Bắc Kinh, Khu Ủy Ngõ Linh Cảnh.
Trần Chân toàn thân phát sáng chói lọi, lơ lửng trong hư không vô tận. Bên cạnh anh, những phù văn ánh sáng không ngừng hiện lên.
Một luồng hơi thở đang không ngừng tiếp cận – đó chính là bản thân anh, một bản thể khác của anh, tượng trưng cho sự mất mát và cái chết, một ngọn Tâm Đăng khác. Nó giống như thiên thạch gào thét lao đến, nhắm thẳng vào tòa nhà Khu Ủy. Kết giới bắt đầu biến ảo, cuối cùng các Khu Ma Sư lao ra bên ngoài tòa nhà, muốn bảo vệ kết giới này.
“Toàn thể thành viên xin chú ý.” Giọng Phương Nghi Lan vang lên trong tòa nhà: “Toàn thể thành viên xin chú ý, lập tức rời khỏi Khu Ủy Ngõ Linh Cảnh, đừng giao chiến trực diện với kẻ địch.”
Những phù văn không ngừng lóe lên, ngày càng nhiều, từ ban đầu vài chục cái tăng lên hàng trăm, rồi hơn một ngàn, tiếp theo là hàng vạn. Trần Chân ở hình thái hàng thần, duy trì sự ổn định của các phù văn kẽ hở Tâm Đăng trong không gian này.
“Còn bao nhiêu?” Giọng Phương Nghi Lan lại vang lên.
“45%.” Trần Chân nói.
“Không kịp rồi.” Phương Nghi Lan nói.
“Cô đi trước.” Trần Chân mở hai mắt, tốc độ phù văn lóe lên chậm lại. Hai tay anh cầm đèn quyết đang cộng hưởng với vô vàn phù văn trên trời.
Phương Nghi Lan: “Nhưng mà...”
Trần Chân: “Không nhưng nhị gì hết, đi ngay bây giờ!”
Giọng Phương Nghi Lan biến mất. Khoảnh khắc sao băng màu đen tấn công kết giới Khu Ủy, tất cả các Khu Ma Sư đều hóa thành ánh sáng bay đi, phân tán ra bốn phương tám hướng khắp đại địa Thần Châu.
Lớp kết giới đầu tiên bên ngoài tòa nhà cao ốc vỡ nát, Trần Chân Hắc Ám hiện thân trong kết giới.
“Cứ tưởng đại chiến sắp xảy ra.” Trần Chân Hắc Ám đầy vẻ trào phúng: “Vậy mà lại chạy thoát hết à?”
Phía sau Trần Chân Hắc Ám, vô số ma binh như thủy triều tràn vào, chiếm cứ tổng bộ Khu Ủy.
“Nhưng cũng đúng thôi.” Trần Chân Hắc Ám bước lên bậc thang, một lần nữa đi lên những bậc thang ngoài cửa Khu Ủy: “Những kẻ có thể đánh, đều đã hao tổn không ít trước mặt chủ của ta, còn lại chỉ là một đám lão nhược bệnh tàn.”
Trong tòa nhà phát ra ánh sáng Tâm Đăng, giống như một tòa nhà văn phòng sáng rực giữa màn đêm, còn nhìn từ trên không xuống, mặt đất lại là ma khí cuồn cuộn như thủy triều, cảnh tượng đó vô cùng tráng lệ.
Trần Chân Hắc Ám bước vào tòa nhà Khu Ủy, bên trong tòa nhà đã trở thành một vũ trụ hư không cuồn cuộn. Còn Trần Chân thì ở tư thái hàng thần, lơ lửng giữa không trung, những phù văn quanh người anh đồng thời phát sáng, không còn gia tăng nữa, gần mười vạn phù văn kẽ hở ánh sáng đã được anh triệu hồi về bên mình, trông như một dải ngân hà cuồn cuộn, một vũ trụ vô tận.
