Giang Hồng hoàn toàn không ngờ tới, họ lại gặp nhau ở đây trước tiên, cả hai im lặng. Lục Tu im lặng là đang suy nghĩ đối sách, Giang Hồng im lặng là vì trong đầu một mớ hỗn loạn, vẫn còn đang sắp xếp lại lượng thông tin lớn mà Lục Tu vừa kể.
"Vậy lát nữa anh sẽ bắt ông ta đi sao?" Giang Hồng lại hỏi.
"Không." Lục Tu đáp: "Đó là chuyện của Khu Ủy. Mục đích Tào Bân bảo tôi đến đây là để tìm cách lấy được phương thức liên lạc của ông ta với những người khác, bởi vì chúng ta không biết có bao nhiêu kẻ phản bội trong Khu Ủy, có lẽ còn rất nhiều. Mạch Kình chỉ là một trạm trung chuyển của bọn chúng, lỡ như người phụ trách vụ án này của Khu Ủy cũng là một thành viên của tổ chức bí mật đó, thì việc bắt Mạch Kình chỉ là để diệt khẩu, những chuyện tiếp theo sẽ không thể điều tra ra được nữa."
"Ừm..." Giang Hồng nói: "Thật là dữ dằn, giống như phim điệp viên!"
Lục Tu: "......"
Giang Hồng nói: "Chỉ là cái kiểu người liên lạc này, chẳng lẽ lại không có một cái 'danh sách tổ chức bí mật' nào, đặt trong ngăn kéo bàn làm việc sao?"
Lục Tu: "Cậu nghĩ cái gì vậy! Bọn họ liên lạc qua pháp bảo đặc biệt."
Giang Hồng: "Vậy anh tìm được chưa?"
Lục Tu: "Chưa, tôi đang tìm, chuyện này đối với tôi quá khó khăn, tôi thà phá sập cái nhà này còn hơn."
Giang Hồng: "Vậy anh mau làm việc chính đi, còn nói cái này với tôi làm gì?"
Lục Tu quả thực muốn tức chết, chỉ đành lại đi đến kệ sách xem xét bố trí.
"Bạn cùng phòng của cậu còn có thể câu giờ được bao lâu?" Lục Tu lại nói: "Bảo họ giúp tôi kéo dài thêm một lát."
Giang Hồng thăm dò ra ngoài cửa sổ ra hiệu với Kim, Kim lại cách cửa kính, ra hiệu vào bên trong.
Lục Tu: "Các cậu ăn ý vậy sao?"
Giang Hồng: "Đây là '903 ngữ' do tụi tôi tự nghĩ ra, nội dung là 'bố ơi, ngủ thêm nửa tiếng nữa đi'."
Lục Tu: "......"
Lục Tu quen dùng sức mạnh tuyệt đối để áp chế đối thủ, lần này nhận nhiệm vụ tìm đồ vật, thật sự khiến anh khó khăn. Giang Hồng nhìn một lát, chủ động tiến lên giúp đỡ, nói: "Sau kệ sách chắc chắn có ngăn bí mật."
Lục Tu: "Sao cậu lại biết?"
Giang Hồng: "Trong TV chẳng phải đều chiếu vậy sao?"
Lục Tu nhìn Giang Hồng dán sát vào tường, gõ gõ chỗ này, nghe ngóng chỗ kia, Giang Hồng lại nói: "Không phải đâu, vì thư phòng và phòng khách cách nhau hơi xa, nên tôi nghi ở giữa có một không gian nhỏ, anh nghe xem? Chỗ này rỗng ruột." Giang Hồng lại lật tung mấy bức tranh chữ trong thư phòng, tìm kiếm cơ quan.
Lục Tu khẽ trầm ngâm, đáp: "Cậu nói đúng."
"Chính là chỗ này." Giang Hồng chỉ vào một bức tường, nói: "Nhưng tôi không biết mở ra thế nào, có lẽ phải dùng pháp thuật."
