Vạn Vật Phong Hoa Lục - Phi Thiên Dạ Tường

Chương 55

Trong phòng khách sạn tĩnh lặng, Giang Hồng và “Lục Tu” im lặng đối mặt. “Lục Tu” mặc một chiếc áo sơ mi đen, tôn lên dáng người vô cùng thon dài. Giang Hồng chỉ mới thấy anh ta mặc chiếc áo này một lần duy nhất, đó là lần ở núi Kỳ Liên.

 

“Lục Tu” nheo mắt lại, nụ cười ẩn chứa vẻ tà khí, cất điện thoại của Giang Hồng vào túi, rồi đánh giá Giang Hồng.

 

Sau khoảng mười giây im lặng, “Lục Tu” nhấc một tay lên. Trong vali của Giang Hồng, cuốn “Vạn Vật Thư” màu đen liền bay ra, bay về phía tay “Lục Tu”. Anh ta không trực tiếp chạm vào nó, mà chỉ vận pháp lực để nó lơ lửng trong lòng bàn tay. Ngay sau đó, một luồng nước cuộn lên từ mặt đất, quét qua cơ thể hai người. Giang Hồng chỉ cảm thấy một trận lạnh thấu xương, như thể cái lạnh đang xâm nhập vào hai tay hai chân, thấm vào tận xương tủy, rồi trước mắt tối sầm, cậu nhanh chóng mất đi ý thức.

 

“Là Thủy độn sao... Hình như mình chưa bao giờ thấy Lục Tu dùng qua…” Trong khoảnh khắc cuối cùng, cái tên pháp thuật đó hiện lên trong đầu Giang Hồng.

 

Cùng lúc đó, tại Khu Ủy Quảng Châu, trong hẻm Ngọc Lan, một làn gió lạnh thổi qua.

 

Luồng nước màu đen cuộn lên trong văn phòng đã đóng kín, rồi đột nhiên tan ra, để lộ thân hình Lục Tu. Trong văn phòng hồ sơ tối đen, mọi thứ đều tĩnh lặng. Bốn phía, những chữ “CHẾT” viết bằng sơn đen nanh vuốt, như sắp từ trên tường trắng ập ra thành những yêu quái hung tợn.

 

Tay trái Lục Tu dâng lên một đạo quang, chiếu sáng văn phòng. Tay phải anh búng nhẹ một cái, các tài liệu trong ngăn kéo và tủ liền bay ra, ào ạt tự động mở ra, lơ lửng giữa không trung.

 

Đa phần là hồ sơ nhân sự, gần như toàn bộ danh sách cán bộ Khu Ủy đều ở đây, từng tờ lý lịch có dán ảnh hai tấc* hiện diện khắp không gian. Lục Tu chỉ lướt qua, lấy xuống vài bản trong số đó, rồi không nhìn thêm nữa, đi về phía tấm gương toàn thân bị áo khoác che phủ, kéo chiếc áo khoác xuống.

 

(1 tấc = 10cm trong hệ thống đo lường cổ của Việt Nam)

 

Trong gương là chính anh. Lục Tu trầm ngâm một lát, dùng ngón tay chạm vào mặt kính, truyền pháp lực vào.

 

Không có gì xảy ra.

 

Nhưng không hiểu vì sao, anh luôn cảm thấy, ở một mặt khác của tấm gương, có người đang chăm chú nhìn mình.

 

Đúng là như vậy, ở mặt sau của tấm gương toàn thân, có một đôi mắt đang cẩn thận quan sát Lục Tu.

