Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 154

“Tiểu vương nương nương, hạ thần Nhị Hoàn, là đội trưởng đội thân vệ của ngài…”

 

“Oa a! Thật sự có sao?! Tôi cứ tưởng chỉ là nói đùa thôi chứ!” Giang Hồng thấy một con gấu trúc mập mạp khác, tức thì mừng rỡ như điên.

 

“Đúng vậy ạ.” Con gấu trúc tên Nhị Hoàn cung kính nói: “Tôi là em trai song sinh của Đại Hoàn.”

 

Xe bay còn khoảng 1 giờ 15 phút nữa là đến Bắc Kinh. Trì Tiểu Đa trong xe đang chia sô cô la cho Trần Lãng ăn, không ngừng an ủi cậu ấy, bảo đừng lo lắng. Nghe vậy, anh nói: “Đương nhiên rồi, đã nói thì sao có thể tư lợi bội ước? Nhị Hoàn có thể làm tọa kỵ của cậu.”

 

“Không cần.” Lục Tu rõ ràng có chút ghen tị, hiếm hoi bác bỏ đề nghị của Trì Tiểu Đa, nói: “Tôi sẽ chở Giang Hồng.”

 

“Nhưng thỉnh thoảng cậu cũng phải tác chiến chứ.” Trì Tiểu Đa nói: “Lúc này, Giang Hồng liền cần phải có một tọa kỵ không phải sao?”

 

Giang Hồng vốn định nói “Đúng vậy, đúng vậy”, nhưng nhìn thấy Lục Tu có chút ghen, liền không dám nói tiếp.

 

Lục Tu: “Vậy tôi bình thường lấy tọa kỵ này làm gì bây giờ?”

 

Trì Tiểu Đa: “Khi cậu bay mà khoảng cách quá xa, có thể đưa Nhị Hoàn đi cùng chứ. Nó bình thường rất có nhãn lực đấy.”

 

Nhị Hoàn nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta rất có nhãn lực.”

 

Lục Tu: “……”

 

Chở Giang Hồng bay đi bay lại vốn là thế giới của hai người. Giờ lại biến thành còn phải chở thêm tọa kỵ của em ấy, Lục Tu nghĩ đến liền đau đầu. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong thời gian gần đây, dù sao chỉ cần tác chiến kết thúc, Giang Hồng hẳn là không cần tọa kỵ nữa.

 

Mà nhìn Giang Hồng, cậu lại thực sự rất thích gấu trúc, một vẻ muốn tiến tới sờ, nhưng lại kiêng dè Lục Tu ghen, không dám quá thân cận với gấu trúc, biểu cảm đó thật khiến người ta xót xa.

 

“Được rồi.” Lục Tu cuối cùng nhượng bộ. Thế là Giang Hồng hoan thiên hỉ địa, tiến tới v**t v* Nhị Hoàn mấy cái. Đương nhiên, cậu rất có chừng mực, vuốt xong rồi lại quay lại, treo trên người Lục Tu.

 

Thích Lục Tu nhất, Giang Hồng thầm nghĩ, vẫn là Lục Tu đẹp trai nhất!

 

Mọi người: “……”

 

Giang Hồng: “?”

 

Mặt Lục Tu đột nhiên đỏ bừng.

 

Nhị Hoàn lập tức nói: “Lãng mạn quá!”

 

Giang Hồng: “Sao vậy? Tôi nói gì sao?”

 

“Cậu nói ‘thích Lục Tu nhất’.” Trì Tiểu Đa nói: “‘vẫn là Lục Tu đẹp trai nhất’, nửa câu sau tôi không thể tán đồng, Hạng Thành mới là người đẹp trai nhất chứ.”

 

“A a a a! Trời ơi!” Giang Hồng phát điên nói: “Tôi nói ra lời độc thoại nội tâm rồi sao?”

 

Lục Tu: “Còn nói thật sự rất lớn tiếng.”

 

Giang Hồng quả thực mặt đỏ bừng. May mắn ở đây chỉ có mấy người họ cộng thêm một con gấu trúc. Nhưng rất nhanh, Hạng Thành cũng tới, trên vai đậu Tư Quy, Đại Hoàn cũng chen vào, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Trì Tiểu Đa.

 

Hạng Thành nhìn đồng hồ, nói: “Còn hơn một giờ nữa là đến Bắc Kinh. Vạn Vật Thư có chương mới nào không?”

 

“À đúng rồi.” Giang Hồng nhớ ra, Vạn Vật Thư đã đạt được sức mạnh trọng sinh: “Nhưng em vẫn chưa biết cách sử dụng nó. Cho đến bây giờ, vẫn chỉ biết dùng phép biến hóa. Sức mạnh trọng sinh có thể làm người sống lại không?”

 

Giang Hồng đặt Vạn Vật Thư lên bàn trà, phù văn thứ ba trên đó sáng lên.

 

“Tôi đoán là không.” Trì Tiểu Đa nói: “Chúng ta không nhìn thấy tác dụng của Vạn Vật Thư, cậu có thấy có khác biệt gì không?”

 

Trần Lãng viết một hàng chữ trên iPad, rồi đưa cho họ xem: 【Từ quy tắc chung, chúng ta có thể suy đoán ra vài tác dụng. Tôi hiện tại đại khái có thể đoán được một ít, giống như quy tắc chung “Biến ảo ngoại hình”, sau khi đạt được chương vô thường và vĩnh hằng.là có thể biến ảo tất cả sự tồn tại, bao gồm cả nội tại.】

 

Trì Tiểu Đa: “Ừm, đúng vậy.”

 

Trần Lãng: 【Với linh lực xoá bỏ, công năng tương ứng có khả năng rất lớn là “Mất đi”, bởi vì chúng ta thường nói “Vạn pháp quy tịch, duy tâm đăng chi lực vĩnh tồn” , trong đó “quy tịch” chính là biến mất hoàn toàn.】(Vạn vật trở về hư vô, chỉ có sức mạnh Tâm Đăng là vĩnh tồn)

 

“Đúng vậy!” Trì Tiểu Đa chợt hiểu ra.

 

Giang Hồng nói: “Cho nên, ‘trọng sinh’ là một trong những thao tác điều khiển linh? Là làm cho ‘linh’ sinh ra từ hư không sao?”

 

Trần Lãng: 【Có lẽ là chuyển hóa?】

 

Giang Hồng: “Để tôi nghĩ xem, tôi quả thật đã dùng rồi! Chỉ là dùng rất ít, cái công năng ‘nhuộm đẫm’ đó!”

 

Giang Hồng đã dùng một lần “nhuộm đẫm” khi lén đổi đầu Thúc Hốt. Lúc đó, cậu đã biến hai hộp cơm thành pháp bảo tỏa ra linh lực.

 

“Không được dùng ở đây.” Hạng Thành lập tức ngăn cản hành vi thử nghiệm của Giang Hồng. Dù sao, một khi linh lực không được kiểm soát tốt, rất dễ dàng làm chiếc xe đang bay nổ tung và bay ra ngoài tầng khí quyển.

 

“Em có thể dùng anh để làm thí nghiệm.” Lục Tu nói: “Cái nhuộm đẫm này, anh đoán là tăng cường năng lực.”

 

“Ừm… Được chứ?” Giang Hồng nhìn Lục Tu, cười nói: “Em nhất định sẽ rất cẩn thận.”

