Báo cáo tình hình ẩu đả công khai của một Khu Ma Sư cấp bậc A với người khác tại vùng biển Nam Hải*.
(*Giải thích chỗ này một chút. Ở đây tác giả dùng tên Nam Hải là cách gọi riêng của TQ đối với vùng biển phía Nam của họ, không liên quan đến 2 quần đảo của Việt Nam ta. Theo công văn số 2655/BNG-UBBG-m ngày 26/12/2012 của Bộ Ngoại Giao có nêu tên gọi một khu vực biển không làm ảnh hướng đến chủ quyền lãnh thổ. Thực tế, hiện tại nước ta và các quốc gia trên thế giới vẫn đang chấp nhận tên gọi tiếng Anh “South China Sea” là tên gọi quốc tế của Biển Đông và được sử dụng trong các văn bản bằng tiếng Anh. “南中国海” (Nam Trung Quốc Hải) được coi là cách gọi riêng của Trung Quốc, cũng tương tự như “West Philippine Sea” là cách gọi riêng của Philippine. Nước ta cũng có tên gọi riêng là “Biển Đông”. Vậy nên trong các văn bản lưu hành trong nước, chúng ta thống nhất sử dụng tên “Biển Đông” và không chấp nhận tên gọi riêng của các quốc gia khác vì đây không phải tên quốc tế.)
Người gửi: Vương An Kiệt
Người duyệt: Trần Chân
Giải trình tình hình: Khu Ma Sư cấp bậc A Tề Úy của tổ chức chúng ta, vào ngày trước, đã cùng Phương Nghi Phong sử dụng cấm thuật ẩu đả công khai trên vùng biển Nam Hải, gây ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, coi thường các điều lệ và pháp luật của Khu Ủy. Đề nghị xử lý nghiêm túc.
Đương sự Phương Nghi Phong, là em trai của chủ nhiệm hậu cần Khu Ủy Phương Nghi Lan. Tuy là con trai út của gia đình họ Phương, nhưng không cùng mẹ với Phương Nghi Lan. Bố là Phương Tấn Luân, mẹ là người mẫu Hoa kiều Leyna Song.
Phương Nghi Phong hiện chưa có biên chế Khu Ma Sư.
Trần Chân xem xong tài liệu báo cáo và tình hình tại hiện trường, thực sự cảm thấy đau đầu.
“Cậu vì sao lại đánh nhau với người này?” Trần Chân hỏi, “Cậu cũng biết đánh nhau sao?”
Góc lông mày Tề Úy còn vương chút bầm tím, nói với Trần Chân: “Tôi đề cử Phương Nghi Phong gia nhập Khu Ủy, anh sẽ không hối hận đâu.”
Trần Chân: “……”
An Kiệt: “Cậu không có câu hỏi gì hả? Các cậu vừa đánh nhau xong mà.”
Tề Úy không nói. Trần Chân lại tiếp lời: “Cậu nói cho tôi biết nguyên nhân ẩu đả trước đã.”
“Cậu ta đánh chủ ý lên tiểu đệ của tôi,” Tề Úy nói.
“Ồ,” Trần Chân gật đầu, rồi đột nhiên hỏi thêm một câu, “Tiểu đệ? Thu nhận khi nào vậy?”
“Vâng,” Tề Úy đáp, “Người Malaysia Tây Á, tên là Tiểu Tân.”
Trên cổ tay Tề Úy đeo một chuỗi mặt dây chuyền gỗ có hoa văn cổ xưa, đến từ Malaysia Tây Á. Bốn năm trước, anh rời Trung Quốc đại lục, đi Malaysia Tây Á, một là để du học, gần đây học các phép thuật thần bí của Nam Dương; hai là vì phần lớn anh em họ hàng của anh sống ở Malaysia và Indonesia, cần anh giúp xử lý một số công việc nội bộ gia tộc; ba là vì cậu muốn con giao của mình hóa thành rồng.
Đương nhiên, Tề Úy vì đã ký khế ước với con giao nên có thể triệu hồi ra nó, do đó đạt được địa vị siêu nhiên ở địa phương. Trong quá trình du học mấy năm, Tề Úy tình cờ gặp gỡ và kết bạn với một thiếu niên. Ban đầu, cậu chỉ là vô tình cứu cậu ta trên biển.
Thiếu niên tên là Trần Tân, bố là một thuyền trưởng người Malaysia, mẹ là kế toán ở Đà Nẵng, Việt Nam. Một lần đi thuyền nhỏ ra biển vô ý bị lật thuyền, đúng lúc Tề Úy đang lướt sóng ở đảo Langkawi*, tiện tay kéo cậu bé lên bờ.