 

【 Chuyện của tôi xong xuôi rồi. 】 Lục Tu rời Khu Ủy, nhắn tin cho Giang Hồng:【 Em ở đâu? 】

 

Giang Hồng nhanh chóng trả lời qua WeChat: 【 Em đang ở cùng Tích Đình, cậu ấy đã đến Quảng Châu rồi, chuẩn bị đi ăn bữa tối. 】

 

Lục Tu hơi bất ngờ, Trương Tích Đình lần này đến khá nhanh. Anh lại hỏi: 【 Ăn ở đâu? 】

 

【 Em muốn thử tự mình giải quyết, được không? 】 Giang Hồng bên kia trả lời; 【Em cũng muốn tự mình hoàn thành một số việc. 】

 

Lục Tu không chần chừ, trả lời: 【 Vậy anh về khách sạn chờ em nhé, có việc gì thì cứ liên hệ bất cứ lúc nào. 】

 

Tại một phòng tiếp khách ở tầng hai của một tòa kiến trúc ba tầng kiểu Tô Giới trên đảo Sa Diện, Quảng Châu.

 

“Lục Tu” mặc áo sơ mi đen ngồi trên sofa, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua giao diện trò chuyện WeChat của Giang Hồng và Lục Tu, trả lời tin nhắn cho Lục Tu thật.

 

Một người đàn ông khác đứng trước tấm gương lớn đặt dưới đất, chăm chú nhìn mặt kính.

 

Giang Hồng đang bất tỉnh nằm trên thảm, bên ngoài ánh nắng rực rỡ. Ý thức của cậu đã dần hồi phục, nhưng việc đầu tiên khi tỉnh lại không phải là mở mắt, mà là im lặng lắng nghe cuộc đối thoại của hai người kia.

 

“Thời gian không còn nhiều.” “Lục Tu” mặc áo sơ mi đen nói: “Hắn đã tra được khoa hồ sơ của Khu Ủy rồi.”

 

“Không sao cả.” Người đàn ông đứng trước tấm gương lớn trầm giọng nói: “Bọn họ không hề chuẩn bị gì cho chuyện này, dù Trần Chân có biết được sự thật, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

 

Giang Hồng: “!!!”

 

Khi Giang Hồng nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia, có một khoảnh khắc cậu cảm thấy như bị lạc lối – thậm chí còn nghĩ mình đã trở về Khu Ủy Bắc Kinh! Giọng nói đó quá đỗi quen thuộc, chính là Trần Chân!

 

Trong chớp mắt, mọi nghi vấn chưa được giải đáp đều trở nên sáng tỏ! Hình bóng “Trần Chân” mà cậu vô tình nhìn thấy ở nhà Mạch Kình đã khiến Giang Hồng hoài nghi suốt một thời gian dài, liệu Trần Chân có thực sự theo phe địch không? Giờ đây cậu cuối cùng đã hiểu, nhưng sự thật đó cũng khiến cậu không khỏi rùng mình… Có hai Trần Chân ư?

 

Hai Trần Chân!

 

Một người đang dẫn dắt tất cả Khu Ma Sư ở Khu Ủy, kế thừa danh hiệu “Đại Khu Ma Sư.”

 

Người còn lại, chính là bản sao của anh ta, không, nói là bản sao thì chưa chính xác... Lúc này, Giang Hồng hé mắt một khe nhỏ, thấy một “Trần Chân” khác quay người, bước về phía cậu.

 

Bản sao “Trần Chân” và “Lục Tu” kẻ đã bắt cóc cậu, trên người đều mang một luồng “tà khí” mờ nhạt, Giang Hồng không thể nói rõ cảm giác này đến từ trực giác của Khu Ma Sư, hay từ trực giác của một con người bình thường. Giống như trong cuộc sống hàng ngày, đôi khi cậu vẫn gặp những người lạ khiến cậu cảm thấy “không thoải mái”.

 

Cậu gần như có thể khẳng định, đây chính là người của tổ chức Mê Hoặc.

 

Đầu óc cậu vẫn luôn vận hành với tốc độ cao. Đây đã là lần thứ hai cậu bị bắt cóc, nhưng cho đến giờ, Giang Hồng vẫn giữ được sự bình tĩnh.

