Đang lúc hoàng hôn, Cách Căn Thác Như Lặc Khả Đạt mặc áo sơ mi và áo khoác nhỏ, một bộ trang phục ôm sát cơ thể, đi vào khu dạy học. Khắp nơi đều là học sinh vừa tan học. Anh dọc theo hành lang đi vào lớp học năm thứ hai môn 《 Pháp bảo tiến cấp 》. Thầy La Bằng đang giải đáp thắc mắc cho hai học sinh.
“Thầy Khả Đạt?” Học sinh thấy Khả Đạt rất ngạc nhiên.
Khả Đạt ra hiệu cho các học sinh hỏi trước, còn mình thì lễ phép khoanh tay đứng một bên. Tuy Khả Đạt luôn thân thiết và không câu nệ với học trò, nhưng họ vẫn tự giác tôn kính anh. Dù muốn nán lại thêm chút thời gian, họ cũng không dám chậm trễ công việc của anh, nhanh chóng chào hỏi anh lần nữa rồi tự giác rời đi.
“Thầy Khả Đạt.”
“Thầy La.” Khả Đạt nở một nụ cười không có ý tốt, để lộ răng nanh, sau đó búng tay một cái. Toàn bộ cửa sổ của phòng học đa năng lớn đều lập tức bị bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo, như thể bị một tấm chắn phép thuật che kín.
La Bằng, vốn đang thu dọn giáo trình, giờ phút này dừng động tác, yên lặng nhìn Khả Đạt.
“Thầy nhậm chức ở Đại học Thương Khung cũng đã khá nhiều năm rồi nhỉ.” Khả Đạt dựa vào bục giảng, nói: “Tôi nhớ là thầy đến từ tháng 9 năm năm trước.”
La Bằng đáp: “Trí nhớ thầy rất tốt.”
Khả Đạt tùy ý cởi cúc tay áo sơ mi, xắn tay áo lên, rồi nói: “Tôi còn nhớ, là cô Chu Cẩn Linh giới thiệu thầy đến đây.”
La Bằng “Ừ” một tiếng.
Khả Đạt hỏi: “Vậy là Mê Hoặc các người, cứ thế mà lần lượt từng người một dẫn vào?”
La Bằng nói: “Cậu dựa vào đâu mà biết được? Tôi biết gần đây lòng người hoang mang, ngay cả Tổng bộ Khu Ủy cũng đang nghi kỵ lẫn nhau…”
Khả Đạt vẫy vẫy ngón tay, ý bảo không cần nói nữa.
“Vạn Vật Thư.” Khả Đạt đáp: “Những người biết pháp bảo này đang nằm trong tay Giang Hồng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngoại trừ thầy giao tin tức cho đối phương, còn ai vào đây nữa?”
Có lẽ vì cơ hội giảo biện cuối cùng cũng bị vạch trần, sắc mặt La Bằng thoáng chốc thay đổi.
“Tôi và Tào Bân có tác phong không giống nhau.” Khả Đạt lại nói: “Đương nhiên, đây cũng là ý của hiệu trưởng Tào, chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch…”
Nhưng đúng lúc từ “giao dịch” vừa dứt lời, La Bằng đã nhanh chóng rút ra một thanh chủy thủ, trên chủy thủ ngưng tụ ánh sáng lạnh chói mắt.
Chiều xuân, khu dạy học số ba phát ra một tiếng động nhỏ. Không ít học sinh trên đường về trường đều chú ý đến một cảnh tượng kỳ lạ: bên ngoài cửa sổ kính lớn của phòng học đa năng 207, vài đóa băng tinh nở rộ, ngay sau đó một luồng sương lạnh lẽo vô thanh vô tức bao phủ tường ngoài khu dạy học, và toàn bộ tòa nhà khu dạy học nhanh chóng bị băng tuyết bao phủ với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chỉ thoáng chốc, tất cả cửa phòng học đều phủ đầy băng giá, hành lang, thảm bắt đầu đóng băng. Khu dạy học số ba hoàn toàn bị bao phủ trong sương trắng, tạo thành một tòa khắc băng khổng lồ, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Các học sinh xôn xao dừng chân, nhìn về phía khu dạy học số ba.
Cánh cửa phòng học đa năng trên tầng hai mở ra, Khả Đạt bước ra, tùy tay phủi đi lớp sương và những hạt tuyết đang bay trên người, rồi xoay người rời đi.
“Chu Cẩn Linh đâu?” Khả Đạt gọi điện thoại cho Chủ nhiệm giáo dục Hiên Hà Chí.
Hiên Hà Chí ở đầu dây bên kia đáp: “Bắt được rồi, nhưng cô ta đã tự sát.”