(*Nhóm đảo ở Malaysia)
Nhưng ngày hôm đó hải lưu rất xiết, Trần Tân bị cuốn vào sâu trong rạn san hô. Để nhanh chóng đưa cậu ta ra, Tề Úy đã triệu hồi giao long, nhanh chóng bơi lượn dưới đáy biển rồi cập bờ.
Sau đó, bố Trần Tân đến tận cửa nói lời cảm tạ. Tề Úy chỉ hào phóng nói đó là chuyện nhỏ, không tốn chút công sức nào. Trần Tân năm ấy 18 tuổi, để cảm tạ ơn cứu mạng của Tề Úy, đã chạy ngược chạy xuôi trên đảo Langkawi, theo sát bên anh, như một tiểu đệ chạy việc, sắp xếp sinh hoạt hàng ngày. Mỗi sáng sớm, cậu ta đã đợi ở sảnh khách sạn để giúp anh lấy ván lướt sóng, dẫn anh đi chợ, như một hướng dẫn viên trung thành và miễn phí.
Ban đầu, Tề Úy không quen lắm, nhưng nghĩ đến thiện ý của Trần Tân, anh đã không từ chối.
Trần Tân là một thiếu niên lớn lên bên bờ biển, có làn da khỏe mạnh và vóc dáng được tôi luyện qua sóng gió. Tuy lớn lên ở Malaysia, ngũ quan của cậu lại vô cùng thanh tú, bởi mẹ cậu là người lai.
Tề Úy sau hơn một tháng nghỉ dưỡng ở Langkawi, đã từ biệt Trần Tân. Anh vốn nghĩ chuyện này đã kết thúc.
Kết quả, sau khi trở về Jakarta, chưa đầy một tuần, Trần Tân lại đuổi theo đến, thậm chí còn tìm chính xác địa chỉ nhà họ Tề.
Tề Úy: “……”
“Em phải làm đồ đệ của anh,” Trần Tân nói, “Bố em bảo con đừng ra biển nữa, em có thể đi theo anh.”
Tề Úy hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào, nói: “Em có cuộc sống riêng của em, em nên về nhà mới đúng. Anh chẳng dạy được em cái gì cả, anh chỉ là một… ầy… em xem anh mỗi ngày chỉ biết chơi, anh có thể dạy em cái gì?”
Trần Tân nói: “Anh không muốn làm sư phụ của em cũng không sao, em sẽ phục vụ anh, Tề tiên sinh. Đợi đến khi anh sẵn lòng thì nhận em làm đồ đệ.”
Tề Úy chợt nghĩ đến một chuyện rắc rối —— Chẳng lẽ hôm đó khi triệu hồi giao dưới nước, cậu ta đã nhìn thấy?
Nhưng anh không hỏi nhiều, Trần Tân cũng không nói. Ban đầu, Tề Úy nghĩ rằng có lẽ không đáp lại cậu ta thì Trần Tân sẽ bỏ đi, nhưng Trần Tân lại vô cùng kiên trì, mỗi ngày đều ngồi ở cổng biệt thự nhà họ Tề tại Jakarta.
“Anh không phải người Indonesia,” Tề Úy nói, “Anh là người Trung Quốc, chỉ là đến đây làm việc, xong xuôi việc anh sẽ đi.”
Trần Tân nói: “Em cũng có thể đi theo anh về cùng.”
Tề Úy thấy nói không thông, đành nói: “Tùy em vậy.” Sau đó liền không quản câụ ta nữa.
Giao tiên Dư Quyết thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bên cạnh Tề Úy, ngay cả khi anh không triệu hồi nó.
“Đây cũng là một loại duyên phận,” Giao tiên Dư Quyết nói.
Tề Úy đang uống trà chiều trong vườn, thực sự rất đau đầu. Nhìn ra từ hàng rào vườn, vẫn có thể thấy thân ảnh cố chấp của Trần Tân.
“Hôm đó nó nhất định đã thấy mày,” Tề Úy nói.
“Cậu có lựa chọn nào khác sao?” Dư Quyết hỏi.
“Không có,” Tề Úy đáp. Anh cẩn thận hồi tưởng lại trải nghiệm ngày cứu Trần Tân. Lúc đó thời tiết rất đẹp, anh nhất định sẽ ra biển lướt sóng. Đi lướt sóng thì nhất định sẽ thấy cậu ta bị rơi xuống nước. Khi lặn xuống vớt cậu ta, tất nhiên sẽ triệu hồi giao tiên.
“Vậy nên đây là mệnh trung chú định,” Dư Quyết nói, “Bởi vì cậu không chọn.”
Tề Úy nói: “Nhưng tôi không có ý định nhận đồ đệ. Mày được tôi triệu hồi là do khế ước với Tề gia, loại năng lực này không thể kế thừa.”