"Nhà họ Mạch chủ tu phong thủy và bói toán." Lục Tu nói: "Những bản lĩnh khác có thể bỏ qua không cần để ý, có thể dùng 'gần như không biết pháp thuật' để hình dung. Tránh ra, tôi thử dùng bạo lực phá giải xem."
Giang Hồng nhớ lại lời Kim nói: "Anh nói ông ta thông qua khả năng bói toán của mình, liệu có tính được hành động hôm nay của chúng ta không?"
Lục Tu: "Không nhất định, tôi đoán sự chú ý của ông ta đều tập trung vào chuyện Khu Ủy phái người đến bắt ông ta... Phá!"
Giang Hồng: "Từ từ đã!"
Lục Tu búng tay về phía vách tường, "Ầm" một tiếng, cả bức tường đổ sụp xuống, Giang Hồng hét lớn: "Anh không làm cách âm gì trước sao?!"
Lục Tu: "Đây là thư phòng của ông ta, vốn dĩ đã có kết giới cách âm."
Kệ sách đổ sụp, bên ngoài vậy mà không hề có động tĩnh gì. Sau bức tường đổ hiện ra một vách tường kép hẹp dài chưa đến hai mét vuông, toàn bộ đều là những cuốn sách cổ đóng chỉ, cùng với các loại đồ cổ, tranh chữ.
"Oa!" Giang Hồng kinh ngạc thốt lên.
Lục Tu lại vung tay một cái, tất cả đồ vật bên trong vách tường kép đều bay ra. Có vài món phát sáng, có vài món lại không có bất kỳ động tĩnh nào.
Giang Hồng đã học qua trong giờ, biết Lục Tu đang dùng cách rót linh lực để kích hoạt pháp bảo, món nào phát sáng là pháp bảo, món nào im lặng là đồ cổ bình thường.
Lục Tu loại bỏ một phần pháp thuật, thư tịch, tranh cuộn và một phần đồ cổ rơi lộn xộn trên mặt đất, sàng lọc ra những pháp bảo có khả năng hữu dụng.
"Là cái nào nhỉ?" Lục Tu nhíu mày nói. Giang Hồng học hơn nửa học kỳ, miễn cưỡng cũng coi như nhập môn, đưa ra ý kiến: "Nếu không phải liên lạc bằng điện thoại hay WeChat, sợ bị nghe lén, hẳn là có con đường đặc biệt nào đó. Cái pháp bảo này, vì thế mà có năng lực tiếp cận con đường đó."
"Ừ." Lục Tu để mười mấy món pháp bảo còn lại lơ lửng trên không, liếc mắt nhìn xuống góc dưới bên phải, nói: "Đây là cái la bàn cậu muốn sao?"
"Oa đúng vậy!" Giang Hồng thấy một chiếc la bàn đen kịt, giống hệt chiếc Mạch Kình vừa lấy ra ở phòng bên cạnh, cái kia chắc chắn là đồ giả rồi? Vậy mà dễ dàng lấy được như vậy! Giang Hồng lập tức cầm lấy chiếc la bàn.
"Con đường đặc biệt." Giang Hồng nói:"Hoặc là thiên mạch, hoặc là địa mạch."
Lục Tu: "Nói đúng."
"Anh xem phù văn bên ngoài chiếc chuông gió này." Giang Hồng nói: "Chính là dùng để truyền tin, lợi dụng hướng gió, ở một nơi nào đó rung nó, ở một nơi khác, cũng sẽ vang lên tiếng chuông gió."
Lục Tu lại một lần sàng lọc, giữ lại chiếc chuông gió mà Giang Hồng chú ý.
"Nếu nói như vậy." Lục Tu nói: "Vậy lấy nó đi."
Lục Tu thu hồi chuông gió, rồi búng tay một cái, trước mặt xuất hiện một cây đàn piano hình tam giác, tiếp theo anh ngồi xuống trước đàn.
Giang Hồng: "???"
Giang Hồng lại hỏi: "Đã không chắc chắn như vậy, tại sao không đóng gói mang đi hết tất cả pháp bảo ở đây?"
Lục Tu bắt đầu chơi đàn piano: "Sao cậu không bảo tôi dịch chuyển cả căn nhà đi? Chờ bị Khu Ủy bắt giữ sao?"
