“Đầu tiên, tìm một vật gì đó để thế chỗ ta, động tác nhất định phải nhanh, tránh làm kích hoạt hệ thống báo động.” Cái đầu ở dưới tấm vải trắng nói: “Sau đó, trên đỉnh đầu ta, ở ô thứ ba từ phải sang trái, có một cái nồi, hãy dùng cách tương tự để lấy nó ra…”
“Khoan đã!” Giang Hồng lập tức cắt lời: “Ta còn chưa nói sẽ cứu ngươi mà!”
“Ta sẽ báo đáp ngươi.” Cái đầu lại lặp lại.
Giang Hồng nói: “Ngươi muốn ta đánh cắp ngươi từ trong kho báu ra ngoài sao?! Nếu bị An Kiệt bắt được, ta sẽ bị truy nã đến tận chân trời góc biển mất!”
Cái đầu đáp: “Ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.”
Giang Hồng không phải là đứa trẻ ba tuổi, liền dứt khoát nói: “Tu vi của ta còn thấp kém, hay là ta giúp ngươi tìm một người lợi hại hơn để hoàn thành tâm nguyện này nhé. Cứ thế đi, tạm biệt…”
“Khoan đã!” Cái đầu lập tức hoảng hốt, nói: “Chỉ cần ngươi đưa ta ra ngoài, đến thời cơ thích hợp, ta có thể trả lời một câu hỏi của ngươi, bất kể là câu hỏi gì, chỉ cần là điều ta biết. Ngươi biết ta là ai không?”
“Ồ? À! Ngươi là Toàn Tri Chi Thần Thúc Hốt!” Giang Hồng đột nhiên nhớ ra, kẻ này có một cái tên là “Thúc Hốt”, nghe đồn có thể giải đáp mọi vấn đề trên đời.
“Thúc Hốt sao?” Cái đầu im lặng một lát rồi đáp: “Đó là cái tên mà Nhân tộc các ngươi đặt cho ta à? Thôi được, không quan trọng. Bây giờ, hãy làm theo lời ta nói, ngươi không còn nhiều thời gian đâu.”
Giang Hồng nghĩ bụng, nếu kẻ này tự xưng là “toàn tri”, biết đâu ngay cả cuộc gặp mặt hôm nay cũng nằm trong kế hoạch của nó, có lẽ thật sự có thể thành công? Nhưng mà, mang cái đầu này ra ngoài, cho dù không rước họa vào thân, liệu có gây ra phiền phức lớn cho Khu Uỷ không?
Thúc Hốt lại nói: “Sự toàn tri của ta đến từ sự thấu hiểu về thời gian. Thời gian chợt lướt qua, nói như vậy, cái tên này quả thật rất thích hợp.”
Giang Hồng nghi hoặc hỏi: “Vậy ngươi có biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo không?”
“Ở một mức độ nhất định.” Thúc Hốt đáp.
Giang Hồng nói: “Vậy ngươi đoán xem ta có cứu ngươi không?”
Thúc Hốt lại nói: “Ngươi nhất định sẽ mang ta rời đi, đây là nút thắt mà ngươi cần phải gỡ.”
Giang Hồng cười ha hả: “Ha ha ha, ngươi đoán sai rồi! Vậy ta đi đây, tạm biệt!”
Thúc Hốt nói: “Điều này liên quan đến sự tồn vong của thế giới các ngươi, hủy diệt hay sinh tồn, tất cả đều nằm trong một ý nghĩ của ngươi. Kết cục cuối cùng đang không ngừng đến gần.”
Giang Hồng định quay người rời đi, nhưng lại bị những lời cuối cùng của Thúc Hốt làm lay động. Cậu quay người trở lại, trong kho pháp bảo tĩnh lặng, chỉ có cái đầu bị che bởi tấm vải trắng đang im lặng đối diện với cậu.
Giang Hồng không hiểu vì sao, lại đưa ra một quyết định táo bạo đến vậy. Tất cả mọi thứ đều quá phi thực tế: Khu Uỷ, kho chứa pháp bảo, một cái đầu biết nói... Cứ như một giấc mơ vậy, đã thế thì có điên cuồng và táo bạo thêm một chút cũng dường như hợp lý. Cậu nhìn xung quanh, trong kho pháp bảo, ngoài những thứ trên kệ, những chỗ khác đều trống rỗng.