Dư Quyết không nói gì, chỉ mỉm cười, một lát sau lại biến mất.
Tề Úy từ nhỏ đã có năng lực triệu hồi giao. Đây là khế ước của nó với Tề gia, đồng thời cũng xuất phát từ phong chính. Nhưng trong mấy năm gần đây, số lần anh triệu hồi nó đã ít đi. Anh coi Dư Quyết là một người bạn rất tốt và Dư Quyết cũng cần tu luyện.
Nó đang tìm kiếm cách để trở thành rồng. Nó đã sống rất lâu rồi, sinh mệnh không còn nhiều năm nữa. Nó hy vọng trong quãng thời gian cuối cùng này, có thể đạt được đột phá mới.
Mệnh trung chú định duyên phận sao?
Cho đến khi nửa tháng nữa trôi qua, Tề Úy cuối cùng cũng hết cách với Trần Tân, nói: “Vào đi, em thắng rồi, nhưng anh không thể nhận em làm đồ đệ, vì ta không có gì để dạy cậu cả.”
Thế là Trần Tân trở thành hướng dẫn viên bản địa của Tề Úy. Tề Úy thường ngày vẫn thích đi một mình, thỉnh thoảng cũng sẽ thấy nhàm chán. Khi ở Jakarta, anh tính để Trần Tân đi theo mình, nếu cậu ta muốn đi.
Tề Úy mỗi ngày sẽ trả một khoản tiền cho Trần Tân. Trần Tân nhận tiền, cậu ta chưa bao giờ hỏi Tề Úy làm gì, cũng không hề nhắc đến chuyện bái sư nữa. Cậu ta biết nói tiếng Malaysia, tiếng Quảng Đông, tiếng Indonesia, tiếng Philippines và tiếng Việt. Tề Úy mang cậu ta theo bên mình, quả thực rất tiện lợi.
Khoảng thời gian đó, anh thường rong ruổi khắp các quốc đảo, mang theo Trần Tân dần dần trở thành thói quen. Anh không còn triệu hồi giao tiên Dư Quyết trước mặt Trần Tân nữa.
Cho đến một ngày nọ, Phương Nghi Phong đột nhiên nhắn tin cho anh, nói rằng anh phải về nước.
Anh ta đã đi một chuyến đến Úc, chuẩn bị đi thuyền đến Hong Kong rồi quay về. Vừa hay đi ngang qua Jakarta, nên hẹn Tề Úy gặp mặt, trò chuyện về việc sẽ làm gì sau khi về nước và cũng hy vọng Tề Úy sẽ tiến cử anh ta vào Khu Ủy.
Giờ bạn chơi cùng phải về, Tề Úy đương nhiên vô cùng vui vẻ, đích thân đến bến tàu đón Phương Nghi Phong. Lần gặp nhau gần nhất vẫn là ba năm trước. Gặp lại, cả hai đều đã thay đổi.
“Nghi Phong là bạn tốt nhất của anh,” Tề Úy giới thiệu với Trần Tân.
Phương Nghi Phong đeo kính râm, nháy mắt ám muội với Tề Úy.
“Em ấy là tiểu đệ của tôi,” Tề Úy lại nói với Phương Nghi Phong.
Tề Úy đưa Phương Nghi Phong về nhà họ Tề ở Jakarta, giống như hồi nhỏ, hai người vẫn ngủ chung một giường. Phương Nghi Phong ngay cả khi ngủ cũng đeo bịt mắt, giống như một người mù. Hai người thường xuyên ném gối vào nhau.
Tề Úy từ trước đến nay rất rõ ràng về xu hướng tính dục của Phương Nghi Phong, nhưng chưa bao giờ để ý.
“Cậu phơi đen không ít nhỉ,” Phương Nghi Phong trêu chọc, “Đúng là như một cục than vậy.”
Tề Úy nói: “Mấy tháng nữa sẽ trắng lại thôi, gần đây vẫn luôn lướt sóng. Cậu chơi không? Tôi dẫn cậu đi.”
Phương Nghi Phong liền đi theo Tề Úy đến bờ biển chơi một thời gian. Nhưng trong khoảng thời gian này, anh ta vô cùng tò mò, luôn quan sát mối quan hệ giữa Trần Tân và Tề Úy.
“Thằng nhóc đó xem ra có vẻ thích cậu?”
“Tôi không thích con trai,” Tề Úy nói, “Nếu tôi là lưỡng tính, đã sớm tóm lấy cậu rồi, đúng không?”
Tề Úy lớn lên rất đẹp trai, tính cách lại rất thẳng nam, nói chuyện như vậy với Phương Nghi Phong cũng không nửa phần ngượng ngùng.