Khả Đạt nói: “Về văn phòng hiệu trưởng, chuẩn bị họp trực tuyến với Bắc Kinh.”
Trong văn phòng hiệu trưởng, Tào Bân đang cầm thanh chủy thủ pha lê màu xanh đen mà La Bằng đã dùng khi liều chết muốn đồng quy vu tận. Hiên Hà Chí đã đến, sắc mặt tái nhợt.
“Khu Ủy còn bao nhiêu?” Hiên Hà Chí hỏi.
“Không rõ.” Tào Bân trầm giọng nói: “Trước tiên hãy giải quyết rắc rối ở hậu viện của chúng ta đã.”
Hiên Hà Chí: “Còn ai nữa?”
Tào Bân đáp: “Hiện tại, căn cứ theo manh mối từ Lục Tu và Giang Hồng cung cấp, chỉ có Chu Cẩn Linh và La Bằng.”
Khả Đạt nói: “La Bằng muốn đồng quy vu tận với tôi, tự bạo; nhưng cái tên Chu Cẩn Linh giả kia, thi thể vẫn còn, giao cho Hạ Tinh Huy, anh có muốn xem không?”
Tào Bân nói: “Để sau đi, cứ họp đã.”
Ba người Khu Ma Sư cấp S tương đối trầm mặc. Một lát sau, Tào Bân lại nhìn Hiên Hà Chí, Hiên Hà Chí đáp: “Bên Khu Ủy vẫn đang chuẩn bị.”
Khả Đạt thực sự bó tay với hiệu suất làm việc của Khu Ủy Bắc Kinh, ba người đành phải chờ đợi.
“Còn ai nữa?” Khả Đạt nói: “Hiện tại kẻ địch đã phục chế ra Trần Chân. Còn ba chúng ta thì sao? Tôi không muốn đánh nhau với chính mình không ngừng nghỉ.”
Tào Bân trầm ngâm một lát, nói: “Giang Hồng hiện tại chỉ phát hiện bản sao của Trần Chân và Lục Tu, nhưng không loại trừ khả năng chúng đang chế tạo cái mới. Muốn phục chế chúng ta, chắc cũng không dễ dàng đâu.”
Hiên Hà Chí nói: “Ngàn vạn lần đừng để xuất hiện bản sao của Hạng Thành, nếu không thì xong đời hết.”
Khả Đạt nói: “Sự khó giải quyết khi xuất hiện bản sao của Trần Chân cũng không kém Hạng Thành là mấy. Tình hình tiền tuyến thế nào rồi?”
Tào Bân đáp: “Hiện tại vẫn chưa có thống kê thương vong.”
“Người của chúng ta đâu?” Khả Đạt lại nói: Thằng nhóc kia thế nào rồi?”
“Vẫn sống.” Hiên Hà Chí nói, rồi dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì, hỏi: “Giang Hồng có thể bị phục chế không? Cậu có chắc thằng bé và Lục Tu không bị tráo đổi không?”
Tào Bân đáp: “Mê Hoặc không thể phục chế Tư Quy, vì phượng hoàng là thân thể ứng kiếp, gánh vác vận mệnh trùng sinh của thế giới, tương đương với cầu chì của thế giới bên trong và bên ngoài, có và chỉ có một con. Giang Hồng là người bình thường, nhưng cách đây không lâu, Tư Quy đã giao cho cậu ta một ngọn lửa chân hỏa phượng hoàng tinh khiết, rót vào tâm mạch của cậu ta, cho nên Giang Hồng cũng không thể bị phục chế.”
Khả Đạt lập tức hiểu ra, nói: “Vậy Tư Quy có thể cảm nhận được tình hình của thằng nhóc từ xa.”
Tào Bân: “Đúng là Tư Quy đã nhận ra nguy hiểm của cậu ta trước tiên và đã đi Quảng Châu rồi. Không có cậu ta và kẻ địch dây dưa, Quảng Châu sẽ tổn thất nghiêm trọng hơn, nhưng chúng ta không thể quá ỷ lại Tư Quy, những gì cậu ta có thể làm, dù sao cũng có hạn… Hiên Hà Chí, tôi thấy Trần Chân gọi điện thoại, có thể mở họp được chưa?”
Hiên Hà Chí nhìn điện thoại di động, đặt một máy chiếu 3D lên bàn làm việc, ánh sáng chiếu ra hình ảnh mấy người.
Hình ảnh quang ảnh của Trần Chân nói: “Tự thuật về nhân viên tham gia hội nghị.”
Tào Bân nói: “Khu Ma Sư cấp S, Hạng Thành đang ở trong dòng chảy hỗn loạn của thời không, không liên lạc được.”
