Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 37

Giang Hồng sợ đánh thức Kim, nhưng Kim đang ngủ say sưa, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

 

“Cậu muốn làm gì?” Trương Tích Đình cũng khá tò mò về chiếc đèn này, nói: “Không sao đâu, tớ tạo cho nó một lớp cách âm.”

 

Trương Tích Đình tùy tiện thi pháp, tạo một lớp chắn âm bao quanh Kim. Giang Hồng nói: “Tớ muốn hỏi xem chiếc đèn này có thể làm gì, ngày mai lên lớp tốt nhất là có báo cáo.”

 

Giang Hồng vì thế bóc lớp giấy niêm phong, chiếc đèn lại nói: “Mau, Giang Hồng! Cho ta một thân xác mới.”

 

Giang Hồng: “……”

 

Đèn lại nói: “Mau lên! Cậu không hiểu sao? Chiếc đèn này sắp tan thành từng mảnh rồi! Hồn phách của ta sẽ tiêu tán bất cứ lúc nào! Ta đã chống đỡ hơn một ngàn năm, đã đến cảnh ‘dầu hết đèn tắt’, nếu không tìm cho ta một thân hình mới…”

 

Giang Hồng: “Nó vậy mà có lịch sử một ngàn năm!” Cậu thầm nghĩ đây là một điểm cộng, vì thế viết vào luận đề báo cáo.

 

Trương Tích Đình: “Ừ, cậu xem, đáy đèn nhiều chỗ đã rỉ sét, trên thân đèn có dấu ấn mạch luân.”

 

Giang Hồng thấy trên đèn khắc rất nhiều hoa văn, nhưng vì thời gian quá dài, rỉ sét loang lổ, đồng khí đã bị ăn mòn, hơi dùng sức là bong ra từng mảng. Mấy ngày nay cậu vẫn luôn mang theo chiếc đèn này bên mình, dùng áo khoác bọc lại, dọc đường trèo đồi tuyết qua bãi cỏ, va chạm lung tung, khiến chiếc đèn đồng đã sắp tan rã.

 

“Rốt cuộc mày là cái gì?” Giang Hồng nói: “Mày thành thật khai báo cho tao, tao mới có thể giúp mày.”

 

“Cậu trước hết dời hồn phách của ta ra đi.” Chiếc đèn đồng nói: “Tìm cho ta một thế thân, tốt nhất là thanh niên trai tráng, thân thể khỏe mạnh vừa mới chết, tốt nhất không có thương tích…”

 

“Mày mơ đi!” Trương Tích Đình và Giang Hồng đồng thanh nói.

 

Đèn đồng nói: “Vậy thì không giới hạn giới tính vậy.”

 

Giang Hồng nói: “Hay là vẫn cứ giới hạn đi, môn Pháp bảo cứ để nó trượt đi, tớ vẫn là nên ném cái đèn này…”

 

“Đừng!” Đèn đồng lập tức kêu to lên: “Ta không chọn thế thân!”

 

Giang Hồng nói: “Rốt cuộc mày là cái gì?! Khai báo rõ ràng cho tao! Nếu không tao thật sự ném mày đi, cùng lắm thì học kỳ sau học lại.”

 

Giang Hồng vốn tính tình rất tốt, suýt chút nữa bị cái đèn này làm cho nổi cáu.

 

Trương Tích Đình cầm lấy đèn, quan sát một lát, đèn lại nói: “Nhẹ chút! Mạch luân của ta một khi bị hủy, nhẹ thì hồn phách tan nát, nặng thì…”

 

“Trực tiếp thăng thiên.” Trương Tích Đình nói: “Không cần dài dòng.”

 

Trương Tích Đình cầm lá bùa làm bộ muốn dán, vì thế chiếc đèn cuối cùng cũng hơi yên tĩnh lại.

 

Giang Hồng trong lòng có chút bất an, nói: “Tớ cảm thấy đây là một người bị nhốt trong đèn sao? Hay là chúng ta gọi Kim dậy, bảo cậu ấy siêu độ cho nó một chút, hay là để nó đi luân hồi đầu thai đi.”

 

“Ta không phải người!” Đèn lại kêu to.