 

Mặc dù kẻ thù đang dùng điện thoại của cậu để trả lời tin nhắn, nhưng muộn nhất là tối nay, Lục Tu và An Kiệt phát hiện cậu không trở về, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối...

 

Giang Hồng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác – nếu hai bản sao này... không, cậu thà gọi họ là “Trần Chân Hắc Ám” và “Lục Tu Hắc Ám”, nếu họ đã để cậu biết được sự thật, điều đó cũng có nghĩa là họ sẽ không để cậu sống sót trở về! Bởi nếu một khi cậu tiết lộ thông tin này cho các Khu Ma Sư, tổ chức mang tên “Mê Hoặc” sẽ hoàn toàn bại lộ.

 

Nhưng điều này lại dẫn đến một vấn đề khác... Giang Hồng nhớ Mạch Kình từng tiên đoán vận mệnh của cậu, rằng cậu sẽ chết vào khoảng thời gian gần hai mươi tuổi, mà năm nay cậu vừa qua mười chín. Nói cách khác, cậu sẽ không “toi đời” ngay lúc này.

 

Cậu chưa bao giờ tin vào cái gọi là “ngày chết”, vậy mà giờ đây nó lại trở thành lá bùa hộ mệnh của cậu, nghĩ mà thấy thật hoang đường.

 

“Thế nhưng họ sẽ xử lý mình thế nào đây?” Giang Hồng cảm thấy bất an, rồi lại nghĩ đến một điều còn kinh khủng hơn: “Nếu họ có thể sao chép cả Trần Chân, thì liệu họ có thể sao chép cả mình không?

 

Sao chép ra một bản thể khác của mình, rồi g**t ch*t bản thể hiện tại... để “Giang Hồng Hắc Ám” quay lại bên Lục Tu và An Kiệt... Trong khoảnh khắc, Giang Hồng lại nghĩ đến lời tiên đoán của Thúc Hốt. Không sai, cô ấy đã nhìn thấy tương lai! Chỉ là thân ảnh cô ấy thấy đó, chính là Lục Tu Hắc Ám!

 

“Cần nhanh chóng ra tay, giải quyết bọn họ.” Lục Tu bóng tối nói.

 

Giọng điệu của hắn giống hệt Lục Tu, cứ như đang nói về một chuyện vặt vãnh không liên quan đến mình.

 

“Không cần vội.” Trần Chân Hắc Ám đi đến một chiếc sofa khác, điềm tĩnh ngồi xuống: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian. Ngươi định xử lý hắn thế nào?”

 

Lục Tu Hắc Ám nói: “Ta chỉ thắc mắc, tại sao hắn lại nhận ra ta ngay từ đầu?”

 

“Hắn đã tỉnh được một lúc rồi.” Trần Chân Hắc Ám nhàn nhạt nói: “Ngươi có thể hỏi bây giờ.”

 

Lục Tu Hắc Ám đã dùng điện thoại của Giang Hồng để nhắn tin một lúc, rồi liếc nhìn cậu. Giang Hồng lập tức nhắm mắt lại, tiếp tục giả chết, nhưng vô ích. Lục Tu Hắc Ám đá cậu một cái.

 

Lục Tu Hắc Ám và Trần Chân Hắc Ám đối mặt nhau.

 

Giang Hồng đoán rằng câu hỏi này cực kỳ quan trọng đối với họ, họ sẽ không bỏ qua nếu chưa làm rõ, bởi vì nó liên quan đến cách nhận diện kẻ nằm vùng.

 

Vì thế, Giang Hồng mở mắt, chống đỡ ngồi dậy, đánh giá Lục Tu bóng tối trước mặt.

 

Không hiểu sao, cậu không hề cảm thấy sợ hãi. Có lẽ vì khuôn mặt hắn giống hệt Lục Tu đã cho cậu cảm giác an toàn quá đủ, tạo thành phản xạ có điều kiện. Nếu phải kiêng dè, Giang Hồng thà kiêng dè Trần Chân Hắc Ám này hơn, biết đâu hắn chính là trùm cuối của tổ chức Mê Hoặc.