Các phù văn đang lập lòe sôi nổi bỗng ngừng lại, tản ra ánh sáng mờ nhạt. Trần Chân mở hai mắt, đối diện với Trần Chân Hắc Ám.
Trần Chân Hắc Ám tay cầm đèn quyết, trong Tâm Đăng mất mát, ngọn lửa đen nhánh đang nhảy múa.
“Chủ nhân của ngươi đã hấp thụ đủ linh khí thiên địa.” Trần Chân lạnh lùng nói.
Trần Chân Hắc Ám nở một nụ cười mang theo tà khí: “Nhưng chừng đó còn lâu mới đủ, linh hồn phàm nhân, mới là thức ăn ngon nhất.”
“Lòng tham không đáy, cẩn thận nổ tan xác mà chết.” Lời Trần Chân vừa dứt, đột nhiên các phù văn đầy trời hướng về đèn quyết trong tay anh thu lại. Một tiếng “Ong” vang lên, ánh sáng tăng cường gấp trăm lần, trong ánh sáng chói mắt đó, Trần Chân Hắc Ám đã kích hoạt Tâm Đăng mất mát!
Ngọn lửa đen nhánh quét đi, nhưng Trần Chân mang theo phù văn quang minh cuối cùng, một tiếng “Viu” vang lên, biến mất vào hư không.
Trần Chân Hắc Ám: “!!!”
Khoảnh khắc Trần Chân biến mất, tòa nhà Khu Ủy lập tức tan rã, hàng ngàn vạn tấn xi măng, cốt thép, ầm ầm đổ sập xuống mặt đất!
Đây là một thế giới hoang tàn.
Trên đường, chiếc xe bán tải chở Lục Tu và Giang Hồng rời khỏi địa điểm nơi họ bị lạc lúc ban đầu. Trời đất vẫn một màu đỏ rực, họ như đang chạy trên cánh đồng hoang vu của thời tận thế. Radio hoàn toàn mất tín hiệu, chỉ còn tiếng “sàn sạt” vắng lặng. Giang Hồng không biết nên đi về hướng nào, chỉ đành tạm thời rời xa khu vực bị lạc.
Hai bên đường toàn là hoang dã, núi rừng phía xa đang bốc cháy dữ dội. Trận hỏa hoạn này bắt đầu từ mùa thu, trước khi Mê Hoặc giáng lâm cũng đã cháy cho đến bây giờ. Bầu trời xám xịt một màu. Sau khi rời khỏi khu vực Thần Nông Giá, họ đi qua Thập Yển, rồi tiếp tục lái xe thẳng về phía nam.
“Anh đỡ hơn chưa?” Giang Hồng hỏi Lục Tu đang ngồi ghế phụ.
Lục Tu vẫn luôn dựa vào ghế, thờ thẫn. Dọc đường, cho dù Giang Hồng hỏi gì, anh đều gần như không trả lời.
Khi đêm xuống, họ đã cách lá chắn Mê Hoặc gần 300 km. Không có định vị, cũng không có điện thoại di động, Giang Hồng không thể xác định được điểm đến của mình, chỉ đành đi theo bảng hướng dẫn trên đường cao tốc.
“Em buồn ngủ quá.” Giang Hồng mỗi ngày đều mệt rã rời, thể lực của cậu từ sau khi tỉnh lại chưa bao giờ tràn đầy, chỉ còn hai phần mười: “Em phải ngủ một lát...”
Càng rời xa Mê Hoặc, thời tiết càng trở nên lạnh hơn.
Cậu dừng xe ở một trạm nghỉ. Bên trong trạm nghỉ vắng lặng vô cùng, Giang Hồng nói: “Nghỉ ở đây một lát đi, anh có mệt không?”
Lục Tu không nói gì. Giang Hồng rút chìa khóa xe, Lục Tu cũng theo xuống xe.
“Chỗ đó... chỗ đó kinh khủng lắm đó.” Giang Hồng nói: “Anh... anh có thể đi cùng em vào trong ngủ một lát không? Em hơi sợ, ừm...”