 

Trương Tích Đình quan sát xong, nói với Giang Hồng: “Tớ cảm thấy không giống. Tuy nói là phát hiện ở mộ cổ… Ừm, không loại trừ khả năng linh hồn chủ mộ sau khi chết nhập vào đồ vật bên trong, nhưng xác suất không lớn.”

 

Giang Hồng nói: “Mày còn nhớ chuyện khi còn sống không?”

 

Đèn nói: “Ta không phải vong hồn.”

 

Giang Hồng nói: “Vậy mày là cái gì, mày nói mau!”

 

Đèn nói: “Ta… Ta cũng không biết ta là cái gì, dù sao ta cũng không phải đèn, nhưng mà không quan trọng, cậu chỉ cần để cho ta hấp thụ nhiều linh khí đất trời, ta hẳn là có thể từ từ nhớ ra.”

 

Giang Hồng: “Tao tin mày mới là lạ!”

 

Giang Hồng cảm thấy nó cũng không giống vong hồn, chỉ vì vong hồn nếu lựa chọn bồi hồi không đi, thông thường đều có chấp niệm, chiếc đèn này lại không có âm khí lạnh lẽo của quỷ hồn, là khí linh do đèn tự tu luyện ra? Nhưng nó lại thề son sắt nói không phải.

 

Giang Hồng vẫn cố gắng kiên nhẫn giúp nó nhớ lại, dù sao ngày mai còn phải mang đi báo cáo.

 

“Cho nên mày là từ thứ khác, bị nhốt vào trong chiếc đèn này?” Giang Hồng nói.

 

Đèn đáp: “Đúng vậy.”

 

Giang Hồng: “Mày còn nhớ rõ hình dạng cuối cùng của mình, là hình dạng gì không?”

 

Đèn đáp: “Quên rồi.”

 

Giang Hồng: “Mày có nguyện vọng gì không? Nói cách khác là chấp niệm khi còn sống?”

 

Đèn trả lời có chút do dự, nói: “Ta… Ta muốn nhớ lại, đã xảy ra chuyện gì.”

 

“Bị phong ấn trong đèn là một sự ngoài ý muốn?” Trương Tích Đình hỏi.

 

Đèn chần chừ nói: “Không biết, quên rồi.”

 

Giang Hồng: “Mày có tên không?”

 

Đèn: “Quên rồi.”

 

“A a a——” Giang Hồng gãi đầu, khá là bực bội.

 

Trương Tích Đình nói: “Ngoài việc có thể nói chuyện, mày còn có thể làm gì?”

 

Đèn nói: “Ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không gì không làm được!”

 

Giang Hồng: “Trổ tài đi? Giúp tao đun sôi nước tao muốn ăn mì gói, mày xem, mày chỉ cần bò từ trên bàn xuống, rồi bò lên trên cái bàn bên kia, ấn nút công tắc trên ấm đun nước, là được!”

 

Đèn: “Chỉ là hiện tại pháp lực của ta còn chưa khôi phục, cho ta thời gian, cậu nhất định sẽ quỳ gối trước ta. Giang Hồng, tìm cho ta một thân hình hoàn toàn mới, sau này ta sẽ không bạc đãi cậu…”

 

Giang Hồng mặt không biểu cảm đứng dậy, đi đun sôi nước, làm mì gói cho mình và Trương Tích Đình ăn.

 

Đèn: “Nhớ năm đó, ta hô phong hoán vũ, không ai là đối thủ của ta…”

 

Giang Hồng: “Cậu muốn một cái xúc xích hay hai cái xúc xích?”

 

Trương Tích Đình: “Hai cái xúc xích gà, thêm hai quả trứng kho.”

 

Đèn: “Không ngờ lại bị nhốt trong cái đồ vật nhỏ bé này…”

 

Trương Tích Đình: “Cho nên mày nhớ ra rồi? Năm đó đã xảy ra chuyện gì?”

 

Đèn: “Quên rồi.”

 

Giang Hồng: “Vậy mày còn nhớ gì về năm đó?”

 

Đèn: “Nhớ một chút.”

 

Giang Hồng: “Cụ thể?”

 

Đèn: “Quên rồi.”

 

Giang Hồng: “……”

 

Giang Hồng lấy mì gói ra, mặt không biểu cảm nhìn chiếc đèn kia, vẫn luôn suy nghĩ ngày mai nên làm gì bây giờ.