“Ba câu hỏi.” Giang Hồng bắt đầu mặc cả.
Thúc Hốt đáp: “Hai.”
Giang Hồng kiên quyết: “Ba câu, không đồng ý thì thôi.”
Thúc Hốt: “Thành giao.”
Giang Hồng lấy bữa sáng từ trong ba lô ra, một tay ôm lấy cái đầu của Thúc Hốt, tay còn lại run rẩy đặt bữa sáng lên trên.
“Động tác phải nhanh.” Thúc Hốt giục.
Giang Hồng hoán đổi cực nhanh, cái đầu cùng với tấm vải trắng được thay ra, còn bữa sáng thì được đặt vào vị trí ban đầu của cái đầu.
Giang Hồng vẫn còn sợ hãi, thở hổn hển lấy lại hơi.
“Bây giờ, dùng cách tương tự, lấy cái nồi ở ô thứ ba của tầng thứ hai xuống.” Thúc Hốt nói.
“Ô thứ ba của tầng thứ hai?” Giang Hồng thắc mắc: “Chỗ nào có ô thứ ba?”
Thúc Hốt giải thích: “Đếm từ trên ống kinh luân đó xuống, là tầng thứ hai.”
Giang Hồng lẩm bẩm: “Ừm, tầng thứ hai…”
Thúc Hốt hướng dẫn tiếp: “Đếm từ bên trái sang, một, hai, ba, là ô thứ ba.”
Giang Hồng nhìn rồi nói: “Một, hai, bốn, không có cái cô nói.”
Thúc Hốt im lặng. Giang Hồng nói: “Cô chắc chắn cảm thấy tôi đang trêu cô đúng không? Tôi cũng thấy giống như đang trêu cô... Nhưng mà tôi đếm... Cô xem, một, hai, bốn... Tôi nói thật mà…”
Thúc Hốt ngắt lời: “Không, bởi vì nó khúc xạ tất cả ý thức. Từ từ, để ta nghĩ cách đã.”
Thúc Hốt tiếp lời: “Có rồi, tiếp theo, hãy lấy ra... à, pháp bảo trong ba lô của ngươi.”
Giang Hồng ngạc nhiên: “???”
“Pháp bảo gì cơ?” Giang Hồng mơ hồ hỏi.
Thúc Hốt nói: “Lấy ra pháp bảo, tất ra.”
Giang Hồng đáp: “Tôi không có pháp bảo nào, trừ vảy của Lục Tu.”
Thúc Hốt: “Thước dài màu đen.”
Giang Hồng lấy ra vật hình thước dài màu đen mà An Kiệt trả lại cho cậu, hỏi: “Đây là cái gì?”
Thúc Hốt nói: “Thời cơ chưa tới, ta không thể nói cho ngươi. Hãy truyền pháp lực vào trong đó.”
Giang Hồng lại nói: “Tôi không có pháp lực.”
Thúc Hốt: “Ngươi có, mau lên!”
Giang Hồng chợt nhớ ra, Tào Bân đã truyền năng lượng vào tâm luân của cậu. Đây là lần đầu tiên cậu chính thức dùng pháp lực để khởi động pháp bảo. Khi hỏa lực được truyền vào chiếc thước sắt màu đen đó, “Ong” một tiếng, toàn bộ cây thước phát sáng, hiện ra những ký hiệu kỳ lạ.
Ngay sau đó, mọi thứ xung quanh biến đổi kỳ dị, như thể cậu đã bước vào một không gian dị thứ nguyên. Giang Hồng, tay cầm hắc thước, trong khoảnh khắc này, nhìn thấy vô số pháp bảo phát ra ánh sáng, những hạt màu sắc khác nhau tỏa ra. Kho pháp bảo dường như trở thành một không gian trò chơi, và nơi ánh mắt cậu nhìn tới còn hiện ra chữ “chính xác!”
“Cái này…” Khi Giang Hồng quay đầu, tất cả giá kệ, mặt đất, pháp bảo... thậm chí cả nguồn sáng xung quanh đều xuất hiện những đường lưới mô hình hóa như phần mềm vẽ bản đồ 3D!
“Đây là sản phẩm điện tử sao?” Giang Hồng khó tin nói: “Tôi cảm giác mình đã xâm nhập vào bối cảnh giả lập của thế giới thực?!”