Lục Tu liền theo Giang Hồng vào trong trạm nghỉ. Sảnh lớn trống không, không biết từ đâu còn vọng lại tiếng nước nhỏ lách tách mơ hồ. Giang Hồng nhặt được một khúc gỗ, dùng Vạn Vật Thư biến nó thành ngọn nến, rồi dùng Tam Muội Chân Hỏa để thắp sáng nó.
Cậu cầm ngọn nến đi vào phòng nghỉ của nhân viên, bên trong có một chiếc giường dây thép. Giang Hồng kiệt sức nằm xuống.
“Em sắp chịu không nổi rồi.” Mí mắt Giang Hồng đã nặng trĩu không khép được.
“Cậu ngủ đi.” Lục Tu cuối cùng cũng nói: “Tôi sẽ ở đây.”
Giang Hồng "Ừm" một tiếng, cuộn tròn trong phòng nghỉ chật hẹp ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, cậu nghe thấy Lục Tu đang đi lại, dường như đang nấu mì gói. Giang Hồng hít hít mũi, ngửi thấy mùi thơm.
“Cậu ăn không?” Lục Tu hỏi.
Giang Hồng nói “Không”, cậu buồn ngủ chết đi được, trừ phi có Mê Hoặc ngồi xổm bên cạnh, nếu không không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cậu dậy nổi. Lục Tu liền không để ý đến cậu. Không biết qua bao lâu, Lục Tu ngồi ở mép giường.
Nửa đêm về sáng càng lúc càng lạnh, Giang Hồng trở mình, ôm lấy Lục Tu. Lục Tu định đẩy anh ra, nhưng Giang Hồng lại ôm chặt hơn, cuối cùng Lục Tu không còn giãy giụa, mặc cho cậu ôm.
Hôm sau, trời đã sáng.
Giang Hồng vươn vai, cuối cùng cũng sạc đầy lượng điện, đầu óc choáng váng mà tỉnh dậy, đi rửa mặt ở trạm nghỉ. Lục Tu đã không biết đi đâu.
“Lục Tu! Lục Tu!” Giang Hồng tìm khắp nơi, phát hiện Lục Tu đang ngồi trong một cửa hàng thức ăn nhanh, chăm chú ngắm nhìn một tấm bản đồ du lịch trên bàn.
Giang Hồng tìm thấy đồ ăn trong trạm nghỉ, cùng với một cái bếp gas mini. Cậu thử xem, bên trong còn nửa bình gas, bắt đầu nấu nước để pha mì gói, còn tìm thấy trà sữa Hương Phiêu Phiêu và cà phê hòa tan, ngồi đối diện Lục Tu. Hai người ngồi đối diện nhau.
“Cuối cùng cũng ổn hơn chút rồi.” Giang Hồng nói: “Mấy ngày nay, vẫn luôn thất thần, không, từ ngày ở Thánh địa biết Mê Hoặc sắp đến, liền... Xin lỗi, anh đã quên rồi, đã nói là không nhắc đến chuyện cũ mà.”
“Cậu định đi đâu?” Lục Tu đột nhiên nói.
“Ừm?” Giang Hồng đã pha xong mì, đưa cho Lục Tu.
Lục Tu nhìn bản đồ, Giang Hồng nói: “Chúng ta bây giờ đang ở đâu?”
“Phía bắc là Giang Lăng.” Lục Tu đáp: “Phía nam là thành phố Thạch Thủ.”
“À?” Giang Hồng ngạc nhiên nói: “Đã xa như vậy rồi sao? Lại còn đi xuyên qua toàn bộ Nghi Xương?”
Kế hoạch ban đầu của Giang Hồng là từ Thần Nông Giá đi qua Tương Dương và Kinh Môn, tiến đến Vũ Hán. Dù sao Vũ Hán là một đô thị lớn, Khu Ủy có các trụ điểm ở các thành phố cấp tỉnh lỵ. Ở đó không biết có tìm được các Khu Ma Sư không, cậu muốn tìm được đại đội lớn trước đã. Ngay cả khi Khu Ủy không có ai, nơi trú ẩn hơn nửa vẫn còn mở cửa, nhất định cũng có Khu Ma Sư ở lại canh giữ.