 

Trương Tích Đình: “Hay là ngày mai mang đi hỏi thầy La xem sao? Đèn, mày là yêu quái sao?”

 

Lần này đèn không trả lời, rơi vào trầm tư. Giang Hồng tùy tay lật đồ đạc tìm gói mì, tìm được một vật giống thước đo đen nhánh, không phải kim loại cũng chẳng phải sắt, giống một cái chặn giấy nhỏ, trên đó còn có không ít máu.

 

Trương Tích Đình: “Đây lại là cái gì?”

 

Giang Hồng: “A? Ờ… Cái này là… Hình như là nhặt được ở núi Kỳ Liên.”

 

Giang Hồng cầm vật dài hình thước kia, ước chừng hơn ba mươi centimet, rộng hai centimet, dày nửa centimet, dẹt, cạnh sắc rất chỉnh tề, có chút nặng. Cậu cầm trong tay ước lượng, nhớ lại đó là lúc Lục Tu và người thủ lĩnh Mê Hoặc quyết chiến trong ánh sáng đỏ, sức mạnh tàn phá bùng nổ bừa bãi, cuối cùng không hiểu sao mình lại nắm được thứ này. Sau khi chiến đấu kết thúc, trước sau không để ý, vì thế tùy tay nhét vào túi, mang về.

 

“Cậu cảm thấy đây là cái gì?” Giang Hồng nói: “Là cái xỏ giày sao?”

 

Trương Tích Đình: “……”

 

Giang Hồng dùng chiếc thước đen chắn ngang hai bát mì gói, đèn lại đột nhiên lên tiếng, nói: “Ta có thể là yêu, có thể không phải, không nhớ rõ.”

 

Giang Hồng: “Từ giờ trở đi, không được nói chuyện, ăn xong tao sẽ nghĩ cách cho mày, nếu mày làm phiền bọn tao ăn khuya, tao sẽ mặc kệ mày.”

 

Có lẽ là cuối cùng đã được xé bỏ lớp bùa niêm phong, chiếc đèn đồng khó có được tự do ngôn luận, cũng không hé răng, dù sao chỉ cần có thể nói, nói sớm hay muộn cũng như nhau.

 

Trương Tích Đình nói: “Nhìn qua giống đồ cổ.”

 

Giang Hồng: “Tớ cảm thấy giống một linh kiện gì đó, có thể là cái thanh cố định trên máy xúc đất…”

 

Trương Tích Đình: “Đo một chút sẽ biết.”

 

Trương Tích Đình cầm thước cuộn ra đo, chính xác đến milimet, chiều dài là một số lẻ. Trương Tích Đình nói: “Chắc là làm theo một thước, không biết là Hán thước hay Đường thước.”

 

Giang Hồng: “Xem chất liệu này có chút giống gỗ mun.”

 

Giang Hồng đi học, pháp thuật không học được bao nhiêu, những kiến thức kỳ lạ cổ quái về lịch sử, ngõ hẻm, giám định đồ cổ quả thực tiến bộ vượt bậc.

 

Trương Tích Đình nói: “Đúng vậy, có chút giống.”

 

Giang Hồng bắt đầu nghi ngờ thứ này là một phần của thẻ tre, nhưng trên đó lại không có lỗ để xâu dây. Giang Hồng tìm khăn giấy ướt lau vết máu trên đó, Trương Tích Đình hỏi: “Máu ai?”

 

“Của tớ…” Giang Hồng nói.

 

Chiếc thước đen ánh lên một thứ ánh sáng kỳ dị, Giang Hồng luôn cảm thấy máu của mình sắp thấm vào trong. Lau một lúc vẫn không sạch lắm, cậu đành bỏ cuộc, tùy tay ném lên bàn, chuẩn bị ngày mai mang đi hỏi thầy giáo môn Pháp bảo. Hai người vừa ăn mì gói vừa nói chuyện phiếm, Giang Hồng nhỏ giọng kể lại những chuyện xảy ra ở núi Kỳ Liên, Trương Tích Đình nghe xong vô cùng kinh hãi.

 

Trương Tích Đình nói: “Hiệu trưởng không bảo cậu giữ bí mật chuyện này sao? Đây là một vụ án tương đối lớn, Bọn Mê Hoặc bí mật hồi sinh yêu thú thượng cổ, bọn chúng dùng cách gì vậy?”