Phương Nghi Phong nhìn Trần Tân đang bận rộn chạy trước chạy sau, rồi lại gọi cậu ta đến. Ba người ngồi ở quán bar trên bãi cát uống Cocktail, mỗi người đều c** tr*n. Tề Úy bị phơi thành màu da lúa mì, Trần Tân thì có làn da đồng cổ do sống lâu ngày ở bờ biển, còn Phương Nghi Phong thì da trắng như tuyết, chưa trải qua nhiều tác hại của tia cực tím.
Trần Tân vô cùng tò mò nhìn Phương Nghi Phong. Phương Nghi Phong nói: “Tôi biến ảo thuật cho em xem nhé?”
Tề Úy đang định ngăn Phương Nghi Phong thì Phương Nghi Phong đã sử dụng phép thuật khiến cát chảy, tụ lại thành một tòa lâu đài.
Trần Tân: “!!!”
Trần Tân khó tin nhìn Phương Nghi Phong, còn Tề Úy, như một sĩ quan cấp thấp, dùng khẩu hình ra hiệu: Người thương! Em ấy là người thường!
Phương Nghi Phong chỉ lấy danh nghĩa “ảo thuật” để biểu diễn phép thuật của mình cho Trần Tân xem.
Tề Úy có chút tức giận, Phương Nghi Phong vẫn rất hiểu rõ người bạn từ nhỏ này, nên không chọc ghẹo Trần Tân nữa.
Nhưng mấy ngày tiếp theo, Tề Úy phát hiện, Phương Nghi Phong dường như rất có hứng thú với Trần Tân. Anh liên tục nhắc nhở Phương Nghi Phong: “Thứ nhất, Trần Tân không phải đồ đệ của tôi; thứ hai, em ấy là phàm nhân.”
“Cái này đều tùy ý cậu thôi,” Phương Nghi Phong nói, “Nếu cậu nhận nó làm đồ đệ, nó đương nhiên sẽ không còn là người thường nữa.”
Tề Úy: “Tôi sẽ không làm vậy.”
Phương Nghi Phong: “Đây lại là cái chấp niệm kỳ quái gì vậy?”
Tề Úy: “……”
“Thôi được,” Phương Nghi Phong nói, “Không bàn chuyện này nữa. Tôi mua vé tàu rồi, chúng ta ngồi thuyền về chứ?”
Tề Úy nói: “Tôi không muốn đưa Trần Tân về nước.”
Tuy nhiên, vài ngày sau, Tề Úy phát hiện Trần Tân dường như càng tò mò về Phương Nghi Phong. Anh biết rất rõ cách thức của Phương Nghi Phong. Chỉ một tuần nữa thôi, Phương Nghi Phong sẽ khiến Trần Tân si mê cậu ta… Hơn nữa, Trần Tân còn mua được vé tàu cùng chuyến với họ.
Tề Úy vốn định bí mật rời đi, để lại một bức thư cho Trần Tân để tạm biệt. Nhưng trừ Phương Nghi Phong ra, còn ai sẽ tiết lộ tin tức chứ?
Thế là Tề Úy cuối cùng cũng bùng nổ, đuổi theo Phương Nghi Phong, đánh một trận trên mặt biển.
“Mày chỉ muốn yêu đương thôi!” Tề Úy tức giận nói, “Thèm của lạ! Phải không?”
Phương Nghi Phong không nói lời nào. Tề Úy giận sôi máu: “Mày biết sẽ gây ra tổn thương lớn đến mức nào cho thằng bé không?!”
Phương Nghi Phong vẫn không nói lời nào. Tề Úy điều khiển giao long, đuổi theo anh ta bay vút trên biển rộng, lại quát: “Có phải muốn trải nghiệm phong tình dị quốc không? Lại đây! Đồ khốn! Tao cho mày biết thế nào là phong tình dị quốc!”
Phương Nghi Phong hô: “Cậu quả nhiên rất hiểu tôi mà!”
Tiếp đó, Tề Úy đã đánh Phương Nghi Phong một trận tơi bời, đến nỗi kính râm của anh ta rơi xuống biển, mặt mũi đầy máu mũi. Cuối cùng, chuyện này kết thúc khi Phương Nghi Phong chịu thua xin lỗi, và Trần Tân tự mình quay về Malaysia Tây Á.
“Chuyện là như vậy đó,” Tề Úy đại khái giải thích rõ ngọn ngành.
Trần Chân: “……”
An Kiệt: “Loại phẩm hạnh ác liệt như thế này…………”
Trần Chân: “Khắp nơi gieo tình…………”
An Kiệt: “Đúng vậy, không thể để cậu ta gia nhập Khu Ủy.”