 

Xe bay không ngừng tiếp cận Bắc Kinh, tầng mây bắt đầu tụ tập, tiếng sấm và mưa to hoành hành.

 

“Đây là mảnh đất cuối cùng chúng ta cần thu phục.” Hạng Thành nói: “Đối phương nhất định đã nhận được tin tức rồi. Không cần che giấu tung tích nữa, sau khi tiếp cận Tòa nhà Khu Ủy hãy bắt đầu toàn lực tiến công!”

 

“Đã biết.” Lục Tu nói.

 

Trì Tiểu Đa mở cửa xe, mưa to tức thì đổ vào.

 

“Trần Chân, anh nghe thấy không?” Trì Tiểu Đa hô.

 

“Nghe thấy!” Trần Chân bên kia dường như đang tổ chức lần tấn công cuối cùng, nói: “Kết giới do Thiên Thu Vạn Thế Luân tạo thành, chúng ta trước sau vẫn không thể công phá chính diện!”

 

“Chúng tôi bây giờ sẽ tranh thủ thời gian cho các ngươi.” Trì Tiểu Đa nói.

 

Trần Lãng nhanh chóng viết một hàng chữ trên iPad, đưa cho Giang Hồng. Giang Hồng nhìn, rồi đọc to.

 

Giang Hồng: “Thiên Thu Vạn Thế Luân tuy là pháp bảo siêu cấp nhưng sức mạnh của người kích hoạt pháp bảo là có giới hạn! Kết giới không thể chịu đựng được xung kích quá cao, chúng em sẽ dốc toàn lực tấn công kết giới này! Để tranh thủ cơ hội cho các anh!”

 

Trong hẻm Linh Cảnh, lá chắn của Khu Ủy đã hoàn toàn biến mất, lộ ra tòa nhà cao 33 tầng. Trần Chân Hắc Ám toàn thân bốc hắc hỏa, lơ lửng trên đỉnh tòa nhà với hình thái hàng thần, tay cầm ống kinh luân. Thời gian xung quanh hắn tạo thành sự vặn vẹo kỳ dị.

 

Một bên khác, chính là Trương Tích Đình đang lơ lửng giữa không trung!

 

Trương Tích Đình giống như bố cậu, triển khai kết giới Mộng Trung Vô Tận Cảnh, bảo vệ tất cả các Khu Ma Sư đang tác chiến, đối kháng với Tâm Đăng mất mát của Trần Chân Hắc Ám.

 

Hạng Thành là người đầu tiên biến thành rồng, Trì Tiểu Đa nhảy lên. Ngay sau đó là Lục Tu hóa thành hắc long. Giang Hồng siết chặt sừng rồng, bị mang ra ngoài!

 

Trần Lãng quay người đến vị trí điều khiển, bắt đầu điều khiển xe bay.

 

Trên mặt đất, trong mưa to, vô số tảng đá khổng lồ đột ngột mọc lên từ mặt đất, bắt đầu đè ép về phía trung tâm Tòa nhà Khu Ủy. An Kiệt đang đứng trên đỉnh núi đá, phóng ra ngân quang, ý đồ xâm nhập kết giới.

 

Tề Úy điều khiển giao long, ngang trời mà đến, hô: “Phá vỡ kết giới của hắn!”

 

“Đến đây.” Giọng hắc long vang lên: “Để ta xem sức mạnh của Vạn Vật Thư.”

 

Giang Hồng tay cầm ma trượng, phát động hiệu ứng nhuộm đẫm, điều chỉnh hiệu ứng ánh sáng quanh thân hắc long lên mạnh nhất, tất cả hiệu ứng đều kéo đầy.

 

Hắc long: “……”

 

Đôi mắt hắc long đột nhiên mở to, phát ra tiếng rồng ngâm chấn động thiên địa!

 

Sức mạnh thiên mạch cuồn cuộn không ngừng vọt tới, cùng với lôi điện, đánh trúng sừng rồng. Hắc long lại một lần nữa lột xác, ầm ầm biến hóa giữa không trung, trở thành cự long kim quang vạn đạo!

 

“Vãiiiiiii!” Trì Tiểu Đa điên cuồng gào thét.

 

“A a a ——” Giang Hồng hô: “Không… Ngại quá! Hơi quá rồi…”

 

Kim long giống như cự long sáng thế, thân hình bành trướng mấy chục lần, khẽ quay người lại, tầng mây liền ầm ầm mở rộng, hiện ra mặt trời chói chang vạn trượng. Giọng Lục Tu vang vọng chân trời: “Tốt lắm!”

 

Ngay sau đó, kim long phun ra một đạo long viêm! Trần Chân Hắc Ám khó thể tin, nhìn về phía không trung, lập tức dốc toàn lực ứng phó, phóng thích sức mạnh Tâm Đăng mất mát. Thiên Thu Vạn Thế Luân toát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, thẳng l*n đ*nh.

 

Kết giới tức thì tan nát dưới sức mạnh của kim long. Thanh Long chở Trì Tiểu Đa nhanh chóng lướt qua bên cạnh kim long. Trì Tiểu Đa hô: “Cho chúng tôi một ít nữa!”

 

Giang Hồng vung ma trượng, chỉ vào Thanh Long, kéo hiệu ứng nhuộm đẫm lên mức tối đa. Linh khí thiên địa lập tức điên cuồng vọt tới, hình thể Thanh Long bành trướng. Hai con rồng trong chớp mắt tạo thành một xoáy nước, đồng thời phóng thích long lực về phía Tòa nhà Khu Ủy.

 

Cái gì kết giới, cái gì pháp tắc, tất cả đều tan vỡ dưới sức mạnh vô cùng cường hãn. Quả nhiên, linh lực cường hãn mới là tất cả! Tòa nhà Khu Ủy từ sân thượng trở xuống, bị phá hủy từng tầng.

 

“Hạng Thành——!” Giọng An Kiệt bực bội truyền đến từ mặt đất: “Lan rộng quá! Cần phải truy cứu trách nhiệm!”

 

Giọng Thanh Long từ không trung truyền đến: “Kẻ phản diện đang chữa trị, cậu xem kìa?!”

 

Trần Chân Hắc Ám dốc toàn lực, duy trì đài cao dâng lên, đồng thời phân ra một luồng hắc hỏa, đánh úp về phía Giang Hồng đang ở trên cao!

 

Nhưng ở một phía khác, Trần Chân hàng thần, ánh sáng Nhiên Đăng chiếu rọi thế gian, một tay cầm đèn quyết, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống đài cao.

 

Hai con rồng mỗi con rút lui một bên, bay lên bầu trời. Hắc long khôi phục nguyên dạng, giọng Lục Tu vang lên: “Thế là hết rồi sao?”

 

“Khoan đã!” Giang Hồng nói: “Em muốn truyền toàn bộ nhuộm đẫm cho Trần Chân… Em biết rồi! Chức năng này chính là buff!”

 

Hắc long nói: “Chú ý lượng linh khí thiên địa.”

 

Giang Hồng dùng ma trượng chỉ vào Trần Chân, lại một lần nữa kéo hiệu ứng nhuộm đẫm lên tối đa. Đột nhiên, ngay cả Trần Chân cũng hoàn toàn không ngờ sức mạnh của mình lại được nâng lên vài cấp độ. Sự giằng co giữa ánh sáng và bóng tối trong khoảnh khắc đã thay đổi. Cường quang che trời lấp đất tràn tới, bao phủ Trần Chân Hắc Ám.