 

Giang Hồng đáp: “Ý của hiệu trưởng là bảo tớ đừng nói khắp nơi, nhưng nói chuyện này với người thân cận thì chắc không sao đâu? Thầy ấy tin tớ biết chừng mực.”

 

Trương Tích Đình bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nói: “Tớ nghi ngờ lúc cuối Lục Tu giằng co với kể địch, là thông qua cánh cổng dịch chuyển để đánh giá tình hình, mà thứ này, có lẽ nào là cậu… từ trong cánh cổng dịch chuyển túm ra được?”

 

Giang Hồng: “Không thể nào? Bọn Mê Hoặc còn ở trong cánh cổng dịch chuyển điều khiển máy xúc đất sao?”

 

Trương Tích Đình và Giang Hồng cùng nhau nhìn vật kia, Trương Tích Đình nói: “Cậu tốt nhất nên dành thời gian hỏi hiệu trưởng một chút, nếu là pháp bảo quan trọng, phải báo cáo.”

 

Giang Hồng ngược lại không mấy để ý, nói: "Phải nộp lên sao?”

 

Trương Tích Đình nói: “Theo quy định của Khu Ủy, nếu không phải tà khí ví dụ như dùng hồn máu tươi của người luyện chế, thì không cần nộp, sau khi giám định sẽ trả lại cho cậu, đương nhiên cậu cũng có thể quyên góp.”

 

Giang Hồng “Ừ” một tiếng, Trương Tích Đình lại cầm lấy chiếc thước đen, nói: “Không có tà khí, tớ cảm thấy không phải đồ dơ bẩn.”

 

Giang Hồng: “Lấy để gãi ngứa thì dùng tốt thật, vừa vặn tới.” Nói rồi cầm chiếc thước đen gãi lưng.

 

“Đến lượt ta sao?” Đèn nói: “Các cậu ăn xong chưa? Đừng ăn canh, ăn mì gói sao còn ăn canh? Bên trong nhiều muối như vậy, không tốt cho sức khỏe.”

 

Giang Hồng: “Mày một cái đèn ở trong mộ cổ mấy ngàn năm, còn biết mì gói nhiều muối?”

 

Chẳng qua nghĩ lại, chắc là chiếc đèn này ở cửa hàng tạp hóa pháp bảo cũng lâu rồi, thường nghe ông chủ mắng cháu nên học được.

 

Đèn nói: “Giang Hồng, đi giúp ta tìm thân hình đi, cái gì cũng tốt, ta cảm thấy ta sắp không xong rồi…”

 

Giang Hồng: “Nói thật cho mày biết, tao một chút pháp thuật cũng không biết, cũng không có phôi pháp thuật có sẵn, mày tốt nhất tự cầu phúc đi, chỉ cần qua được môn Pháp bảo ngày mai, mày đối với tao liền không có giá trị lợi dụng…”

 

Đèn: “Làm ơn cho ta sống sót! Cầu xin cậu! Ta nhất định sẽ báo đáp cậu!”

 

Trương Tích Đình nói: “Tao có thể giúp mày, cách ly hồn thật ra rất đơn giản, nhưng mà tôi nhớ… lần trước anh đã nói, có bảo tàng khó báu gì đó?”

 

Lời này vừa ra, bầu không khí tức khắc im lặng, sau một lúc lâu, đèn ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, ta lừa các cậu…”

 

Giang Hồng: “……”

 

Đèn: “Nhưng ta nhất định có thể có tác dụng! Tin tưởng ta!”

 

Giang Hồng một tay đỡ trán, nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một vật chứa có thể dùng để chứa hồn đèn. Trong phòng ngủ đồ đạc Hạ Giản mua lung tung rất nhiều, bây giờ đã là ba giờ rưỡi đêm, nhanh chóng giải quyết chuyện này còn có thể ngủ thêm mấy tiếng.

 

Trương Tích Đình nói: “Tớ giúp cậu vẽ pháp trận ly hồn đi, không tốn nhiều công sức đâu.” Nói rồi đi lấy chu sa và bút.

 

Giang Hồng đột nhiên phát hiện một thứ gì đó vẫn luôn vứt trên giường, à, có rồi!