“Mau lên.” Thúc Hốt lại thúc giục: “Ta không biết ngươi nhìn thấy gì, nhưng ngươi không còn nhiều thời gian đâu.”
Giang Hồng vừa động niệm, một dòng chữ đột nhiên hiện ra ở góc trên bên phải tầm nhìn của cậu: “Khoảng cách Vương An Kiệt phát hiện còn 00:12:47.” Con số vẫn đang không ngừng đếm ngược.
Trời ơi! Rốt cuộc đây là cái thứ gì vậy? Giang Hồng hoàn toàn ngây người.
“Ý thức.” Thúc Hốt nhắc nhở: “Bây giờ ngươi có thể tùy tâm sở dục, đừng lãng phí cơ hội này. Bây giờ, nhìn về tầng thứ hai, ngươi đã thấy ô thứ ba chưa?”
“Hả?!” Giang Hồng dùng hắc thước, lúc này cậu mới thấy, giữa ô thứ hai và ô thứ tư, thực sự có một ô nữa. Nhưng theo logic mà nói, sau số hai vốn dĩ phải là số ba mới đúng chứ. Tại sao mình lại nhảy thẳng sang số bốn?
Giang Hồng có chút bối rối.
Thúc Hốt hỏi: “Là một cái nồi phải không?”
Giang Hồng đáp: “Đúng vậy.”
Thúc Hốt: “Hãy thay thế nó y như cũ.”
Giang Hồng lấy ra phần bữa sáng mua cho Lục Tu, rồi hoán đổi cái nồi xuống.
Thúc Hốt dặn dò: “Dựa vào sự hiểu biết của ngươi về thế giới, khi ngươi giữ nó, cảnh vật xung quanh sẽ có những thay đổi khác nhau. Hãy dùng cách mà ngươi dễ tiếp nhận nhất để sử dụng pháp bảo này, biến vật thay thế thành hình dạng của ta.”
Giang Hồng thử đưa tay phải ôm lấy cái đầu trong lòng, tay trái cầm hắc thước, làm một động tác, và nghĩ thầm “Sao chép hình dạng bên ngoài.”
Tiếp theo, hình dáng của Thúc Hốt được kéo về phía giá pháp bảo. Giang Hồng lại lẩm bẩm: “Dán.”
Hộp cơm bữa sáng trên giá pháp bảo lập tức biến thành hình dạng cái đầu của Thúc Hốt bị che bởi tấm vải.
Giang Hồng: “!!!”
“Cứ thế này thôi ư?” Giang Hồng quả thực khó tin nổi. Kho pháp bảo trọng yếu bậc này, lại có thể đánh cắp đồ vật chỉ bằng một hộp cơm sao? Phòng ngự này cũng quá sơ sài rồi!
Thúc Hốt nhắc nhở: “Đừng quên truyền linh khí vào nó.”
Giang Hồng nói: “Nhuộm sáng quang hiệu.”
Trước mặt Giang Hồng hiện ra bảng điều khiển hiệu ứng ánh sáng ảo. Cậu dùng hắc thước chọc vào “Xác nhận”, cái đầu giả lập liền phát ra ánh sáng. Ngay sau đó, Giang Hồng cũng thao tác tương tự với cái nồi kia.
Thúc Hốt dặn tiếp: “Đừng buông tay khỏi cái nồi. Tiếp theo, hãy dùng tay ngươi để lại một vết xước trên cái nồi.”
“Răng được không?” Giang Hồng hỏi: “Móng tay tôi ngắn lắm.”
“Được, mau lên!” Thúc Hốt thúc giục.
Giang Hồng liền cắn một chút vào cạnh cái nồi nhôm. Chất liệu nhôm khá mềm nên để lại một dấu răng.
Giang Hồng nghĩ thầm: Tình cảnh này thật sự quá kì lạ. Một sinh viên như mình lại chạy đến kho báu của Khu Uỷ, ôm một cái đầu người, dùng răng cắn cái nồi nhôm.
“Được rồi.” Thúc Hốt nói: “Như vậy ngươi sẽ không quên nó. Đặt ta vào trong nồi, rồi giấu cái nồi vào ba lô, đi thôi.”