Trần Chân nói: “Bên chúng ta, Phương Nghi Phong cũng không liên lạc được, nhưng tôi đã liên lạc với Tề Úy.”
“Ai.” Một giọng nói trẻ trung đáp: “Tôi đang ở sân bay Kuala Lumpur*, 25 phút nữa lên máy bay, tối nay có thể đến sân bay Bạch Vân Quảng Châu.”
(Sân bay quốc tế ở Malaysia)
Khả Đạt nói: "Cậu sẽ bị Mê Hoặc bắt gọn ở sào huyệt Quảng Châu.”
Tề Úy đáp: “Không phải có các anh ở đây sao? Về rồi tìm cách khác đi.”
Trần Chân nói: “An Kiệt còn ở Quảng Châu, An Kiệt?”
“Tôi ở đây.” Giọng An Kiệt đáp.
Trần Chân nói: “Vậy thì, mở cuộc họp. An Kiệt hãy tóm tắt những manh mối hiện có trước.”
Hình chiếu của An Kiệt xuất hiện. Khả Đạt nói: “Này, ông chủ hai, sao trông như vừa bị đánh thế? Còn ai dám đánh cậu sao?”
An Kiệt: “...”
An Kiệt đang định mở miệng, mấy giây sau đột nhiên nói: “Đợi tôi thêm ba phút nữa.”
Mọi người: “...”
Ngay sau đó, hình chiếu của An Kiệt biến mất.
An Kiệt tạm thời cắt bỏ liên lạc, đối mặt với Giang Hồng đang nổi giận đùng đùng, giải thích: “Tình huống lúc đó, nhất định cần có người trấn giữ.”
“Tôi mặc kệ tình huống lúc đó thế nào!” Giang Hồng giận dữ vô cùng.
Họ đã ở khách sạn. Bên ngoài, mực nước dần dần rút xuống, Châu Giang cũng trở lại trạng thái bình thường, chỉ là sau trận lụt, quả thực một mảnh hỗn độn.
Giang Hồng thấy An Kiệt xuất hiện cuối cùng, thực sự tức muốn nổ tung, căn bản không thèm quan tâm anh ta có phải là lãnh đạo của mình hay không. Khi Lục Tu trọng thương An Kiệt không xuất hiện, đến trận đại chiến cuối cùng An Kiệt cũng không biết ở đâu. Là lãnh đạo, cậu cũng mắng tuốt, Giang Hồng căn bản không sợ anh ta.
“Lục Tu là vì mọi người mà chiến đấu!” Giang Hồng chất vấn: “Thế còn anh? Lúc đó anh ở đâu?”
Trong phòng nhỏ của An Kiệt, Trương Tích Đình và Giang Hồng đứng, Tư Quy ngồi. Mọi người đều rất yên lặng nhìn Giang Hồng đang mắng vị phó lãnh đạo Khu Ủy này. Giang Hồng theo bản năng cảm thấy, nếu người cùng đến là Tào Bân, Tào Bân nhất định sẽ không ngồi nhìn mọi chuyện xảy ra như vậy, ít nhất sẽ không nhìn Lục Tu vốn đã suy yếu lại đi khiêu chiến một bản thể hắc ám khác của mình.
An Kiệt lại rất thành thật, đáp: “Tôi đang quan sát trận chiến. Lần này các cậu đã trả giá rất nhiều, tôi thừa nhận, nhưng đây không phải là điều mà mỗi Khu Ma Sư đều nên làm sao?”
“Vậy còn anh?” Giang Hồng không khách khí nói: “Anh lại làm gì? Đúng, tôi chỉ là một lính quèn, anh là cấp trên của Khu Ủy, anh là lãnh đạo lớn, sức mạnh của anh rõ ràng mạnh hơn chúng tôi rất nhiều. Anh có biết không, Lục Tu suýt nữa đã chết!”
An Kiệt không nổi nóng, có lẽ là đang kiềm chế cơn giận, đáp: “Vậy bây giờ cậu muốn tôi làm gì?”
“Tôi yêu cầu anh giải thích rõ ràng.” Giang Hồng nói: “Lúc đó anh rốt cuộc ở đâu, và cũng nói cho chúng tôi biết lý do anh không ra tay. Nếu không, tôi có lý do để nghi ngờ anh không phải là An Kiệt thật sự!”
Trương Tích Đình hoảng sợ, không ngừng ám chỉ Giang Hồng đừng nói thêm gì nữa, nhưng mục tiêu của Giang Hồng rất rõ ràng. Ngay từ đầu, cậu không phải là giận cá chém thớt An Kiệt, mà là nghi ngờ thân phận của “An Kiệt” trước mặt.