 

“Cái này không thích hợp!” Đèn lập tức bắt đầu kháng cự thân hình mới của mình.

 

Giang Hồng: “Vậy thì quên đi nhé, tự mày chọn.”

 

Đèn vô cùng rối rắm, trông giống như chòm Thiên Bình, Giang Hồng thì ngáp liên tục. Năm phút sau, mặc kệ ý nguyện của chiếc đèn, mạnh mẽ thi pháp ly hồn. Trương Tích Đình khởi động pháp trận ly hồn, “Ong” một tiếng đèn tỏa ra một vầng sáng vàng nhạt, chuyển rời vào vật chứa mới, đại công cáo thành.

 

“Bây giờ bắt đầu, nếu mày làm phiền bọn tao ngủ, tao sẽ ném mày đi.” Giang Hồng đã buồn ngủ không chịu nổi, bò lên giường, một giây sau đã ngủ say.

 

Sáng sớm hôm sau, thi hai ngày rưỡi các môn chuyên ngành trong tuần, chính thức bắt đầu.

 

Kim là người cuối cùng đến phòng học, hô: “Má ơi! Ai đặt cho tôi một cái cách âm vậy? Đồng hồ báo thức cũng không nghe thấy!”

 

Trương Tích Đình: “……”

 

Môn Cơ sở lý luận Pháp bảo, mọi người lần lượt lên giới thiệu tác phẩm đề thi của mình, đạo sư La Bằng trực tiếp chấm điểm trên một bảng biểu. Trước mắt biểu hiện tốt nhất, chắc là lớp của Giang Hồng, Trình Tựu làm một tiểu cảnh hoa nghệ. Một đóa hoa hồng đặt trong vòng sinh thái, có thể dựa vào thời gian một ngày trôi qua, cùng với sự thay đổi của bốn mùa, bày ra những trạng thái khác nhau.

 

Thật là giỏi! Giang Hồng thầm nghĩ, sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Đặt nó ở bên ngoài thì bông tuyết nhỏ bay lả tả trong hộp thủy tinh, cánh hoa kết một lớp sương mỏng. Lấy vào trong nhà ấm áp, cánh hoa liền giãn ra, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

 

“Tôi tổng kết vài câu, pháp bảo này làm rất sáng tạo, ừm.” La Bằng vừa nói vừa giải thích: “Nhắc đến pháp bảo, Linh Khí, mọi người đều sẽ cảm thấy đó là đồ dùng để đánh quái. Trên thực tế cuộc sống, đâu có nhiều quái như vậy để các em đánh? Có, nhưng đó không phải mục đích cuối cùng của chúng ta.”

 

La Bằng đặt một tay lên hộp hoa, nói: “Giống như pháp bảo này, rất đẹp. Nó luôn nhắc nhở chúng ta thời gian trôi đi, cho dù khi đối mặt với ‘kẻ địch’ không có tác dụng lớn, nhưng tôi hy vọng các em, khi học môn Cơ sở lý luận Pháp bảo này, đừng quên rằng mọi phát minh và khám phá đều là để cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.”

 

Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt. La Bằng nói tiếp: “Được rồi, người tiếp theo, mời em này, ừm, bạn học Giang Hồng lên trưng bày bảo vật của mình.”

 

La Bằng liếc nhìn danh sách, Giang Hồng nơm nớp lo sợ bước lên bục giảng, da đầu thực sự tê dại.

 

“Cái đó… chào mọi người.” Giang Hồng lấy ra một con Tinh Linh Thiên Miêu, đặt lên bục giảng.

 

Ánh mắt La Bằng vừa khẽ liếc xuống trang giấy, thì bất ngờ một tràng cười rộ lên vang vọng khắp phòng học.

 

Vốn dĩ, buổi sớm tinh mơ, đám học sinh còn ngái ngủ, thoáng chốc tỉnh táo cả người bởi tiếng cười ấy.

 

La Bằng khẽ nhíu mày: “???”

 

Giang Hồng vội vàng giải thích: “Thật ra là thế này, ban đầu em tìm được một món đồ cổ có khí linh, nhưng khí đã gần như suy yếu. Tối qua, em đã thử chuyển khí hồn sang chiếc loa này, rồi tiện tay vẽ thêm mạch luân mới ở dưới đáy.”

