua một ngày, Lục Tu đột nhiên bị Giang Hồng triệu hoán, ngay sau đó là một đống sự cố rối rắm không đầu mối. Lục Tu nhìn vào mắt, đã hoàn toàn ngây ngốc.
Giang Hồng lại là một phàm nhân chính hiệu, hơn nữa không hề hiểu biết về thế giới Khu Ma Sư? Nhưng Lục Tu cẩn thận ngẫm lại, điều này cũng rất hợp lý.
Mãi đến khi Giang Hồng hô lên “Tôi muốn thôi học”, Lục Tu thầm nghĩ: Không muốn học thì thôi học đi, cũng chẳng có gì.
Toàn bộ sự việc, điều khiến Lục Tu để ý nhất, không phải Giang Hồng bằng cách nào đó trời xui đất khiến vào Đại học Thương Khung, cũng không phải quyết định của Giang Hồng sau khi biết tất cả, mà là…
…Cậu ấy sau khi bị kinh hãi, luôn luôn bám chặt lấy Lục Tu, nắm chặt quần áo của anh, hoặc là trốn sau lưng anh.
Ngay cả Lục Tu cũng rất kinh ngạc, Giang Hồng lại sẽ ỷ lại anh như vậy!
Tào Bân đã trở lại, giải quyết việc bỏ học cho Giang Hồng.
“Chờ một chút đi.” Tào Bân nói: “Tôi luôn cảm thấy sự xuất hiện của Giang Hồng có liên hệ với rất nhiều việc trong tiên đoán. Hiện tại tiên đoán của Thúc Hốt đã ứng nghiệm một phần.”
Tào Bân không trực tiếp nghe được lời tiên đoán đó, lúc đó ở đó chỉ có Lục Tu và Hạng Thành.
“Nếu cậu ấy về Trùng Khánh.” Lục Tu nói: “Tôi cũng sẽ chuyển đi.”
Tào Bân biết anh không thể giữ Lục Tu lại, nói: “Cậu cứ ở lại Trùng Khánh một thời gian, rồi xem tình hình sau.”
Lục Tu đưa Giang Hồng về nhà, từ biệt ở cửa khu dân cư. Theo phương pháp mà Tào Bân đã nói, anh tạm thời phong tỏa ký ức của cậu ấy trong khoảng thời gian này.
Mất đi ký ức, vẫn là người đó sao?
Lục Tu luôn tin tưởng, đúng vậy, từ tái sinh sau luân hồi chuyển thế, nhỏ đến một đoạn ký ức. Khi Giang Hồng với vẻ mặt mơ hồ đi vào khu dân cư để về nhà, Lục Tu vẫn ở cách đó không xa nhìn cậu ấy –
– Cậu ấy đương nhiên vẫn là cậu ấy.
Rời khỏi Đại học Thương Khung, Lục Tu bỗng nhiên cảm thấy dường như còn nhẹ nhõm hơn một chút. Tiếp cận cậu ấy với thân phận người thường, họ liền có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, Giang Hồng sẽ không bị những chuyện khác chiếm lấy.
Cùng ngày ban đêm, Lục Tu ngủ trên nóc nhà của Giang Hồng. Gió đêm thật ôn nhu, đến nỗi bầu trời đầy sao cũng trở nên linh động.
Nhưng vào tối ngày hôm sau, anh nhận được đoạn tin nhắn long ngữ trở về đầu tiên từ Hạng Thành.
Hôm sau, anh nhìn theo Giang Hồng rời đi để đi học lớp bổ túc, rồi gửi tin nhắn cho Tào Bân, nói cho anh ta nội dung đại khái của long ngữ.
Tào Bân nói: 【 Tôi đề nghị thảo luận trực tiếp, trở về vài giờ được không? 】
Vài giờ không sao cả, dù sao điều này cũng liên quan đến “số mệnh” của chính Lục Tu. Anh tôn trọng Hạng Thành, cũng tôn trọng Tào Bân, không thể bỏ mặc chuyện quan trọng.
Nhưng ngay đêm đó, Giang Hồng đột nhiên triệu hồi anh.
Cậu ấy không phải đã bị phong tỏa ký ức sao? Lục Tu quả thực khó có thể tin, vì sao còn sẽ nhớ đến mình?