Giang Hồng biết bây giờ không phải lúc để hỏi nhiều. Cậu nhét cả cái đầu và cái nồi vào trong túi, quay đầu nhìn lại. Đúng lúc định mở cửa kho pháp bảo thì đột nhiên vô số ánh sáng từ bốn phương tám hướng bắn tới, bắt đầu kiểm tra đan xen tất cả các pháp bảo.
Thì ra cơ chế phòng ngự nằm ở bước cuối cùng này... Giang Hồng không kích hoạt báo động, pháp lực cũng được rút về, cậu thuận lợi rời khỏi kho pháp bảo.
Túi cồng kềnh, Giang Hồng dùng thân mình che tầm mắt của người gác cổng. Lục Tu vẫn đang đợi bên ngoài kho pháp bảo, trao đổi ánh mắt với cậu. Hai người không nói gì, cùng bước vào thang máy.
Lục Tu hỏi: “Em đã làm gì vậy?”
Giang Hồng hé nhẹ túi ra một khe, để Lục Tu nhìn thấy cái đầu của Thúc Hốt.
Ánh mắt Lục Tu tràn đầy kinh ngạc.
“Bây giờ.” Trong túi, Thúc Hốt lại cất tiếng: “Hãy đội cái nồi lên đầu.”
Giang Hồng: “...”
Lục Tu: “!!!”
Giang Hồng: “Cái này…”
Lục Tu: “Làm theo lời nàng đi.”
Giang Hồng đành phải lấy cái nồi nhôm ra, đội lên đầu. Trông cậu lúc đó thực sự không thể nào đần hơn được nữa.
Lục Tu gạt chiếc nồi xuống, nói: “Đây hẳn là một loại pháp bảo ẩn thân.”
Thúc Hốt với giọng điệu không hề dao động, nói: “Không tồi, từ giờ sẽ không ai có thể thấy ngươi nữa.”
Giang Hồng hỏi Lục Tu: “Anh có nhìn thấy em không?”
Lục Tu đáp: “Thấy được…”
“Tầng 6, Trung tâm Phòng ngự.”
“Cần phải lập tức cử người đến…” Giọng Trần Chân vang lên.
“Đã đang điều tra.” Giọng An Kiệt đáp lời: “Thành viên tổ chức Địch Thục Mẫn…”
Thang máy dừng lại ở tầng 6. Trần Chân, An Kiệt cùng vài Khu Ma Sư khác cùng bước vào thang máy. Giang Hồng chợt nhớ đến đồng hồ đếm ngược kia!
Lục Tu đứng nép vào một góc trong thang máy, dùng thân mình che chắn cho Giang Hồng. Giang Hồng nhận ra những người xung quanh quả thực không hề thấy cậu!
Trần Chân và An Kiệt đồng thời nhìn thấy Lục Tu, quay đầu nhìn anh. Khóe miệng An Kiệt vẫn treo nụ cười kiêu ngạo, như có như không.
Đột nhiên, Giang Hồng và Trần Chân nhìn nhau. Giang Hồng không biết liệu mình có thật sự đang ở trạng thái ẩn thân hay không, nhưng cậu luôn cảm thấy Trần Chân dường như đã nhìn thấy mình.
Thế nhưng, ánh mắt của An Kiệt chỉ lướt qua Lục Tu rồi rời đi.
“Bây giờ cử người đi Quảng Châu.” An Kiệt lại nói: “Không tra ra được gì đâu.”
Trần Chân im lặng một lát, bỗng nhiên quay đầu lại, nhấn chiếc kính Google. Tim Giang Hồng đập thình thịch.
Trần Chân quay sang nói với An Kiệt: “Dù vậy cũng vẫn phải đi, tôi nghi ngờ sẽ còn một đợt tiếp theo.”
Thang máy đến tầng của An Kiệt, An Kiệt dẫn theo đám Khu Ma Sư đó rời đi trước. Giang Hồng do dự một lát, quyết định không đi theo An Kiệt. Dù sao thì cậu không thể tháo nồi ra trước mặt nhiều người để kết thúc trạng thái ẩn thân được.
Thang máy chỉ còn lại Trần Chân và Lục Tu.
“Đi đâu đấy?” Trần Chân tùy ý hỏi.
Lục Tu đáp: “Vừa ăn sáng xong trở về.”
Trần Chân không nói gì nữa, chìm vào suy tư. Thang máy đến tầng của Bộ phận Trung ương, ba người liền lần lượt trở về văn phòng.