 

“À.” La Bằng đáp, giọng điệu có phần miễn cưỡng: “Tốt, tốt.”

 

Giang Hồng hào hứng giơ đáy chiếc loa dán bùa Thiên Miêu Tinh Linh lên, khoe với mọi người mạch luân vừa vẽ, và một trận cười ồ lại vang lên.

 

La Bằng hỏi: “Vậy... bảo vật này có tác dụng gì?”

 

Giang Hồng đáp: “Nghe nói nó đã có hơn một ngàn năm lịch sử... ý em là cái khí linh ấy, không phải cái loa này.” Cậu ta nhìn vào bản thuyết trình của mình, cố gắng nhớ lại những gì đã định nói tối qua, nhưng lúc đó đầu óc cậu rối bời, giờ lại càng thêm mơ hồ.

 

“Thử biểu diễn một chút xem?” La Bằng gợi ý.

 

“À đúng, đúng.” Giang Hồng vội nói: “Tác dụng lớn nhất của nó là bầu bạn trò chuyện, giải sầu. Các công năng khác thì vẫn đang trong quá trình tìm hiểu.”

 

Mọi người ngẩn người vài giây, rồi lại một tràng cười lớn bùng nổ. Giang Hồng thấy cảnh này, đừng nói đến điểm S, cho cậu ta điểm B có lẽ đã là La Bằng quá rộng lượng rồi. Cậu ta dứt khoát buông mình, bóc luôn lá bùa ra, nói: “Này, Thiên Miêu Tinh Linh?”

 

Chiếc đèn được chuyển khí hồn cuối cùng cũng cất tiếng: ‘Ta nói cho cậu biết, không được dùng cái xác này!”

 

Giang Hồng nhún vai: “Ý kiến của mày không quan trọng.”

 

Đèn lồng chế giễu: “Thấy chưa, bị người ta chê cười rồi đấy!”

 

Hai người một hỏi một đáp, chẳng khác nào đang diễn tấu hài trên bục giảng, khiến đám sinh viên phía dưới cười đến chảy cả nước mắt.

 

Giang Hồng nhìn thấy các bạn học vui vẻ như vậy, trong lòng cũng thấy thoải mái. Dù sao cũng khó mà đạt điểm cao, chọc cười được mọi người cũng đáng. Cậu ta vội giải thích thêm: “Đây là pháp bảo thật sự, đảm bảo không phải hàng giả, tuyệt đối không phải kiểu dán bùa lên Thiên Miêu Tinh Linh rồi dùng AI giả mạo đâu.”

 

Đèn tức tối nói: “Nói chuyện quỷ quái gì vậy?! Chờ ta hấp thu linh khí trời đất, sớm muộn gì cũng làm các người kinh rớt cằm!”

 

“Ha ha ha ha ha ha——” Ngay cả La Bằng cũng bật ra một tràng cười không thể kiềm chế.

 

Giang Hồng nghiêm túc giới thiệu: “Lai lịch của pháp bảo này, thật không dám giấu giếm, là em ở cửa hàng pháp bảo Khu Ủy, dùng cách rút thăm trúng thưởng mà có được nó…”

 

Chiếc đèn chen ngang: “Đây cũng là một loại duyên phận.”

 

“Ha ha ha ha…”

 

Mọi người thấy Giang Hồng càng nói càng buồn cười, câu nào cũng đầy sự bất ngờ, còn pháp bảo thì không ngừng ngắt lời, thêm vào những câu chọc cười, cả phòng học nghiêng ngả trong tiếng cười, không ít người đập bàn rầm rầm.

 

Giang Hồng hỏi: “Giới thiệu với mọi người về mình đi, mày tên là gì?”

 

Đèn đáp: “Quên rồi, gọi sao cũng được.”

 

Giang Hồng lại hỏi: “Mày là cái gì?”

 

Đèn lồng lơ đễnh: “Ta cũng không biết, cậu nói ta là gì thì ta là cái đó.”

 

“Ha ha ha ha ——”

 

Trong một mớ hỗn loạn, buổi thuyết trình pháp bảo kết thúc, học sinh dưới lớp cười đến thở không ra hơi.

 

Giang Hồng nói: “Đây là bảo vật của em, được rồi, em cảm thấy nó cần nghỉ ngơi một lát, em cũng muốn nghỉ ngơi, đầu muốn nổ tung rồi.”