Phương Nghi Lan đến. Đối với Phương Nghi Lan, An Kiệt ít nhiều vẫn giữ thái độ khách sáo, đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là vì không thể chọc vào cô ấy. Cả An Kiệt và Phương Nghi Lan đều sở hữu năng lực đột phá pháp tắc.
“Các cậu đang nói gì vậy?” Phương Nghi Lan nói.
An Kiệt: “Đang thảo luận về em trai cô, nó mới đánh nhau với Tề Úy một trận.”
“À,” Phương Nghi Lan nói, “Thằng bé đó à, nó từ trước đến nay đã không phải loại tốt lành gì rồi.”
Trần Chân không nhịn được bật cười.
Phương Nghi Lan lại nói: “Nhưng nó và Tề Úy quen biết từ nhỏ, còn thân hơn cả anh em ruột. Tôi tin rằng họ sẽ rất nhanh hòa hảo như lúc ban đầu. Trước đây, khi nó đi học ở Anh quốc, mỗi ngày đều phải gọi điện cho Tề Úy nửa tiếng đó.”
An Kiệt: “Giờ không bàn chuyện riêng tư.”
Phương Nghi Lan nói: “Ừm, vậy các cậu cứ xem xét mà làm đi, đừng vì là em trai tôi mà chiếu cố.”
Cuối cùng, Ủy ban trung ương với ưu thế tuyệt đối sáu phiếu thuận và một phiếu chống (từ An Kiệt), đã quyết định chấp thuận Phương Nghi Phong gia nhập Khu Ủy. Trần Chân thay Hạng Thành thực hiện quyền bỏ phiếu.
Những trường hợp bỏ phiếu như vậy thỉnh thoảng khiến An Kiệt cảm thấy mình bị nhắm là mục tiêu, nhưng một trong những ý nghĩa tồn tại của anh chính là để đưa ra ý kiến trái chiều, nên cũng không sao.
Phương Nghi Phong sau khi vào Khu Ủy, rất nhanh đã chứng tỏ được bản thân. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh ta đã trở thành nhân viên chủ chốt của bộ phận điều tra, sau đó còn trở thành trưởng khoa trẻ tuổi nhất.
Đầu tháng 6, Bắc Kinh. Một quán cà phê ở Hậu Hải, bên ngoài đường phố người đi lại tấp nập.
Phương Nghi Phong đeo kính râm, ngồi dưới ánh mặt trời, lật một cuốn sách nhỏ, thỉnh thoảng xem đồng hồ. 11 giờ sáng, Tề Úy cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào.
“Xin lỗi, xin lỗi,” Tề Úy ngồi xuống đối diện Phương Nghi Phong, gọi cà phê, nói, “Lại đến muộn.”
“Tiểu đệ của cậu đâu rồi?” Phương Nghi Phong nói, “Không đi cùng à?”
Tề Úy vẻ mặt không kiên nhẫn, ý là anh có chắc là muốn nhắc đến chuyện này không?
Phương Nghi Phong cười cười, làm động tác tay, ý bảo từ bỏ.
Tề Úy hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
Phương Nghi Phong: “Điều tra vị trí tổng bộ của Mê Hoặc, giải cứu 117 con tin đang bị ‘Trần Giả*’ giam giữ.”
(*Ý là Trần Chân giả)
Tề Úy: “Không cần đặt biệt hiệu kỳ quái cho đại Boss của địch quân.”
Phương Nghi Phong buông tay, ý bảo anh có ý tưởng gì không?
Tề Úy lại hỏi: “Có viện trợ bên ngoài không?”
Phương Nghi Phong: “Không có, chỉ có hai chúng ta…”
Tề Úy: “Đừng nói Trần Tân nữa, đã là chuyện quá khứ rồi.”
Phương Nghi Phong: “Tôi có nói gì đâu nhỉ.”
Tề Úy muốn nổi giận. Có thể làm cho một người có tính tình tốt như Tề Úy tức giận, thực sự là một điều rất khó: “Tôi biết cậu lại muốn nhắc đến nó. Cậu không muốn đánh nhau nữa thì đừng để tôi nghe thấy tên nó.”
“Thôi được, được rồi,” Phương Nghi Phong nói, “Sẽ không nhắc đến nữa.”
“Có bao nhiêu manh mối?” Tề Úy hỏi tiếp.
“Hầu như không có,” Phương Nghi Phong lấy ra hai bản tài liệu, nói. “Ở đây chỉ có hai báo cáo, một đến từ An Kiệt, một khác đến từ người bạn nhỏ Giang Hồng của Đại học Thương Khung…”
Tề Úy: “Tôi đã gặp cậu ấy.”