“Phù.” Giang Hồng thở phào nhẹ nhõm, tháo chiếc nồi ra, nói: “Họ thực sự không phát hiện ra em!”
“Đặt ta vào trong nồi, đeo túi theo người.” Thúc Hốt lại nói: “An Kiệt sắp tìm ngươi rồi, nhanh chóng về văn phòng của ngươi đi.”
Lục Tu ra hiệu cho cậu đi nhanh. Giang Hồng làm theo lời, lòng bàn tay vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Khi trở về văn phòng, điều bất ngờ là An Kiệt vẫn chưa quay lại! Bên bàn làm việc có vứt chìa khóa của anh ta. Lần này không đợi Thúc Hốt nhắc nhở, Giang Hồng nhanh chóng cởi tấm thẻ gác cổng ra, rồi lại lần nữa thần không biết quỷ không hay mà đánh tráo.
“Cậu mang theo thứ gì về đấy?” Lão Tôn đột nhiên cất tiếng, làm Giang Hồng giật mình hết hồn.
“Suỵt!” Giang Hồng lập tức ra hiệu cho Lão Tôn im lặng.
Thúc Hốt: “Ai đang nói chuyện?”
Giang Hồng: “Phúc ngữ.”
Lão Tôn: “Ai cơ?”
Giang Hồng: “Toàn là phúc ngữ! Tao đang lẩm bẩm thôi!”
Mọi chuyện sau khi kết thúc, Giang Hồng vừa mới nhét túi xuống gầm bàn thì An Kiệt đẩy cửa bước vào. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Giang Hồng cố hết sức tỏ ra bình tĩnh.
“Anh uống cà phê không, Bộ trưởng?”
“Pha trà đi.” An Kiệt mặt không chút biểu cảm ra lệnh: “Đóng dấu một bản tài liệu tôi chia cho cậu, sau đó họp.”
Giang Hồng liền đứng dậy đi pha trà cho An Kiệt, cảm thấy thái dương giật từng cơn—trong vỏn vẹn nửa giờ, quá nhiều chuyện đã xảy ra: đánh cắp thẻ gác cổng của đại Boss Khu Uỷ, đột nhập kho pháp bảo để trộm một cái đầu không biết là gì, cộng thêm việc đột nhiên phát hiện tác dụng của pháp bảo... Các loại tình tiết phức tạp và đau đầu như vậy, Giang Hồng cũng không biết nên rối rắm hay hoang mang về vấn đề nào nữa.
Cùng lúc đó, tại tầng của Bộ phận Trung ương, Lục Tu đang thất thần, suy nghĩ về hàng loạt sự kiện xảy ra nửa giờ trước. Đột nhiên có người gõ cửa.
“Mời vào.” Lục Tu lập tức lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nói.
Trần Chân bưng ly cà phê bước vào, cửa văn phòng tự động đóng lại.
Lục Tu nhận ra Trần Chân có chuyện quan trọng muốn nói, đối mặt với ánh mắt của anh ta và hỏi: “Chuyện gì?”
Trần Chân đi đến bên cửa sổ, trầm ngâm một lát, rồi nói: “Cậu có cảm thấy An Kiệt có khả năng là người bị xâm nhập không?”
Lục Tu đáp: “Tôi không rõ tình hình nội bộ Khu Uỷ của các anh, bao gồm cả nhân sự và mâu thuẫn ý kiến, nên không thể phán đoán được.”
“Trực giác.” Trần Chân ném cho Lục Tu một phong bì. Lục Tu đầy vẻ nghi hoặc, mở phong bì ra, thấy bên trong là một lá thư tố giác—đầu thư có một ký hiệu. Lục Tu nhớ đã từng thấy ở nhà Mạch Kình, đó là huy hiệu của Mê Hoặc, ở giữa là ngọn lửa, xung quanh là khí thế kỳ dị lay động.
“Khu Uỷ Quảng Châu bị Mê Hoặc thâm nhập, cao tầng Khu Uỷ Bắc Kinh có người bị mê hoặc, nếu không ra tay, các người sẽ xong đời!”
Lục Tu bình tĩnh đọc xong tin, gấp nó lại như cũ, bỏ vào phong bì.
Trần Chân nhướng mày, vẫn giữ vẻ dò hỏi.