 

Trần Chân như một ngôi sao phát ra ánh sáng trắng mạnh mẽ đang nở rộ, chiếu rọi màn trời đen tối. Ánh sáng Tâm Đăng điên cuồng tuôn trào. Chân ngôn, thiên âm, thần mạo, tất cả đều biến mất dưới sức mạnh cường hãn của Vạn Vật Thư. Trước mắt chỉ còn ánh sáng, thứ ánh sáng đã xuất hiện từ khi vũ trụ ra đời, đã sáng tạo ra vạn vật.

 

“Cặp mắt đếch chịu nổi!” Thanh Long gầm rống nói: “Nhanh thu nó!”

 

Trần Chân Hắc Ám dường như đang gầm rống điều gì đó, nhưng đã không ai nghe thấy được. Hắn như một cục than tro bị thiêu đốt nhanh chóng trong liệt hỏa, không ngừng bay lượn trong cơn lốc ánh sáng này. Ma chủng tức thì bị Tâm Đăng tinh lọc.

 

Sau đó nữa, một vụ nổ ánh sáng khuếch tán hình vòng tròn, bao phủ đại địa Hoa Bắc. Gần như tất cả các khu vực trên Thần Châu đều tình cờ thấy được luồng sáng chói đó.

 

“Cảm ơn đã giúp đỡ.” Giọng Trần Chân bình tĩnh truyền đến từ biển ánh sáng.

 

Trong thoáng chốc, ánh sáng khắp trời liền thu lại, trở về trên người Trần Chân. Nhiên Đăng nở rộ ánh sáng dịu dàng của mình, nhìn xuống thế gian.

 

Ở chỗ Trần Chân Hắc Ám bị tinh lọc, vẫn còn một tia lửa vô sắc nhảy nhót, dưới sự hỗ trợ của ánh sáng, hiện ra những hình thái biến hóa khôn lường.

 

Đúng vào giờ phút này, Vạn Vật Thư phát ra ánh sáng nhạt, rồi lại nở rộ một luồng sóng âm rất nhỏ khuếch tán.

 

“À, đó là…”

 

Hắc long chở Giang Hồng, bay về phía tia lửa vô sắc kia. Tia lửa bay về phía Giang Hồng, bắn vào Vạn Vật Thư. “Ong” một tiếng, phù văn thứ tư sáng lên.

 

Trì Tiểu Đa: “Là ‘mất mát’! Đó là sức mạnh của Tâm Đăng mất mát!”

 

Trần Chân nhìn về phía hắc long đang xoay quanh trên không trung, dường như cũng cảm nhận được sự triệu hoán.

 

“Tâm chi sở hướng, tức thị chân thật” (Nơi trái tim hướng đến, đó là chân thật). Pháp tướng Nhiên Đăng chậm rãi nói, b*n r* một chút ngọn lửa dầu Tâm Đăng màu trắng. Bạch quang bay về phía Vạn Vật Thư, rót vào ma trượng, phù văn thứ năm sáng lên.

 

“Ơ?!” Giang Hồng kinh ngạc mừng rỡ. Phù văn “mất mát” thứ tư chưa phát huy tác dụng, nhưng phù văn “chân thật” thứ năm lại như mở ra cánh cửa một thế giới mới!

 

Thanh máu! Cuối cùng không phải là dấu hỏi nữa!

 

Giang Hồng nói: “Em nhìn thấy toàn bộ thanh máu! Oa, trời ơi! Hiệu trưởng, thầy lại có… mấy chục triệu, mấy trăm triệu… một tỷ…”

 

Hắc long: “Nhỏ tiếng thôi, nhỏ tiếng thôi…”

 

Mọi người: “……”

 

Tòa nhà Khu Ủy hoàn toàn tan rã, trở thành một đống đổ nát. Mây đen tan biến, mưa dần dần tạnh.

 

“Anh muốn triệu tập Khu Ma Sư ở đây sao?” Hạng Thành nói.

 

Trần Chân: “……”

 

Nhìn khoảng đất trống bị nổ tung, cùng với hẻm Linh Cảnh bị ảnh hưởng lan rộng ra mấy khu dân cư, Trần Chân tức thì rất muốn chửi thề.

 

“Không thể vì tận thế mà không còn kiêng dè gì nữa.”

 

Hạng Thành buông tay nói: “Tôi không còn cách nào, không kiểm soát được. Vạn Vật Thư đã rót toàn bộ linh khí thiên địa mạch vào tôi và Tiểu Hắc trong một thời gian ngắn.”

 

Trần Chân nhìn một lúc, đành phải phóng ra phù văn triệu tập trên đống đổ nát. Phù văn tượng trưng cho Tâm Đăng bay lên chân trời, phát ra ánh sáng ấm áp.

 

Đại học Thương Khung, Thánh địa Vu Sơn, Khu Ủy, toàn bộ đã được thu phục.

 

Thánh địa thứ hai ở Macao phía nam, cùng với căn cứ địa thứ hai của Khu Ủy ở đảo Ngô Chi Châu, các phù văn tương ứng, sôi nổi b*n r* cường quang, vượt qua mấy nghìn km, gần nửa khu vực Bắc bán cầu, đan xen lẫn nhau, tạo thành một trận pháp ngũ giác tinh!

 

Khu vực trung tâm của ngũ giác tinh đã vây chặt lá chắn màu máu Mê Hoặc.

 

Và giờ phút này, Giang Hồng đang…

 

“Anh lại có hơn chín trăm triệu HP cơ à!” Giang Hồng kinh ngạc nói: “Hiệu trưởng Hạng có mười một trăm triệu HP đó!”

 

Trì Tiểu Đa nói: “Nhanh, tranh thủ lúc chưa bị chửi, nhanh chóng xem những người khác có bao nhiêu.”

 

“Trần Chân HP chỉ có hơn 900 vạn thôi (9.000.000)…” Giang Hồng nói: “Nhưng thanh mana của anh ấy là cao nhất, có hơn bốn trăm triệu.”

 

Lục Tu: “Thanh mana của anh là bao nhiêu?”

 

“Ầy, chỉ có một trăm sáu mươi triệu.” Giang Hồng nói: “Nhưng hoàn toàn đủ dùng mà, thanh mana của anh là nhiều thứ hai. Thanh máu của anh nhiều thứ hai, thanh mana cũng nhiều thứ hai, quả nhiên rất lợi hại đó! Thanh mana của hiệu trưởng Hạng chỉ có hơn 90 triệu thôi.”

 

Lục Tu tuy không quá hài lòng vì không trở thành số một, nhưng cũng có thể chấp nhận. Dù sao, HP cao hơn anh chỉ có Hạng Thành, còn MP cao hơn anh chỉ có Trần Chân. Điều này quả thật chứng minh rằng rồng thực sự là một sinh vật vô cùng mạnh mẽ.

 

“Phương Nghi Phong đâu?” Trì Tiểu Đa lại thúc giục nói: “Tôi vẫn luôn rất tò mò… Nhanh nhìn lén cậu ta một chút đi, chỉ có thể nhìn thấy thanh mana và thanh máu thôi sao?”

 

Giang Hồng: “Kéo xuống danh sách còn có các số liệu biểu đồ năm sao, để tôi xem… Thanh mana của Phương Nghi Phong khá dài, thanh máu là 80 triệu. Oa, tốc độ di chuyển của anh ấy cũng rất cao… Tốc độ di chuyển có hơn 600, sức mạnh cũng có 800, sức mạnh tinh thần là 740, lực phòng ngự là… Một tuyển thủ cân bằng đó!”