Anh lập tức nhảy ra hành lang bên ngoài văn phòng hiệu trưởng, hóa thành hắc long, biến mất phía chân trời.
Tào Bân sau khi nhận được tin nhắn 【 không việc gì 】 của Lục Tu, cùng Hiên Hà Chí đi đến Trùng Khánh.
Tiên đoán của Thúc Hốt đang chậm rãi mà ứng nghiệm chính xác. Tất cả mọi việc đều đi theo một kết cục đã định. Hiện tại hy vọng cuối cùng duy nhất của Lục Tu, chính là Hạng Thành xa xôi ở ngàn năm trước có thể đánh vỡ số mệnh này.
Đồng thời, anh cũng hiểu rõ ý nghĩa thật sự của “khoảnh khắc tức vĩnh hằng”.
Giang Hồng cho dù làm chuyện gì đều phải đi theo anh, đối với anh tràn đầy tò mò, hỏi cái này hỏi cái kia, giống như toàn bộ thế giới cũng chỉ có một người Lục Tu. Trong ánh mắt cậu ấy tràn đầy sùng bái, hơn nữa rất nghe lời. Lục Tu có khi thậm chí muốn bắt cậu ấy lại và xoa vài cái thật mạnh.
“Khu Ma Sư đều làm gì?” Giang Hồng lại tò mò hỏi.
Bây giờ mới nhớ đến Khu Ma Sư sao? Lục Tu thầm nghĩ, sớm làm gì rồi?
Nhưng một sự kiện khác khiến Lục Tu kinh hãi hơn, Giang Hồng chỉ là một người thường, lại vì chính mình cầm con dao găm hoàn toàn không phát huy được sức mạnh, đi đâm một con yêu thú lớn chưa từng gặp qua, có thể sánh ngang cấp bậc cổ thần?!
Em ấy nghĩ gì? Lục Tu quả thực không thể tin.
“Bởi vì anh có nguy hiểm mà!” Giang Hồng nói: “Tôi cũng không nghĩ kỹ.”
Sâu trong nội tâm anh thậm chí không muốn Giang Hồng trở lại thế giới đó, không muốn rời khỏi Trùng Khánh, chỉ vì ở đây, anh có thể độc chiếm tất cả cậu ấy. Nhưng những cuốn sách đã đọc, những người đã gặp, đều khiến anh biết rằng làm vậy là sai. Một người không thể hoàn toàn độc chiếm một người khác, đúng vậy, rồng cũng không ngoại lệ.
Khi Giang Hồng quyết định trở lại Đại học Thương Khung, Lục Tu có chút kháng cự, nhưng anh vẫn chấp nhận.
Như vậy cũng tốt. Lục Tu thầm nghĩ.
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. Lục Tu đã quen rồi, trong 160 năm này, anh đã học được cách an ủi bản thân, chấp nhận hiện thực và cũng nhượng bộ nhất định.
Anh mỗi ngày đều đang xem lịch sử trò chuyện với Giang Hồng và chờ đợi cậu kết thúc huấn luyện quân sự. Anh sẽ cưỡi Kawasaki H2, xuyên qua hàng trăm km, đến nơi huấn luyện quân sự của cậu, từ xa xa mà nhìn doanh trại, rồi lại trở về khi trời sắp sáng.
Giang Hồng cuối cùng đã trở về, việc đầu tiên là hẹn Lục Tu ăn cơm. Lục Tu sẽ chờ mong từ ba giờ chiều, đúng năm giờ rưỡi đi nhà ăn chờ cậu.
Lục Tu còn muốn đi cùng Giang Hồng đến lớp, nhưng không thể làm quá rõ ràng, chỉ có thể đi dạo trong trường, hoặc là ngồi ngoài khu dạy học, uống một chai Coca chờ cậu ấy triệu hồi mình, nhưng mà chờ mãi, Giang Hồng không bao giờ triệu hồi anh.
Em ấy cũng muốn học tập khắc khổ để làm một Khu Ma Sư ư? Lục Tu thầm nghĩ, những người đã từng thấy anh thi triển sức mạnh khi đó, luôn vô cùng ngưỡng mộ, Giang Hồng có lẽ cũng không ngoại lệ. Thiếu niên luôn thích phi thiên độn địa, oai phong.
Tiếp theo, Giang Hồng phát hiện mạch luân của cậu bị vỡ vụn, không thể thi triển linh lực, tiện đà mà hoài nghi bản thân nghiêm trọng.