Tề Úy cau mày, đọc nội dung ghi trong tài liệu, rồi nói: “Một nhân vật đang lợi dụng không gian ngầm để hoạt động, lối vào không rõ, đã điều tra rõ là sử dụng Khuynh Vũ Kim Tôn để tạo ra lối vào.”
Phương Nghi Phong nói: “Ừm, đúng vậy, vậy nên trước tiên phải tìm được cách đi vào. Lần trước thành công vào được là ở Quảng Châu.”
Tề Úy: “Số Một sẽ không đặt địa điểm ở Quảng Châu nữa đâu.”
Phương Nghi Phong trầm ngâm một lát: “Số Một là Trần Chân.”
Cả hai đều im lặng. Phương Nghi Phong lại bổ sung: “Nếu Trần Chân tự mình muốn di chuyển lối vào, anh ta sẽ đặt ở đâu?”
“Vậy thì cậu phải đi hỏi chính Trần Chân thôi,” Tề Úy nói.
Đột nhiên, cả hai đều nghĩ đến một khả năng.
“Có thể là Bắc Kinh?” Tề Úy nghĩ nghĩ, hỏi.
“Rất có khả năng,” Phương Nghi Phong đáp, rồi cuối cùng nói thêm một câu: “Tôi ở phương Bắc thực sự không quen.”
Tề Úy và Phương Nghi Phong, hai người Quảng Đông, đều rất không quen với khí hậu phương Bắc. Hàng ngày giọng nói của họ cứ khàn đi, cả hai đành phải uống nước liên tục.
“Bắt một nội gián thử xem?” Tề Úy lại hỏi.
“Đừng để An Kiệt biết là được,” Phương Nghi Phong nói. “Cậu xem danh sách này, bắt ai?”
Trên danh sách có tên họ, giới tính, quê quán và chức vụ trong Khu Ủy.
Tề Úy: “Bắt người này đi, người này cũng là người Quảng Đông.”
Thế là Tề Úy nhìn danh sách, xác định người xui xẻo đầu tiên. Phương Nghi Phong đánh dấu vào bảng, rồi nói: “Bắt được rồi thì sao?”
“Tôi không biết,” Tề Úy nói. “Cậu không phải trưởng khoa điều tra sao?”
Phương Nghi Phong nói: “Tôi hỏi, ai sẽ giả mạo?”
“Tính sau đi.” Tề Úy nói. “Tôi muốn đi tìm món Quảng Đông để ăn, cậu đi không?”
Phương Nghi Phong gật đầu, trả tiền rồi rời quán cà phê. Phương Nghi Phong vươn tay khoác vai Tề Úy, Tề Úy tùy tiện đấm vào vai anh ta một cái, giống như hai đứa học sinh tiểu học, quan hệ giống hệt như năm xưa. Hai người tìm thấy một nhà hàng Quảng Đông chẳng có gì đáng khen, ăn tạm chút gì đó. Tề Úy cũng không hỏi Phương Nghi Phong, tùy tiện gọi món, toàn là món anh muốn ăn.
Phương Nghi Phong: “Tôi không hiểu sao cậu sống đến giờ được, cái này không ăn cái kia không ăn.”
“Vẫn hơn là ăn những món ‘đại tài’ của Đế quốc Mặt Trời không lặn* của các cậu,” Tề Úy đáp trả.
(*Ý chỉ nước Anh. Trong lịch sử lãnh thổ nước Anh từng trải rộng khắp lục địa nên được mệnh danh là Đế quốc Mặt Trời không lặn)
“Để tôi xem…” Phương Nghi Phong nói. “Những người sở hữu Bát Phương Vân Lai mà lại ở trong Khu Ủy, tổng cộng có hai người. Một người tên là Trương Hân Nhu, người kia là phó bộ trưởng Bộ Thông tin Đậu Khoan, tên là Thư Vũ.”
“Phó bộ trưởng thì có thể hiểu được, Trương Hân Nhu tại sao lại có Bát Phương Vân Lai?” Tề Úy cau mày nói.
“Trương Hân Nhu là người liên lạc trong bộ phận văn bí, phụ trách quản lý liên hệ giữa các bộ phận trung ương và Bộ Sự nghiệp Trừ Ma,” Phương Nghi Phong giải thích. “Chức vụ không cao, nhưng nắm giữ thông tin rất quan trọng.”
Tề Úy nói: “Vậy thì cô ta đi.”
Phương Nghi Phong: “Tôi đề nghị người khác.”
Tề Úy: “?”
Phương Nghi Phong: “Tôi không thể giả gái được, dễ bị lộ lắm, nhưng là gay thì không vấn đề.”