 

Giang Hồng cẩn thận dán lại lá bùa, Thiên Miêu Tinh Linh vì thế mà im lặng.

 

“Để tôi xem nào.” La Bằng lại ghé mắt nhìn gần, lần này là vì nụ cười không dứt trên môi. Anh nhận lấy Thiên Miêu Tinh Linh, xem xét một lúc rồi trang trọng trả lại cho Giang Hồng, không đưa ra bất kỳ đánh giá nào, rồi ra hiệu cho học sinh khác tiếp tục thuyết trình pháp bảo của mình.

 

Giang Hồng khẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ điểm số thế nào, cuối cùng cũng đã qua cửa ải này. Nhìn tình hình này, chắc là sẽ không đến nỗi không đạt yêu cầu.

 

Sau khi tất cả các màn thuyết trình pháp bảo kết thúc, học sinh ùa nhau ra về. Giang Hồng nán lại một lát, cầm pháp bảo đến hỏi La Bằng, dù sao thầy cũng có nhiều kinh nghiệm hơn.

 

“Em mang cả nguyên khí đến đây sao?” La Bằng hỏi.

 

Giang Hồng lấy chiếc đèn đồng cũ ra cho La Bằng xem. La Bằng nhìn chăm chú một lúc, Giang Hồng định bóc lá bùa ra để La Bằng hỏi chuyện khí linh, nhưng La Bằng xua tay ý bảo không cần.

 

Giang Hồng nhìn vào bảng điểm danh, thấy tên mình được đánh chữ “B”. Dù đã đoán trước, cậu vẫn không khỏi có chút thất vọng.

 

“Đây là đồ chế tác thời tiền Đường” La Bằng nói: “Nhưng mạch luân lại được khắc vào thời trung Đường.”

 

“À, hình như là vậy ạ.” Giang Hồng thật ra chẳng hiểu gì cả, chỉ có thể hùa theo lời La Bằng.

 

La Bằng hỏi tiếp: “Lúc mua, chủ tiệm nói thế nào?”

 

Giang Hồng nhớ lại: “Nghe nói ban đầu nó được phát hiện trong một ngôi mộ cổ.”

 

La Bằng khẽ “Ừm” một tiếng rồi hỏi: “Khi làm ly hồn, nó phát ra ánh sáng màu gì?”

 

Giang Hồng đáp: “Màu vàng.”

 

La Bằng hỏi tiếp: “Ánh sáng mạnh lắm sao?”

 

Giang Hồng lắc đầu: “Không chói mắt, chỉ nhàn nhạt, hơi ngả vàng…”

 

La Bằng suy đoán: “Vậy tôi đoán, có lẽ đó là một sợi tàn hồn của một con yêu thú cường đại nào đó.”

 

Giang Hồng tò mò: “Cường đại đến mức nào ạ? Là tàn hồn dạng gì?”

 

La Bằng giải thích: “Một số yêu thú khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định, cần phải vứt bỏ phàm tâm tục niệm, chấp niệm trong cơ thể. Giống như chúng ta thường nói ‘trảm tam thi*’ để thành tiên thành thánh, chúng sẽ tách những cảm xúc không cần thiết ra, phong ấn trong một ‘hộp’ nào đó, và nó sẽ trở thành khí linh.”

 

(Tam thi bao gồm: ác thi - thiện thi - tự ngã thi (bản thân))

 

“Ôi ——!! Ra là thế ạ!” Giang Hồng chợt hiểu ra.

 

Cậu thầm nghĩ quả nhiên thầy giáo biết nhiều thật. La Bằng gật đầu, nói: “Chỉ là đoán có khả năng như vậy. Nó có lẽ bảo lưu một phần ký ức của chủ hồn, có lẽ không. Đó cũng là lý do nó có vẻ ba phần ngơ ngác.”

 

“Em hiểu rồi! Vậy nó có thể tiếp tục tu luyện không ạ?” Giang Hồng hỏi.

 

La Bằng gật đầu: “Nếu có cơ hội thích hợp, hoàn toàn có thể. Một số tàn hồn khỏe mạnh có thể thông qua tu luyện để lột xác một lần nữa, giống như cành cây được giâm xuống đất có thể tái sinh thành cây mới, hay con giun bị cắt đôi có thể mọc lại thân.”

