Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm nay Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, Đại học Thương Khung thì sau kỳ nghỉ lại có thêm ba ngày hội thảo giảng dạy, học sinh lại được nghỉ thêm ba ngày, cộng lại khoảng mười ngày.

 

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, cả trường vắng hơn một nửa, mọi người hoặc về nhà, hoặc ra ngoài du lịch nghỉ phép.

 

Phòng 903 sáng sớm, ba người bạn cùng phòng khác đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, mỗi người đi một ngả. Trương Tích Đình đi Bắc Kinh tìm bạn gái, Kim tính về nhà một chuyến, người nhà Hạ Giản thì đến Tây An thăm anh.

 

Bố mẹ Giang Hồng vẫn còn ở bên ngoài, chuyến đi Tây Bắc đã đến Đôn Hoàng. (1)

 

"Tiết sau gặp." Mọi người lần lượt chào Giang Hồng.

 

"Tiết sau gặp nha," Hạ Giản vỗ vai Giang Hồng, nói: "Bye."

 

Giang Hồng vẫn còn tiết học, hôm nay lại là Tào Bân dạy riêng cho bọn họ, Lục Tu có việc không đến.

 

Giang Hồng lơ đãng một vòng, cuối cùng cũng hoàn hồn, đưa ra một vấn đề hoàn toàn mới:

 

"Những lời Trần Chân nói, có thật vậy không?" Giang Hồng hỏi Tào Bân.

 

Tào Bân hỏi ngược lại: "Các em tin sao?"

 

"Em cảm thấy nghiêm trọng lắm." Tiểu Bì nói:"Bố em ngày nào cũng rối rắm chuyện này."

 

Cha Tiểu Bì là chủ nhiệm giáo dục Hiên Hà Chí, người tiếp xúc với Khu Ủy nhiều nhất.

 

Tào Bân gật đầu, Giang Hồng đáp: "Thật ra, em không tin lắm."

 

Ở trong trường học luôn là một bộ dáng năm tháng tĩnh lặng, nhưng Giang Hồng trong lòng cũng ẩn ẩn cảm thấy không đúng lắm, ôn dịch, lũ lụt, sóng thần, động đất, nóng lên toàn cầu, núi lửa phun trào, cháy rừng quy mô lớn, mùa đông đột ngột đến, lốc xoáy thường xuyên... Quả thật mấy năm gần đây, dường như ngầm xảy ra nhiều chuyện, nhưng trong cuộc sống thực tại, lại phảng phất như mọi thứ vẫn bình thường.

 

"Tuy rằng mỗi ngày chúng ta đều mượn sức mạnh thiên địa mạch." Tào Bân trầm giọng nói: "Nhưng đại đa số Khu Ma Sư, có thể nói là hoàn toàn không biết gì về chúng."

 

Tào Bân cầm bút, đi đến trước bảng trắng, bắt đầu buổi học hôm nay.

 

"Thiên mạch tạm thời vẫn còn trong thời kỳ ổn định, chúng ta nói về địa mạch trước đi." Tào Bân nói:"Địa mạch, chính là huyết mạch của hành tinh này, vận chuyển cung cấp năng lượng để duy trì tất cả sinh linh..."

 

Giang Hồng mở sổ tay, nghiêm túc lắng nghe, địa mạch tức là "khí" của đại địa, cách miêu tả thường thấy hơn, là phong thủy, long mạch và các thuật ngữ truyền thống khác, trong mấy chục năm gần đây, địa mạch sinh ra dao động kịch liệt, mỗi lần dao động đều đi kèm với những tai hoạ rất lớn xảy ra.

 

"Hiện tại toàn bộ Khu Ma Tư." Tào Bân nói: "Tức là Khu Ủy, đều bó tay không có cách nào, mọi người trước sau không tìm ra nguyên nhân."

 

"Có liên quan đến ma không?" Giang Hồng chủ động hỏi.

 

Qua mấy ngày học tập, Giang Hồng đại khái đã biết sự ra đời của "ma", sinh lão bệnh tử, oán tăng hội, ái biệt ly, cầu bất đắc, ngũ uẩn thịnh, đều sẽ mang đến "oán khí", oán khí có thể thông qua tuần hoàn thiên địa mạch để tinh lọc, nhưng một khi oán khí vượt quá ngưỡng tinh lọc, liền sẽ bắt đầu ngưng tụ trên đời, tụ hợp thành "ma".