 

Lục Tu: “Tốc độ di chuyển của ta là bao nhiêu?”

 

“Một nghìn bảy.” Giang Hồng nói: “Tốc độ di chuyển của anh là cao nhất mà em thấy hiện tại, không biết hiệu trưởng Tào là bao nhiêu.”

 

Trần Lãng: 【Xem giá trị sức khỏe của anh trai tôi là bao nhiêu, có hệ số sức khỏe không?】

 

Giang Hồng: “Ừm, không có thuộc tính này đâu, nhưng sức mạnh tinh thần của anh ấy siêu cấp cao, còn cao hơn cả tốc độ di chuyển của Lục Tu…”

 

Hạng Thành: “Các cậu nhanh đến đây, về xe họp!”

 

Trong thời gian họp, mọi người tụ tập lại với nhau, ngược lại càng thuận tiện cho Giang Hồng xem xét các thuộc tính. Một khi được định lượng hóa, mọi người tức thì không còn lời nào để nói. Mặc dù các Khu Ma Sư đặc cấp chưa từng được xếp hạng, nhưng mọi người đều mặc định Trần Chân và Hạng Thành là những Khu Ma Sư mạnh nhất. Tuy nhiên, những người khác thì vẫn luôn khó phân thắng bại.

 

Tuy nhiên, quả nhiên là như vậy, Giang Hồng nhận ra mình không thể tùy tiện nhìn lén nữa, liền xin cấp quyền truy cập. Cậu chỉ giúp Trì Tiểu Đa xem Hạng Thành, giúp Trần Lãng xem Trần Chân, còn bản thân thì xem Lục Tu, thế là đủ rồi.

 

Trừ Phương Nghi Phong đáng thương bị Trì Tiểu Đa và Trần Lãng tò mò xem “tới bến”, Giang Hồng còn có chút lo lắng. Nhưng Phương Nghi Phong lại rất hào phóng, nói: “Muốn xem thì cứ xem, cứ tự nhiên đi, còn muốn xem thêm gì nữa không?”

 

“Đủ rồi!” Trì Tiểu Đa nói: “Cư xử cho đàng hoàng một chút đi.”

 

Trần Lãng viết một chữ 【hừ】 trên iPad, không thèm để ý đến anh ta.

 

“…Khả Đạt vẫn chưa rõ tung tích.” Trần Chân nói: “Bây giờ chỉ còn thiếu cậu ta thôi.”

 

“Tôi đoán cậu ta đang ở trong kết giới màu máu.” Hạng Thành đáp: “Cứ đánh đi, đánh thẳng vào, kiểu gì cũng sẽ gặp được cậu ta…”

 

Trì Tiểu Đa: “Có thể nhìn thấy điểm yếu không?”

 

Giang Hồng: “Có thể chứ! Anh muốn xem không?”

 

Lục Tu: “Hiện tại chúng ta có bao nhiêu lực lượng có thể điều động?”

 

Trần Chân: “Rất khó nói, nhưng ít nhất đang chuyển biến theo hướng tốt. Theo các khu vực được thu phục, thực lực của chúng ta đang không ngừng trở về…”

 

“Điểm yếu của Hạng Thành là gì?”

 

“Sợ vợ…”

 

“……”

 

Cửa xe rộng mở, mây đen trên chân trời dần tan. Phù văn ánh sáng của Khu Ủy đang triệu hồi các Khu Ma Sư tập hợp về đây. Phương Nghi Phong nói: “Chạy đến đây, nhanh nhất cũng phải mất vài giờ. Chúng ta không thể ngồi chờ mãi được.”

 

“Đến xem bản đồ đi.” Tề Úy trải bản đồ ra, nói: “Chúng ta đã nhận được tin tức pháp lực từ Tào Bân rồi…”

 

“Thế còn Lục Tu?”

 

“À…” Giang Hồng nhìn Lục Tu. Lục Tu đang bàn kế hoạch tác chiến với họ trước bàn. Kéo xuống danh sách thì xuất hiện nhắc nhở về điểm yếu.

 

“Cũng là sợ vợ…”

 

Lục Tu: “?”

 

“Lục Tu sao có thể sợ vợ?” Giang Hồng ngay cả bản thân mình cũng không tin: “Hoàn toàn không sợ chút nào mà! Hay là anh ấy có vợ khác?”

 

Lục Tu: “……”

 

Trì Tiểu Đa: “Trần Chân đâu? Xem điểm yếu của Trần Chân đi…”

 

“Sợ em trai…”

 

“Mấy người!” Trần Chân cuối cùng không chịu nổi nữa: “Đừng chơi cái chức năng đó nữa. Có thời gian rảnh rỗi đó, thà xem điểm yếu và các thuộc tính của Mê Hoặc đi.”

 

“Được được.”

 

Lãnh đạo đã lên tiếng, Giang Hồng không dám chơi nữa, nhanh chóng cất Vạn Vật Thư. Đồng thời, cậu cũng hơi tò mò về An Kiệt. An Kiệt vẫn luôn trầm mặc đứng một bên bàn trà, nhìn bản đồ. Lúc này, anh phát hiện ra điều gì đó, liếc nhìn Giang Hồng.

 

“Không cần nhìn.” An Kiệt nói: “Điểm yếu của tôi là sợ chó.”

 

“Cậu lại sợ chó sao?” Trì Tiểu Đa kinh ngạc nói.

 

An Kiệt cũng rất tự nhiên. Dù sao, trước mặt nhóm cố vấn tò mò thái quá này, nếu không chủ động thú nhận, sớm muộn gì cũng bị nhìn lén. Sau vài ngày gặp mặt lại, An Kiệt lại cao thêm một chút. Anh đã không còn vẻ bực bội lúc trước, hiện tại anh giống như một học sinh cấp ba, đã gần giống Trì Tiểu Đa rồi.

 

“Còn mười ba ngày nữa là đến giới hạn cuối cùng của việc Mê Hoặc cắn nuốt toàn bộ Trái Đất.” An Kiệt lại nói: “Chúng ta có thể chờ tất cả quân tiếp viện đến đúng chỗ ở đây rồi mới quyết định thời điểm xuất chiến.”

 

“Thứ tôi nói thẳng.” Trần Chân nói: “Mê Hoặc nhất định cũng sẽ hành động, nó không thể cứ như vậy không ứng phó, chờ đợi chúng ta đến đánh bại nó.”

 

Hạng Thành: “An Kiệt, cậu có thể nhìn thấy tương lai mười ba ngày sau không?”

 

An Kiệt đáp: “Không, không được, nơi đó là một mảnh sương mù.”

 

Mọi người chìm vào trầm tư, nhưng đột nhiên trên chân trời vang lên tiếng gầm rú, dường như có máy bay bay qua. Mọi người nhìn ra ngoài xe.

 

Một lát sau, Tào Bân đến, phía sau Hiên Hà Chí đi theo.

 

“Tôi thấy phù văn.” Tào Bân nói: “Bây giờ tính làm gì?”

 

Các Khu Ma Sư cấp S sôi nổi tiến lên, ôm Tào Bân, vỗ vỗ vai anh ấy, để thể hiện sự động viên.

 

“Chỉ có hai người các anh sao?” Trần Chân hỏi.