Tề Úy: “……”
Hai người đối mặt nhau. Tề Úy kiên nhẫn nói: “Cậu một mình, sắm vai gay cái gì? Cái này có khác nhau sao?”
Phương Nghi Phong: “Nói nửa ngày, cậu muốn tôi tự mình đi vào? Cậu nhẫn tâm sao?”
Tề Úy: “……………………”
Đêm đó, hai người đợi Thư Vũ tan làm về ở cửa một tiểu khu. Tề Úy vẻ mặt buồn bã đợi bên ngoài, Phương Nghi Phong thì chăm chú nhìn vào bóng tối, chờ đợi mục tiêu xuất hiện.
“Trần Chân phân tích mất khoảng ba tháng mới điều tra ra danh sách nội gián chi tiết,” Tề Úy nhắc nhở. “Ngàn vạn lần đừng đánh rắn động cỏ, nếu không sẽ uổng công vô ích.”
“Biết rồi,” Phương Nghi Phong nói. “Sao cậu cứ lải nhải thế?”
Tề Úy: “……”
Tề Úy và Phương Nghi Phong ngồi trước hàng rào hoa ở ngoài tiểu khu. Phương Nghi Phong thậm chí còn đang ngủ gật. Tề Úy thực sự không biết tức giận với anh ta như thế nào.
Ngay cả buổi tối anh ta cũng đeo kính râm, cúi đầu, nhưng Tề Úy biết rõ tên này chắc chắn đang ngủ. Anh không khỏi nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau ——
“Cái này của tôi!”
Đây là câu nói đầu tiên của Phương Nghi Phong, lúc đó mới 4 tuổi nói với Tề Úy. Nó cũng mở màn cho tình bạn hơn hai mươi năm của hai người.
Ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau ở nhà trẻ, Phương Nghi Phong đã đánh nhau với Tề Úy vì giành đồ chơi. Cả hai đều không khóc, mặt cũng đỏ bừng vì tức giận. Ngày hôm đó, hai người còn đánh nhau long trời lở đất trong lớp.
Tề Úy là đứa trẻ được mẹ cưng chiều, lại vì lớn lên đẹp trai nên mọi người từ trước đến nay đều ngoan ngoãn phục tùng cậu. Khi nào thì cậu gặp phải một tên lưu manh nhỏ như Phương Nghi Phong?
Đương nhiên, Tề Úy cũng không phải dạng vừa. Có lẽ do tính cách trời sinh, tuy tính tình cậu ôn hòa nhưng khi tức giận lại không chịu thua một chút nào. Ngày hôm đó, hai người đẩy qua đẩy lại, ẩu đả lẫn nhau, thậm chí còn dùng đến dụng cụ. Cả hai đều bị gọi phụ huynh ngay trong ngày đầu tiên đến nhà trẻ.
Nhưng rất nhanh, hai người họ lại không hiểu sao trở thành bạn tốt, học cùng trường tiểu học, từ lớp một đến lớp sáu, luôn ngồi cùng bàn.
Khi học lớp năm, Tề Úy cao lớn nhanh, Phương Nghi Phong còn thấp hơn một chút. Tề Úy đã bắt đầu nhận được thư tỏ tình, còn Phương Nghi Phong thì đóng vai trò giúp Tề Úy thu thư tình. Ngoài ra, khi người theo đuổi mua bữa sáng cho Tề Úy, Phương Nghi Phong cũng được chia một phần.
“Cậu chỉ muốn ăn bữa sáng của tôi thôi phải không?” Tề Úy thực sự không chịu nổi Phương Nghi Phong.
“Đúng vậy,” Phương Nghi Phong từ nhỏ đã đeo kính râm. Dị năng của anh ta là bẩm sinh, bên ngoài chỉ tuyên bố là có bệnh về mắt —— duy nhất Tề Úy, hậu duệ của một gia tộc phong thủy sư lớn, biết nguyên nhân.
Tề Úy từ chối tất cả những người theo đuổi, bắt đầu tự mình mang bữa sáng cho Phương Nghi Phong, để thằng nhóc này không gây rắc rối cho mình nữa. Nhưng Phương Nghi Phong bắt đầu đưa ra những yêu cầu kỳ quái, kết quả là Tề Úy không thể không tự mình làm bữa sáng cho Phương Nghi Phong, đặt vào hộp cơm, rồi mang đến trường học.
Khi học cấp hai, chiều cao của hai người cuối cùng cũng bằng nhau. Là bạn thân từ nhỏ, cách họ ở bên nhau cũng rất "bạn thân": đi học ngồi cùng bàn, tan học cùng về nhà, tối gọi điện thoại đối chiếu đáp án bài tập tiện thể trò chuyện, hôm sau lại tiếp tục gặp mặt, cứ thế lặp đi lặp lại, ngày qua ngày năm này sang năm nọ.