“Cậu muốn đi đâu?” Lục Tu nhìn vào mắt Giang Hồng, rồi nói thêm: “Tôi nói, cậu không có mục đích nào sao?”
Giang Hồng suy nghĩ một lát, nói: “Ban đầu em chỉ muốn tìm anh về... Ây, quả thật không nghĩ nhiều đến vậy, có lẽ là từ ngày em trở thành Khu Ma Sư, mọi chuyện đều có các anh đi trước gánh vác phải không? Em cũng không có ý tưởng gì đặc biệt.”
Lục Tu: “???”
Lời tự thuật của Giang Hồng quả thật rất hỗn loạn, nhưng cậu cẩn thận suy nghĩ lại, hiện tại không có Tào Bân, Lục Tu cũng không còn giống như trước đây, sẵn lòng đứng ra cứu vớt thế giới... Không, vẫn là đừng đi nữa. Giang Hồng cảm thấy Lục Tu đã trả giá tất cả những gì anh có thể, bất kỳ ai cũng không thể lại đặt trách nhiệm lên vai anh ấy.
“Trước tiên em muốn tìm đủ đồng đội.” Giang Hồng nói: “Cuối cùng sẽ đánh bại Mê Hoặc. Chính là cái thứ anh thấy đó... màu đỏ, có xúc tu, nó có một bản thể.”
“Tôi biết Mê Hoặc là gì.” Lục Tu có chút thiếu kiên nhẫn nói.
“Ừm.” Giang Hồng nói: “Và cứu Hiệu trưởng Tào về.”
“Hiệu trưởng Tào?” Lục Tu nghi hoặc hỏi.
“Tào Bân.” Giang Hồng nói: “Chính là cái người mà lúc anh bị đặt trên huyết trì muốn dung hợp với anh ấy. Ây chú đẹp zai.”
Giang Hồng đồng thời thầm nghĩ: Anh cũng không nhớ chuyện ở Đại học Thương Khung sao? Nhưng cậu không dám nói thêm, lại nói: “Thầy ấy là thầy giáo của cả hai chúng ta, ừm... Trước đây thầy ấy đối xử với anh rất rất tốt, chỉ là bị tâm ma khống chế thôi.”
So với Lục Tu, Giang Hồng lại không quá lo lắng về Tào Bân, chỉ vì thầy ấy đã có kinh nghiệm từ chuyện Lục Tu bị tâm ma chi phối. Cậu biết Tào Bân vẫn còn tồn tại, chỉ là bị một nhân cách khác chiếm giữ cơ thể. Lúc trước Giang Hồng phóng Kim Cương Tiễn, gọi Lục Tu trở về được, đương nhiên cũng có thể gọi Tào Bân trở lại.
Tiền đề là: Tào Bân không bị thứ gì khác g**t ch*t trước khi họ b*n r* Kim Cương Tiễn.
Nhưng xét theo tình hình hiện tại, Giang Hồng cảm thấy chắc cũng không có gì có thể làm hại được thầy ấy.
Xem như vì thầy ấy là nam thần của mình đi, mình cũng không chấp nhặt chuyện Hiệu trưởng Tào đã giết mình. Giang Hồng nghĩ thầm như vậy.
“Vậy cậu định đi đâu tìm đồng đội?” Lục Tu lại lạnh nhạt hỏi: “Cậu không có chút kế hoạch nào hả?”
Giang Hồng rất muốn trả lời: không có thì sao? Nhưng như vậy rất dễ cãi nhau, đành phải nói: “Ừm, em nghĩ, cứ đi về phía các thành phố lớn cấp tỉnh trước đã, xem bên trong Khu Ủy có ai không.”