An Kiệt đáp: “Thì ra đây mới là mục đích thực sự của cậu. Tôi đang định họp với Khu Ủy, đều là Đặc cấp Khu Ma Sư, họ không thể không đề phòng.”
“Cái đó thì chưa chắc.” Giang Hồng thế mà không hề sợ hãi, tiến thêm nửa bước.
Sau mấy giây im lặng, An Kiệt đột nhiên nở nụ cười.
“Nếu tôi là bản thể phục chế của tôi.” An Kiệt nói: “Việc cậu bây giờ biểu lộ sự nghi ngờ về thân phận của tôi là rất không sáng suốt. Cậu cho rằng phía sau mình có phượng hoàng và rồng, dù có tra ra tôi là nội gián, cũng đủ để chế phục ta.”
Ánh mắt Giang Hồng khóa chặt An Kiệt, quan sát nhất cử nhất động của anh ta.
An Kiệt nói: “Nhưng nói thật, nếu thực sự động thủ, các cậu không có phần thắng.”
Giang Hồng hướng Vạn Vật Thư về phía An Kiệt. An Kiệt lại bổ sung một câu: “...Cho dù cậu muốn dùng pháp bảo làm gì.”
Giang Hồng đã xem xét thanh máu của An Kiệt—3200/3200, thanh năng lượng thì là 1960/1960.
Chỉ số này thực sự khiến cậu kinh ngạc. Phó lãnh đạo Khu Ủy, sao lại chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh? Ngay cả Trương Tích Đình cũng có hơn 7000 HP. Đây cũng là một trong những điểm Giang Hồng nghi ngờ. Nhưng dưới thanh máu của An Kiệt, Giang Hồng còn phát hiện ba vòng tròn nhỏ xếp thẳng hàng, trong đó hai vòng sáng, một vòng đã mờ. Giống như ba khe nạm đá quý, chỉ có cái thứ ba là trống rỗng.
“Cậu bây giờ chỉ có thể tin tưởng tôi.” An Kiệt nói: “Tôi cần phải họp ngay lập tức. Nội dung cuộc họp không thể cho các cậu dự thính. Tôi cảm thấy việc cấp bách nhất của cậu bây giờ là đi chăm sóc con rồng của cậu, để cậu ta nghỉ ngơi.”
Giang Hồng cuối cùng lùi một bước, nói: “Cho tôi nói chuyện với hiệu trưởng Tào, nếu thầy ấy cũng tham dự.”
An Kiệt trầm ngâm một lát, rồi mở kết nối pháp lực.
Nói đến nước này, Giang Hồng theo trực giác cho rằng An Kiệt hẳn không phải là bản thể giả mạo, nhưng cậu không thể cứ thế bỏ qua, lỡ như gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn, đến lúc đó chắc chắn sẽ hối hận không ngừng.
“Giang Hồng?” Giọng Tào Bân vang lên.
An Kiệt nói: “Cậu ta đang nghi ngờ thân phận của tôi, nguyên nhân là khi họ chiến đấu, tôi không trực tiếp ra tay. Các vị có thể chứng thực cho tôi không?”
Giang Hồng nói: “Hiệu trưởng Tào, là thầy sao?”
Tào Bân nói: “Đúng vậy, là tôi.”
Khả Đạt nói: “Không sao đâu, cậu đi nghỉ ngơi đi, Giang Hồng, các cậu nhất định rất mệt rồi.”
Nghe thấy giọng Tào Bân, Giang Hồng đột nhiên cảm thấy rất mệt. Cậu cố gắng gượng tinh thần, đang định mở miệng thì Trần Chân lại nói: “Giang Hồng, các cậu đã làm rất tốt, nên nghỉ ngơi đi. Tiếp theo, cho dù An Kiệt có phải là thế thân do tổ chức Mê Hoặc tạo ra hay không, nhiệm vụ phân biệt cậu ta cứ giao cho chúng ta.”
Tào Bân bên kia trầm ngâm một lát, rồi nói: “Nếu không ai có thể xóa bỏ nghi ngờ của em ấy, xem ra đồ đệ này của tôi sẽ không bỏ qua An Kiệt đâu.”
Quả nhiên, Tào Bân rất hiểu Giang Hồng. Giang Hồng chính là lúc này, bày ra một thái độ không bình thường.
“Các vị chứng minh thế nào mình là bản thể, chứ không phải bản thể phục chế?” Giang Hồng nói: “Lỡ như là cấp cao của tổ chức Mê Hoặc đang họp thì sao?”
Mọi người đều không cười, đây quả thực là một vấn đề nghiêm trọng.
“Để tôi suy nghĩ một lát.” Tào Bân đột nhiên nói: “Tôi có một cách, có thể chứng minh Trần Chân. Giang Hồng, nhớ năm trước em nói với tôi về bóng dáng ở nhà Mạch Kình không?”