Vào cuối tuần, họ lại đến nhà Phương Nghi Phong chơi điện tử, gọi đồ ăn hộp; nghỉ đông và nghỉ hè thì cùng nhau đi du lịch.
Tề Úy đã có một thời gian rất dài, cho rằng mọi người trên thế giới đều sẽ có một người bạn như vậy, cùng ăn cơm, cùng học tập, cùng đi chơi… Dù làm gì cũng ở bên nhau.
Cho đến khi biết Phương Nghi Phong muốn ra nước ngoài học, Tề Úy tự nhiên hỏi cậu ta: “Trường nào? Tôi cũng đi.”
Đương nhiên, nguyện vọng mộc mạc ấy tuyệt đối sẽ không thành hiện thực. Đôi bạn thân này dưới sự sắp đặt của số phận, tạm thời chia xa. Cũng chính là sau lần chia ly này, Tề Úy mới ý thức được một chân lý không thể bàn cãi, vượt trên vạn vật và chi phối mọi thứ ——
Gặp gỡ luôn ngắn ngủi, chỉ có chia ly mới là vĩnh hằng trên đời.
Anh bỗng nhiên nhận ra, không phải ai cũng sẽ có một người bạn không giấu giếm gì nhau, cũng không phải ai cũng có người khác làm bạn cả đời. Chỉ có số ít những người may mắn, những linh hồn được trời cao chiếu cố, mới có thể thoát khỏi sự cô độc thực sự, vĩnh hằng.
Mà cô độc mới là thái độ bình thường của nhân sinh.
Không biết Phương Nghi Phong có phải cũng nghĩ như vậy không?
Học kỳ cuối cùng của năm cấp hai, Tề Úy đối diện với chỗ ngồi trống không của bạn cùng bàn, rất không quen. Cậu từ chối bạn cùng bàn mới, phần lớn thời gian đều thất thần. May mắn là Phương Nghi Phong sau khi ổn định xong, rất nhanh đã gọi điện cho Tề Úy. Từ đó về sau, họ mỗi ngày sẽ gọi điện thoại xuyên lục địa nửa tiếng. Đôi khi Tề Úy ở nhà chơi game thì mở video để Phương Nghi Phong xem, hoặc giữ kết nối, mỗi người làm việc của mình.
Khi nghỉ lễ, hai người họ sẽ gặp nhau ở Luân Đôn, hoặc hẹn ở một quốc gia nào đó ở Châu Âu để cùng nhau chơi một thời gian. Họ đều đang chậm rãi trưởng thành, cảm giác dành cho nhau đã quen thuộc, nhưng cũng xa lạ. Sự giao thoa trong cuộc sống của họ dần ít đi —— so với tuổi thơ gần như hoàn toàn trùng hợp, bây giờ chỉ còn chưa đến 20%.
Tề Úy đã từng yêu một thời gian, đối tượng là bạn học cấp ba của cậu, là một cô gái rất xinh đẹp. Con trai tuổi dậy thì đại khái sẽ muốn thử và trong quá trình yêu, cậu cũng kể tâm tình của mình cho Phương Nghi Phong nghe. Sau này cô gái đó đi Nhật Bản, họ liền tự nhiên mà chia tay.
Còn Phương Nghi Phong thì vào một ngày nọ nói với Tề Úy rằng mình thích một cậu trai người Ý. Tề Úy lúc đầu có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã chấp nhận. Tiếp theo, Tề Úy đã chứng kiến toàn bộ quá trình Phương Nghi Phong thay đổi đối tượng yêu đương như đèn kéo quân, từ người đầu tiên cho đến người gần đây nhất…
Và cuối cùng, giống như lời họ đã hứa với nhau —— họ gặp lại, Phương Nghi Phong chọn làm một Khu Ma Sư, Tề Úy cũng sống cuộc sống mà anh nên có.
Sau khi Phương Nghi Phong hoàn thành kỳ thực tập ở Khu Ủy, anh ấy đã treo chức vụ ở Khu Ủy Thượng Hải. Mặc dù thường xuyên đi công tác khắp cả nước, nhưng anh ấy vẫn thuê một căn phòng ở Thượng Hải. Tề Úy dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, liền ở cùng với Phương Nghi Phong, thỉnh thoảng sẽ về Malaysia Tây Á và Quảng Châu một chuyến.
Trong quá trình Phương Nghi Phong về nước, Tề Úy đã thực sự lo lắng không ít và không tiếc công sức giúp đỡ rất nhiều. Phương Nghi Phong định một thời gian nữa sẽ chuyển quan hệ tổ chức về Quảng Châu, Tề Úy cũng có thể quay về.