“Thành phố cấp tỉnh gần nhất với chỗ này là Tr**ng S**.” Lục Tu cuối cùng cũng có được câu trả lời: “Tôi có thể đưa cậu bay qua đó, sau đó cầu ai về cầu nấy, đường ai về đường nấy, tôi phải đi rồi.”
(*Một huyện của Trung Quốc, không liên quan đến Quần đảo Tr**ng S* của Việt Nam)
“Anh... đi đâu?” Giang Hồng ngây người.
“Tôi cũng không biết.” Lục Tu nói: “Đi dạo khắp nơi... Liên quan gì đến cậu?”
Giang Hồng từ đáy lòng không muốn chia tay Lục Tu, anh nói: “Bây giờ anh đỡ hơn chưa?”
“Bay trong thời gian ngắn thì được.” Lục Tu có lẽ vì sắp chia tay nên giọng điệu không còn lạnh băng như trước.
Giang Hồng dùng Vạn Vật Thư để kiểm tra trạng thái của Lục Tu, HP của anh đã hồi phục hơn 20% và đang chậm rãi tăng trở lại.
“Em cảm thấy anh vẫn cần nghỉ ngơi… Chờ đã!”
Vạn Vật Thư đột nhiên đưa ra một nhắc nhở, chỉ có Giang Hồng thấy.
【 Cách Xi Vưu đến còn 01:25:27. 】
“Xi Vưu?!” Giang Hồng nói: “Xi Vưu là cái quái gì?”
Lục Tu: “?”
Giang Hồng tức khắc nhận ra nguy hiểm, Vạn Vật Thư chỉ khi sắp có rắc rối mới phát ra cảnh báo cho cậu.
“Xi Vưu là tà thần thượng cổ trong truyền thuyết thần thoại.” Lục Tu nói: “Sao vậy?”
Giang Hồng: “Còn một tiếng 25 phút nữa nó sẽ đến...”
Lục Tu: “Đến đâu?”
Giang Hồng: “Đến chỗ chúng ta.”
Lục Tu: “........................”
Giang Hồng bước nhanh chạy như bay, chạy về phía chiếc xe của họ. Trên bầu trời lại có vô số chim bay biến dị xẹt qua. Lục Tu lập tức túm chặt Giang Hồng, kéo cậu trốn ra phía sau trạm nghỉ.
Hai người ngẩng đầu nhìn phía chân trời, Giang Hồng nói: “Đừng biến thành rồng bay, mục tiêu quá lớn, chắc chắn sẽ bị những con chim do Mê Hoặc thả ra phát hiện!”
Quái điểu ngày càng nhiều, chúng từ lá chắn bay ra, tản đi khắp mặt đất, giống như những binh lính trinh sát tiền tuyến.
“Sao nó lại biết chúng ta ở đây?” Lục Tu nghi hoặc hỏi.
“Em cũng không biết.” Giang Hồng nói: “Anh phải hỏi nó đi... Nhưng Xi Vưu trông như thế nào, em còn chưa gặp bao giờ.”
“Vậy ở lại gặp mặt trò chuyện thử?” Lục Tu nói.
“Không không.” Giang Hồng nói: “Tính mạng quan trọng, vẫn là chạy nhanh đi!”
Giang Hồng khởi động chiếc bán tải, quay đầu xe, đi sang một con đường khác, gào thét lao vào núi rừng.
Lục Tu vẫn luôn trầm mặc, Giang Hồng nói: “Chúng ta đã trốn đến đây rồi, vậy mà lại còn bị tìm ra sao?”
Lục Tu hỏi: “Cậu có phải đã lấy thứ gì từ lá chắn không?”
Cuối cùng, hắc long thấy Giang Hồng "triệu tới", Giang Hồng nói: “Cái đó vốn dĩ là đồ của em, chỉ là bị cướp đi...”
Lục Tu: “Tôi không nói cậu không nên lấy, chỉ là xác nhận có phải vì vậy mà bị truy dấu không.”
Giang Hồng: “Không... Không thể nào?”