 

Truyền thuyết "ma" ngàn năm một luân hồi, mượn từ hạt giống di lưu ở một góc nào đó trên mặt đất mà ra đời. Mà chức trách quan trọng nhất của Khu Ma Sư, chính là tinh lọc "ma", đưa nó một lần nữa vào luân hồi.

 

"Nhưng mười năm trước," Tiểu Bì nói:"Thiên Ma không phải đã chuyển thế, rồi bị tiêu diệt sao?"

 

"Hả?" Điểm này Giang Hồng hoàn toàn không biết, cậu nhìn Tiểu Bì.

 

Tào Bân đáp: "Đúng là như vậy, người thành công trừ ma lần trước, chính là hiệu trưởng Đại học Thương Khung, Hạng Thành. Nhưng sau đó Khu Ủy phát hiện, ma khí không bị trừ tận gốc, đằng sau tất cả chuyện này, có lẽ còn ẩn chứa nguy hiểm lớn hơn, hoặc nói, trận chiến mười năm trước, chỉ là một màn khơi mào." Giang Hồng không biết nên nói tiếp thế nào.

 

"Chúng ta có kẻ địch tiềm ẩn trong bóng tối." Tào Bân nói: "Con ma mười năm trước, có lẽ chỉ là quân tiên phong mà kẻ địch này phái đến dò xét chúng ta. Hoặc nói, con ma không ngừng luân hồi từ khi văn minh nhân loại ra đời hơn 5000 năm, cũng gần như chỉ là một người tiên phong, chúng ta sắp phải đối mặt với kẻ địch thực sự, kẻ vô cùng mạnh mẽ đứng sau màn."

 

"Không thể nào!" Giang Hồng nghe đến cảm thấy thật sự rất nghiêm trọng.

 

Tiểu Bì lập tức nói: "Đúng đúng, bố em cũng nói vậy!"

 

Giang Hồng nói: "Vậy có thể giải quyết được không?"

 

"Trước mắt, tất cả vẫn còn là một màn sương mù." Tào Bân nói:"Cho nên khi chúng ta phát hiện em là hậu duệ của đại sư phong thủy, quả thật có chút bất ngờ, hiểu biết về địa mạch quá ít, cần gấp những phát hiện mới..."

 

Giang Hồng: "Ây thật sự quá ngại."

 

Tào Bân thản nhiên nói: "Không, không cần nói vậy, tôi tin rằng trên người em, nhất định có một sức mạnh đặc biệt, chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi. Nếu hôm nay chủ đề là địa mạch, chúng ta hãy nói chuyện về phong thủy đi..."

 

Cả tiết học sau đó, Tào Bân truyền thụ cho Giang Hồng và Tiểu Bì kiến thức lý luận về phong thủy học, Tào Bân tuy không chuyên về lĩnh vực này, nhưng dạy hai sinh viên năm nhất, với học vấn của anh đã là quá đủ.

 

Chuông tan học vang lên.

 

Tào Bân nhìn hai người thu dọn ghi chép, rồi nói: "Bài kiểm tra cuối kỳ môn này là làm một việc."

 

"Hả?" Giang Hồng hỏi: "Làm cái gì?"

 

"Làm gì cũng được." Tào Bân thoải mái nói: "Bất cứ lúc nào em cảm thấy có thể nộp bài, một món pháp bảo, thu phục một con yêu, có thể hợp tác, cũng có thể hoàn thành độc lập. Hoặc là giúp đỡ bạn học hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, giúp đỡ người có yêu cầu... Bất cứ thành tích nào, vận dụng kiến thức em học được trong giờ, cuối cùng báo cáo lại cho tôi."

 

Giang Hồng và Tiểu Bì mỗi người đáp vâng, cảm ơn Tào Bân rồi rời khỏi lớp học.

 

Tiểu Bì tan học đi tìm Hiên Hà Chí, chuẩn bị cùng cha đến Bắc Kinh một chuyến, Hiên Hà Chí về Khu Ủy, Tiểu Bì thì ở Bắc Kinh chơi mấy ngày. Hai người tạm biệt, Giang Hồng liền trở về phòng ngủ, chờ Lục Tu đến tìm cậu.