 

“Học sinh đang tập hợp về Đại học Thương Khung.” Tào Bân nói: “Các Khu Ma Sư đang đến Khu Ủy.”

 

An Kiệt chú ý thấy chiếc đồng hồ điện tử hoạt hình của Tào Bân, nghi hoặc nói: “Đó là loại trang bị chống nhập ma sao?”

 

Tào Bân thuận miệng nói: “Bên trong chỉ có một con thú cưng điện tử nuôi rất nhiều năm thôi. Câụ có muốn mua cho một cái không?”

 

Hạng Thành nói: “Chúng ta xuống xe nói chuyện đi.”

 

Sau giờ ngọ, ánh nắng mùa đông chiếu vào người ấm áp. Mọi người lần lượt xuống xe. Giang Hồng lại có chút mệt mỏi, Lục Tu liền nói: “Chúng ta uống cà phê trên xe đi, tạm thời không xuống nữa. Sau đó định làm gì, nói cho tôi biết là được.”

 

Trì Tiểu Đa nói: “Tôi cùng Tiểu Lãng đi kho pháp bảo xem sao, nói không chừng còn có thể tìm được đồ dùng được.”

 

Thế là thế giới lại một lần nữa yên tĩnh lại. Hạng Thành, Trần Chân, An Kiệt và những người khác rời khỏi xe, đi đến đống đổ nát. Buổi chiều mùa đông, khí hậu Bắc Kinh cuối cùng cũng trở lại bình thường. Không lâu sau, tuyết bắt đầu rơi nhẹ.

 

Chiếc xe dừng ngay trước đống đổ nát của hẻm Linh Cảnh. Ngoài cửa sổ xe là mấy khu dân cư bị phá hủy. May mắn lúc này đã không còn người.

 

Lục Tu đang pha cà phê thủ công ở quầy bar. Giang Hồng thì ngồi trên ghế sofa, đối diện với cửa sổ kính sát đất của phòng nghỉ xe, nhìn tuyết nhỏ bay lượn ngoài cửa sổ.

 

“Nơi này muốn xây dựng lại chắc tốn không ít tiền nhỉ.” Giang Hồng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.

 

“Có âm luật thuật.” Lục Tu nói: “Không cần xây lại từng viên gạch, cùng lắm là tốn chút sức lực thôi.”

 

“À đúng rồi!” Giang Hồng nhớ ra.

 

“Đàn violin đã luyện chưa?” Lục Tu lại hỏi. Giang Hồng học kỳ 2 năm nhất, trong môn học Tổng hợp Trừ ma đã tu tập âm luật thuật, nhưng đã rất lâu không luyện.

 

Lục Tu đưa cà phê cho Giang Hồng, nói: “Hiện tại không thể tiêu hao quá nhiều linh lực để dùng âm luật thuật xây dựng lại. Chờ đến sau chiến tranh thì tập trung xử lý đi.” Nói rồi lại ngồi xuống bên cạnh Giang Hồng, tùy tiện ôm cậu, cùng cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

“Chúng ta sẽ thắng chứ?” Giang Hồng nói.

 

Lục Tu: “Nhất định sẽ thắng, bởi vì chúng ta có…”

 

Lục Tu dường như muốn nói “Bởi vì chúng ta có Vạn Vật Thư”, nhưng đột nhiên, anh đổi lời nói: “Bởi vì chúng ta có nhau.” Dù sao, Vạn Vật Thư không thể trở thành lý do tất thắng. Ngay cả Hạng Thành cũng từng nói, chiến thắng cuối cùng dựa vào sự ràng buộc giữa chúng ta, chứ không phải đặt hy vọng vào một người nào đó.

 

Từ đầu đến cuối, dù là Trần Chân, Hạng Thành, hay Tào Bân… tất cả mọi người đều kiên trì ý niệm này.

 

“Lúc rời xa em, để nghênh chiến Mê Hoặc.” Giang Hồng nói: “Anh đã nghĩ gì?”

 

Ánh mắt Lục Tu có chút dao động, tránh né, như muốn nhìn Giang Hồng nhưng lại hơi ngượng ngùng. Mỗi khi như vậy, anh lại có chút trẻ con, dù đã phiêu đãng 160 năm trên thế gian, cái chất khí cậu bé to xác bẩm sinh đó vẫn thường xuyên thể hiện trước mặt Giang Hồng.

 

Giang Hồng lại đẩy đẩy anh, Lục Tu mới mở miệng đáp.

 

“Bởi vì thích em đó.”

 

Giang Hồng liền mỉm cười.

 

Lục Tu: “Điều này rất khó hiểu sao? Bởi vì yêu em, nên hy vọng em có thể vui vẻ. Nhưng nếu thế giới mà chúng ta sống trở thành phế tích, dù anh có đưa em đi đâu, em cũng sẽ không thực sự vui vẻ.”

 

Giang Hồng nói: “Cho nên dù hy sinh bản thân cũng không sao sao?”

 

Lục Tu: “Nếu anh nhập luân hồi, em sẽ tìm anh chứ?” Chợt nhận ra câu hỏi này thực sự thừa thãi. Giang Hồng vì tìm anh mà ngay cả âm phủ cũng đi, điều này còn cần xác nhận sao?

 

Giang Hồng nói: “Nhất định sẽ. Chỉ là em thân là phàm nhân, e rằng lực bất tòng tâm thôi.”

 

Lục Tu nói: “Đó là một đoạn đường rất dài.”

 

Giang Hồng: “Cố gắng hết khả năng của em cho đến ngày em chết đi thôi? Nhưng bây giờ chắc không có vấn đề này đâu, anh còn sống hơn một nghìn năm nữa, còn em thì chỉ có kiếp này thôi.”

 

Lục Tu lại nói: “Chờ sau khi kiếp này của em kết thúc, anh vẫn sẽ tìm em.”

 

Giang Hồng có chút tiếc nuối nói: “Chỉ là chuyện bây giờ sau này sẽ quên hết thôi.”

 

Lục Tu cầm điện thoại của mình, vẫy vẫy trước mặt Giang Hồng, nói: “Chờ em trưởng thành, anh sẽ cho em xem những bức ảnh này.”

 

Giang Hồng cười, cảm thấy rất thú vị. Cậu dựa vào lòng Lục Tu. Sau khi uống cà phê không biết vì sao lại càng buồn ngủ hơn, mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi.

 

Đó là một giấc ngủ trưa rất ngắn. Ánh nắng dừng lại trên người cậu. Cậu dường như nghe thấy một âm thanh.

 

“Ai?” Giang Hồng đứng dậy, kinh ngạc nói.

 

Cậu vẫn ngồi trong xe, Lục Tu bên cạnh đã không thấy bóng dáng đâu. Cậu nghe thấy bên ngoài có người đang nói chuyện, liền đứng dậy đi ra cửa nhìn xung quanh. Hạng Thành và những người khác ban đầu đứng giữa đống đổ nát của Khu Ủy cũng không thấy đâu nữa, chỉ có Trần Chân xa xa quay lưng lại với cậu.

 

“Lãnh đạo!” Giang Hồng nói.

 

Trần Chân quay người lại, nhìn cậu một cái, trong mắt có ý vị khó hiểu.

 

Trong phút chốc, Giang Hồng phát hiện một điểm khác biệt rất nhỏ, đó không phải Trần Chân, mà là một bản sao khác… Trần Chân Hắc Ám!