 

“Đừng bắt ta lặp lại lần nữa.” Lục Tu Hắc Ám lạnh lùng nói: “Ngươi đã nhận ra ta bằng cách nào?”

 

Khi Giang Hồng phát hiện “Lục Tu” bị đánh tráo, ban đầu chỉ là một ý nghĩ thoáng qua trong lòng, sau đó là manh mối từ chiếc vảy: Lục Tu thật đã bóc vảy ngược từ tim mình cho cậu, nhưng Lục Tu Hắc Ám thì không có, nên trên ngực hắn không có vết sẹo rõ ràng do việc bóc vảy gây ra.

 

“Trực giác.” Giang Hồng biết từ chối trả lời cũng vô ích, nhưng không nói cho hắn nguyên nhân, chỉ đơn giản dứt khoát đáp: “Trực giác sau thời gian dài ở bên nhau.”

 

Lục Tu Hắc Ám cứ thế bất động nhìn chằm chằm Giang Hồng, như muốn phân biệt xem cậu có nói dối không.

 

Trần Chân Hắc Ám thì ung dung nói bên cạnh: “Hắn và bản thể của ngươi có liên hệ từ kiếp trước, không cần ngạc nhiên. Ngươi hoàn toàn có thể thử với người khác xem sao, ví dụ như Tào Bân?”

 

Lục Tu Hắc Ám rõ ràng không thích cách gọi “bản thể”, khinh thường bĩu môi.

 

“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Giang Hồng hỏi: “Muốn xử lý ta thế nào? Thức thời thì thả ta đi, nếu không Lục Tu sẽ không tha cho các ngươi đâu!”

 

Lục Tu Hắc Ám mỉa mai nói: “Một con rồng bị phong ấn sức mạnh chân thân thì có thể làm được gì?”

 

Trần Chân Hắc Ám lại có vẻ rất hứng thú với Giang Hồng, trước sau vẫn đánh giá cậu. Giang Hồng đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề khác – ai đã tạo ra những bản sao này? Nếu sao chép Lục Tu, vậy có phải có nghĩa là Lục Tu Hắc Ám trước mắt này sẽ không bị giới hạn năm phút để khôi phục chân thân không? Trần Chân bị sao chép, năng lực Tâm Đăng của hắn cũng sẽ bị sao chép sao?

 

Trần Chân Hắc Ám ra hiệu cho Lục Tu Hắc Ám rằng đã đến lúc xử lý Giang Hồng, rồi nói thêm: “Chuẩn bị sắp xếp hành động tiếp theo, trong thời gian này, ngươi cần phải cẩn thận hơn một chút.”

 

Trần Chân Hắc Ám đứng dậy, ra dấu về phía bàn trà. Lúc này, Giang Hồng thấy Vạn Vật Thư từ trên bàn trà bay lên, bay về phía Trần Chân Hắc Ám, lơ lửng xoay hai vòng trong tay hắn, rồi theo một động tác của Trần Chân bóng tối, Vạn Vật Thư bay về phía giá kiếm trong nhà, được đặt lên đó.

 

Giang Hồng: “!!!”

 

“Đi thôi.” Lục Tu Hắc Ám dường như không muốn chạm vào cậu, nói: “Ra ngoài.”

 

Giang Hồng thầm nghĩ: Mình giãy giụa cũng vô ích, nhưng nếu không giãy giụa, hắn có muốn giết mình không?! Cửa phòng tiếp khách tự động mở ra, Giang Hồng bước ra ngoài, Lục Tu Hắc Ám đi theo sau cậu.

 

Đột nhiên, Giang Hồng có một hành động bất ngờ: cậu lao về phía cửa sổ ở hành lang, nghiêng người đâm vào.