 

Giang Hồng lo lắng: “Vậy nó có thể trở thành thứ gì đó khó thuần phục, gây phiền phức không ạ?”

 

La Bằng trầm ngâm: “Điều này còn tùy thuộc vào tính cách của tàn hồn. Có những đại yêu thú tách ra phần sát khí trong tâm, loại này thì không thích hợp. Nhưng khí linh của em có lẽ có thể nuôi dưỡng, chỉ là quá trình vẫn cần cẩn thận.”

 

“Dạ, em cảm ơn thầy. Thầy có thể giúp em xem cái này là cái gì được không ạ?” Giang Hồng vừa nói vừa lấy ra một vật khác.

 

Giang Hồng lại lấy ra cây thước đen, La Bằng đón lấy, vẻ mặt nghi hoặc cầm lên ngắm nghía, rồi lấy dụng cụ ra bắt đầu dò xét.

 

“Ô hay.” La Bằng dùng một chiếc vòng ngọc tím đặt gần cây thước đen, chiếc vòng ngọc bắt đầu phát sáng, giống như khối quang ngọc mà Tạ Liêu dùng vậy. Giang Hồng đoán rằng hai món đồ này có cùng nguyên lý, chỉ khác là một cái dùng để thử nghiệm pháp bảo, còn cái kia dùng để thử nghiệm người.

 

“Thứ này rất lợi hại.” La Bằng nói: “Nhưng tôi không nhìn ra nó là cái gì, cậu lấy nó ở đâu vậy?”

 

Giang Hồng đáp: “Em nhặt được ở một di tích, thầy có thể xem nó có từ bao giờ không ạ?”

 

La Bằng đầy vẻ do dự, lắc đầu nói: “Có lẽ so với phần lớn pháp bảo trong trường hiện tại, niên đại của nó còn xa xưa hơn nhiều.”

 

Giang Hồng kinh ngạc: “Ngầu đến vậy sao ạ?”

 

La Bằng hỏi: “Cậu đã từng rót pháp lực vào trong đó chưa?”

 

Giang Hồng trả lời: “Em không có pháp lực.”

 

La Bằng chợt nhớ ra, Giang Hồng là học sinh bình thường duy nhất trong lớp không thể sử dụng pháp thuật.

 

Giang Hồng đề nghị: “Thầy có thể giúp em rót pháp lực vào xem có hiệu quả gì không ạ?”

 

La Bằng ôn hòa nói: “Khu Ma Sư có một quy tắc bất thành văn, đó là trừ khi thật sự cần thiết, không được tùy tiện sử dụng pháp bảo của người khác.”

 

Giang Hồng ậm ừ: “À... vâng ạ.”

 

La Bằng nói: “Tôi đoán, nó có lẽ là một bộ phận của thứ gì đó. Sau này, khi cậu có thể dùng những phương thức khác để điều động năng lượng pháp lực, có thể thử rót pháp lực vào. Nếu bề mặt hiện lên các văn tự, thì chứng tỏ tôi đã đoán đúng.”

 

Giang Hồng hỏi: “Thứ này có an toàn không ạ?”

 

La Bằng trấn an: “Không có bất kỳ tà khí nào, cậu không cần lo lắng. Phần lớn pháp bảo có an toàn hay không, chỉ tùy thuộc vào chủ nhân của nó.”

 

Giang Hồng gật đầu: “Cảm ơn thầy ạ.”

 

La Bằng cũng gật đầu. Ngay khi Giang Hồng chuẩn bị rời đi, khóe mắt anh chợt liếc qua, La Bằng đã sửa lại ô điểm của cậu ta từ “B” thành “A”.

 

Giang Hồng lập tức vui mừng khôn xiết, reo lên: “Cảm ơn thầy ạ ——!”

 

Có lẽ vì vài phút Giang Hồng nán lại đã giúp La Bằng hiểu thêm về pháp bảo của cậu, hoặc có thể hiệu quả thuyết trình không tệ như vậy, hoặc cũng có thể cây thước đen đã có thêm tác dụng. Nhưng dù thế nào đi nữa, được điểm A, Giang Hồng thực sự không thể vui hơn được nữa!

Bình Luận (0)
Comment