 

Lục Tu: 【 Chờ tôi lát nữa, hôm nay hơi bận. 】

 

Giang Hồng thu dọn đồ đạc xong, tắm rửa, mang theo quần áo tắm, tâm trạng rất tốt, trả lời Lục Tu: 【 Không vội không vội, tôi chờ được. 】

 

"Ôi chao! Đi ra ngoài hẹn hò à!" Thường Quân cũng trang điểm rất bảnh bao, đến phòng ngủ bên cạnh chơi.

 

Giang Hồng học một tháng, bây giờ đã không còn sợ hãi, không những không sợ hãi, còn cảm thấy Thường Quân rất đáng yêu, cậu ta dù biến thành người, cũng sẽ thỉnh thoảng giữ lại thói quen của Yêu tộc, không có việc gì lại thích l**m môi, con trai làm vậy có vẻ hơi tà khí, nhưng trên mặt trai đẹp thì Giang Hồng cảm thấy dễ chấp nhận.

 

Giang Hồng: "Ôi chao, cậu cũng trang điểm chỉnh tề vậy, đi ra ngoài hẹn hò à!"

 

Thường Quân ha ha cười, nói: "Mượn cậu keo xịt tóc dùng chút." Nói rồi đi vào nhà vệ sinh tự vuốt tóc, lại hỏi: "Tối ra ngoài thuê phòng không?"

 

Giang Hồng: "Đừng có nói lung tung, tôi với học trưởng đi chơi."

 

Thường Quân: "Ồ, hẹn hò với học trưởng à..."

 

Giang Hồng: "Cậu đủ rồi đấy!"

 

Giang Hồng vẫn đang đợi Lục Tu, Thường Quân vuốt tóc xong, lại nhờ Giang Hồng giúp tạo kiểu, Giang Hồng liền giúp cậu ta làm tóc, Thường Quân lại nói: "Lục Tu là nam thần của tôi đó!"

 

"Biết rồi--" Giang Hồng mặt không biểu cảm nói: "Cậu khen anh ấy mấy lần rồi, bởi vì các cậu đều là loài bò sát, nên cậu đặc biệt sùng bái anh ấy sao?"

 

"Rồng mà!" Thường Quân nói: "Con rồng cao quý như vậy, sao có thể nói là loài bò sát?"

 

Giang Hồng tự mình cũng thấy buồn cười, Thường Quân nháy mắt với Giang Hồng trong gương, nói: "Cậu có biết chuyện năm đó anh ấy phá tan Khu Ủy không?"

 

Giang Hồng nghe Lục Tu tự mình nhắc đến rồi, lại không dám hỏi nhiều, lập tức lòng hiếu kỳ cũng muốn nổ tung.

 

"À, không rõ lắm." Giang Hồng nói.

 

Thường Quân nói: "Một mình anh ấy, xông vào ngõ Linh Cảnh, đánh ngã hết tất cả Khu Ma Sư!"

 

Giang Hồng nghe được nội tình, nói:"Vậy... anh ấy thắng?"

 

Thường Quân: "Mới đầu thì thắng, sau đó bọn họ gọi người đến giúp, liền không thắng được nữa."

 

Giang Hồng: "Trần Chân sao?"

 

Thường Quân: "Một m*nh tr*n Chân, còn đánh không lại Lục Tu, thì bọn họ gọi Hạng Thành, cái vị hiệu trưởng không có ở đây ấy."

 

"Hiệu trưởng lợi hại vậy sao?!"

 

"Thầy ấy cũng là rồng! Sau đó phó hiệu trưởng cũng tới, nghe nói chính phó hiệu trưởng đánh Lục Tu một trận, Lục Tu cuối cùng không đánh lại."

 

"Má ơi! Anh ấy là Tôn Ngộ Không sao?"

 

"......"

 

Thường Quân nói: "Tôi còn nghe nói anh ấy bị hiệu trưởng hạ phong ấn, có thật không?"

 

Giang Hồng lo lắng đề phòng, sợ Lục Tu lại đột nhiên xuất hiện, may mắn là không có.

 

"Tôi không biết." Giang Hồng thề thốt phủ nhận, nói: "Cậu không tự mình hỏi anh ấy đi."