 

Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Giang Hồng vừa mới động đậy, Lục Tu Hắc Ám liền giơ tay lên, Giang Hồng lập tức không thể cử động, bị một sức mạnh vô hình “nhấc” lên không trung.

 

“Đừng chống cự.” Lục Tu Hắc Ám lạnh lùng nói: “Ta hiện tại không muốn giết người.”

 

Lục Tu Hắc Ám ấn thang máy, dùng pháp lực kéo Giang Hồng vào. Giang Hồng toàn thân bị khống chế, chỉ còn đôi mắt có thể hoạt động, cậu đưa mắt nhìn về phía các nút thang máy. Dưới biểu tượng tầng một, chỉ có một nút không có ký hiệu.

 

Lục Tu Hắc Ám ấn vào nút đó, thang máy bắt đầu đi xuống. Tim Giang Hồng kinh hoàng, hắn muốn đưa mình đi đâu? Tại sao ở đây dường như chỉ có Trần Chân Hắc Ám và Lục Tu Hắc Ám, không thấy những Khu Ma Sư khác bị họ sao chép? Có phải tất cả đã được phái đi làm nội gián không?

 

Họ sẽ sao chép mình sao? Giang Hồng bắt đầu tưởng tượng một phòng thí nghiệm chôn sâu dưới lòng đất, tưởng tượng một bản thể khác của mình xuất hiện từ nơi nào đó, còn bản thể hiện tại của cậu thì bị g**t ch*t, từ nay không để lại dấu vết.

 

Liệu những bản sao hắc ám có gì khác biệt so với bản thể thật không? Tại sao họ lại tuân lệnh Trần Chân? Trần Chân lại là ai sao chép ra? Tất cả mọi chuyện tóm lại đều có một khởi đầu, phải chăng còn có một trùm cuối đứng sau tất cả? Có phải trùm cuối đó chính là Mê Hoặc không?! 

 

Vô số ý nghĩ xoay chuyển trong tâm trí Giang Hồng. Cậu đột nhiên nói: “Ngươi tại sao lại nghe lệnh của tên Trần Chân giả mạo kia...”

 

Nhưng câu nói chưa kịp dứt, Lục Tu Hắc Ám đã búng tay một cái, Giang Hồng hoàn toàn không thể nói chuyện.

 

Thang máy không biết đã vận hành bao lâu, cuối cùng dừng lại ở một nơi sâu thẳm dưới lòng đất.

 

“Đây là đâu?” Giang Hồng thầm nghĩ: “Mình còn ở Quảng Châu sao?”

 

Cửa thang máy mở ra, trước mắt là một luồng lam quang chói mắt, đây là một điểm địa mạch.

 

Lục Tu Hắc Ám một tay xách Giang Hồng, tay kia vẽ một ký hiệu trước ngực. “Ong” một tiếng, hắn cùng Giang Hồng hoàn toàn biến mất vào trong luồng sáng địa mạch.

 

Trong khách sạn, Lục Tu không cởi giày mà nằm vật ra giường. Anh khẽ thổi một hơi, khiến mấy tờ lý lịch mang về từ khoa hồ sơ lơ lửng giữa không trung, đồng thời gọi điện cho Tào Bân.

 

Bên kia Tào Bân bắt máy rất nhanh, hỏi: “Tiến triển thế nào rồi?”

 

Lục Tu tóm tắt lại hành động của họ, nói: “Người viết thư tố giác đã tìm được rồi. Giang Hồng nhờ bạn cùng phòng của cậu ấy giúp đỡ, sẽ dùng phương pháp thôi miên để tìm hiểu nội tình.”

 

Tào Bân im lặng. Lục Tu nói tiếp: “Khu Ủy Quảng Châu đã trải qua một đợt thay đổi nhân sự lớn cách đây hai năm. Trưởng khoa Triệu Ngạn này chính là người bị đưa vào bệnh viện tâm thần sau đợt thay đổi đó.”