“Trực giác của rồng?” Lục Tu nói: “Nếu tôi trả lời ‘Đúng vậy”, anh sẽ bắt An Kiệt sao?”
Trần Chân không trả lời, uống cà phê.
“Trước khi xuất phát, Tào Bân đã dặn dò cậu thế nào?” Trần Chân lại hỏi.
Lục Tu nói: "Thầy ấy dặn tôi dốc hết sức hỗ trợ anh, thanh trừ kẻ phản bội trong Khu Uỷ. Bây giờ anh có phải nhìn ai cũng giống kẻ phản bội không?”
“Thì cũng không đến mức đó.” Trần Chân đáp: “Nhưng ít nhất hiện tại, người duy nhất tôi có thể tin tưởng, cũng chỉ có cậu. Lúc này chỉ có cậu là hoàn toàn đáng tin cậy.”
Lục Tu nhắc nhở: “Còn có Giang Hồng nữa.”
Trần Chân gật đầu: “Không tồi, không thể quên cậu ta được. Động đến An Kiệt là một chuyện vô cùng khó khăn, cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng trước. Mỗi một Đặc Cấp Khu Ma Sư đều khó đối phó, một khi kẻ địch đến từ chính nội bộ chúng ta, những điều cần cân nhắc sẽ càng nhiều hơn.”
Lục Tu nói: “Nếu các Boss muốn ra tay, tại sao không gọi Cách Căn Thác Như Lặc Khả Đạt về, cộng thêm Phó Hiệu trưởng nữa, ba người đánh một người, giống như các anh lúc trước đánh tôi vậy, tổng thể sẽ giải quyết được anh ta chứ.”
Trần Chân cau chặt mày, đáp: “Không phải cứ bắt giữ hay g**t ch*t người là xong. Tôi phải tìm hiểu xem Mê Hoặc rốt cuộc có thủ đoạn gì, có thể dụ dỗ và xúi giục một Đặc Cấp Khu Ma Sư như vậy. Tôi đã thử rất nhiều cách trong Khu Uỷ nhưng không hề phát hiện bất kỳ sự tồn tại của ma khí nào.”
“...Huống hồ, Đại học Thương Khung hiện tại còn đang tương đối ổn định. Tào Bân và lão Hiên tuyệt đối không thể rời đi. Khả Đạt cần phải chăm sóc Thánh địa Yêu tộc. Tôi không muốn Đại học Thương Khung cũng bị xâm nhập.” Trần Chân nói thêm.
Lục Tu không trả lời. Trần Chân suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu thay tôi đi Quảng Châu một chuyến. Tôi muốn cậu giúp tôi tìm người đã viết phong thư này, đồng thời ít nhất phải bắt về một sứ giả của Mê Hoặc. Tôi muốn biết rốt cuộc chúng đã dùng thủ đoạn gì để thâm nhập.”
Lục Tu hỏi lại: “Anh chắc chắn chứ? Hiện tại anh không còn nhiều người tin cậy. Nếu tôi đi rồi, anh sẽ không có ai để nhờ vả.”
Trần Chân gật đầu, nhướng mày nói: “Chiến đấu một mình không khó, cái khó là làm sao tìm kiếm đồng minh.”
Lục Tu đầy nghi hoặc nhìn Trần Chân một lúc, cuối cùng cũng hỏi ra câu nói kia.
“Rốt cuộc An Kiệt có địa vị như thế nào?”
Trần Chân đan các ngón tay vào nhau, chọn một tư thế thoải mái nhất, ngả lưng vào ghế xoay. Một lát sau, anh ta bình tĩnh trả lời câu hỏi này.
“Cậu ta là một người xuyên việt.”
Trong văn phòng của An Kiệt, tim Giang Hồng vẫn còn đập thình thịch. Thỉnh thoảng cậu lại dùng chân chạm nhẹ vào cái túi dưới bàn, nghĩ thầm không biết bao giờ mới tống khứ được cái đầu phiền phức này. Khi rời Khu Uỷ, liệu có bị kiểm tra an ninh phát hiện không?
An Kiệt nằm trên ghế xoay, nhắm mắt dưỡng thần. Trong văn phòng, chỉ có tiếng máy in “kẽo kẹt kẽo kẹt”.
“Một tù nhân, trong tình huống nào, sẽ tuyệt đối không tiết lộ bất kỳ thông tin nào về tổ chức của mình?”