Lục Tu rất muốn nói với cậu: Không sao cả, dù em có thể dùng phép thuật hay không, đối với anh đều giống nhau, em chỉ cần triệu hồi anh là được.
Anh không giỏi an ủi người khác, chỉ học được cách an ủi bản thân.
Nhưng khi Giang Hồng hỏi “Có thể tìm nhầm người, thực ra không phải em không” thì Lục Tu ngay lập tức vô cùng đau khổ. Anh không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại ngay lập tức.
Giang Hồng lại vội vội vàng vàng mà xin lỗi. Lục Tu không xem điện thoại, sau khi trở về ký túc xá bình tĩnh vài giờ, thấy Giang Hồng gửi một đoạn tin nhắn xin lỗi dài lê thê, đã sớm nguôi giận.
Anh làm sao có thể giận em? Lục Tu thầm nghĩ.
“Tôi có thể rót vào một chút pháp lực vào tâm mạch của Giang Hồng.” Tào Bân nói: “Nhưng tôi không biết ngược lại có thể hại cậu ấy hay không….”
“Không cần.” Lục Tu đáp, đồng thời nghĩ đến, Tào Bân ám chỉ điều liên quan đến “số mệnh” của họ. Ngày đó những người có mặt, đều là những người được chọn để nắm giữ Trí Tuệ Kiếm. Một khi Hạng Thành không trở về, có lẽ bất kỳ ai trong số họ sẽ cầm Trí Tuệ Kiếm đi trừ ma.
“Nếu cần, tôi đã rót pháp lực vào cậu ấy.” Lục Tu dứt khoát nói.
“Có dùng hay không.” Tư Quy lên tiếng ngay lúc này, nói: “Không phải ngươi định đoạt.”
Tư Quy gập cuốn sách trong tay. Lục Tu đáp: “Tôi không có ý định hiến dâng sinh mệnh vì thế giới.”
Ngụ ý: Những điều đó không liên quan đến tôi. Tôi sẽ đồng hành cùng Giang Hồng. Chỉ cần có tôi ở đây, cậu ấy cũng không cần pháp lực.
Vào Quốc khánh, họ bắt đầu hẹn hò. Lục Tu hiểu điều này là hẹn hò, hạnh phúc bên Giang Hồng, giống như cơn lốc cuốn sóng lớn, đánh sâu vào anh, khiến anh nhất thời không thể tin được.
Đây là sự thật sao?
Họ đi rất nhiều nơi. Một ngày nọ, Lục Tu ở nhà vệ sinh khách sạn tiện tay giúp Giang Hồng giặt áo phông của cậu, đột nhiên cảm thấy điều này thật không chân thật.
Anh cầm lấy quần áo của Giang Hồng, theo bản năng mà ngửi, nhận ra mùi hương của cậu ấy. Trên người Giang Hồng có mùi hương dễ chịu, giống như mùi vị chạng vạng của mùa hè.
Nhưng hành động này lập tức bị Giang Hồng phát hiện. Giang Hồng cười ha ha, hỏi: “Anh đang làm gì?”
Lục Tu đỏ mặt, lại chỉ đành làm bộ như không có chuyện gì.
Anh ấy mỗi ngày chỉ cần ngủ ba tiếng, thời gian còn lại, Giang Hồng luôn ngủ say, ngủ say trong đêm dài. Ban đên lúc này, đối với Lục Tu mà nói lại ngắn ngủi đến thế, đặc biệt khi họ ngủ chung một giường. Giang Hồng luôn ôm lấy anh. Ban đầu Lục Tu chỉ là chờ đợi, chờ cậu xoay người lại ôm lấy mình.
Sau này anh lòng tham không đáy, không nhịn được nhẹ nhàng đẩy cậu một chút, hoặc là kéo ngón tay cậu một chút, khiến Giang Hồng theo bản năng xoay người ôm anh trong mơ.
Anh luôn muốn nhiều hơn, anh còn muốn hôn môi cậu, nói cho cậu mình thích cậu đến mức nào, vì tìm cậu, đã phiêu lưu trên đời này bao lâu…
…Nhưng tiên đoán của Thúc Hốt liên quan đến số mệnh, liên quan đến sự chia lìa định sẵn của họ, trước sau luôn như hình với bóng.