Giang Hồng: “À! Nhớ rõ!”
Đó là lần đầu tiên cậu thấy Trần Chân Hắc Ám, tuy chỉ là một bóng dáng, nhưng lại ám chỉ một loạt biến cố sau đó.
Tào Bân: “Vào thời điểm đó, bản thể phục chế đã tồn tại. Nói cách khác, những ký ức mà em có được từ ‘Trần Chân’ gặp ở Khu Ủy sau này, là bản thể phục chế không có.”
Trần Chân cũng hiểu ra, nói: “Vì vậy, cậu có thể chọn một chi tiết bất kỳ từ lần thực tập tại Khu Ủy này để hỏi tôi. Chỉ cần tôi trả lời đúng, đó chính là tôi thật.”
Giang Hồng đã hiểu, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Lúc tôi mang cà phê cho anh, anh đã nói gì?”
Trần Chân: “…”
Giang Hồng: “…”
Trần Chân quay sang Tào Bân: “Cái này chi tiết quá… Làm sao tôi nhớ nổi?”
Tất cả các Khu Ma Sư cấp S đều nhìn Trần Chân đầy nghi ngờ. Trần Chân bắt đầu vò đầu bứt tai suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra, nói: “Đúng rồi! Tôi nói cà phê… hương vị không tệ? Cậu nói với tôi là giáo viên pha, giáo viên của cậu là Lục Tu?”
“Đúng rồi.” Giang Hồng xác nhận thân phận của Trần Chân, dù đã đoán trước nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. An Kiệt cũng nói: “Tôi nghĩ chúng ta cần quy ước một mật hiệu để ứng phó với bất kỳ tình huống nào sau này.”
“Vậy trước tiên, chúng ta cần xác nhận thân phận của tất cả mọi người ở đây.” Tào Bân nói thêm.
Trần Chân nói: “Cậu thấy đó, Giang Hồng, thân phận của tôi không vấn đề gì, cậu có thể yên tâm rồi chứ? Những lo lắng còn lại có thể giao cho tôi, dù họ là thật hay giả, tôi tin tôi đều có thể giải quyết.”
“Được rồi.” Giang Hồng nói: “Vậy… tôi quay lại chăm sóc Lục Tu.”
Thế là Tư Quy cũng đứng dậy, cùng họ rời khỏi phòng của An Kiệt.
“Tôi phải trở về đây.” Tư Quy nói.
“Cảm ơn cậu ” Giang Hồng như trút được gánh nặng. May mà Tư Quy đến, nếu không hậu quả chắc chắn không dám tưởng tượng.
Tư Quy không nói nhiều, chỉ giơ hai ngón tay làm dấu hiệu “Tạm biệt” rồi hóa thành một luồng lửa, biến mất vào hư không.
Trương Tích Đình nói: “Tớ đã đặt vé máy bay rồi, giờ cũng phải lập tức về. Tiếp theo Khu Ủy chắc sẽ rối tung lên.”
“Cảm ơn cậu, Tích Đình.” Giang Hồng ôm Trương Tích Đình. Cậu biết cậu ta đến giúp hoàn toàn vì mối quan hệ cá nhân nên không thể ở lại quá lâu.
Trương Tích Đình rời khỏi khách sạn. Giang Hồng đứng ở trạm thang máy một lát, không nghe thấy tiếng An Kiệt, đoán là đã mở kết giới cách âm, liền trở về phòng mình.
Lục Tu đang ngâm mình trong bồn tắm, nằm thả lỏng. Nước trong bồn tắm màu đỏ nhạt, dính vào người anh như máu đã pha loãng nhiều lần.
Giang Hồng trở lại bên bồn tắm, trước tiên nhìn vết thương trên ngực Lục Tu, xác nhận không có gì sai sót.
“Khỏe hơn chút nào chưa?”
Lục Tu không trả lời, mệt mỏi nhắm mắt lại. Giang Hồng lấy Vạn Vật Thư ra, kiểm tra Lục Tu. Cậu thấy thanh máu và thanh năng lượng của Lục Tu đã hồi phục hơn một nửa, các trạng thái tiêu cực như “Suy yếu” và “Trọng thương” cũng đã biến mất, nhưng trạng thái “Phong ấn” vẫn còn.
Giang Hồng nói: “Không sao đâu, không sao đâu, Lục Tu, đừng bận tâm.”
Ngực và vai trần của Lục Tu nổi trên mặt nước, hơn nửa người ngâm trong bồn tắm. Giang Hồng ghé bên bồn tắm, nghiêng đầu nhìn anh. Đôi khi cậu cảm thấy thần thái của Lục Tu giống như một đứa trẻ.