Giang Hồng lấy ra chai Klein, nói: “Trừ Vạn Vật Thư cũng chỉ có cái này, nó tên là Khuynh Vũ Kim Tôn.”
Lục Tu: “Không phải nó, hai món pháp bảo của cậu đều không có dấu vết của pháp thuật truy dấu. Cậu tập trung lái xe đi.”
Giang Hồng thầm nghĩ may mắn là Lục Tu tuy mất trí nhớ, nhưng kiến thức và nhận thức cơ bản về pháp thuật thì không quên.
“Ò được rồi, xin lỗi.” Giang Hồng nói, đồng thời nhìn gương chiếu hậu, xác nhận con đường phía trước.
Lục Tu: “Bọn chúng sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Giang Hồng: “Xi Vưu đó! Ma Thần thượng cổ tự mình truy đuổi chúng ta, đây là đãi ngộ VIP gì đây... Phía trước có cháy rừng, làm sao bây giờ?”
Lục Tu: “Dừng xe.”
Giang Hồng dừng xe, Lục Tu mở cửa xe, xoay người lên thùng xe, nói: “Đi đi.”
Giang Hồng lái xe qua đoạn quốc lộ đang bị cháy rừng lan rộng. Ngay sau đó, ánh sáng pháp thuật của Lục Tu phát ra, quét sạch đám cháy xung quanh. Khói bụi ám vào mặt Giang Hồng đen nhẻm, nhưng cậu không dám dừng xe, từ từ đi qua.
“Anh có thể xuống đẩy xe một chút không?” Giang Hồng lại quay đầu nói: “Xe bị kẹt rồi.”
Lục Tu: “...”
Lục Tu đành phải bắt đầu đẩy xe, chiếc xe rất nhanh liền chuyển động. Anh chạy vài bước, trở lại ghế phụ. Giang Hồng bỗng nhiên phá ra một tràng cười lớn, chỉ vì mặt Lục Tu cũng bị khói đen ám đến đen nhẻm.
“Cậu cũng chẳng khá hơn là bao.” Lục Tu tức giận nói: “Đi thôi.”
Giang Hồng lái xe xuyên qua quốc lộ, khoảng cách đến Tr**ng S* lại trở nên xa hơn.
“Chúng ta đến đâu rồi?” Giang Hồng nói.
“Không biết.” Lục Tu nói: “Cứ lái đi.”
Họ đi qua những phế tích đen kịt, cảnh tượng trước mắt thê lương, một vùng đất như sau ngày tận thế.
“Xem Xi Vưu còn bao lâu nữa thì đến.” Lục Tu lại nói.
“Ể?” Giang Hồng lấy Vạn Vật Thư ra, ngây người.
Lục Tu: “?”
Giang Hồng: “Hết rồi sao? Không có!”
Lục Tu: “Tiếp tục đi về phía trước.”
Điều này có nghĩa là Xi Vưu đã bỏ cuộc truy đuổi họ? Hay nó bị thương giữa đường nên quay về? Nội tâm Giang Hồng tràn đầy nghi hoặc. Nhưng Vạn Vật Thư chỉ cần không nhắc nhở, tức là không có nguy hiểm.
Trên quốc lộ, tuyết bắt đầu rơi, Giang Hồng lúc này mới nhớ ra, đây là mùa đông mà!
Việc Mê Hoặc giáng lâm đã làm nhiệt độ không khí xung quanh biến đổi, nhưng khi họ càng rời xa, nhiệt độ mùa đông cuối cùng cũng trở lại bình thường. Sau khi rời khỏi khu vực cháy rừng, gió lạnh gào thét. Giang Hồng tạm dừng nghỉ ngơi bên đường, cùng Lục Tu đi rửa mặt. Nước suối quả thật lạnh buốt thấu xương.
“Chúng ta sắp đến Hồng Hồ rồi.” Giang Hồng không tìm thấy trạm nghỉ, buổi tối chỉ có thể ngủ qua đêm trên xe.
“Để tôi lái đi.” Lục Tu nói.