 

Trong điện thoại, Tào Bân đột nhiên nói: “Cô ấy chắc chắn đã vô tình phát hiện ra điều gì đó. Tiền nhiệm của cô ấy là ai?”

 

Lục Tu đáp: “Người phụ trách Khu Ủy Quảng Châu tiền nhiệm là Phương Nghi Lan, còn chủ nhiệm khoa hồ sơ là Liêu Phương.”

 

Tào Bân “Ừ” một tiếng. Lục Tu lại nói: “Về tấm gương trong văn phòng, tôi cảm thấy chúng ta đã rất gần với sự thật rồi. Tôi đoán Triệu Ngạn này đã phá vỡ phương thức Mê Hoặc xâm nhập, hoặc là xúi giục Khu Ma Sư, rồi bị bóp méo ký ức và ném vào bệnh viện tâm thần để bảo mật thông tin. Chỉ là tôi không hiểu, tại sao không trực tiếp giết cô ấy để diệt khẩu?”

 

Tào Bân ở đầu dây bên kia thản nhiên đáp: “Không phải mọi công tác bảo mật đều chỉ có mỗi cách giết người diệt khẩu. Đại đa số trường hợp, với những người còn hữu dụng, việc dụ dỗ, xúi giục, sau khi thất bại thì sửa chữa ký ức của đối phương sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn. Giả sử Mê Hoặc đánh giá Triệu Ngạn vẫn còn hữu dụng, họ nhiều khả năng sẽ thay đổi ký ức của cô ấy rồi giữ cô ấy lại. Nhưng việc trực tiếp sửa đổi ký ức của một người không hề dễ dàng, biết đâu trong quá trình này lại xảy ra sai sót nhỏ, cuối cùng chỉ có thể giam giữ cô ấy mà thôi.”

 

Lục Tu nói: “Làm thế nào để thay đổi ký ức một người? Dùng cảnh trong mơ sao?”

 

Tào Bân: “Cơ chế cụ thể cực kỳ phức tạp, vì ký ức là thứ rất cố chấp, tương đương với linh hồn. Hiện tại chỉ có Trần Chân mới làm được điều đó.”

 

Lục Tu nói: “Nhưng phấn hoa Ly Hồn cũng có thể làm được.”

 

Tào Bân đáp: “Phấn hoa Ly Hồn chỉ là ‘phong ấn’ ký ức, chứ không phải ‘bóp méo’. Hiệu quả của nó tỷ lệ nghịch với cường độ pháp lực của đối tượng, và là một mối quan hệ tuyến tính ngược*.”

 

(*"Hệ tuyến tính ngược" (inverse linear system) thường được hiểu là việc tìm kiếm một hệ thống tuyến tính khác, khi biết hệ thống ban đầu và đầu ra mong muốn, để khi áp dụng hệ thống ban đầu lên đầu ra của hệ thống tìm được sẽ cho ra đầu vào ban đầu. Nói cách khác, nó là quá trình tìm một hệ thống "ngược" lại, sao cho khi kết hợp hai hệ thống này (hệ thống ban đầu và hệ thống ngược), ta sẽ có một hệ thống nhận đầu vào ban đầu và cho ra chính đầu vào đó. - Theo Google)

 

Lục Tu: “Ký ức bị bóp méo trực tiếp thì không thể nghịch đảo sao?”

 

Tào Bân nói: “Hiện tại việc nghiên cứu về hiện tượng này còn thiếu. Xét từ góc độ nhân đạo, chúng ta không thể lấy người bình thường ra làm thí nghiệm được.”

 

Lục Tu trầm ngâm, rồi nói: “Tôi cứ cảm thấy chuyện này có uẩn khúc. Nếu Mê Hoặc sửa chữa ký ức không hoàn toàn thành công, khiến Triệu Ngạn trở nên tâm thần bất ổn, tại sao sau khi thất bại lại không giết cô ấy? Việc giữ lại một biến số như vậy chỉ gây ra thêm nhiều rắc rối.”