Trong sự tĩnh lặng, An Kiệt đã cất lời.
Giang Hồng đang ngồi cạnh máy in, lòng thấp thỏm không biết An Kiệt đang nói với ai.
“Tôi thử hỏi cậu xem, Tiểu Giang.” An Kiệt mở mắt, liếc nhìn Giang Hồng.
Giang Hồng đáp: “Hẳn là... có một niềm tin rất kiên cố? Từng có rất nhiều thành viên tình báo ngầm, đã trải qua ghế cùm, nước ớt, điện giật…”
An Kiệt thật sự không thể nghe thêm nữa, liền ngắt lời: “Cậu nghĩ Mạch Kình và những người thân cận của ông ta có thể là loại người này sao?”
Giang Hồng đại khái hiểu ý An Kiệt. Cậu suy nghĩ một lát rồi nói: “Ừ... Vậy thì, có thể bản thân họ cũng không có ký ức về phần này? Một số tổ chức, khi phái người nằm vùng, sẽ tẩy não đối phương.”
Giang Hồng thích xem phim điệp viên, đôi khi cũng xem cùng bố và thảo luận về cốt truyện.
“Vấn đề này tôi cũng từng nghĩ tới.” An Kiệt thản nhiên nói: “Khả năng lớn nhất là, bản thân gián điệp cũng không biết mình là gián điệp. Họ chỉ hành động dựa vào bản năng. Còn điều mà Mê Hoặc làm là gieo hạt giống d*c v*ng vào sâu thẳm nội tâm họ.”
Giang Hồng không trả lời, chăm chú nhìn từng tờ tài liệu được đóng dấu. Trên đó là biểu đồ phân công nhân sự văn phòng Khu Uỷ Quảng Châu, cùng với thông tin bối cảnh điều tra đơn giản.
An Kiệt nói tiếp: “Nhưng dù thế nào, vẫn luôn có manh mối. Cậu nói Dương Phi Dao trong quá trình chấp hành nhiệm vụ ở Tây An sẽ không biết mình đang làm gì ư? Thật là lời nói vô căn cứ! Con đường này không đi được.”
Giang Hồng nói: “Có lẽ cô ấy là trường hợp đặc biệt?”
Nhớ lại lần đó, Giang Hồng vẫn còn nhớ rõ thân phận của Dương Phi Dao bại lộ là do chính cậu phát hiện ra.
An Kiệt giơ một ngón tay lên, lắc lắc, nói: “Không có trường hợp đặc biệt. Một khi đã như vậy, thì chứng tỏ suy đoán sai lầm, hãy nghĩ lại đi.”
“Ầy…” Tế bào não đáng thương của Giang Hồng thật sự không phù hợp với công việc này.
An Kiệt thấy Giang Hồng vẫn đang trầm tư, lại hỏi: “Cậu nghĩ, Trần Chân có thể là người nằm vùng của Mê Hoặc không?”
Giang Hồng hoảng sợ, theo bản năng muốn nói “Không đến mức đó!”. Nhưng câu hỏi này lại vừa vặn đánh trúng một nghi ngờ nào đó của cậu bấy lâu nay. Mặc dù nghi ngờ này tạm thời đã được Tào Bân hóa giải, nhưng từ trước đến nay chưa có ai giải đáp nó một cách căn bản và trực diện.
Bởi vì vào cái ngày ở bên ngoài nhà Mạch Kình, cậu tin chắc mình đã nhìn thấy cái gọi là “Boss Mê Hoặc”, thực sự là Trần Chân!
Giờ khắc này, biểu cảm của Giang Hồng rất phức tạp.
Đột nhiên, biểu cảm của An Kiệt cũng trở nên phức tạp. Ánh mắt anh ta rõ ràng đang nói “Cậu còn biết chút gì nữa?”. Nhưng An Kiệt cố gắng kiềm chế biểu cảm đặt câu hỏi của mình, chỉ thoải mái nhướng mày.
Giang Hồng căng thẳng đáp: “Không... không đến mức đó đâu.”
An Kiệt cười lạnh một tiếng, không truy hỏi nữa.
“Biết tôi vì sao hỏi cậu vấn đề này không?” An Kiệt nói.
“Không biết, Bộ trưởng.” Giang Hồng thành thật đáp, sắp xếp tài liệu gọn gàng rồi đặt trước mặt An Kiệt.