“Anh biết lái chứ?” Giang Hồng hỏi.
Lục Tu: “Chỉ cần đạp ga và phanh là được phải không?”
Giang Hồng: “A! Anh biết! Em nhớ ra rồi!”
“Tôi không biết.” Lục Tu nói.
Giang Hồng: “Anh biết mà!”
Trước đây ở Thánh địa, Lục Tu đã từng lái xe thể thao một lần rồi.
“Tôi không biết!” Lục Tu dường như có chút tức giận, Giang Hồng đột nhiên nhớ ra, có lẽ chuyện này anh cũng đã quên.
“À được rồi.” Giang Hồng nói: “Không biết cũng không sao, lái đi.”
Thế là Giang Hồng yên tâm giao xe cho anh còn mình thì ngủ ở ghế phụ.
“Lạnh quá.” Giang Hồng nói.
“Cố chịu đi.” Lục Tu đáp: “Vào thành phố rồi tính cách khác.”
Hệ thống sưởi của chiếc bán tải cơ bản không ấm, để tiết kiệm xăng, lại không thể bật sưởi. Giang Hồng chỉ mặc một chiếc áo hoodie và quần thể thao, chủ yếu giữ ấm bằng cách run rẩy. Lục Tu nhìn nhiệt độ ngoài xe, hiện tại là âm sáu độ C.
Trong một màn đêm đen kịt, thế giới chìm vào bóng tối, chỉ có đèn pha của chiếc bán tải sáng lên, chạy trên con quốc lộ cô tịch. Trong trời đất không còn một bóng người, dường như cũng không có sinh vật nào khác.
“Tỉnh dậy đi.” Lục Tu nói: “Tỉnh dậy, này.”
Giang Hồng mơ thấy mình đang bơi trong mùa đông, run rẩy không kiểm soát. Lục Tu nhìn gương mặt ngủ say của Giang Hồng, sững sờ một lúc, rồi ghé sát vào tai cậu, lớn tiếng nói: “Giang Hồng!”
Giang Hồng giật mình tỉnh giấc, lập tức th* d*c không ngừng, tim đập thình thịch.
“Phía trước là trấn nhỏ phải không?” Lục Tu ra hiệu cho Giang Hồng nhìn, rồi lái chiếc bán tải lên một sườn núi.
“Không... không phải chứ?” Giang Hồng thấy rất nhiều ngôi nhà thấp bé đứng san sát, dùng sức dụi dụi mắt, nói: “A! Đây là một khu cắm trại xe nhà!”
Đèn pha của chiếc bán tải chiếu tới. Lúc 3 giờ sáng, họ đã đến bên bờ Hồng Hồ. Sóng hồ Hồng Hồ dập dềnh cuồn cuộn, hệt như câu “Nước Hồng Hồ, sóng đánh sóng”. Bốn phía vẫn một màu đen tối.
“Em lạnh muốn chết rồi.” Hơi thở Giang Hồng phả ra đã thành sương trắng. Lục Tu ôm cậu xuống, thô bạo kéo cánh cửa một chiếc xe, bảo Giang Hồng đi vào.
Trong xe một màu đen kịt, Giang Hồng nhanh chóng thúc giục Tam Muội Chân Hỏa tự mình đốt lửa sưởi ấm. Cậu nhớ tới Tư Quy đã từng cho cậu một phiến lông chim phượng hoàng, nhưng phiến lông đó dường như đã biến mất sau khi cậu gặp tấn công.
Tư Quy cũng không biết đi đâu, cậu ấy còn sống không?
Lục Tu xuống xe, một lát sau lại đi tới ngồi vào ghế lái, cắm chìa khóa khởi động chiếc xe nhà.
Bình ắc quy đầy điện, ngay lập tức trong xe nhà tràn ngập ánh sáng ấm áp. Bình xăng và két nước cũng đầy.
“Vạn tuế!” Giang Hồng tức khắc điên cuồng gào thét: “Anh quả thực là cứu tinh nhân thế!”