Giang Hồng: "Nhưng anh đã làm hiện trường thành ra như vậy rồi..."
Lục Tu đàn bản tiểu vũ khúc của Bach, trong tiếng leng keng, những pháp bảo, đồ cổ và tranh chữ rơi xuống đất đồng loạt bay lên, bay vào trong ngăn bí mật, sau đó tất cả những mảnh vỡ, đồ đạc bắt đầu hoàn nguyên, khôi phục thành chiếc kệ sách ban đầu.
Lục Tu: "?"
Giang Hồng: "Coi như tôi chưa nói gì..."
Lục Tu: "Gọi bạn cùng phòng của cậu, mau chạy thôi."
"Anh vào bằng cách nào?"
"Tôi dùng danh nghĩa hiệu trưởng Tào đến thăm ông ta, nhờ ông ta bói một chuyện, còn chưa bắt đầu thì đã có khách đến..." Lục Tu kéo Giang Hồng, trực tiếp trèo ra ngoài cửa sổ, ra hiệu với Kim. Giang Hồng giơ tay cho Kim xem chiếc la bàn, ý là đã lấy được, mau rút lui.
"Người của Khu Ủy sắp đến bắt ông ta rồi." Lục Tu nói khi đặt chân xuống đất: "Còn chưa đến nửa tiếng nữa."
Kim muốn tiến lại vỗ vai Giang Hồng, Lục Tu lại trực tiếp kéo Giang Hồng về phía mình, không cho Kim chạm vào cậu, rồi nói với Kim: "Cậu đi tìm đồng đội của cậu đi."
Kim gọi điện thoại cho Hạ Giản và Trương Tích Đình, phát tín hiệu hủy bỏ nhiệm vụ. Khi đi ngang qua vườn hoa, Giang Hồng còn cố ý đi kiểm tra cậu thiếu niên sau hòn non bộ, cậu ta vẫn còn hôn mê.
Lục Tu: "?"
Vẻ mặt Lục Tu nghi hoặc, Giang Hồng giải thích mọi chuyện, Lục Tu hiếm khi đứng yên một chỗ, nhìn cậu thiếu niên một lúc lâu rồi nói: "Cậu ta không phải con trai Mạch Kình, là người nhà khác, vừa lúc hôm nay đến thăm ông ta, cậu ta tên Viên Sĩ Vũ."
"Anh quen cậu ta sao?" Giang Hồng có chút lo lắng, đừng đánh bạn của Lục Tu.
"Không quen, nhưng đã gặp bố cậu ta, lớn lên rất giống, bố cậu ta mất nhiều năm trước rồi." Lục Tu lại giải thích.
Kim thúc giục: "Mấy năm gần đây, rất nhiều Khu Ma Sư rời khỏi Khu Ủy, bọn họ không chừng đều là một bọn. Đi thôi."
Kim lại thúc giục họ về xe, Lục Tu lại đứng thêm vài giây, nhìn chăm chú vào cậu nam sinh kia, rồi quay người rời đi.
Kim ngồi vào hàng ghế sau, Lục Tu và Giang Hồng mỗi người lên một xe, vẫn là Giang Hồng lái. Ba người chờ đợi một lát, sau đó đột nhiên, tiếng báo động vô cớ vang lên.
Trương Tích Đình kéo theo Hạ Giản không đi cửa chính, mà trực tiếp trèo ra từ trong vườn hoa.
Kim hạ cửa sổ xe, hét lớn: "Các cậu làm cái gì vậy?"
"Lát nữa sẽ giải thích với cậu! Mau đi thôi!" Trương Tích Đình nói: "Tranh thủ lúc hắn còn chưa tỉnh!"
Hạ Giản thấy Lục Tu ở ghế phụ, kêu lên:"Tốt quá! Có viện binh!"
Lục Tu nói: "Tôi không thể lộ diện ở đây, sẽ gây phiền phức cho hiệu trưởng Tào."
"Đủ người rồi, đi thôi!" Giang Hồng hớn hở hô: "Cho các cậu xem tuyệt kỹ lái xe thần sầu của Haruna!"