 

Tào Bân hỏi ngược lại: “Tại sao không thử nghĩ theo một hướng khác? Biết đâu ban đầu, Mê Hoặc cho rằng mình đã thành công rồi?”

 

Lục Tu: “???”

 

Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Lục Tu đại khái đã hiểu.

 

Tào Bân lại nói: “Triệu Ngạn cũng là Khu Ma Sư, cô ấy nhiều khả năng có phương pháp tự bảo vệ mình, trong đó bao gồm cả việc ngụy trang, hoặc tự thôi miên, để tạo ra một vẻ ngoài khiến kẻ địch mất cảnh giác, cho rằng cô ấy không còn là mối đe dọa. Điều này có thể thấy rõ qua việc cô ấy ở bệnh viện tâm thần khoảng hai năm mới gửi được bức thư tố giác đó.”

 

Tào Bân và Lục Tu mỗi người im lặng một lát. Lục Tu lại nói: “Tiếp theo sẽ phụ thuộc vào Giang Hồng và bạn cùng phòng của cậu ấy điều tra.”

 

“Kết luận đã được mô tả sống động.” Tào Bân đáp: “Nhưng vẫn có chỗ khác biệt so với sự thật.”

 

Lục Tu nói: "Thầy đoán giống tôi sao?”

 

Tào Bân đáp: “Gương, kẻ nằm vùng, đây là khả năng duy nhất, sử dụng hình thức bản sao. Nhưng điều này quá vô lý.”

 

Lục Tu nói: “Vô lý ở chỗ nào?”

 

Tào Bân đáp: “Ví dụ nhé, bất kỳ ai từng vào phòng cậu, cậu sẽ phát hiện ra không?”

 

Lục Tu đáp: “Sẽ. Tôi sẽ ngửi thấy mùi khác lạ, không nhất định là mùi...”

 

“Khí trường.” Tào Bân sửa lại: “Cậu là sinh vật cấp cao, cảm nhận khí trường không còn nhạy bén như sinh linh cấp thấp, giống như con người không thể nhìn thấy vi khuẩn, đó là cùng một lý lẽ. Nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại ở cùng cấp độ với mình, dù chỉ là một sự giao thoa ngắn ngủi về thời không.”

 

“Ừm.” Lục Tu gỡ xuống một phần lý lịch, nhìn vài lần, trên đó là ảnh của Liêu Phương.

 

Tào Bân nói: “Nhưng đối với Khu Ma Sư, khả năng cảm nhận sự thay đổi khí trường của họ tương đối mạnh hơn. Thân thể, vẻ ngoài có thể sao chép, nhưng năng lực thì không thể sao chép. Sao chép một Khu Ma Sư, rồi để hắn trà trộn vào Khu Ủy, rất nhanh sẽ bị đồng đội của hắn phát hiện ra.”

 

Lục Tu nói: “Nhưng thầy lại đồng tình với hình thức Mê Hoặc phái nằm vùng là tạo ra bản sao.”

 

Tào Bân ngắn gọn đáp: “Năm trước ở Trùng Khánh, yêu thú thượng cổ Vô Chi Kỳ xuất hiện, đó chính là một bằng chứng hùng hồn. Nó là một bản sao.”

 

Đến đây, sự thật đã rõ như ban ngày. Lục Tu ngồi dậy, nói: “Cần phải thông báo cho Khu Ủy ngay lập tức, không... Khu Ủy có bao nhiêu bản sao?”

 

“Ít nhất không cần quá lo lắng.” Tào Bân ở đầu dây bên kia nói: “Tôi cho rằng Trần Chân không phải là bị sao chép ra. Chung quy lại, trên thế giới chỉ có một Tâm Đăng.”