Lục Tu: “...”
Hệ thống sưởi dần dần hoạt động, tim Giang Hồng cuối cùng cũng không còn khó chịu như vậy. Cậu nói: “Đây là kiểu xe chúng ta đã lái trong chuyến du lịch lần trước! Vận may thật sự tốt quá!”
Lục Tu không nói gì, Giang Hồng chợt nhớ ra, vội nói: “Xin lỗi, em lại nói đến chuyện trước đây.”
Nhưng lần này Lục Tu không tức giận, chỉ thuận miệng nói: “Không sao, cậu có muốn ăn gì không? Tôi đi dọn đồ ăn trên xe bán tải lên nhé.”
Họ chuyển một ít đồ ăn dự trữ lên xe. Giang Hồng mở một hộp đồ hộp, thử dùng bếp gas trên xe, cũng dùng được. Cuối cùng thì cũng không cần ăn mì ăn liền nữa rồi.
Trên xe còn có điện! Đây là điều hạnh phúc nhất, Giang Hồng nhanh chóng cắm điện thoại vào sạc.
Lục Tu nhìn điện thoại di động của Giang Hồng, Giang Hồng liền nói: “Cái này gọi là di động.”
“Tôi biết đây là di động!” Lục Tu giận dữ nói: “Tôi đâu phải đứa đần.”
“À à, xin lỗi.” Giang Hồng thường xuyên không thể phân biệt điều gì Lục Tu biết hoặc không biết. Cậu nấu một nồi mì, cho thêm thịt hộp ăn trưa, nói: “Ăn đi, ngày mai sau khi chúng ta ra ngoài, em sẽ tìm cách cho anh một cái di động.”
Thế là hai người ngồi đối mặt nhau trong xe, trầm mặc ăn mì.
“Lại có xe nhà.” Giang Hồng rất vui vẻ, nói: “Đây là ân huệ trời ban.”
Lục Tu nhìn quanh, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Giang Hồng thầm nghĩ: Có phải anh cảm thấy có cảm giác quen thuộc không?
“Phải tìm một chỗ để trữ đủ xăng trước.” Giang Hồng lại nói: “Như vậy thì có thể đổ xăng bất cứ lúc nào, lại làm thêm một bộ ắc quy dán bùa cung cấp điện cho xe.”
Lục Tu ăn xong, chủ động đi rửa chén. Giang Hồng nhìn bóng lưng anh, nói: “Em còn muốn ngủ thêm một lát nữa, anh có ngủ không?”
Lục Tu: “Tôi hầu như không cần ngủ.”
“A?” Giang Hồng ngây người.
Lục Tu: “?”
Giang Hồng: “Rồng không cần ngủ sao?”
Lục Tu: “Đúng vậy, có vấn đề gì à?”
Giang Hồng nghĩ thầm: Vậy anh trước đây... lúc ngủ cùng em cả đêm, đều đang làm gì vậy?
“Tôi mỗi ngày chỉ cần ngủ hai lần, mỗi lần một tiếng rưỡi là đủ rồi.” Lục Tu đáp.
“À...” Giang Hồng nhớ lại trước đây, tức là nửa đêm, Lục Tu nhất định rất nhàm chán nhỉ, anh sẽ mở to mắt nhìn trần nhà sao? Hay là nằm cạnh mình chơi điện thoại?
“Vậy em ngủ tiếp một lát nữa.” Giang Hồng ăn no cuối cùng cũng hồi sức, nhiệt độ sưởi cũng tăng lên, khiến cậu buồn ngủ rũ rượi. Cậu liền hạ đệm giường xuống, tự mình nằm trên đó đắp chăn. Lục Tu rửa chén xong, tiện tay tắt đèn.
Không biết đã ngủ bao lâu, Giang Hồng cảm thấy Lục Tu cũng nằm lên, liền dịch vào trong nhường chỗ một chút, giống như những lần trước khi lái xe nhà du lịch, họ đã ngủ đôi trên giường.