 

Thường Quân chỉnh trang lại mái tóc bảnh bao của mình, nói: "Tôi đi đây!" Nói rồi còn nhéo má Giang Hồng, vui vẻ đi hẹn hò.

 

Giang Hồng đợi mãi đến hơn 6 giờ, đang chán nản nằm trên giường chơi điện thoại, đột nhiên dưới ký túc xá vang lên một trận âm thanh kỳ lạ.

 

Giống như tiếng chuông và khánh (2) va nhau, lại giống tiếng đàn violon trầm ấm vang vọng, ong ong chấn động trong không gian rộng lớn.

 

Lần trước nghe thấy âm thanh này, là ở trên đỉnh cầu lớn Gia Lăng Giang-- Giang Hồng bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, chạy ra khỏi ký túc xá, tất cả học sinh còn chưa về nhà trong ký túc xá đều chạy ra, vịn lan can nhìn xuống.

 

"Oa a a-- học trưởng!" Lần này Giang Hồng nghe rõ, đó là một tiếng rồng ngâm! Giang Hồng xoay người khóa cửa, chỉ thấy một con hắc long khổng lồ hạ xuống, lướt qua ký túc xá, Giang Hồng lập tức nổi hứng chơi đùa, nhảy ra khỏi lan can, nhào ra ngoài.

 

Thân thể hắc long lướt qua, đỡ lấy cậu, bỗng nhiên bay lên cao, dưới vô số ánh mắt của học sinh, xé gió mà đi!

 

"Ngầu quá!" Giang Hồng quỳ một gối trên đầu rồng, hai tay nắm chặt hai bên sừng rồng, trong nháy mắt bị mang lên gần ngàn mét trời cao, luồng khí xoáy mạnh mẽ ập đến, nơi sừng rồng lại xuất hiện một pháp trận xoay tròn, che chắn cho cậu khỏi gió lớn.

 

"Tôi tưởng anh sẽ lái mô tô đến chứ--!" Giang Hồng hưng phấn hô.

 

"Nhỏ tiếng chút." Con rồng kia phát ra giọng Lục Tu: "Cậu bên cạnh hét vào tai tôi, muốn điếc rồi!"

 

"À được được, ngại quá..." Giang Hồng tự nhiên là theo bản năng mà hét to, dù xung quanh gió lớn gào thét, cũng đều bị pháp thuật của hắc long chắn bên ngoài.

 

"Đưa cậu lên trời lượn một vòng." Lục Tu hình rồng nói:"Nhưng chỉ có vài phút thôi."

 

"Ngầu chết đi được-- a ngại quá... tôi lại không nhịn được mà hét lên..." Giang Hồng kích động điên rồi, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, bọn họ đã rời khỏi trường học, bay qua những thôn xóm nhỏ trong núi Tần Lĩnh.

 

Rồng tìm một nơi không người, đột ngột hạ xuống.

 

"A a a--" Giang Hồng trong nháy mắt trải nghiệm cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc không dây an toàn với tốc độ tử thần, bị rồng mang theo lao xuống, hai chân bay ngược ra sau, tay vẫn nắm chặt sừng rồng.

 

Giữa không trung, con rồng đột nhiên biến mất, thay vào đó là tay Lục Tu, anh nắm lấy cổ tay Giang Hồng, kéo cậu về phía mình, rồi xoay người, một tay ôm cậu, hai người cùng nhau xoay người giữa không trung, vững vàng đáp xuống đất.

 

Giang Hồng: "......"

 

Một trận trời đất quay cuồng, thật sự quá k*ch th*ch!

 

Hai người dừng lại trước một trạm xe buýt, Lục Tu buông Giang Hồng ra, mặt vẫn không biểu tình, ngón tay thon dài xoa vành tai, hiển nhiên ngại cậu thật sự quá ồn ào.

 

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Giang Hồng nói.

 

"Tây An." Lục Tu nói: "Cậu lại mất trí nhớ à?"

 

Giang Hồng nhào tới Lục Tu, muốn nhảy lên lưng anh, Lục Tu mấy lần nhanh nhẹn xoay người, Giang Hồng đều vồ hụt, lại mặt dày mày dạn mà dính sát vào người anh.