Giang Hồng đạp mạnh chân ga, thực hiện một cú drift (1) tại chỗ, chỉnh hướng xe, rồi lại nhấn ga, chiếc xe ba bánh thương vụ của bố cậu phóng đi với phong thái của một chiếc McLaren (2), lập tức lao ra ngoài!
"Đồ vẫn chưa lấy được." Trương Tích Đình nói: "Các cậu lái xe dụ bọn bảo vệ nhà hắn đi, tớ nửa đường xuống xe rồi quay lại xem."
Kim lấy ra chiếc la bàn, giơ cho họ xe"Lấy được rồi."
Giang Hồng: "Sao các cậu trì hoãn lâu vậy?"
Hạ Giản: "Tụi tớ không trực tiếp thu hồi pháp bảo, chỉ dùng danh nghĩa đến thăm hỏi để hỏi ông ta vài chuyện, định thừa lúc ông ta không chuẩn bị mà thôi miên, trộm cái la bàn."
Trương Tích Đình: "Trên người Mạch Kình có bùa hộ mệnh, không chịu ảnh hưởng của Mộng Trung Vô Tận Cảnh của tớ."
Giang Hồng: "Cái đồ trước mặt các cậu là giả! La bàn thật giấu trong thư phòng."
Trương Tích Đình: "Các cậu vào thư phòng của ông ta? Lấy được bằng cách nào?"
Hạ Giản và Trương Tích Đình vừa xuống lầu rời khỏi nhà Mạch Kình, Mạch Kình vào thư phòng nhìn qua, lập tức quyết đoán bấm chuông báo động. Thấy thư phòng bị động vào, ông ta hiểu ngay, lũ trộm chắc chắn là một bọn với Hạ Giản.
Lục Tu trước sau vẫn chú ý gương chiếu hậu, lúc này đột nhiên nói: "Đuổi theo ra rồi."
Giang Hồng vặn kính chiếu hậu lại, thấy ba chiếc xe và hai chiếc mô tô đang đuổi theo họ. Mọi người đồng loạt nhìn ra sau, Lục Tu nói: "Trong trường hợp đối phương không dùng pháp thuật, các cậu cũng không cần dùng pháp thuật, nếu không một khi Khu Ủy Trùng Khánh can thiệp vào, sẽ nghi ngờ các cậu đang làm gì..."
"Vâng! Thầy!" Giang Hồng đáp.
Lục Tu hạ thấp tựa lưng ghế, định nằm xuống, Giang Hồng lại đột nhiên đạp mạnh ga, Lục Tu bị một cú lắc mạnh về phía sau.
Lục Tu: "......"
"Đại ca anh chạy chậm thôi!" Trương Tích Đình hét.
Phía sau, xe máy và xe tư nhân vẫn đuổi theo sát nút, đối phương dường như cũng không muốn dùng pháp thuật, cứ bám theo họ trên con đường núi Nam Sơn quanh co. Giang Hồng đến trước vườn thực vật thì cua gấp, nhẹ nhàng drift, chiếc xe ba bánh lại văng đuôi, lao ra ngoài!
Đường núi Trùng Khánh gập ghềnh khó đi, Nam Sơn lại nổi tiếng với mười tám khúc cua, nhiều đoạn chỉ đủ một chiếc xe đi qua. Giang Hồng lại vô cùng quen thuộc nơi này, rẽ vào con đường nhỏ bên vườn thực vật, để lại một vệt tàn ảnh, lao ra đường nhỏ, rồi quẹo vào một công trường đang thi công.
Lục Tu búng tay một cái, gương chiếu hậu xoay lại, xe phía sau vẫn bám theo không rời.
"Chúng ta xuống xe dụ bọn đuổi theo đi?" Kim đề nghị.
"Không cần xuống." Giang Hồng lại vặn gương chiếu hậu về, nói:"Tớ có thể hất văng bọn chúng! Oa a! Sao lại thế này?!" Đột nhiên con đường phía trước lơ lửng bổng lên!