Đúng vậy, một đứa trẻ. Dù Lục Tu có khuôn mặt và ngũ quan của một thanh niên, nhưng không hiểu sao, biểu cảm và thần thái của anh luôn khiến Giang Hồng nhớ đến một đứa cháu trai nhỏ của mình. Khi tức giận thì nhíu mày, ngày thường thì vẻ khó chịu, xa cách như một đứa trẻ chưa hiểu sự đời.
Đôi mắt Lục Tu cũng rất trong sáng, thuần khiết. Ngay cả khi bị “chính mình” đánh bại, anh vẫn mang một vẻ bàng hoàng, còn sự tức giận như sương mù bao phủ trên gương mặt.
Sau vài giây im lặng, Lục Tu hỏi: “Họ đang làm gì?”
Giang Hồng kể lại chuyện vừa rồi, Lục Tu lẳng lặng lắng nghe, một lát sau nhìn Giang Hồng một cái, nói: “Em đang cãi nhau à?”
Giang Hồng: “Em… hơi bực.”
Lục Tu đáp: “Đừng trách An Kiệt.”
Lục Tu ngâm thuốc xong, đứng dậy đi tắm. Giang Hồng muốn đỡ anh, nhưng Lục Tu xua tay, ý bảo không sao, anh đã hồi phục gần như hoàn toàn.
“Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?” Giang Hồng hỏi.
Lục Tu vẫn không trả lời.
Giang Hồng tỉ mỉ hồi tưởng lại chi tiết toàn bộ sự việc. Kẻ địch Mê Hoặc cuối cùng dường như đã bị đánh đuổi, nhưng bản sao của Trần Chân đã lộ diện, báo hiệu rằng Khu Ủy chắc chắn sẽ xảy ra một biến động lớn kinh thiên động địa.
Phòng khách sạn nhìn ra sông Châu Giang, là một phòng có cảnh sông. Ngay bên ngoài phòng tắm là cửa sổ kính lớn, cảnh vật bên ngoài nhìn rõ mồn một. Bộ dạng thành phố phồn hoa ba ngày trước giờ đã biến thành một đống hỗn độn sau khi nước sông rút.
Bên ngoài có người bấm chuông cửa, Giang Hồng liền ra mở cửa.
“Chào cậu.” Người đến là một người đàn ông cao lớn mặc vest, vác máy quay, người còn lại là một nam sinh khoảng hai mươi mấy tuổi, cầm một chiếc micro, hướng về phía Giang Hồng, nói: “Chúng tôi là Đài truyền hình Châu Giang, muốn phỏng vấn một chút về trận lụt ngày hôm qua…”
“Tôi là Khu Ma Sư.” Giang Hồng nhanh chóng đáp.
Cách đây không lâu, đoàn công tác của Trương Tích Đình đã phát thông báo đặc biệt: sau trận lụt Châu Giang, sẽ có đồng nghiệp cải trang thành phóng viên đến thu thập thông tin khắc phục hậu quả, xóa trí nhớ của người phàm. Chỉ cần tự báo danh là được.
“À, được rồi.” Nam sinh giả làm phóng viên nói: “Có thể xem chứng nhận của cậu được không?”
Giang Hồng nói: “Tôi cho các anh xem thẻ học sinh của tôi nhé. Bên trong còn có một người là thầy giáo của chúng tôi, đang tắm.”
Phóng viên xem xong thẻ của Giang Hồng, liền xua tay ý bảo không cần xem nữa. Giang Hồng nhắc nhở: “Phòng bên cạnh là lãnh đạo, đang họp.”
“Được rồi.” Phóng viên lại lần lượt gõ cửa từng phòng, Giang Hồng thấy anh ta gõ cửa phòng thuê, đưa micro về phía khách trọ, nhấn một nút, bên trong liền bay ra phấn hoa Ly Hồn. Đối phương nghe thấy, hắt hơi một cái, rồi vẻ mặt ngơ ngác nhìn nam sinh kia.
“Lên tầng tiếp theo.” Phóng viên nói với người quay phim.
“Vất vả rồi.” Giang Hồng giơ tay chào họ, đối phương gật đầu rồi bỏ đi.
Lục Tu đã thay quần áo sạch sẽ, ngồi trên mép giường dùng điện thoại nhắn tin, có vẻ đã khá hơn nhiều.
Anh không nhắc lại trận chiến thất bại của mình, mà nói với Giang Hồng: “Họ đã họp xong rồi, anh phải lập tức về Tây An một chuyến, hiệu trưởng có việc phân phó. Anh đã dùng điện thoại của anh đặt vé máy bay về Bắc Kinh cho em, xe đang ở dưới lầu, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
“Anh cũng đi ngay bây giờ sao?” Giang Hồng vẫn còn hơi lo lắng cho thể lực của Lục Tu.