 

"Tôi nói đi chỗ nào Tây An." Giang Hồng nói: "Chúng ta ở Tây An chơi mười ngày sao? Tôi lên kế hoạch đi? Khách sạn đặt xong chưa? Tôi đặt nhé..."

 

Lục Tu không quan tâm cậu, Giang Hồng mấy lần muốn ra tay, đều không thực hiện được, vừa lúc xe tới, Lục Tu liền túm cổ áo Giang Hồng, kéo lại.

 

Được nghỉ mười ngày, còn có thể cùng Lục Tu chơi cùng, thật sự là rất vui! Giang Hồng vẫn ngốc nghếch kêu to, bị Lục Tu kéo lên xe.

 

Đến khu thành phố Tây An đã là 8 giờ rưỡi tối, Lục Tu và Giang Hồng đến khu thương mại Đại Đường Bất Dạ Thành (3), ăn lẩu trước. Lúc này cuộc sống về đêm ở Tây An mới bắt đầu, nhiệt độ không khí đêm thu thật dễ chịu, đón chào mùa náo nhiệt nhất.

 

"Tôi xem lại bài tập khám phá thế giới của cậu nhé?" Chờ đồ ăn lên bàn, Lục Tu nói với Giang Hồng.

 

Giang Hồng tìm ảnh chụp trong điện thoại, đưa cho Lục Tu xem, Lục Tu nhìn chăm chú một lát, dường như đang suy nghĩ.

 

Giang Hồng nói: "Anh nói đúng, tôi phải nghĩ cách tự mình giải quyết, không thể hoàn toàn dựa vào anh."

 

Lục Tu vốn định nói gì đó, nhưng nghe Giang Hồng nói vậy, liền đổi lời: "Vậy cậu tra ra được gì rồi?"

 

"Đây là một chữ kim văn." Giang Hồng nói:"Ý nghĩa là chữ 'mặc' (墨) trong mực nước."

 

Cậu sử dụng phần mềm quét ký hiệu, đối chiếu trong kho chữ, đưa ra kết luận ban đầu, đồng thời tổ trưởng Liên Giang cũng đi trao đổi thông tin với các tổ khác.

 

Môn khám phá thế giới của Chu Cẩn Linh, đương nhiên không chỉ là một mục từ giải thích, chữ kim văn "mặc" này, đằng sau nhất định còn có ý nghĩa khác.

 

"Ngoài cái này ra?" Lục Tu lại nói.

 

"Cũng không biết." Giang Hồng nói:"Loại văn tự này thông thường khắc trên đỉnh (4), tôi muốn đến Thiểm Bắc xem. Cô Chu nói, cô ấy thông qua Kinh Dịch đo lường tính toán để đưa ra những chủ đề này, mỗi chủ đề đều ít nhiều có liên hệ với sinh viên tham gia, nhưng tôi cứ cảm thấy không liên quan gì đến mình."

 

Lục Tu: "Dịch học của Chu Cẩn Linh rất giỏi, đây là bài tập thường xuyên cô ấy giao, làm đến phần sau, cậu sẽ phát hiện ra."

 

Giang Hồng: "Anh học qua môn này của cô ấy sao?"

 

Lục Tu: "Học rồi, cô ấy nhắc nhở tôi một món pháp bảo, chính là món ở Khu Ủy kia, quả thật vô cùng quan trọng."

 

Giang Hồng: "À--"

 

Nếu Lục Tu nói vậy, Giang Hồng liền tràn đầy mong đợi, có lẽ thật sự có liên hệ thần bí.

 

"Ngày mai đi thôi." Lục Tu tán thành đề nghị của Giang Hồng đến Thiểm Bắc. Giang Hồng phát hiện Lục Tu đang xuất thần, cẩn thận hỏi: "Sao vậy?"

 

"Tôi cũng có chút việc muốn làm." Lục Tu nói, chợt chú ý đến đôi mắt nhỏ của Giang Hồng, biết cậu muốn hỏi "Có thể mang tôi theo không", liền đáp: "Ngoan thì mang cậu đi."

 

"Thế nào mới tính là ngoan?" Giang Hồng tràn đầy mong đợi, nịnh nọt hỏi:"Tối tôi giặt quần áo cho anh nhé."

 

Lục Tu: "Đừng hỏi đông hỏi tây."