Giang Hồng vội vàng đánh lái, suýt chút nữa lao xe xuống vực sâu, Lục Tu lập tức ngồi thẳng dậy, chỉnh lại tựa lưng ghế, quát lớn: "Cẩn thận!"
Khung cảnh xung quanh đột ngột biến đổi dữ dội, đường núi giống như biển rộng cuộn sóng không ngừng nhấp nhô, cây cối lùi lại nhanh chóng, nhà cửa bắt đầu nghiêng ngả, đá tảng lăn ầm ầm, con đường phía trước nghiêng một góc 45 độ rồi dựng đứng lên, tạo thành một dốc cao dựng đứng.
Giang Hồng đạp hết ga, chiếc xe khó khăn bò lên dốc, bọn đuổi theo phía sau bắt đầu tụt lại.
"Pháp thuật gì vậy?" Kim kinh hãi, Mạch Kình còn có thể dời núi lấp biển sao?
"Không thể nào! Đây là tác dụng của Sơn Hà Xã Tắc Đồ!" Lục Tu cũng không dám tin, ấn cửa xe, chuẩn bị mở dây an toàn, đang do dự có nên nghênh chiến hay không thì Giang Hồng một tay ấn anh xuống, dây an toàn vẫn cài chặt.
Con đường càng lên càng cao, Giang Hồng không nói một lời, đột ngột đánh hết lái, chiếc xe ba bánh rít lên khi ôm cua trên con dốc gần 60 độ, lao thẳng về phía bọn đuổi theo phía sau!
"Má ơi!" Hạ Giản hét: "Đại ca mở cửa sổ xe ra cho tụi em ra ngoài! Tiểu gia dù sao cũng biết bay!"
Giang Hồng: "Đây là pháp bảo lợi hại lắm sao?"
Trương Tích Đình: "Vớ vẩn! Đây là Sơn Hà Xã Tắc Đồ đó!"
Giang Hồng: "Ồ, đó là cái gì vậy? Nghe siêu cấp lợi hại!"
Mọi người: "Tập trung lái xe đi --!"
Lục Tu: "Kẻ thi pháp ở trong nhà Mạch Kình!"
Trương Tích Đình nhanh chóng nói: "Không thể nào! Sơn Hà Xã Tắc Đồ là siêu cấp pháp bảo!"
Lục Tu: "Tôi chắc chắn là nó!"
Kim: "Mặc kệ! Làm sao phá giải?"
Hạ Giản lắp bắp: "Tớ... tớ... tớ biết! Phá hủy địa điểm thi pháp... hoặc là rời khỏi phạm vi lực trường của nó!"
Giang Hồng vừa cua xe trở lại, con đường phía sau lại bắt đầu bay lên, quốc lộ đèo hình thành một chữ U khổng lồ, hai đầu vẫn không ngừng bốc lên, giống như miệng túi muốn nhốt họ ở đáy vực.
"Bám chắc vào!"
Giang Hồng tăng tốc độ lên tối đa, lao ra khỏi đoạn chữ U, cây cối phía trước lại bắt đầu ngã đổ hỗn loạn, ngổn ngang khắp nơi, tạo thành một bức tường chắn, Giang Hồng vội vàng đánh lái. Lục Tu hỏi: "Còn có thể lái thêm hai cây số nữa không?"
"Tôi cố hết sức!"
Giang Hồng đột ngột đổi hướng, từ con đường trên cao lao ngang xe ra ngoài, khoảnh khắc đó bánh xe ba bánh treo lơ lửng trên không, ba người bạn cùng phòng ở ghế sau hét lớn. Lục Tu nghiêng người ra khỏi ghế phụ, phóng thích long ngữ, không khí liên tục vặn vẹo, dao động, giống như pháo kích vô hình, phá hủy cây cối và đá lăn phía trước.
Kim và Hạ Giản ở ghế sau mỗi người mở một bên cửa sổ, nửa người thò ra ngoài, Kim hít sâu một hơi, phát ra một tiếng sư tử hống vang dội.