Lục Tu gật đầu, nói: “Em hãy luôn mang theo vảy hộ thân của anh, bất cứ khi nào cũng đừng tháo ra. Em cũng mau chóng về Khu Ủy đi, chậm nhất là sáng mai, anh sẽ tìm đến em.”
Giang Hồng đưa Lục Tu lên sân thượng khách sạn. Lục Tu quay đầu lại nhìn Giang Hồng, dường như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không nói gì. Anh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào trán Giang Hồng rồi hóa thành rồng, vụt biến mất dưới màn đêm đen tối.
Lúc này An Kiệt tìm thấy Giang Hồng, nói: “Tôi phải lập tức về Bắc Kinh. Chuyến bay gần nhất là khi nào?”
“Tôi đã đặt rồi.” Giang Hồng nói: “Xe cũng gọi sẵn rồi.”
Giang Hồng biết An Kiệt họp xong sẽ đi ngay, nên đã đặt vé máy bay chiều. An Kiệt cần lập tức về Khu Ủy để xử lý vấn đề nằm vùng vô cùng phức tạp. Giang Hồng rất muốn hỏi kết luận cuộc họp là gì, nhưng với thân phận của mình, cậu không có tư cách hỏi quyết định của các Khu Ma Sư cấp S.
Thêm vào đó, Giang Hồng vừa mới đây đã nổi nóng mắng An Kiệt một trận, nên không khí hiện tại có vẻ vô cùng ngượng nghịu.
Cậu thu dọn hành lý, cùng An Kiệt lên xe. An Kiệt suốt hành trình không nói lời nào, chỉ nhắm mắt dưỡng thần trên xe, khiến không khí càng thêm quỷ dị.
Điện thoại của Giang Hồng bị rơi mất khi cậu bị bắt đi, nên cậu chỉ biết ngồi ngẩn người.
Đến sân bay, khi chuẩn bị qua cửa an ninh, Giang Hồng đột nhiên nghe thấy có người gọi tên An Kiệt.
“Vương An Kiệt!” Một giọng nói trẻ tuổi vang lên.
Giang Hồng quay đầu lại, thấy An Kiệt dừng bước. Phía sau hai người là một thanh niên đang đuổi theo, tóc cậu ta khá dài, buộc sau gáy, mặc một bộ đồ dã ngoại như thể vừa trở về từ vùng hoang dã, lại còn vác theo một túi đựng nhạc cụ và kéo vali hành lý.
“Cậu vừa hạ cánh à?” An Kiệt quay người nói.
“Ừ.” Thanh niên đó đáp: “Cậu về Bắc Kinh à?”
An Kiệt gật đầu. Giang Hồng hơi tò mò, lại đúng lúc đang sắp xếp hành lý để qua cửa an ninh và cầm theo Vạn Vật Thư, nên cậu lén nhìn thuộc tính của người đàn ông này.
Tên: Tề Úy.
HP: ??????/??????
MP: ??????/??????
Ồ, là một trong tám Khu Ma Sư cấp S! Giang Hồng chợt nhận ra. Ngay lúc đó, Tề Úy cũng chú ý đến cậu.
Nhìn trộm giao diện thuộc tính của đối phương sẽ không bị phát hiện chứ? Giang Hồng hơi rụt rè.
“Điểm địa mạch còn chỗ nào đáng ngờ không?” Tề Úy hỏi. Anh ta nói chuyện với An Kiệt nhưng ánh mắt lại đánh giá Giang Hồng từ trên xuống dưới.
An Kiệt đáp: “Không cần qua đó nữa, chỉ là bọn chúng đã sử dụng một di tích. Cậu cứ đi thu dọn hậu quả ở Quảng Châu trước đi.”
“Đoạn cuối cùng tôi không nghe rõ, Trần Chân còn nói gì nữa?” Tề Úy vẫn đang nhìn Giang Hồng, ánh mắt dừng lại ở ngực cậu. Bản năng Giang Hồng cảm thấy khó hiểu, anh ta đang nhìn cái gì? Đúng rồi! Anh ta phát hiện ra vảy rồng của mình!
“Một ấn ký.” An Kiệt nói: “Có thể phân biệt ai là người nhà, ai là kẻ địch.”
Tề Úy gật đầu, cười với Giang Hồng. Giang Hồng đột nhiên phát hiện, trên cổ Tề Úy cũng đeo một sợi tơ hồng.
“Anh cũng…” Giang Hồng chợt hiểu ra.
Tề Úy tỏ ra rất hào phóng, lấy ra chiếc vảy buộc trên sợi tơ hồng cho Giang Hồng xem. Đó là một mảnh vảy màu vàng kim sẫm, hoa văn lại không giống với chiếc vảy Giang Hồng đang đeo.