An Kiệt ngẩng mắt nhìn thẳng vào mắt Giang Hồng, nói: “Nhìn khắp xung quanh, tất cả đều là kẻ địch. Người có thể xác định thân phận không nhiều, nhưng tôi cảm thấy cậu là một trong số những người ‘có thể tin tưởng được’, bởi vì cậu là do Tào Bân phái tới, Tào Bân hẳn là còn chưa sa ngã, Đại học Thương Khung, hiện tại xem ra là an toàn.”
Giang Hồng nghĩ thầm: Cái đầu dưới bàn, tuyệt đối không thể để anh ta phát hiện… Nếu không thì tất cả mọi người đều xong đời.
Một lát sau, An Kiệt lại chậm rãi thở dài. Giang Hồng nói tiếp: “Bộ trưởng, còn một khả năng nữa.”
“Ừ.” An Kiệt vẫn rất bình tĩnh.
Giang Hồng nói: “Nếu người nằm vùng chấp hành nhiệm vụ, trong sâu thẳm nội tâm biết rằng, một khi nói ra, cái kết cục duy nhất chỉ có cái chết, bất kể thế nào cũng sẽ không được đặc xá, thì họ sẽ không bao giờ nói ra.”
Đây là điều Giang Hồng xem được trên TV, nhưng An Kiệt không đưa ra bình luận, chỉ ngồi thất thần.
“Có nội tình gì.” An Kiệt lẩm bẩm: “Sẽ khiến họ cảm thấy chỉ cần mở miệng là không thể thoát khỏi số phận đó?”
“Đặt hai vé máy bay sáng mai lúc 8 giờ.” An Kiệt nói: “Cậu biết Quảng Châu nơi nào ở thoải mái không? Khu Uỷ ở ngõ Ngọc Lan.”
Giang Hồng trở lại chỗ ngồi. Trước mặt cậu bay tới một tấm thẻ căn cước. Giang Hồng liền dựa vào thẻ căn cước đó để đặt vé máy bay đi Quảng Châu. Thẻ căn cước của An Kiệt hiển thị anh ta chỉ mới hai mươi tuổi! Hơn cậu chỉ bảy tháng. Giang Hồng là chòm Bạch Dương, còn An Kiệt là chòm Sư Tử.
“Bộ trưởng, còn một vé cho ai ạ?” Giang Hồng hỏi dò, hy vọng đây không phải là một câu hỏi ngốc nghếch.
“Cho chính cậu.” An Kiệt lạnh lùng nói: “Lần này tôi không định gây náo động quá nhiều người, sẽ đi theo hình thức vi hành cải trang.”
Giang Hồng thầm nghĩ: Không thể nào, mới đi làm được bao lâu mà đã bắt mình đi công tác? Cái gì mà vi hành cải trang* chứ, cậu ta là hoàng đế sao?
(*[vua, quan] cải trang đi ra khỏi nơi ở để xem xét tình hình dân chúng.)
Giang Hồng và bố đã từng đi Quảng Châu, dù chỉ chơi một thời gian ngắn, nhưng cậu đại khái vẫn biết nơi nào thích hợp để du lịch. Nhưng cậu không hề muốn đi công tác với An Kiệt chút nào! Chưa kể cái đầu và cái nồi kia còn chưa xử lý xong, làm sao giải thích với Lục Tu đây? Nhưng nếu An Kiệt đã lên tiếng, còn có thể từ chối sao?
“Chúng ta đi bao nhiêu ngày?” Giang Hồng hỏi thêm.
“Ở lại cho đến khi sự việc được giải quyết.” An Kiệt đáp.
Giang Hồng rất muốn ôm đầu gào thét, từ chối ngay thôi!
Nhưng Lục Tu đột nhiên gửi tin nhắn đến: “Trần Chân bảo anh thay anh ta đi Quảng Châu một chuyến, anh đang nghĩ xem làm thế nào để từ chối đây.”
Giang Hồng: “...”
Việc Trần Chân có phải kẻ nằm vùng của Mê Hoặc hay không tạm gác lại, nhưng từ rất nhiều việc mà xem, Giang Hồng cảm thấy anh ta và An Kiệt lại khá ăn ý, hệt như một cặp kỳ phùng địch thủ vừa yêu vừa hận vậy.