 

Lục Tu đã từng thấy Trần Chân sử dụng Tâm Đăng, vì thế “Ừm” một tiếng.

 

“An Kiệt có biểu hiện bất thường nào không?” Tào Bân hỏi.

 

“Tôi không biết.” Lục Tu đáp: “Tôi ít tiếp xúc với cậu ấy, Giang Hồng thì có vẻ nhiều hơn.”

 

Đối với Lục Tu mà nói, bản thân An Kiệt đã vốn rất bất thường rồi.

 

Tào Bân nói: “Chúng ta vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp để củng cố kết luận, cần phải chờ đến khi Giang Hồng có kết quả rõ ràng, rồi mới báo cáo cho Trần Chân.”

 

Lục Tu nhìn điện thoại, đã là 8 giờ tối.

 

Anh quyết định gọi điện cho Giang Hồng, rồi nói với Tào Bân: “Tôi cúp máy trước đây.”

 

Tào Bân nói: “Có phát hiện mới, liên hệ với tôi bất cứ lúc nào nhé. Tôi bây giờ sẽ gọi Khả Đạt và Hiên Hà Chí về họp, chuẩn bị kiểm tra tình hình các trường học gần đây để đối phó.”

 

Lục Tu cúp điện thoại, gọi cho Giang Hồng.

 

Đầu dây bên kia, Giang Hồng nhanh chóng bắt máy.

 

Lục Tu: “Em còn chưa về sao?”

 

Giang Hồng: “Suỵt… Anh đang ở đâu?”

 

Lục Tu: “Khách sạn.”

 

Giang Hồng: “Bọn em đang ở bên ngoài Bệnh viện Tâm thần Bạch Vân, chuẩn bị lát nữa lẻn vào. Anh đến không?”

 

Lục Tu im lặng vài giây, rồi nói: “Đợi tôi.”

 

Bên ngoài Bệnh viện Tâm thần Bạch Vân, trong nội thành Quảng Châu đèn đuốc sáng trưng.

 

Trần Chân Hắc Ám đứng trong hẻm, trong tay nhảy nhót một quả cầu ánh sáng đen. Ngay sau đó, quả cầu loé lên, trong phạm vi 3 km xung quanh, tất cả đèn đều tắt ngúm.

 

Lục Tu Hắc Ám đứng thẳng một bên. Trong tay Trần Chân Hắc Ám, quy tắc chung của Vạn Vật Thư hiện ra ngọn lửa đen, bao lấy Lục Tu Hắc Ám.

 

Lục Tu Hắc Ám lập tức thay đổi hình dạng, biến thành bộ dáng Giang Hồng.

 

“Thứ này chỉ có thể giúp ngươi tạm thời ngụy trang dung mạo và vóc dáng của hắn.” Trần Chân Hắc Ám nói: “Nhưng bấy nhiêu là đủ rồi. Lát nữa ngươi phải đứng xa pháp trận một chút, tránh bị liên lụy.”

 

Lục Tu Hắc Ám cau mày nói: “Tại sao duy nhất Giang Hồng lại không thể bị sao chép?”

 

“Không rõ ràng lắm.” Trần Chân Hắc Ám đáp: “Thế gian có rất nhiều điều huyền diệu, luôn có những lĩnh vực mà ngươi và ta chưa từng nhìn thấu. Có lẽ vì hắn là người bình thường, có lẽ vì hắn từng đổi mệnh, nhưng hắn không gây ra bao nhiêu uy h**p, không cần lo lắng.”

 

“Vậy còn người tên Trương Tích Đình thì sao?” “Giang Hồng” kia hỏi.

 

Trần Chân Hắc Ám phân phó: “Cứ nói là hắn đã đi vào điều tra trước rồi. Lục Tu sẽ không nghi ngờ đâu, suy nghĩ hắn không được xem là trưởng thành, vẫn còn là một đứa trẻ con.”

Bình Luận (0)
Comment