Những khúc gỗ bị hất tung lên, đập vào chiếc xe tư nhân đang đuổi theo, chiếc xe tư nhân lập tức bị chặn ngang đường.
Hạ Giản giơ tay, thổi một hơi, mây mù từ mặt đất bốc lên, sương mù dày đặc bao phủ xung quanh, chiếc xe máy lao vào sương mù dày đặc, phát ra một tiếng nổ lớn, lại bị cản trở.
"Đi này!" Hạ Giản giơ tay, trực tiếp ném Huyền Quang Kim Đấu ra ngoài cửa sổ xe!
Kim: "Này! Cậu kiềm chế chút đi!"
Huyền Quang Kim Đấu giống như một chiếc đĩa ném, nặng chừng mười cân, bị Hạ Giản coi như một chiếc đĩa bay, phanh một tiếng đập nghiêng một người lái xe máy, theo một cái vung tay của cậu, lại bay trở về từ cửa sổ xe.
Giang Hồng: "Lại quay lại ngoài khu biệt thự rồi! Giờ làm sao?"
Lục Tu tay làm thủ quyết, trầm giọng nói: "Lại gần chút nữa!"
Giang Hồng lại lái xe trở về khu biệt thự nhà Mạch Kình, Lục Tu chăm chú nhìn căn nhà ba tầng của họ Mạch. Giang Hồng đỗ xe chắn ngang, quay đầu xe, đầu xe hướng về phía trước chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tầm mắt từ cửa sổ ghế lái và ghế phụ lần lượt quét qua các cửa sổ của căn nhà ba tầng.
Giang Hồng dường như cảm thấy, có người đang nhìn mình sau cửa sổ.
Lục Tu giơ một ngón tay, từ vị trí cách xa gần trăm mét, hướng về phía căn biệt thự chỉ nhẹ một cái. Chỉ thấy trên tay anh tỏa ra một ngọn lửa đen, gào thét như sao băng, kéo theo vệt lửa dài, "viu" một tiếng bay về phía cửa sổ kia, phát ra tiếng nổ lớn, ngay sau đó mặt bên của căn biệt thự bị thủng một lỗ lớn, ngọn lửa đen ngòm bay lên không trung.
Lục Tu một chiêu đánh vỡ pháp thuật của đối phương, thế giới tức khắc trở lại như lúc ban đầu, đồng thời quát lớn: "Tranh thủ lúc này, mau đi!"
Giang Hồng lập tức tăng tốc, rời khỏi khu biệt thự.
"Người của Khu Ủy đến rồi." Lục Tu liếc nhìn, kéo cửa sổ xe lên, nói:"Trên đường mặc kệ có kiểm tra gì, đều đừng nói chúng ta là Khu Ma Sư."
Mấy người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Giang Hồng thở hổn hển một hồi, thầm nghĩ thật là quá k*ch th*ch.
"Sơn Hà Xã Tắc Đồ." Trương Tích Đình nói:"Mạch Kình chỉ là một phong thủy sư, sao lại có loại pháp bảo này?"
Giang Hồng: "Đó là đồ vật lợi hại lắm sao?"
Hạ Giản nói: "Sơn Hà Xã Tắc Đồ chẳng phải là do Khu Ủy quản lý sao?"
Mặt Lục Tu âm trầm, từ đầu đến cuối không nói gì.
Kim giải thích với Giang Hồng: "Là do Khu Ủy quản lý, một trong những pháp bảo lợi hại nhất trong lịch sử, thuộc cấp bậc Thiên."
Giang Hồng: "Ồ, vậy tại sao nó lại ở trong tay một phong thủy sư như Mạch Kình?" Giang Hồng đơn giản chỉ nói theo, chưa ý thức được vấn đề nghiêm trọng đến mức nào. Lúc này, trên núi Nam Sơn lại một lần nữa xảy ra biến hóa kỳ lạ, mây đen bao phủ khu biệt thự sau vườn thực vật, mây giông cuồn cuộn, trong tầng mây dường như có một con quái thú khổng lồ đang giãy dụa.
"Vấn đề nghiêm trọng nhất là, có cấp cao trong Khu Ủy cấu kết với Mạch Kình."