“Vậy, trước mắt là như vậy nhé.” Tề Úy đáp, chợt nhớ ra điều gì đó, lại nói với Giang Hồng: “Cậu là rồng, tôi là giao, cậu cao cấp hơn.”
“À…” Giang Hồng không biết nên khiêm tốn hay tự đắc, nói’ “Thực ra cũng… không cao cấp đến thế.”
“Tạm biệt.” Tề Úy vẫy tay với họ.
An Kiệt nhìn Giang Hồng như nhìn một kẻ ngốc.
Lên máy bay, Giang Hồng cuối cùng cũng thực sự thở phào nhẹ nhõm, nằm dài trên ghế.
An Kiệt thì bắt đầu xem một tập tài liệu.
Trời tối sầm, máy bay sắp cất cánh. Khi máy bay đang trượt trên đường băng, Giang Hồng đột nhiên cảm thấy điều gì đó, dường như vảy rồng trên ngực đang nhắc nhở cậu rằng có một sinh vật tương tự xuất hiện ở khu vực gần đó.
Nhưng đây không phải là cảnh báo. Giang Hồng tiến đến cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài.
Cậu thấy một con rồng!
Không, đó không phải rồng, rồng có hai sừng, nhưng sinh vật giống rồng kia chỉ có một sừng – đó là giao!
Trên đầu con giao còn đứng một người, Giang Hồng không thể nhận ra thân hình, thật sự quá xa, nhưng bản năng cậu cảm thấy đó hẳn là Tề Úy.
An Kiệt thì đã quá quen thuộc, hoàn toàn không phân tán sự chú ý.
Giang Hồng ghé vào cửa sổ, chỉ thấy trời tối sầm, chân trời một vòng hoàng hôn đỏ như máu, mặt trời và mặt trăng cùng tồn tại, vạn đạo ráng hồng. Tề Úy cưỡi giao theo gió bay lên, lượn lờ trên không trung. Anh ta đang thổi một nhạc cụ, là kèn trumpet (1).
Chiếc kèn trumpet vàng óng ánh ánh hoàng hôn, ở một mặt khác lại hóa thành ánh bạc dịu nhẹ của trăng tròn, vang vọng khắp phương Nam. Bản “Ánh Trăng” của Debussy (2) bắt đầu lan tỏa trên bầu trời thành phố này.
“Âm luật thuật!” Giang Hồng kinh ngạc. Đồng thời, cậu thấy hai bờ sông Châu Giang, nơi bị nước lũ tàn phá thành một đống hỗn độn, những viên gạch đá bay lên, những cái cây đổ nát khôi phục nguyên trạng.
“Cậu…cậu … cậu ta… lợi hại đến vậy sao?” Giang Hồng há hốc mồm kinh ngạc: “Âm luật thuật có thể khiến cả thành phố phục hồi nguyên trạng, sức mạnh nghịch entropy này quả thực có thể sánh ngang với Chúa sáng thế!”
“Mượn dùng phép thuật đêm trăng tròn và sức mạnh thiên mạch.” An Kiệt hờ hững nói: “Âm luật thuật có thể tăng phúc.”
Máy bay cất cánh, rời khỏi đường băng, bay lên bầu trời. Giang Hồng thấy thiên mạch, đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy thiên mạch. Thiên mạch nổi lên những vệt sáng hoa mỹ, như một dòng cát chảy, đang vụt nhanh lướt qua. Ánh sáng của thiên mạch biến đổi khôn lường, dần dần biến mất trong ráng hồng chiều tà, và Tề Úy cùng con giao do anh điều khiển, cũng giữa thiên địa cuồn cuộn này, hóa thành một hình cắt, biến mất vào màn đêm.
--------------------------------
(1) Kèn trumpet
(2) Achille Claude Debussy (tiếng Pháp: [aʃil klod dəbysi]; 22 tháng 8 năm 1862 –25 tháng 3 năm 1918) là một nhà soạn nhạc người Pháp nổi tiếng. Cùng với Maurice Ravel, ông được coi như nhà sáng tác nổi bật nhất trong trường phái âm nhạc ấn tượng (mặc dù bản thân ông không thích thuật ngữ này được dùng để miêu tả những sáng tác của mình). Ông là tên tuổi lớn trong nền âm nhạc châu Âu vào cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20. Ông đã để lại nhiều tác phẩm kinh điển cho âm nhạc Pháp thời kỳ này, chủ yếu là các bản giao hưởng, nhạc thính phòng và các bản solo piano
Theo wikipedia, tìm hiểu thêm tại https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Claude_Debussy