 

Giang Hồng và Lục Tu vỗ tay, thành giao.

 

Bị nhốt trong trường một tháng, Giang Hồng nhìn thấy gì cũng muốn ăn, thấy gì cũng muốn chơi, ở Đại Đường Bất Dạ Thành chơi phi tiêu nửa ngày, còn bắt Lục Tu ném, Lục Tu vẻ mặt chán nản ném phi tiêu, giúp cậu thắng được phần thưởng-- một máy chơi game 64 GB.

 

Hai người đến khách sạn thuê phòng, gần đến kỳ nghỉ Quốc khánh, phòng tiêu chuẩn gần như hết sạch, chỉ đặt được một phòng giường lớn.

 

Hai chàng trai nằm trên giường, Giang Hồng chơi chiếc máy chơi game mới tậu, Lục Tu thì lật xem tài liệu trên điện thoại.

 

"Đây là cái gì?" Giang Hồng liếc thấy tài liệu của Lục Tu, trên đó có biểu đồ phức tạp, cùng với một số điều cần chú ý: "Luận văn của anh sao?"

 

"Nhiệm vụ ngày mai." Lục Tu đáp:"Khu Ma Sư gửi yêu cầu hiệp lực đến trường."

 

Giang Hồng liền không hỏi nhiều, Lục Tu lại nói: "Ngủ thôi, mai còn phải đi bảo tàng." Rồi tắt đèn.

 

Hôm sau, hai người xếp hàng chờ vào ở cửa Thiểm Bắc, ngày 1 tháng 10, tất cả các điểm tham quan quả thực biển người tấp nập, Giang Hồng có chút hối hận vì lúc này mới đến.

 

Lục Tu thì luôn tỏ vẻ không sao cả, có người cầm điện thoại chụp anh, anh cũng không tức giận, tùy người chụp, chỉ coi như không thấy.

 

"Hôm nay anh muốn đi thu yêu... thu cái kia sao?" Giang Hồng hiếu kỳ hỏi.

 

"Không hẳn." Lục Tu đánh giá Giang Hồng, lúc không có việc gì làm, anh liền vô ý thức mà nhìn chằm chằm Giang Hồng, nhưng ánh mắt lại dường như không nhìn vào mặt Giang Hồng, chỉ có thỉnh thoảng chớp mắt, hoặc khi Giang Hồng nói chuyện, Lục Tu mới từ một trạng thái như đi vào cõi thần tiên trở lại.

 

"Chỉ là giúp bọn họ trông coi." Lục Tu lại nói, rồi chợt nhận ra cách nói này quá xã hội, liền sửa lời: "Lược trận."

 

Giang Hồng "À" một tiếng, Lục Tu lại nói:"Tôi dạy cậu cái ngôn ngữ tôi dùng đi."

 

"A!" Giang Hồng chấn kinh rồi, nói, "Có được không? Cái này không có linh... không có hạn chế sao?"

 

"Có hạn chế." Lục Tu nói.

 

Giang Hồng thầm nghĩ: Vậy tôi học cũng vô dụng thôi, không thể giống anh dùng long ngữ phun người được.

 

Lục Tu: "Muốn học không?"

 

Giang Hồng lập tức đáp: "Muốn."

 

Lục Tu: "Tổng cộng có chín âm cơ bản, tổ hợp lại thiên biến vạn hóa, có thể biểu đạt hơn một ngàn loại ngữ nghĩa. Cậu học chín âm này trước, lần lượt là 'tạp' 'huck' 'thứ'..."

 

"Có mấy cái giống như tiếng Nga bật lưỡi to." Giang Hồng nói:"Cho dù không thể dùng... cái kia, cũng có thể nói cho dọa người đi."

 

Lục Tu nói: "Cho dù không mang theo sức mạnh, đối với tồn tại cấp thấp, cũng có tác dụng kinh sợ."

 

Giang Hồng rất có thiên phú về ngôn ngữ, học rất nhanh, một lát đã nhớ kỹ. Lục Tu lại nói: "Tiếp theo là ý nghĩa của chín âm này, mỗi một âm tiết đều biểu thị một loại cảm xúc, ví dụ như phẫn nộ, thống khổ, vui sướng..."