Trương Tích Đình nói: "Mau chóng nhắc nhở bố tớ thôi."
Giang Hồng: "Ồ... Cấp cao có kẻ phản bội sao? Vậy thì thật sự rất nghiêm trọng... Ơ? Từ từ đã..."
Giang Hồng đột nhiên nhớ ra, cái bóng dáng quen thuộc mà cậu thấy ở tầng hai nhà Mạch Kình, đó là ai nhỉ?
"Tập trung lái xe." Lục Tu nhắc nhở.
Trên đường xuống núi quả nhiên có chướng ngại vật, có người đang kiểm tra. Giang Hồng hạ cửa sổ xe, bất ngờ chạm mặt một Khu Ma Sư.
Giang Hồng không biết được tên đối phương, nhưng nhớ rõ người này là một trong những đồng nghiệp của Hứa Húc Dương, người đã cùng họ đến bệnh viện hàng phục yêu dơi trước đây.
Giang Hồng nở nụ cười, đang định hàn huyên vài câu, đối phương lại liếc nhìn Lục Tu đang ngồi ở ghế phụ, không nói nhiều, trực tiếp cho họ đi, rồi nói với những đồng nghiệp đang kiểm tra: "Người nhà."
"Bọn họ sợ chúng ta trộm đồ mang đi sao?" Kim hỏi.
"Ừ." Trương Tích Đình quan sát khung cảnh dưới chân núi, dọc đường đi họ không gặp thêm bất kỳ cuộc kiểm tra nào nữa.
"Tôi xem pháp bảo đã."
Hạ Giản và Kim bắt đầu nghiên cứu Huyền Quang Kim Đấu, Giang Hồng thỉnh thoảng nhìn ra sau, đến đường Tân Giang, tìm một bãi đỗ xe, từ từ dừng lại.
"Bây giờ đi đâu?" Trương Tích Đình hỏi:"Về nhà cậu sao? Hay là phải nhanh chóng về Tây An? Hôm nay là ngày cuối cùng rồi."
"Tớ xem đã." Tay lái lụa Giang Tiểu Hồng sau khi xả hết tốc độ trên núi Nam Sơn, adrenaline (3) cuối cùng cũng trở về mức bình thường, bắt đầu lo lắng đề phòng.
Mọi người: "???"
Giang Hồng xuống xe, vòng ra sau xe, vừa rồi cậu nghe thấy vài tiếng động trầm đục, vì thế có dự cảm chẳng lành...
"Xong đời rồi --!!!" Giang Hồng lập tức phát điên.
Cốp xe sau của chiếc xe ba bánh bị móp méo, đuôi xe rối tinh rối mù, cửa sau xe bị lõm hai cái hố, một bên đèn xe vỡ nát.
Lục Tu: "......"
Mọi người đầy vẻ đồng cảm đứng một bên, chiêm ngưỡng kiệt tác của Giang Hồng, gầm xe cũng bị cạ hỏng rồi.
"Đưa cậu chiếc mới đi." Lục Tu nói: "Chiếc xe này bao nhiêu tiền?"
Giang Hồng ôm đầu: "Mới cũng vô dụng! Tôi biết ăn nói với bố tớ thế nào đây... Xong đời!"
-----------------------
(1) Drift hay trượt bánh sau là một kỹ thuật lái xe khi tài xế cố ý rẽ gấp, làm mất lực kéo, đồng thời duy trì kiểm soát và lái xe qua toàn bộ một góc cua. Kỹ thuật này làm cho góc trượt sau vượt quá góc trượt trước đến mức mà các bánh trước thường hướng ngược chiều với hướng rẽ.- Theo Wikipedia)
(2) Mc Laren (mang tc minh họa)
(3) Adrenaline, còn được gọi là epinephrine, là một loại hormone và thuốc có liên quan đến việc điều chỉnh các chức năng nội tạng. Adrenaline thường được cả tuyến thượng thận và một số lượng nhỏ tế bào thần kinh trong tủy sống tạo ra. - Theo Wikipedia, tìm hiểu thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wi/Adrenalin