 

“Ngươi đang sợ hãi?” Trần Chân Hắc Ám nói: “Sợ hãi điều gì?”

 

Giang Hồng theo bản năng nhìn quanh mình, rồi lại nhìn vào tay. Cậu không triệu hồi được Vạn Vật Thư mà đối mặt với Trần Chân Hắc Ám.

 

“Ngươi còn sống?” Giang Hồng khó thể tin nói.

 

“Cái gì là tồn tại, cái gì lại là cái chết?” Trần Chân Hắc Ám chậm rãi nói: “Ngươi nghĩ, các ngươi đã g**t ch*t ta sao?”

 

Giang Hồng biết đây là tâm ma của Trần Chân – tương tự như Lục Tu, Mê Hoặc đã thu thập những chấp niệm bị họ vứt bỏ trên đại địa, dung hợp sức mạnh của huyết trì, tạo ra bản sao gần như giống hệt bản thể. Nhưng hắn làm sao lại xuất hiện?

 

“Ta được sinh ra ở nơi sâu thẳm nhất trong bóng tối của đại địa.” Trần Chân Hắc Ám nói: “Chủ nhân đã gieo ta ở nơi tối tăm của hành tinh các ngươi từ hai triệu năm trước.”

 

“Mà cái chết, lại là gì?” Trần Chân Hắc Ám nói: “Người nắm giữ Vạn Vật Thư, nó cuối cùng đã chọn ngươi mà không phải ta. Ta rất muốn nghe lời giải thích của ngươi.”

 

Giang Hồng đáp: “Cái chết là luân hồi, sống hay chết chỉ là con đường vạn vật luân hồi nhất định phải đi qua.”

 

“Phải không?” Trần Chân Hắc Ám nói: “Đây là lý do Vạn Vật Thư chọn ngươi sao?”

 

“Thật ra ta vẫn luôn rất tò mò.” Giang Hồng nói: “Nếu hành tinh đã phó thác nó cho ta, vậy ngươi từ đâu mà có được Vạn Vật Thư?”

 

Trần Chân Hắc Ám đáp: “Ta từ cảnh trong mơ Bàn Cổ, mượn sức mạnh của Viên Côn, lấy nó ra. Đây là một giấc mộng liên quan đến tương lai và sự mất mát. Ngay cả bản thân hành tình cũng tràn ngập sợ hãi trước khoảnh khắc không thể ngăn cản, sự hủy diệt sắp đến, ngươi có tin không?”

 

“Trái Đất sẽ không bị hủy diệt.” Giang Hồng nói: “Chúng ta sẽ chiến thắng Mê Hoặc.”

 

Trần Chân Hắc Ám bỗng nhiên mỉm cười, nói: “Lần này sẽ không bị hủy diệt, vậy sau này thì sao? Ngươi sẽ không cho rằng vũ trụ là vĩnh hằng chứ? Sau khi có được chương vĩnh hằng thì ngươi hẳn phải rất rõ ràng, trên đời này không có vĩnh hằng thực sự. Cái gọi là vĩnh hằng chỉ là ‘khoảnh khắc’.”

 

“…Mà cho đến khi đủ năm tháng trôi qua, đại dương sẽ bốc hơi, đại địa cũng sẽ nứt nẻ, thế giới của các ngươi sẽ trở nên tĩnh mịch hoang vu. Không chỉ hành tinh này, tất cả các hằng tinh trong vũ trụ đều sẽ ảm đạm không ánh sáng, chìm vào màn đêm vĩnh viễn…”

 

Giang Hồng: “!!!”

 

“Cho nên, ngươi còn muốn nói với ta cái chết thực sự chỉ là một hồi luân hồi sao?” Trần Chân Hắc Ám chậm rãi nói: “Cái chết thực sự, hẳn phải là mất đi, là nơi đến cuối cùng mà vạn vật vĩnh viễn không thể thoát khỏi. Đây mới là lý do vì sao Tâm Đăng mất mát có thể tồn tại. Vậy xin hãy nói cho ta, người nắm giữ Vạn Vật Chi Thư, trước mắt tất cả những điều này, ánh sáng sinh tồn của các ngươi lại có ý nghĩa gì?”

 

Giang Hồng nhìn chăm chú vào Trần Chân Hắc Ám, trong khoảnh khắc hiểu ra, đây chính là tâm ma của Trần Chân – Hư Vô.

 

Hư vô là vấn đề mà tất cả mọi người không thể né tránh. Dù là nhân loại, Yêu tộc, Khu Ma Sư, tất cả cư dân trên thế giới này đều thường xuyên đối mặt với sự chất vấn về cái gọi là “ý nghĩa”. Hư vô cũng là chủ đề vĩnh cửu mà các triết gia thảo luận. Nhưng Giang Hồng không cảm thấy mọi thứ thực sự là hư vô.

 

“Có lẽ ngươi nói đúng một phần.” Giang Hồng nói: “Một trăm năm, con người sẽ đón nhận cái chết; một nghìn năm thì đến lượt rồng trực diện cái chết; mười vạn năm, nham thạch sẽ bị thời gian mài thành bột mịn; trăm vạn năm, sông nước cũng sẽ khô cạn; ngàn vạn năm, dãy núi sẽ bị san bằng.”

 

“Thế giới này đã tồn tại 4,6 tỷ năm.” Giang Hồng nghiêm túc nói: “Chỉ cần thời gian đủ dài, chung quy sẽ có khoảnh khắc mọi thứ bị hủy diệt. Nhưng ta nhớ rằng, dù là Tâm Đăng hay Tâm Đăng mất mát, từ khi nó ra đời, đã để lại một câu…”

 

“Vạn pháp quy tịch, duy tâm đăng vạn thế như ngày vĩnh tồn”. Giang Hồng nói: “Ta nghĩ, khi sự mất mát đến, trong hư không vẫn như cũ có một luồng sáng, sẽ thúc đẩy một luân hồi mới…” (Vạn pháp trở về hư vô, duy Tâm Đăng vạn thế vĩnh tồn như ngày sáng)

 

“Ngươi vĩnh viễn không thấy được kết cục này đâu!” Trần Chân Hắc Ám đột nhiên giận dữ hét.

 

“…Đánh thức tất cả những gì đang im lìm, thắp sáng hư vô.” Giang Hồng mỉm cười: “Nếu không, thế giới của chúng ta, trước khi mọi thứ xảy ra, làm sao có thể từ hư vô mà sinh ra chứ?”

 

Trong khoảnh khắc, một cơn lốc xoáy nổi lên trước mặt Giang Hồng. Vạn Vật Thư lại một lần nữa xuất hiện. Lần này, nó hóa thành phù văn Tâm Đăng khổng lồ, chiếu rọi bóng hình Trần Chân Hắc Ám trong cảnh trong mơ. Hình thái của nó chuyển hóa thành một bóng đen Côn, tách ra từ người Trần Chân Hắc Ám.

 

Tâm ma thực sự bị xua tan, chỉ thoáng qua lại hóa thành sương đen, biến mất không hình dạng!

 

Giang Hồng đột nhiên tỉnh giấc, mở to hai mắt, trở về hiện thực.

 

“Sao vậy?” Một giọng nói vang lên.

 

Giang Hồng theo bản năng sờ bên cạnh, không thấy Lục Tu, ngược lại là An Kiệt đang ngồi trước quầy bar, uống cà phê.

 

“Lục Tu đi điều tra.” An Kiệt nói: “Các Khu Ma Sư còn lại đang họp ở đống đổ nát Khu Ủy.”

 

“Đây là mơ sao?” Giang Hồng sợ mình vừa tỉnh từ giấc mơ này lại rơi vào một giấc mơ khác.

 

“Không phải.” An Kiệt đáp: “Cậu có thể triệu hồi Lục Tu mà?”

 

“Ừm…” Giang Hồng sờ sờ vảy ngược của Lục Tu trước ngực, nhưng lại quyết định không triệu hồi anh.

 

An Kiệt nghi hoặc nhìn Giang Hồng, hỏi: “Cậu nằm mơ sao?”

 

“Đúng vậy.” Giang Hồng vẫn còn sợ hãi, trái tim vẫn đang đập thình thịch, nói: “Mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.”

 

An Kiệt ra hiệu hỏi Giang Hồng có muốn một ly cà phê không, Giang Hồng xua tay, nói: “Tôi vẫn uống nước trái cây đi… Có lẽ vì uống cà phê trước khi ngủ nên nhịp tim mới đột nhiên tăng cao… À đúng rồi, anh đỡ hơn chưa?”

 

An Kiệt rõ ràng điềm tĩnh hơn nhiều. So với thiếu niên trung nhị mấy ngày trước, An Kiệt hiện tại đã dần khôi phục phong thái lãnh đạo phó lãnh đạo Khu Ủy. Nhưng họ đang họp, việc An Kiệt một mình trở lại trong xe cũng có vẻ rất kỳ lạ.

 

“Tôi vẫn chưa cảm ơn anh đâu.” Giang Hồng nói: “Hôm đó nếu không phải anh cứu tôi…”

 

An Kiệt: “Bọn họ chỉ đến để giết tôi, cậu là bị tôi liên lụy, đừng để tâm.”

 

An Kiệt rót một ly nước trái cây cho Giang Hồng, rồi giải thích: “Hạng Thành và Trì Tiểu Đa đã xuyên qua thời không thông qua sức mạnh của tôi và cũng cần phải lấy tôi làm tọa độ thời không để trở về. Mê Hoặc đã phái thuộc hạ đến ám sát tôi để ngăn cản hai người họ trở về.”

 

Giang Hồng “ừm” một tiếng, nhớ đến việc An Kiệt từng nói với cậu rằng mình đến từ một thế giới khác, liền cảm thấy điều này thật quá thần kỳ. Lần nữa gặp lại anh ấy, Giang Hồng rất vui vẻ.

 

An Kiệt đột nhiên nói: “Không biết vì sao, tôi cảm thấy giữa tôi và cậu có một loại cảm giác quen thuộc, như thể đã quen biết từ rất lâu rồi, hy vọng sẽ không gây rắc rối cho cậu.”

 

“À, sẽ không.” Giang Hồng biết Lục Tu cũng sẽ không đặc biệt ghen về chuyện này và cũng biết “cảm giác quen thuộc” của An Kiệt không bao gồm tình cảm đặc biệt vượt trên tình bạn.

 

“Cậu đối với tôi thì có không?” An Kiệt nói.

 

“Ầy… Nói thật.” Giang Hồng gãi gãi đầu, nói: “Hình như không có đâu.”

 

An Kiệt gật gật đầu, rõ ràng không quá để tâm đến điều này. Giang Hồng đột nhiên nói: “Anh nhớ ra những chuyện trước kia sao? Về quê hương của anh và cả việc đến Trái Đất nữa.”

 

“Không có.” An Kiệt nói: “Theo tôi lại một lần nữa trọng sinh, ký ức trở nên càng mơ hồ.”

 

Giang Hồng nói: “Được… được rồi, nhưng hiện tại anh chỉ còn lại một mạng thôi đó.”

 

Cậu lại một lần nữa lấy ra Vạn Vật Thư, xác nhận viên đá quý lõm xuống dưới thanh máu của An Kiệt vẫn còn một cái phát ra ánh sáng, rồi lại nói: “Dù thế nào đi nữa, khi đối đầu với Mê Hoặc nhất định phải cẩn thận đó.”

 

An Kiệt đáp: “Tôi biết rồi.”

 

Lúc này, Trì Tiểu Đa và Trần Lãng đã trở lại. Trần Lãng giấu một thứ được bọc bằng vải đỏ. Trì Tiểu Đa vừa bước vào đã có vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nói: “An… An Kiệt? Sao cậu ở đây? Có thể ra ngoài một chút được không?”

 

An Kiệt nói: “Anh có gì cứ nói, Trì Tiểu Đa.”

 

Lục Tu cũng bước vào, việc đầu tiên sau khi vào là quay người kéo cửa xe lên. Nhưng khi quay người lại đột nhiên thấy An Kiệt, thoáng chốc liền trầm mặc.

 

Giang Hồng: “Ừm? Xảy ra chuyện gì sao?”

 

Trì Tiểu Đa lập tức nói: “Chúng tôi có chuyện muốn bàn bạc với Giang Hồng, chuyện rất quan trọng.”

 

An Kiệt có chút thiếu kiên nhẫn: “Anh nói vậy, tôi sẽ không nói ra đâu.”

 

Giang Hồng nhìn An Kiệt, rồi lại nhìn Trì Tiểu Đa. Lục Tu hiển nhiên đang suy nghĩ. An Kiệt đột nhiên nói: “Các anh lấy trộm thứ gì sao? Pháp bảo của Khu Ủy à?”

 

“Sao có thể nói là trộm!” Trì Tiểu Đa tức khắc nổi giận, nói: “An Kiệt! Cậu muốn đánh nhau sao?”

 

An Kiệt đành phải nhượng bộ, đáp: “Được rồi, tôi ra ngoài, tôi ra ngoài.”

 

An Kiệt bị lộng đi rồi mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Trần Lãng lấy ra pháp bảo bọc vải đỏ, đặt lên bàn trà. Lục Tu cởi bỏ vải đỏ, bên trong xuất hiện một ống kinh luân.

 

“Tôi đã tìm rất lâu rồi đó.” Trì Tiểu Đa nói.

 

“Ủa?! Ủa?!” Giang Hồng nói: “Tôi đã nhìn thấy thứ này!”

 

Lục Tu đáp: “Đúng vậy, chính là nó. Trước đây, con dâu Vượng Thần đã giao nó cho anh. Đây là vật Giang Hồng đã từng sử dụng trong một kiếp nào đó.”

 

Trần Lãng: 【Xét về bản thân pháp bảo, cái ống kinh luân này chỉ là một cái “vỏ”, không có tác dụng đặc biệt. Thứ thực sự phát huy uy lực, là cái nhẫn triều tịch ở đây, cùng với tro cốt Ế Minh được đổ vào trong ống.】

 

“Ế Minh là Long Vương hả?” Giang Hồng hỏi.

 

“Đúng vậy.” Trì Tiểu Đa đáp: “Truyền thuyết nó có được sức mạnh của đấng sáng thế, có thể khống chế thời gian. Còn nhẫn triều tịch thì là ‘hạch’ trong long châu của nó. Cho nên dùng sức mạnh long châu Long Vương phối hợp với tro cốt, có thể ở một mức độ nhất định mô phỏng ra long lực xoay chuyển thời gian và nhân quả của Ế Minh. Sư phụ tôi lúc sinh thời tuy nhân phẩm không ra gì, nhưng kiến thức chuyên môn vẫn rất lợi hại. Có thể nghĩ ra cách này để chế tạo pháp bảo siêu cấp, quả nhiên là thiên tài mà.”

 

Trần Lãng: 【Trong truyền thuyết chính là “dùng nước hóa nguyên thực” đi.】

 

Lục Tu: “……”

 

“Em cầm lấy xem thử đi?” Lục Tu lại nói.

 

Giang Hồng có chút căng thẳng, lần trước nhìn thấy nó là ở kho pháp bảo Khu Ủy, cậu không dám chạm vào. Lục Tu lại nắm lấy nó, đặt vào tay Giang Hồng.

 

Giang Hồng: “Vậy nó có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”

 

Trì Tiểu Đa: “Tôi đoán rằng sức mạnh của thời gian và không gian, hoặc là ở trên người An Kiệt, hoặc là ở…”

 

Lời còn chưa dứt, ngay khoảnh khắc Giang Hồng tiếp xúc với nó, Thiên Thu Vạn Thế Luân phát ra ánh sáng mờ nhạt!

 

“Vạn Vật Thư!” Lục Tu nhắc nhở: “Nhanh lên!”

 

Giang Hồng lập tức lấy ra Vạn Vật Thư. Trong khoảnh khắc, Thiên Thu Vạn Thế Luân bộc phát ra cường quang, sóng âm khuếch tán, tràn ngập không gian chật hẹp bên trong xe, ngay sau đó tro tàn trong ống phát ra ánh sáng, bay về phía Vạn Vật Thư.

 

Lại một phù văn sáng lên, Trì Tiểu Đa nói: “Thành công!”

 

Trong đầu Giang Hồng vang lên âm thanh: “Vạn Vật Thư, chương thời không trở về.”

 

“Trời ơi!” Giang Hồng hoàn toàn không ngờ, cuốn thời gian và không gian lại nằm trên pháp bảo siêu cấp của Khu Ủy.

 

“Tốt quá rồi!” Trì Tiểu Đa và Trần Lãng vỗ tay.

 

Ngoài xe, Hạng Thành gõ cửa, hỏi: “Tiểu Đa?”

 

“Không sao cả!” Trì Tiểu Đa lớn tiếng nói: “Bọn em đang nghiên cứu cách sử dụng Vạn Vật Thư!”

 

Điểm yếu của Hạng Thành là sợ vợ. Trì Tiểu Đa vừa nói không sao cả, Hạng Thành liền giải thích với những người khác: “Em ấy nói không sao cả.”

 

Giang Hồng: “……”

 

“Tốt rồi.” Trì Tiểu Đa nói: “Chúng ta hiện tại chỉ còn lại cuốn hư ảo là chưa tìm được. Ngoài ra, bảy phù văn đều đã xuất hiện, để chúng tôi cùng nhau xem…”

 

“Đúng đúng!” Giang Hồng còn chưa học cách sử dụng đâu. Đầu tiên là từ Trần Chân Hắc Ám có được “mất mát”, lại từ Trần Chân có được “chân thật”, tiếp theo lại là hai thuộc tính “thời” và “không”. Các phù văn được thắp sáng trên Vạn Vật Thư đã đạt đến bảy cái, chỉ còn thiếu nửa cuốn cuối cùng, tất cả chức năng sẽ được mở ra hoàn toàn.

 

“Sức mạnh thời không…” Trì Tiểu Đa nói: “Có thể xuyên qua thời không sao?”

 

Lục Tu: “Có thể dùng anh để làm thí nghiệm.”

 

“Không không.” Giang Hồng vội nói: “Cái này không thể đùa giỡn, chúng ta vẫn nên dùng cái khác để thử đi…”

 

Đột nhiên, đại địa xảy ra chấn động, mọi người trong xe đều đứng không vững. Lục Tu mở cửa xe, ra ngoài hỏi: “Sao vậy?”

 

Các Khu Ma Sư tập trung ở phía trước xe, Hạng Thành ra hiệu cho họ nhìn lên giữa không trung.

 

Thiên mạch đột nhiên hiện ra, đồng thời phát ra cường quang, đại địa truyền đến từng trận chấn động.

 

Trần Chân nói: “Vừa rồi khi các cậu đang điều động Vạn Vật Thư, thiên địa mạch đột nhiên xảy ra biến hóa. Giang Hồng, cậu đã kích hoạt chức năng gì?”

 

Giang Hồng nhìn Trì Tiểu Đa. Trì Tiểu Đa nói: “Chúng tôi đã mở cuốn thời không, có lẽ vì vậy mà gây ra cảm ứng của thiên địa mạch?”

 

Ngay sau đó, một chấn động kịch liệt hơn truyền đến. Trần Chân lập tức sử dụng Tâm Đăng, ánh sáng hội tụ vào thiên địa mạch xuất hiện một cảnh tượng khổng lồ.

 

Trong trung tâm kết giới đỏ máu, Mê Hoặc đang rút rễ từ đại địa, luồng khí tức tuyệt vọng khuếch tán ra bốn phía, đang chầm chậm bay lên không trung!

 

“Nó muốn bỏ chạy sao?” Giang Hồng kinh ngạc nói.

 

“Không hẳn.” Hạng Thành nói: “Nhưng nó tuyệt đối đã cảm nhận được uy h**p.”

 

Trần Chân quyết đoán nói: “Cần thiết phải tập hợp quân đội trước tiên! Không thể để nó chạy thoát.”

 

Chim bay từ phía nam đại địa sôi nổi bay tới, tiên hạc xoay quanh trên không trung. Giọng Hạ Giản truyền xuống, nói: “Mê Hoặc đang bay lên không trung, sức mạnh của nó đã trở nên mạnh hơn rồi!”

 

Các phù văn trên đỉnh đống đổ nát Khu Ủy bắt đầu bùng lên, Tào Bân bỗng nhiên quay đầu, hướng về phù văn.

 

“Nó đang thoát ly.” Tào Bân nói: “Đi đến hiện trường đi.”

 

Giang Hồng lập tức trở lại trong xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Lục Tu ngồi ở ghế phụ. Giang Hồng nói: “Muốn quyết chiến với nó trước sao? Nếu nó hóa thành sao chổi chạy thoát, nói không chừng sẽ không cần đánh nữa.”

 

“Điều đó là không thể.” Lục Tu đáp: “Hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.”

 

Giang Hồng: “Nhưng mà… Vạn Vật Thư còn nửa cuốn cuối cùng chưa tìm được đâu.”

 

Lục Tu: “Không sao cả, đây đâu phải là trận chiến của một mình em.”

 

Lục Tu nghiêm túc nhìn Giang Hồng, thế là Giang Hồng an tâm.

 

Trong khoảnh khắc, ánh sáng trong thiên địa lại chợt lóe, bầu trời tất cả biến thành đỏ như máu! Một làn sóng xung kích quét ngang tới, xe bay suýt nữa bị quét bay đi.

 

“Nó đang tăng cường sức mạnh.” An Kiệt quan sát ngoài cửa sổ, nói.

 

“Xin mời quý hành khách ngồi vững và giữ chặt.” Giang Hồng nói: “Tôi muốn đua xe!”

 

Lời vừa dứt, Giang Hồng nhấn ga hết cỡ. Xe bay được đẩy lên tốc độ cao nhất, khoác lên mình ánh hoàng hôn của mặt trời lặn, phóng về phía kết giới màu máu giữa đại địa!

Bình Luận (0)
Comment