 

Thật là một ngôn ngữ thần kỳ, Giang Hồng nghe Lục Tu giải thích xong mới biết, âm cơ bản của long ngữ chỉ biểu thị cảm xúc, mà cảm xúc lại diễn sinh ra "tồn tại" tương ứng, đó là đối tượng mà loại cảm xúc đó miêu tả. Ví dụ như "huck" biểu thị vui sướng và vừa lòng, vậy "đồ ăn" bởi vì ăn xong có thể sinh ra cảm giác thỏa mãn, vì thế "huck" trở thành gốc từ miêu tả "đồ ăn".

 

"'Tô' nói về thực thể hữu hình, cũng đại diện cho 'cậu', 'đồ lặc' là 'phá hủy'." Lục Tu lại nói: "Cho nên..."

 

"'Đồ lặc tô' là ý 'phá hủy cậu'." Giang Hồng nhớ tới hai lần Lục Tu tấn công Vô Chi Kỳ, phóng ra long ngữ thuật.

 

"Rất thông minh." Lục Tu hiếm khi khen Giang Hồng, cùng cậu tiến vào viện bảo tàng.

 

Trước khi vào viện bảo tàng, Lục Tu lại quay đầu, xem xét kỹ bên ngoài viện bảo tàng, phảng phất phát hiện dị động không tầm thường.

 

-----------------------------

 

(1)Đôn Hoàng (chữ Hán giản thể: 敦煌市, âm Hán Việt: Đôn Hoàng thị) là một thành phố cấp phó địa thuộc địa cấp thị Tửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Thành phố Đôn Hoàng có diện tích 31.200 ki-lô-mét vuông, dân số 130.000 người (năm 2002). Mã số bưu chính của thành phố này là 736200, mã vùng điện thoại là 0937. Đôn Hoàng nằm trong một ốc đảo sa mạc.

 

Đôn Hoàng là một điểm dừng chân chính trên Con đường Tơ lụa cổ đại. Đôn Hoàng chiếm vị trí chiến lược tại ngã tư của Con đường Tơ lụa cổ đại phương Nam và con đường chính dẫn từ Ấn Độ qua Lhasa đến Mông Cổ và Nam Siberia, cũng như kiểm soát lối vào Hành lang Hexi hẹp, dẫn thẳng đến trung tâm của các đồng bằng phía bắc Trung Quốc và các thủ đô cổ của Trường An (ngày nay được gọi là Tây An) và Lạc Dương. Đôn Hoàng nổi tiếng với các tượng Phật được khắc trong hang đá và được biết đến nhiều nhất với Hang Mạc Cao gần đó.

 

Một miệng núi lửa trên Sao Hỏa đã được đặt tên theo thành phố này. - Theo Wikipedia

 

(2) Khánh

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

(3)Đại đường Bất Dạ Thành (大唐不夜城) nằm ngay dưới chân chùa Big Wild Goose thuộc quận Yanta, thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây. Là khu phố đi bộ nổi tiếng được xây dựng vào tháng 8 năm 2002, bắt đầu từ Quảng trường Bắc Big Wild Goose ở phía bắc và kết thúc tại Quảng trường Khai Nguyên ở phía nam, đường Cien East ở phía Đông và đường Cien West ở phía Tây. Với toàn bộ chiều dài 2100 mét từ Bắc vào Nam và rộng 500 mét từ Đông sang Tây.

 

Đây là một trong những khu phố đi bộ quy mô lớn được thiết kế theo phong cách mô phỏng các tòa nhà đậm chất nghệ thuật dưới thời nhà Đường. Và đặc biệt chú trọng đến các yếu tố văn hóa nền tảng của nhà Đường những giai đoạn thịnh vượng nhất. Vì vậy, mặc dù tuổi đời chỉ mới hơn 20 năm nhưng nơi đây vô cùng cổ kính và mang tính bước ngoặt ở Tây An. Hiện nay, Đại đường Bất Dạ Thành như là một trung tâm tiêu biểu đón tiếp không ít lượt du khách tham quan khi có dịp đến với Thiểm Tây. - Tìm hiểu thêm tại https://kimlientravel.com.vn/dai-duong-bat-da-thanh-khu-pho-co-long-lay-khong-bao-gio-ngu.html

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

(4) Đỉnh: nó có dạng vậy

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment